Người đàn ông trước mắt đã hoàn toàn biến thành ác quỷ.

Jones run rẩy nói: "Ngươi đang nói bậy, ngươi đang nói bậy!"

Thế nhưng, trái tim yếu đuối của ông ta đã sớm đầu hàng kẻ thù. 

Tiềm thức mách bảo ông ta rằng những lời Giang Nguyệt Lộc nói là sự thật.

Một tòa nhà, một cây cầu sau khi được xây dựng, đôi khi cần phải mời pháp sư đến làm lễ tế cuối cùng mới coi như hoàn thành. Theo một nghĩa nào đó, tàu thuyền cũng giống như công trình kiến trúc, những con tàu được chế tạo riêng theo yêu cầu của những người có gu thẩm mỹ kỳ lạ cũng cần phải mời Vu sư đến làm phép, bố ông ta ngày trước đã làm như vậy.

Có lẽ chỉ những kẻ mù tịt về đóng tàu mới có thể phản bác lại anh... Jones nghĩ một cách đáng thương.

Ông ta cười nhạo: "Nó không chọn ta, chẳng phải là vì Will phù hợp với huyết tế hơn ta sao? Anh ta mạnh mẽ như vậy, ai cũng thích anh ta hơn ta, vậy thì anh ta thuận theo tự nhiên mà chết cũng là điều hợp lý, phải không?"

Đồng Miên không thể chịu đựng được nữa: "Rốt cuộc ông đang nói nhảm nhí gì vậy hả?”

Giang Nguyệt Lộc không hề tức giận, lắc đầu nói: "Nó không phải là con người, không thể phân biệt được năng lực hay phẩm chất của con người. Ai cũng có thể nhìn ra Will mạnh hơn ông rất nhiều, nhưng rất tiếc, con quái vật ăn thịt đó chỉ quan tâm đến việc hai người có cùng mùi vị hay không. Mùi vị này có ở trên người ông, trên người con gái và con trai của ông ấy cũng có."

Jones lẩm bẩm: "Con gái, con trai…”

"Ông ấy có thể chọn cách tự bảo vệ mình, đưa gia đình đi thật xa. Tình thế trước mắt dường như chỉ cần hy sinh một mình ông là có thể giải quyết hoàn hảo. Thế nhưng ông ấy vẫn từ chối ông. Lời từ chối mà ông cho là sỉ nhục, thực ra là chiếc ô bảo vệ mà anh trai ông liều mạng giữ lại cho ông, biết được tất cả những điều này, ông có cảm thấy ghê tởm hay tức giận hay không?"

"Là gì thì có còn quan trọng nữa sao..."

Jones cười khẩy: "Dù sao thì ta cũng sắp chết rồi.”

Cơ thể ông ta đang dần dần tan biến, cây đào đâm xuyên qua ngực đã cắt đứt khả năng đầu thai chuyển kiếp của ông ta. Từ nay về sau, ông ta sẽ không còn là quỷ, càng không phải là người, ông ta sẽ tan biến giữa trời đất, trở thành hư không. (App T-Y-T)

"Làm quỷ thật sự chẳng sung sướng gì.”

Ông ta ngẩng đầu lên: "Quỷ giới vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt, không có chút ánh mặt trời nào. Ta nhớ biển cả lấp lánh ánh nắng, cả gia đình chúng ta sẽ cùng nhau đi du ngoạn trên con tàu lớn do bố ta sửa chữa. Ta thích ngắm nhìn những sinh vật kỳ lạ dưới biển, còn Will thích ngắm nhìn những người trên những con tàu mà chúng ta gặp... sở thích của chúng tôi ngay từ đầu đã khác nhau."

"Nói ta thích đóng tàu ư, thật ra cũng chưa chắc. Ta chỉ là quen với việc tranh giành hơn thua với anh ta trong mọi việc, nhưng ta đã quên mất, anh trai ta, anh ta chưa bao giờ…”

Lời nói như trút được gánh nặng phát ra từ miệng hư ảnh.

"Chưa bao giờ giành lấy thứ gì của ta."

Trước khi biến mất hoàn toàn, Jones gửi một luồng gió nhẹ đến tai Giang Nguyệt Lộc: "Biết không, cô bé tên Dung Dung bên cạnh ngươi, thực ra cô bé ấy..."

Giọng nói biến mất, bụi lắng xuống.

Đến đây, gia tộc đóng tàu lâu đời này cuối cùng cũng phải đối mặt với lần ly biệt cuối cùng. Giang Nguyệt Lộc đứng lặng im, không biết cảm xúc trong lòng là gì, sau một hồi lâu anh mới quay người lại.

Đồng Miên bước tới: "Ông ta đi rồi?"

Đối với những quỷ hồn sau khi chết, không thể nói là chết thêm một lần nữa. Vì vậy, họ, những Vu sư thường sẽ nói là tiễn đưa linh hồn. Tuy nhiên, trường hợp của Jones có hơi đặc biệt.

Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Ừ."

Đồng Miên vừa định lên tiếng, trên tầng đã vang lên tiếng vỗ tay: "Haiz, đáng lẽ là một câu chuyện tuyệt vời, tiếc là hơi cũ."

Lời vừa dứt, Drake nhảy từ lầu hai xuống, đi đến trước mặt Giang Nguyệt Lộc.

Đồng Miên nghiến răng nghiến lợi: "Cái gì, cũ là sao?”

Drake nói: "Đúng vậy. Đối với những người mới đến như các cậu, nghe có vẻ mới lạ. Nhưng phần lớn câu chuyện cậu kể, chúng tôi đã nghe Bố Già kể rồi."

Bố Già gầm lên: "Cái gì, sao ta không biết!"

"Vì ông nhiều lời." A Kim nói từ phía sau. Anh ta đẩy chiếc ghế bập bênh, bình tĩnh đi xuống như một người hầu trung thành đi theo bên cạnh Bố Già.

Nhóm người này bước tới trước mặt, uy nghiêm tự nhiên toát ra, khí thế bức người.

Khác với người chủ tàu đơn độc, nhóm của họ không tổn thất một ai, và điều đáng sợ hơn là, họ rất đoàn kết. Mấy người này bị trói chặt bởi sợi dây mang tên trung thành để bảo vệ Bố Già. Để thực hiện nguyện vọng của Bố Già đám trẻ này sẵn sàng hy sinh linh hồn của mình, có thể vượt qua mọi chông gai để tiến tới chiến thắng cuối cùng.

Đứa bé con với đôi mắt xanh nhìn Giang Nguyệt Lộc: "Chúng ta lại gặp nhau rồi, Ngôn."

Tâm trí của ông ta trưởng thành hơn rất nhiều so với vẻ ngoài trẻ thơ. Trên vùng biển rộng lớn này, khó có thể tìm thấy sinh vật nào có tuổi đời dài hơn ông ta. Người duy nhất có thể sánh ngang với ông ta, có lẽ chỉ có vị Quỷ Vương bí ẩn kia. Dựa vào huyết thống, sức mạnh và hoàn cảnh kỳ lạ, ngài ấy đã vượt qua mười vị Đô Chủ khác, ngồi lên ngai vàng- chàng trai trẻ mang tên "Dực".

Có lẽ chính vì vậy mà ông ta đặc biệt kinh ngạc khi nhận được tin tức.

"Hoặc, ta nên gọi ngươi bằng cái tên thật. Kẻ bị Quỷ Vương treo lệnh truy nã, Vu sư của Học viện Giang Nguyệt Lộc."

Drake từ từ há hốc miệng: "Cậu ta... là Giang Nguyệt Lộc?”

Gulian cười khẩy: "Loài người còn giỏi lừa đảo hơn cả ma quỷ, Drake, đó chính là người bạn tốt mà cậu kết giao đấy!"

"Đừng trách mắng nó, Gulian."

"Chúng ta không nên khinh thường kẻ đã chọc giận Quỷ Vương.”

Đứa bé thản nhiên nói: "Trong mối quan hệ ngắn ngủi của ta và Quỷ Vương, ta chỉ rút ra được một ấn tượng. Tảng đá cứng đầu, ác quỷ khó cứu, oán hận khó phai. Tảng đá mang trong mình lòng hận thù trời đất bao nhiêu năm qua, sao bỗng nhiên lại có hứng thú với một Vu sư?"

Giang Nguyệt Lộc biết rằng, lúc này phủ nhận cũng vô ích.

Anh thẳng thắn thừa nhận: "Ông phát hiện ra từ lúc nào?”

Đứa bé nói: "Đến nước này mà vẫn bình tĩnh như vậy, Giang Vu sư. Ngươi có biết kết cục của con người trong Quỷ giới sẽ ra sao không? Có lẽ ngươi nên xem xét gia đình Will."

Giang Nguyệt Lộc đáp: "Vậy ông có biết kết cục của quỷ trước mặt Vu sư sẽ ra sao không? Tôi khuyên ông nên xem lại lịch sử của Học viện."

Đồng Miên cười phá lên một cách khoa trương.

Cậu ta đẩy Lãnh Vấn Hàn một cái: "Này, anh ấy hài hước thật đấy!”

Thế nhưng Lãnh Vấn Hàn không để ý đến cậu ta, đôi mắt trắng dã có chút lo lắng khó nhận ra.

Nghe Giang Nguyệt Lộc nói, đứa bé mỉm cười: "Miệng lưỡi sắc bén. Nhưng không sao, ngươi cứ tiếp tục cứng miệng tiếp đi, ta không phải là tên ngốc Jones, con cái của ta cũng sẽ không giống Joe. Mặc dù ta không hứng thú lắm với trò chơi nhàm chán này nhưng nếu vị Đô Chủ kia thực sự muốn phân thắng bại, ta sẽ là người chiến thắng cuối cùng.”

Giang Nguyệt Lộc nói: "Ồ, nghe quen quá. Hình như không lâu trước đây tôi đã nghe Jones nói câu này rồi."

Nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của anh, đứa bé mỉm cười không chút bận tâm. Nụ cười bí ẩn như đứng trên tất cả, siêu thoát khỏi sinh tử lại xuất hiện trên khuôn mặt non nớt của nó: "Ngươi chắc hẳn biết chúng ta đang làm gì phải không?”

"Biết chứ." Đồng Miên bực bội nói: "Chẳng phải các người đang tìm kiếm vật dụng cá nhân của vợ chồng Will trong biệt thự, muốn triệu hồi họ quay về sao? Xin lỗi nhé, chúng tôi đã nhanh hơn một bước rồi. Nghe thấy thông báo vừa rồi không? Chúng tôi mới là người chiến thắng thực sự của trò chơi này."

Đứa bé: "Ồ? Xin hỏi các ngươi đã thắng trò chơi gì?"

Đồng Miên: "Chẳng phải ông là trẻ con sao, sao lại đãng trí như ông già thế? Ngay từ đầu đã nói rồi, chúng tôi phải tìm thấy cha mẹ của Dung Dung, ai tìm thấy cha mẹ của cô bé trước, người đó sẽ thắng-”

Đứa bé cười khúc khích, vì còn quá nhỏ nên ông ta như đang bắt chước tiếng cười của người lớn, tạo cảm giác ghê tởm và kỳ dị như cố tình bóp méo giọng nói. ( truyện trên app T Y T )

Đồng Miên nổi giận: "Ông cười cái gì hả?!"

"Xin lỗi, xin lỗi... Thực sự quá buồn cười." Đứa bé cười đến chảy nước mắt: "Không phải là lời nói của cậu buồn cười, mà là ta nhìn thấy khoảng cách xa vời giữa hai ta. Trời ạ, cùng lớn lên trên một mảnh đất, hít thở cùng một bầu không khí và ánh sáng mặt trời, tại sao sự khác biệt giữa người với người lại lớn đến vậy chứ?”

Ông ta nói quá dài dòng, Đồng Miên không nghe hết nhưng cậu ta cảm thấy được: "Mẹ kiếp, ông đang mắng tôi đấy à."

"Tôi đã muốn xử lý ông từ lâu rồi, hôm nay sẽ cho ông nếm thử thanh kiếm chuyên cắt tiểu quỷ của tôi..." Đồng Miên thầm nghĩ "Còn tưởng anh đây vẫn là kẻ yếu đuối như xưa sao". Khi cậu ta xắn tay áo định xông lên đánh nhau, nhưng lại bị đứa bé chặn lại bằng một câu nói: "Trước khi xông lên chịu đòn, hãy xem đội trưởng tốt của cậu đi, e rằng anh ta sắp không trụ được rồi."

Đội trưởng?

Đồng Miên hiểu ra ông ta đang nói đến Giang Nguyệt Lộc.

Giang Nguyệt Lộc làm sao vậy?

... Hình như anh đã im lặng một lúc rồi.

Đồng Miên nghi ngờ quay người lại, vốn dĩ vẫn đề phòng đám quỷ sau lưng giở trò bỉ ổi nhưng sau khi nhìn thấy Giang Nguyệt Lộc thì hoàn toàn ngây người: "Anh... anh làm sao vậy?”

Giang Nguyệt Lộc đứng ngay sau lưng cậu ta, đôi mắt sáng long lanh, nhìn có vẻ giống như trước nhưng toàn thân anh toát ra một cảm giác kỳ lạ khó tả.

Giang Nguyệt Lộc trầm giọng nói: "Tránh xa tôi ra."

"Rốt cuộc làm sao vậy... Trời ạ, đừng làm tôi sợ, Giang Nguyệt Lộc…”

Cậu ta vẫn đang lẩm bẩm, nhưng cảnh tượng xuất hiện tiếp theo khiến cậu ta hoàn toàn im bặt. Chân phải của Giang Nguyệt Lộc phát ra tiếng "rắc rắc", đột nhiên xoay ngược 180 độ, điều kinh khủng nhất là, chân của anh đã bị vặn vẹo đến mức này mà vẫn không có giọt máu nào chảy ra!

Giang Nguyệt Lộc toát mồ hôi lạnh, cơn đau khiến đầu óc anh tê dại, anh nghiến răng nói: "Tránh... xa..." Chưa kịp nói hết câu, một lực lượng kỳ lạ đã kéo cổ, cổ tay và mắt cá chân của anh, như một con rối gỗ bị nhấc lên, bị người chủ tàn nhẫn bẻ gãy từng khớp xương.

Tiếng "rắc, rắc" vang lên liên tục, như cắt vào tim Đồng Miên và Lãnh Vấn Hàn.

Họ muốn tiến lên giúp đỡ, giữ chặt anh lại, nhưng dường như dù chạm vào bất kỳ chỗ nào, Giang Nguyệt Lộc cũng sẽ đau đến mức chết ngay lập tức, các chi của anh đã bị vặn vẹo hoàn toàn. Xương cốt như có linh tính, di chuyển và nảy lên trong cơ thể anh, da thịt lộ ra bên ngoài thỉnh thoảng lại mọc ra gai xương sắc nhọn.

Giọng nói của đứa bé vang lên từ phía sau: "Tự xưng là Vu sư, vậy mà lại không biết cái giá của sự trao đổi. Ngươi không nghĩ rằng Cân Đo Vận Mệnh có thể dễ dàng sử dụng như vậy chứ?"

Đồng Miên bất giác quỳ sụp xuống bên cạnh Giang Nguyệt Lộc: "Cân đo vận mệnh..."

Thảo nào...

Thảo nào cậu ta luôn cảm nhận được nỗi đau của Giang Nguyệt Lộc!

Khuôn mặt Lãnh Vấn Hàn trắng bệch như tờ giấy, cậu túm lấy Đồng Miên: "Nghĩ cách đi!"

Đồng Miên lẩm bẩm: "Không còn cách nào nữa, lần thi trước anh ấy đã mất hết cơ thể, chỉ còn lại một chiếc mặt nạ bảo vệ đầu. Cậu tôi đã phải rất vất vả mới may tạm cho anh ấy một cơ thể, nếu lần này cũng mất... Anh ấy... anh ấy nhất định... nhất định sẽ..."

Lãnh Vấn Hàn gầm lên: "Nhất định sẽ thế nào?!"

Nước mắt Đồng Miên tuôn rơi: "Nhất định anh ấy sẽ hồn phi phách tán!"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play