Đứa bé thở dài: "Là một quý ông, đáng lẽ ta nên đợi các ngươi chuẩn bị xong xuôi rồi mới ra tay, nhưng ai bảo chúng ta là ác quỷ vô đạo đức chứ. Đành phải đắc tội trước.” 

Không cần ông ta ra lệnh, những đứa con trung thành của ông ta đã hành động.

Chiếc ô khổng lồ trong tay A Kim bỗng nhiên bung ra, nhảy lên không trung tiếp tục xoay tròn, thỉnh thoảng bắn ra những tia lửa kinh người. Gulian theo sát phía sau, rút ra một thanh trường đao to lớn hơn cả người anh ta, "Ầm!” một tiếng cắm xuống đất, bụi đất bắn lên tung tóe về phía Đồng Miên và những người khác.

Lãnh Vấn Hàn mở to đôi mắt trắng dã.

Như thể một tấm chắn vô hình được dựng lên trước mặt, bụi đất và tia lửa đều bị chặn lại bên ngoài, liên tục phát ra tiếng "bùm bùm".

Giọng nói cười cợt của Gulian vang lên: "Nhóc con, nể tình chúng ta từng cùng nhau du ngoạn trên con tàu Ouroboros, ta có thể xin Bố Già tha mạng cho các ngươi. Chỉ cần giao nộp Giang Nguyệt Lộc tàn phế kia, ân oán giữa chúng ta sẽ được xóa bỏ, thế nào? Đây là một vụ giao dịch rất có lợi, các ngươi đều biết cậu ta không thể sống sót."

Drake im lặng đứng bên cạnh.

Anh ta hiểu rõ sức mạnh của cân đo vận mệnh hơn bất kỳ ai. Trên con tàu này, nó đã treo lơ lửng trên không trung, ngự trị trên vạn quỷ suốt bao nhiêu năm, thao túng niềm vui và nỗi khổ của họ.

Trong thế giới này, ai có thể tùy ý điều khiển nỗi đau?

Ánh mắt run rẩy của anh ta liên tục quan sát bóng người bất động đối diện... Giang Nguyệt Lộc.

Anh chính là vị Vu sư mà họ đã đánh cược và bàn tán trước đó, nghĩ đến việc mình còn từng cùng anh dạo chơi ở khu thương mại, Drake cảm thấy khó tin.

"Drake." Bố Già ôn hoà nói: "Con không tập trung, đang nghĩ gì vậy?"

Gulian hừ một tiếng: "Có lẽ cậu ta sắp phản bội rồi, Bố Già. Chúng đã nảy sinh tình cảm ở khu thương mại, bố cũng đã thấy rồi đấy.”

Drake lớn tiếng nói: "Ai thèm phản bội? Tôi còn muốn lấy đầu của cậu ta để dâng lên cho Bố Già, đó là món quà thích hợp nhất để ăn mừng chiến thắng!"

Gulian nói: "Thật sao? Vậy tại sao cậu còn chưa ra tay?"

Dưới ánh mắt của đứa bé mắt xanh, Drake nghiến răng triệu hồi vũ khí. Toàn thân anh ta tràn ngập ánh sáng rực rỡ, nơi nào ánh sáng chiếu đến có vô số con bọ đen nhỏ bay ra từ mặt đất. Từ bóng tối trong góc, kết thành từng đàn, tỏa sáng lấp lánh, tạo thành một đội quân hùng hậu lao về phía Lãnh Vấn Hàn.

Nhìn thấy luồng sáng từ xa, trái tim Lãnh Vấn Hàn chùng xuống.

Đôi mắt cậu đã ở trong bóng tối quá lâu, rất khó thích nghi với ánh sáng mạnh. Có lẽ không ai biết, Lạc Âm Quan, người không sợ trời không sợ đất lại sợ lũ quỷ nhỏ cầm đèn.

Lãnh Vấn Hàn hỏi Đồng Miên: "Anh ấy ổn chứ?”

Hai tay Đồng Miên cùng với băng gạc quấn loạn xạ, hai mắt nhìn chằm chằm vào cơ thể "bệnh nhân", làm gì còn tâm trí để trả lời. Nhưng nghĩ đến việc Lãnh Vấn Hàn đang phải đối phó với ba con quỷ, cậu ta không khỏi lo lắng: "Cậu không cần lo, tôi xử lý xong sẽ đến giúp cậu ngay!"

"Chúng ta phải rút khỏi đây trước, cái trò chơi chết tiệt này, Đô Chủ, Quỷ Vương gì đó, mặc kệ hết.  Trước tiên phải bảo toàn tính mạng và thể lực." Đồng Miên hét lớn: "Sống sót mới là quan trọng nhất!”

Lãnh Vấn Hàn thầm nghĩ: Ý tưởng hay đấy.

Nhưng liệu đối phương có để họ rời đi không?

Vết máu màu hồng nhạt dần dần xuất hiện trong đôi mắt trắng dã của cậu, sau khi bị luồng sáng của Drake tấn công, tình trạng của cậu chỉ có thể trở nên tồi tệ hơn.

Nghĩ đến đây, Lãnh Vấn Hàn cho vài con quỷ xám mà cậu triệu hồi rời đi: "Chạy đi. Càng xa càng tốt.”

Gulian lạnh lùng quan sát: "Còn tưởng đây là chiêu mới của ngươi, hóa ra là động lòng trắc ẩn, thả chúng đi sao?"

Lãnh Vấn Hàn: "Tôi không giống các người."

Gulian: "Phải rồi, phải rồi. Vu sư chính đạo quang minh lỗi lạc, sao có thể giống như chúng ta, lũ sâu bọ trong cống rãnh chứ? Nhưng lòng tốt sẽ mang lại gì cho ngươi?”

Một tia sáng trắng xé toạc lớp chắn bùa chú, mắt trái của Lãnh Vấn Hàn chảy ra một vệt máu màu hồng nhạt.

"Mang lại cái này sao?" Gulian cười ha hả sau khi đắc ý.

Lãnh Vấn Hàn mặc kệ máu chảy ra từ hốc mắt.

Để có thể đưa Giang Nguyệt Lộc và Đồng Miên rời khỏi đây, có thể cậu sẽ phải trả giá rất đắt nhưng không sao. Tuy nhiên, đứa bé con kia vẫn chưa ra tay, cậu rất kiêng dè ông ta.

Đôi mắt xanh nhạt vô cảm kia, dường như biết tất cả sự thật... ông ta đang đứng ở tương lai, xem một màn kịch chiến đấu trong quá khứ. Đương nhiên sẽ không có bất kỳ cảm xúc lo lắng nào, trái lại còn thản nhiên gõ nhịp nhẹ nhàng trên đùi. Cuộc đối đầu trước mắt dường như vẫn chưa đủ kịch tính, ông ta muốn dành sự ra tay của mình cho kẻ thù xứng đáng hơn.

Lòng bàn tay Lãnh Vấn Hàn dần dần ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Là một kẻ thù đáng sợ hơn Jones gấp trăm lần.

Đồng Miên vội vàng lục tung túi thuốc: "Ở đâu rồi, ở đâu, tổ tông ơi, tôi nhớ là đã mang theo bên người rồi mà..."

Cậu ta không nhận ra rằng ấn đường của Giang Nguyệt Lộc đang phát ra ánh sáng mờ ảo, như cánh bướm nhỏ rung rinh sau đó nhanh chóng biến mất.

"Tìm thấy rồi!" Đồng Miên vội vàng cho Giang Nguyệt Lộc uống thuốc, rồi lại quay đầu tiếp tục tìm kiếm: "Còn cái thứ để uống nữa, cậu tôi đưa cho đâu mất rồi…”

Cậu ta không nhìn thấy một viên ngọc tròn nóng hổi nổi lên trên cổ Giang Nguyệt Lộc.

Đó là giọt nước mắt mà Giang Nguyệt Lộc tìm thấy trong buổi đấu giá.

Truyền thuyết kể rằng, đó là nước mắt của Quỷ Vương.

Viên ngọc tỏa ra hơi thở bất an và đáng sợ, vụng về tìm kiếm vị trí của trái tim, sau đó nhanh chóng chui tọt vào trong.

Ở phía bên kia.

Gulian nói: "Loài người các người luôn tự cho mình là lương thiện chính nghĩa, thực chất là đang chịu đựng bản thân, kìm nén dục vọng của chính mình. Nếu đã rất lương thiện, tại sao không quan tâm đến bản thân mình trước? Tính mạng còn khó bảo toàn, vậy mà còn muốn bảo vệ mấy con quỷ vô danh. Hừ, tôi thật sự rất may mắn, sau khi chết sẽ không còn bị ràng buộc bởi những xiềng xích đạo đức và gánh nặng này nữa."

Lời vừa dứt, lũ quỷ khác hiểu ý cười khoái trá.

Trong tai bọn chúng, những lời của Gulian thật êm tai.

A Kim lạnh lùng nói: "Các người nói nhảm nhiều quá rồi đấy, có gì mà phải nói với bọn chúng!"

A Kim chuẩn bị nhanh chóng kết thúc trận chiến, xoay chiếc ô khổng lồ với tốc độ chóng mặt, ánh sáng đỏ thẫm như những hạt mưa bị quăng ra ngoài, bắn vào lớp chắn bùa chú, phát ra tiếng "bùm bùm". Cơn mưa sấm sét màu đỏ này nhanh chóng xé toạc một lỗ hổng, quét qua má Lãnh Vấn Hàn, bắn ra tia máu, cậu kinh hãi hét lên: "Đồng Miên!”

Nếu là Đồng Miên của hai mươi phút trước, cậu ta có thể dễ dàng hóa giải cơn khủng hoảng này.

Nhưng lúc này, cơ thể cậu ta vô cùng chậm chạp, vừa loạng choạng lao về phía trước như một con lười chậm chạp, vừa trơ mắt nhìn cơn bão dữ dội ập đến Giang Nguyệt Lộc. ( truyện trên app tyt )

Cậu ta nhắm chặt mắt, không có chút sức phản kháng nào.

Lãnh Vấn Hàn kinh hãi vươn hai tay ra-

"Phù... phù..."

"Phù... phù..."

Gulian ngừng cười, nhíu mày: "Tiếng gì vậy?"

Drake há hốc mồm, chỉ về phía đối diện: "Hình như là từ bên đó…”

Một cảnh tượng kinh hoàng xảy ra.

Cơn bão dữ dội sắp ập vào người Giang Nguyệt Lộc, bỗng nhiên như bị ai đó quất một roi, lại mắng chửi một tiếng, đỏ mặt tía tai, ngoan ngoãn chuyển hướng đập tan chiếc bàn bên cạnh.

Gulian trợn mắt há mồm: "... A Kim, cậu thất bại rồi?"

A Kim khăng khăng: "Không thể nào.”

Bao nhiêu năm qua, anh ta chưa bao giờ thất bại, chiêu này là tuyệt kỹ của anh ta!

Để chứng minh bản thân, anh ta lại xoay chiếc ô khổng lồ, cơn bão dữ dội hơn trăm lần so với trước đó xé toạc không trung, tạo thành một vòng xoáy màu đỏ, một lần nữa lao về phía Giang Nguyệt Lộc đang bất động.

Lãnh Vấn Hàn vừa định hành động, đã bị kéo tay áo, cậu quay đầu lại trừng mắt nhìn Đồng Miên.

Đồng Miên lắc đầu, đặt ngón tay lên môi: "Đừng nói gì. Nhìn là được rồi."

Nhìn sao được chứ!

Cậu tức giận quay người lại, định vùng vẫy thoát ra thì thấy cơn mưa đỏ trên không trung lại một lần nữa chuyển hướng. Có lẽ là bị chọc giận, lần này cơn mưa gió dữ dội lao thẳng về phía A Kim, Gulian và Drake không thể không hứng chịu đòn tấn công của đồng đội mình, họ thở hổn hển mắng: "Kim, cậu thất thủ hai lần rồi đấy!”

"Tôi đã nói tôi không thể nào thất thủ! Tuyệt đối không!" A Kim trừng mắt nhìn về phía trước, chiếc ô khổng lồ tạo ra những luồng khí xoáy trên không trung, đánh thành từng đợt về phía Giang Nguyệt Lộc đang ngủ say, nhưng tất cả đều bị bật ngược trở lại khiến anh ta rên rỉ thảm thiết.

Gulian không chịu nổi nữa: "Đủ rồi, dừng lại đi!"

"Cậu không thấy cậu ta vẫn bình an vô sự sao? Tất cả chúng ta đang phải gánh chịu đấy!”

A Kim dừng lại, nhìn Giang Nguyệt Lộc với vẻ khó hiểu: "Cậu ta rốt cuộc... rốt cuộc đã làm gì..."

"E là không phải do cậu ta làm."

Giọng nói trẻ con vang lên từ phía sau, bọn họ quay đầu lại, thấy Bố Già người vẫn luôn ung dung xem kịch đã ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào đối phương như thể đang đối mặt với kẻ thù lớn.

Cảm giác sởn gai ốc chỉ có thể đến từ một âm linh mạnh hơn ông ta, không phải Kim Mộc Tê, tên nhóc đó vẫn luôn ở trên tàu, ông ta có thể cảm nhận được. Nếu không phải Kim Mộc Tê, trên con tàu này còn ai mạnh hơn ông ta cơ chứ... bàn tay của đứa bé nắm chặt lại. Hơn nữa, ông ta thậm chí còn không thể cảm nhận được bất kỳ thông tin nào của đối phương.

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Giang Nguyệt Lộc.

Nhưng lúc này, anh như thể đang có một giấc ngủ ngon, ngủ rất yên bình.

Một người ngủ say như chết xuất hiện trong trận chiến ác liệt như vậy, quả thật là rất dễ gây thù chuốc oán.

Gulian đang tức giận thì bị ai đó vỗ vai, anh ta quay đầu lại nhìn A Kim với khuôn mặt đen sì: "Làm gì vậy?"

A Kim chỉ về phía đối diện: "Cậu thử xem.”

-

... Không biết bao lâu đã trôi qua.

Giang Nguyệt Lộc mở mắt.

Anh cảm thấy cả người sảng khoái, từ khi bước vào trường thi, anh chưa bao giờ ngủ ngon như vậy.

Ơ... không đúng. Bây giờ đâu phải lúc ngủ!

Anh đứng dậy: "Bây giờ-”

"A, anh tỉnh rồi." Đồng Miên lười biếng chào hỏi: "Cứ tưởng anh còn ngủ thêm một lúc nữa chứ."

Giang Nguyệt Lộc cảm thấy rất bực bội: "Ngủ cái gì, trong tình huống hiện tại của chúng ta, cậu ngủ được sao?"

Anh không muốn để ý đến Đồng Miên, cậu nhóc ngây thơ này chỉ khiến anh thấy phiền phức: "May mà tôi mang theo Vấn Hàn, em ấy luôn đáng tin cậy, lúc này nhất định-" Quay đầu lại, lời nói bị mắc kẹt trong cổ họng.

Tuyển thủ đáng tin cậy đang cầm một chiếc quạt trắng phe phẩy cho anh.

Nhìn kỹ chiếc quạt, mơ hồ nhận ra... đó là... một miếng thạch rau câu bị ép dẹt, Giang Nguyệt Lộc: "Sao em lại lấy Nhung Nhung ra để quạt vậy hả!"

Lãnh Vấn Hàn tỏ vẻ ấm ức.

Đồng Miên ngáp dài: "Thôi, anh đừng mắng cậu ấy nữa, lúc này chúng ta thực sự rất chán, không ép dẹt Nhung Nhung thì chẳng còn gì để làm.”

Giang Nguyệt Lộc: "Sao lại chán được chứ? Chúng ta còn phải đánh nhau với bốn người bên kia, cơ thể tôi còn chưa khỏi hẳn, chúng ta còn rất nhiều việc phải..."

"Được rồi được rồi, dừng lại." Đồng Miên ngăn anh lại: "Đừng lo lắng, những chuyện đó đều đã được giải quyết rồi, anh không thấy mình đã có thể đứng dậy rồi sao?"

Giang Nguyệt Lộc: "...”

Phải rồi nhỉ.

Hình như mình đã đứng dậy được rồi.

Anh cúi đầu nhìn xuống, tứ chi đều lành lặn, tuy vẫn cảm thấy hơi gượng gạo, nhưng ít nhất đã có thể đứng vững và nói chuyện.

"Dù tôi đã khỏi nhưng bên kia-”

"Chuyện đó anh không cần phải lo lắng đâu." Đồng Miên nói: "Ban đầu tôi cũng lo muốn chết, nhưng bọn họ thay phiên nhau tấn công, dù đã dốc hết sức lực cũng không thể hạ gục chúng ta, bản thân thì mệt đến thở không ra hơi, bây giờ đã dừng lại được một lúc rồi, xem ra cuối cùng cũng đã nản lòng.”

Giang Nguyệt Lộc ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu cậu ta đang nói gì.

Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn, anh thấy Gulian đang thở hổn hển như chó cùng A Kim đang trừng mắt nhìn anh ta đứng trên ban công tầng hai, còn có Drake với vẻ mặt phức tạp và Bố Già với vẻ mặt khó đoán. Bốn con quỷ tuy biểu cảm khác nhau, nhưng dường như đều đầy oán hận với anh, như thể anh đã làm điều gì đó động trời.

Đồng Miên cười hì hì: "Này, nói thật đi, rốt cuộc anh đã dùng thần thông gì vậy? Chiêu thức phản đòn vô hạn này tìm kiếm từ xưa đến nay cũng không thấy, hèn hạ quá haha! Bực mình thật đấy. Anh không biết bọn họ đã mắng anh bao nhiêu câu đâu!"

"Chẳng lẽ là đạo cụ giới hạn sử dụng trong trường thi? Nhưng cũng chưa nghe anh nói qua. Pháp bảo mua ở Thập Bát Đương Phố à? Ừm, cũng không phải, nếu có bảo bối như vậy, tôi đã cướp lấy từ lâu rồi, sao có thể rơi vào tay anh được... Này này, rốt cuộc là cái gì vậy?”

Giang Nguyệt Lộc không hiểu cậu ta đang nói gì.

Nhưng anh có thể chắc chắn rằng, trên người mình nhất định đã xảy ra một sự thay đổi kỳ diệu.

Trên người anh...

Giang Nguyệt Lộc vừa bán tín bán nghi vừa lấy ra một viên ngọc tròn đang kề sát vào tim, việc rời khỏi vùng đất phong thủy khiến nó vô cùng khó chịu, đang tỏa ra ánh sáng đỏ u ám.

Giang Nguyệt Lộc do dự hỏi ra cái tên kia: "... Hạ Dực?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play