"Giang Nguyệt Lộc!"

Cậu ta bỗng giật mình tỉnh giấc.

Ảo cảnh biến mất, cậu ta đã thoát ra khỏi đó. Vẫn là con tàu Ouroboros, vẫn là khung cảnh đổ nát, mọi thứ đều không thay đổi như thể cậu ta đã trải qua một khoảng thời gian dài đằng đẵng trong ảo cảnh, nhưng bên ngoài chỉ trôi qua vài giây.

Thấy anh không phản ứng, Đồng Miên lo lắng gọi lớn: "Giang Nguyệt Lộc!"

"Tôi nghe thấy rồi."

Giang Nguyệt Lộc nhìn chiếc xe đẩy méo mó, hỏi: "Tại sao lại cho tôi xem những thứ này?"

Cơ thể to lớn xấu xí phát ra tiếng cười khúc khích như trẻ con: "Chúng ta là cùng một phe, ngươi không nhìn ra sao?"

"Phải, ta đã bắt Will và những người khác quay về, nhưng như ngươi thấy đấy, con tàu vẫn chưa được sửa xong, ta đã bị tên khốn này giết chết. Bi kịch của gia đình chúng là do một tay Kim Mộc Tê dàn xếp, chúng ta không có lý do gì để không hợp tác."

"Ta muốn trả thù cho bản thân, còn ngươi... chẳng phải quan hệ giữa ngươi với cô bé kia rất tốt sao?"

Chiếc xe đẩy há to miệng, hàm răng sắc nhọn xếp thành hàng bốc ra mùi hôi thối.

"Trả thù cho bạn bè đã khuất, đây hẳn là lý do để trả thù của loài người các ngươi, phải không?"

Giang Nguyệt Lộc thầm nghĩ, nói cũng đúng.

"Nhưng tôi từ chối."

Cơ thể đồ sộ của chiếc xe đẩy khựng lại: "Ngươi từ chối?”

Nó nhanh chóng nhớ ra, tên Vu sư này còn nắm giữ con bài Quỷ Vương.

"Con mắt của Quỷ Vương sẽ không ở lại Địa Ngục Quỷ Đô này lâu, ta đã nói rồi, ngài ấy có việc riêng phải làm, nếu không đã đến từ lâu..." Chiếc xe đẩy lắc đầu, con ngươi đỏ méo mó liếc nhìn Đồng Miên: "Hơn nữa, thực lực của ngươi là yếu nhất trong số các ngươi, hy vọng ngươi nhận thức rõ ràng, ta tìm ngươi đàm phán hoàn toàn là vì Quỷ Vương đại nhân.”

"Sự an toàn sau này của họ có được đảm bảo hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định nhất thời của ngươi, Giang Nguyệt Lộc. Ta khuyên ngươi một câu, hãy trả lời ta một cách cẩn thận."

"Ngươi vẫn muốn từ chối hợp tác với ta sao?"

Giang Nguyệt Lộc không cần suy nghĩ: "Phải, tôi từ chối."

"Tại sao tôi phải hợp tác với ông? Để sống sót ư?”

"Ông nghĩ ông có uy tín như vậy sao? Linh hồn của Drake vừa mới bị ông xé nát đấy."

"Hóa ra ngươi đang bênh vực con trai ta." Chiếc xe đẩy cười nhạo: “Thật ấu trĩ."

Giang Nguyệt Lộc như nghe thấy chuyện cười: "Tại sao tôi phải bênh vực anh ta? Anh ta dưới trướng ông cũng gây ra không ít chuyện xấu. Hai bố con các ông tàn sát lẫn nhau, liên quan gì đến người của Học viện Vu sư chúng tôi? Tôi không hợp tác với ông, đơn giản là vì không muốn cảm thấy ghê tởm.”

"Còn về đội của tôi, xin lỗi, đây là lần đầu tiên chúng tôi  hợp tác làm nhiệm vụ. Chưa thiết lập được tình bạn cách mạng vững chắc, tôi chết, họ sẽ không đau buồn. Họ chết, tôi cũng sẽ không đau lòng." Giang Nguyệt Lộc nhìn chằm chằm vào ông ta: "Các người nghĩ loài người sẽ yêu thương lẫn nhau, sẵn sàng hy sinh vì nhau, xả thân quên mình sao? Nhận thức của các người về con người thật sự quá ít ỏi, tôi không hề vị tha như Will và những người khác."

Đồng Miên huýt sáo một tiếng đầy đương nhiên: "Đúng vậy đúng vậy, sống chết có số, giàu sang do trời, liên quan quái gì đến ông?”

Lãnh Vấn Hàn im lặng nhìn chằm chằm vào chiếc xe đẩy, đôi mắt trắng lạnh lẽo đầy vẻ cự tuyệt.

Im lặng một lúc lâu, ông ta cười khanh khách: “Khi con người điên lên có khi còn đáng sợ hơn chúng ta nhiều.” 

May mà các ngươi không phải là quân át chủ bài của ta, ta chưa ngu ngốc đến mức gửi gắm tương lai vào những kẻ xa lạ..."

Đồng tử của ông ta lóe lên ánh sáng đỏ u ám, toàn thân phát ra những tiếng răng rắc ghê rợn của xương gãy, cơ thể vốn đã phình to lại kỳ lạ kéo dài thêm một đoạn, hai đoạn... Tuyệt chiêu cuối cùng của xe đẩy em bé với toàn bộ sức mạnh khiến cả mặt đất rung chuyển.

Đôi mắt đỏ ngầu như máu của quái vật nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu vàng kim.

Kim Mộc Tê thản nhiên phe phẩy chiếc quạt, đá vụn và bụi đất lướt qua người hắn ta, không để lại dấu vết trên bộ trang phục lộng lẫy.

"Hôm nay, cho dù không có các ngươi..."

"Ta cũng sẽ trả thù!"

Xe đẩy em bé gào thét, huy động toàn bộ sức mạnh.

Một luồng sáng máu  ầm ầm nổ tung!

Ngay sau đó, cơ thể đang kéo dài của xe đẩy em bé bỗng đông cứng lại.

Từ chỗ nối giữa đầu và cổ của ông ta, có một điểm sáng vàng kim rỉ ra, một chiếc quạt nhỏ bằng vàng lộng lẫy chui ra từ vết cắt bay trở về tay chủ nhân. Kim Mộc Tê không chạm vào chiếc quạt mà xoay nó từ xa, ánh sáng vàng kim trên vết thương càng lúc càng mạnh, càng lúc càng sáng.

"Rầm!”

Một cái đầu với vết cắt hoàn hảo rơi xuống đất.

Một đòn kết liễu.

Kim Mộc Tê thấy chiếc quạt không sạch sẽ dứt khoát ném nó đi, không thèm nhìn xe đẩy em bé đang trợn trừng mắt, hắn ta bước qua đầu ông ta tiến về phía Giang Nguyệt Lộc. Phía sau hắn ta, cái đầu sưng phồng như u nang dần dần teo lại thành một cục nhỏ, oán niệm không dứt cuối cùng cũng tan biến.

Giang Nguyệt Lộc thu lại ánh mắt, nhìn chàng trai trẻ tuyệt sắc trước mặt.

"Ta đã muốn nói chuyện với ngươi từ lâu rồi."

Mặc dù Kim Mộc Tê đang cười nhưng lại mang đến áp lực chưa từng có.

Giang Nguyệt Lộc nhớ lại trong ảo cảnh kia, hắn ta cũng đã dịu dàng và ân cần nói với Dung Dung rằng, anh muốn nói chuyện với em. Nhưng cách làm ôn hòa của hắn ta lại mang đến sự hủy diệt.

Anh không khỏi nuốt nước bọt: "Nói chuyện gì?"

"Có những điều ông ta nói đúng, có những điều lại không đúng. Bi kịch của gia đình bọn họ không phải do một tay ta gây ra. Ngược lại, ta cũng rất hoang mang, rất muốn có người giải thích cho ta."

Hắn ta ngước mắt lên, đó là một đôi mắt lấp lánh ánh sáng, trống rỗng không chút cảm xúc.

Khi cười rộ lên, chỉ có da thịt được kéo nên, sâu trong đôi mắt không có chút cảm xúc nào.

"Nhưng trước tiên, ta muốn biết ông ta đã cho ngươi xem kết cục gì?”

Giang Nguyệt Lộc khó khăn nói: "Anh đã tặng Dung Dung một món quà."

"Ồ, dấu ấn đó." Kim Mộc Tê gật đầu: "Chẳng mấy chốc sẽ vô dụng thôi, cô bé không cần ngoại lực cũng có thể nhìn thấu sự lừa dối của ba mẹ. Cô bé đã làm rất nhiều việc nhưng không có cách nào khiến họ vui vẻ được. Khi ăn cơm, họ đúng là có cười nhưng ai cũng nhìn ra được, đó không phải là nụ cười chân thật."

Giang Nguyệt Lộc không thể tưởng tượng nổi nói: “Anh cho rằng họ nên cười sao?”

"Nếu không thì sao?”

"Không muốn sửa tàu thì cũng thôi đi, muốn rời khỏi Quỷ giới ta cũng đã đồng ý nói sau này sẽ đưa bọn họ trở về. Ta còn đặc biệt tìm đến cô gái mà anh trai em ấy thích, chúng ta đều nghĩ người anh trai sẽ vui mừng. Nhưng không, cậu ta chỉ nhìn đối phương với vẻ thất thần, như đang hỏi tại sao cô ấy lại ở đây."

"Ta hỏi cậu ta, ngươi không muốn ở bên cô ấy sao? Nếu không muốn, ta sẽ đưa cô ấy đi. Nhưng nghe ta nói vậy, cậu ta lại nghiến răng nghiến lợi nói rằng muốn."

Kim Mộc Tê lắc đầu: "Ta đã cho gia đình bọn họ của cải, địa vị, người yêu... Bọn họ muốn gì, ta đều có thể cho. Nhưng tại sao, ta vẫn không nhìn thấy được hạnh phúc thuần khiết từ bọn họ? Bọn họ ngày càng ốm yếu, đến cả ta cũng không thể cứu sống nổi."

Giang Nguyệt Lộc quay đầu nhìn "đống thịt hình trái tim" đang nằm trong tay Lãnh Vấn Hàn, cổ họng anh như bị rỉ sét: "Cậu ta... và em ấy, rốt cuộc đã làm giao dịch gì?"

Kim Mộc Tê ngạc nhiên: "Giao dịch?"

"Ồ, ngươi đang nói về nghi thức tế lễ đơn giản đó à."

Hắn ta liếc nhìn cái đầu héo úa phía sau: "Giết ông ta chỉ tốn một điều ước nhỏ nhoi, tôi chẳng tốn chút sức lực nào đã giúp cậu ta thực hiện nên cũng không cần phải trả thêm bất kỳ cái giá nào."

"Vậy tại sao em ấy lại trở nên xa lạ đến vậy?" Giang Nguyệt Lộc cố kìm nén không thốt ra câu "trở nên giống quái vật".

Lời nói của anh khiến Kim Mộc Tê khó hiểu.

"Xa lạ? Em ấy có thay đổi gì sao?"

Đồng Miên tiến lại gần, khẽ nói với Giang Nguyệt Lộc: "Quá trình thông thần là một quá trình vô cùng gần gũi với thần linh. Anh còn nhớ tôi đã từng nói về 'nhảy cầu thần' không? Tại sao phải thể hiện trạng thái điên loạn mới thực sự có thể thông thần? Bởi vì thế giới của thần linh đối với con người chúng ta là điều khó có thể lý giải.” 

"Trong giai đoạn hỗn loạn, khó phân biệt thật giả đó chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị nhiễm hơi thở của thần. Nhưng đối với chúng ta, đó không phải là ân phước, mà là…”

Đồng Miên im bặt, nói tiếp nữa chính là báng bổ thần linh.

Giang Nguyệt Lộc nhớ lại cảnh tượng trên bàn ăn, khi Will nhìn thấy con gái đang mỉm cười và Kim Mộc Tê, trong đầu anh lóe lên ý nghĩ họ giống như một gia đình. Anh bỗng có một suy đoán khó tin.

"Chẳng lẽ, em ấy đã bị anh đồng hóa..."

Kim Mộc Tê cười nói: "Bị ta đồng hóa thì có gì không tốt? Ta kỳ lạ lắm sao?”

"Chẳng phải so với lũ quái vật kia, ta càng giống con người hơn à?"

"Ta không thích đánh đấm chém giết, Quỷ Đô của ta cũng chủ yếu là giao thương buôn bán. Ta có thể hiểu được cảm xúc của con người, hiểu được niềm vui nỗi buồn của họ, còn nhân văn hóa đến mức bãi bỏ loại tiền âm phủ nhàm chán đó, tạo ra một Kinh đô Vĩnh Lạc dựa trên nền tảng của hạnh phúc.”

"Cái gì mà con tàu thông thiên chứ." Kim Mộc Tê cười nói.

"Đều không bằng tiếng cười ta nghe thấy khi ngồi bên cửa sổ ngày hôm đó."

Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Anh bị bệnh... anh thực sự bị bệnh rồi. Các vị Đô Chủ các anh, người nào người nấy đều điên hết cả. Anh còn không bằng cái xe đẩy kia, ít nhất ông ta còn biết mình muốn gì, còn anh... thậm chí anh còn không hiểu rõ mình là ai, mình muốn gì, tại sao mình lại làm những chuyện này.”

“Chính bản thân mình còn chẳng hiểu rõ, còn nói gì đến việc thấu hiểu con người?"

Kim Mộc Tê quan sát anh: “Ngươi đang tức giận, những lời ta nói đã chọc giận ngươi sao?"

Hắn ta phân tích nguồn gốc cơn giận dữ của Giang Nguyệt Lộc, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên “đống thịt" đang hấp hối: "Không phải ta biến em ấy thành ra như vậy. Năng lực của em ấy đang dần dần mở rộng, phạm vi của ấn ký từ một căn phòng lan ra cả con tàu, sau đó lại lan rộng ra toàn bộ Quỷ Đô.”

"Chẳng mấy chốc, em ấy sẽ biết được những quỷ hồn trên vùng biển này là vui hay buồn.”

"Để dễ dàng theo dõi hơn, em ấy đã chọn hợp nhất với con tàu Ouroboros. Có thể nói, con tàu đã trở thành em ấy, và em ấy cũng trở thành con tàu, họ không thể tách rời. Nếu nói là đồng hóa, thì đúng là có một chút, dường như em ấy cũng giống như ta thích nhìn thấy nụ cười và hạnh phúc.”

"Chỉ là em ấy không kiểm soát được khao khát của mình." Kim Mộc Tê cười nói: "Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, phải không?”

Giang Nguyệt Lộc thầm chế giễu trong lòng: Phải, cô ấy có quyền lựa chọn sao?

"Cuối cùng, bố mẹ và anh trai em ấy đã nhìn thấy hình dạng của em ấy khi trú ngụ trong thân tàu, không thể chấp nhận được nên đã phát điên. Will nói rằng con tàu này bị nguyền rủa, nguyền rủa cả gia đình họ và con gái ông ấy, khi ông ấy muốn phá hủy con tàu, em ấy đã ra tay ngăn cản, tiếc là không kiểm soát được sức mạnh..." Kim Mộc Tê thở dài lắc đầu.

“Đống thịt" đang hấp hối lại cất tiếng.

"Vậy là, em đã giết họ.”

Quá khứ cố tình lãng quên tràn ngập tâm trí cô bé, cô bé cảm nhận được nỗi đau thấu tận tâm can, nước mắt lăn dài trên má: "Em cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với mình. Họ khóc lóc thảm thiết trước mặt em, em không thể chịu đựng được... đến khi em kịp phản ứng thì đã…”

"Hóa ra là tại em. Tất cả đều là do em…”

Giang Nguyệt Lộc lớn tiếng nói: "Không phải tại em!"

"Là tên khốn trước mặt em gây ra, chính hắn ta đã dụ dỗ em, khống chế em, biến em thành con quái vật khiến bố mẹ em phải sợ hãi. Họ đau khổ là vì họ lo lắng cho em! Họ sợ nhất là em sẽ tiếp tục trở nên tồi tệ hơn, nên mới suy sụp khi nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát của em.”

“Bố em, Will, một người yêu con tàu đến vậy... cuối cùng lại muốn phá hủy con tàu này để cứu em!"

Những mạch máu xanh nổi lên trên “đống thịt” run lên bần bật, rỉ ra chất lỏng đỏ như máu, như thể đang thực sự rơi lệ.

Sau khi Kim Mộc Tê nghe những lời này, hắn ta mỉm cười: "Này, này. Ngươi hiểu lầm ta như vậy khiến ta thực sự thấy rất buồn. Ta đối xử với em ấy tốt như vậy sao có thể biến em ấy thành quái vật được chứ? Hơn nữa, em ấy cũng rất đáng yêu.”

Hắn ta chầm chậm đặt tay lên lớp vỏ trong suốt, nhẹ nhàng nâng lên, cái nắp lập tức biến mất. Kim Mộc Tê thản nhiên bưng khối thịt ra, những sợi tơ lồi lõm dưới ánh sáng vàng kim loang ra khắp nơi, trái tim như bị cố định giữa con tàu, không thể đi đâu được.

Kim Mộc Tê lẩm bẩm.

"Điều kỳ lạ là, ngày hôm đó con tàu Ouroboros đã nuốt chửng linh hồn của cả gia đình họ, theo lời của vị Đô Chủ tiền nhiệm, con tàu thông thiên đã nhận được linh hồn hiến tế cần thiết, lẽ ra phải bay lên trời thế nhưng nó lại lơ lửng giữa không trung, không hề nhúc nhích."

"Mặc dù ta không hứng thú lắm với con tàu thông thiên, nhưng cũng thấy hơi tò mò.”

"Ta đã tìm thấy một số lời giải thích trong ghi chép mà Will để lại, kết hợp với suy đoán của riêng ta, ta ho rằng sự tham gia của Dung Dung đã gây ra một số biến cố."

"Trước đây, trong kế hoạch của Will hoàn toàn không có bóng dáng của em ấy. Sau khi em ấy hòa làm một với con tàu, chứng kiến cái chết của bố mẹ, tinh thần đã khép kín. Vì vậy con tàu mang theo ý chí của em ấy không thể tự do, không thể bay lên trời, ngươi có đồng ý với lời giải thích này không?”

Giang Nguyệt Lộc im lặng.

Nhưng Kim Mộc Tê không quan tâm đến câu trả lời của anh: "Vậy, làm thế nào để em ấy trở lại bình thường? Ta lại tìm thấy câu trả lời trong ghi chép của Will, chỉ cần hai giọt nước mắt thuần khiết là có thể mở ra trái tim của con gái. Ông ấy như đã dự đoán trước kết cục ngày hôm nay, sớm đã chuẩn bị sẵn sàng cho em ấy. Ừm, đúng là một người bố vĩ đại."

Nghe vậy, Giang Nguyệt Lộc lẩm bẩm: "Hai giọt nước mắt thuần khiết…”

Anh cảm thấy thật nực cười.

Kiểu miêu tả như trong truyện cổ tích này, sao có thể là giải pháp cuối cùng?

Kim Mộc Tê khăng khăng: "Thật đấy, ông ấy đã viết như vậy. Tình cảm của ông ấy dành cho con gái thật cảm động trời đất, sao có thể không nghĩ đến hạnh phúc sau này của em ấy chứ?”

Giang Nguyệt Lộc cúi đầu: "Hạnh phúc hạnh phúc, trong đầu anh chỉ có thứ này thôi sao..."

"Không phải!"

Một giọng nói khàn khàn xa lạ đột nhiên vang lên.

Giang Nguyệt Lộc quay đầu lại, sững sờ nói: "... Là anh?”

Một người thanh niên ngoài ba mươi tuổi bước tới, khuôn mặt khắc khổ và tiều tụy. Họ đã gặp nhau một lần ở Quy Lưu Cư, cuối cùng trong lúc hỗn loạn chạy trốn, chính hắn ta là người đã chỉ đường cho Giang Nguyệt Lộc và những người khác, giúp họ có thời gian để trốn thoát.

Chàng trai trẻ nhanh chóng đến bên cạnh Giang Nguyệt Lộc và Kim Mộc Tê đang đối đầu nhau.

Một cuộc chiến sắp nổ ra, nhưng anh ta không hề sợ hãi, sau khi nhìn thấy đống thịt trong tay Kim Mộc Tê, anh ta càng nghiến răng nghiến lợi: "Anh thì biết cái quái gì chứ!"

Nói xong, anh ta đưa tay lên, đau đớn lau mặt, khuôn mặt thật lộ ra.

Đó là khuôn mặt của một chàng trai trẻ chưa đến mười bảy tuổi, mái tóc vàng xoăn, ngũ quan có nét giống Dung Dung.

Khuôn mặt này, trong ảo cảnh Giang Nguyệt Lộc đã nhìn thấy rất nhiều lần, gần như ngay lập tức nhận ra: "Là cậu!"

Anh trai của Dung Dung, con trai của Will!

Chàng trai trẻ gật đầu: "Lúc đó, bố và mẹ đã cố gắng hết sức để bảo vệ tôi..."

Nói đến chuyện cũ, ánh mắt anh ta có chút ảm đạm.

"Sau đó, tôi ẩn náu trên con tàu này, Jones... chú tôi, dường như đã nhận ra tôi nhưng không nói gì, cũng không báo cáo với Kim Mộc Tê."

"Tôi nghĩ, có lẽ chú ấy cho rằng tôi không có bản lĩnh gì, không thể gây ảnh hưởng gì. Tôi cứ chờ đợi như vậy, bỗng một ngày, có một người xuất hiện anh ta nói với tôi rằng thời cơ sắp đến.”

"Học viện Vu sư sẽ mang đến bước ngoặt cho tôi và em gái. Ban đầu, tôi còn nghi ngờ tại sao Vu sư lại đến Quỷ Đô, nhưng Jones đã nhận được lệnh treo thưởng của anh, sau đó lại nhìn thấy anh ở thành phố Quỷ... tôi mới hiểu, đây chính là cơ hội hiện tại."

"Vậy nên, cậu mới đưa chúng tôi ra khỏi Quy Lưu Cư..." Đồng Miên chợt hiểu ra.

Nếu sau đó họ không gặp Drake, họ cũng sẽ không bị số phận đưa đẩy đến đây.

Giang Nguyệt Lộc không cảm thấy ấm ức vì bị lợi dụng, ngược lại anh còn có chút đồng cảm với chàng trai trẻ trước mặt: Tất cả đều vì muốn cứu em gái mình. Nếu là anh, anh cũng sẽ làm hết sức mình.

Kim Mộc Tê nhìn chàng trai trẻ với vẻ thích thú: "Hóa ra ngươi vẫn chưa hồn phi phách tán à? Ừm, nếu Dung Dung tỉnh lại, chắc chắn sẽ rất vui mừng. Có lẽ không cần tìm kiếm nước mắt nữa, em ấy sẽ khỏi..."

Anh trai Giang tức giận nói: "Tôi đã nói rồi, không phải, nước mắt không thể cứu em gái tôi!”

Nói xong, anh ta mất kiểm soát cười ha hả, chỉ vào Kim Mộc Tê cười đến mức cúi gập người: "Đó chỉ là câu chuyện cổ tích mà bố tôi bịa ra để dỗ dành Dung Dung, vậy mà anh lại coi đó là cách duy nhất, còn để Jones tìm kiếm nước mắt suốt mấy chục năm!"

"Anh có biết mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng thu thập nước mắt ở thành phố Quỷ, tôi cảm thấy thế nào không? Tôi cảm thấy vừa nực cười vừa đáng thương, giống như anh vậy, Kim Mộc Tê, giống hệt như anh vậy!"

Kim Mộc Tê im lặng một lúc lâu.

"Nhưng đó là những gì Will đã ghi lại."

"Trái tim của em gái đã mọc đầy lá, giam cầm em ấy bên trong, lúc này phải dùng thứ gì để đánh thức em ấy đây?" Chàng trai trẻ lẩm bẩm, nước mắt tuôn rơi.

"Sau khi em gái tôi nghe câu chuyện cổ tích đó đã buồn đến mức không ngủ được, vì vậy bố tôi đã sửa lại kết thúc cho cô ấy. Ông ấy dỗ dành em ấy, nói dù em ấy mọc đầy lá nhưng không cần chờ đợi sự cứu rỗi của hoàng tử và hiệp sĩ. Ngày hôm sau, bố đã mang đến hai giọt nước mắt.”

"Một giọt hạnh phúc, một giọt đau khổ."

"Nước mắt thuần khiết tưới đẫm những chiếc lá, cô gái được đánh thức bởi tình cảm của con người. Em bước ra khỏi lớp lá bao bọc, ôm chầm lấy người thân đã mất rồi tìm lại, từ đó cả gia đình sống hạnh phúc bên nhau.”

Anh ta ngẩng đầu nhìn Kim Mộc Tê: "Câu chuyện cổ tích đó được viết như vậy đấy. Anh giống y như một gã hề, tuân theo quy tắc suốt bao nhiêu năm qua, nhưng đó chỉ là câu chuyện cổ tích mà bố tôi dùng để dỗ dành con cái."

"Tại sao anh lại không phân biệt được? Bởi vì anh căn bản không hiểu tình cảm của con người, không biết thứ gì khiến em gái tôi yên tâm ngủ ngon, không biết bố tôi đã dốc lòng sửa đổi điều gì, không biết tại sao chúng tôi thà nói dối cũng muốn lừa gạt em gái... Anh căn bản không hiểu câu chuyện này ra đời vì lý do gì.”

"Bảo vệ, yêu thương, những tình cảm này của con người anh vốn chẳng hiểu gì cả."

Anh ta quay sang Giang Nguyệt Lộc: "Anh có biết tên điên này đã làm gì không?"

"Hắn ta nói với anh, em gái tôi không phải trả giá gì trong nghi lễ hiến tế đó, phải không? Giao dịch với tà vật sao có thể không phải trả giá cơ chứ? Từ lúc đó Dung Dung đã chết rồi…”

Giọng điệu cay đắng của anh ta như thể đã chuẩn bị những lời này từ lâu, lồng ngực đã chết, không còn đập nhưng lại phập phồng dữ dội.

"Không biết hắn ta đã dùng cách nào khiến em gái tội nghiệp của tôi sống lại một lần nữa. Hắn ta cho rằng con quái vật chết đi sống lại này có thể nhanh chóng hòa nhập vào gia đình chúng tôi. Nhưng đó căn bản không phải em gái tôi! Đó chỉ là một con búp bê bị hắn ta gán cho những mong muốn ích kỷ, muốn nó đóng kịch gia đình êm ấm hạnh phúc với chúng tôi!”

Không biết từ lúc nào, trời dần tối sầm lại.

Bóng tối như rêu mốc lan rộng trên con tàu, hơi ẩm len lỏi vào từng ngóc ngách.

Giọng nói chói tai của Kim Mộc Tê lại vang lên, lần này hắn ta không cười nữa.

"Muốn con gái các ngươi sống, thì để em ấy sống lại, muốn em ấy tiếp tục ở bên cạnh các ngươi thì hãy để ngày này dừng lại mãi mãi. Muốn quên đi những đau khổ, vậy ta sẽ ban cho các ngươi khả năng lãng quên."

"Ta đã bảo vệ các người, cứu rỗi các ngươi nhưng các ngươi vẫn sợ hãi ta. Ta tự hỏi tại sao trong cuộc sống hàng ngày của các ngươi, ta không cảm nhận được nhiều niềm vui, hóa ra các ngươi vẫn luôn giả vờ sao?”

Giọng nói của Kim Mộc Tê nặng nề như thủy ngân.

"Nếu đã đau khổ như vậy, thì hãy chết hết đi."

Vừa dứt lời, kim quang trên người hắn ta bùng nổ chói lọi, khiến Giang Nguyệt Lộc không thể mở mắt phải đưa tay che đi một nửa. Nhìn qua khe hở, một bóng người khổng lồ tỏa sáng kim quang vươn lên từ mặt đất, trên người nó có vô số sợi tơ vàng kim lan tỏa khắp nơi, tay cầm một trái tim đang đập rộn ràng.

Giang Nguyệt Lộc ngước nhìn, đồng tử không khỏi giãn to.

Một pho tượng Quan Thế  m Nam Hải màu đỏ tươi tuyệt đẹp và lộng lẫy!

Đôi mắt Quan Thế  m nhỏ lệ máu, không hề có chút hơi thở cứu nhân độ thế nào, cả người tỏa ra tà khí yêu dị. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Trong lòng Giang Nguyệt Lộc reo lên hồi chuông cảnh báo, anh hét lớn về phía Đồng Miên: "Mau lại đây!”

Kim Mộc Tê chưa biến hình hoàn toàn đã có thể dùng một chiếc quạt nhỏ giết chết xe đẩy, bây giờ hắn ta biến thành hình dạng kỳ dị thế này chắc chắn sẽ càng khó đối phó. Giang Nguyệt Lộc không dám lơ là, nhanh chóng nhận lấy thứ mà Đồng Miên ném tới. Anh không chút do dự bay lên không trung, từng lá bùa bay ra từ tay anh, nổ tung thành vô số tia lửa, kéo anh đến bên cạnh bàn tay đầy máu của Quan Thế  m.

Giọng nói của Đồng Miên vọng lên từ bên dưới: "Anh thực sự muốn dùng nó sao?”

"Bây giờ không dùng thì còn đợi đến bao giờ nữa." Giang Nguyệt Lộc giơ cân đo vận mệnh trong tay lên, hướng về phía trái tim đang thoi thóp, anh gầm lên, đột nhiên bắt đầu tra hỏi.

"Dung Dung, em đã giết bố mẹ mình, em còn nhớ không!"

Hành động của anh khiến anh trai nhà họ Giang sững sờ, ngay cả Quan Thế  m màu đỏ tươi cũng có một khoảnh khắc quên mất việc di chuyển.

Giọng nói của Kim Mộc Tê như được khuếch đại bởi loa phóng thanh, truyền đến qua sự cộng hưởng của không khí: "Ngươi đang làm gì vậy?" Vì quá mức chấn động, thậm chí hắn ta còn bật cười.

Giang Nguyệt Lộc coi như không nghe thấy, tiếp tục nói với trái tim quỷ dữ: "Em đã hại chết họ, còn vô tri vô giác giúp Kim Mộc Tê hại chết biết bao nhiêu người, em không phải đồng lõa sao? Em không cảm thấy áy náy sao?”

"Còn bọn anh, tiếp theo bọn anh cũng sẽ chết ở đây, em nhìn anh xem, còn nhớ lúc trước đã cầu xin anh đến Quỷ Đô như thế nào không? Nếu không phải vì em, bọn anh có phải đến đây chịu chết không?"

Anh trai nhà họ Giang tức giận nói: "Anh đang nói nhảm nhí gì vậy! Chuyện này có liên quan gì đến em gái tôi! Em ấy muốn như vậy sao?! Tôi đúng là mù mắt mới chọn giúp anh!”

"Em ấy là em gái cậu sao?" Giang Nguyệt Lộc nhìn trái tim đang thở dốc: "Không phải cậu đã nói rằng em ấy chỉ là một con búp bê giả mạo, một con rối, một con quái vật thôi à."

Những lời đau lòng như mũi dao đâm vào tim, anh trai Giang nhìn lên cao: "Em ấy... cũng là em gái của tôi..."

"Tất cả là lỗi của em…”

Dung Dung với khuôn mặt biến dạng khẽ nói trong đau khổ: "Tất cả là lỗi của em."

Lời chất vấn như những lưỡi dao sắc bén, cắt qua trái tim cô bé.

"Tất cả là lỗi của em aaaaaa!”

Nỗi hối hận và đau khổ vô tận tràn ngập trái tim đang run rẩy, cô bé không kìm nén được tiếng gào thét.

Trong lòng Giang Nguyệt Lộc thầm nhủ, chính là lúc này!

Anh nhanh chóng nhét cân đo vận mệnh vào bên dưới trái tim, một cái cân kỳ lạ được dựng lên. Tốc độ của anh quá nhanh, chưa ai kịp phản ứng thì một nguồn năng lượng khổng lồ đã thoát ra từ đầu kia của chiếc cân, sức mạnh khủng khiếp mang đến sự rung chuyển âm thầm, cảm giác nguy hiểm lan tỏa trong không khí khiến Quan Thế  m màu đỏ tươi phải dừng lại.

Kim Mộc Tê cúi đầu, nhìn thấy cân đo vận mệnh, bỗng nhiên hắn ta hiểu ra.

Giang Nguyệt Lộc muốn lợi dụng nỗi tuyệt vọng và đau khổ của cô bé.

"Thú vị, thú vị." Quan Thế  m màu đỏ tươi từ từ cúi người xuống, khuôn mặt mỉm cười nhìn chằm chằm vào Giang Nguyệt Lộc: “Nỗi đau của em ấy e rằng còn hữu dụng hơn cả Đồng Miên, tại sao ta lại không nghĩ đến cách chơi này nhỉ? Thảo nào Quỷ Vương lại thích ngươi, nếu không phải hắn nhất quyết muốn có ngươi, ta cũng muốn giữ ngươi lại cho riêng mình."

"Anh nằm mơ đi!”

Giang Nguyệt Lộc dồn hết sức lực, khống chế cân đo vận mệnh đang rung lên ầm ầm.

Vì quá sức, khuôn mặt anh có chút méo mó.

Quan Thế  m màu đỏ tươi nhìn anh như một con côn trùng nhỏ bé đang vùng vẫy trong vô vọng, hỏi với vẻ thương hại vô hạn: "Ngươi đã kích động em ấy đến phát điên rồi, cho dù có làm ta bị thương, các ngươi cũng khó lòng thoát khỏi đây. Ngươi nghĩ nát óc, chỉ nghĩ ra được cách đồng quy vu tận này thôi sao?”

"Ha ha..." Giang Nguyệt Lộc bật cười.

Hai tay anh đau nhức, nụ cười có hơi méo mó. Cuộc giằng co với cân đo vận mệnh như muốn xé toạc cơ thể anh, chỉ cần chạm vào chút đau khổ trên chiếc cân, trong đầu anh lại vang lên tiếng thét kinh hoàng.

Anh cảm thấy ánh mắt mình trở nên đỏ ngầu và điên cuồng, có thể đối diện với Quan Thế  m: "Ai nói với anh... là đồng quy vu tận. Trẻ con, là phải dỗ dành... anh không hiểu đâu.”

Anh khó nhọc cúi đầu, nhìn thẳng vào đống thịt đang gào thét, cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên dịu dàng.

"Em còn nhớ chiếc thuyền nhỏ mà chúng ta tìm thấy trong phòng bố em ở dinh thự số 1 không? Khi ông ấy chế tạo con tàu thông thiên, ông ấy đã lén lấy một ít vật liệu, dùng Thần Mộc mà mẹ em mang về để làm ra chiếc thuyền nhỏ có thể tự do đi lại trong Quỷ giới, còn để lại trên tàu một chiếc hộp kín đựng tiền âm phủ."

Anh nhẹ nhàng nói.

“Đó là con thuyền cứu sinh mà ông ấy để lại cho em."

Tiếng thét chói tai đau đớn đột ngột im bặt.

"Khi ông ấy và mẹ em bị nhốt trong Quỷ giới, không thể di chuyển, họ vẫn luôn nghĩ đến lối thoát cho em. Để lại con thuyền đó cho em, chính là hy vọng em có thể thoát khỏi nơi đây."

Giang Nguyệt Lộc cố gắng chịu đựng tiếng la hét gào thét trong đầu.

Mặc dù lời nói của anh có tác dụng nhất định, nhưng hiện tại anh quá nhạy cảm, nỗi đau mà những Vu sư khác cảm nhận được đến lượt anh lại tăng gấp đôi.

"Vì vậy." Anh nghiến răng: "Em nhất định phải giúp anh."

Một giọt nước mắt rơi xuống tay anh, như lời đáp lại âm thầm nhưng kiên định.

Trong lòng Giang Nguyệt Lộc vui mừng, sau đó lại cảm thấy chua xót. Anh nhắm mắt lại, nghiến răng chống lại lực cản, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, đẩy trái tim đang kết nối với cân đo vận mệnh vào lòng bàn tay Quan Thế  m, sau khi làm xong tất cả, anh lộn người nhảy xuống.

"Giang Nguyệt Lộc!" Đồng Miên đang chạy tán loạn dưới đất như kiến: "Bên này, bên này!”

Họ như đang tránh bom hẹn giờ, lăn lộn, bò ra xa Quan Thế  m màu đỏ tươi, trên đường chạy trốn chỉ có anh trai của Dung Dung đứng im bất động, Đồng Miên vừa chạy vừa thúc giục: "Chạy mau! Lát nữa sẽ nổ tung đấy!"

Đối phương vẫn bất động.

Đồng Miên còn định nói thêm, Giang Nguyệt Lộc đã giữ cậu ta lại: "Chúng ta đi thôi.”

Ngay khi họ hội ngộ với Lãnh Vấn Hàn chạy đến cuối khu vực đổ nát. Phía sau "ầm” một tiếng, vô số vết nứt lan từ lòng bàn tay đến toàn bộ cơ thể, thân thể trắng sứ của Quan Thế  m trong nháy mắt vỡ vụn, những mảnh sứ trắng tỏa sáng kim quang rơi xuống như mưa, giống như cơn mưa vàng bùng nổ từ xa.

Đồng Miên thở phào nhẹ nhõm.

"Cuối cùng cũng kết thúc rồi... chúng ta nhanh chóng-" Chữ "rời đi" còn chưa kịp thốt ra, đã nghe Giang Nguyệt Lộc ra lệnh: "Đưa tôi và Vấn Hàn đến đó, tôi biết cậu còn pháp bảo chưa dùng.”

"Sao còn phải đến đó nữa! Vất vả lắm mới thoát ra được..." Đồng Miên đầy bụng oán trách, nhưng nghĩ lại cân đo vận mệnh vẫn chưa được lấy ra, thứ này có thể nâng cao đáng kể sức chiến đấu của cậu ta.

Thế là, cậu ta cười hì hì, lấy ra pháp bảo dịch chuyển tức thời, trong nháy mắt ba người đã quay lại địa điểm vừa chạy trốn.

Mưa vàng lả tả rơi xuống, mặt đất càng thêm đổ nát.

Cuối cùng Giang Nguyệt Lộc cũng tìm thấy trái tim của Dung Dung trên một mảnh sứ trắng lớn. Trên đó phủ một lớp áo mỏng manh, chính là chiếc áo mà anh trai của Dung Dung vừa mặc trên người. Hiện tại chỉ còn lại quần áo, không thấy bóng dáng anh ta đâu.

Anh trai của cô bé đã hồn phi phách tán.

Nhờ có sự bảo vệ của anh ta, trái tim của Dung Dung vẫn đang gắng gượng duy trì sự sống.

Nhưng sinh lực này sẽ không kéo dài lâu, cô bé cũng sẽ sớm chết hoàn toàn. Giang Nguyệt Lộc nửa quỳ xuống, nhìn trái tim yếu ớt đang nở rộ giữa những mảnh vỡ vàng kim, giọng nói của cô bé vẫn trong trẻo như lần đầu tiên gặp gỡ.

"... Thần linh đại nhân?"

"Ừm, anh đây." Giang Nguyệt Lộc cảm thấy cổ họng nghẹn lại: "Xin lỗi. Vẫn không cứu được em.”

"Không sao... ngài chỉ là, chỉ là một thần linh nhỏ bé mới ra đời thôi mà... bố tôi đã nói, trẻ con không nên cố làm những việc mình không làm được... trời sập xuống, đã có người lớn lo liệu rồi." Cô bé cười khúc khích: "Rồi sẽ có ngày ngài có thể giúp đỡ được rất nhiều người, cứu được rất nhiều người."

"Câu hỏi trước đây mà ngài đã hỏi em, có nhìn thấy em trai em gái của ngài không... em đã hỏi tất cả vong hồn trên vùng biển này, họ đều nói chưa từng gặp. Rất tiếc, họ... họ không ở Quỷ Đô này.”

Giang Nguyệt Lộc nói: "Anh biết rồi, anh sẽ đến những nơi khác tìm xem."

"Cuối cùng cũng kết thúc..." Giọng nói của cô bé nghe có vẻ rất mệt mỏi: "Thật muốn được ngủ một giấc thật ngon."

Giang Nguyệt Lộc dịu dàng nói: "Ngủ đi, ngủ rồi em sẽ gặp được bố mẹ và anh trai.”

“Ha ha, ngài lại lừa ta nữa rồi. Em không phải trẻ con, sống ở Quỷ giới lâu như vậy, em cũng biết một số quy tắc sau khi con người chết."

"Con người sau khi chết sẽ biến thành quỷ, giống như anh trai em, như vậy chúng em vẫn có thể gặp lại nhau ở thế giới bên kia. Nhưng bố mẹ ta đã hồn phi phách tán, không còn sót lại một chút tàn tro nào... em không thể gặp lại họ nữa rồi.”

Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Không, sẽ không như vậy đâu. Em còn nhớ người anh trai mắt trắng này không?"

"Anh ấy rất lợi hại, là Lạc  m Quan xuống địa phủ đấy."

Cô bé ngẩn người: "Thật sao ạ?"

Lãnh Vấn Hàn gật đầu.

Đồng Miên nhìn trái nhìn phải: "Dù xuống địa phủ cũng không thể tìm lại vong hồn đã hồn phi phách tán, trừ khi..." Mắt cậu ta mở to: "Không thể nào, chẳng lẽ anh... vị thần nhà anh không dễ nói chuyện đâu, đừng tùy tiện trao đổi! Hơn nữa, anh không sợ Học viện phạt anh sao?"

Giang Nguyệt Lộc kiên quyết: "Cứ giao hết cho tôi.”

Nhìn hai người, Đồng Miên nhận ra họ đã bàn bạc từ trước: "Hóa ra lúc nãy hai người thì thầm to nhỏ là đang nói chuyện này... Thôi được rồi, tính tôi một phần, ít nhất tôi có thể nói giúp hai người nói vài lời tốt đẹp trước mặt cậu tôi."

...

Một lúc sau.

Lãnh Vấn Hàn kiệt sức, không đứng vững sắp ngã xuống, Giang Nguyệt Lộc đỡ lấy cậu.

Mưa vàng vẫn lất phất rơi, hai bóng người mờ ảo xuất hiện trước mặt Dung Dung, hư hư thực thực giống như một giấc mộng.

"Bố, mẹ?" Cô gái vui mừng dang rộng vòng tay, sau đó ngây người ra, nhận ra mình không còn bị trói buộc còn mọc thêm hai cánh tay.

Trước khi chạy nhanh về phía họ, cơ thể cô bé nhanh chóng được lấp đầy linh lực, ánh sáng tan chảy thành một thân xác tạm thời, cho phép cô bé dang rộng vòng tay, ôm chặt lấy họ.

Lá bùa trước mặt Giang Nguyệt Lộc lại cháy thành tro, anh không hề tiếc nuối, tiếp tục đốt một lá khác.

Đồng Miên nhìn anh, không lên tiếng khuyên can.

"Bố mẹ." Cô gái nhìn sang: "Còn có anh trai..."

Miệng cô bé như bị bịt kín, vô cùng chua xót không dám nhìn vào mắt họ: "Vì con, mà khiến mọi người... xin lỗi, con xin lỗi.”

Will ôm lấy cô bé, dịu dàng nói: "Khi bước chân vào Quỷ giới này, tính mạng của cả gia đình chúng ta đã không còn do mình quyết định nữa, sao có thể đổ hết lỗi lên con được. Bố đã nói rồi, trời sập xuống còn có bố mẹ lo liệu. Phải trách, chỉ có thể trách bố không nên ra khơi."

"Vâng, vâng!" Cô bé vừa khóc vừa gật đầu lia lịa.

"Nhưng con thực sự đã làm sai một điều.”

Cô bé ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn người mẹ nghiêm khắc.

Nhưng rất nhanh, mẹ cô bé đã dịu dàng mỉm cười, xoa đầu con gái: "Lỗi lầm lớn nhất của con, chính là không nói với bố mẹ một tiếng, tự ý tiếp xúc với con quái vật nguy hiểm đó. Chẳng phải đã nói rồi sao, gặp chuyện không giải quyết được, thì hãy gọi mẹ."

Cô bé không ngờ bố mẹ lại rộng lượng tha thứ cho mình, Dung Dung ngẩn người ra.

Đầu cô bé bị ai đó vỗ nhẹ, cô bé quay lại nhìn thấy người anh trai quen thuộc: "Em này, vẫn ngốc nghếch như vậy, chuyện đơn giản như vậy mà cũng không nghĩ ra? Làm sao chúng ta có thể trách em được, chúng ta là một gia đình mà."

"..."

Dung Dung nhìn họ, ngẩn người một lúc lâu, bỗng nhiên òa khóc nức nở.

"Mấy năm nay, con rất buồn, mọi người đã đi đâu vậy, tại sao lại không ở bên con..." Cô bé như một đứa trẻ, nhõng nhẽo làm nũng.

Cô bé thỏa sức giải tỏa nỗi ấm ức và cô đơn của mình nhưng lại không nhận ra nỗi buồn phiền và đau khổ tích tụ đang nhanh chóng tan biến, mặc dù đang khóc nhưng nụ cười lại nở rộ trên môi khi cô bé tựa vào người thân.

"Hửm?”

Một giọng nói yếu ớt như sắp tắt thở nhưng lại tràn đầy kinh ngạc vang lên: "Đúng vậy... chính là hạnh phúc như thế này... Niềm vui mà ta đã theo đuổi bấy lâu nay, chính là như thế này... Ha ha ha!"

Kim Mộc Tê loạng choạng đứng dậy, kinh ngạc nhìn về phía bên này.

Đôi mắt hắn ta sáng rực, thậm chí quên cả vết thương trên người.

"Ngươi đã làm thế nào vậy?”

Giang Nguyệt Lộc nhìn hắn ta, đột nhiên nhận ra cách có thể khiến tên điên này đau khổ. Khóe miệng anh nhếch lên: "Tôi không nói cho anh biết."

Dù Kim Mộc Tê có van xin thế nào, anh cũng không hé răng nói lý do.

Ai cũng có thể hiểu được cảm giác này nhưng Kim Mộc Tê thì không thể, hắn ta là quái vật bẩm sinh. Sẽ không biết rằng con người sau khi trải qua đau khổ và vượt qua đau khổ, có thể đạt được niềm vui thuần khiết và tột bậc hơn. Con người là sinh vật phức tạp, sở hữu bảy loại cảm xúc khó phân biệt.

Giang Nguyệt Lộc biết hắn ta sẽ không hiểu, lắc đầu: "Hạnh phúc mà anh có được, chỉ là bề nổi.”

"Anh cho rằng mọi con quỷ trong Quỷ Đô của anh đều hạnh phúc sao? Chính vì anh mù quáng theo đuổi những con số tiêu chuẩn, họ mới lạm dụng mọi cách để có được điểm hạnh phúc. Nhưng tôi muốn hỏi, vô số con số đó, chính là hạnh phúc à? Hạnh phúc có thể đo lường được, chính là hạnh phúc?"

"Dựa vào sự giả tạo để có được gia đình hòa thuận, êm ấm, đó là hạnh phúc sao? Chìm đắm trong giấc mộng đẹp đẽ mà không biết gì, đó là hạnh phúc sao?”

“Drake sống ở Vô Vọng Địa, trên mặt anh ta có dấu hiệu của sự khóc lóc, anh ta ở bên những người mà anh ta coi là gia đình, anh ta không hạnh phúc sao?"

"Jones sống ở phố Hạnh Phúc, ông ta có vô số điểm hạnh phúc, nhưng ông ta có thực sự hạnh phúc không?"

Những câu hỏi dồn dập khiến Kim Mộc Tê không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, cậu ta mới chậm rãi giơ tay lên.

Một pho tượng Quan Thế  m màu đỏ tươi lại xuất hiện, Đồng Miên và Lãnh Vấn Hàn cảnh giác chuẩn bị chiến đấu, nhưng rất nhanh họ nhận ra đó chỉ là ảo ảnh.

Kim Mộc Tê nhìn pho tượng Quan Thế  m lộng lẫy đang xoay tròn, đây là chiến lợi phẩm đầu tiên hắn ta đoạt được trên đường phiêu bạt, vì đẹp nên hắn ta đã giữ lại.

"Mọi người đều nói, không biết Quỷ Đô chi chủ nghĩ gì, rõ ràng có thể chọn nhiều nơi tốt đẹp như vậy, lại cứ phải chọn một con tàu rách nát không biết bay. Nhưng ngươi có biết không, sau khi ta và em trai thất lạc nhau, ta đã phiêu bạt khắp nơi cho đến khi đến đây, ta nhìn thấy bọn họ đang tổ chức sinh nhật.

“Sinh nhật là gì? Ta chưa từng tổ chức sinh nhật. Sự ra đời của ta chính là cái chết, vậy mà lại có người cười vui vì ngày sinh của một cô bé từ rất lâu về trước.”

"Ta bị thu hút bởi sự vô ưu vô lo đó, nhưng không ngờ loài người lại yếu đuối đến thế, chỉ một chút thay đổi nhỏ cũng có thể biến nơi này thành địa ngục.

"Con người tự có sinh lão bệnh tử, ta sẽ không can thiệp vào cái chết của con người, bởi vì can thiệp chẳng có gì vui cả, chỉ là nhúng tay vào mà thôi. Nhưng việc khiến họ sống lại thì khác, nghe thấy Will cầu trời khấn đất, muốn con gái sống lại ta đã cho em ấy sống lại. Đó là mong muốn do chính miệng ông ta nói ra. Nhưng tại sao khi nhìn thấy con gái sống lại, ông ta lại sợ hãi như vậy?

"Chẳng phải ta đã trả lại niềm vui cho bọn họ rồi sao? Chẳng phải ta đã thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ rồi à? Tại sao cuối cùng bọn họ vẫn khóc? Giống như em trai ta vậy. Ta ghét nhất là nước mắt.”

"Tại sao bọn họ không biết ơn ta, mà lại sợ hãi ta?"

Kim Mộc Tê ngẩng đầu, giọt mưa vàng cuối cùng rơi xuống mặt hắn ta.

"Tại sao..."

"Tại sao bọn họ lại không muốn đến gần ta?"

Giang Nguyệt Lộc ngẩng đầu nhìn Quan Thế  m, nó từ bi hỷ xả, nó vô tình vô cảm.

Anh nói: "Khi nào anh từ bỏ vị trí thần thánh của mình, anh sẽ hiểu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play