Ở một góc khác của phòng livestream, Giang Nguyệt Lộc đang đối đầu trực diện với Đường Trạch.

"Đường Trạch, anh còn nhớ cô Khúc chứ?"

Câu hỏi vừa dứt, Đường Trạch lập tức khựng lại. Trên nền đất đen ngòm, những đường máu đang bò trườn bỗng dừng lại. Là một kẻ đã trải qua vô số trận đối kháng sinh tử, ánh mắt Đường Trạch lần này cuối cùng cũng hiện lên sự chú ý. Môi anh ta khẽ mấp máy: "Sao cậu biết được?"

"Khúc Linh bị đâm 23 nhát dao. Cô ấy chết mà không thể nhắm mắt. Anh không muốn báo thù cho cô ấy sao?"

Ánh mắt Đường Trạch trở nên u ám: "Cậu biết cả chuyện này sao? Cậu chỉ là một kẻ mới đến thôi mà, làm sao cậu biết?"

"Cuộc thi Tiền Âm Phủ không quan tâm ai là người mới hay kẻ cũ. Điều duy nhất nó quan tâm là ai có thể kiếm được nhiều tiền giấy hơn. Tôi và anh đều là những kẻ may mắn, vì cái chết của chúng ta đã mang lại cho chúng ta những năng lực hiếm có."

"Khả năng của anh là thu hoạch mạng sống, còn khả năng của tôi... là biết được những bí mật đã bị chôn vùi trong quá khứ của anh."

Đường Trạch lập tức hiểu được hàm ý trong câu nói: "Cậu có thể nhìn thấy quá khứ của tôi?"

"Ha ha, anh rất thông minh."

Tiếng cười vọng lên trong căn phòng u ám, xen lẫn với làn sương mờ mịt, khiến mọi thứ trở nên hư ảo, như thể âm thanh đó đang trôi dạt từ một thế giới xa xăm.

Đường Trạch không thể nhìn thấy Giang Nguyệt Lộc ở đâu. Một phần anh ta nghĩ rằng Giang Nguyệt Lộc chỉ là một kẻ tạo trò chơi bí ẩn, nhưng mặt khác, sự xuất hiện của cái tên "Khúc Linh" đã khiến tâm trí anh ta rối loạn.

Những dòng bình luận liên tục tràn ngập trên màn hình livestream: "Giết hắn đi!", "Anh còn chờ gì nữa?", "Hai người này đang tán gẫu sao?"... Những dòng bình luận ồn ào, quấy nhiễu tâm trí anh ta. Đường Trạch lạnh lùng khóa quyền bình luận, không để bất kỳ ai nói thêm điều gì.

Dù cảnh tượng "người mới bị giết thảm" chưa diễn ra, nhưng lượng người xem vẫn không ngừng tăng lên. Chỉ riêng việc Đường Trạch dừng lại trò chuyện cũng đủ khiến khán giả choáng váng.

Khán giả từ khắp nơi đổ về phòng livestream của Đường Trạch, nhưng tất cả đều bị anh ta chặn lại bên ngoài. Họ chỉ còn cách tìm đến phòng livestream của Thẩm phán số 0.

Khi đó, lượng người theo dõi Giang Nguyệt Lộc tăng lên chóng mặt.

"Cậu nghĩ rằng tôi chưa bao giờ muốn báo thù sao?"

Giọng Đường Trạch lạnh lẽo như vọng về từ một cõi âm u.

"Tôi đã thử, thử rất nhiều lần. Tôi đã xâm nhập vào những giấc mơ của thằng khốn đó. Không chỉ nó, tôi còn muốn giết bố nó, giết tên thẩm phán, giết những kẻ đã làm chứng giả, giết tất cả những ai đã tiếp tay. Tôi muốn xé nát chúng thành từng mảnh, nhai nuốt rồi nhổ ra, sau đó đem cho chó ăn..."

"Nhưng mà..."

Giọng anh ta chùng xuống, u ám như chứa đựng tất cả sự tuyệt vọng.

"Tôi không làm được."

"Tôi có thể thề rằng mình sẽ báo thù, nhưng khi bước vào giấc mơ, tôi lại trở nên yếu đuối, bất lực. Lần đầu tiên gặp tên sát nhân trong mơ, tôi đã vui mừng tột độ. Tôi dùng nắm đấm đánh thẳng vào đầu nó, nhưng sau cả giờ đánh đấm, đầu nó không nứt, tay tôi cũng không chảy máu. Chỉ có trái tim và đôi mắt tôi đang rỉ máu, vì đó chỉ là giấc mơ của một kẻ còn sống."

"Khi giấc mơ tan biến, nó không còn sợ tôi nữa. Nó thách thức tôi, xúc phạm tôi, lăng nhục cả gia đình tôi... Và tôi chỉ có thể đứng nhìn trong bất lực."

"Tôi muốn trả thù, nhưng phải dựa vào giấc mơ của kẻ thù để thực hiện. Thật là thảm hại, đúng không?"

"Khi giấc mơ tan biến, bọn chúng tỉnh dậy, tiếp tục sống một cách bình thường. Chúng có thể ngắm nhìn mặt trời ngày hôm sau, đi làm như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Còn tôi, tôi bị kéo trở về thế giới u ám của người chết, bị cái lạnh ăn mòn từng chút một, căm hận đến nghiến răng mà chẳng thể làm được gì."

"Còn vợ và con gái tôi, họ chết không toàn thây, linh hồn phiêu dạt không biết về đâu. Nếu họ biết tôi cũng đã chết nhưng những kẻ đó vẫn sống, họ sẽ nghĩ gì?"

Những sợi máu lại hiện lên trên mặt Đường Trạch, chảy xuống theo gò má, tựa như những giọt lệ máu bi thương.

"Tôi rất nhớ họ, nhưng tôi lại sợ gặp họ. Mỗi khi nghĩ đến việc họ sẽ hỏi tôi: Sao anh chưa báo thù cho mẹ con em? Tim tôi như bị dao cắt, không ngừng rỉ máu."

"Chỉ khi không nghĩ gì cả, tôi mới tìm được sự bình yên. Hội trưởng đã nói đúng, không nghĩ gì chính là giải pháp tốt nhất. Nếu cậu không nhắc đến Khúc Linh, nếu cậu không nói ra chính xác số nhát dao mà cô ấy bị đâm, có lẽ tôi sẽ tiếp tục phớt lờ tất cả: phớt lờ đối thủ, phớt lờ khán giả, phớt lờ Thành phố Mầm Đen. Phớt lờ mọi người. Kể cả cậu."

Tiếng nói của vị Thẩm phán Bí ẩn lại vang lên, lạnh lẽo như gió đông. Hắn đã luôn lắng nghe từ trong bóng tối. Không chỉ là những âm thanh trong căn phòng này, mà cả những tiếng thì thầm từ nơi xa xôi của Thành phố Mầm Đen. Hắn không bỏ lỡ bất cứ lời nào.

Giang Nguyệt Lộc hạ giọng, tiếng nói khẽ khàng vang lên giữa không gian im lặng:

"Vậy nên anh đã quyết định thay đổi rồi sao?"

"Không." Đường Trạch lắc đầu, ánh mắt lạnh như băng. "Tôi sẽ không thay đổi."

"Tôi vẫn sẽ giết cậu, lấy hết số Tiền Âm Phủ của cậu. Cậu là một người mới tiềm năng. Nếu may mắn hơn, cậu có thể tiến xa trong cuộc thi năm nay. Nhưng tiếc là, cậu đã gặp tôi."

Giang Nguyệt Lộc bịt tai lại, lắng nghe những tiếng gọi đứt quãng từ nơi xa xăm. Không biết Hạ Dực đang làm gì ở phía bên kia, nhưng rõ ràng người đang cầu khẩn tên vị thần đó đã rất đau khổ.

Giang Nguyệt Lộc vẫn cố giữ bình tĩnh để tiếp chuyện với Đường Trạch.

"Tại sao? Anh đã thấy sức mạnh của tôi, anh khao khát báo thù đến vậy, tại sao còn muốn giết tôi?"

"Câu hỏi của cậu đã tự tố cáo cậu là một người mới." Đường Trạch đánh giá.

"Mặc dù đã có trong tay năng lực không tầm thường nhưng cậu vẫn là một người mới. Nếu cậu ở lại Thành phố Mầm Đen lâu hơn, cậu sẽ không nói ra những lời ngông cuồng như vậy."

"Chạy đến thế giới thực để giết một người ư? Điều đó là không thể."

"Cậu chỉ có thể như tôi, đi vào giấc mơ của người đó. Nhưng với quy định chết tiệt này, cậu không thể đe dọa đến tính mạng của người sống. Nếu cậu làm vậy, cậu sẽ bị trừ điểm, bị đuổi khỏi thành phố này mãi mãi, không bao giờ được trở lại."

Giang Nguyệt Lộc đột nhiên nhận ra điều gì đó.

"Bị đuổi đi thì sao chứ... chẳng lẽ anh thực sự muốn ở lại đây? Anh từng sống tại các Quỷ Đô khác mà, những nơi đó không có quy định không được giết người sống. Anh hoàn toàn có thể đi báo thù... trừ khi, ngay cả khi rời khỏi thành phố này, anh vẫn bị quy tắc chi phối?"

Đường Trạch cau mày, có vẻ như những lời của Giang Nguyệt Lộc đã chạm đến điểm mấu chốt.

"Đúng là chỉ một phần lý do. Tôi ở lại đây còn vì hội trưởng. Ông ấy đã giúp tôi rất nhiều. Với sự trợ giúp của tôi, Liên minh Thi Hài có thể giành được vị trí đầu tiên trong cuộc thi. Mà giải nhất..." ( truyện trên app tyt )

Anh ta từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt dần dần trở nên sắc lạnh.

"Giải nhất của cuộc thi sẽ mang về số Tiền Âm Phủ gấp đôi. Nếu cậu không cần tiền, cậu có thể dâng số tiền đó lên Đô Chủ của thành phố này là Tô Thiết để đổi lấy một điều ước. Đến lúc đó…"

Dù không nói tiếp, Giang Nguyệt Lộc cũng thừa hiểu anh ta sẽ ước điều gì.

"Nhưng anh không cần phải đợi đến lúc đó. Ngay bây giờ, anh có thể nói ra điều ước với tôi."

Đường Trạch ngạc nhiên: "Với cậu?"

"Đúng, tôi cho phép anh cầu khẩn tên tôi. Chỉ cần trả ít hơn rất nhiều so với giải nhất của cuộc thi, tôi có thể giúp anh thực hiện điều ước mà không cần đến Đô Chủ. Đây chẳng phải là một giao dịch hời sao?"

Lời đề nghị của Giang Nguyệt Lộc khiến Đường Trạch chưa kịp phản ứng, nhưng phòng livestream đã sôi sục.

"Tên này điên rồi sao????"

"Tô Thiết là ai mà cậu ta dám đụng đến chứ?"

"Người ta có thể dựng lên cả Thành phố Mầm Đen, còn cậu chỉ biết nói phét!"

"Chỉ mình tôi tin rằng cậu ta có thể làm được à? Nhìn dáng vẻ tự tin của cậu ta kìa, chắc chắn là có lá bài tẩy."

"Ha ha, ai tin cậu ta thì tự biến mình thành trò cười."

"Nếu tôi đoán không nhầm, bây giờ cả phòng livestream của cậu đều đang mắng cậu." Đường Trạch chưa nói hết ý thì ngừng lại, dường như đang cân nhắc điều gì.

"Từ nãy đến giờ cậu chỉ đang kéo dài thời gian. Theo lẽ thường, nếu thực sự có đủ sức mạnh để giúp tôi báo thù, cậu đã không im lặng đến vậy. Tôi không thể nghĩ ra lý do gì khác ngoài việc nghi ngờ năng lực của cậu, và những lời của cậu cũng trở nên kém thuyết phục."

"Nhưng mà…"

"Mặc dù vậy, tôi vẫn muốn thử một lần."

Đường Trạch thu lại tất cả những sợi máu đang trôi nổi, chúng biến thành một con dao nhọn sắc đỏ, cắt ngang cổ họng của chính mình và lấy ra một mảnh xương nhỏ.

"Lấy thứ này làm lời thề, có trời đất chứng giám cùng tất cả linh hồn, tôi thề rằng…"

"Nếu cậu có thể giúp tôi báo thù thành công, tất cả số Tiền Âm Phủ mà tôi kiếm được trong cuộc thi này sẽ thuộc về cậu."

Cả phòng livestream như bùng nổ.

"Hắn điên rồi sao!"

".Anh đang đánh đổi cả tính mạng của mình đấy Đường Trạch. Tôi khóc chết mất thôi!"

"Có ai hiểu luật không, chuyện này có vi phạm gì không?"

"Không, việc này không vi phạm quy định, nhưng có thể đụng chạm đến Liên minh Thi Hài."

"Mọi người thử nghĩ mà xem, đây là lần đầu Đường Trạch tham gia PK, số Tiền Âm Phủ kiếm được đến giờ vẫn chưa nhiều. Nhưng anh ta nói rằng tất cả số tiền trong cuộc thi này… nghĩa là toàn bộ số tiền sau những trận đấu tiếp theo cũng thuộc về tay người mới này."

"Đường Trạch thật sự đã đặt cược tất cả mọi thứ rồi."

"Mẹ kiếp, nếu người mới này không cứng rắn, tôi sẽ thay Đường Trạch xé xác cậu ta!"

"Làm ơn, trả thù ngay lập tức đi!"

"Trả thù đi! Trả thù ngay! Nếu không, tôi sẽ nổi điên mất!! Tôi đang mất kiên nhẫn lắm rồi đấy!!"

Khán giả đang sốt sắng, hai tay nắm chặt lại, không thể rời mắt khỏi màn hình. Nếu Thẩm phán số 0 để lộ một chút sợ hãi, họ sẽ ngay lập tức lao vào xé nát anh như những con sói dữ khát mồi, để anh phải cúi đầu nhục nhã trong suốt Cuộc thi Tiền Âm Phủ của Thành phố Mầm Đen, thậm chí là cả Quỷ Đô!

Không gian livestream trở nên yên lặng hơn sau những lời của Đường Trạch.

"Nhìn kìa, có ai đó xuất hiện!"

Mọi ánh mắt đều chăm chú dõi theo từng bước chân nặng nề. Một vị Thẩm phán mang chiếc mặt nạ và bộ giáp đen bước vào căn phòng. Trên tay hắn là một thanh trọng kiếm đen tuyền sắc nhọn. Mỗi bước chân của hắn khiến nền đất rung chuyển, từng đường kiếm lê trên mặt đất tạo ra những tia lửa nhỏ.

Dù chỉ theo dõi qua màn hình nhưng mọi người cũng có thể cảm nhận được bầu không khí chết chóc mà hắn mang đến.

Bộ giáp đen cứng cáp với những đường nét cương nghị gần như hòa làm một với căn phòng, khiến khán giả kinh ngạc khi nhận ra rằng, mỗi khi hắn hít thở, trên màn hình của họ xuất hiện những vết nứt đen như tia chớp, chân thực đến mức họ bất giác giật lùi lại khỏi màn hình.

Nếu họ bình tĩnh hơn, có lẽ họ sẽ nhớ ra đây chỉ là hiệu ứng đặc biệt của livestream. Nhưng trong bầu không khí kịch tính lúc này, mọi thứ trở nên vô cùng chân thực, như thể họ chính là một phần của câu chuyện, tham gia vào vở diễn với từng bước chân và cử chỉ của vị Thẩm phán.

Đây chính là phong cách livestream của các hồn ma tại Thành phố Mầm Đen!

Và đến từ Thẩm phán số 0!

Vị Thẩm phán trong bộ giáp đen đầy quyền uy tiến đến trước màn hình, bóng dáng khổng lồ của hắn che khuất chiếc ghế sắt phía sau. Hắn chính là người chủ trì tối cao của không gian này. Hắn giơ tay lên, những chữ "Tội lỗi và Trừng phạt" treo trên tường lập tức bay về phía hắn. Ba lá bùa được ném lên trời, sau đó biến thành những mảnh giấy rơi xuống như mưa, tựa như khúc nhạc tang thương vừa bắt đầu vang lên.

Giọng nói của Thẩm phán vang vọng, trầm buồn, như thể cái chết đang tiến đến gần.

"Lời thề của ngươi, ta ghi nhận."

Không ai chú ý đến việc trong cơn mưa giấy, hắn hơi nghiêng tai lắng nghe, miệng khẽ thì thầm như đang đáp lại tiếng gọi từ nơi xa xăm.

Tất cả, bao gồm Đường Trạch, đều hồi hộp chờ đợi tuyên bố tiếp theo của hắn.

"Phán quyết..."

Hắn quay người lại, một giọng nói uy nghiêm cất lên.

Chiếc ghế sắt phía sau hé lộ một đôi chân, đi đôi giày thể thao bình thường của học sinh. Đường Trạch mở to mắt, anh ta vội vã tiến đến gần màn hình, cố gắng nhìn rõ gương mặt của người kia.

"Ưm… ưm…" Triệu Nhi Lưu trợn trừng mắt, cậu ta vùng vẫy trên chiếc ghế, tuyệt vọng khi thấy một người đang nâng thanh kiếm đen tiến về phía mình. Hình ảnh đó khiến cậu ta nhớ lại khoảnh khắc lần đầu tiên gặp Đường Trạch trong giấc mơ, khi anh ta vung nắm đấm về phía cậu ta.

Nỗi sợ hãi mà cậu ta đã lâu không cảm thấy, giờ lại tràn ngập khắp tâm trí.

Dù vậy, cậu ta vẫn có thể nghe rõ giọng nói như đến từ địa ngục ấy cất lên từ vị Thẩm phán:

"Chính thức bắt đầu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play