Triệu Nhi Lưu giây trước còn bị người khác ép buộc phải đọc thuộc lòng thì giờ đây lại rơi vào một căn phòng tối tăm và lạnh lẽo. Nhìn thấy thanh kiếm đen trên đầu mình, cậu ta hét lên một tiếng rồi trợn mắt, ngất lịm.

Giang Nguyệt Lộc liếc nhìn góc dưới bên phải màn hình. Bình luận trong livestream đang tràn ngập với tốc độ chóng mặt.

Có vẻ như phỏng đoán của anh đã đúng. Nếu cuộc thi không giới hạn về cách bố trí bối cảnh, anh có thể tự do sử dụng sức sáng tạo của mình để dàn dựng khung cảnh.

Căn phòng tối đen này là kết quả của việc anh sử dụng "cân đo vận mệnh" để thu thập đau khổ. Anh không thể sử dụng cân đo vận mệnh lên chính mình, nhưng may mắn thay, lần trước Đồng Miên đã sử dụng nó và để lại một lượng lớn đau khổ. Thiếu niên dễ bị tổn thương đó có cả một kho tàng vô tận của đau thương.

Nghĩ đến đây, Giang Nguyệt Lộc có chút tiếc nuối.

Nếu Đồng Miên cùng tham gia, có lẽ anh có thể tạo ra một căn phòng lớn hơn với những chi tiết như ghế sắt sẽ được dựng một cách chân thực hơn. Hiệu quả trình diễn chắc chắn sẽ tốt hơn. Nhưng lần này, cả Đồng Miên lẫn Lãnh Vấn Hàn đều không theo anh vào đây.

Sau khi cuộc thi bắt đầu, anh có thể tìm kiếm các streamer khác. Tuy nhiên, Giang Nguyệt Lộc không biết tên họ sử dụng trong cuộc thi nên chưa vội. Anh dự định sẽ chờ lượng người xem bùng nổ khi trận PK với Đường Trạch đạt đỉnh để họ tự tìm đến mình.

Khi leo lên đứng đầu bảng xếp hạng, không chỉ khán giả mà cả các streamer khác cũng sẽ chú ý đến anh.

Chỉ cần Đồng Miên và Lãnh Vấn Hàn tham gia, chắc chắn họ sẽ nhận được thông báo. Để tránh họ bị giật mình khi nhìn thấy người đàn ông mặc giáp, Giang Nguyệt Lộc đã để lại một vài manh mối dễ nhận ra khi bố trí livestream. Nhưng đã lâu như vậy mà anh vẫn chưa nhận được tin nhắn nào.

Có vẻ như lần này anh thật sự phải chiến đấu một mình rồi...

Không đúng, anh vẫn còn một "đồng đội".

"Ngươi là chiến lợi phẩm mà đồng đội của ta đã khó nhọc mang đến. Không thể để ngươi nằm ngủ dễ dàng trong livestream của ta được." Giang Nguyệt Lộc búng ngón tay, một chậu nước đen đổ ụp xuống đầu Triệu Nhi Lưu khiến cậu ta bừng tỉnh. Cậu ta thở hổn hển, đầu óc như nổ tung, hoàn toàn bị cơn đau chiếm trọn.

"Chắc ngươi chưa từng trải qua đau đớn thực sự nhỉ?"

Giọng của Giang Nguyệt Lộc được điều chỉnh, cố tình trở nên bí ẩn và kỳ quái hơn.

Để thu hút khán giả, anh đã chọn phong cách nói chuyện đầy kịch tính và huyền bí, kết hợp với bộ giáp đen bao phủ toàn thân. Trong mắt Triệu Nhi Lưu, anh chẳng khác gì một ác quỷ từ địa ngục.

"Tôi... tôi... đừng giết tôi! Hãy thả tôi ra đi! Bố tôi... Bố tôi sẽ trả cho các người rất nhiều tiền!"

Giang Nguyệt Lộc nhìn chằm chằm vào cậu ta: "Đúng vậy."

"Chính vì có một người bố luôn sẵn sàng dọn dẹp mọi rắc rối nên ngươi mới lớn lên một cách vô tư như thế."

"Ngươi chưa từng biết cảm giác bị cô lập và lừa dối là gì, chưa từng biết mất đi đứa con gái của mình đau đớn thế nào. Đối với ngươi, hôm nay giáo viên tan học chậm một chút hay quà sinh nhật năm nay ít hơn năm ngoái một món đã là những gì đau khổ nhất đối với ngươi."

Giang Nguyệt Lộc cúi xuống, thì thầm như một con quỷ bên tai thiếu niên: "Ta nói có đúng không?"

Răng của Triệu Nhi Lưu va vào nhau lập cập, trong cơn sợ hãi tột cùng, cậu ta cố lắng nghe rõ lời Giang Nguyệt Lộc nói: "Mất con gái... Mày... mày là..."

Cậu ta không hề cảm thấy yên tâm khi nhận ra Giang Nguyệt Lộc là người của Đường Trạch. Thay vào đó, cơn sợ hãi càng lớn hơn, bởi lần này hoàn toàn khác với những lần trước. Trong những cơn ác mộng trước đây, Đường Trạch không bao giờ có thể đến gần cậu ta, nhưng lần này, cậu ta đã bị trói lại!

Có lẽ... có lẽ lần này không phải là một giấc mơ!

Cậu ta hoảng loạn nhìn quanh, cuối cùng nhận ra trước mặt mình có một màn hình sáng rực, giống như màn hình điện thoại của cậu ta nhưng lớn hơn nhiều. Nhờ vậy, từ khoảng cách xa, cậu ta vẫn có thể nhìn rõ người đang nhìn chằm chằm vào mình trên màn hình chính là Đường Trạch.

Nếu Đường Trạch ở trong màn hình, thì người trước mặt là ai?!

"Đợi đã - tôi biết chuyện này là thế nào rồi!"

Triệu Nhi Lưu hét lên, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ. Cậu ta giơ tay, chỉ vào màn hình đối diện.

"Lão là kẻ lừa đảo! Đừng tin lão! Lão đã lừa ngài rồi đúng không? Lão nói rằng tôi hại chết con gái và vợ lão, phải không?"

"Lão cũng đã từng lừa người khác như vậy, nhưng rồi bị phát hiện, không chịu nổi áp lực nên đã nhảy lầu tự tử! Nếu lão không có tội thì tại sao lại tự sát? Lão chỉ là một kẻ dối trá, nói toàn những lời bịa đặt! Tôi chưa từng làm hại con gái lão, thậm chí còn không biết vợ lão là ai! Nếu ngài không tin, ngài có thể kiểm chứng... Ngài mạnh như vậy thì chỉ cần nhìn qua một cái sẽ biết tôi nói thật ngay thôi."

"Tôi không làm những chuyện đó, tại sao tôi phải ngồi đây chịu phán xét?!"

Nhìn Triệu Nhi Lưu ở phía đối diện vừa khóc lóc vừa van xin với vẻ mặt đau khổ, Đường Trạch như chìm vào một cơn ác mộng mới. Anh ta quay lại thời điểm trước đây, khi đứng trong phòng xử án, khi đi trên đường hay ở công ty. Chẳng ai tin lời anh ta, và mỗi khi Triệu Nhi Lưu cùng người bố mưu mô của cậu ta thao thao bất tuyệt, ánh mắt của mọi người đều thay đổi...

Đường Trạch đã từng đứng giữa đám đông mà cảm thấy cô độc, muốn cầu cứu nhưng chỉ có thể tìm đến tử thần. Sự bất lực và đau khổ ấy lại một lần nữa ùa về, khiến anh ta nhận ra rằng việc cố gắng bỏ qua tất cả là vô ích. Chỉ cần chưa trả thù, ngọn lửa giận dữ và oán hận sẽ mãi bùng cháy trong lòng anh ta.

"Bùm!"

Khuôn mặt anh ta áp sát vào màn hình, phóng to lên hết mức.

Sự căm hận trong mắt anh ta như muốn xuyên qua màn hình để bóp nát cổ họng của Triệu Nhi Lưu.

"Mày đang nói dối! Mày là kẻ lừa đảo! Mày vẫn đang nói dối!!!"

"Nhìn xem! Lão bị tôi vạch trần nên tức giận đến phát điên rồi!" Triệu Nhi Lưu thầm đắc ý, không hề tỏ ra hoảng sợ. Bố cậu ta nói không sai, chỉ cần dựa vào tài ăn nói của mình, cậu ta có thể xoay chuyển tình thế. Có ai khác có thể làm được như cậu ta?

Bạn bè đã bị cậu ta lừa gạt, hàng xóm và bảo vệ cũng bị cậu ta qua mặt, chắc chắn người đàn ông mặc giáp kia cũng sẽ tin lời cậu ta thôi. Hắn chỉ đang cố tạo vẻ đáng sợ bằng bộ trang phục kia chứ thực ra chẳng có gì cả. Triệu Nhi Lưu ngày càng tự tin, liếc nhìn người đàn ông đang cầm thanh kiếm đen rồi tiếp tục ra vẻ đáng thương.

"Ngài phải sáng suốt. Đừng để người đàn ông kia lừa ngài. Nếu không tin, ngài có thể gọi bạn học của tôi đến đây, hỏi họ xem tôi có làm những điều mà lão nói không."

"Còn về con gái lão, ngài cũng có thể đến trường của cô bé để hỏi thăm. Cô bé chỉ vì thi trượt mà buồn bã đi lang thang rồi bị xe đâm chết. Chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi. Ngài có thể hỏi thầy cô của cô bé xem cô bé có vấn đề gì về đầu óc, người bình thường sao lại thi được có mười hai điểm thế kia."

"Con bé không bị mày dọa dẫm suốt ngày thì làm sao thi được mười hai điểm!!!" Đường Trạch gào lên như một con thú hoang, xé nát không gian với tiếng hét đau đớn: "Tao sẽ giết mày! Tao sẽ giết mày! Giết mày!!!"

Giữa lúc Triệu Nhi Lưu đang thao thao bất tuyệt, vị Thẩm phán áo giáp đen trước mặt bỗng bật cười.

Tiếng cười đó khiến Triệu Nhi Lưu nghẹn lời, không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng linh tính mách bảo cậu ta rằng nguy hiểm đang đến gần, cậu ta liền lùi lại, đụng vào thành ghế.

"Ngài... ngài cười cái gì?"

Ngay giây tiếp theo, cậu ta bị một đôi tay thô ráp túm lấy, nhấc bổng lên như nhổ một củ cải.

Cậu ta cứng họng không thể thốt ra thành lời: "Ưm ưm ưm..." 

Triệu Nhi Lưu cố gắng vùng vẫy, nhưng đôi tay bọc trong lớp kim loại lạnh lẽo không hề nhúc nhích. Rất nhanh, miệng cậu ta bị kéo toang ra. Trong cơn đau đớn, miệng cậu rách toạc ra hai bên như một gã hề.

Lưỡi của cậu ta bị kéo giãn bằng một sức mạnh khủng khiếp, khiến cậu ta phát ra những âm thanh đau đớn từ cuống họng. Máu từ miệng và nước mắt cậu ta chảy tràn khắp nơi trong cơn giãy giụa.

Phía bên kia màn hình, Đường Trạch dừng lại, không còn gào thét trong đau khổ nữa.

Anh ta nhìn thấy Thẩm phán số 0 kéo lưỡi của Triệu Nhi Lưu ra rồi cất giọng trầm đục: "Ngươi đã dùng cái lưỡi này để nói dối, đúng không?" ( truyện trên app T Y T )

"Nên nhớ, không phải vì ngươi có tài ăn nói mà bọn ngu ngốc kia mới tin ngươi. Ngươi có thể đổi trắng thay đen chỉ vì ngươi có một người bố lắm tiền nhiều của."

"Ngươi sống đến hôm nay là vì cái thế giới này đảo lộn đen trắng, lạnh lùng vô cảm, khiến công lý chưa kịp giáng xuống đầu ngươi."

"Nhưng từ giờ phút này, mọi chuyện sẽ khác."

Không gian livestream lặng ngắt như tờ. Mười vạn người trong phòng không ai dám thở mạnh, chờ đợi phán quyết tiếp theo của Thẩm phán cùng với thanh trọng kiếm.

Trong mắt Triệu Nhi Lưu, hình ảnh cái bóng đen của thanh kiếm càng lúc càng lớn. Tiếng "bùm" vang lên, như tiếng búa của thần phán xét đã bị trì hoãn bấy lâu nay, cuối cùng đã giáng xuống. Triệu Nhi Lưu bị khóa chặt trên ghế sắt, cơ thể giật mạnh như bị điện giật.

Khắp người cậu ta hiện lên những vết thâm đen và đỏ sẫm. Xương cốt không biết đã gãy bao nhiêu cái.

Vị Thẩm phán số 0 như không hề nhìn thấy những gì đang diễn ra, tiếp tục thi hành bản án của mình một cách không chút khoan nhượng.

"Ngươi đã hành hạ một cô gái ngây thơ, ngó lơ sự van xin và nỗi đau của những người yếu đuối, ngươi sẽ phải chịu hình phạt tương tự. Nhưng ngươi nên biết rằng, những gì ngươi đang chịu đựng không thể so sánh được với nỗi đau mà Đường Tiểu Ngữ đã phải trải qua."

Đường Trạch ngây người, nước mắt lăn dài trên má.

Đường Tiểu Ngữ, đó là tên của con gái anh ta.

"... Á!" Triệu Nhi Lưu gào thét, mắt trợn trừng. Cậu ta không thể tin nổi khi nhìn xuống cơ thể bị bao phủ bởi vết thương và máu. Ngay khoảnh khắc đó, hàng chục nhát dao vô hình đâm thẳng vào người cậu ta, tổng cộng 23 nhát.

"Đêm ngày 19, ngươi đã làm nhục và giết hại một người mẹ. Ngươi có thể cúi đầu nhận tội và thú nhận lỗi lầm của mình trước mặt bà ấy, nhưng ngươi không làm. Ngươi đã chọn dùng 23 nhát dao để đưa bà ấy đến giấc mơ đoàn tụ với con gái, nhưng đổi lại ngươi sẽ phải chịu cảnh tù đày vô tận."

"Bây giờ ngươi có hối hận không?"

Vị Thẩm phán hỏi, giọng nhẹ nhàng như tiếng thì thầm từ cõi mơ.

Triệu Nhi Lưu ói ra máu, run rẩy nhận tội: "Hối... hối hận rồi... Tôi... tôi đã sai..."

"Nhận lỗi là hành động đáng được khen ngợi đấy." 

"Nhưng rất tiếc, đã quá muộn rồi."

"Á… á… á…"

Triệu Nhi Lưu ngả đầu về phía sau, đôi mắt trợn trừng khi cơ thể gục xuống ghế. Toàn bộ xương trong cơ thể cậu ta dường như vừa vỡ vụn một lần nữa.

Trước đây, cậu ta từng đùa cợt với đám bạn trong căng-tin rằng "nhảy lầu chắc cũng chẳng đau là bao", nhưng bây giờ, cậu ta đã thực sự trải qua nó - một trải nghiệm mà cậu ta thề không bao giờ muốn lặp lại.

Nhảy lầu rất đau. Bị đâm cũng đau. Bị xe đâm chết còn đau hơn nữa.

Cậu ta đã từng không biết, cũng chẳng quan tâm, vì nó chưa bao giờ xảy ra với cậu ta.

"Nếu hối hận có thể giải quyết được mọi thứ thì cần gì đến Thẩm phán nữa?" Giang Nguyệt Lộc lạnh lùng.

"Cậu đã làm sai và cậu phải chịu cái giá tương xứng. Hơn nữa, những gì cậu phải trả không thể so sánh với những tổn thương mà cậu đã gây ra."

Nhìn vào đôi mắt trắng dã của Triệu Nhi Lưu, phòng livestream bùng nổ trong cơn cuồng nhiệt.

"Mẹ kiếp, đúng là điên rồi!"

"Đây là thứ tôi có thể xem miễn phí sao???"

"Thề luôn, nãy giờ tôi còn chẳng dám thở. À mà, vốn dĩ tôi đã ngừng thở rồi mà."

"Thẩm phán chửi ngầu thế! Chửi tôi đi!"

"Trời đất ơi, Đường Trạch khóc rồi! Chưa thấy hắn khóc bao giờ!"

Chỉ có rất ít khán giả nhắc đến Đường Trạch, điều này nằm trong dự đoán của Giang Nguyệt Lộc.

Thực ra, khán giả chẳng quan tâm đến việc phán quyết đúng hay sai. Họ cũng không bận tâm liệu người bị trừng phạt là Triệu Nhi Lưu hay ai khác. Khán giả chẳng màng đến quá khứ giữa Đường Trạch và Triệu Nhi Lưu. Họ không quan tâm bạn đã trải qua những gì trong đời.

Trong những buổi livestream của kẻ sống đã vậy, nói gì đến buổi livestream của người chết? Đã chết rồi thì còn ai quan tâm đến nỗi đau và sự chia ly?

Điều duy nhất họ cần là sự thỏa mãn trong khoảnh khắc này, để cảm thấy sung sướng khi chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra.

Trong trận PK này, Giang Nguyệt Lộc không chỉ đối đầu với Đường Trạch mà còn với những khán giả.

Anh cần phải xuất hiện với tư cách là một người mới mạnh mẽ, chiếm trọn trái tim của tất cả khán giả, để họ tình nguyện tặng cho anh Tiền Âm Phủ.

Nhưng anh biết rằng, số tiền từ mười vạn người xem này vẫn chưa phải tất cả.

Anh còn có một khán giả thực sự quan tâm đến sự đúng sai trong phiên tòa này.

"Đường Trạch."

Đường Trạch đang đứng trước màn hình, nghe thấy Giang Nguyệt Lộc gọi tên mình, anh ta ngẩng đầu lên, dùng tay áo lau nước mắt trên mặt. Anh ta đã khóc nhiều đến mức không nhận ra cả bộ vest sang trọng của mình đã ướt sũng.

Anh ta không phải là người thường xuyên mặc vest. Khi anh ta vừa mặc nó, Khúc Linh còn hay trách móc rằng anh ta làm nhàu nó. Nhìn vào vết ướt bẩn trên tay áo, mắt anh ta lại càng mờ đi. Nhưng anh ta vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, nhìn về phía livestream.

"Cảm ơn, cảm ơn cậu."

"Tôi biết bây giờ nói gì cũng vô ích, nhưng thực sự cảm ơn cậu."

Giang Nguyệt Lộc ngắt lời những lời cảm ơn không ngớt của anh ta: "Tôi có một việc cần anh giúp."

Đường Trạch chợt nhớ đến lời hứa của mình trước đó, vội vàng nhận lời: "Tôi sẽ chuyển toàn bộ Tiền Âm Phủ cho cậu ngay. Sau mỗi trận PK, tôi sẽ chuyển một lần. Tất cả tiền của tôi đều thuộc về cậu."

"Không, không phải chuyện đó." Giang Nguyệt Lộc nhìn sang Triệu Nhi Lưu đang nằm trên ghế. 

"Nó vẫn chưa chết, tôi muốn anh hoàn tất đòn kết liễu cuối cùng."

Đường Trạch há hốc miệng vì kinh ngạc, như thể không hiểu Giang Nguyệt Lộc vừa nói gì. Nhưng đồng thời, anh ta cũng hiểu rất rõ. Đó là điều mà anh ta đã ao ước suốt bao năm.

"Chỉ có sự báo thù do chính tay anh thực hiện mới là phiên tòa tối thượng." Giang Nguyệt Lộc nói. 

"Con gái và vợ anh dưới suối vàng chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."

"Anh có thể dùng những sợi máu để kiểm soát livestream của tôi, đúng không?"

Đường Trạch ngạc nhiên: "Cậu không sợ tôi sẽ giết cậu sao?"

Giang Nguyệt Lộc muốn nói rằng mình không phải là kiểu người đó. Nhưng để giữ vẻ lạnh lùng, anh chỉ trả lời một cách thờ ơ: "Tôi đứng đây, anh có thể thử."

"Không, tôi sẽ không làm điều đó."

Nói xong, Đường Trạch lại điều khiển những sợi máu trên mặt đất, nhưng lần này, suy nghĩ của anh ta không còn là giết chết Giang Nguyệt Lộc nữa. Trong vòng 20 phút ngắn ngủi, Giang Nguyệt Lộc đã trở thành ân nhân cứu mạng của anh ta.

Không chút do dự, Đường Trạch dùng sợi máu cắt đứt cổ họng của Triệu Nhi Lưu.

Trong khi anh ta làm việc đó, Thẩm phán đứng lặng lẽ bên cạnh, đúng như lời đã nói, hắn không can thiệp vào việc báo thù. Nhưng Đường Trạch bỗng nhiên có cảm giác kỳ lạ, như thể vị Thẩm phán này đang âm thầm giật dây, điều khiển tất cả mọi thứ, như một đạo diễn điều khiển những màn diễn tuyệt vời nhất.

Sau đêm nay, hẳn Giang Nguyệt Lộc sẽ trở nên nổi tiếng khắp nơi.

Đường Trạch lắc đầu, xua đi suy nghĩ đó. Anh ta đứng lên từ thi thể của kẻ thù, một nụ cười thoải mái, nhẹ nhõm nở trên môi anh ta.

Giang Nguyệt Lộc tiếp tục áp dụng phương pháp tương tự, kéo những kẻ đồng phạm khác trong Thành phố Mầm Đen vào livestream, tiến hành phán xét, rồi để Đường Trạch kết liễu từng kẻ một.

Nửa giờ sau, trên bức tường đen xuất hiện ba cỗ quan tài.

Như những tấm bia mộ tuyên bố với thế gian - phán xét đã đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play