"Họa từ miệng ra? Ý cậu là..."
Giang Nguyệt Lộc còn chưa nói hết câu thì có người gọi tên mình. Anh ngẩng đầu lên, thấy Lãnh Vấn Hàn và Đồng Miên đang tiến lại gần, người đi trước, kẻ theo sau.
"Tới thật rồi à." Anh lẩm bẩm.
Không biết Đồng Miên đã dùng cách gì, nhưng cuối cùng vẫn đến được khu vực tu hành của lớp họ. Giang Nguyệt Lộc để ý thấy chỉ qua một ngày không gặp, trên người Đồng Miên lại xuất hiện thêm vài vết thương mới.
Đồng Miên, một chàng trai dễ bị thương.
"Lẽ ra tôi nên đến sớm hơn." Đồng Miên buồn bã nói: "Sao anh đi đến đâu cũng gặp may mắn đến đó vậy? Tôi chỉ đến muộn có một ngày, một ngày thôi mà! Giờ thì chẳng còn gì nữa."
Giang Nguyệt Lộc cười khổ: "Nghe như thể cậu vừa bỏ lỡ chuyện gì lớn lắm vậy."
"Đợi khi tu hành kết thúc, anh nhất định phải kể cho tôi nghe chi tiết…" Đồng Miên nghiêm túc: "Tôi biết là bây giờ anh không tiện nói, có người xung quanh mà. Khi về học viện tôi sẽ tìm cách. Tôi có cả trăm cách để đối phó với Mạc Tri Huyền."
Giang Nguyệt Lộc cười ngô nghê: "Vậy cảm ơn cậu trước nhé."
"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ." Đồng Miên chú ý đến người lạ đứng phía sau anh, hỏi: "Người này là ai?"
Giang Nguyệt Lộc chợt nhận ra Hạ Dực đã đội lại cái đầu quỷ: "Người này… ờ… hắn là..."
Anh không biết nên giới thiệu Hạ Dực thế nào.
"Quỷ Đầu Tiểu Ngũ." Lãnh Vấn Hàn nói ra cái tên một cách chính xác.
Đồng Miên ngạc nhiên: "Quỷ Đầu Tiểu Ngũ… Cái tên này nghe quen quá… Không lẽ là tiểu quỷ còn sót lại của nhà họ Ô?!"
Lãnh Vấn Hàn nhìn kỹ cái đầu quỷ xấu xí: "Là hắn ta, không sai đâu."
Giang Nguyệt Lộc kinh ngạc.
Lạc Âm Quan mà lại không nhận ra thân phận thật của Hạ Dực!
Anh thu lại suy nghĩ, quay sang trêu Đồng Miên: "Cậu thích săn tin lạ lắm mà? Sao lại chưa từng gặp Quỷ Đầu Tiểu Ngũ?"
Đồng Miên đỏ mặt, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh: "Chuyện này cũng không có gì phải xấu hổ cả."
"Những thành viên của học viện, tầm nhìn vốn dĩ đã hạn hẹp, kiến thức lại ít ỏi. Còn tôi thì số phận kém may mắn, cơ thể yếu ớt, ít khi có cơ hội ra ngoài."
Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Tôi nhớ rồi."
Lần đầu họ quen nhau cũng là vì Đồng Miên không thể vào trường thi, nhưng lại vô cùng tò mò về các phó bản nên cứ bám theo anh bằng mọi giá.
"Tôi từng nghe cậu của tôi nói, Quỷ Đầu Tiểu Ngũ rất đáng thương, bảo rằng nếu sau này có gặp thì phải đối xử tốt với hắn ta. Nhưng tôi chưa từng thấy hắn ta bao giờ... Sao cậu biết được?" Đồng Miên hỏi Lãnh Vấn Hàn.
Lãnh Vấn Hàn vẫn trong dáng vẻ thiếu nữ, lạnh nhạt đáp: "Bí mật."
Đồng Miên chế nhạo: "Ô, bí mật thì bí mật, các cậu có bí mật của mình. Tôi cũng chẳng buồn nghe đâu."
Gặp đúng lúc không bằng cố ý, đã gặp rồi thì phải nghiên cứu thật kỹ mới được... Đồng Miên tiến tới gần Quỷ Đầu, định đưa tay chạm vào, nhưng một luồng khí lạnh thấu xương lập tức khiến cậu ta rợn cả da đầu. Khi cậu ta hoàn hồn lại, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.
"Ôi trời, ngươi tu luyện thứ gì thế này, người nhà họ Ô?!" Đồng Miên lắp bắp nói.
Cậu ta quay sang Lãnh Vấn Hàn: "Hắn ta, hắn ta… có sát khí rất nặng!"
Lãnh Vấn Hàn cau mày, bởi bản thân cô bé không cảm nhận được điều gì.
Nhưng biểu cảm của Đồng Miên quá chân thực, khiến cô bé phải vòng quanh Quỷ Đầu Tiểu Ngũ một vòng. Người kia vẫn đứng yên, không hề có phản ứng gì, để mặc cho họ suy đoán.
Nhớ lại chuyện nhiều năm trước, khi Quỷ Đầu Tiểu Ngũ vô tình trốn chạy vào phủ nhà họ Lãnh để tránh đám trẻ con ác ý, Lãnh Vấn Hàn cảm thấy có chút đồng cảm.
Cô bé là đứa trẻ bị cô lập nên có thể hiểu được cảm giác của một đứa trẻ khác cũng bị cô lập.
Cô bé lắc đầu: "Không có vấn đề gì đâu."
"Nhưng mà…"
Lãnh Vấn Hàn ngắt lời cậu ta: "Đừng nghi ngờ nữa."
"Được rồi, được rồi. Đừng nhìn chằm chằm vào hắn ta nữa." Giang Nguyệt Lộc nghĩ một lát rồi nói: "Thật ra… tôi với hắn ta cũng coi như đồng bệnh tương liên. Chúng tôi đều bị Quỷ Vương thả ra cùng nhau."
Anh cảm nhận được ánh nhìn từ dưới cái đầu quỷ nhưng vẫn mặc kệ.
Những rắc rối Hạ Dực gây ra, tự hắn phải gánh vác. Giang Nguyệt Lộc cảm thấy mình đang tràn đầy tự tin, giống như khi anh phải làm kẻ phản diện để giải quyết những vụ cãi vã của bọn trẻ hồi trước.
Đồng Miên sững sờ: "Hắn ta cũng bị bắt đi sao? Thế thì không có gì lạ khi trên người hắn ta nặng mùi quỷ khí đến thế."
Cậu ta định hỏi thêm Quỷ Đầu Tiểu Ngũ về tin tức của Quỷ Vương, nhưng nghĩ đến luồng sát khí vừa rồi, cậu ta lại rùng mình, đành bỏ qua.
"Thôi, bỏ chuyện đó qua một bên đi. Bài tu hành của hai người thế nào rồi?" Giang Nguyệt Lộc hỏi.
Lãnh Vấn Hàn đáp: "Vẫn đang trong quá trình khảo sát, chuẩn bị."
"Khảo sát?"
Đồng Miên tiếp lời: "Để tôi giải thích cho anh. Chắc anh cũng đã biết, giờ thì mọi người đều rõ rằng cháu trai của trưởng thôn Ngưu Thủ đã gặp phải thứ không sạch sẽ. Trước tiên, chúng ta phải xác định xem đó là oan hồn hay tà khí. Nó xuất hiện tự nhiên hay được tạo thành sau này."
"Hơn nữa, chúng ta còn phải xác định chính xác thời điểm mà người anh em xui xẻo đó bắt đầu bị ảnh hưởng, cụ thể đến tận ngày, giờ."
"Vì vậy, chúng ta phải đi từng nhà trong làng, hỏi chuyện từng người có liên hệ với hắn, sau đó đối chiếu những thông tin thu được... Đây chính là giai đoạn khảo sát dài trong quá trình tu hành." ( truyện trên app T Y T )
Giang Nguyệt Lộc cảm thán: "Một quá trình tỉ mỉ. Nghe như đang điều tra một vụ án hơn là trừ ma."
Đồng Miên đắc ý: "Đây là phương pháp mà cậu tôi rất tôn sùng. Ông ấy nói rằng chúng ta không thể chỉ lao vào mà dán bùa và bày trận. Cần học cách tiếp xúc với người dân như những người bình thường."
"Anh nói giống điều tra vụ án cũng không sai. Cậu tôi thực sự lấy cảm hứng từ quy trình của họ, nhưng cũng thêm vào nhiều phương pháp mà chỉ các vu sư mới có thể thực hiện."
"Ví dụ như bây giờ, chúng ta đã xác định được địa điểm mà người anh em kia gặp tà khí, và dựa vào thời gian đó, chúng ta có thể sử dụng các pháp bảo trong môn học dấu vết để nhanh chóng biết được hắn đã nhìn thấy gì, nghe thấy gì lúc đó. Đây là thứ mà các phương pháp điều tra hiện đại không thể bắt chước được." Đồng Miên hào hứng nói không ngớt.
Giang Nguyệt Lộc nhận ra sự ngưỡng mộ rõ ràng mà Đồng Miên dành cho cậu của mình.
Cậu ta gật đầu: "Vậy bây giờ đã tìm ra địa điểm chưa?"
Đồng Miên lắc đầu: "Sao nhanh thế được, nhìn anh là biết ngoại đạo rồi. Sáng nay thí sinh mới được cử đi, giờ này chắc còn đang loanh quanh tìm hiểu khắp làng Ngưu Thủ."
"Tìm hiểu à..." Giang Nguyệt Lộc lơ đãng.
Anh có cảm giác... chắc chắn có cách nào đó nhanh hơn.
Đang nghĩ ngợi, điều ước của anh bỗng trở thành hiện thực.
Từ phía con suối gần đó, họ nghe thấy một cuộc cãi vã vừa đủ lớn để lọt vào tai. Một giọng nữ the thé và một giọng nam giận dữ.
Giọng nữ hét lên: "Tất cả là tại ngươi! Đáng lẽ chúng ta nên rời đi từ sáng hôm qua nhưng ngươi cứ lưỡng lự không chịu, ta thấy tên miệng méo nói đúng, ngươi đã tìm được kẻ nào đó ở núi Ngưu Thủ này để hẹn hò rồi!"
Giọng nam cũng không chịu thua: "Ngươi nói linh tinh cái gì thế? Trước đó không đi là vì đám nhãi ranh tới, toàn những vu sư còn trẻ măng, chúng ta sợ gì chứ? Nhưng giờ khác rồi, tối qua ngươi không cảm thấy gì sao? Áp lực kinh khủng đó! Chết tiệt, chắc chắn là có một kẻ đao to búa lớn đến ngọn núi này rồi!"
Nhãi ranh...
Lãnh Vấn Hàn và Đồng Miên đều nhếch mép.
Cuộc cãi vã bên kia vẫn tiếp tục.
"Giờ không chạy thì chờ đến bao giờ? Chờ bị nuốt chửng à?"
"Ngươi hét lớn thế làm gì? Không phải ngươi nói có kẻ đao to búa lớn đã đến đây sao? Ngươi không sợ kêu to quá sẽ gọi họ đến à?"
"Ngươi đúng là ăn nói hàm hồ! Ta đã đặt một màn chắn bên cạnh con suối này, ta phải tốn cả đống tiền mua ở thành phố Quỷ đấy. Nghe nói nó có thể ngăn được cả ánh mắt của Đô Chủ!"
Giang Nguyệt Lộc trao đổi ánh mắt với Đồng Miên và Lãnh Vấn Hàn, cả ba từ từ tiến lại gần con suối. Tiếng nước chảy xiết át đi tiếng bước chân của họ, cho đến khi một con quỷ mặt xanh nanh dài, to lớn xuất hiện trước mặt.
Đối diện hắn là một nữ quỷ với gương mặt xanh xao và cái lưỡi dài, cô ta đang cố quấn cái lưỡi để nhét lại vào miệng.
"Không phải hẹn hò thì tốt, ta không thèm chấp. Đi thu dọn đồ đạc đây." Nữ quỷ vừa nói vừa lắc lư eo, bước đi với dáng vẻ kỳ quái.
Quỷ đực nhổ toẹt một cái: "Ngươi nên cảm ơn màn chắn của ta. Không có nó, ngươi chẳng thu dọn được gì đâu! Hừ, đồ không biết nhìn hàng... Pháp bảo của ta mạnh vô cùng, dù Quỷ Vương có tới cũng không..."
Chữ sợ run rẩy khiến hắn không thể nói tiếp.
Tay hắn do dự giơ lên trong không trung, nhưng không cảm thấy bất kỳ lực cản nào. Một dự cảm không lành ùa tới, hắn hoảng hốt: "Kỳ lạ, hỏng rồi, pháp bảo của ta đâu rồi!"
"Này! Mau lại đây, pháp bảo của ta biến mất rồi!"
"Nữa rồi, lại chuyện gì nữa đây?"
Hắn cuống quýt, chẳng buồn chửi rủa gì nữa, hai tay mò mẫm loạn lên nhưng chỉ toàn là không khí. Đột nhiên, hắn chạm phải một chiếc hộp gỗ đen vuông vức.
Chưa kịp mừng rỡ thì một giọng nói cất lên: "Này, em trai, có phải ngươi đang tìm thứ này không?"
Quỷ đực ngẩng đầu lên, chỉ thấy một lá bùa vàng dán thẳng vào mặt mình. Hắn giật mạnh đầu ra sau, xương cổ kêu răng rắc, gãy gập mấy đốt mới tránh được lá bùa.
Hắn lùi lại vài bước, rồi dừng lại, lạnh lùng nhìn Đồng Miên: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là một đứa nhãi ranh chưa mọc đủ lông. Ha ha, nhìn ngươi còn trẻ thế nà, chắc mới tốt nghiệp từ cái học viện chết tiệt của các ngươi thôi nhỉ?"
"Bà nương, bà nương! Mau lại đây mà xem, một tên vu sư nhãi ranh vừa xuất hiện!"
Nữ quỷ lắc lư bước tới, vừa tới nơi đã lè lưỡi dài như một con rắn, liếc mắt khiêu khích: "Ôi chao, vu sư đấy à ~ Bao lâu rồi ta chưa thấy một vu sư trẻ trung, trắng trẻo thế này nhỉ? Nhưng tiếc là còn non quá."
Nữ quỷ liếc nhìn Lãnh Vấn Hàn: "Tên này cũng thế."
Hai con quỷ đã lang thang cùng nhau nhiều năm, cũng từng nghe nói rằng các vu sư trong học viện thường còn rất trẻ.
Nữ quỷ nhìn sang người thứ ba với vẻ chẳng hy vọng gì, nhưng khi ánh mắt chạm đến Giang Nguyệt Lộc, mắt cô ta sáng rực lên.
Cô ta vừa tiến đến gần anh vừa giả lả: "Ôi trời ơi! Cái này vừa chín tới, ăn không dai, vẫn còn mềm mịn... Hê hê, ngươi tên gì vậy?"
"Ta..." Giang Nguyệt Lộc chưa nói hết câu thì nữ quỷ cắt ngang.
"Ngươi đã kết hôn chưa? Bao nhiêu tuổi rồi? Quê nhà ở đâu? Chắc hẳn ngươi đã từng trải qua cái cảm giác hoan lạc đỉnh cao với cái độ tuổi này rồi nhỉ, không giống mấy tên nhãi ranh chưa biết gì kia... Trước khi ăn ngươi, ta còn muốn chơi đùa với ngươi một trận đã đời!"
Giang Nguyệt Lộc cố gắng né tránh bộ móng vuốt dài của cô ta, vừa cười vừa nói: "Chơi thì cũng được thôi, nhưng chẳng phải ngươi đã có chồng rồi sao? Ta sợ hắn đánh ta mất."
"Đáng yêu quá, còn lo lắng chuyện đó cơ à." Nữ quỷ cười khanh khách: "Này, ta hỏi ngươi đó, chồng của ta, ngươi có định đánh hắn không?"
Quỷ đực gầm gừ: "Đừng hòng ăn một mình! Để ta xử lý xong tên nhãi làm ta giật mình khi nãy rồi chúng ta cùng chơi với hắn."
"Ha ha, vu sư hai mươi mấy tuổi cơ đấy, hiếm thấy hiếm thấy!"
Nữ quỷ cười lớn: "Nghe rồi chứ? Hắn cũng muốn tham gia với chúng ta. Ngươi dễ thương thế này, đương nhiên bọn ta sẽ chơi cùng với ngươi rồi!"
Giang Nguyệt Lộc: "..."
Nghĩ kỹ mà nói, những lời này của cô ta nghe mà thấy đáng sợ, rùng rợn vô cùng.
Chỉ có thể nói, không hổ danh là quỷ.
"Thôi miễn đi, ta chỉ có hứng thú với người thôi..." Giang Nguyệt Lộc lùi lại một bước, không thoải mái né tránh ánh mắt quyến rũ của nữ quỷ. Nhưng anh đột nhiên chạm phải một vật cứng, có góc cạnh, đâm vào xương sống đau điếng.
Không cần nhìn cũng biết là ai đã đến.
Cái đầu quỷ to lớn, im lìm phía sau lưng Giang Nguyệt Lộc tỏa ra sự một luồng khí nhấn chìm mọi thứ. Nữ quỷ tất nhiên cũng nhìn thấy.
Cô ta nhướng mày, vừa định mở miệng trách tội thì cảm giác như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ, chỉ phát ra được những tiếng kêu khò khè, không thể nói thêm câu nào.
Nữ quỷ hoảng hốt nhìn về phía đồng bọn, nhưng hắn cũng đang ôm chặt lấy cổ mình, cố gắng hết sức để thoát khỏi sự bóp nghẹt vô hình đó. Cả hai con quỷ đều quằn quại, nhưng càng vùng vẫy thì trên mặt và cơ thể càng xuất hiện nhiều vết thương.
Cả hai đã lang thang nơi hoang dã và Quỷ Đô bao nhiêu năm, gặp không ít quỷ dữ, nếu không phải hàng ngàn thì cũng hàng trăm. Ngay cả những con quỷ ác độc ở Quỷ Đô cũng phải nể mặt chúng vài phần...
Đây là lần đầu tiên chúng gặp phải một kẻ mà chỉ bằng cách vô hình đã có thể giết chết chúng không để lại dấu vết. Ác ý tỏa ra từ kẻ đó khiến chúng run sợ tận xương tủy.
Đến giờ, hai con quỷ mới bừng tỉnh từ cơn ác mộng-
Chính là con quỷ đã đến núi Ngưu Thủ vào đêm qua!