Cuộc gọi video đến từ Hạ Dực. Cả hai giờ đã theo dõi nhau và thêm vào danh sách bạn bè nên việc liên lạc riêng tư trở nên dễ dàng hơn. Giang Nguyệt Lộc không chút do dự, lập tức nhận cuộc gọi.
Trên màn hình lớn hiện ra gương mặt của Hạ Dực.
Giang Nguyệt Lộc nhận thấy có điều bất thường, nghiêm túc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Thành phố Mầm Đen có vấn đề."
Hạ Dực vẫn còn ở Thành phố Mầm Đen, nhưng thời gian bên đó đã chuyển từ ban ngày sang ban đêm. Để giải thích rõ hơn, hắn xoay camera điện thoại, hướng về phía cảnh vật trước mặt.
Dưới màn đêm, ngôi trường được bao phủ bởi lớp ánh sáng trắng nhạt, mờ ảo như một tấm màn che phủ. Giang Nguyệt Lộc ngay lập tức nhận ra, đây chính là ngôi trường của Triệu Nhi Lưu.
Nếu chỉ có vấn đề ở trường, Hạ Dực sẽ không nói rằng "Thành phố Mầm Đen có vấn đề". Điều đó có nghĩa là hắn đã phát hiện ra một rắc rối lớn hơn từ những thay đổi tại ngôi trường này.
Giang Nguyệt Lộc không dám lơ là, anh cẩn thận quan sát màn hình, đôi mắt lướt qua những con đường vắng vẻ, hành lang rợp hoa và đài phun nước gần như cạn khô. Mọi thứ trông vẫn bình thường, không có gì lạ lùng cả.
Anh ngồi trong khung hình rung nhẹ, bước theo từng bước chân của Hạ Dực, cho đến khi cả hai dừng lại trước tòa nhà giảng dạy. Khi Hạ Dực bước lên cầu thang, một hành lang dài hiện ra. Hắn hướng máy quay về phía bức tường, nơi có từng lớp học được đánh dấu rõ ràng bằng bảng tên. Mỗi bức tường giữa các lớp đều có một bảng thời khóa biểu, ghi lại các môn học trong ngày cùng tên giáo viên phụ trách.
"Đây là lớp của Triệu Nhi Lưu." Hạ Dực nói với giọng điệu nghiêm trọng, đôi mắt đỏ ánh lên sự căng thẳng.
"Khi ta đến đây vào ban ngày, thời gian trên bảng này vẫn là năm 2013, nhưng bây giờ đã thay đổi."
Giang Nguyệt Lộc chăm chú nhìn và nhận ra thời gian trên bảng đã chuyển thành năm 2003.
"Thời gian đã lùi lại 10 năm?"
Hạ Dực gật đầu: "Đúng. Và ta cũng không tìm thấy Triệu Nhi Lưu ở trường. Dường như nó đã biến mất."
"Chỉ một mình cậu ta thôi sao?" Giang Nguyệt Lộc suy đoán: "Có phải vì tôi đưa họ vào livestream không?"
"Ban đầu ta cũng nghĩ vậy nên đã đến nhà của Triệu Nhi Lưu, nhưng cả bố nó và tên thẩm phán cũng đều không có ở đó. Vấn đề thực sự vốn dĩ không nằm ở đây."
"Khi vừa đến Thành phố Mầm Đen, ta đã đi lòng vòng quanh thành phố mấy vòng." Hạ Dực tiếp tục.
Giang Nguyệt Lộc ngạc nhiên, định hỏi tại sao Hạ Dực lại đi nhiều vòng quanh thành phố như vậy, nhưng rồi anh chợt nhớ lại những thông tin mà Hạ Dực đã cung cấp cho mình. Quỷ Vương không nhất thiết phải nắm rõ mọi chi tiết trong các lãnh thổ của mình, nhưng Hạ Dực lại hiểu rất rõ về Quỷ Đô của Tô Thiết. Khi nhận được tài liệu từ Hạ Dực, Giang Nguyệt Lộc không nghĩ nhiều, mặc nhiên rằng Hạ Dực là người biết rất nhiều.
Nhưng rồi anh chợt nhận ra, Hạ Dực từng nói rằng đời sống của các ác quỷ khác với con người, chúng không quan tâm đến nhau suốt hàng trăm năm, trừ khi buộc phải giao tranh. Vậy làm sao Hạ Dực lại có thể cung cấp thông tin đầy đủ ngay từ lúc đầu?
Phải chăng hắn đã thu thập thông tin ngay sau khi nhìn thấy livestream?
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Giang Nguyệt Lộc. Trong Cuộc thi Tiền Âm Phủ này, có một người mong muốn anh chiến thắng hơn cả chính anh.
Và người đó chính là Hạ Dực.
Giang Nguyệt Lộc muốn chiến thắng để tìm lại gia đình, còn Hạ Dực… là vì điều gì? Trái tim anh bỗng chốc như lỡ mất vài nhịp.
"Bởi vì tôi cần phải chiến thắng." Giang Nguyệt Lộc thầm nghĩ.
"Tóm lại, ta rất hiểu Thành phố Mầm Đen." Hạ Dực ngừng một lát rồi tiếp tục: "Cậu có đang mất tập trung không đấy?"
Giọng Hạ Dực giờ đã khác so với lúc mới quen. Nếu là lúc mới gặp, hắn chắc chắn sẽ nổi cáu nếu biết Giang Nguyệt Lộc không tập trung, nhưng giờ hắn chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở, như thể sự thân thiết giữa hai người đã thay đổi.
"Ta biết ngươi đã rất mệt mỏi sau buổi livestream, nhưng những gì ta nói lúc này rất quan trọng, ngươi nhất định phải chú ý."
"Xin lỗi." Giang Nguyệt Lộc cố tập trung trở lại: "Cậu nói tiếp đi."
"… Ta nói đến đâu rồi nhỉ?"
"Cậu rất quen thuộc với Thành phố Mầm Đen."
"Phải, nhưng đó chỉ là hình ảnh của Thành phố Mầm Đen lúc ban đầu thôi. Khi ta rời khỏi trường để đến nhà của Triệu Nhi Lưu, ta nhận thấy thành phố đã khác nhiều so với ban ngày."
"Khác như thế nào?" Giang Nguyệt Lộc hỏi.
"Nhà cửa trông cũ kỹ và thấp hơn, cả những máy bán hàng tự động cũng biến mất. Môi trường xung quanh thì tồi tệ hơn. Dựa trên những gì ta thấy ở trường, ta bắt đầu có một giả thuyết."
Giang Nguyệt Lộc như thấy hình ảnh Hạ Dực lướt qua từng con phố, khẳng định điều gì đó giữa một thành phố vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
"Cả thành phố này đang quay ngược thời gian."
"Cả thành phố đang quay ngược thời gian?"
Cả hai người đồng thanh.
"Nếu thành phố này thực sự quay ngược về 10 năm trước… thì rắc rối to đấy." Giang Nguyệt Lộc nhíu mày.
Anh đã tìm thấy cơ hội kinh doanh bằng cách kéo người từ Thành phố Mầm Đen vào để xét xử. Nhưng nếu thời gian trong thành phố trở nên hỗn loạn, nó sẽ gây nhiều bất tiện cho các buổi livestream tiếp theo, thậm chí có thể không còn thực hiện được.
Giá mà biết rõ hơn về quy tắc của cuộc thi Tiền Âm Phủ thì tốt biết mấy… Điều đó sẽ giúp anh lập kế hoạch cụ thể hơn. Với tư cách là người mới trong lĩnh vực livestream, Giang Nguyệt Lộc cảm nhận sâu sắc rằng việc không hiểu rõ các quy tắc có thể khiến anh khó khăn trong từng bước đi.
"Nhưng đây chưa phải là vấn đề lớn nhất." Hạ Dực tiếp tục làm dập tắt hy vọng nhỏ nhoi vừa lóe lên trong đầu Giang Nguyệt Lộc.
"Sự hỗn loạn về thời gian có thể là đặc điểm mà Tô Thiết tạo ra khi xây dựng Quỷ Đô của mình. Điều này không có gì lạ, vì nhiều Đô Chủ cũng có sở thích kỳ quái riêng."
"Nhưng những trò này lẽ ra sẽ không ảnh hưởng đến ta."
Hạ Dực nhìn vào đám lửa xanh đang văng tung tóe dưới đất. Khi chạm đất, chúng nhanh chóng biến thành những mầm non màu đen xanh, tràn đầy sức sống.
Tại nơi này, máu của hắn không những không thể duy trì hình dạng mà còn bị đồng hóa.
Bất cứ thứ gì mang sự sống đều làm Hạ Dực cảm thấy phiền phức. Đôi mắt đỏ rực của hắn thoáng hiện lên vẻ khó chịu.
"Có vẻ trong Thành phố Mầm Đen này tồn tại thứ gì đó còn mạnh hơn cả ta. Ngươi phải cẩn thận."
"Mạnh hơn cậu? Còn có thứ gì mạnh hơn cậu sao?"
"Ta là kết quả của một nghi thức thất bại, là con rối vô hồn bị thần linh ruồng bỏ. Nếu không nhờ ngươi đánh thức và đặt tên cho ta, có lẽ ta vẫn còn chìm sâu dưới lòng đất."
Nói đến đây, Hạ Dực dừng lại một chút rồi đổi tay cầm điện thoại. Ánh trăng thoáng lướt qua, soi lên một phần gương mặt trắng bệch của hắn, lạnh lẽo như băng.
"Ta sinh ra là một thứ không hoàn chỉnh nên đương nhiên có nhiều thứ vượt trội hơn ta."
Giang Nguyệt Lộc suy nghĩ một lát rồi nói: "Nhưng không hoàn chỉnh cũng chưa hẳn là xấu."
"Ồ?"
"Nhìn lên mặt trăng đi."
Một vầng trăng khuyết treo trên cao, ánh sáng chiếu lên màn hình và cả gương mặt Hạ Dực lẫn Giang Nguyệt Lộc đang ngồi trên chiếc ghế điện tử.
"Ta thấy rồi, sao nữa?"
"Trăng khuyết đấy, nhưng chính nó đang soi sáng cho cậu chứ không phải bất kỳ mặt trăng tròn nào khác."
"Và cũng đang soi sáng cho ngươi." Hạ Dực bổ sung.
Giang Nguyệt Lộc đã quen với việc Hạ Dực luôn cố lôi kéo mình vào mọi chuyện, vì thế anh chỉ cười đáp lại: "Đúng vậy, cả tôi nữa. Tôi cũng thiếu sót rất nhiều thứ, thậm chí còn chẳng nhớ nổi ký ức của mình."
"Sao ngươi lại nhắc đến chuyện đó?" Hạ Dực càu nhàu, nhưng lại nói tiếp một cách nghiêm túc: "Thật ra ngươi cũng không cần phải an ủi ta. Ở vị trí của chúng ta, tất cả đều dựa vào thứ bậc. Năng lực của ta không có tác dụng ở đây có lẽ vì thứ tồn tại kia có thứ bậc cao hơn ta, ta chỉ là một kẻ cổ lỗ sĩ mà thôi."
"Phụt." Giang Nguyệt Lộc bật cười.
"Thôi được rồi, tạm dừng ở đây đi. Cũng đã khuya rồi, ngươi còn phải chuẩn bị cho buổi livestream ngày mai." Hạ Dực nhắc nhở: "À mà, buổi livestream tiếp theo của ngươi định thế nào?"
"Chuyện đó... phải đợi đến mai mới biết được." Giang Nguyệt Lộc có vẻ chẳng bận tâm nhiều về việc đó.
Hạ Dực nghĩ rằng anh đang nói về việc chưa rõ đối thủ PK là ai, nhưng thật ra Giang Nguyệt Lộc đang nhắc đến chuyện khác. Sau khi chợp mắt một lúc, không ngạc nhiên khi có người tìm đến anh.
-
Ở một nơi khác, Đường Trạch ngồi dựa lưng vào ghế, không nhúc nhích giữa những màn hình bao quanh mình.
Sau khi buổi livestream kết thúc, anh ta vẫn giữ nguyên tư thế đó, trong khi hàng loạt tin nhắn từ các thành viên trong Liên minh Thi Hài liên tục hiện lên trên màn hình, chiếu ánh sáng xanh đậm vào đôi mắt trống rỗng của anh ta.
[Liên minh Thi Hài - Phó hội trưởng]: Đường Trạch, cậu đâu rồi? Thua rồi à???]
[Liên minh Thi Hài - Phó hội trưởng thứ hai]: Tôi bận livestream nên không để ý, anh nói ai thua cơ? Đường Trạch hả? Đùa đấy à, cậu ta đã thua ai bao giờ đâu?]
[Liên minh Thi Hài - Phó hội trưởng]: Đổi lại cái tên trước đã rồi nói chuyện.
[Liên minh Thi Hài - Phó hội trưởng]: Tôi còn chưa biến mất mà đã tính kế soán vị rồi…]
...
Là một tổ chức chưa từng đoạt giải quán quân, những thành viên của Liên minh Thi Hài có trình độ không đồng đều. Đường Trạch được coi là một trong những chiến binh hàng đầu của tổ chức. Việc anh ta thua trong trận PK đã gây ra một cú sốc lớn trong nhóm, nên việc những tin nhắn liên tục đổ về cũng là điều dễ hiểu. Nhưng bất kể có bao nhiêu tin nhắn nhảy lên, người đàn ông ngồi bất động trên ghế vẫn không trả lời.
"Tít tít."
Ngay cả bạn bè cũng bắt đầu gửi tin nhắn riêng cho anh ta.
[Joker]: Này, còn sống hãy đã chết thì cũng lên tiếng đi chứ.]
[Joker]: Hội trưởng đang tìm anh đấy.]
[Joker: Hội trưởng đang rất tức giận!!!!]
Ngay giây tiếp theo, màn hình nhảy ra một tín hiệu liên lạc. Nếu Giang Nguyệt Lộc có mặt, anh chắc chắn sẽ nhận ra thông báo video này giống hệt cuộc gọi của Hạ Dực. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Khi nhìn thấy tên người liên lạc, đầu của Đường Trạch đang dựa vào ghế bỗng động đậy.
Anh ta nhẹ nhàng chạm tay vào màn hình, một luồng ánh sáng vàng rực rỡ hiện ra, từng chùm hoa vàng lộng lẫy nối tiếp nhau bung nở.
Dù đã chứng kiến cảnh này vô số lần nhưng Đường Trạch vẫn bị vẻ rực rỡ của hiệu ứng ấy làm cho choáng ngợp.
Anh ta ngập ngừng một chút rồi trả lời: "Hội trưởng."
"Ta đã xem buổi livestream của ngươi rồi, thật là tuyệt vời, Tiểu Đường Trạch." Giọng nói ấy tuy ngọt ngào nịnh tai nhưng lại khiến người nghe ớn lạnh.
"Xin lỗi, tôi đã không giữ lời hứa với ngài, nhưng tôi có lý do không thể không-"
Một ngón tay trắng nõn khẽ đặt lên môi đỏ.
"Suỵt, không cần giải thích. Ta đã biết tất cả rồi."
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của đối phương, Đường Trạch lại càng cảm thấy nổi da gà. Mọi người trong Liên minh Thi Hài đều biết rằng, khi hội trưởng cười càng tươi, hậu quả càng đáng sợ.
"Người ngươi PK là một vị Thẩm phán đến từ nơi xa đúng không… Ta thấy rất hứng thú với hắn."
Đường Trạch nhíu mày: "Cậu ấy đã giúp tôi."
"Ồ, vì một streamer mới quen trong một đêm mà ngươi đã không muốn gọi người hội trưởng này nữa rồi sao? Điều đó khiến ta đau lòng lắm đấy."
"..."
Trên màn hình, xuất hiện hình ảnh của một thiếu niên với nét đẹp trung tính, khó phân biệt giới tính, khoác trên mình bộ y phục xa hoa. Hắn ta nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt vàng, che đi nửa gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt dài đầy ma mị.
"Một vị Thẩm phán như thế nào đây… Ta cũng muốn được gặp trực tiếp."
-
Tối hôm sau, Giang Nguyệt Lộc mở buổi livestream thứ hai, nhưng không để lộ gương mặt, chỉ để một thông báo chờ đợi xuất hiện trên màn hình, để những khán giả đã đến sớm có thể từ từ tăng độ náo nhiệt cho phòng.
Vì vẫn chưa thành thạo với các tính năng phức tạp của phòng livestream, Giang Nguyệt Lộc đã mắc phải một sai lầm nhỏ khi nhận một cuộc gọi video mà không kịp bật chế độ chặn khán giả. Dù sự cố này chỉ kéo dài trong một giây, nhưng khán giả tinh mắt vẫn kịp nhìn thấy cái tên vừa xuất hiện.
"Là hội trưởng Liên minh Thi Hài gọi đến!"
"Trời ơi-"
"Đến tính sổ à?!"
"Định hẹn trận PK tiếp theo?"
"Đánh nhau đi! Đánh nhau đi!!"
Bình luận bắt đầu dày đặc hơn.
-
"Chết tiệt, suýt nữa bị phát hiện."
Giang Nguyệt Lộc nhanh chóng bật chế độ chặn khán giả.
Khi cuộc gọi kết nối thành công, anh nhận ra người gọi không phải là Hạ Dực. Mà là… người đã từng làm anh thấy lóa mắt với những hiệu ứng hoa vàng trong livestream trước.
Khi hình ảnh tải xong, dáng vẻ một thiếu niên với cây quạt vàng xuất hiện trên màn hình khiến Giang Nguyệt Lộc bất giác thốt lên:
"Kim Mộc Tê?!"