Cuối cùng Guang Nguyệt Lộc cũng nói được những lời này ra, anh cảm thấy như máu trong người mình sôi trào.
Đứa trẻ mắt xanh nhìn chằm chằm vào anh: "Ngươi vừa gọi ta là gì?"
Giang Nguyệt Lộc đáp: "Đô Chủ đại nhân, cựu Đô Chủ, sau khi ông bị Kim Mộc Tê đánh bại, ông mới bắt đầu chật vật chuyển đổi giữa các thân xác khác nhau, đúng chứ?"
Nghe thấy sự châm biếm trong lời nói của Giang Nguyệt Lộc, đứa trẻ nhếch mép cười rồi chuyển ánh mắt về phía miếng thạch sữa nhỏ: "Hóa ra là vậy, cô ta đã nhớ ra rồi, vậy sao cô ta không nói cho cậu biết chính Kim Mộc Tê đã cướp mất con tàu của ta?"
Nhắc đến mối thù cũ, lửa giận trong lòng ông ta lại bừng lên.
Trải qua bao năm chịu đựng, ngọn lửa này càng lúc càng mạnh, chỉ chờ đến ngày báo thù để thiêu rụi tất cả những đám cỏ dại... Thiêu sạch chúng!
Giang Nguyệt Lộc nói tiếp: "Dung Dung chỉ nói với tôi rằng có hai vị Đô Chủ, một người là kẻ thù giết hại cả gia đình cô ấy, người còn lại chính là ân nhân cứu sống em ấy, tôi biết người lúc sau là Kim Mộc Tê nhưng còn kẻ ở trước là ai, ở đâu, em ấy cũng không rõ và cũng chưa từng nói với tôi."
"Ân nhân?" Đứa trẻ nghiền ngẫm từ này, rồi hừ một tiếng: "Vậy làm sao ngươi biết?"
Giang Nguyệt Lộc đáp: "Suy đoán."
Đứa trẻ như nghe được một câu chuyện cười: "Suy luận?"
"Đúng vậy. Rất nhiều sự việc sẽ có những mối liên kết rất nhỏ. Tôi đã hoạt động trên con tàu này rất lâu rồi và nhìn thấy rất nhiều điều, còn ông là người có liên quan nhiều nhất."
Giang Nguyệt Lộc nói tiếp với giọng điệu điềm tĩnh: "Chẳng hạn như mối quan hệ của ông, hai anh em Will rất quen thuộc với ông, Kim Mộc Tê cũng biết ông, những nhân vật lớn đã hoạt động nhiều năm ở chợ quỷ đều đã nghe đến tên của ông, dường như ông đã xuất hiện ngay từ khi con tàu này được hình thành."
Những lời nói của Giang Nguyệt Lộc như đang đặt vấn đề về bố già, Drake biết rằng mình nên xông lên cầm dao ép Giang Nguyệt Lộc ngừng nói, nhưng anh ta lại không thể làm bất cứ điều gì.
Ngay khi bố già yêu cầu anh ta giết chết Gulian và Kim, cả ba người bọn họ đều bị sốc và đầu óc cũng ngưng trệ.
Họ chỉ có thể nghe Giang Nguyệt Lộc giải thích tất cả.
"Tất nhiên chỉ với những điều này thì chưa đủ, vì thế mà tôi cũng không có nghi ngờ ông."
"Điều thật sự khiến tôi sinh nghi là vì ông có quá nhiều điểm mâu thuẫn."
Đứa trẻ nghe đến đó đã cảm thấy thú vị: "Điểm mâu thuẫn?"
"Khi một người thường xuyên mâu thuẫn với các thông tin khác, thì nên nghi ngờ xem bên nào gặp vấn đề
Đứa trẻ nói: "Vậy thì càng buồn cười hơn, tại sao ngươi chỉ nghi ngờ mỗi ta?"
Giang Nguyệt Lộc bình tĩnh trả lời: "Vì tất cả đã chết."
"Những kẻ đối đầu với ông đều đã chết, nếu không nghi ngờ ông vậy thì người tiếp theo sẽ là tôi."
Đứa trẻ cười lạnh: "Ngươi nghi ngờ điều gì? Nói thử xem."
Giang Nguyệt Lộc đáp: "Trước tiên theo lời ông, Will vô tình đi vào quỷ vực và ước mơ của hắn ta chính là tạo ra một con tàu bay, điều quan trọng nhất chính là, ông nói rằng Will đã phát điên vì ám ảnh với con tàu này, dẫn đến việc gia đình hắn ta tan vỡ và tất cả đều chết đuối ngoài biển."
Đứa trẻ đáp: "Ừ, ta đã nói như vậy, có gì sai sao?"
Giang Nguyệt Lộc: "Không chỉ sai, mà thật sự nên nói chính là không ăn khớp."
Đôi mắt xanh của đứa trẻ trở nên lạnh lùng, ông ta nhìn chằm chằm vào Giang Nguyệt Lộc nhưng Giang Nguyệt Lộc không để tâm mà tiếp tục nói:
"Chẳng phải ông nên là người biết rõ nhất việc, vì sao Will lạc vào quỷ vực sao?"
"Đô Chủ thời đó đã để mắt đến tài năng và thần mộc của vợ chồng họ, nên đã bắt họ về địa phận của mình làm tù binh, rồi ra lệnh họ ngày đêm xây dựng con tàu bay lên trời."
"Với một con tàu lớn như thế này, làm sao chỉ có một gia đình bỗng nhiên hứng thú là có thể xây dựng được?" Giang Nguyệt Lộc cảm thấy ông ta nói dối nhưng không có chút chuẩn bị nào.
"Ông hẳn là đã hứa hẹn với Will rất nhiều thứ chứ gì? Nói rằng sẽ có nhiều người giúp đỡ hắn và hắn sẽ là người đứng đầu duy nhất của dự án lớn này, ông quá giỏi vẽ vời ra những giấc mơ, nhưng thật tiếc, Will đã sớm nhận ra ông là một tên quỷ xấu xa, lòng dạ hiểm độc, nếu tiếp tục ở lại vậy thì cả gia đình của hắn sẽ phải chôn theo con tàu này, cho nên hắn đã lên kế hoạch cho lần trốn chạy đầu tiên?"
"Nhưng hắn không quen với quỷ vực nên nhanh chóng bị ông bắt lại, chắc chắn vào lúc này, đứa em trai vô dụng của hắn là Jones Vandal đã tìm đến."
"Vì đã liên lụy đến vợ con, làm sao hắn có thể kéo thêm đứa em trai duy nhất vào nữa?"
"Will vội vàng đẩy Jones Vandal ra ngoài, nhưng hắn không biết, màn kịch vụng về vừa đánh vừa mắng của mình đã lừa được em trai, thiêu rụi lòng tự trọng còn sót lại của nó, tình anh em giữa hai người đến đây kết thúc và còn kết thúc trong không vui vẻ, thế nhưng, ông lại nhìn thấy tất cả."
Đứa trẻ nhìn anh, cười như không cười.
"Thật đáng thương cho Will." Giang Nguyệt Lộc thở dài: "Lừa được em trai nhưng không thể lừa được ông."
"Để bảo vệ cho Jones Vandal, trong khoảng thời gian đó Will đã tỏ ra rất ngoan ngoãn, ông dần nhận ra rằng để khiến người sống nghe lời, không cần đến tiền bạc hay mỹ nhân, thậm chí không cần đến đòn roi hay hình phạt, chỉ cần dùng một chiêu họ đều sẽ ngoan ngoãn."
"Vậy điều khiến Will nghe lời mà không cần đến dao kiếm là gì?"
Giang Nguyệt Lộc nhìn chằm chằm vào ông ta: "Chính là gia đình."
"Điều có thể làm tổn thương người khác mà không cần thấy máu, chính là điểm yếu của người đó."
"Ông gọi Will đến, giải thích cho hắn về cấu trúc của con tàu bay lên trời."
"Ông nói với hắn rằng, ông không chỉ cần tay nghề của hắn và thần mộc của vợ hắn, mà còn cần thực hiện lễ tế có hơn ngàn người, trong đó, vật phẩm quan trọng nhất có thể cung cấp năng lượng cho con tàu, đó chính là nguồn gốc để con tàu có thể bay xuyên trời chính là người trong tộc của hắn. Ông đã nói như vậy với Will, để hắn đưa ra một sự lựa chọn khó khăn."
"Vật tế này chính là Jones Vandal."
"Hoặc là con gái của hắn."
Đứa trẻ có đôi mắt xanh cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp biệt thự, ông ta cười đến điên cuồng, như thể toàn bộ nội tạng yếu ớt của ông ta muốn bay ra ngoài.
Cuối cùng ông ta ngừng cười, nói: "Đây là lần đầu tiên ta thấy một người ngu ngốc như vậy!"
"Lúc trước cho dù ta nói thế nào hắn cũng không bị thuyết phục được, cứng đầu như đá! Nhưng khi bị ta đe doạ rằng con gái của hắn đang ở trong tay chúng ta, hắn đã không dám hó hé gì nữa, nhìn thấy hắn ngoan ngoãn như vậy, ta mới chợt nhớ ra."
"Ta đã quên, do ta ở đây quá lâu nên quên đi điều con người sợ hãi nhất là gì, tổ tiên của quái vật chẳng phải đã dạy ta rằng, muốn thật sự làm cho người sợ hãi thì phải tìm ra thứ quý giá nhất của họ sao."
"Sợ hãi?" Giang Nguyệt Lộc cảm thấy ông ta thật điên rồ, anh tức giận đến mức bật cười: "Chỉ vì những... Trò vui này, mà ông đã giết nhiều người như vậy, chỉ vì một... Con tàu thôi ư?"
Đứa trẻ có đôi mắt xanh nhìn anh như thể bị xúc phạm: "Loài người nhỏ bé như ngươi, làm sao hiểu được ý nghĩa của việc bay lên trời!”
"Để lên trời, tế lễ vài người thì đã sao? Nếu họ có thể cùng ta lên thiên đường, vậy thì họ phải cảm thấy thật vinh dự, thật đáng tự hào! Ta còn không tính toán với bọn họ, ngươi cần gì đứng ra tính toán giùm?"
Nói xong, ông ta vung tay đẩy ba người Drake đang đờ đẫn lăn vào trung tâm trận pháp.
"Và cả bọn chúng nữa, cũng phải hiến tế!"
Drake mấp máy đôi môi: "Bố già..."
Đáp lại chỉ là sự thờ ơ, lạnh lùng của đứa trẻ.
"Ta chăm sóc ngươi, nhận nuôi ngươi, cho các ngươi ăn uống, các ngươi gọi ta là bố già thì phải biết đền ơn ta." Đứa trẻ đối diện với anh ta, ánh mắt không hề lùi bước và còn có ý định sẽ xé nát miệng đứa con nào dám phản đối, nhưng không ngờ Drake lại rơi nước mắt.
"Chỉ cần là lệnh của bó, con nhất định sẽ làm theo..."
"Con giúp bố không phải vì bố cho con ăn uống cũng không phải vì bố nhặt con về, càng không phải vì bố cho con địa vị cao." Drake vừa khóc vừa lớn tiếng nói: "Con giúp bố bởi vì con hoàn toàn xem bố như bố của mình!"
Đứa trẻ cũng không ngờ anh ta có thể nói những lời như vậy, ông ta chỉ im lặng một chút rồi gật đầu: "Vậy thì càng tốt, vậy thì con càng phải làm gương, chết trước bọn chúng, Gulian, A Kim, các con cũng xem bố là người bố duy nhất đúng không? Vậy thì các con càng nên chết."
Chỉ trong chớp mắt, ông ta đã dùng lời khóc lóc của Drake để uy hiếp hai đứa trẻ còn lại.
Giang Nguyệt Lộc lắc đầu, anh chưa từng gặp kẻ nào vô liêm sỉ đến vậy... Ngay cả trong đám quỷ cũng hiếm thấy.
Một tiếng gọi khẽ đã kéo Giang Nguyệt Lộc ra khỏi dòng suy nghĩ: "Thần linh đại nhân."
Giang Nguyện Lộc quay lại, nhìn thấy ánh sáng yếu ớt và u ám phát ra từ cơ thể của miếng thạch sữa đang nằm trên đất.
"Tôi đã chết từ lâu rồi đúng không?"
Sau khi tỉnh lại, cô bé đã nghe được những lời nói của đứa trẻ mắt xanh, cô bé biết ông ta chính là Đô Chủ trước đây, cô bé chỉ hận không thể lao đến giết ông ta ngay lập tức, nhưng những lời ông ta nói tiếp theo khiến cô bé ngỡ ngàng nhưng không thể nhúc nhích, cô bé rất muốn phản bác nhưng còn nhiều câu hỏi mơ hồ đã được giải đáp qua lời của ông ta.
"Lần đầu tiên cầu cứu ngài, em thật sự rất vui, vì đã lâu lắm rồi em không nghe được tiếng người."
"Em đã nói với ngài em bị nhốt ở dinh thự số một, không thể ra ngoài và mong ngài giúp em."
Giọng cô gái vang lên như một u linh: "Nhưng ngài vào đây bao lâu rồi, ngài đã từng tìm thấy em chưa? Nghe nói có một loại yêu quái là Quỷ Hồn của người chết bị trói buộc trong nhà, chắc em cũng giống bọn chúng... Cho nên em đã chết với ba mẹ mình từ lâu rồi..."
Giọng nói của Dung Dung trở nên đau đớn: "Không nhớ nổi... Đau đầu quá..."
Giang Nguyệt Lộc bế miếng thạch sữa lên: "Dung Dung?"
"Bây giờ ngài đang ôm em đúng không? Ha ha, em thật nhớ những cái ôm như thế này... Trước đây cha mẹ cũng từng ôm em như vậy, nhưng sau đó họ luôn cãi nhau... Mẹ còn mang anh trai đi, em không quên được ánh mắt khi họ rời đi..." Dung Dung bật khóc: "Họ không cần em nữa, không cần em nữa rồi."
Đứa trẻ cười một cách nham hiểm: "Đúng vậy, bọn họ không cần ngươi nữa, cha của ngươi thà hiến tế con gái ruột còn hơn hy sinh em trai của mình, ôi, ngươi thật đáng thương làm sao!"
Giang Nguyệt Lộc quát lên: "Ông câm miệng cho tôi! Đừng nói gì nữa! Dung Dung, ông ta đã nói sai rồi, ông ta đang chọc giận em, em đừng nghe ông ta!"
Anh cúi xuống nhanh chóng bịt tai Dung Dung, nhưng rồi chợt nhận ra, đây chỉ là cơ thể mượn tạm của u linh, một miếng thạch sữa nó hoàn toàn không có tai.
Đứa trẻ cười ha ha, nói: "Trong biệt thự này cô bé có ở khắp mọi nơi, cho nên những gì ta nói cô bé đều có thể nghe thấy hết, ngươi có thể che kín tất cả tai của cô bé không?"
Chết tiệt!
Đây là lợi thế của Dung Dung, vì vậy cô bé đã giúp bọn họ rất nhiều, nhưng không ngờ điều này cũng là thứ làm tổn thương cô bé... Giang Nguyệt Lộc bối rối ôm chặt miếng thịt sữa đang khóc nức nở và la hét không ngừng, như thể cách thời không để ôm lấy cô gái nhỏ, cô bé có đôi mắt đen láy của người phụ nữ phương Đông và mái tóc vàng xoăn của người phương Tây.
...Hóa ra ngài, là một vị thần nhỏ bé.
Em tin chắc ngài có thể đưa em ra khỏi đây...
Anh dường như còn nhìn thấy được em gái của mình, Ngôn Lộ.
...Anh ơi... Em đau quá... Nóng quá...
Vì sao tôi lại đến đây nhỉ? Đầu của Giang Nguyệt Lộc nặng trĩu, anh không thể ngẩng lên nổi.
Tôi đến đây, bởi vì bọn họ đang ở Quỷ Đô.
Chỉ có giết Đô Chủ... Tôi mới có thể có được manh mối... Tìm ra đám người Ngôn Phi.
"Hửm?" Đứa trẻ nhìn Giang Nguyệt Lộc đột nhiên đứng dậy, gương mặt u ám xen lẫn mơ hồ: “Ngươi nghĩ còn ngăn cản được sao? Trận pháp của ta đã hoàn thành, có nó, ta có thể đoạt lại con tàu bay lên trời của mình từ tay Kim Mộc Tê, ta còn phải báo thù hắn và đoạt lại vị trí Đô Chủ của mình, ta còn có thể..."
Đứa trẻ cúi đầu, nhìn cánh tay xuyên qua cơ thể mình.
Giang Nguyệt Lộc vô cùng lạnh lùng, rút cánh tay đầy dịch nhầy ra khỏi cơ thể ông ta: "Vậy thì ông hãy chết chung đi."
Nói xong, anh như vứt rác, ném thân thể rách nát của đứa trẻ xuống bên cạnh Drake, người ở sau vẫn đang ngơ ngác vẫn chưa hoàn hồn, GIang Nguyệt Lộc hỏi cậu ta: "Có muốn đi ra ngoài không?"
Drake mấp máy môi, do dự liếc nhìn đứa trẻ đang cười lớn và không ngừng ho, nhìn anh ta như vậy Giang Nguyệt Lộc mất hết kiên nhẫn cuối cùng, nói: "Anh căn bản không biết gia đình là như thế nào... Các anh chỉ đang chơi trò chơi gia đình thôi! Gia đình thật sự, sẽ không tự tay đưa người thân vào trận pháp..." Nói đến đây, anh đột ngột dừng lại.
Giọng nói của Dung Dung vang lên trong đại sảnh.
Cô bé như đang nói từ khắp các ngóc ngách, nhiều giọng chồng chất lên nhau khiến người nghe cảm thấy kỳ lạ và mơ hồ.
"Vậy tại sao họ lại đưa em vào trận pháp..."
"Tại sao ba mẹ... Lại hy sinh em?"
"Ha ha ha ha ha!" Đứa trẻ cười điên dại: "Đúng vậy! Đúng vậy! Tại sao họ lại hy sinh ngươi nhỉ? Chỉ cần dâng hiến ngươi thì họ đã không còn là gia đình thật sự nữa, ngươi đã bị bỏ rơi rồi! Đó là điều mà thần linh đại nhân của ngươi nói, chẳng lẽ ngươi không tin lời của hắn sao?! Ha ha ha ha ha!"
GIang Nguyệt Lộc lùi lại một bước.
"Dung Dung, ông ta nói không đúng, em hãy bình tĩnh suy nghĩ kỹ lại."
Lời nói lý trí của anh bị cuốn vào dòng thác giận dữ, Dung Dung không còn nghe thấy gì nữa, cô bé chìm đắm trong hồi ức rồi trở nên lạnh lùng, trong nhiều năm qua cô bé đã bị giam cầm trong làn nước lạnh lẽo, nghe tiếng cười và sự đau khổ khắp nơi truyền đến, cô bé cảm thấy mỏi mệt và cô độc.
Ai đã đem đến cho cô bé số phận này?
Dung Dung ngẩng đầu, đưa tay về phía bầu trời trên mặt nước sâu: "Không, ông ta nói đúng mà."
"Mẹ em đã từ bỏ lời hứa sẽ sống bên ba đến bạc đầu."
"Bùm...!" Tường xung quanh nổ tung.
"Anh trai của em đã xé bỏ lời hứa làm anh trai."
Bàn ghế và mặt đất bị dòng chảy đen quét sạch xuống lòng đất.
"Còn ba em đã tự tay đưa em vào trong miệng con tàu này."
Giọng nói đau thương của cô gái vang vọng trong không gian, khi mặt đất sôi trào dần lắng xuống, Giang Nguyệt Lộc mới từ từ giơ tay lên, cố gắng nhìn về phía trước qua ánh sáng mờ ảo.
Trước mắt anh là một con quái vật khổng lồ, các tấm ván gỗ ghép lại với nhau không chút sứt mẻ, có bộ phận chặt chẽ vẫn từ từ xoay chuyển.
Những ống dẫn nối liền với boong tàu, một lõi lạnh lẽo lộ ra.
Bên ngoài của nó được phủ đầy những chiếc hộp gỗ kỳ lạ từ bên ngoài lâu đài, các lá bùa ngả vàng dán chi chít, chỉ có một khoảng trống nhỏ ở giữa để lộ ra.
Khi Giang Nguyệt Lộc đối diện với khoảng trống ấy, đồng tử của anh co chặt lại.
"Khi con tàu ăn emi, cha, mẹ còn có anh trai, các người ấy đã ở đâu...Em đau lắm, em vẫn luôn đau... Em đã kêu cứu."
"Cứu mạng, cứu mạng, cứu mang!!”
Bị giam cầm trong trung tâm của cỗ máy vuông vức, một đống thịt mờ mờ không rõ hình dạng đang không ngừng run rẩy, phát ra tiếng kêu cứu của cô gái, những tiếng kêu chói tai và thê lương.
Âm thanh đó gần như xé nát màng nhĩ của Giang Nguyệt Lộc.
"Cứu tôi với... Thần linh ơi!!!"