“Kỳ lạ. Ngươi để đâu rồi?”
Ánh mắt Giang Nguyệt Lộc lảng tránh, cậu bất an lùi lại một bước.
Nhưng Hạ Dực lại rất tự nhiên tiến lên một bước, một lần nữa dán sát vào.
Giang Nguyệt Lộc nhận ra, căn bản hắn không hề coi anh là người ngoài. Hơn nữa còn có một loại chiếm hữu kỳ lạ kiểu "ngươi là vật sở hữu của ta". Xuất phát từ suy nghĩ đơn thuần "vì ngươi không tìm thấy nên ta sẽ giúp ngươi", hắn sờ soạng khắp người Giang Nguyệt Lộc, hoàn toàn không nhận ra đây là hành động thân mật đến mức nào.
Hạ Dực cau mày: "Ta nhớ rõ ràng, lần trước ta đã đeo nó lên cổ cho ngươi mà."
Hắn liếc nhìn cổ Giang Nguyệt Lộc đang lộ ra, đôi mắt đỏ thẫm và ánh mắt xâm lược khiến Giang Nguyệt Lộc sởn gai ốc, vội vàng hét lên: "Tôi biết rồi! Tôi biết cậu đang tìm gì rồi, để tôi tự làm!"
Hạ Dực nghi ngờ: "Nhanh vậy đã biết rồi? Ngươi chắc chứ?"
Giang Nguyệt Lộc vội vàng đáp: “Là nước mắt, có đúng không? Để tôi tự tìm."
Sợ con quỷ này lại sờ soạng mình, anh dùng cả hai tay nhanh chóng lấy ra một mặt dây chuyền từ trong cổ áo.
Đó là một chiếc hộp nhỏ bằng đồng, hai viên ngọc tròn nằm ngoan ngoãn bên trong, cảnh tượng "hai giọt nước mắt kề vai" này khiến Quỷ Vương điện hạ hài lòng. Hắn không còn so đo chuyện Giang Nguyệt Lộc vừa đẩy mình ra nữa, hắn mặc nhiên coi Giang Nguyệt Lộc là của mình.
"Điểm nhãn cho rồng, Thanh Điểu cũng vậy. Có mắt mới có thể sống lại, mang ta và ngươi bay trở về." Hạ Dực nhìn anh nghiêng người nhìn anh: "Còn ngẩn ra đó làm gì, mau đi."
"Ngươi còn biến mất nữa, ta không dám chắc có thể giấu giếm Học viện đâu."
Giang Nguyệt Lộc rất ngạc nhiên: "Cậu vậy mà lại giấu giếm Học viện đến đây?"
Hạ Dực hừ lạnh: "Thì sao?"
"Không có gì... chỉ là khác với tưởng tượng của tôi về cậu."
Anh còn tưởng rằng với tính cách ngang tàng và sở thích quái đản của Hạ Dực, hắn có thể sẽ làm ra chuyện điên rồ như xuất hiện ở Học viện vào ngày khai giảng, thậm chí còn có thể ngang nhiên lấy mũ của Viện trưởng Khổng trước mặt mọi người, rồi nói: "Các vị Vu sư cố gắng lên, đừng để Viện trưởng của các ngươi vất vả đến mức hói đầu, "Phụt." Giang Nguyệt Lộc bị chính suy nghĩ của mình chọc cười.
Hạ Dực: "Ngươi cười cái gì?"
Làm sao Giang Nguyệt Lộc có thể nói cho hắn biết được, anh chỉ ngoan ngoãn lắc đầu.
Hạ Dực nghiêm mặt: "Ngươi đừng giả vờ ngây thơ nữa, trước đây chiêu này còn có tác dụng với ta, bây giờ thì không còn nữa, những năm nay ta không phải sống uổng phí đâu."
"Còn nữa, nếu ngươi muốn để Học viện quay lại điều tra kỹ lưỡng về ngươi, làm chậm trễ thời gian ta quay lại Quỷ Đô tìm bọn họ. Vậy thì ta không cần phải giấu giếm Học viện nữa, không cần phải nghĩ cách lừa gạt lũ Vu sư ngu ngốc đó."
Giang Nguyệt Lộc cúi gằm mặt nghe mắng, nghe đến đây không nhịn được hỏi: "Vậy... cậu đến đây là vì tôi à?"
Hạ Dực đỏ mặt, gầm lên: "Nhanh đi điểm nhãn!"
Giang Nguyệt Lộc giơ tay đầu hàng: "Được rồi được rồi..."
Khoảnh khắc hai viên ngọc tròn được gắn vào, cả người Thanh Điểu lập tức thay đổi, ngọn lửa màu xanh lục chảy xuống từ mắt nó, như đồng cỏ chiều tà bị gió cuốn nghiêng về một phía, nó nhanh chóng nhận ra chủ nhân của mình, ngoan ngoãn nằm phục dưới chân Hạ Dực.
Điều khiến Giang Nguyệt Lộc ngạc nhiên là, nó cũng tỏ ra thân thiện với anh.
Hạ Dực quay lưng lại với anh, ngồi xuống, như thể biết anh đang nghĩ gì bèn nói: "Thanh hỏa là từ trên người ta mà ra."
Giang Nguyệt Lộc: "... Vậy thì sao?"
Vậy nên đương nhiên nó sẽ không gầm gừ với ngươi!
Những lời nói thẳng thừng như vậy, đương nhiên Hạ Dực sẽ không nói ra. Nhưng hắn có cách giao tiếp của riêng mình.
"Kỷ Hồng Trà từng muốn ngồi lên nhưng bị nó đá xuống."
Giang Nguyệt Lộc cảm thán: "Vậy chắc cô ta tức muốn chết luôn."
"Trong số các Vu sư các ngươi cũng có kẻ không biết tự lượng sức mình, kết cục còn thảm hơn cô ta." Hạ Dực không chút khách khí chế giễu: "Toàn thân bị cháy đen, nghe nói đã trở thành trò cười cho cả Học viện."
Giang Nguyệt Lộc ậm ờ cho qua chuyện, vừa cảm nhận làn gió thổi qua, vừa nghĩ: Tại sao hắn lại nói những điều này với mình? Chờ đã... đột nhiên anh nhanh trí hiểu ra.
"Vậy nếu Đồng Miên muốn ngồi lên thì sao?"
"Cậu ta? Không được."
"Viện trưởng Khổng?"
"Cút."
Giang Nguyệt Lộc cười khẳng định: "Vậy ngoài cậu, chỉ có tôi mới được Thanh Điểu này chấp nhận." Anh thầm nghĩ, hóa ra mình là người đặc biệt.
Hạ Dực: "..."
Giang Nguyệt Lộc chìm vào suy nghĩ, anh chậm rãi vuốt ve những sợi lông vũ lấp lánh ánh lửa trên lưng Thanh Điểu. Hạ Dực bị nhìn thấu tâm tư anh cũng không nói gì nữa, một người một quỷ im lặng trên bầu trời đêm đen kịt. Nhiều ngôi nhà sáng đèn nhìn như dải ngân hà trên mặt đất, chảy về phía xa, dường như không bao giờ dừng lại.
Một lúc sau, Giang Nguyệt Lộc ngập ngừng: "Lúc nãy cậu nói, lần sau quay lại Quỷ Đô..."
Hạ Dực: "Hửm? Ngươi nói lớn lên chút, ta không nghe thấy."
Anh muốn hỏi Hạ Dực, có phải đã có tin tức của ba anh em nhà Ngôn Phi hay không. Nhưng lời đến bên miệng, anh lại không thể nói ra một cách tự nhiên. Thứ nhất, Hạ Dực không thích anh nhắc đến những chuyện này. Thứ hai, thân phận của Hạ Dực là Quỷ Vương, điều này có nghĩa là dù quan hệ của họ có tốt đến đâu, giữa họ vẫn luôn có một ranh giới rõ ràng.
Giang Nguyệt Lộc thở dài: "Không có gì. Khi nào thì chúng ta đến nơi?"
Ai ngờ Hạ Dực nghe xong câu này, lại quay người lại, nhìn anh một lúc lâu: "Rốt cuộc ngươi muốn hỏi ta cái gì?"
Giang Nguyệt Lộc ngây người: "Chẳng phải ta vừa hỏi ngươi rồi sao?"
Hạ Dực nhìn anh chăm chú hơn, Giang Nguyệt Lộc chỉ cảm thấy đôi mắt của hắn như núi lửa phun trào, những tia lửa bắn ra rơi xuống khắp người anh, anh bối rối dời mắt đi.
Anh nghe thấy Hạ Dực nói: "Ngôn Phi."
Giang Nguyệt Lộc: "!"
"Hiện tại tạm thời ta không biết bọn họ ở đâu." Hạ Dực nói: "Quỷ giới không giống như Học viện, mọi người yêu thương nhau như một gia đình, cũng không giống như Vu sư có tổ chức, có kỷ luật. Những kẻ có thể trở thành Đô Chủ đều là ác quỷ bẩm sinh, ta thấy bọn họ phiền phức, bọn họ thấy ta cũng vậy. Chỉ là vì thực lực bị áp chế, bọn họ không dám làm càn trước mặt ta."
Đột nhiên hắn nói một tràng dài khiến Giang Nguyệt Lộc không kịp phản ứng.
Tâm trí anh vẫn đang chìm đắm trong hai chữ "Ngôn Phi" mà Hạ Dực vừa nói.
Anh bỗng nhận ra, đã lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy tên Ngôn Phi từ miệng người khác. Ở thế giới phàm tục, mọi người đều phải kiêng kỵ nhắc đến người thân đã mất của ông chủ, huống hồ anh còn là nghi phạm bị tình nghi phóng hỏa giết người.
Còn sau khi đến Học viện Vu sư, càng không có ai biết, cũng không có ai nhắc đến. Ngay cả những người biết về quá khứ của anh như Viện trưởng Khổng, cũng chỉ nói một cách xa cách rằng: "Có tin tức về em trai em gái của cậu rồi."
Ngôn Phi và hai người em, như ba linh hồn phiêu dạt phương xa.
Chỉ có Giang Nguyệt Lộc người anh trai này, còn nhớ đến họ.
Nhưng bây giờ, anh lại nghe thấy từ miệng Hạ Dực.
“Ngươi lại mất tập trung rồi.” Hạ Dực bất lực nói: "Dù chuyện ta nói quan trọng hay không quan trọng, ngươi đều có cách để hồn bay phách lạc. Từ trước đến nay, chưa bao giờ thay đổi."
Giang Nguyệt Lộc mấp máy môi: "Tôi đang nghe."
"Thôi bỏ đi. Ta không muốn quản ngươi. Kẻo ngươi lại nói ta giống bà cụ lắm lời."
Hạ Dực nói: "Dù ngươi có nghe hay không, ta chỉ nói một lần này thôi. Ta không tìm thấy Ngôn Phi và hai em ngươi ở đâu, chỉ có thể suy đoán, khả năng lớn nhất là có liên quan đến Ô Dạ Minh."
Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Giống với suy đoán của Học viện."
Hạ Dực nở nụ cười đầy ẩn ý: "Không bất ngờ. Đối với Liên minh Vu sư tự xưng là chính nghĩa, không có ví dụ nào tốt hơn Ô Dạ Minh, kẻ phản bội để răn đe. Chắc hẳn mỗi năm bọn họ đều lôi hắn ta ra để tuyên thệ, nói rằng đây là kẻ thù chung của Vu sư chúng ta... đại loại thế."
Giang Nguyệt Lộc suy nghĩ một chút: "Có lẽ còn nói rằng đây là kẻ bại hoại của Vu sư chúng ta."
Hạ Dực cười lớn: "Đúng, đúng!"
Hắn đang cười được một nửa thì dừng lại, Hạ Dực nghiêm túc ho khan vài tiếng, liếc nhìn Giang Nguyệt Lộc, thấy anh không chú ý đến mình mới nói tiếp: "Nói đến chuyện này, đã lâu ta không nghe tin tức gì về Ô Dạ Minh. Không chỉ hắn, hai kẻ còn lại cũng không có tin tức gì, như thể đã chết."
Hai kẻ còn lại?
Giang Nguyệt Lộc nhớ đến lời lão cuộn giấy đã nói.
Trên bốn con quỷ Hỷ Nội Ái Lạc còn có ba con quỷ khác. Trên nữa, còn có hai thuộc hạ của ác quỷ.
Hạ Dực nhìn anh: "Ngươi đã nghe nói về ba con quỷ Tham, Sân, Si chưa?"
Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Chỉ nghe nói là có ba con, nhưng danh xưng này đây là lần đầu tiên nghe thấy."
"Không nghe qua cũng không sao. Những danh xưng này đều do đám Vu sư kia đặt ra, cùng với Hỷ Nộ Ái Lạc." Hạ Dực bĩu môi: "Phải thừa nhận bọn họ quả thực có chút bản lĩnh, những danh xưng này rất phù hợp. Kim Mộc Tê ngươi đã gặp rồi đấy, tên nhóc đó rất ham mê hưởng thụ. Con quỷ sinh ra cùng với hắn ta lại càng kỳ quặc hơn, suốt ngày đau khổ bi thương, khóc lóc không ngừng."
Giang Nguyệt Lộc không khỏi tưởng tượng ra một chàng trai trẻ emo* trên mạng xã hội... Đây là Nộ sao.
*Emo: Thuật ngữ internet, viết tắt của "emotional", chỉ những người có xu hướng thể hiện cảm xúc tiêu cực, u sầu, bi quan.
Anh gật đầu: "Quả thực rất sinh động."
"Theo logic này, Tham Sân Si cũng là đặc điểm được rút ra từ ba con quỷ đó? Một con tham lam, một con sân hận, một con... si mê? Vậy Ô Dạ Minh là... à." Giang Nguyệt Lộc che miệng.
Hạ Dực nhìn anh: "Lại làm sao nữa?"
Anh xấu hổ: "Tôi không thể công khai hỏi cậu về thông tin tình báo được."
Hạ Dực hừ lạnh: "Vậy ngươi muốn lén lút hỏi ai? Dưới gầm trời này không có ai phù hợp hơn ta. Ngay cả Phó Viện trưởng Đồng thần thông quảng đại của các ngươi cũng sẽ không biết tình hình của Ô Dạ Minh sau khi hắn ta rời khỏi Học viện."
Giang Nguyệt Lộc gật đầu.
Trán anh lập tức bị người ta húc vào, bên tai vang lên tiếng mắng chửi giận dữ: "Ngươi, ngươi, đúng là đáng chết, càng sống càng thụt lùi!"
Giang Nguyệt Lộc đau đến mức hoa mắt chóng mặt, suýt nữa rơi nước mắt, dù tính tình có tốt đến mấy cũng không nhịn được nói: "Cậu, cậu... tôi, tôi... đau chết mất!"
Anh có thể buột miệng thốt ra hàng vạn câu chửi thề không trùng lặp, tất cả đều là những thứ anh học được từ cô nhi viện. Nhưng đối mặt với một thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình (dù chỉ là bề ngoài), anh thực sự không thể nói ra. Điều này khác gì việc chửi thề trước mặt Ngôn Phi và hai em?
Giang Nguyệt Lộc không muốn dạy hư trẻ con, càng không muốn lấy oán báo ân.
Vì vậy, anh cố gắng nuốt ngược những lời lẽ thô tục vào trong, sự chịu đựng này còn khiến anh đau khổ hơn cả cơn đau trên trán. Cố nén đau đớn, một giọt nước mắt sinh lý chảy ra từ kẽ tay anh.
Chính anh cũng ngạc nhiên.
Đùa sao, đã bao lâu rồi anh không khóc! Vậy mà... vậy mà lại bị một nhóc con húc đầu đến mức khóc!
Không muốn để hắn nhìn thấy, Giang Nguyệt Lộc vội vàng quay mặt đi. Nhưng mọi hành động của anh đều nằm trong tầm kiểm soát của Hạ Dực, Quỷ Vương ngang ngược quen thói đang định cho anh nếm mùi đau khổ. Nào ngờ lại nhìn thấy một vệt nước trong suốt lướt qua trước mắt, khiến tên Ma Vương tung hoành ngang dọc này sững sờ.
"Ngươi, ngươi khóc à?"
Trong lòng Giang Nguyệt Lộc: Mẹ kiếp.
"Tôi không có."
Câu trả lời "miệng nam mô bụng bồ dao găm" còn rõ ràng hơn cả lời nói, đang dần dần hiện ra trên trán Giang Nguyệt Lộc. Một vết đỏ chói mắt hiện rõ trên làn da trắng nõn của anh.
Hạ Dực nhìn thấy, có chút hoảng hốt: "Ta, ta... ta không cố ý."
"Không sao, không sao." Giang Nguyệt Lộc vội vàng nói: "Không đau, chuyện nhỏ thôi mà."
Khoảng mười lăm phút sau, Hạ Dực mới bình tĩnh lại. Giang Nguyệt Lộc cảm thấy mệt mỏi, rõ ràng người bị thương là anh nhưng người bị sốc nặng lại là Hạ Dực... chẳng lẽ anh sinh ra đã chỉ có thể làm nô lệ cho trẻ con sao?
Giang Nguyệt Lộc nói: "Không phải lo lắng vì thân phận khác biệt giữa chúng ta, trên tàu của Kim Mộc Tê tôi đã nghe một con quỷ nói rằng cậu có việc bận nên không thể đến. Hạ Dực, tôi nói thật nhé, mong cậu đừng giận, cậu không phải là vạn năng, có những việc ngay cả cậu cũng không làm được, điều đó chứng tỏ trên đời này thực sự có những khó khăn có thể làm khó cậu." ( truyện trên app tyt )
"Nếu nói cho tôi biết những thông tin này sẽ gây khó khăn cho cậu?"
"Tôi không muốn làm khó cậu, cũng không muốn cậu gặp nguy hiểm... cậu đã nói, trước đây chúng ta là bạn bè phải không? Bạn bè không nên gây rắc rối cho nhau, càng không nên cho rằng đó là điều hiển nhiên."
Hạ Dực nghe xong im lặng, một lúc lâu sau mới gật đầu lia lịa: “Ta vẫn chưa quen làm bạn với ngươi."
Những lời kỳ quặc như vậy, từ miệng con quỷ kỳ quặc này nói ra lại có vẻ cực kỳ bình thường.
Hắn quyết định nói rõ ràng cho Giang Nguyệt Lộc.
"Nhưng, nói cho ngươi biết những chuyện này cũng không hoàn toàn là vì quan hệ của chúng ta đặc biệt. Chắc ngươi cũng nghe nói rồi nhỉ Vu sư có một vị Cổ Thần ban bố Thần dụ, Quỷ giới cũng có một vị tồn tại tương tự. Ta có mối quan hệ không thể nói rõ nhưng rất sâu sắc với vị ấy, cách đây không lâu ngài ấy đã thức tỉnh."
Giang Nguyệt Lộc kinh ngạc: "Cậu... đã gặp rồi sao?"
Hạ Dực lắc đầu: "Không. Giống như Cổ Thần của Học viện, ta không thể gặp mặt hay nhìn thẳng vào ngài ấy. Ta chỉ có thể giữ tỉnh táo trước những lời thì thầm xâm chiếm.”
Giang Nguyệt Lộc: "Vậy làm sao cậu biết... tôi không phải nghi ngờ cậu, chỉ là hơi tò mò."
Hạ Dực mỉm cười: "Ta đang định tìm cơ hội để nói chuyện này với ngươi. Sau khi ngươi... rời đi, ta đã đi khắp thế gian, quen biết một số người và thiết lập mối quan hệ khác với một vài người trong số họ. Một trong số đó chính là sư phụ bây giờ của ta. Ông ấy đã dạy ta rất nhiều điều về con người.”
Giang Nguyệt Lộc: "Vị sư phụ này, cũng là quỷ sao?"
Hạ Dực gật đầu: "Đúng vậy. Cũng nhờ ông ấy ta mới thiết lập được mối liên hệ với ngài ấy. Sư phụ nói ngài ấy đã thức tỉnh, vậy thì chắc chắn là đã thức tỉnh rồi.”
"Ông ấy đã truyền đạt cho ta một số... ừm, dùng lời của các ngươi thì chính là Quỷ dụ. Trong Quỷ dụ không hề nói ta phải ngăn cản ngươi hoặc là tiêu diệt ngươi." Hạ Dực nhớ đến những lời thì thầm mơ hồ nhưng lại vô cùng ngọt ngào, một tia hoang mang hiện lên giữa trán hắn: "Thậm chí…”
Giang Nguyệt Lộc không nhịn được hỏi dồn: "Thậm chí?"
"Thậm chí, giống như là bảo ta giúp đỡ ngươi." Hạ Dực nhìn anh.
"Giúp đỡ tôi?" Sau khi suy nghĩ kỹ, Giang Nguyệt Lộc cảm thấy như rơi vào hầm băng không rét mà run.