Trước hết, một tồn tại có vị cách đủ cao để nghiền nát anh lại hướng ánh mắt về phía anh, điều này đã đủ khiến người ta sởn gai ốc. Giang Nguyệt Lộc không cho rằng việc được vị "Quỷ đại nhân" kia để mắt đến là chuyện tốt.
Thứ hai, dù sao thì vận mệnh mà anh đang gánh vác thuộc về Học viện Vu sư, anh đã bị đẩy đến vị trí đối đầu với Quỷ giới, còn liên tiếp giết chết ba vị Đô Chủ là Kỷ Hồng Trà, Tần Tuyết, Kim Mộc Tê, vị thứ tư cũng đã nằm trong danh sách... Vào lúc này, "Quỷ đại nhân" lại hạ lệnh, nói rằng chàng trai trẻ rất tốt, có thể thử giúp đỡ?
Đừng đùa nữa.
Chuyện này giống như, Giang Nguyệt Lộc chạy đến nhà người ta đánh ba đứa trẻ đến mức khóc lóc om sòm. Sau đó trở về nhà thấp thỏm lo sợ chờ bị tính sổ, kết quả phụ huynh lại đến tận nhà mang theo quà, vừa cười vừa xoa đầu anh nói: "Đứa trẻ này rất có tiền đồ."
Chuyện này chẳng phải rất nguy hiểm sao? Nguy hiểm chết người luôn đấy chứ!
"Ngươi đang sợ?" Hạ Dực cẩn thận quan sát sắc mặt anh.
Hắn nhìn ra được một số manh mối từ những cử chỉ cứng nhắc của Giang Nguyệt Lộc, những kiến thức về giao tiếp ứng xử mà hắn đã học trước khi đến bây giờ đã có đất dụng võ. Tiếp theo, phải đối xử với một người đang sợ hãi như thế nào nhỉ? Hắn chưa bao giờ biết sợ là gì. Hạ Dực nhớ đến "lời an ủi" mà sư phụ đã dạy. Loài người dường như rất thích điều này.
An ủi: Vuốt ve bằng hành động, khích lệ bằng lời nói.
Hạ Dực nhớ lại tất cả những gì mình đã học, bèn nói: "Nếu ngươi lo lắng, lần sau đến Quỷ Đô ta sẽ đi cùng ngươi suốt chặng đường." Chỉ nói suông có lẽ là chưa đủ, nên hắn vụng về đặt tay lên đầu Giang Nguyệt Lộc, đổi lấy một cái liếc mắt nghi hoặc từ đối phương.
Hạ Dực: "Không nhận ra sao? Ta đang an ủi ngươi đó."
Nhận ra mới là lạ đấy, người không biết còn tưởng hắn đang đo nhiệt độ cho anh... Giang Nguyệt Lộc không tự nhiên ngả người ra sau: "Cảm ơn lời an ủi của cậu, giờ tôi thực sự thấy khá hơn rồi."
"Không có gì." Hạ Dực rụt tay về đặt ra sau lưng có chút bối rối.
"Này, chờ đã." Giang Nguyệt Lộc ngẩng đầu lên: "Cậu nói lần sau đến Quỷ Đô... cậu đã biết kế hoạch tiếp theo của chúng tôi rồi sao?"
Hạ Dực cười khẩy: "Các ngươi? Các ngươi có kế hoạch gì?"
Giang Nguyệt Lộc toát mồ hôi, tuy lời nói của hắn không khách khí nhưng cũng đúng.
Thậm chí Học viện còn không phân biệt được Đô Chủ ẩn náu trong chính trường thi của mình, từ khi khai giảng gặp Kỷ Hồng Trà, họ đã bị cuốn vào làn sóng đối đầu này. Sau khi đánh bại hai vị Đô Chủ cấp thấp, cả Học viện còn ăn mừng... Dù sao thì, tầm nhìn cũng có phần hạn hẹp.
Sau đó, việc bước vào con tàu Ouroboro, cũng là do Kim Mộc Tê kéo "thí sinh dự thi" vào, nếu không có chuyện này, thậm chí Học viện còn không tìm ra được vị trí của các Đô Chủ.
Nhìn như vậy, chênh lệch thực lực giữa Quỷ giới và Học viện Vu sư không phải là nhỏ.
Giang Nguyệt Lộc cũng phần nào hiểu được những tổn thất từ"cuộc chiến hỗn loạn trăm năm trước" mà Viện trưởng Khổng nói đã gây ra cho giới Vu sư. Kể từ sau trận chiến đó, vị thế của Vu sư và ác quỷ đã hoàn toàn đảo ngược.
Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Không thể xem thường tiềm năng của con người, bây giờ họ có thể chưa làm được gì nhưng sau này chưa chắc đã không làm được."
Anh không phải bênh vực Học viện, mà là vì ở đây một thời gian, đi đi lại lại, anh thường xuyên nhìn thấy không ít Vu sư. Họ sinh trưởng trên cội nguồn của gia tộc, nỗ lực tu hành, chỉ để cho cả cây cối sum suê cành lá. Bất cứ lúc nào, chỉ cần con người có niềm tin và lòng dũng cảm để chiến đấu thì sẽ không ai dám xem thường họ.
Anh tưởng rằng những lời này sẽ khiến Hạ Dực tức giận, nào ngờ sau khi nghe xong, hắn lại trầm ngâm suy nghĩ: "Những lời này, trước đây ngươi cũng từng nói."
Giang Nguyệt Lộc: "..."
Anh bỗng nhiên hiểu ra. Có những chuyện mình nhớ, đối phương không nhớ, thật là bực bội. Nhưng còn bực bội hơn là, có những chuyện đối phương nhớ còn mình thì cố gắng thế nào cũng không thể nhớ ra.
Giang Nguyệt Lộc cười nói: "Thật sao? Vậy sau khi nghe xong, cậu nghĩ gì?"
Hạ Dực suy nghĩ một lúc, nói: "Lúc đầu ta thấy đó là lời nói nhảm."
Giang Nguyệt Lộc: "..."
"Nhưng sau khi đi đây đi đó, có thêm kiến thức, ta không còn nghĩ như vậy nữa. Hơn nữa, một số vấn đề khiến ta băn khoăn cũng có lời giải thích hợp lý."
Giang Nguyệt Lộc mỉm cười: "Hợp lý?"
Hạ Dực ừ một tiếng, khi suy nghĩ về vấn đề, hắn không còn ngang ngược khó gần như vậy nữa. Biểu cảm khi trả lời câu hỏi cũng đặc biệt nghiêm túc, mang đến một chút ảo giác ngoan ngoãn.
"Con người giống như kiến hôi, thực lực nhỏ bé, rất thích kết bè kết phái. Nhưng con người cũng giống như cỏ dại, không thể chặt đứt, không thể thiêu rụi."
"Trận đại chiến trăm năm trước đó, gần như đã giết sạch tất cả Vu sư. Lũ quỷ đều cho rằng cội nguồn của bọn họ đã bị diệt tuyệt, nào ngờ vẫn còn sót lại phân tán ở khắp nơi, vẫn sống sót. Thậm chí đến bây giờ, còn..." Hạ Dực liếc nhìn anh: "Còn có một người có thể đứng ra, dám thách thức đại quỷ.”
Giang Nguyệt Lộc nhếch mép cười: "Tôi đánh thuộc hạ của cậu, cậu không giận sao?"
Hạ Dực hừ lạnh: "Đạo lý cá lớn nuốt cá bé, ta nghĩ con quỷ nào cũng từng nghe qua. Bọn chúng nên tự hỏi xem tại sao lại bị một người phàm đánh bại, trước khi bị truất khỏi ngai vàng."
"Huống hồ..." Đột nhiên hắn im bặt, không nói nữa.
Giang Nguyệt Lộc: "Huống hồ gì?"
Hạ Dực dời mắt đi, nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Huống hồ là ngươi, ngươi với ai cũng khác."
Không ngờ lại là một câu nói thẳng thắn và nồng nhiệt như vậy, Giang Nguyệt Lộc bối rối ngẩn người ra. May mà Hạ Dực nói xong lập tức quay đi, chẳng mấy chốc Thanh Điểu cũng từ từ đáp xuống, anh mới kịp giấu đi cảm giác chua xót, bối rối, khó hiểu trong lòng.
Ngồi trên "cầu trượt" bằng lông vũ của Thanh Điểu trượt xuống, Giang Nguyệt Lộc vuốt ve bộ lông óng ánh của nó để bày tỏ lòng biết ơn, quay đầu hỏi Hạ Dực: "Lần sau đến Quỷ Đô là đến chỗ của ai?"
"Một tên hát tuồng." Hạ Dực nói.
"Hát tuồng?" Giang Nguyệt Lộc không thể hình dung ra.
Hạ Dực chỉ vào đầu mình: "Tên đó có chút vấn đề ở đây, là kẻ điên loạn nhất trong bốn người bọn họ, đi trên đường có thể đá cả chó dại."
Bệnh dại à... Giang Nguyệt Lộc mơ hồ nhận ra điều gì đó trong đôi mắt đỏ như máu của Quỷ Vương.
Một đại quỷ mà ngay cả Hạ Dực cũng không muốn giao thiệp... sẽ là người như thế nào?
Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Lần sau chúng ta đến Quỷ Đô chắc hẳn vẫn là ba người. Tôi, và hai học sinh của Học viện. Nếu cậu cũng muốn đi cùng, vậy có phải không thể xuất hiện với diện mạo hiện tại không?"
Hạ Dực: "Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta đã chuẩn bị sẵn."
Giang Nguyệt Lộc tò mò: "Cậu định làm gì?"
Hạ Dực không trả lời anh ngay, hắn đưa tay gỡ hai viên ngọc ra khỏi mắt Thanh Điểu. Không còn viên ngọc kỳ diệu kia chống đỡ, Thanh Điểu nhanh chóng tan thành một vũng lửa, vui vẻ xoay quanh Giang Nguyệt Lộc một vòng, rồi bay lượn trở về mi tâm của Hạ Dực biến mất sau khi để lại một chấm đỏ sáng.
"Cầm lấy." Hạ Dực trả lại viên ngọc cho anh, lại chỉ về phía trước: "Đi thẳng về phía trước là đến doanh trại của lớp các ngươi."
Một thác nước đổ xuống từ phía xa, tiếng nước chảy róc rách vang vọng khắp nơi khiến cây cối xung quanh thêm xanh tươi. Phía trước thác nước có một con đường rộng rãi, nhìn xuống qua những tán cây có thể thấy ngôi làng dưới chân núi, được bố trí theo hình tròn như một chiếc khuyên mũi bò.
Nếu nhìn từ trên cao, dãy núi xanh tươi này trông giống như một cái đầu bò hiền lành, chất phác.
Nơi này, mới chính là núi Ngưu Thủ chân chính.
Lúc này đang là nửa đêm, dù là doanh trại của các Vu sư hay ngôi làng dưới chân núi phía xa xa đều chìm trong giấc ngủ yên tĩnh. Nhưng Giang Nguyệt Lộc biết, doanh trại chỉ là trông có vẻ yên tĩnh, các Vu sư chắc chắn đã bố trí chu toàn, những chiếc chuông im lặng được treo lơ lửng giữa những tán cây, phía sau thân cây cũng dán đầy bùa vàng trừ tà.
Người bước qua sẽ bình an vô sự, quỷ đến gần chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Cậu hấp tấp đến đó rất nguy hiểm, cứ đưa tôi đến đây thôi."
Hạ Dực nhướn mày: "Ngươi nói gì vậy?"
Giang Nguyệt Lộc vội vàng giải thích: "Không phải nói cậu sẽ gặp nguy hiểm, mà là bọn họ."
"Ngươi yên tâm, ta không muốn gây chuyện." Hạ Dực chỉ xuống chân núi: "Ta đi thay bộ quần áo rồi quay lại. Chẳng phải ngươi muốn biết ta sẽ đi Quỷ Đô với ngươi bằng cách nào sao?"
Giang Nguyệt Lộc: "Đúng là tôi muốn biết."
"Vậy thì tốt. Ngoan ngoãn ở trên núi đợi ta." Hạ Dực không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng nhếch lên: "Trời sáng ngươi sẽ biết thôi."
*
Giang Nguyệt Lộc bình an vô sự trở về doanh trại của lớp.
Tin tức anh bị Hạ Dực đưa đi không khiến tất cả học sinh hoang mang. Thứ nhất, việc Quỷ Vương ghé thăm chắc chắn sẽ khiến các học sinh hoảng loạn, thứ hai, lúc đó họ đang ở rất xa núi Ngưu Thủ. Vì vậy, dưới sự cố tình che giấu của Học viện, chỉ có vài người tận mắt chứng kiến sự việc này.
Các học sinh khác vẫn đang trải qua bài kiểm tra tu hành như không có chuyện gì xảy ra.
Biết tin anh trở về, Lãnh Vấn Hàn lập tức chạy đến, kết hợp với lời giải thích của Trần Xuyên và Triệu Tiểu Toàn, anh dần dần ghép nối được những sự kiện đã xảy ra sau khi anh rời đi.
Lúc đó, Lãnh Vấn Hàn đang ngồi trong hố đá, mặt không cảm xúc, liên tục gửi hơn một trăm tin nhắn khẩn cấp cho Học viện.
Khoảng vài giờ sau, người do Học viện phái đến cuối cùng cũng tới.
Nói đến đây, Trần Xuyên im bặt. Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Sao vậy, người đến là ai?"
Triệu Tiểu Toàn và Trần Xuyên nhìn nhau, không dám nhắc đến tên người đó, cuối cùng Lãnh Vấn Hàn lên tiếng: "Là Mạc Tri Huyền."
Mạc Tri Huyền? Họ Mạc?
Kết hợp với vẻ sợ hãi của Trần Xuyên và Triệu Tiểu Toàn đối với người này, Giang Nguyệt Lộc hiểu ra.
"Là Hội trưởng Hội học sinh đến à."
Anh không khỏi thầm phỉ báng, rốt cuộc Viện trưởng Khổng nghĩ gì vậy, Hạ Dực người đứng đầu vạn quỷ. Một Quỷ Vương to lớn như vậy sau khi bắt cóc học sinh ngay trước mắt Học viện, vậy mà chỉ phái một cán bộ học sinh đến xem xét... phái một Phó Viện trưởng đến cũng được mà.
Anh nghĩ như vậy, Lãnh Vấn Hàn càng nghĩ như vậy hơn.
Thật khó diễn tả tâm trạng của cậu lúc đó, ngồi trong hố đá nửa ngày trời, cuối cùng cũng nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một học sinh trông chẳng lớn hơn cậu là bao xuất hiện. Cảm giác giống như đang nóng ruột như lửa đốt, đột nhiên bị người ta dội một gáo nước lạnh, Lãnh Vấn Hàn nhìn chằm chằm cậu ta bằng đôi mắt trắng dã, toàn thân tỏa ra khí lạnh, lạnh lùng hỏi: "Cậu là ai?"
Người đến cử chỉ rất lịch sự, nhất cử nhất động đều như được huấn luyện bài bản, có thể trở thành hình mẫu của một gia đình danh giá có giáo dục tốt.
Chỉ là, quá khách sáo và quy củ, lại mang đến một sự cứng nhắc, nhàm chán.
"Mạc Tri Huyền." Cậu ta trả lời Lãnh Vấn Hàn, thẳng thừng chỉ ra thân phận của cậu: "Lạc Âm Quan của nhà họ Lãnh, quanh năm suốt tháng không ra khỏi cửa nên không biết tên tôi.”
"Nếu tôi nhớ không nhầm, cậu từ 0 giờ thứ Hai hai tuần trước đã quay lại Học viện học tập, trở thành một phần của Học viện. Nếu vậy, cậu đã xem qua sổ tay học sinh chưa?"
Nhìn vẻ mặt của Lãnh Vấn Hàn, cậu ta nói: "Chắc là chưa.” ( truyện trên app tyt )
Trần Xuyên và Triệu Tiểu Toàn đứng bên cạnh, không dám thở mạnh, họ nhận ra vị Hội trưởng Hội học sinh này, càng biết rõ uy quyền của Hội học sinh trong Học viện. Những cán bộ đó có thể trừ điểm của học sinh theo quy định trong sổ tay, ở một mức độ nào đó họ có quyền lực lớn hơn cả giáo viên.
Nhận thấy họ, Mạc Tri Huyền quay đầu lại.
Triệu Tiểu Toàn sợ đến mức run rẩy: "Chúng, chúng tôi không làm gì sai cả!”
Đôi mắt của Mạc Tri Huyền như đèn pha rọi thẳng vào họ, soi mói từ đầu đến chân, không phát hiện ra điều gì bất thường, lại tiếp tục soi mói Lãnh Vấn Hàn, lạnh lùng nói: "Tóc cậu dài quá, về nhà cắt đi.”
Mặt Lãnh Vấn Hàn không chút cảm xúc, không nói gì.
Đôi mắt trắng dã của cậu mờ mịt sương khói, nhìn chằm chằm vào Mạc Tri Huyền.
Trần Xuyên muốn khóc mà không ra nước mắt: "Làm sao bây giờ? Liệu cô ấy có trực tiếp lao lên đánh nhau với Hội trưởng không? Nếu đánh nhau thật thì chúng ta giúp ai đây…”
Triệu Tiểu Toàn lo lắng: "Chắc là không đâu, bây giờ việc cấp bách là tìm anh Lộc, cô ấy biết phải làm gì mà.”
Quả nhiên, Lãnh Vấn Hàn buông nắm đấm đang siết chặt ra.
Mạc Tri Huyền quan sát xung quanh: "Sao lại ngồi trong hố vậy?"
Trần Xuyên vội vàng đáp: "Lúc trước ở đây là một đình nghỉ đá nhưng xoẹt một cái đã bị người ta bắt đi, bùm một cái đã bay mất dạng. Chúng tôi chỉ có thể rầm một tiếng rơi xuống đây…”
Bọn họ cũng không biết người đến là ai, chỉ biết đối phương có thể cướp người ngay trước mặt Lạc Âm Quan, e rằng thực lực không tầm thường. Nhưng nhìn vẻ mặt của Mạc Tri Huyền, hình như anh ta biết thân phận của người đến.
“Học sinh bị bắt đi tên gì?” Mạc Tri Huyền hỏi.
“Giang Nguyệt Lộc.” Lần này là Lãnh Vấn Hàn trả lời.
Mạc Tri Huyền liếc nhìn cậu ta: “Có gì chứng minh không? Cho tôi xem giấy tờ tùy thân của các cậu.”
Đây là kiểm tra cần thiết, trước đây đã từng xảy ra những vụ việc tương tự. Mấy con quỷ dữ lột da Vu sư, giả mạo để trà trộn vào, Vu sư đến giải cứu không nhận ra, kết quả cũng bị giết hại dã man.
Trần Xuyên và Triệu Tiểu Toàn đã học qua lớp an toàn, rất hợp tác lấy giấy tờ tùy thân ra, Lãnh Vấn Hàn cũng từ từ lấy giấy tờ của mình ra.
Mạc Tri Huyền đưa tay ra: “Còn thiếu một cái.”
Lãnh Vấn Hàn khựng lại, nói: “Ở trên người anh ấy.”
“Cậu không giỏi nói dối. Nên đừng làm chuyện này.” Giọng Mạc Tri Huyền nghe cứng nhắc đến chết người: “Trên người cậu còn một giấy tờ khác, đó là đồ giả.”
“Có thể lừa được những cán bộ khác của hội học sinh, nhưng không lừa được tôi. Học sinh đó không có giấy tờ chứng minh thân phận.”
Mạc Tri Huyền lật sổ ghi chép: “Cậu, trừ mười điểm.”
“Còn học sinh tên Giang Nguyệt Lộc kia, khi nào về thì nói với cậu ta, cũng trừ mười điểm.”
...
Giang Nguyệt Lộc nghe tin dữ, trái tim lạnh toát, nửa ngày không nói nên lời. Lãnh Vấn Hàn cúi đầu xuống, dường như vô cùng hối hận vì đã không bảo vệ được điểm số của Giang Nguyệt Lộc.
"Thôi... chỉ mười điểm, mất rồi thì kiếm lại... Vấn Hàn, không sao đâu."
Vậy sao giọng anh cứ run run thế anh Lộc... Trần Xuyên ghé sát vào, nhỏ giọng nói: "Sáng mai cậu ta còn quay lại kiểm tra, xem anh có bị đánh tráo hay bị bỏ bùa gì không, nhớ chuẩn bị kỹ càng nhé, đừng để bị trừ điểm nữa."
"Sáng mai?" Anh cứ tưởng vị hội trưởng hành động nhanh chóng này sẽ đến ngay.
Trần Xuyên cười gượng gạo: “Hội trưởng Mạc 9 giờ rưỡi tối đi ngủ, 6 giờ rưỡi sáng thức dậy, lịch sinh hoạt này đã duy trì hơn mười năm rồi, ngay cả viện trưởng cũng không thể thay đổi được."
Giang Nguyệt Lộc: "..."
Đúng là một kẻ kỳ quặc.
"Vậy thì để ngày mai... Chờ đã." Giang Nguyệt Lộc đang ốm yếu bỗng bật dậy: "Sáng mai sao?"
"Ừ. Sao vậy?"
Sáng mai... Hạ Dực cũng sẽ đến, vị hội trưởng cứng nhắc, khó tính này sẽ đến kiểm tra sau khi trời sáng... chẳng lẽ, chẳng lẽ họ sẽ chạm mặt nhau?!