Tiếng chuông tan học vang lên, lớp học dần trống vắng, chỉ còn lại vài học sinh ngồi đùa nghịch ở hàng ghế cuối.

Bọn trẻ ngồi một cách vô tư, không hề bận tâm đến đôi giày bẩn đã in dấu trên bàn của các nữ sinh. Và dù các nữ sinh có phát hiện, chắc chắn cũng không dám mách giáo viên.

Đây là nhóm học sinh cá biệt khiến cả giáo viên chủ nhiệm cũng phải đau đầu. Trong nhóm nhỏ này, còn có sự phân chia giữa "học sinh cá biệt bình thường" và "học sinh cá biệt nghiêm trọng". Trong đó, Triệu Nhi Lưu - kẻ bắt nạt bạn bè từ khi còn học tiểu học - đương nhiên trở thành thủ lĩnh của cả bọn.

Cậu ta khác với những học sinh hay chọc phá giáo viên hay trốn học khác.

Người ta đồn rằng cậu ta đã ép chết một người cùng tuổi.

"Anh Triệu, chẳng phải anh định dạy cho con nhỏ kia một bài học sao? Em đã chuẩn bị xong hết rồi. Ngày mai đảm bảo sẽ có một màn chào cờ đặc sắc."

"Mày làm gì rồi? Đừng nói là đổi bài phát biểu của nó nha."

"Chán quá, chẳng có gì thú vị cả."

"Tụi mày đoán trúng hết rồi, còn gì bất ngờ cho anh Triệu nữa đâu?"

"Thôi bỏ đi... Trò của chúng ta không thấm vào đâu so với anh Triệu. So với anh ấy, chúng ta chỉ biết chơi mấy trò vặt vãnh thôi."

"Nhưng không giấu gì tụi mày, khi bà già đó ném bài tập tiếng Anh vào mặt tao, tôi đã thật sự muốn dùng dao rọc giấy đâm vào mũi bà ta... Anh Triệu, cảm giác đâm người bằng dao như thế nào?"

Đứa con trai mặt đầy mụn cười khẩy: "Cứ như thế thôi, dao đỏ vào, dao trắng ra."

"Xem kìa, vẫn là anh Triệu đỉnh nhất. Đâm người mà chả bao giờ đem ra khoe khoang, người bình thường chắc sẽ không giấu được. Nhưng anh Triệu nhà mình chẳng coi việc đó là gì cả."

"Đúng thế, đúng thế, anh Triệu bảo kê bọn mình, còn bố anh Triệu thì bảo kê cả trường mình luôn!"

"Tụi mày có thôi cái kiểu lảm nhảm đi không? Đau hết cả đầu."

Triệu Nhi Lưu cau mày khó chịu, nhảy khỏi bàn rồi đi về phía cửa. Mấy tên đàn em lập tức hỏi: "Anh Triệu, anh đi đâu vậy?"

"Tao đi giải quyết, sao, mày muốn đi theo à?"

Sau đó cậu ta còn chửi thêm vài câu khó nghe, kiểu như "Mày muốn theo để liếm sạch hả? Ông mày không thiếu giấy vệ sinh đâu." Triệu Nhi Lưu vừa đi vừa chửi.

Một tên đàn em gãi đầu: "Sao dạo này anh Triệu khó chịu thế nhỉ?"

"Anh ấy luôn thế mà, không cáu thì còn gì là anh Triệu."

"Chắc là tiền tiêu vặt bố cho không đủ rồi. Cũng đúng thôi, ai mà chịu nổi kiểu tiêu xài của anh ấy. Dù nhà có giàu đến mấy cũng chẳng phải cách tiêu xài đúng đắn."

"Này, nói nhỏ thôi, không anh ấy quay lại nghe thấy bây giờ."

Cửa sổ lớp học bị gió thổi tung, tiếng bóng rổ vọng lại từ sân xa. Một tên đàn em ngồi trên bàn bất chợt ngồi thẳng dậy, ra vẻ nghiêm trọng: "Tụi mày có thấy dạo này mặt anh Triệu đen hơn không?"

"Đen hơn? Chắc là do cháy nắng đấy."

"Nắng cái gì mà nắng..."

"Này này... Mẹ tao bảo mặt đen là phạm kỵ, bị ma quỷ theo dõi."

Cả bọn rùng mình, không gian như lạnh đi hẳn, những luồng gió lạnh thoáng qua lưng khiến bọn chúng bất giác thấy khó chịu. 

"Nói nhảm vừa thôi, đừng có dọa bọn tao."

"Tao nói thật đấy, còn có bằng chứng cơ mà."

"Bằng chứng gì?"

Đứa con trai dùng giọng điệu nghiêm trọng dọa: "Tao phát hiện ra, tính khí anh Triệu thay đổi từ khi nhập học năm ngoái. Mày còn nhớ chuyện xảy ra lúc đó chứ?"

"Năm ngoái... nhập học... à."

"Nhớ chưa?"

Những chuyện như vậy vốn không đáng nhớ, nhưng khi đã liên quan đến cái chết, nó như một dấu đỏ trên lịch, dễ dàng khiến người ta ghi nhớ không quên.

Khi tiếng chuông tan học vang lên vào năm ngoái, Triệu Nhi Lưu đang ngồi thờ ơ nghịch điện thoại thì bỗng nhiên nhìn thấy một tin tức mới. Cậu ta sững lại trong giây lát rồi cười phá lên.

Tiếng cười của cậu ta vang lên rất đột ngột khiến nhiều học sinh xung quanh trong căng-tin nhíu mày quay lại nhìn. Tuy nhiên, khi nhận ra đó là Triệu Nhi Lưu, chẳng ai dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ quay lại tiếp tục ăn.

Đám đàn em định báo với Triệu Nhi Lưu rằng có người dám nhìn cậu ta, nhưng lại nghe cậu ta nói với giọng vui vẻ: "Tốt quá, tốt quá. Cuối cùng thì cũng chết rồi."

"Cái gì? Ai chết?" Cả bọn giật mình.

Triệu Nhi Lưu quay màn hình điện thoại lại, để lộ hình ảnh một người chết đã bị che mờ nằm giữa màn hình, xung quanh là vệt đỏ đẫm máu. Vài tên đàn em vừa sợ hãi vừa phấn khích.

"Đây là ai vậy? Nhảy lầu à?"

"Nhớ kỳ nghỉ hè tao bị thương không?" Triệu Nhi Lưu chỉ vào người chết trên màn hình: "Chính là do vợ lão này đấy."

"Trời ạ, là vợ lão sao? Chính là con điên đã đến nhà anh đâm người á? Cả gia đình họ toàn là lũ điên, đúng là điên thì chết cũng không yên ổn."

"Chắc là vì con gái bị tai nạn mà phát điên, hoặc não vốn dĩ đã có vấn đề." Triệu Nhi Lưu tỏ vẻ không quan tâm.

"Nhìn đứa con gái của họ là biết, hồi học chung lớp với tao nó cứ như đứa thiểu năng. Thầy giáo hỏi thì lắp bắp mãi mới trả lời được, đến giờ vẫn thế!"

"Bố mẹ đã không ra gì thì đẻ ra con cũng chẳng khá hơn. Mà nói nhỏ này, tao mách tụi mày một bí mật: bố tao còn cho bố nó mười vạn đấy. Với bố tao thì chẳng là gì, nhưng với nhà chúng nó chắc là trời ban tài lộc."

Triệu Nhi Lưu bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng:

"Có khi chính vì lão tham mười vạn đó mà cả nhà mới gặp báo ứng, chết chẳng toàn thây. Cái câu gì nhỉ, à đúng rồi, báo ứng không chừa một ai! Ha ha!"

Đám đàn em nhìn nhau. Chúng đã từng nghe nói về cô bạn học cũ của Triệu Nhi Lưu ở trường khác, người vừa qua đời vì tai nạn giao thông. Các trường học đều bàn tán về chuyện này.

Có người nói cô bé đã bị Triệu Nhi Lưu bắt nạt.

Cũng có người nói không phải.

"Mà này, anh Triệu... tại sao bố anh lại phải đưa cho bố nó mười vạn vậy?"

Triệu Nhi Lưu thản nhiên: "Vì lão tham mà."

"Nhưng chắc cũng phải có lý do gì chứ... Sao tự nhiên lại cho nhiều tiền thế. Anh Triệu, em đoán thôi, anh đừng giận... Anh có làm gì với con bé đó không, nên bố anh mới..."

Thừa nhận chuyện này chẳng vấn đề gì, nhưng nhớ đến lời bố đã dặn không được tiết lộ với ai về những việc mình đã làm, Triệu Nhi Lưu cảm thấy không cam tâm. Thậm chí cả các chú trong tòa án cũng đã nói vậy. Cuối cùng, cậu ta đành miễn cưỡng lấp liếm:

"Hỏi nhiều làm gì, người ta chết rồi." Nghĩ đến đây, cậu ta cảm thấy nhẹ nhõm.

"Giờ thì cả nhà chúng chết hết rồi, ha ha, chết là đúng. Tao thật lòng chúc phúc cho họ đoàn tụ nơi địa ngục."

...

Đám đàn em như vỡ lẽ: "Ý mày là người nhảy lầu đã thành ma và đang ám anh Triệu?"

"Nó nói nhảm thôi, làm gì có chuyện ma quỷ!"

"Tụi mày không tin à? Tao đã nói rồi mà, tao có bằng chứng. Nhớ hôm trước giờ thể dục anh Triệu không đi, nói là muốn ở lại lớp ngủ. Tao quay lại kiểm tra thì thấy anh ấy đang gặp ác mộng đấy!"

"Lúc đó, lông mày anh Triệu nhíu chặt, cả khuôn mặt đầm đìa mồ hôi. Tao lay mãi mà anh ấy không tỉnh, miệng cứ lẩm bẩm, 'Đừng tìm tôi, không phải tôi là người tông chết con gái ông...' Nếu không phải là người nhảy lầu đó thì còn ai vào đây nữa?"

Cậu ta kể chuyện một cách sinh động như thể chính mắt mình đã chứng kiến. Không ai trong số bọn đàn em nói thêm lời nào, căn phòng trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ. Một trong số đó rùng mình, nuốt khan một cái.

"Lạnh quá... Tụi mày không thấy lạnh à?"

"Từ nãy đến giờ đã thấy lạnh rồi. Chưa tối mà..."

"Này này, tụi mày không phải bị tao dọa sợ đấy chứ?"

Kẻ đầu têu nói chuyện ban đầu cố gắng trấn an mọi người: "Đừng để ý làm gì. Ma có thể làm được gì chứ? Chẳng qua là đến báo mộng thôi. Nếu thực sự ghét anh Triệu đến thế, chắc chắn nó đã bò ra từ dưới đất để tông chết anh ấy rồi, làm gì để anh ấy sống yên ổn thế này được?"

Mấy đứa kia suy nghĩ thử thì thấy cũng có lý.

"Đúng thế. Ác mộng chẳng làm anh Triệu sợ được đâu."

"Một ngày một cơn ác mộng thì cũng đáng sợ đấy, nhưng cứ lặp lại mãi thì sẽ quen thôi. Giống như bệnh tật vậy, dù là virus mạnh đến mấy, một khi phát hiện nó không gây hại gì cho mình nữa thì cũng không còn đáng sợ."

"Chính xác. Con ma chỉ xuất hiện trong giấc mơ thì làm gì được ai?"

"Này Bành Tiểu Tuyền, mày nghe mấy chuyện này ở đâu thế? Lần sau dẫn tao đi nghe cùng với, tao cũng muốn nghe!"

"Không thành vấn đề."

Một tên đàn em bỗng quay đầu lại, nhận ra điều gì đó: "Anh Triệu đi lâu thế nhỉ..."

...

Triệu Nhi Lưu vừa rời khỏi nhà vệ sinh thì gặp ngay xui xẻo.

Trong lúc bước xuống cầu thang, rõ ràng cậu ta đã nhìn kỹ nhưng lại vô tình trượt chân, ngã lăn xuống dưới, bị đập mạnh đến mức mặt mày bầm dập, bố mẹ cũng không nhận ra. Cậu ta run rẩy ngồi dậy, đưa tay chạm vào miệng, bất ngờ phun ra nửa cái răng cửa.

Còn chưa kịp khóc lóc tiếc răng tì một cơn gió lạnh từ cầu thang bất ngờ cuốn xuống, xuyên thẳng qua người cậu ta.

"Á..."

Triệu Nhi Lưu há hốc miệng, trong một khoảnh khắc cậu ta như bị đông cứng lại. Chỉ vài giây sau, đôi mắt cậu ta khôi phục lại vẻ tỉnh táo. Có điều…sắc nâu trong mắt cậu ta đã biến thành màu xanh lục đậm.

Cậu ta bắt đầu liếc xung quanh, đột nhiên cúi đầu xuống một cách cung kính, như thể đang chào ai đó.

Giọng nói của cậu ta khàn đục và không giống giọng ban đầu: "Thưa ngài, ngài vẫn còn..."

Lời vừa nói được nửa chừng thì dừng lại, như thể bị ai đó tát một cái mạnh vào mặt.

Hai nữ sinh vừa xách theo cây lau nhà và xô nước từ cầu thang đi lên. Khi thấy Triệu Nhi Lưu nằm dài trên mặt đất, họ giật mình sợ hãi. Một cô gái tóc ngắn định tiến tới đỡ cậu ta dậy nhưng bị cô bạn tóc đuôi ngựa kéo lại, khuôn mặt của cô bé hiện rõ vẻ ghê tởm.

"Sao thế? Trông cậu ta bị ngã nặng lắm đấy..."

"Cậu có biết cậu ta là ai không?"

Cô gái tóc ngắn nhìn kỹ lại và nhận ra cậu ta chính là Triệu Nhi Lưu - kẻ chuyên gây rắc rối trong trường. Ý định giúp đỡ của cô bé lập tức tan biến, nhưng ngay sau đó cô bé lại lo lắng: "Nhưng chúng ta không giúp, liệu cậu ta có ghim không? Ngày mai cậu ta có kéo đám đàn em đến trả thù không?"

"Nhìn cậu ta như vậy chắc não cũng bị tổn thương rồi."

"Thôi, chúng ta mau đi đi."

Vừa dứt lời, Triệu Nhi Lưu với gương mặt bầm dập bỗng đứng dậy. Hai cô gái lập tức lùi lại một bước, nhưng điều kỳ lạ là Triệu Nhi Lưu lại nhìn họ với ánh mắt trống rỗng dù máu vẫn chảy trên miệng, bất ngờ hơn cả là thái độ của cậu ta cực kỳ lễ phép.

"Xin lỗi... đã cản đường của các cậu."

Nói xong, cậu ta khập khiễng lùi sang một bên, nhường đường cho họ: "Các cậu đi trước đi."

Hai nữ sinh cảm thấy có điều gì đó rất lạ về Triệu Nhi Lưu, nhưng không thể nói rõ là lạ ở chỗ nào.

Mặc dù khuôn mặt cầu ta đầy vết thương nhưng cách hành xử lịch sự của cậu ta đã làm giảm bớt sự ghê rợn thường ngày.

Sau khi nhường đường, Triệu Nhi Lưu tiếp tục khập khiễng tiến tới một lớp học gần đó. Hai cô gái vẫn dõi theo từ xa.

"Kỳ lạ thật, hình như cậu ta không phải học sinh lớp đó..."

...

Vừa bước vào lớp học, Triệu Nhi Lưu lập tức quỳ xuống.

"Xin ngài thứ lỗi cho kẻ hèn mọn này dám đi trước mặt ngài. Ngài có hài lòng với những gì tôi đã làm không?"

Vài tia lửa màu xanh bắn ra trên sàn nhà làm Triệu Nhi Lưu run lẩy bẩy. Cậu ta không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ có thể cúi rạp người, đôi mắt dán chặt vào những ngọn lửa đang cháy leo lét trước mặt.

Chúng sáng hơn cả ánh mặt trời bên ngoài.

"Ngẩng đầu lên."

Triệu Nhi Lưu run rẩy: "Thưa ngài, tôi không dám..."

"Ta không thích phải lặp lại lời vừa nói."

Không còn cách nào khác, Triệu Nhi Lưu đành phải nghe lệnh. Cậu ta nghẹn ngào ngẩng đầu lên, trong tầm nhìn mờ ảo, cậu ta chỉ nhìn thấy một bóng người đỏ máu lốm đốm. Cậu ta không thể ngờ rằng vị Quỷ Vương lừng lẫy mà mọi người đồn đại lại có một khuôn mặt trẻ trung như vậy, trông giống như một thiếu niên.

"Linh hồn ở thành phố này đã bị ta tiêu diệt sạch, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"

"Thưa... thưa ngài, xin ngài cho phép tôi được giải thích. Tôi không cố ý đi lang thang. Thật ra, tôi không biết vì sao tôi lại có mặt ở đây. Ba năm trước, tôi mở mắt ra thì đã thấy mình trôi nổi trong thành phố này rồi."

"Tôi đã nhiều lần cố gắng thoát khỏi đây nhưng không thể. Vì vậy, tôi đành phải ở lại trường học này... cho đến khi ngài đến."

Triệu Nhi Lưu hoảng sợ chờ đợi kết cục, nhưng không ngờ Quỷ Vương đại nhân không trừng phạt ngay lập tức.

"Ra đây, ta có vài chuyện cần hỏi nó."

"Vâng thưa đại nhân, tôi luôn hoạt động trong trường học này. Cậu học sinh tên Triệu Nhi Lưu thực sự rất ranh ma. Nếu không có tôi kiểm soát, nó có thể sẽ xúc phạm đến ngài..." Hồn ma vô danh cẩn trọng lựa chọn từ ngữ: "Tôi biết ngài có việc cần đến nó nên không thể để nó chết dễ dàng được..."

"Ta sẽ không giết no." Quỷ Vương nheo đôi mắt đỏ ngầu: "Chỉ là trước khi đưa nó đi, cần phải xử lý một chút."

"Đưa đi đâu?" - Một suy nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu hồn ma vô danh. Hắn cảm thấy rằng mỗi khi Quỷ Vương nói đến nơi bí ẩn ấy, giọng Quỷ Vương lại trở nên dịu dàng hơn thường lệ.

Dù gì Quỷ Vương cũng đã quyết định nên hồn ma cũng chỉ có thể nhanh chóng kết thúc việc chiếm đoạt thân xác. Một ánh sáng kỳ dị lóe lên rồi tắt, đôi mắt của Triệu Nhi Lưu lại trở về màu nâu quen thuộc.

Cảm giác đau đớn từ khắp cơ thể và miệng xộc thẳng vào đầu khiến cậu ta hét lên một cách đau đớn.

"Á... mày là ai đấy?" Cậu ta che miệng, phát hiện mình đang quỳ trước mặt một kẻ kỳ quái. Sự tức giận vì cơn đau cộng với bực bội do không hiểu chuyện gì xảy ra khiến cậu muốn chửi bới.

"Mày còn giở trò gì nữa hả? Đổi bộ dạng, đổi cách ăn mặc để làm tao sợ à?" Triệu Nhi Lưu gào lên: "Nhưng tao nói cho mày biết, vô dụng thôi!"

"Mày chỉ là một con quỷ ám ảnh tao trong mơ, mày có thể làm gì tao hả? Giơ ngón giữa à? Ngay cả trong mơ mày còn chẳng làm được gì tao, hà hà hà!"

Trong cơn tức giận, cậu ta hoàn toàn không nhận ra rằng mình không còn đang ngủ trong nhà vệ sinh nữa. Đây không phải là một giấc mơ, và kẻ trước mặt cậu ta cũng không phải là hồn ma của bố người bạn học, tức là Đường Trạch - hồn ma chỉ xuất hiện trong những cơn ác mộng của cậu ta.

"Mày làm gì được tao hả? Tao hỏi mày đấy, mày làm được gì?" Triệu Nhi Lưu gào lên: "Mày đánh tao đi! Đánh tao đi! Cho tao xem mày làm được gì... Á!! Á!!!"

Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp lớp học.

Trong khi hồn ma vô danh đứng nhìn không nói nên lời, Quỷ Vương Hạ Dực vẫn ngồi một cách thản nhiên, đôi mắt đỏ rực như chứa đầy sự đau khổ tột cùng. Hắn từ từ gia tăng áp lực, như đang nghiền nát một hạt gạo dưới chân mình, chà đạp đầu của Triệu Nhi Lưu xuống sàn lớp học.

"Ta chưa từng nghe thấy một yêu cầu nào vui tính như vậy." 

Quỷ Vương kéo đầu Triệu Nhi Lưu lên, ép cậu ta đối diện với đôi mắt đỏ rực đang đầy hứng khởi của mình.

"Đưa tờ giấy kia lại đây." Hắn ra lệnh.

"Vâng, thưa ngài." Hồn ma vô danh dâng tờ giấy có những dòng chữ cổ quỷ dị.

Đầu của Triệu Nhi Lưu bị xoay về phía tờ giấy. Trong tầm mắt cậu ta chỉ còn ba dòng chữ lạ hoắc, phần lớn là các từ cổ khó hiểu. Nhưng có một cái tên cậu ta nhận ra rất rõ: Giang Nguyệt Lộc.

"Nó học thuộc lòng được không?" Quỷ Vương quay sang hỏi.

"Thưa ngài, đây là môn mà nó có thành tích tốt nhất."

Nói láo!

Tao chưa bao giờ học thuộc lòng!

Nhưng kẻ trước mặt có đôi mắt đỏ và sức mạnh quá khủng khiếp, một kẻ có cùng độ tuổi nhưng lại khác xa về quyền lực đã dùng giọng điệu không thể từ chối mà quyết định tất cả.

"Nhất định phải đọc thật rõ ràng, chậm rãi, thành kính, lễ độ... À, và phải to lên nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play