Giang Nguyệt Lộc vốn định sau khi quay lại học viện sẽ tĩnh tâm suy nghĩ về mối quan hệ với Hạ Dực.
Thực ra, với tính cách của anh, mọi chuyện không nên kéo dài đến tận bây giờ. Lẽ ra khi vấn đề xuất hiện, anh đã phải nhanh chóng xử lý ngay từ đầu.
Thế nhưng, vào đêm đó, đầu óc và cơ thể anh như bị sét đánh cháy xém, cả người tê dại, cảm giác như biến thành một sinh vật hai chiều, chỉ còn là một tờ giấy mỏng nằm trên giường không thể suy nghĩ được… Những câu hỏi như "Tôi là ai?": "Tôi đang ở đâu?": "Tôi đang làm gì?" tràn ngập trong đầu óc phẳng lì của anh.
Đến khi tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã nhá nhem sáng.
Hạ Dực đã rời đi.
Không cần phải ngoảnh lại, Giang Nguyệt Lộc cũng biết, bởi vì cánh tay đã ôm chặt eo anh suốt cả đêm đã biến mất.
Quay về học viện, sau khi xử lý mọi công việc liên quan đến chuyến tu hành vừa rồi, anh lập tức chạy về ký túc xá: "phịch" một tiếng khóa chặt cửa lại rồi tiến vào thần điện, triệu hồi hệ thống.
"Có thông tin gì về Hạ Dực không?"
Suy nghĩ một lúc, anh bổ sung: "Càng nhiều càng tốt."
Giọng nữ hệ thống có chút ngạc nhiên: "Bạn có vẻ rất căng thẳng, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Trong thời gian tu hành tại núi Ngưu Thủ, Giang Nguyệt Lộc đã có một lần gặp ngắn ngủi với hệ thống. Lần đó là do anh không thể chờ đợi thêm, phải đi thăm dò thông tin về lần xuất phát tiếp theo.
Cũng vì vậy mà Lý Chiêu Đệ nghe được.
Lần triệu hồi đó quá vội vàng, Giang Nguyệt Lộc không nhắc nhiều đến những chuyện vụn vặt liên quan đến tu hành, nhưng hệ thống là gì cơ chứ? Chính là con mắt kiểm soát toàn bộ học viện, không điều gì có thể thoát khỏi tầm mắt của cô ta. Dù Giang Nguyệt Lộc không nói nhưng hệ thống cũng biết rằng Quỷ Vương đã xuất hiện ở núi Ngưu Thủ.
Trong ấn tượng của hệ thống, trong số các vu sư trong học viện, người duy nhất có thể duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Quỷ Vương chỉ có Giang Nguyệt Lộc.
Vậy mà chỉ sau vài ngày, Giang Nguyệt Lộc lại tỏ ra như đang đối mặt với kẻ thù truyền kiếp?
"Chuyện này... khá phức tạp."
Hệ thống trả lời rất khéo: "Được thôi. Tôi sẽ bắt đầu truy xuất dữ liệu cho bạn. Vì liên quan đến Quỷ Vương nên quá trình có thể mất chút thời gian. Mong bạn kiên nhẫn chờ đợi."
"Không sao."
Trong thế giới của thần điện, một lần nữa chỉ còn lại mình Giang Nguyệt Lộc.
Không gian quen thuộc xung quanh dần khiến tâm trạng của Giang Nguyệt Lộc ổn định hơn. Anh ngồi xuống tấm thảm nâu xoăn gần chiếc bàn trà, tiện tay nhặt lấy một chiếc gối ôm hình gấu bông và đặt nó dưới cằm.
Con gấu bông này là của Ngôn Lộ, nhưng giờ đây anh đã hiểu tại sao em gái mình lại thích ôm một món đồ chơi vô tri như vậy. Đến một mức độ nào đó, thú nhồi bông có thể mang lại cảm giác an toàn cho con người.
Hệ thống đã nói đúng, anh thật sự đang căng thẳng.
Từ khi tiếp xúc với học viện đến giờ, những lần anh cảm thấy căng thẳng đúng là không nhiều.
Lúc nhận tin dữ về gia đình, cảm xúc của anh là giận dữ, thứ giận dữ ấy theo anh qua nhiều kỳ thi, mãi cho đến khi gặp được Phó Viện trưởng Đồng và Viện trưởng Khổng. Sau khi nghe tin tức về em trai em gái từ họ, nỗi mù mờ và giận dữ của anh giảm đi, nhưng thay vào đó là một sự khẩn trương. Đó là sự khẩn trương, không phải căng thẳng.
Nhưng bây giờ…
Trên chiếc tủ đối diện, bức tượng nàng tiên cá của Lộ Lộ vẫn đặt ở đó, đôi tay nâng chiếc giỏ hoa và trong giỏ là một chiếc gương. Anh nhìn thấy chính mình trong gương, lông mày hơi nhíu lại, lòng nặng nề những tâm sự.
Bạn bè.
Tình trạng của một người bạn.
Bạn bè thật sự là như thế nào?
Trong tâm trí, anh nhớ đến vài người bạn quen ở đại học, những người từng cùng anh ăn uống, chiếm chỗ ngồi, đôi khi cùng nhau chơi game ở quán net. Có lẽ họ là bạn bè? Những sở thích và môi trường tương tự đã tạo điều kiện cho mối quan hệ của họ, mỗi lần gặp gỡ đều nói về những chủ đề mà họ quan tâm, không khí thân thiện và sôi nổi.
… Là thoải mái, dễ chịu.
… Là yên tâm, thư thái.
Một nhịp tim mạnh mẽ đập dồn dập trong lồng ngực anh.
Giang Nguyệt Lộc cúi xuống, đặt tay lên ngực và nhận ra tim anh vẫn đập không ngừng.
Trong thế giới động vật, khi một con nai bị sư tử nhắm đến, nó sẽ chạy trốn trên thảo nguyên. Dưới áp lực từ sự truy đuổi, tim của nó cũng sẽ đập điên cuồng như thế.
Giang Nguyệt Lộc không rõ liệu mình đang bối rối vì những nhận thức cố hữu bị phá vỡ, hay là áp lực quá lớn từ mối quan hệ và thân phận không cân bằng này.
Có lẽ là cả hai.
"Haizz..." Anh vùi đầu sâu hơn vào chiếc gối ôm gấu bông.
Tóm lại, giờ anh không thể nhìn Hạ Dực như một đứa trẻ nữa, cũng không thể xem hắn như là một người bạn đơn thuần...
"Hả?" Giang Nguyệt Lộc đột nhiên cảm nhận được điều gì đó và ngẩng đầu lên.
Thần điện này, nơi được tái hiện từ ngôi biệt thự của nhà họ Ngôn, là một sự phản ánh tâm linh của chính anh, một dạng hiện thực hóa tinh thần.
Anh ngồi trong phòng khách và có thể thấy mọi ngóc ngách.
Nhưng giờ, anh phát hiện ra có một góc nào đó không còn như trước nữa.
Anh đứng dậy, theo dấu vết kỳ lạ đi đến góc tường bất thường, cúi xuống và di chuyển chậu hoa, nhìn thấy... bức tường đang cười.
Anh dụi mắt, không thể tin vào những gì mình nhìn thấy, nhưng dù có dụi bao nhiêu lần, bức tường vẫn cười. Nó đang cười, không phát ra âm thanh, nhưng chắc chắn đó là một nụ cười đầy ác ý.
Giang Nguyệt Lộc cảm thấy như mình đang đối diện với một con người chứ không phải một bức tường.
Hơn nữa, "con người" này không có khuôn mặt, không có ngũ quan, chỉ có một cái miệng cong vểnh lên, cố gắng nhếch lên cao hơn nữa, tạo thành một nụ cười điên loạn.
Tiếng cười không âm thanh ấy như có khả năng lây nhiễm. Anh cũng muốn cười to, mặc dù trong lòng biết đây là điều không bình thường nhưng không thể kiểm soát được cơ miệng. Cảm giác như có những sợi dây vô hình trên trần nhà đã móc vào hai bên khóe miệng anh, ép anh phải cười, mặc kệ cơ thể có chịu nổi hay không. Cho đến khi hai khóe miệng bị kéo đến tận tai thì mới dừng lại.
"Ha ha… Ha ha…"
Tiếng cười khàn đục và thảm hại vang khắp phòng khách.
"Sự yên lặng!" Một giọng nói uy nghiêm vang lên, hệ thống đã quay trở lại.
Cùng với giọng nói ấy, Giang Nguyệt Lộc cảm thấy lực kéo ở hai khóe miệng đã giảm đi đôi chút, nhưng nụ cười của "người" trên tường lại càng rộng hơn!
"Ha ha ha!"
"Ha ha ha ha ha!"
Tiếng cười the thé, đau đớn vang khắp nơi, cùng với đó là lời nhắc nhở của hệ thống: "Xin đừng nhìn vào mầm đen trên tường."
Mầm đen... đó là mầm đen sao?
Giang Nguyệt Lộc cố gắng dời ánh mắt đi, cảm giác muốn cười cũng giảm bớt.
Thứ mà hệ thống gọi là "mầm đen" đang trào ra từ miệng của "người" trên tường, những chất dịch đen sệt như những cơn nôn mửa không ngừng phát ra tiếng cười điên cuồng. Từng cụm từng cụm lan rộng với tốc độ chóng mặt, tràn khắp thần điện, nhưng lập tức bị hệ thống cắt đứt, nghiền nát.
Nhưng "mầm đen" tựa như cỏ dại, cháy không hết, gió xuân thổi lại mọc lên.
"Ban sẽ không thể chịu đựng được lâu nữa." Giọng nữ hệ thống vẫn bình tĩnh: "Thần điện mạnh mẽ là nhờ vào sức mạnh của bạn, nhưng hiện tại bạn không thể đối chọi lại với hắn."
Giang Nguyệt Lộc vốn đang cố gắng chịu đựng, nhưng nghe đến đây bỗng dừng lại: "Hắn?"
"Mầm đen giống như lớp vảy… nếu tôi không nhầm, đó là năng lực của Tô Thiết." Hệ thống trả lời.
"Tô Thiết? Chẳng phải hắn là Đô Chủ của Quỷ Đô sao?" Giang Nguyệt Lộc từ bỏ việc kháng cự: "Vậy tôi còn cố gắng làm gì nữa, tôi đã chờ hắn lâu lắm rồi."
Hệ thống không đồng ý: "Dù gì các Đô Chủ cũng đều là những ác quỷ thần bí và sức mạnh quỷ dị, bạn vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Tôi phải tìm họ. Dù là biển lửa hay núi đao, tôi cũng sẵn sàng."
Khi anh từ bỏ việc chống lại, những cụm mầm đen lập tức cười ré lên, tràn ngập khắp thần điện. Từ mặt đất đến trần nhà đều bị bao phủ bởi mầm đen, thần điện chìm sâu trong làn sóng đen cuồn cuộn. Tiếng hệ thống dần biến mất, Giang Nguyệt Lộc cũng biết rằng mình đã rời khỏi học viện, hiện đang ở Quỷ Đô.
Trước mắt là một bóng tối bao trùm, giơ tay không thấy ngón.
Nơi vốn dĩ u ám và tĩnh lặng giờ lại càng trở nên quái dị bởi những tràng cười chói tai liên tục vang lên.
Một mầm đen lặng lẽ bò lên trước mặt anh, từ từ xoay tròn ngay trước mắt, nở ra, từng lớp cánh đen quấn chặt vào nhau, biến thành một thứ dị vật tròn nhọn kỳ lạ.
Trong đầu anh vang lên một giọng nói rõ ràng:
"Chạm vào."
Không hề do dự, Giang Nguyệt Lộc làm theo.
Ngay khi tay anh chạm vào thứ kỳ quái đó, nó lập tức sống động, run rẩy không theo quy luật, những hạt bụi đen rơi xuống như cơn mưa, tạo thành những chữ cái lắc lư như kiến bò.
Những dòng chữ ấy như khói đen bốc lên.
Một dòng chữ từ trên xuống dưới, giống như một cây hương đen dài cắm trong lư hương đen ngòm.
Anh cảm giác mình đang đứng giữa một không gian đen rộng lớn, đang thắp hương dâng lên một vị thần quái dị không rõ hình dạng.
Trước khi cây hương cháy hết, Giang Nguyệt Lộc đã kịp nhìn thấy cái gọi là "thần dụ".
Đó là một lời tuyên bố, cũng là một lời mời:
- "Cuộc thi Tiền Âm Phủ sắp bắt đầu."
"Ha ha ha ha ha!!!!"
Tiếng cười chói tai, mạnh mẽ hơn gấp bội lần ập đến và nuốt chửng lấy anh.
"Tiền Âm Phủ, như tên gọi, là loại tiền được sử dụng trong cõi âm, địa phủ. Nói một cách rộng hơn, nó là loại tiền tệ được sử dụng phổ biến trong Quỷ Đô."
"Chỉ có chợ quỷ của con tàu Ouroboro do Kim Mộc Tê cai quản là một ngoại lệ."
"Ngoài ra, tất cả các Quỷ Đô khác đều sử dụng Tiền Âm Phủ để giao dịch."
"Ngươi có muốn thức dậy trên một chiếc giường rộng 100 mét vuông không? Ngươi có muốn sở hữu tấm vé vào giới thượng lưu của Quỷ giới không? Ngươi có muốn dùng bữa bên cửa sổ nhìn ra vực thẳm của tầng hầm sâu mười tám tầng không? Hay ngươi muốn mở cánh cửa tới thế giới khác để phát triển siêu năng lực và bước lên đỉnh cao của cuộc đời? Tiền Âm Phủ đều có thể giúp ngươi đạt được những điều đó."
"…"
"Nhiều năm trước, Đô Chủ giàu có nhất Quỷ Đô là Tô Thiết đã để lại một lời nhắn."
"Ngươi có muốn tiêu không hết tiền Âm Phủ không? Nếu muốn, tất cả sẽ thuộc về ngươi. Hãy đến đi, ta đã đặt tất cả Tiền Âm Phủ ở đó rồi."
"Thế là, vô số hồn ma hăng hái đổ xô về Quỷ Đô huyền thoại do Tô Thiết xây dựng - Thành phố Mầm Đen. Cũng từ đó, Quỷ giới bắt đầu một thời đại kiếm tiền với quy mô lớn!"
"Cái quái gì thế này…" Giang Nguyệt Lộc tắt màn hình: "Đoạn giới thiệu kiểu này chắc là do một tên nhảm nhí nào đó viết sau khi chết."
Anh quay người lại, màn hình chữ nhật phía sau anh sáng lên.
"Chào mừng đến với Thành phố Mầm Đen!"
"Nếu ngươi đang ở đây và đọc những dòng này, thì điều đó có nghĩa ngươi đã trở thành một trong số ít kẻ may mắn."
"Qua nhiều năm, vô số hồn ma khao khát đến Thành phố Mầm Đen đều có chung một mục tiêu. Nhưng không phải tất cả đều may mắn như ngươi."
"Hãy trân trọng cơ hội này."
"Trước hết, ngươi cần quyết định: Thi đấu đơn lẻ hay thi đấu theo nhóm? Lựa chọn của ngươi sẽ ảnh hưởng đến diễn biến sau này nên hãy cẩn thận nhé!"
Giang Nguyệt Lộc suy nghĩ một lúc rồi chọn thi đấu đơn lẻ.
"Rất tốt, ta đã nhận được lựa chọn của ngươi. Trong thời gian sắp tới, ngươi sẽ phải đối đầu với vô số cá nhân, cặp đôi và cả những nhóm người khác trong một cuộc cạnh tranh tàn khốc kéo dài một tuần!"
Đơn lẻ, cặp đôi và cả nhóm...
Giang Nguyệt Lộc: "Không phải đơn lẻ thì chỉ đấu với cá nhân thôi sao?"
"Không phải đâu!"
Giang Nguyệt Lộc toát mồ hôi: "Thế thì tại sao lại nói lựa chọn của tôi sẽ ảnh hưởng đến tiến trình cuộc thi?"
"Ha ha ha ha! Ta lừa ngươi thôi!!!"
"...!"
Giang Nguyệt Lộc chẳng còn tâm trí để cãi nữa, chỉ tập trung vào những gì quan trọng: "Một tuần... Vậy là thời gian thi đấu của cuộc thi Tiền Âm Phủ kéo dài một tuần. Thế tiêu chí thắng là gì?"
"Kiếm tiền thôi!"
"Kiếm được càng nhiều càng tốt."
Giang Nguyệt Lộc nhìn xung quanh: "Vấn đề là tôi đang bị nhốt ở đây thì làm sao kiếm tiền được?"
Sau khi bị nuốt chửng bởi mầm đen, anh mở mắt ra và thấy mình đang ở trong một căn phòng chật hẹp. ( truyện trên app tyt )
Bốn bức tường của căn phòng thực chất là những màn hình hình chữ nhật khổng lồ, bao quanh mọi phía. Ở giữa căn phòng có một chiếc ghế trông giống ghế chơi game. Sau khi thử, anh phát hiện nó có thể ngả lưng để nghỉ ngơi. Có lẽ đây là "giường" của căn phòng.
Những thông tin trước đó về Tiền Âm Phủ và Thành phố Mầm Đen đều được chiếu tự động trên những màn hình lớn này.
Căn phòng mà anh đang ở giống như một phiên bản thu nhỏ của khách sạn game.
Thật khó để tưởng tượng làm thế nào anh có thể kiếm tiền ở đây.
"Đúng là cổ hủ! Ha ha ha ha! Ngươi là loại hồn ma nào thế!"
"Một cách kiếm tiền ngay trước mắt ngươi mà ngươi lại không nhận ra à!"
Tiếng cười chế giễu vừa dứt, bốn bức màn hình xung quanh Giang Nguyệt Lộc bỗng sáng rực. Lúc này anh mới nhận ra, đây là những màn hình hiển thị khổng lồ.
Trên màn hình phía trước xuất hiện khuôn mặt anh, phản chiếu sự ngạc nhiên của chính anh.
Cùng lúc đó, một gương mặt lạ khác hiện lên trên màn hình.
"Ồ, một streamer mới à!"
Không biết từ đâu, một con quỷ xuất hiện chào hỏi, miệng không ngừng rao: "Các anh chị đại trong phòng livestream, đi ngang qua đừng quên thả tim cho streamer mới của chúng ta nhé..."
Giang Nguyệt Lộc: "..."
"Chào cậu, người mới." Con quỷ streamer bên kia tỏ ra chuyên nghiệp: "Cậu có muốn đánh một ván PK không?"