"Mọi người không thấy kỳ lạ sao? Kỳ thi này…"

"Lẽ ra phải là một bài kiểm tra dành cho chúng ta, nhưng cho đến giờ, tất cả đều vượt qua một cách khá dễ dàng."

"Một kỳ thi được thiết kế đặc biệt để kiểm tra chúng ta nhưng lại chẳng có tác dụng gì, chúng ta không hề bị ảnh hưởng. Mọi người nghĩ điều đó có khả thi không?"

Trước khi bắt đầu trả lời câu hỏi, trong đầu Triệu Tiểu Huyên vang lên những lời Giang Nguyệt Lộc đã nói trước đó.

Giọng nữ điện tử không xác nhận lựa chọn của Giang Nguyệt Lộc, thay vào đó bắt đầu đọc các quy tắc của vòng trả lời câu hỏi thứ hai. Lần trước chỉ cần hai câu để giải thích, nhưng lần này chỉ riêng quy tắc đã mất rất nhiều thời gian.

"Lần này, câu hỏi liên quan đến hai câu lựa chọn cuối cùng, và không yêu cầu thí sinh trả lời ngay lập tức."

"Các thí sinh sẽ có một đêm để tìm kiếm câu trả lời, thông tin chính xác đang ẩn giấu trong đêm tối nguy hiểm ngoài kia." Giọng nói của cô ta dường như thay đổi, kịch tính, vang vọng trên đầu các thí sinh như một vị thần nghiêm khắc đang quan sát mọi người.

"Giống như lần đầu tiên, lần này cũng sẽ có những trở ngại đáng sợ hơn đang chờ đợi phía trước."

"Đêm tối thăm thẳm, sinh mạng mong manh. Chúc các bạn vượt qua thử thách, trở về an toàn." Khi kết thúc, giọng nữ điện tử kéo dài một cách u ám.

"... Trở ngại, liệu có phải là gương lần trước không?"

Vu Hùng hỏi với vẻ lo lắng, âm thanh trong phòng vang lên yếu ớt, ánh trăng lờ mờ chiếu qua cỗ quan tài đen. Giọng nói điện tử vang lên một tiếng cười nhẹ: "Gương chưa bao giờ là một trở ngại thực sự, đó chẳng là gì cả. Các tín đồ ngốc nghếch của tôi, các bạn phải hiểu một điều - nguy hiểm thực sự chỉ mới bắt đầu."

"Nhìn các bạn mà xem, tất cả vẫn còn sống, vẫn đứng đây. Các bạn đã gặp phải trở ngại nào chưa?"

Trong phòng loáng thoáng tiếng xào xạc, sự u ám khiến Lãnh Tĩnh run lên, mồ hôi chảy ròng ròng, sắc mặt tái nhợt, nói lắp bắp: "Chạy... chạy mau."

Vẻ mặt của anh ấy quá đáng sợ, Trần Xuyên kinh ngạc hỏi: "Câu hỏi vẫn chưa bắt đầu mà?"

Lãnh Tĩnh hét lên: "Chạy mau!"

"Được rồi, tôi hiểu rồi!" Bảy, tám người hối hả lao ra ngoài cửa, cửa không bị khóa, vẫn còn có cơ hội sống sót. Lãnh Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi quay lại nhìn, anh ấy phát hiện Thường Lạc, người thường chạy nhanh nhất, vẫn đứng yên tại chỗ, vội hét lên: "Cậu đang làm gì vậy? Sao không chạy đi?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Anh đang định chạm vào vai Thường Lạc thì có người ngăn lại.

Giang Nguyệt Lộc lắc đầu nói: "Đừng đến gần, nếu không anh cũng sẽ chết."

Lãnh Tĩnh sững sờ. Thường Lạc lúc này quay đầu lại, tay cậu ta run rẩy dữ dội, giọng nói cũng run lên vì sợ hãi: "Tôi lạnh quá…"

Lãnh Tĩnh bàng hoàng khi nhìn rõ khuôn mặt của cậu ta, Triệu Tiểu Huyên đứng nhìn lén ngoài cửa giật mình bịt miệng lại, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt.

"Tôi lạnh quá, lạnh quá." Một nửa cơ thể của Thường Lạc dường như bị cắt ra bởi một lưỡi dao sắc bén, giờ đây chỉ còn một nửa cơ thể để nói chuyện với mọi người, nửa còn lại đã nằm trước quan tài, một con mắt lăn tròn hướng về phía mọi người, ánh mắt hoang mang tột độ: "Tôi… đã làm gì đâu chứ?"

Cậu ta không thể nói tiếp, những bóng trắng dày đặc nổi lên, trong khoảnh khắc đã xé nát cậu ta thành từng mảnh.

Không thể nhìn thấy, không thể chạm vào, chỉ có tiếng xào xạc ngay sát bên, kẻ thù quái dị im lặng đã bỏ lại Thường Lạc chết ngay tức thì, những âm thanh rùng rợn lan như bão tố, nhanh chóng lao ra ngoài cửa, hướng đến Hứa Đa Đa đang đứng ngẩn ngơ.

Lãnh Tĩnh hét lên: "Tránh ra!"

Đã muộn rồi. Giang Nguyệt Lộc nghĩ.

Hứa Đa Đa chưa kịp nói lời nào đã bị cắt ra thành bốn mảnh bằng bốn đường chém từ trên xuống, từ dưới lên, từ trái sang phải.

Chỉ mới đây thôi, cậu ấy còn sống, bây giờ đã thành những mảnh thịt rơi rớt bên cửa, Triệu Tiểu Huyên và những người khác tái mét mặt, họ run rẩy nhìn lên cỗ quan tài đen, giọng nữ đó lại cười nhẹ, tuyên bố một cách bình thản: "Các bạn đã thấy chưa? Đây mới thực sự là mối đe dọa đến tính mạng. Đêm nay, tất cả các bạn sẽ gặp phải những trở ngại tương tự, nhất định phải vượt qua chúng."

"Anh vẫn muốn chọn sao?"

Giang Nguyệt Lộc nhìn Lãnh Tĩnh, gương mặt anh ấy tối sầm lại, trông rất đáng sợ: "Tôi hỏi anh, anh vẫn muốn chọn sao?"

"Cô ta vừa mới cho chúng ta thấy phiên bản dễ thôi nhưng chúng ta đã mất hai người rồi, phiên bản khó chưa ai từng thấy, anh vẫn muốn chọn đúng không?"

Giang Nguyệt Lộc không ngần ngại gật đầu.

Lãnh Tĩnh thở dài nhìn sang chỗ khác, sau đó dẫn theo những người còn lại rời khỏi, lạnh lùng buông một câu: "Anh không coi trọng mạng sống của mình, tôi đã đánh giá sai về anh."

-

Giang Nguyệt Lộc bước đi trong con hẻm, ánh trăng lạnh lẽo trên cao dự báo một đêm trời trong, nhưng đêm nay sẽ là trận chiến sinh tồn khốc liệt nhất cho tất cả bọn họ.

Nửa khắc trước, anh đã chọn phiên bản khó và rời khỏi Chu gia.

Giọng nữ đó đã thông báo những điều cần lưu ý còn lại, theo lời cô ta, Trấn Uất Đấu sẽ bị phong tỏa như một trường thi, các thí sinh không thể vượt qua tường thành, cũng không thể rời khỏi bằng con đường núi phía sau. Mười người sẽ được phân chia vào trấn, Lãnh Tĩnh chọn phiên bản dễ sẽ phải đối mặt với cuộc tấn công của các "bóng ma vô tình", họ gọi đó là "tiếng xào xạc tử thần".

Còn Giang Nguyệt Lộc, anh sẽ phải đối mặt với những thứ đáng sợ hơn trong phiên bản khó, thứ mà chưa ai từng trải qua.

Qua giọng điệu vui vẻ của giọng nói điện tử, có thể đoán rằng kẻ thù mà anh sẽ đối mặt chắc chắn sẽ đáng sợ hơn nhiều so với "tiếng xào xạc" kia.

Anh ẩn mình trong bóng tối bên ngoài cửa hàng, nhìn lại tấm thẻ thí sinh trong tay.

Tấm thẻ này đã thay đổi hình dạng hai lần, lần đầu từ mẫu đơn đăng ký thành thẻ mỏng, lần thứ hai là sự thay đổi thông tin trên mặt thẻ. Lần đó, ảnh chân dung và tên của anh xuất hiện, không khác gì một thẻ thí sinh thông thường.

Nhưng vừa rồi, sau khi thông báo đề bài, ảnh và thông tin của anh đã biến mất, thay vào đó là nội dung của hai câu hỏi. Giọng nữ hệ thống nói đây là sự quan tâm nhân văn của trường thi, đề phòng việc ai đó quên mất nội dung câu hỏi trong suốt đêm dài tìm kiếm.

Anh khẽ cười, nụ cười đầy khinh bỉ: "Quan tâm nhân văn."

Trên mặt thẻ hiện tại có hai câu hỏi.

Câu hỏi 4: Kẻ giết Lưu Thạch Đầu là ( )
A. Chu Tu Viễn B. Từ Phinh Đình C. Trương Hổ D. Cả ba đáp án đều sai

Câu thứ tư tiếp tục theo phong cách câu hỏi lựa chọn, nhưng câu hỏi tiếp theo lại khá bất ngờ.

 ██Câu hỏi 5: Vũ khí giết Lưu Thạch Đầu █ ( )
A. █ B. █ C. █ D. █

Phần này xuất hiện những ô đen kỳ lạ, khiến câu hỏi và các tùy chọn bị che khuất. Dù vậy, Giang Nguyệt Lộc vẫn có thể suy đoán rằng câu hỏi đang yêu cầu xác định vũ khí nào đã được sử dụng để giết Lưu Thạch Đầu.

Anh cố gắng nhớ lại nguyên văn của câu hỏi này. Nếu theo phong cách của các câu hỏi trước, từ đầu tiên bị che khuất có thể là "chọn", còn về các ô vuông sau từ "vũ khí" có lẽ đó là "là" hoặc "ở".

Giang Nguyệt Lộc cảm thấy nhức đầu, tạm thời bỏ qua câu hỏi này để quay lại câu hỏi trước đó.

Ai là kẻ giết Lưu Thạch Đầu?

Chu Tu Viễn là Chu đại nhân, Từ Phinh Đình là Từ bà bà, còn Trương Hổ là đồ tể Trương, tất cả đều là những người dân sống cùng với Lưu Thạch Đầu suốt mười năm. Ban ngày, họ cũng hết lòng lo liệu hậu sự cho Lưu Thạch Đầu.

Không có bằng chứng nào để chứng minh họ vô tội, nhưng cũng không thể xác định họ phạm tội giết người. Đó là khó khăn lớn nhất.

Thí sinh cần tìm kiếm càng nhiều bằng chứng càng tốt, trong thời gian ngắn ngủi của một đêm để quyết định ai là người có tội.

Đêm nay, ngoài việc phải đối mặt với những nguy hiểm trong trường thi, họ còn phải đối mặt với một thử thách nguy hiểm hơn. Vì để tìm ra thông tin về vũ khí, họ phải từng bước tiếp cận kẻ giết người đó.

Kẻ đã giết chết Lưu Thạch Đầu một cách tàn nhẫn!

Anh nghĩ, có lẽ trước tiên nên đến Túy Tiên Lâu để xem xét.

"Ầm-!!!"

Một tiếng nổ lớn cắt ngang suy nghĩ của anh, khói đen cuồn cuộn bốc lên từ cuối phố, che khuất cả ánh trăng. Giang Nguyệt Lộc tự nhủ "tiếng xào xạc" của mình cuối cùng cũng đã đến.

Anh nhìn lên mái nhà bị phá hủy, dường như thấy lửa và những con chim đen bay ra khỏi cánh cửa bị vỡ, âm thanh chói tai lại vang lên bên tai anh: "Anh ơi… em sợ."

Giang Nguyệt Lộc chớp mắt, tiếng ảo giác đó liền biến mất.

"Bắt chước cũng nên giống một chút chứ. Em trai em gái của tôi rất ngoan, chúng sẽ không làm phiền tôi khi tôi đang làm việc đâu." Anh khẽ lẩm bẩm.

"Ầm-!!!"

Lại một tiếng nổ nữa vang lên, ngôi nhà đối diện cũng dần sụp đổ.

Tiếng nổ vang lên khắp nơi, như một lễ hội pháo hoa trên mặt đất đang diễn ra trước mắt, nhưng đó không phải là pháo hoa, mà là những bóng đen lảo đảo bước ra từ các cánh cửa bị vỡ. Cơ thể trắng xóa của chúng bị ánh trăng chiếu sáng một cách lạnh lẽo, đôi mắt đen kịt của chúng càng trở nên đen hơn, màu sắc trên cơ thể chúng trông vừa ngây thơ vừa tà ác-

Một đám người giấy sống lại từ các cửa hàng giấy, chúng đi lại trên phố.

Nhìn cảnh tượng náo nhiệt này, Giang Nguyệt Lộc nghĩ thầm, cuối cùng anh cũng giải đáp được một thắc mắc.

Hóa ra trấn có nhiều cửa hàng giấy như vậy là để phục vụ cho việc này.

"Ở đâu, ở đâu?" Một người giấy to lớn lầm bầm, đôi mắt của hắn xoay tròn lên xuống.

Một người phụ nữ với mái tóc búi cao khẽ cười, che miệng lại và chỉ về phía Giang Nguyệt Lộc đang ẩn nấp: "Anh trai của tôi đang nấp đằng kia kìa." ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Ngon quá, ngon quá! Nhìn thôi cũng thấy ngon rồi!"

Có gì đó nặng trĩu trên chân anh, Giang Nguyệt Lộc cúi xuống nhìn, thấy bốn, năm con búp bê giấy đang bám vào chân mình, cảm giác lạnh lẽo xuyên qua lớp áo Vu sư dày cộm.

"Tôi muốn cánh tay phải của anh ấy."

"Tôi muốn tai trái của anh ấy."

"Tôi muốn đôi mắt của anh ấy."

Đám búp bê hát một bài hát kỳ lạ, Giang Nguyệt Lộc nhìn chúng từ từ mở miệng, miệng trông như nhỏ xíu nhưng có thể há rộng như một cái miệng đầy máu, anh lắc đầu: "Trẻ con ăn nhiều quá sẽ bị phạt đấy."

Một con búp bê búi tóc hai bên ngước lên, ngây thơ hỏi: "Phạt gì ạ?"

"Phạt thế này." Chưa dứt lời, Giang Nguyệt Lộc nhanh tay nhét một lá bùa vàng vào miệng nó rồi vội vàng lùi lại phía sau.

Búp bê giấy nuốt lá bùa vào bụng, có vẻ rất hài lòng với hương vị đó: "Ngon quá, ngon quá."

Người phụ nữ với mái tóc búi cao tỏ vẻ chê bai: "Đừng ăn những thứ bẩn thỉu đó!"

Búp bê giấy không quan tâm, nó nhìn về phía Giang Nguyệt Lộc với đôi mắt lộ vẻ thèm thuồng: "Còn nữa không? Còn nữa không?"

Nuốt lá bùa mà vẫn không bị gì, Giang Nguyệt Lộc không khỏi nghi ngờ liệu Lãnh Tĩnh có dạy mình vẽ bùa đúng cách không. Đêm qua, cả nhóm họ đã phải thức đêm để học cách vẽ bùa từ Lãnh Tĩnh, anh không nghĩ mình vẽ sai, thứ vừa rồi anh nhét vào miệng búp bê giấy chính là bùa trừ tà.

Dù anh là một Vu sư mới vào nghề cũng không thể vô dụng như vậy.

Nhưng mà… "ngon" là có ý gì?

Anh chú ý thấy người phụ nữ búi tóc cao, người giấy lực sĩ và những búp bê giấy khác đều giữ khoảng cách với con búp bê giấy búi tóc hai bên này. Suy nghĩ một lát, anh lại rút thêm vài lá bùa vàng từ tay áo ra, vung vẩy: "Tội nghiệp mấy đứa nhỏ. Mấy đứa có đói không? Ở đây anh có nhiều lắm."

Con búp bê giấy mắt sáng lên, chạy lon ton về phía anh.

Người phụ nữ với mái tóc búi cao và người giấy lực sĩ chắn trước mặt nó, quát: "Đồ bẩn thỉu! Đã nhiều năm không gặp con người mà quên hết cả quy tắc, ai được ăn trước cũng không đến lượt ngươi!"

Con búp bê giấy chỉ để ý đến những lá bùa vàng trong tay Giang Nguyệt Lộc, lẩm bẩm: "Nhưng mà… đói quá, ngon quá…" Đây là lần đầu tiên nó ăn thứ ngon như vậy, giấy thường rất tệ, nhưng trên lá bùa có mùi thơm… và ngon.

Giang Nguyệt Lộc liếc nhìn, đột nhiên thấy trên lá bùa có những vết máu li ti.

Lúc này, anh nhớ rằng trong lúc vẽ bùa thì bị gọi đi phục vụ Thiếu gia Hạ, có lẽ là lúc gọt trái cây đứt tay nên máu thấm vào lá bùa.

Phải chăng vì lá bùa không sạch nên không có tác dụng?

Vậy thì những lá bùa còn lại cũng không dùng được sao?

Dù nghĩ vậy, trên mặt anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Giang Nguyệt Lộc chậm rãi lùi lại, vừa lùi vừa nói: "Mấy đứa, không ai dạy mấy đứa cách ăn uống à?"

"Cách ăn uống?"

"Đúng vậy." Giang Nguyệt Lộc gật đầu, không hề nhìn đến những người giấy khác đang tức giận đến mức đầu bốc khói: "Khi ăn không được nói chuyện, nếu ai đó làm phiền thì không lịch sự chút nào."

"Không lịch sự?"

"Đúng rồi." Giang Nguyệt Lộc tiếp tục luyên thuyên: "Vì vậy, nếu ai cản đường mấy đứa ăn uống, cứ giết họ đi."

"Giết sao?" Con búp bê giấy nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: "Vậy thì giết thôi!"

Con búp bê giấy vừa bị lừa chẳng hề do dự tấn công đồng bọn của mình, há miệng to như một cái chảo máu và cắn chúng.

Ngay cả người phụ nữ với mái tóc búi cao cũng bị cắn vào mông, cô ta giận đến mức mặt mũi biến sắc: "Một tên phàm nhân đáng khinh, dám nói láo!"

Không có gì lạ khi con búp bê giấy dễ bị lừa, thực tế là nhóm người giấy này đã rất lâu không ra ngoài.

Suốt mười năm qua, chưa ai chọn phiên bản khó, đây là lần đầu tiên chúng được đánh thức. Hãy tưởng tượng chúng như một nhóm người lao động thất nghiệp mười năm bị lôi kéo đi làm việc, không ai trong số họ có thể lấy lại phong độ ngay lập tức.

Khi xương cốt và sát khí của chúng dần trở nên linh hoạt, Giang Nguyệt Lộc đã chạy rất xa.

"Phải làm gì đây?!"

Người giấy lực sĩ nhìn theo Giang Nguyệt Lộc đang chạy về phía ngoại thành, còn con búp bê giấy chạy lon ton phía sau như quả trứng lăn, hắn ta nói với vẻ mặt trầm lặng: "Đừng hoảng hốt, ngươi nhìn xem hắn đang đi đâu."

"Ồ…"

Những sợi khói trắng tan dần, để lộ ra đường nét phức tạp của ngoại thành, nhà hàng trong đó dần dần hiện ra.

Người phụ nữ búi tóc cao từ giận dữ trở nên bình tĩnh, cô ta nhớ lại: "Ta nhớ rồi."

Cô ta sợ hãi nhìn về phía tòa nhà bị che khuất bởi làn sương trắng, mặc dù đã ngủ mười năm nhưng cô ta vẫn chưa từng quên nỗi đau mà những kẻ đó đã mang đến. Đêm thảm sát mười năm trước, không chỉ có những tên sơn tặc máu lạnh vô tình mà còn có cả những quái vật làm chúng khiếp sợ!

Ánh trăng chiếu sáng ngoại thành, tiếng xào xạc cướp hồn vang lên khắp nơi.

Hai người giấy đứng yên ở cuối đường, dường như đã thấy trước ngày tàn của Giang Nguyệt Lộc.

"Nếu hắn đến Túy Tiên Lâu… hắn sẽ gặp phu nhân."

"Sau đó, hắn chắc chắn sẽ chết."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play