Ánh sáng của viên ngọc càng sáng hơn, giống hệt như một quả táo đỏ mọng.

Có lẽ vì nghe thấy tên mình nên Tiểu Quả Tử vui mừng khôn xiết, nó còn chạy lòng vòng trên lòng bàn tay của Giang Nguyệt Lộc một cách mơ hồ, lắc lư dải ruy băng và những đốm sao ánh hồng.

"Hừ."

Một giọng nói vang lên trong không trung, tiểu Quả Tử lập tức nằm im giả chết.

"Hỏi khắp nơi rồi nhưng vẫn không tìm thấy ngươi, hóa ra là chạy đến thành phố quỷ." Giọng nói đột ngột xuất hiện trong phòng sách, không rõ từ đâu đến nhưng dường như đang kìm nén cơn giận, trách mắng một giọt nước mắt không chịu nghe lời: "Cảm giác bỏ nhà đi cảm thấy thế nào? Sao không tiếp tục giả chết? Đồ phiền phức chết tiệt..."

Giang Nguyệt Lộc: "Hạ Dực."

Lời trách móc đột nhiên ngưng bặt.

Một lúc sau, giọng nói mới trả lại bình thường: "Giang Nguyệt Lộc, ngươi cầm nước mắt của ta làm gì."

Giang Nguyệt Lộc khẽ ậm ừ: "Tôi mua được... Có chút thần kỳ."

Nước mắt của Quỷ Vương còn có hoạt tính sao? Giữa hắn và nó có một mối liên kết nào đó từ nguồn gốc à? Cho nên sau khi nước mắt tỉnh lại, Hạ Dực mới có thể nhanh chóng tìm ra nó.

"Đó là đồ cá nhân của ta!" Hạ Dực rất tức giận: "Chưa được phép mà đã đặt lên người, chuyện này khác gì một người ôm ấp mà không hỏi trước!”

Giang Nguyệt Lộc ngạc nhiên.

Nước mắt quan trọng đến vậy sao?

Anh nhớ lúc còn ở trường Trung học Thụ Nhân, Hạ Dực từng đưa ra nước mắt của một người khác cho anh xem... Anh không hiểu lắm nhưng vẫn thả viên ngọc tròn ra, nói: "Xin lỗi, vậy để người khác cầm nhé, Vấn Hàn được chứ? Các anh từng gặp nhau ở trường Trung học Thụ Nhân rồi đó."

Hạ Dực càng tức giận hơn: "Không được."

Giang Nguyệt Lộc hơi ngập ngừng: "Bên chúng tôi còn có một người mới..."

"Không được."

"Vậy thì chỉ còn đối diện."

Mặc dù không muốn chuyển một món đồ quan trọng như thế này vào tay kẻ địch, nhưng nghĩ kỹ lại, Quỷ Vương và quỷ vốn cùng một loại, ngoài ra anh không rõ mối liên kết giữa nước mắt và Hạ Dực đến mức nào, lỡ như có thể điều khiển từ xa giết chết anh thì sao?

"Không ai được hết." Hạ Dực lần lượt từ chối: "Ngươi cứ giữ lấy, đừng để nó chạy đi đâu lần nữa, ta còn chuyện muốn hỏi."

Giang Nguyệt Lộc đành nói: "Được thôi."

Viên ngọc nhỏ nằm yếu ớt trên tay Giang Nguyệt Lộc, thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng yếu ớt giống như đang đáp lại ai đó từ xa, xung quanh rất yên tĩnh, cả người nhà lẫn kẻ địch đều không dám nhúc nhích khi nghe đến tên Quỷ Vương, cho nên cả hiện trường chỉ có Giang Nguyệt Lộc là có thể bình tĩnh trò chuyện với Quỷ Vương.

Không biết đã qua bao lâu, mọi thứ vẫn im lặng như tờ.

Hạ Dực đột nhiên lên tiếng: "Ngươi bị thương."

Giang Nguyệt Lộc: "Ừm, đúng vậy."

Hạ Dực: "Ta nhớ đã dặn Kim Mộc Tê, khi tìm được ngươi thì giao cho ta ngay." Giọng nói của hắn vô cùng kìm nén, như thể sắp bùng nổ.

Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Tôi không có gặp Kim Mộc Tê."

Hạ Dực sững sờ: "Vậy sao ngươi lại bị thương?"

Giang Nguyệt Lộc đáp: "Chuyện này dài dòng lắm." Anh buộc miệng nói ra câu cửa miệng của mình, đó là câu mà anh dùng để ứng phó với mọi tình huống, nó có nghĩa là anh không muốn nói vào lúc này, nếu có ai hỏi tiếp thì anh có thể sẽ nói thẳng ra một chút.

Nhưng Hạ Dực đã lập tức hiểu ý: "Ngươi xử lý đi."

Đến lượt Giang Nguyệt Lộc ngẩn ra: "Hả?"

"Mối liên kết này rất dễ dứt, ta không còn nhiều thời gian." Hạ Dực nói thẳng: "Lần này... Ta có việc phải làm nên không thể đích thân đến."

Hắn dừng một chút, hạ giọng xuống.

Giọng nói ấy như cơn gió ẩm ướt của ngày mưa thổi đến bên tai Giang Nguyệt Lộc, gây ra một cảm giác tê dại: "Có lẽ ta đã sai cách... Tức giận với ngươi rồi ra lệnh, khiến cho cả thiên hạ biết... Ngược lại đã biến ngươi trở thành mục tiêu của Quỷ Đô, cho nên ngươi mới bị thương, đã lâu không gặp ngươi, ta đã cuống cuồng đến mức mất tỉnh táo, những sai lầm này ta phải thừa nhận."

Lời cuối cùng chân thành đến vậy, mhư thể hắn đang đứng ở trước mặt.

Giang Nguyệt Lộc như thấy được đôi mắt nhiệt huyết và chân thành ấy.

Gần đây hắn biến mất, liệu có phải cô độc tự thiêu đốt bản thân không? Sau khi bùng cháy, hắn lại tự mình lĩnh hội những điều chưa được ai dạy bảo.

Trải qua những tháng ngày dài đằng đẵng, sống như một kẻ dị vật cũng chưa từng làm người, Hạ Dực lờ mờ nhớ ra, có ai đó đã từng dạy hắn điều gì giống như vậy, cuối cùng, người đó đã trở thành người bạn đầu tiên của hắn trong cuộc đời u ám này.

"Ta không hề có ý muốn làm ngươi bị thương, Giang Nguyệt Lộc."

"... Ngươi là người bạn tốt nhất, duy nhất của ta."

Đó là lời cuối cùng hắn để lại.

Nhận thấy cảm giác áp lực biến mất, cuối cùng đứa bé cũng thở phào một hơi: "Cuối cùng cũng đi rồi, cái kẻ sát tinh đó... Nhiều năm không gặp vẫn kiêu ngạo như vậy."

Nhưng tại sao Quỷ Vương không thể đến đây? Giấy treo giải thưởng đã được phát đến các Quỷ Đô lớn, hắn dường như nhất định phải có được Giang Nguyệt Lộc và đã hành động rất nhanh chóng... Khiến cho anh gần như không có thời gian chuẩn bị.

Rõ ràng Quỷ Vương đang rất lo lắng, nhưng vì sao hắn không đích thân đến đây?

Trừ khi...

Hắn gặp phải một tình huống khó khăn hơn.

Nhưng hắn là Quỷ Vương, sức mạnh vượt trội hơn so với các đại Đô Chủ khác, có chuyện gì mà có thể ngăn cản bước chân của hắn được? Đứa trẻ đang suy nghĩ thì một ý tưởng chợt ập đến vào tâm trí của ông ta: "... Chẳng lẽ?!"

Drake cùng Gulian quay đầu lại, hỏi: "Bố già, sao vậy?"

Đứa trẻ cười nhẹ: "Không ngờ, không ngờ... Không ngờ ngay cả Quỷ Đô cũng... Ha ha ha... Vấn đề thú vị hơn ta nghĩ nhiều."

Ông ta đột ngột ngẩng đầu: "Ngươi có biết vì sao hắn không đến không, Giang Nguyệt Lộc?"

Giang Nguyệt Lộc thu viên ngọc về, anh liếc nhìn ông ấy, nói: "Không biết! Có thể là không thể đến."

"Đối với Quỷ Vương, không có chuyện gì mà hắn không thể làm, chỉ cần hắn muốn thì dù ngươi đang ở trong học viện được bảo vệ nghiêm ngặt thì hắn vẫn có thể bắt ngươi trở về, nhưng hắn đã không làm vậy, mà chọn một cách tiếp cận rất lòng vòng, gửi giấy treo giải thưởng đến tay các Đô Chủ, bảo họ dùng cách của riêng mình để bắt ngươi." ( truyện trên app tyt )

Đứa trẻ nói: "Chẳng hạn như hiện tại, dù hắn đã biết vị trí của cậu và lo lắng muốn chết, nhưng vẫn không đến."

Giang Nguyệt Lộc cảm thấy lời nói này có hơi mang vẻ cắt câu lấy nghĩa, khiến cho anh nghe giống như một kẻ tự phụ nên quyết định nói: "Hắn cũng không có gấp gáp đến vậy."

Đứa trẻ đảo mắt: "Ôi, thôi nào! Ngay cả đứa trẻ không có nhiều cảm xúc như Drake của tôi cũng nhận ra, hắn suýt chút nữa đã tức đến mức muốn xé toạc không khí để chui ra ngoài!"

Drake đột nhiên nằm không cũng trúng đạn: "???"

Giang Nguyệt Lộc cảm thấy trong lòng bừng bừng lửa giận, thường ngày anh rất khó bị chọc giận nhưng hôm nay không biết vì sao, trong lòng anh cảm thấy không muốn bàn luận về chuyện của Hạ Dực với bọn họ.

Anh hỏi thẳng: "Thế giờ ông muốn nói cái gì? Hắn không thể đến đây, sau đó thì sao?"

Đứa bé nói với ý sâu xa: "Tất nhiên là ta biết nội tình nên ta dám nói, những Đô Chủ khác chưa chắc đã hiểu biết về lịch sử của Quỷ Đô bằng ta, họ quá trẻ còn ta thì đã chết nhiều năm, ta biết không có Quỷ Vương, Đô Chủ sẽ như thế nào, tai cũng từng thấy Quỷ Vương của lúc còn nhỏ, thậm chí ta còn biết thời đại tồn tại của thần quỷ, con người đã sống như thế nào."

Giang Nguyệt Lộc nhíu mày: "Thần và quỷ cùng tồn tại?"

"Đúng vậy, giống như các ngươi có một vị thần cổ xưa, chúng ta cũng có một quỷ hồn cổ xưa, hai bên giống như âm dương tương hòa, trong thời kỳ chiến tranh và hòa bình luôn có sự chuyển giao."

"Trong thời loạn lạc đã có nhiều người chết, linh hồn cô độc không nơi nương tựa cho nên mới có nhiều ác quỷ nổi loạn, con người sống không tốt mới nhớ đến việc cầu khẩn thần linh, họ quét dọn bụi bặm trong miếu, nhổ cỏ trên đầu thần, quỳ lạy ước nguyện, dâng hương thắp nến, cầu mong một chút sức mạnh từ thần linh..."

Đứa trẻ nói tiếp: "Bấy lâu nay, quy luật vận hành của thế giới chính là như vậy."

Ông ta thở dài: "Trước đây, thế giới âm phủ của chúng ta cũng xinh đẹp như nhân gian, khắp nơi đều là những quỷ hồn và yêu quái độc đáo, nhưng sau đó chỉ còn lại một quỷ hồn già nua này, nó cùng vị thần linh kia trả qua thời đại giống nhau, sớm chìm vào hư vô, trả lại thế giới cho các ngươi và chúng ta."

"Ta thừa nhận Quỷ Vương là hiếm có trong thiên hạ."

"Nghe nói hắn là vật hiến tế trong nghi thức thành thần, cũng nghe nói khi hắn ra đời đã trở thành ác quỷ, ngoài ra còn nghe nói hắn lên trời xuống địa ngục không ai dám kết duyên, là một kẻ không có quá khứ cũng chẳng có tương lai, chỉ là một sát vật có nhiều ác niệm. Nhưng dù vậy, vẫn có người hoặc vật trói buộc được hắn..."

Giang Nguyệt Lộc thờ ơ nói: "Có phải là lão quỷ mà ông đã nói không?"

Đứa trẻ đáp: "Cẩn thận một chút nhé người trẻ tuổi, có thể trước đây ngài ấy không nghe thấy, nhưng bây giờ thì chưa chắc, ta dám chắc sự tỉnh thức của ngài đã ảnh hưởng đến Quỷ Vương, cho nên hắn mới..."

Lời nói của ông ta bị Giang Nguyệt Lộc cắt ngang.

"Điều này có liên quan gì đến hiện tại của chúng ta không?"

Đôi mắt xanh lam của đứa bé ngưng đọng.

Giang Nguyệt Lộc lạnh nhạt nói: "Vị quỷ hồn từ cổ xưa ấy, Quỷ Vương xa xôi kia, có liên quan gì đến cuộc thi giữa chúng ta ở hiện tại không? Có phải ông đã nhầm lẫn trọng điểm, chúng ta vẫn đang ở trong phòng thi và cuộc thi của chúng ta vẫn chưa kết thúc, Jones Vandal đã chết có lẽ sẽ rất nhanh đến lượt ông, có phải đã đến lúc dời sự chú ý khỏi người khác rồi không?"

Đồng Miên đẩy nhẹ Lãnh Vấn Hàn: "Này này, sao anh ấy đột nhiên mạnh mẽ quá vậy, không quen chút nào..."

Lãnh Vấn Hàn ôm miếng thịt sữa nhỏ đang ngủ say không nói gì.

Đồng Miên cũng không mong nhận được câu trả lời của cô bé, vừa nhún vai định quay đi đã bị cô bé kéo tay áo lại, cậu ta ngạc nhiên, hỏi: "Làm gì vậy?"

Lãnh Vấn Hàn: "Mượn một chút thời gian để nói chuyện."

Ở bên kia.

Sau khi Giang Nguyệt Lộc nói xong, xung quanh đã rơi vào sự im lặng kỳ quái.

Một lúc lâu sau, đứa trẻ mới mở miệng: "Ngươi còn tin rằng mình có thể thắng không? Quỷ nhỏ, đạp được lên đầu Jones Vandal rồi nghĩ có thể lớn tiếng với ta,  ngươi phải hiểu rằng, đó chỉ là đầu của một kẻ yếu ớt, nó thậm chí không bằng đế giày của con ta nữa, ngươi lấy đâu ra tự tin."

"Ngươi và ta, từ trước đến nay không đứng trên cùng một vạch xuất phát."

"Đích đến của ngươi là kỳ thi nhàm chán này, là trò chơi giả tưởng do Kim Mộc Tê tạo ra, nhưng đích đến của ta không chỉ có vậy, ta biết nhìn xa hơn bất kỳ ai trong số các ngươi..." Đứa trẻ cười khúc khích một cách nguy hiểm: "Trong khi các ngươi bận rộn trò chuyện với Jones Vandal, chúng ta cũng chẳng có nhàn rỗi."

"Ta biết cô gái bé nhỏ của ngươi đã đến dò hỏi tin tức, có lẽ cô ấy đã kể cho ngươi nghe về tình hình của chúng ta, để ta đoán xem cô ấy đã nói gì nhé, cô ấy nói rằng chúng ta muốn triệu hồi vợ chồng Will đúng không? Ha ha ha! Bọn họ đã chết từ lâu, thậm chí không còn lại mảnh linh hồn nào, đó là nhiệm vụ không thể hoàn thành!"

“Cô ấy có nói rằng chúng ta đã xây dựng một căn nhà an toàn với cái ô khổng lồ bằng vàng làm tâm điểm ở nhà hàng không?"

Những lời nói giống nhau từ miệng đứa trẻ tuôn ra, còn mang theo sự thâm độc.

"Tất cả đều là giả."

"Đó không phải là nơi an toàn, mà là một trận pháp!"

Đứa trẻ càng nói càng kích động, nhưng mấy đứa con của ông ta thì đều mơ hồ: "Bố già, bố đang nói gì vậy... Không có trận pháp nào và chúng ta không phải luôn triệu hồi linh hồn của Will sao, tại sao bố lại nói không có..."

Kim thấp giọng quát: "Đừng nghi ngờ cách thực hiện của bố già! Chắc chắn ông ấy có lý do của mình, các cậu có muốn dâng tặng hẳn tình hình thực tế cho bọn họ biết không!"

Gulian và Drake bị mắng đều cúi đầu xuống, đứa trẻ mắt xanh cười khúc khích: "Những đứa trẻ ngoan của ta, Kim nói đúng, ta có lý do của mình và các con chỉ cần kiên định thực hành là được, thấy trận pháp phát sáng trước mắt không, bây giờ hãy bước vào.”

Trên phần trận pháp được vẽ trên đất trước đó, đã xuất hiện một trận pháp khác.

Bùa chú có hình dạng hoàn toàn khác biệt so với các pháp sư phương Đông, giữa ngôi sao sáu cánh treo lơ lửng một con ngươi nửa mở, quyến rũ và kỳ lạ đang dõi theo ba người, Drake nuốt nước miếng: "...Bố già, tất cả tụi con đều phải vào sao?"

"Ừ, tất cả."

A Kim sải bước tiến vào, Gulian suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo sau.

Cuối cùng chỉ còn lại Drake, không còn lựa chọn nào khác, anh ta bước về phía họ.

"Khoan đã." Giang Nguyệt Lộc nói.

Đứa trẻ lười biếng, nói: "Đại Vu sư của ta ơi, ngươi lại có cao kiến gì nữa sao?"

Giang Nguyệt Lộc không thèm đếm xỉa đến ông ta, mà nhìn thẳng vào Drake: "Anh thật sự muốn nghe lời ông ta sao? Trận pháp này không hề đơn giản."

Drake vuốt dải băng tung bay trên đầu, dáng vẻ kiêu ngạo như lần đầu họ gặp nhau: "Ông ấy là bố của tất cả chúng tôi, chúng tôi tin vào ông ấy!"

Đứa trẻ bật cười khanh khách: "Con ngoan của ta, không uổng công ta từng cưu mang con."

"Con còn nhớ ngày đó không? Ngày mà ta đã đưa một đứa trẻ lạc lối như con về lâu đài, Gulian và A Kim đã chuẩn bị dĩa và dao nĩa mới cho con, ta đã nói với con rằng không cần ăn vội vàng như vậy, từ nay sẽ luôn có những bữa tiệc như thế này vào mỗi ngày, mỗi năm... Ta đã giải thoát các con yêu dấu của ta khỏi đói khát và cô đơn, ban cho các con một gia đình, mỗi đứa con của ta đều dành cho ta lòng tôn trọng và tình yêu."

Đứa trẻ nhìn họ với ánh mắt dịu dàng, đầy thương xót: "Tụi con sẽ mãi mãi chiến đấu vì ta, khi quỳ dưới chân ta, mỗi người trong các con đều đã thề."

A Kim nhỏ giọng, nói: "Từ khi có bố già, con đã không còn phải lang thang nữa."

Gulian nói: "Không có bố, chúng con chẳng là cái gì cả."

Drake cũng nói: "Con vẫn luôn... Khao khát một gia đình, bố biết mà, con khao khát có bố và anh em." Nói đến đây, anh ta nhìn Gulian và A Kim, rồi nhìn về phía Giang Nguyệt Lộc: "Ông ấy đã cho tôi một gia đình trọn vẹn, thanh kiếm của tôi sẽ luôn bảo vệ ông ấy."

Đứa trẻ gật đầu: "Vừa hay ta có một nhiệm vụ dành cho con."

Drake cúi đầu: "Bố già cứ ra lệnh, con sẽ không từ chối."

Anh ta đã nghĩ rất rõ ràng, dù có hòa hợp với Giang Nguyệt Lộc thế nào, bọn họ cũng không thể trở thành bạn bè, chỉ có Gulian và A Kim mới là gia đình thật sự của anh ta.

Vì vậy anh ta quyết tâm, trầm giọng cam kết: "Nếu bố già yêu cầu con quay lại giết Giang Nguyệt Lộc, dùng máu của hắn để kích hoạt trận pháp, con sẽ không do dự."

"Ồ, không phải vậy đâu." Đứa trẻ cười ngắt lời anh ta: "Ta làm sao có thể để con làm việc tàn nhẫn như vậy hả, Drake, con là đứa con ta yêu quý nhất."

Drake thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì..."

"Con chỉ cần giết Gulian và A Kim là được."

Drake: "..."

Đầu óc anh ta như nổ tung: "Cái... Cái gì? Bố già, bố vừa nói gì? Muốn con giết..."

"Giết chết Gulian và A Kim." Ông ta lạnh lùng lặp lại: "Dùng máu của họ để kích hoạt trận pháp, điều này rất có lợi cho ta."

Hai con quỷ vừa được ông ta gọi tên cũng kinh ngạc, bọn họ không ngờ rằng bố già lại đưa ra quyết định này.

Lúc này, giọng của Giang Nguyệt Lộc vang lên còn mang theo chút bất lực: "Bố già... Các anh còn định gọi cái tên giả dối này đến bao giờ? Ông ta không phải bố của các anh."

"Không phải bố thì còn có thể là ai..." Drake lẩm bẩm như mất trí.

"Một kẻ dám gọi thẳng tên Kim Mộc Tê... Đô Chủ hiện tại, hiển nhiên phải có cùng vị thế để có sự tự tin và ngạo mạn như vậy." Giang Nguyệt Lộc nhìn thẳng vào đứa trẻ nhỏ bé kia: "Ông có còn nhớ Jones Vandal từng nói, ông đã thay đổi rất nhiều thân xác, linh hồn của ông luôn di chuyển từ thể xác này sang thể xác khác, như một con chim không bao giờ biết mệt mỏi."

"Vậy ông còn nhớ thân xác đầu tiên mà ông có được không?"

Từng chữ của Giang Nguyệt Lộc đều rõ ràng: "Kính chào, ngài cựu Đô Chủ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play