Giang Nguyệt Lộc trải qua một đêm dài không yên giấc.

Mỗi lần anh sắp chìm vào giấc ngủ, hình ảnh Mạc Tri Huyền bắt gặp anh và Hạ Dực lại hiện lên rõ ràng trong tâm trí.

Hội trưởng Mạc với khuôn mặt lạnh lùng, không biểu cảm, nhìn thẳng vào cổ tay Giang Nguyệt Lộc đang bị Hạ Dực nắm chặt. Rồi chẳng chút do dự, Mạc Tri Huyền vung tay, kéo thẳng một nét bút, trừ sạch điểm của anh.

Trong cơn tuyệt vọng, Giang Nguyệt Lộc còn nghe thấy rõ tiếng Hạ Dực giận dữ quát lên: "Ngươi là kẻ mất trí nhớ vô tâm vô tình nhất mà ta từng gặp!"

… Đúng là một cơn ác mộng khủng khiếp.

Khi mở mắt, Giang Nguyệt Lộc cảm thấy may mắn vì tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Anh thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi rửa mặt, chuẩn bị và bước ra khỏi lều.

Trời vừa hừng sáng, ánh nắng ban mai đã chiếu rọi rực rỡ một nửa sườn núi. Không khí trong lành và mát rượi của núi rừng tràn vào lồng ngực khiến Giang Nguyệt Lộc cảm thấy thư thái.

Vừa đi, anh vừa hít thở sâu, chẳng mấy chốc đã đến khu vực sâu trong trại, nơi có một bóng dáng quen thuộc đang chờ đợi.

Đúng bảy giờ.

Không sớm không muộn.

Thấy Giang Nguyệt Lộc tiến lại gần, Mạc Tri Huyền lạnh lùng nhắc nhở: "Anh đã trễ hai mươi giây. Chỉ cần hai mươi giây cũng đủ để làm được nhiều việc."

"Xin lỗi." Giang Nguyệt Lộc vội vàng nhận lỗi. 

"Nhưng khoan đã, cậu sẽ không trừ điểm tôi chỉ vì chuyện này chứ?"

"Không." Mạc Tri Huyền đáp, giọng điệu lạnh nhạt: "Học viện không có quy định bắt buộc phải gặp tôi lúc bảy giờ, nên anh không vi phạm và cũng không bị phạt."

Mạc Tri Huyền nói tiếp, vẫn giữ giọng đều đều không cảm xúc: "Lời trách móc của tôi chỉ là dựa trên sở thích cá nhân."

Giang Nguyệt Lộc nhíu mày: "Nhưng sở thích của tôi lại không chấp nhận những lời trách móc vô lý. Điều đó có nghĩa là tôi không đồng ý với lời chỉ trích của cậu. Tôi ngủ muộn, lại đi chậm, tôi già rồi, không thể nhanh nhẹn như đám thanh niên các cậu được."

Mạc Tri Huyền gật đầu: "Cách giải thích rất hợp lý."

"Dù tôi muốn tiếp tục tranh luận về tính công bằng, nhưng việc xác minh danh tính của anh quan trọng hơn. Trước tiên, tôi phải kiểm tra danh tính của anh, sau đó thực hiện một loạt bài kiểm tra tâm lý. Nếu vượt qua được tất cả, anh mới chứng minh được rằng anh không bị ác quỷ xâm nhập."

"Lúc đó, anh vẫn sẽ là một thành viên của học viện."

Trong lòng Giang Nguyệt Lộc thầm than trời.

Kiểm tra tâm lý?

Anh không ngờ học viện lại dùng những phương pháp hiện đại như thế để kiểm tra xem một người có bị ám hay không.

"Nếu tôi nói dối thì sao?" Giang Nguyệt Lộc băn khoăn.

"Cậu thấy đấy, nếu tôi bị ảnh hưởng vừa đủ để giữ được lý trí của con người, nhưng lại nhiễm ác tính của quỷ… Ví dụ, trong lòng tôi rất muốn giết cậu, nhưng bên ngoài lại tỏ ra trung thành và thân thiện. Cậu sẽ làm thế nào để phân biệt được điều đó?"

"Câu hỏi rất hay." Mạc Tri Huyền gật đầu tán thưởng: "Anh quả là một thí sinh có chí cầu tiến, lại rất cẩn thận."

"Anh không cần phải lo lắng nhiều về chuyện đó. Câu hỏi này không chỉ là một bài kiểm tra tâm lý thông thường. Câu hỏi mà Phó viện trưởng Đồng đã cải tiến có thể khiến người trả lời vô thức rơi vào trạng thái thông linh. Nó cũng là một dạng phù chú cao cấp, nhưng giải thích chi tiết thì khá phức tạp."

"Anh chỉ cần biết rằng, nếu anh nói dối, tôi sẽ nhận ra ngay."

Giang Nguyệt Lộc dần dần hiểu ra vấn đề.

Cứ như thể họ đã chuẩn bị sẵn cả hai phương án. Một bên là công nghệ hiện đại, một bên là huyền học cổ xưa. Nếu khoa học không thể kiểm chứng được thì vẫn có pháp thuật để bảo vệ. Đúng là rất hợp với phong cách của học viện.

Mạc Tri Huyền ra hiệu cho Giang Nguyệt Lộc ngồi xuống: "Vậy chúng ta bắt đầu thôi."

"Được." Giang Nguyệt Lộc ngồi xuống trên một khúc gỗ gần đó.

"Trong quá trình này, có thể anh sẽ cảm thấy toàn thân tê rần. Đó là hiện tượng bình thường." 

Mạc Tri Huyền liếc nhìn xung quanh, nói tiếp: "Ở đây không có gì để anh dựa vào, vậy hãy tạm nắm lấy cánh tay tôi."

Giang Nguyệt Lộc làm theo.

Cảm giác chẳng khác gì đang truyền nước ở bệnh viện.

Từ phía sau nhìn lại, hai người như đan xen vào nhau. Đột nhiên, từ bụi cây gần đó vang lên một tiếng rắc, kéo theo một trận lá rụng. Chim chóc hoảng hốt bay tán loạn.

"Ai đó?" Mạc Tri Huyền quay lại nhìn, giọng cảnh giác: "Oán khí lớn thật."

Trong lòng Giang Nguyệt Lộc chợt dâng lên nỗi bất an.

Anh muốn kéo Mạc Tri Huyền lại nhưng đã chậm mất một bước, chỉ biết trơ mắt nhìn Mạc Tri Huyền lao nhanh vào bụi rậm. Sau một hồi lục soát chẳng phát hiện gì, cậu ta mới quay lại với vẻ nhẹ nhõm.

Lẽ nào không phải là Hạ Dực?

Không, không đúng...

Ngay khi nghe thấy tiếng cây gãy, giữa trán anh đột nhiên nóng rực. Theo kinh nghiệm trước đây, mỗi lần cảm giác này xuất hiện, Hạ Dực đều sẽ đến.

Nhưng sao lần này lại không thấy hắn đâu...

Tình hình trở nên khó đoán và nguy hiểm. Suốt quá trình kiểm tra, tâm trí Giang Nguyệt Lộc cứ trôi dạt đâu đó, không thể tập trung.

Điều đáng nói là, cái gọi là quá trình thông linh mà Mạc Tri Huyền nhắc đến, khiến người ta rơi vào trạng thái mơ màng, thì anh lại chẳng cảm thấy gì cả. Từ đầu đến cuối, anh đều rất tỉnh táo.

Cuối cùng, kết quả cũng không có gì bất thường. Mạc Tri Huyền nhìn tờ kết quả kiểm tra rồi nói: "Dù anh đạt yêu cầu nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn đảm bảo an toàn. Trong vài ngày tới, tôi sẽ theo dõi anh sát sao."

"Theo dõi tôi?" Giang Nguyệt Lộc khó hiểu: "Ban ngày sao?"

"Theo dõi là theo dõi toàn diện. Từ ban ngày đến ban đêm, từ khi anh mở mắt đến khi anh nhắm mắt. Thậm chí, khi anh ngủ mơ, tôi cũng sẽ ở đó." 

Mạc Tri Huyền nói với vẻ nghiêm trọng: "Đặc biệt là lúc ngủ. Anh không thể nhận ra, nhưng thường thì nguy hiểm sẽ ẩn mình trong những giấc mơ."

Giang Nguyệt Lộc cười trêu: "Đừng nói là cậu cũng theo dõi tôi ngay cả khi tôi vào nhà vệ sinh đấy chứ?"

Nhìn thấy vẻ mặt của Mạc Tri Huyền, nụ cười của anh chợt khựng lại: "... Không lẽ là thật sao!"

"Tôi đã nói rồi. Đây là một cuộc theo dõi cần thiết, toàn diện."

Giang Nguyệt Lộc vội vàng ngắt lời Mạc Tri Huyền trước khi cậu ta nói tiếp: "Được, được, tôi hiểu rồi. Cậu muốn theo dõi thì cứ theo dõi. Dù sao thì giờ tôi cũng đã được tự do. Vậy tôi đi đây."

"Khoan đã."

Giang Nguyệt Lộc thở dài: "Lại chuyện gì nữa đây, Hội trưởng?"

Mạc Tri Huyền hỏi: "Anh biết nhiệm vụ hôm nay chứ?"

Giang Nguyệt Lộc lắc đầu.

"Hôm qua, các người đã đến núi Ngưu Thủ và mất cả ngày để dựng trại. Bắt đầu từ rạng sáng nay, quá trình tu hành chính thức bắt đầu. Anh còn nhớ đề thi mà hệ thống công bố không?"

Giang Nguyệt Lộc nghĩ ngợi: "À, về sự lừa dối, nói dối gì đó thì phải…"

Mạc Tri Huyền gật đầu: "Đi thôi. Tôi sẽ giải thích thêm cho anh."

Nghe như đang trò chuyện với một vị cán bộ già dặn, nhưng gương mặt Mạc Tri Huyền vẫn trẻ trung, mang dáng dấp của một thiếu niên 18 tuổi. 

Giang Nguyệt Lộc tiện thể quan sát kỹ khuôn mặt của thiên tài nhà họ Mạc, rồi thầm so sánh với Tiểu Phi và A Âm. Anh mím môi, cảm thấy chẳng ai trong số họ sánh bằng em trai mình.

Rồi anh lại so sánh với Hạ Dực, và lần này, anh mím môi chặt hơn.

"Sao anh cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi vậy? Mặt của tôi không phải là đề thi lần này đâu."

"Anh nghĩ tôi là một hồn ma giả dạng sao? Từ hôm qua đến giờ chúng ta chưa hề gặp mặt, cũng chẳng có ai chứng thực danh tính của tôi. Khả năng đó hoàn toàn có thể xảy ra." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Giang Nguyệt Lộc nghe Mạc Tri Huyền nói mà đau đầu: "Không phải, tôi chỉ muốn nhìn mặt cậu thôi. Cậu cũng khá đẹp trai đấy. Lý do này có thể chấp nhận được chứ?"

Mạc Tri Huyền khựng lại.

Rồi cậu ta mở miệng: "Anh có hứng thú với mặt đàn ông à? Nhưng theo như dữ liệu mà tôi thu thập, anh không phải là đồng tính."

Cái quái gì thế này!

Giang Nguyệt Lộc cười khổ, định đổi chủ đề thì bỗng cảm nhận được một ánh nhìn khác thường. Một dòng điện lạnh buốt từ đỉnh đầu chạy dọc xuống sống lưng khiến toàn thân anh tê rần. 

Anh nghiêng đầu, nhìn xuyên qua Mạc Tri Huyền để tìm kiếm nguồn nguy hiểm. Như dự đoán, anh nhìn thấy một bóng đen... không, đó không phải là cái bóng, mà là một người, toàn thân bị bao phủ bởi oán khí dày đặc.

Người đó khoanh tay dựa vào thân cây, mặt mày u ám nhìn về phía này.

Dù đã thay đổi y phục, gương mặt cũng không giống trước, nhưng linh cảm lạnh sống lưng nói với Giang Nguyệt Lộc rằng đó chính là Hạ Dực.

Hắn đã đến!

"Anh đang nhìn gì vậy?" Mạc Tri Huyền cũng quay đầu lại, nhìn thấy một người lạ mặt đứng đằng xa. 

Lúc đầu cậu ta không nhận ra, nhưng khi nhìn thấy cái đầu quỷ dữ tợn trong tay người đó, Mạc Tri Huyền mới giật mình thốt lên: "Là ngươi?"

Giang Nguyệt Lộc liếc nhìn Mạc Tri Huyền.

Anh rất quan tâm đến phản ứng của vị Hội trưởng trẻ tuổi này.

Với tính cách cứng nhắc của Mạc Tri Huyền, phải cần đến một cái thước đo tỉ mỉ mới có thể nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của cậu ta. Nhưng vừa rồi, cậu ta đã để lộ một vẻ mặt đầy bất ngờ.

Giang Nguyệt Lộc chăm chú quan sát từng biểu cảm của Mạc Tri Huyền, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Anh chắc chắn rằng Mạc Tri Huyền không nhận ra thân phận thật của Hạ Dực, có nghĩa là cậu ta chỉ ngạc nhiên vì "gương mặt mới" của Hạ Dực mà thôi.

Mạc Tri Huyền tiến tới gần "Hạ Dực": "Ngươi... ngươi đã ra ngoài rồi sao?"

"Hạ Dực" không thèm để ý đến cậu ta, hắn đưa cái đầu quỷ gớm ghiếc đội lên đầu mình rồi quay người bỏ đi. 

Mạc Tri Huyền định ngăn hắn lại, nhưng chỉ một cái liếc mắt từ đôi mắt đỏ rực của cái đầu quỷ đã khiến cậu ta cứng đờ tại chỗ, không dám cử động.

Giang Nguyệt Lộc không để tâm nữa, lập tức đuổi theo Hạ Dực.

Chạy được vài bước, anh bất giác ngoái đầu lại. Hội trưởng trẻ tuổi vẫn đứng yên bất động, dường như quên mất nhiệm vụ theo dõi anh.

"Hừ!"

Một luồng khí giận dữ bùng lên. Giang Nguyệt Lộc quay ngoắt lại, bước nhanh về phía Hạ Dực. Nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh, anh đuổi đến thở không ra hơi, phải dừng lại dựa vào thân cây thở dốc. 

Cuối cùng, anh mới thấy rõ bộ trang phục mới của Hạ Dực cùng với bóng dáng không quen thuộc của vị Quỷ Vương kia.

Hạ Dực lúc này chẳng khác gì một con búp bê rời nhà, thay một bộ đồ mới để trưng bày.

Giang Nguyệt Lộc nhìn kỹ, cảm thấy rất lạ lẫm.

"Vừa rồi tôi không nhìn kỹ... Thứ này là con người sao? Người thật chứ?"

"Ngươi không nhìn kỹ cũng phải thôi. Mắt ngươi suýt nữa đã dính chặt lên người kẻ khác." Hạ Dực không vui: "Đây là thành viên của học viện các ngươi, không cùng lớp với ngươi nên ngươi không nhận ra."

"Không cùng lớp sao lại xuất hiện ở núi Ngưu Thủ?"

Theo như Giang Nguyệt Lộc biết, ngọn núi này đã được lớp của anh bao trọn, không có chuyện học sinh lớp khác tới đây tu hành. 

Giống như Mạc Tri Huyền, không cùng năm học với anh nhưng lại được cử đến núi này chỉ vì nhiệm vụ giám sát anh.

Thế nhưng, giờ thì ngay cả nhiệm vụ này cũng đã bị lãng quên mất rồi.

"Cậu tìm đâu ra người này?" Giang Nguyệt Lộc hỏi với vẻ mặt tò mò: "Không ngờ lại có thể khiến Hội trưởng cũng phải bất động."

Hạ Dực nhàn nhạt: "Tự đoán đi."

Được, đoán thì đoán.

"Để tôi xem... tuổi tác chắc ngang ngửa với Lãnh Vấn Hàn, nhưng chiều cao thì thấp hơn Đồng Miên một chút. Người này khá gầy, nhìn thì không thấy có gì đặc biệt..."

"Này! Ngươi làm gì thế?"

Giang Nguyệt Lộc rụt tay lại: "Tên nhóc này nhìn gầy nhưng cơ thể lại rất săn chắc, bên trong toàn là cơ bắp cứng rắn."

Hạ Dực lắc đầu, giận đến nỗi tay run run chỉ vào Giang Nguyệt Lộc: "Ngươi đúng là không biết xấu hổ! Ngay cả cơ thể của người lạ cũng dám tùy tiện chạm vào!"

"Chẳng phải cậu bảo tôi đoán sao?"

"Không cần đoán nữa!"

Hạ Dực không vui vẻ gì khi tháo cái đầu quỷ ra, lộ ra một gương mặt còn non nớt, đường nét so với những gì Giang Nguyệt Lộc tưởng tượng còn trẻ con hơn nhiều. 

Khi đối diện với gương mặt này, cái đầu quỷ kia càng trở nên thô kệch và đáng ghét hơn. Không hiểu tại sao hắn lại đội một thứ xấu xí như vậy để che giấu đi gương mặt ấy.

"Hậu duệ nhà Ô, thế mà bị người đời ghét bỏ đến mức này à?"

Hạ Dực cầm cái đầu quỷ trên tay, thứ đồ quái dị này rõ ràng thu hút ánh mắt của Quỷ Vương.

"Ngươi nhìn xem, những vết chạm khắc này có vẻ như là do chính hắn ta tự làm."

Giang Nguyệt Lộc tiến lại gần để xem. 

Cái đầu quỷ chi chít những vết rạch sâu, mỗi vết đều vụng về và lộn xộn. Một con mắt của cái đầu được phủ lớp sơn cũ kỹ, trong khi bên kia lại mới toanh. 

Có thể nhận thấy rõ lớp sơn mới hoàn toàn không khớp với tổng thể cái đầu quỷ, giống như nó mới được sửa lại sau này.

Một suy nghĩ nảy ra trong đầu Giang Nguyệt Lộc: "Cái đầu này có phải hắn ta tự nhặt về không?"

Hạ Dực quay lại: "Sao ngươi biết?"

"Rõ ràng đây là món đồ thuộc về hắn ta, nhưng hắn ta lại chẳng hiểu gì về nó. Sau khi lấy được, hắn ta còn muốn xóa đi dấu vết của người khác, để lại dấu ấn của chính mình…"

Giang Nguyệt Lộc nhớ lại thời còn ở trại trẻ mồ côi, anh cũng từng có thói quen nhặt đồ linh tinh về rồi sơn sửa lại theo ý thích. Anh hiểu rõ cảm giác đó.

"Cậu vừa nói hắn ta là hậu duệ nhà họ Ô?" Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Ô Dạ Minh?"

Hạ Dực gật đầu.

"Thảo nào… Ô Dạ Minh là kẻ phản bội mà."

Hậu duệ của kẻ phản bội, làm sao có thể sống thoải mái được? Chỉ sợ một mình hắn ta cũng đủ để người đời khinh miệt đến mức đi đến đâu cũng bị nhấn chìm trong đám đông khinh bỉ. Giang Nguyệt Lộc chợt hiểu ra công dụng của cái đầu quỷ.

Nó chẳng phải chỉ để che giấu cái nhìn khinh miệt và những lời chế giễu như khi chuột chạy qua đường sao?

"Hắn ta có nét giống với Ô Dạ Minh. Không ngờ thực sự là người nhà." Hạ Dực hừ một tiếng: "Ta vốn không định chọn một tên lùn như hắn ta."

"Nhưng vừa gặp ta, hắn ta đã phát điên, lao thẳng vào người ta mà cắn. Ta có thể làm gì khác ngoài việc cho hắn ta đi ngủ một giấc?"

Giang Nguyệt Lộc giật mình: "Cậu giết hắn ta rồi sao?"

"Không phải. Ta chỉ để hắn ta ngủ thôi. Đó là việc mà chỉ có con người các ngươi mới làm được." Hạ Dực chỉ về phía sau: "Hắn ta đang bị ta trói và treo lên đằng kia."

Giang Nguyệt Lộc lẩm bẩm: "Ngủ thế nào trong tư thế ấy được?"

"Tại sao không? Gió mát rượi, cảnh đẹp như tranh, hắn ta có lý do gì để từ chối giấc ngủ mà ta ban cho chứ? Ta thấy hắn ta còn dư thừa năng lượng nên cần phải treo lên để tiêu bớt."

Rõ ràng Hạ Dực vẫn còn giận vì bị cắn... Đúng là thù dai.

Hạ Dực liếc nhìn anh: "Ngươi đang lẩm bẩm cái gì đó?"

"Không có gì." Giang Nguyệt Lộc nhanh chóng đổi chủ đề: "Hắn ta tên gì?"

"Hắn ta không có tên."

Giang Nguyệt Lộc ngạc nhiên.

Hạ Dực nhìn anh: "Ngạc nhiên sao? Không phải ai cũng có tên. Đối với quỷ như bọn ta thì càng không."

"Bọn ta không phải là linh hồn của người chết biến thành, không phải vừa sinh ra đã có tên. Bọn ta giống như một khối oán khí vô hình, trôi dạt khắp nơi, không có gốc rễ, không có ý thức."

Hạ Dực chậm rãi: "Nhưng sau này, ta từng nghe được một cách giải thích khác. Đối với con người, họ chết hai lần."

"Một lần là khi thân xác mất đi, và lần thứ hai là khi linh hồn tiêu tan."

"Còn đối với quỷ, bọn ta lại có hai lần sinh ra."

Nghe đến đây, Giang Nguyệt Lộc không khỏi tò mò: "Hai lần sinh ra?"

Hạ Dực gật đầu: "Lần đầu tiên là khi bọn ta trở thành một luồng khí trôi dạt vào thế giới này."

"Lần thứ hai là khi tên gọi mang lại cho bọn ta một chốn quay về, một vị trí mà dù có trôi dạt đến đâu cũng có thể trở lại." Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Hạ Dực là cái tên mà ta có được sớm nhất sau khi sinh ra."

"Bao nhiêu năm qua, ta chưa bao giờ dùng tên khác."

Như thể có một tiếng trống vang lên dồn dập trong tâm trí Giang Nguyệt Lộc, thúc giục anh hỏi tiếp: "Tại sao không dùng?"

"Bởi vì..." Hạ Dực đột nhiên bật cười.

Khung cảnh này làm hắn nhớ đến trò chơi mà họ đã cùng nhau chơi khi mới quen. Ngày đó, Hạ Dực chẳng biết gì, còn Giang Nguyệt Lộc đã không ít lần chiến thắng nhờ hiểu rõ luật chơi.

Nhưng bây giờ thì khác, vị trí của họ đã hoán đổi.

Hạ Dực có thể đưa ra rất nhiều lý do, như quỷ chỉ có thể dùng cái tên đầu tiên, hay những cái tên sau đó đều không dễ nghe... Dù sao đi nữa, Giang Nguyệt Lộc cũng không biết quy tắc của Quỷ giới.

Nhưng hắn không muốn giải thích, và hắn cũng không cần phải giải thích.

Trò chơi của họ đã bắt đầu từ những ngày đầu tiên trên gác mái, những cuộc đối đầu sắp tới cũng chỉ là sự lặp lại của trò chơi ấy. 

Với tư cách là một kẻ sa ngã, Hạ Dực đã có được sức mạnh của tín ngưỡng đầu tiên. Hắn sẽ thiêu đốt nó, dùng toàn bộ sức lực để cho người duy nhất tin tưởng hắn thấy một màn pháo hoa rực rỡ.

Cơn giận dữ bấy lâu khiến sự đau đớn của Hạ Dực bỗng dịu đi phần nào, một khoảnh khắc yên bình bao trùm lấy hắn - nếu hắn thực sự có một trái tim.

"Vì đó là tên do ngươi đặt." Hạ Dực nói: "Vì là ngươi đặt, nên ta vẫn luôn dùng nó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play