Giang Nguyệt Lộc mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình đang ở trong một cung điện lộng lẫy, ánh sáng từ những chiếc đèn lấp lánh gần như làm chói mắt anh, một phong cách xa hoa và cầu kỳ như thế này, chỉ có thể thuộc về Đô Chủ đang cầm chiếc quạt vàng trong tay.
Kim Mộc Tê.
Đây là cung điện của anh ta sao?
Anh bước thậm chậm và nhận thấy nhiều điểm khác biệt.
Trong cung điện có rất nhiều quỷ vật với vẻ mặt cắn răng chịu đựng, đang lau chùi quét dọn, còn mặc những bộ đồ rách rưới trông như những tên tù nhân, chúng hoàn toàn không hợp với vẻ tráng lệ của cung điện.
Thái độ của những quỷ vật đối với anh cũng rất kỳ lạ.
Chúng kính cẩn cúi đầu trước một con chó trắng như anh và bất cứ nơi nào anh đi qua, đều nhận được những ánh mắt đầy sợ hãi và tôn kính. Cảm giác như anh không còn là một con chó nữa, mà là một con sư tử đầy kiêu ngạo.
Đi một lúc lâu, cuối cùng anh cũng đến trước một cái bàn tròn lớn, trên bàn được bày biện nến và đồ dùng ăn uống, khăn trải bàn được trang trí bằng những hoa văn tinh xảo, năm chiếc ghế cao xung quanh đã có người ngồi đầy đủ.
Gia đình nhà Will ngồi thẳng tắp ở đó, trên ghế chủ tọa không ai khác chính là Kim Mộc Tê mà anh đã gặp vài lần, anh ta không còn cầm chiếc quạt vàng quen thuộc nữa, thay vào đó là một chiếc cốc sứ đang được anh ta xoay tròn trong tay.
Vừa thấy con chó nhỏ của mình đến, Dung Dung vui mừng reo lên: "Nguyện Nguyện!"
"Mày vừa chạy đi đâu vậy? Tao tìm mày mãi!"
Cô bé nhấc anh lên và đặt anh vào lòng, trong khi đó, Giang Nguyệt Lộc lặng lẽ quan sát xung quanh và nhận ra một điều lạ lùng.
Dung Dung ngồi cách xa gia đình mình, nhưng lại gần vị trí của Kim Mộc Tê, nhìn sắc mặt của cả nhà Will, có vẻ họ đã bị đe dọa và đang cố gắng che giấu nỗi sợ hãi, nhưng vì không giỏi che đậy cảm xúc nên khuôn mặt họ trở nên cứng đờ và trông rất buồn cười.
Bọn họ đang sợ điều gì?
Sợ Kim Mộc Tê sao?
"Ừm..."
Nghe thấy tiếng của Kim Mộc Tê, ngoài Dung Dung vẫn vui vẻ chơi với cho ra thì cả nhà Will đều thẳng người lên, như đang đối diện với nguy hiểm. Nhưng Kim Mộc Tê chỉ đặt ly sứ xuống, hướng ánh mắt ra xa nhìn đám quỷ xấu xí đang bận rộn, có vẻ như quần áo rách rưới của chúng khiến anh ta khó chịu, sau một lúc quan sát, anh ta quay đầu lại và hỏi:
"Em nhìn chúng xem, có phải chúng quá xấu xí rồi không?"
Dung Dung nghiêng đầu, đôi mắt đen láy nhìn về phía đối diện.
"Dường như là vậy."
Kim Mộc Tê gật đầu: "Vậy thì đưa chúng đi thôi."
Anh ta nói rất dịu dàng, như thể đang đề cập đến một chuyện rất bình thường, nhưng đám quỷ vật nghe thấy vậy chỉ biết run rẩy quỳ xuống, khóc lóc van xin tha mạng, khiến nụ cười trên mặt Kim Mộc Tê từ từ biến mất, chỉ một giây sau, anh ta đã xuất hiện bên cạnh một trong đám quỷ vật khóc lóc.
Chiếc quạt vàng hiện ra trong tay anh ta, đầu quạt nhẹ nhàng nâng cằm của con quỷ lên.
Một khuôn mặt đầy nước mắt và nước mũi phản chiếu trong đôi mắt sáng rực của anh ta.
Kim Mộc Tê dịu dàng nói: "Đừng khóc."
"Cảm ơn... Đại..."
Một âm thanh chói tai vang lên, đầu con quỷ ấy rơi xuống đất còn lăn lốc đi xa, miệng vẫn còn đang lặp lại lời vừa rồi còn chưa nói hết: "Đa tạ đại nhân... Đa tạ."
Nhưng tất cả những gì nó nhận lại chỉ là bóng lưng rực rỡ của Kim Mộc Tê.
Anh ta hờ hững nói: "Nước mắt của ngươi không được rơi trên cung điện xinh đẹp như thế này."
Anh ta cúi đầu, liếc nhìn chiếc quạt vàng đã dính chút nước mắt, đôi mày khẽ nhíu lại cảm xúc cũng trở nên tệ đi, khi anh ta trở về chỗ ngồi, bầu không khí trên bàn ăn càng thêm nặng nề.
Nếu không phải do Giang Nguyệt Lộc chỉ là một con chó không hiểu chuyện, thì anh gần như không thể thở nổi.
Gia đình nhà Will mặt mày tái mét, chỉ có Dung Dung vẫn ngây thơ là lạc quan, Giang Nguyệt Lộc nhớ trước khi thực hiện nghi thức kỳ lạ cô bé còn rất buồn bã, nhưng giờ đây, những cảm xúc ấy dường như đã hoàn toàn tan biến, Dung Dung trông vui vẻ hơn bao giờ hết, giọng nói trong trẻo của cô bé đầy ắp niềm vui.
“Chúng sẽ đi đâu?”
“Đến nơi chúng nên đến.”
Cảm nhận được mình nói hơi lạnh lùng, Kim Mộc Tê quay đầu lại: “Một nơi khác giống cung điện tuyệt đẹp này, chúng sẽ thích thôi.”
Mắt Dung Dung sáng rực lên: "Vậy thì tốt quá!"
Giang Nguyệt Lộc bĩu môi.
Lời này chỉ lừa được đứa trẻ không hiểu chuyện thôi, anh ta vừa mới giết một con trước mặt mọi người, vậy thì làm sao có thể đưa chúng đến nơi tốt đẹp được? Có vẻ như Kim Mộc Tê rất ghét những thứ xấu xí và tăm tối, những quỷ vật này chết vì cái khiếu thẩm mỹ kỳ quái của anh ta.
Nhưng ngay cả vậy, Giang Nguyệt Lộc cũng không thấy quá nhiều sự cảm thông.
Quỷ vật trong địa ngục này đã làm loạn suốt nhiều năm và cái chết là kết cục tốt nhất cho chúng.
Sau cơn giông tố nho nhỏ, bữa cơm vẫn được tiếp tục.
Trên bàn cơm ngoài Dung Dung và Kim Mộc Tê thỉnh thoảng nói chuyện với nhau ra, những người còn lại không ai dám thốt lên lời nào, Giang Nguyệt Lộc còn nghi ngờ có khi nào đầu lưỡi của gia đình Will đã bị Kim Mộc Tê cắt đứt hết rồi không.
"Ba, dạo này ba có vẻ không vui, có chuyện gì xảy ra sao?"
Nghe được sự quan tâm của con gái, trong lòng Will phát run, hắn gắng gượng lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười nói: "Không, không có chuyện gì đâu, ba vẫn vui mà con!"
Dung Dung cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Kim Mộc Tê không nói câu nào nhưng trán của Will đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của con quái vật này... Hắn ta tuyệt vọng nghĩ, quái vật!
Một tiếng cười nhẹ vang lên ở bên cạnh Dung Dung.
Kim Mộc Tê cười nói: "Có lẽ ba của em đang lo lắng, sợ rằng cựu Đô Chủ chưa chết sẽ trở lại cướp đi cuộc sống ổn định của ông ấy."
Will mấp máy môi nhưng không nói lời nào.
Nhưng từ đôi mắt của hắn, Giang Nguyệt Lộc có thể nhìn thấy được sự tuyệt vọng: Còn hơn so với việc không rõ sống chết của Đô Chủ, hắn ta sợ con quái vật ngồi bên cạnh con gái của mình hơn!
Có lẽ vì đã ở trong Quỷ Vực quá lâu, nên Kim Mộc Tê ở trước mặt không đáng sợ như Đô Chủ cũ, Will thậm chí đã hình dung ra khả năng bỏ chạy, hắn ta càng nghĩ, càng cảm thấy khả năng đó có thể.
Không lâu trước đây, chàng trai mặc áo vàng bí ẩn trước mặt đã xuất hiện, hứa hẹn rằng sẽ nhanh chóng giải quyết mối đe dọa cho gia đình hắn ta, ban đầu Will không để chuyện này ở trong lòng, về phần chàng trai đột nhiên xuất hiện thì trong Quỷ Vực có rất nhiều thứ bí ẩn như vậy, nên hắn ta cũng không quan tâm.
Nhưng không bao lâu, hắn ta nhận ra không ai gọi đến mình nữa.
Đám Quỷ Hồn trước đó đang chuẩn bị nghi lễ tế thần, không biết đã đi đâu hết.
Will nghi hoặc đi đến Quỷ Đô và phát hiện, cả vùng biển đều bị tàn phá nặng nề, như thể đã trải qua một trận đại chiến, Đô chủ trước đó to lớn chỉ cần vẫy tay cũng có thể bóp chết hắn đã biến mất trên biển, không còn ngửi thấy mùi hôi thối của nó nữa.
Chẳng lẽ nó đã từ bỏ?
Nghĩ đến sự khao khát mãnh liệt của Đô chủ đối với tàu thông thiên, Will lại cảm thấy điều đó khó xảy ra.
Chỉ khi Will nhìn thấy Kim Mộc Tê với nửa thân người đẫm máu đứng trên mạn thuyền, hắn ta mới nhận ra sự thật kinh hoàng: Kim Mộc Tê thật sự có đủ khả năng để giết Đô chủ!
Khung cảnh đổ nát xung quanh có lẽ chính là chiến trường sau cuộc đối đầu giữa anh ta và Đô chủ.
"Cảm ơn... Cảm ơn..." Will khuỵu xuống, khóc lóc nói lời cảm ơn.
Chàng trai mặc áo vàng lúc đó nhíu mày, không vui hỏi: "Sao ngươi lại đến đây?" Hắn ta lập tức ẩn giấu nửa thân đầy máu của mình trong màn sương mù mờ ảo, nhưng không biết rằng, so với hình ảnh của một công tử kiêu sa thì cảnh tượng tàn bạo đầy máu này lại phù hợp hơn với hình ảnh của một con quái vật đã "giết chết cựu Đô Chủ."
Wil càng thêm tin tưởng vào năng lực của anh ta.
Khi hắn ta từ từ bình tĩnh lại sau cơn vui mừng, chàng trai mặc áo vàng đã nói rõ về danh tính của mình, Kim Mộc Tê, từ nơi xa xôi đến đây để giúp gia đình họ một chuyện nhỏ.
Khi nghe nói cựu Đô Chủ đã trốn thoát, sống chết không rõ, trái tim Will vừa mới thắt lại đã lập tức được thái độ thờ ơ của chàng trai mặc áo vàng xoa dịu, hắn rất vui mừng... Người này căn bản không sợ Đô Chủ đáng sợ kia, đúng là rất bản lĩnh!
Chưa kịp vui mừng Will đã nghe anh ta chuyển đề tài, nhắc đến con gái Dung Dung của mình, còn nói rằng anh ta đã giết Đô chủ là để giúp Dung Dung, giúp gia đình họ.
"… Tình hình chính là như vậy." Kim Mộc Tê nói xong.
Will ngơ ngác quỳ xuống.
Gió lạnh lùa vào lưng hắn, hắn gần như không nghe rõ giọng nói của chính mình: "Vậy... Ngài cần chúng tôi phải trả gì? Chúng tôi... Có thể làm gì cho ngài?"
Kim Mộc Tê cười nói: "Ừm, cái này thì không gấp, chúng ta từ từ nói sau."
Từ từ nói sau...
Will nghĩ rằng bọn họ đã có thể rời khỏi Quỷ vực, hóa ra không phải, hắn ta muốn lên tiếng hỏi nhưng rất nhanh đã run cả người.
Đây là người có thể giết chết Đô Chủ!
Nếu như cựu Đô Chủ ở trước kia chỉ cần cử động ngón tay đã có thể nghiền nát hắn ta, vậy thì chàng trai này chỉ cần phun một bãi nước bọt, cũng đã có thể nhấn chìm cả gia đình hắn ta... Ngoài ra, hắn ta rõ ràng biết Đô chủ trước cần gì, một ngày nào đó, hắn ta đã bày tỏ những điều mình âm thầm lên kế hoạch, hắn ta muốn mạng sống của mình, muốn tàu bay lên trời... Rõ ràng hắn ta biết Đô Chủ đang khao khát điều gì.
Có khao khát thì sẽ có điểm yếu.
Là do hắn ta quá yếu đuối, không thể tận dụng những điểm yếu đó để làm chút gì.
Nhưng Kim Mộc Tê thì khác.
Hắn ta hoàn toàn... Không biết anh ta đang âm thầm có mưu đồ gì.
Đột nhiên, Will mở to mắt...
Chẳng lẽ... Là Dung Dung?
"Đi thôi, trở về đi." Giọng nói dịu dàng vang lên không xa, Kim Mộc Tê đã thay một bộ quần áo rực rỡ mới, nhìn trái nhìn phải rất hài lòng: "Tôi đã muốn gặp gia đình các người từ lâu, Dung Dung đã nói sẽ giới thiệu từng người cho tôi."
Will há miệng.
"Vâng… tuân theo lời dạy của ngài."
...
Giang Nguyệt Lộc nhìn thấy sắc mặt Wil thay đổi dữ dội.
Trong ảo cảnh không phù hợp với lý trí này, anh cũng có một chút đặc quyền, giống như nhìn từ góc độ của một vị thần, anh nhanh chóng hiểu được Will đang nghĩ gì và muốn làm gì tiếp theo.
Hắn ta đang âm thầm tính toán việc chạy trốn!
Suy nghĩ kỹ càng thì cũng hợp lý, tuy Kim Mộc Tê tàn nhẫn nhưng rất tốt đối với gia đình họ, ngoài ra, anh ta còn giống người hơn cả người, đồ ăn thức uống đều rất quý giá, nếu không gặp anh ta ở Quỷ vực, có lẽ Will sẽ nghĩ rằng anh ta là quý tộc của một đất nước nào đó, hắn tin Kim Mộc Tê rất có giáo dục và sẽ không làm ra những hành động tàn ác như Đô chủ trước kia.
Ngay khi suy nghĩ của Will dao động dữ dội, Kim Mộc Tê chợt mở miệng.
"Ta đã mang đến cho ngươi một món quà."
Will ngẩn ra: "Hả, quà tặng?"
"Ầm!"
Một cái đầu dính đầy máu từ trên trời rơi xuống, rơi thẳng xuống bàn ăn, khi nhìn rõ đó là cái gì thì sắc mặt cả nhà Will đều trở nên trắng bệch, cảm giác như thức ăn trong dạ dày của họ hóa thành rác rưởi, liên tục giày vò ruột gan, trào ngược lên cổ họng và muốn nôn ra tất cả.
Chỉ có Dung Dung vui vẻ chỉ vào cái đầu đầy máu.
"Là kẻ xấu khiến ba mẹ không vui, nó chết rồi? Ha ha ha ha!"
Kim Mộc Tê mỉm cười: "Đúng vậy, ta đã bắt được nó và giết nó, nó sẽ không còn làm phiền mọi người nữa, mọi người có thể trở lại cuộc sống trước đây."
Thật sự có thể quay lại sao...
Tiếng cười trong trẻo vô tư của Dung Dung vang vọng, giữa sự vui vẻ của cô bé và sắc mặt xám xanh của những người còn lại, như thể có một vực thẳm không thể vượt qua.
Ngay cả Giang Nguyệt Lộc cũng cảm nhận được sự kỳ lạ từ cô bé đang ôm anh.
Chứ đừng nói đến ba mẹ và anh trai đã nhìn thấy cô bé chào đời và lớn lên, dạy cô bé đi, nghe cô bé nói? Dù Dung Dung có tăng cân nửa ký thì họ vẫn có thể nhận ra, như vậy thì làm sao họ có thể không biết rằng, giờ đây cô bé đang đối diện với một cái đầu đầy máu mà vẫn cười hả hê, không thể nào là con gái của họ, cũng không phải là em gái của cậu ấy?
Cô bé cười lớn giống hệt Kim Mộc Tê khi cười... Will hoảng sợ quay đi, ánh mắt đau đớn.
Giờ phút này hắn ta mới hiểu được.
Hắn ta không sợ phải Kim Mộc Tê.
Mà sợ đứa con gái nhỏ đang ngồi bên cạnh, đang ngày càng trở nên khác lạ.
Cảnh tượng như dòng nước sắp tan biến, ký ức này cũng sắp kết thúc.
Giang Nguyệt Lộc có thể cảm nhận được tâm trạng nặng nề của gia đình Will qua những hình ảnh còn lại, họ không biết làm thế nào để ngăn Dung Dung tiếp tục thay đổi, trên người cô bé nhu bị nhiễm một loại virus truyền nhiễm cực kỳ mạnh, nó ăn mòn tâm trí cô bé, nhanh chóng biến cô bé thành một con quái vật vô cảm.
Họ có thể ngăn cản được không?
Cùng với câu hỏi đó, Giang Nguyệt Lộc lại rơi vào vết nứt.
…
Vẫn là cung điện lộng lẫy, nhưng Giang Nguyệt Lộc bối rối giơ tay lên, móng vuốt đầy lông đã biến mất, lần này anh không biến thành chú chó nhỏ nữa.
Tiếng cười từ chiếc xe em bé vang lên từ phía sau: "Con chó đó đã chết rồi."
Chú chó yêu quý đã chết, nhưng cô gái ngồi trong cung điện vẫn bình an vô sự, Giang Nguyệt Lộc thu ánh mắt về.
"Có vẻ như linh hồn của ngươi không thể duy trì trong ảo cảnh quá lâu, thật đáng thương cho thân xác loài người." Ông ta bĩu môi: "Trong cung điện rộng lớn này, ta không tìm được sinh vật sống nào để ngươi có thể chuyển đổi."
"Tuy nhiên, trời không tuyệt đường người."
Giang Nguyệt Lộc chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, giây tiếp theo, anh đã nâng một bàn tay xa lạ lên.
Đôi tay này rất nhỏ nhắn, là tay của một cô gái, mảnh mai và non nớt, anh nhìn xung quanh và phát hiện, bàn ghế xung quanh đã trở nên khổng lồ giống như cuốn truyện cổ tích về xứ thần tiên mà anh đã từng đọc cho Ngôn Lộ, khi nhân vật chính thu nhỏ và mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên khổng lồ.
Anh suy ngẫm, xe nôi đã đưa anh vào cơ thể của Dung Dung sao?
Đúng lúc này, anh phát hiện mình có thể chạm vào tinh thần của Dung Dung.
Đó là một cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Trong cơ thể tồn tại hai linh hồn nhưng người kia không hề biết đến sự hiện diện của anh, những suy nghĩ của cô bé hoàn toàn lộ ra trước mắt anh.
Giang Nguyệt Lộc nhận ra, nội tâm của Dung Dung không hề vui vẻ và thoải mái như vẻ bề ngoài, những cảm xúc mà cô bé thể hiện ea chỉ như lớp cát mỏng phủ ngoài, chỉ cần chạm nhẹ một chút là sẽ chảy trôi đi.
Anh thấy bên trong còn có một bức tường trong suốt, dày đặc, giống hệt chiếc hộp trong suốt vuông vắn bao bọc lấy khối thịt đang gào thét kia, hình ảnh này khiến anh nhớ đến những ký ức không mấy vui vẻ.
Bên trong bức tường trong suốt ấy, là dòng chảy hỗn loạn của bóng tối, nó còn dữ dội hơn cả gió lốc ở sâu dưới đáy biển chết.
Đúng lúc này, anh nghe được tiếng bước chân.
"Em đang suy nghĩ gì vậy?"
Đó là giọng nói của Kim Mộc Tê.
Câu hỏi của anh ta giống như sự "quan tâm" nhưng Giang Nguyệt Lộc chỉ cảm thấy vô cùng kỳ lạ, có lẽ so sánh này không hẳn chính xác, nhưng sự tò mò của Kim Mộc Tê đối với mọi thứ xung quanh, khiến anh nhớ đến những đứa trẻ loài người khi mới chào đời, luôn cố gắng nắm bắt mọi cơ hội để học hỏi và tìm hiểu về thế giới này.
Tất nhiên, Kim Mộc Tê không thể giống như những đứa trẻ loài người.
Anh ta giống như một con côn trùng đang quan sát những cảm xúc vui buồn của Dung Dung.
Dung Dung ngẩng đầu lên: "Anh trai của em... Dường như không được vui lắm."
Giang Nguyệt Lộc đọc được những ký ức xuất hiện trong đầu Dung Dung khi cô bé nói ra câu này, hóa ra, Dung Dung phát hiện anh trai mình đã thích một cô gái từ rất lâu rồi, để tạo bất ngờ cho anh trai, cô bé đã nhờ Kim Mộc Tê bí mật đưa cô gái từ xa kia đến Quỷ vực và sau bữa tối hôm qua, cô bé đã giới thiệu cô gái đó với bố mẹ.
Nhưng anh trai lại không vui như cô bé nghĩ.
Kim Mộc Tên đầy hứng thú hỏi tiếp: "Tại sao em lại nghĩ anh ấy không vui?"
"Bởi vì anh ấy nhìn em như vậy." Dung Dung khẽ nói: "Anh ấy chưa từng nhìn em như thế."
Kim Mộc Tê nói: "Nhưng anh ấy thích cô gái đó mà đúng không? Loài người khi họ thích nhau thì sẽ muốn ở bên nhau, chẳng phải bố mẹ em cũng như vậy sao? Anh trai em sẽ yêu cô gái mà anh ấy thích và họ sẽ sinh ra những đứa trẻ giống như em, khi đặt tên cho chúng và tổ chức sinh nhật, chẳng lẽ lúc đó anh trai em sẽ không vui sao?"
Tương lai mà anh ta vẽ ra thật tươi đẹp, nó khiến Dung DUng vô thức mỉm cười: "Đúng vậy, anh ấy sẽ rất vui."
Giang Nguyệt Lộc tận mắt nhìn thấy lớp sương đen bên trong bức tường trong suốt khuấy động mạnh mẽ, không ngừng va đập vào tường, dường như đang giãy giụa dữ dội, cố gắng thoát ra khỏi giấc mơ chìm đắm.
Nhưng ở lớp ngoài cùng, những hạt cát mịn giả dối và tốt dẹp lại một lần nữa quấn chặt lấy tâm hồn của Dung Dung.
Dung Dung ngẩng đầu, đôi môi nhếch lên về phía bầu trời cao.
Nụ cười cường điệu đến mức đáng sợ hiện trên gương mặt non nớt của cô bé.
"Cuộc sống của gia đình em hiện tại rất tốt đẹp, ba mẹ đã hòa thuận trở lại, anh trai còn được ở bên người mà mình thích, mọi mối đe dọa đều biến mất, tại sao bọn họ không thể vui vẻ chứ?"
Kim Mộc Tê mỉm cười nhắc lại: "Phải rồi, tại sao lại không chứ?"
Anh ta đặt một vật lên bàn.
Dung Dung nghiêng đầu nhìn: "Đây là gì vậy?"
"Một món quà." Kim Mộc Tê mỉm cười, nói: "Vừa rồi em đã khiến ta rất vui, theo lễ nghi của con người thì chúng ta phải đáp lễ, em đã làm ta hài lòng vậy thì ta sẽ giúp em giải sầu."
"Có thứ này rồi, em sẽ biết chính xác hơn về tâm trạng của họ. Ta nghe nói con người thường quan tâm đến sức khỏe và tâm trạng của ba mẹ mình, điều đó sẽ giúp họ sống thọ hơn."
Kim Mộc Tê nói: "Cho nên, em phải khiến cho họ vui vẻ nhiều hơn."
"Ừm, ngài nói đúng."
Cô bé cầm lấy món quà, Giang Nguyệt Lộc liếc nhìn một cái.
Đó là một dấu ấn mặt cười.
Giang Nguyệt Lộc đi theo cô bé trên con đường thiết lập lại Quỷ Đô.
"Món quà mà Đô Chủ đại nhân tặng con thật tuyệt vời mẹ ạ." Dung Dung cứ lật qua lật lại xem dấu ấn mặt cười: "Con có thể thấy rõ mức độ vui vẻ của mọi người vào lúc này, thật kỳ diệu."
“Mẹ... tại sao mẹ không nói gì?”
Người phụ nữ gượng cười, “Mẹ không được khỏe.”
“Có phải mẹ cãi nhau với ba không?”
Sự lo lắng chân thành của con gái khiến cô ta run rẩy: "Không, sao có thể chứ, mẹ sẽ không cãi nhau với ba nữa đâu, bây giờ quan hệ của chúng ta rất tốt..." Cô ta liên tục giải thích, giống như bị ám ảnh cưỡng chế và dường như rất sợ Dung Dung nghi ngờ mối quan hệ của họ không tốt,
"Thật đó, chúng ta không có chuyện gì cả, con đừng suy nghĩ nhiều."
Dung Dung nhìn người mẹ đang lo lắng quá độ, nói: "Con biết rồi, mẹ buông tay con ra được không, mẹ làm con đau."
Người phụ nữ lúc này mới từ từ buông tay.
Nưng khi những ngón tay vừa rời ra, chúng lại nắm chặt lại.
“Mẹ?”
"Dung Dung, con không thể... Không thể..." Người phụ nữ gấp đến mức nước mắt sắp rơi, nhung ngay lúc đó, tầm nhìn mờ nhòa của cô ta chợt thấy một bóng người đang chậm rãi tiến tới.
Kim Mộc Tê mỉm cười, nói: "Có vẻ như các người đang trò chuyện? Đang nói về điều gì vậy?"
Dung Dung quay đầu lại: "Con cũng không biết, mẹ con đang muốn nói với con."
"Mẹ, mẹ vừa nói không thể làm gì?"
Dưới ánh mắt chăm chú của Kim Mộc Tê, cô ta khó khăn lắc đầu: "Không thể... Lúc nào cũng chạy lung tung, trẻ con dễ bị ngã, như vậy không tốt."
Dung Dung bĩu môi: "Con không còn là trẻ con nữa."
Kim Mộc Tê hứng thú nhìn mẹ con họ than phiền và tranh cãi, như thể đang xem một vở kịch, có anh ta ở đó nên người phụ nữ không dám ở lại lâu, cô ta nhìn con gái minh2 với ánh mắt muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn quay đầu rời đi, từng bước, từng bước một.
"Mẹ của em thật kỳ lạ." Dung Dung nhìn theo bóng lưng của mẹ, nói.
“Em không biết mẹ đang nghĩ gì, lại giống như trước kia.”
Kim Mộc Tê nhẹ nhàng an ủi cô bé đang thất vọng: "Sẽ không giống như trước nữa đâu vì em đã có cái này." Anh ta chỉ vào dấu ấn mặt cười.
"Ta tặng em món quà này, chính là hy vọng nó sẽ có ích."
"Nào, bây giờ thử xem mẹ em đang buồn hay vui vẻ."
"Ở đây sao? Dùng với mẹ em?" Dung Dung có cảm giác không thoải mái, nhưng sau khi nghĩ ngợi một chút, cô bé vẫn đồng ý: "Được rồi, chỉ lần này thôi."
Cô bé vừa giơ ấn ký lên, miệng thì thầm trong lòng.
Chắc chắn là vui vẻ... Chắc chắn là vui vẻ..."
Cánh tay giơ lên của cô bé dừng lại giữa không trung khá lâu, Giang Nguyệt Lộc cảm nhận được nỗi áp lực và thất vọng không ngừng xâm chiếm lấy Dung Dung, cô bé thấy tấm ấn ký từ từ biến thành một khuôn mặt khóc, bàn tay của Dung Dung đang run rẩy khi cầm ấn ký: "Nhưng mà, mẹ đã nói rằng gần đây mọi thứ đều tốt, mẹ rất vui vẻ, vì sao lại như thế này? Em cứ nghĩ rằng tất cả vấn đề đã được giải quyết."
Kim Mộc Tê có chút suy nghĩ: "Ta cũng cảm thấy các ngươi thật kỳ lạ."
"Kỳ lạ?"
"Thật ra, đây không phải lần đầu ta thấy cả gia đình của em, có một lần, vào năm sinh nhật của em, ta đã tình cờ đi ngang qua và bị thu hút bởi ánh sáng từ căn nhà của gia đình em."
"Ta đã thấy có rất nhiều người."
Anh ta cười nhếch mép:
"Ta và em trai ta rất khác nhau, hắn không thích tiếp xúc với con người nhưng ta thì thích, vì vậy, chúng ta từng tranh luận về điều đó... Nhưng nói đúng hơn thì chỉ có mỗi mình ta nói còn em trai ta là kẻ lười biếng, ngày đó, chúng ta hồi tưởng về khoảnh khắc chúng ta ra đời và đã đi đến một kết luận."
"Hắn ghét những thứ mà ta vô cùng yêu thích."
"Còn những gì hấp dẫn hắn thì hoàn toàn không có chút lôi cuốn gì với ta."
"Tin ta đi, nếu hôm đó gia đình em chìm trong tuyệt vọng, chắc chắn hắn đã ở đó, vui vẻ trú ngụ trong nhà của em, đó là điểm khác biệt lớn nhất giữa ta và hắn... Ha ha, ta lại lạc đề mất rồi."
Kim Mộc Tê tiếp tục dẫn cô bé dạo bước bên bờ biển, để phù hợp với địa vị của một Đô chủ đại nhân mới, nơi này đã không còn là vùng biển chết âm u nữa, thay vào đó là những hạt cát lấp lánh ánh vàng phủ đầy bờ biển, anh ta chìm đắm trong không gian đó, giọng nói cất lên như thể đang ngâm thơ:
"Ta đã gặp rất nhiều người, giàu sang có, yêu đương sâu đậm có, ta cũng đã bước vào những lễ cưới, điểm xuất phát của các chuyến hành trình, nhưng trên những gương mặt tươi cười ấy ta chưa từng cảm nhận được niềm vui thật sự, cho đến ngày đó, khi ta thấy gia đình của em."
Giọng nói của anh ta trở nên phấn khích:
"Một gia đình đầy tiếng cười vui vẻ, ta có thể cảm nhận được sự hạnh phúc thuần khiết từ các ngươi."
Dung Dung không khỏi nhớ đến những khoảnh khắc hạnh phúc khi đó.
"Trước đây gia đình em rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc..."
Cô bé thầm nghĩ, nếu là mình của trước kia, chắc chắn sẽ không có những lo lắng như bây giờ.
"Người cũng cảm nhận được đúng không? Cha mẹ và anh trai em, họ nói không sao nhưng thật ra họ đang lừa dối em."
Kim Mộc Tê dừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Còn vì sao họ lừa em thì ta không biết, ta cứ nghĩ rằng những thủ đoạn lừa dối ngu ngốc của con người sẽ không bao giờ xuất hiện trong gia đình của em."
"Lừa em?" Dung Dung sững sờ: "Ba mẹ em... Lừa em sao..."
"Lời họ nói không phải lúc nào cũng đúng, câu trả lời thật sự phải do con tự tìm hiểu."
Kim Mộc Tê ân cần và dịu dàng nhét chiếc ấn ký vào lòng bàn tay của cô bé:
"Nó sẽ giúp em nhìn thấu sự giấu giếm và thấy rõ đâu là niềm vui thật sự."
...
Giang Nguyệt Lộc dần dần tách khỏi cơ thể mình đang trú ngụ, rơi vào một nơi u ám, chiếc xe đẩy không còn cho anh thấy cảnh tượng sau đó nữa.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Guọng nói của chiếc xe đẩy vang lên từ khắp nơi, như thể nó đã phân thành hàng triệu chiếc trong ảo cảnh.
"Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Cô bé ấy được dỗ dỗ tốt kia đã nhanh chóng học cách sử dụng công cụ ấy, ồ, cậu khongt6 thấy công cụ chết tiệt kia nhìn quen mắt sao?"
Trước mặt lóe lên ánh sáng, Giang Nguyệt Lộc thấy Drake đang bị nuốt chửng, trên trán anh ta hiện lên một dấu ấn mặt khóc.
Sau đó là đến lượt Jones Vandal và thuộc hạ của ông ta, những linh hồn đủ điều kiện sống trong hạnh phúc đều có dấu ấn mặt cười.
Anh bừng tỉnh: "Cái cân vận mệnh..."
"Ha ha, không phải chỉ là cái cân vận mệnh thôi đâu, ngươi vẫn chưa nhận ra sao? Trên con tàu này, việc đo lường và đánh dấu đã bị tách riêng ra."
Giang Nguyệt Lộc nhớ lại lần đo lường trước khi lên tàu và sau đó là chuyến đi đến trung tâm đăng ký, anh đã luôn thắc mắc rằng, ai là người đóng dấu những linh hồn mới đến, giờ thì anh đã hiểu, chính là những u linh bị nhốt mãi mãi ở trung tâm con tàu... không bao giờ rời đi được.
Bị nhốt trong một bức tường trong suốt, vuông vắn và không bao giờ có thể thoát ra.
"Kim Mộc Tê thật biết nhìn người, hắn đã đào tạo cô bé đó học được ưu điểm của hắn, biết cách vắt kiệt giá trị của công cụ." Giọng nói của chiếc xe đẩy đầy sự châm biếm.
"Món quà đó chưa bao lâu đã trở thành kỹ năng của cô bé, nhanh đến mức không cần đến dấu ấn cô bé vẫn có thể tự đo lường được, chỉ cần một cái nhìn, hiểu không, cô bé đã có thể khiến khuôn mặt của người khác hiện lên số đo chính xác là mặt cười hay mặt khóc, tất cả đều không qua được đôi mắt của cô bé, ha ha ha, ngươi nghĩ sao, liệu ba mẹ cô bé có chịu nổi không?"
Tiếng cười của chiếc xe đẩy em bé tan biến cùng với hình ảnh của Drake, ánh sáng bỗng chói lòa khiến Giang Nguyệt Lộc không thể mở mắt, khi che mắt nhìn lại, anh thấy trước mặt là một hành lang ảo cảnh.
Vô số tảo biển trong suốt phát sáng lay động trong không gian đứt đoạn.
Ở mỗi điểm dừng lại có một cô bé giống hệt Dung Dung đứng đó.
"Mẹ, mẹ đừng nói dối nữa, khuôn mặt mẹ cười nhưng một khuôn mặt khác của mẹ đang khóc."
"Ba, ngay cả ba cũng thế sao? Chúng ta đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, tại sao ba vẫn còn buồn?"
"Anh trai, còn anh nữa, người em lo lắng nhất là anh, Alice là người mà anh thích nhất nhưng vì sao anh lại đẩy cô ấy ra xa?"
...
Cô bé Dung Dung nhíu mày, càng ngày càng không hiểu tại sao gia đình cô bé không còn vui vẻ nữa.
Theo một nghĩa nào đó, những gì cô bé thấy đều là thật, ba, mẹ và anh trai của cô bé không thật sự vui vẻ, nhưng lý do họ lo âu chính là sự an toàn của cô bé, họ đã nhìn thấy con gái mình trở thành một thứ đáng sợ, một con quái vật vô cảm mà họ không hề quen biết, nhưng lại rất phổ biến trong thế giới quỷ quái này.
Trên thế gian này luôn có những lời nói dối rất khó phân biệt, khó đo lường và khó đánh giá.
Đó là cơ chế sinh tồn đặc biệt của con người, điều mà những con quái vật không bao giờ hiểu được.
Giang Nguyệt Lộc với một tâm trạng phức tạp, tiến tới và ngồi xuống.
Anh biết rằng đây chỉ là một ảo cảnh, tất cả mọi người đều đã chết, nhưng anh không khỏi nhớ đến Dung Dung, người đã cùng anh chiến đấu tại biệt thứ số một, nhớ đến giấc mơ đầu tiên anh có khi đến biển này, nhớ đến nụ cười rạng rỡ của u linh khi lần đầu thấy anh.
"Vì vậy em đã luôn cầu cứu đúng không?" Anh thấp giọng nói.
Rất lâu sau đó anh đã đưa ra một lời hứa.
"Anh sẽ cứu em ra ngoài.”