Nghe câu nói đó, Giang Nguyệt Lộc cảm giác như bị roi quất vào người, cả cơ thể ngứa ngáy và khó chịu đến mức không chịu nổi, phải vung tay quạt để xóa tan bầu không khí ngại ngùng lúc này: "Sao tự dưng lại thấy nóng quá."
Hạ Dực ngạc nhiên nhìn anh: "Nóng? Bây giờ mới chỉ là sáng sớm, gió núi vẫn còn lạnh cơ đấy."
"Lạnh gì mà lạnh... hắt xì!" Giang Nguyệt Lộc hít mũi, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Bệnh của anh dường như vẫn chưa khỏi hẳn, phần là vì công việc dồn dập, anh chẳng có thời gian mà để ý.
Đối phó xong với Hạ Dực, giờ lại phải tiếp tục xử lý chuyện của Hội trưởng.
Giờ khi mọi thứ đã tạm yên thì cơn bệnh lập tức tấn công trở lại, thậm chí còn mãnh liệt hơn, như muốn dạy cho anh một bài học vì đã phớt lờ nó trước đó.
Khi mọi việc kết thúc, anh nhất định phải dành thời gian ngủ một giấc thật đã...
Giang Nguyệt Lộc nén cơn đau đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy... đứa trẻ nhà họ Ô này với Mạc Tri Huyền có chuyện gì không hợp nhau sao? Chẳng lẽ trước đây giữa họ có ân oán gì?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play