Đồ tể Trương nắm lấy chiếc roi sắt trong tay, cảm giác như bàn tay gã đang run rẩy. 

Đôi bàn tay của gã đã từng chống chọi với gió lạnh suốt nhiều năm, thô ráp và đầy những vết sẹo.

Ngày cưới, khi đón vợ về nhà, gã ngồi cứng đơ không dám động đậy, chỉ sợ rằng đôi bàn tay to lớn như lá quạt của mình sẽ vô tình làm đau cô ấy. Vợ gã khi ấy ngồi bên giường, đôi vai nhỏ nhắn, dáng người mảnh khảnh, tựa như chỉ cần một hơi thở là cô ấy sẽ bị thổi bay.

Sau này, khi gã kể lại những suy nghĩ mơ hồ ấy cho vợ nghe, cô ấy đã che miệng cười khúc khích: "Em đâu phải bươm bướm, làm sao có thể bị thổi bay được chứ!"

Hóa thành bươm bướm, hóa thành loài côn trùng nhỏ bé, đó là những tưởng tượng lãng mạn mà cô ấy đã nghĩ ra. Nhưng một người đàn ông thô kệch như gã không hiểu được điều đó. Vậy mà, khi cô ấy bị bọn cướp chém đứt cổ, gã lại ngớ ngẩn nghĩ về câu nói ấy - giá như em thật sự có thể biến thành bươm bướm thì tốt biết bao.

Ít nhất mỗi mùa xuân, em sẽ đến thăm anh.

Mắt đồ tể Trương trở nên mờ đi, gã gầm lên một tiếng rồi vung roi sắt quất xuống người giấy đang run rẩy.

Điều kỳ lạ là roi sắt vừa dài vừa nặng nhưng mỗi nhát đều trúng đích, như thể nó được thiết kế đặc biệt để chế ngự người giấy.

Người giấy vốn đã bị xiềng xích đè ép không còn chút sức lực, lúc này bị quất mạnh trông càng thảm hại hơn. Có vẻ cơn đau đã làm nó không chịu nổi, nó bỗng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đồ tể Trương đang không ngừng quất roi, khuôn mặt trắng bệch của nó đầy hận thù, như muốn khắc sâu hình ảnh của gã vào trong tâm trí suốt đời.

Đồ tể Trương cảm thấy một nỗi sợ dâng lên trong lòng, gã nghiến răng nói: "Cả đời này ngươi sẽ không thể động đậy! Hãy từ bỏ đi!"

Cuộc tra tấn một chiều này kéo dài suốt đêm, một năm trôi qua, thù hận không những không giảm mà còn tăng lên, tất cả được trút ra vào đêm Trung Nguyên.

Triệu Tiểu Huyên hỏi nhỏ: "Họ còn định đánh đến bao giờ nữa?"

Vu Hùng ngáp dài: "Buồn ngủ quá, bao giờ chúng ta mới được về ngủ đây?"

Họ chỉ đứng xem một đêm đã mệt lả, huống chi những người phải hành động suốt đêm? Lưu Thạch Đầu và đồ tể Trương là những người đàn ông khỏe mạnh không cần phải nói, nhưng ngay cả Từ bà bà cũng không biết mệt mỏi, bà ta mang tất cả sự căm phẫn trút vào những đòn roi, suốt đêm chẳng mấy khi ngơi nghỉ. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Giang Nguyệt Lộc nhìn bà ta nghỉ một lúc, thở một hơi, rồi lại giơ tay lên - dường như thù hận đã cho bà sức mạnh vô tận.

Ánh ban mai len lỏi vào, Chu đại nhân tuyên bố kết thúc nghi lễ, roi lần lượt được thu hồi, người giấy bị áp giải về dưới lòng đất, người dân trở lại dáng vẻ lạnh lùng, yên tĩnh, như đã chết trước khi vào trấn.

Giang Nguyệt Lộc quay lại nói: "Thiếu gia, chúng ta có thể về rồi."

Giang Nguyệt Lộc ban đầu nghĩ rằng vị thiếu gia này chỉ xem qua loa phần đầu, sau khi thỏa mãn sự tò mò sẽ rời đi, nhưng không ngờ hắn ta đã ngồi cả đêm. Trong khi các Vu sư khác ngáp liên tục thì hắn ta vẫn chăm chú theo dõi đến cuối, thậm chí đến lúc này khi mọi người đã tản đi hết, hắn ta vẫn ngồi đó suy tư.

Giang Nguyệt Lộc đang suy nghĩ miên man, không nhận ra rằng ánh mắt của Thiếu gia Hạ đã hướng về mình.

Từ khi quen biết, đôi mắt ấy luôn đầy vẻ châm biếm, ngông cuồng, giận dữ và thiếu kiên nhẫn, hiếm khi có khoảnh khắc trống rỗng như bây giờ. Không hiểu sao, Giang Nguyệt Lộc cảm thấy rằng đây mới là con người thực sự của hắn ta.

"Hừm."

Thiếu gia Hạ nhìn về phía khoảng trống trước bài vị, nơi mà trước đó những người dân hoặc khóc hoặc cười, cảm xúc dâng trào mãnh liệt: "Đây chính là thù hận sao?"

Câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng Giang Nguyệt Lộc nhanh chóng hiểu được.

Thiếu gia dù sao vẫn là thiếu gia, mặc dù đã ra ngoài và trải nghiệm nhiều điều nhưng trước đó hắn ta được nuôi dưỡng trong hoàng gia, từ nhỏ đã được chiều chuộng, làm sao hiểu được nỗi khổ đau và oán hận là gì?

Có phải vì chưa từng thấy bao giờ nên mới ngồi đây xem cả đêm?

Chưa kịp để Giang Nguyệt Lộc suy nghĩ, Thiếu gia Hạ lại nhìn sang hỏi tiếp: "Anh cũng từng trải qua sao?"

Giang Nguyệt Lộc ngạc nhiên, im lặng không trả lời.

Nhưng Thiếu gia Hạ không hỏi thêm, dường như hắn ta không quan tâm đến câu chuyện cụ thể mà chỉ chú ý đến chính cảm giác thù hận. Sau một lúc đắn đo, hắn ta đứng dậy nhìn quanh, mặt tối sầm lại: "Mọi người đâu cả rồi!"

Giang Nguyệt Lộc: "..."

Thiếu gia Hạ giận dữ: "Đúng là to gan, dám bỏ đi mà không nói gì!"

Giang Nguyệt Lộc thanh minh: "Bọn họ đã về trước để chuẩn bị bữa trưa, Thiếu gia có muốn về dùng cơm không? Giờ vừa đúng lúc."

Chẳng những vừa đúng lúc, mà trời bên ngoài đã sáng hẳn, rõ ràng hôm qua họ vào đây lúc nửa đêm... không lẽ đã ở đây cả đêm sao? Giang Nguyệt Lộc theo chân Thiếu gia Hạ bước ra khỏi từ đường, cuối cùng mới cảm thấy mình đã thoát khỏi bầu không khí u ám, lạnh lẽo.

-

Buổi trưa, các Vu sư cùng dùng bữa tại Chu gia.

Khương Tâm Tuệ cảm thán: "Hôm nay trông họ vui hơn hôm qua. Mọi người biết không, Lưu Thạch Đầu vừa rồi còn chủ động chào hỏi tôi nữa."

Triệu Tiểu Huyên cười khúc khích: "Lưu Thạch Đầu chào hỏi cô? Người như ông ta mà cũng biết chào hỏi sao?"

Trần Xuyên khinh thường: "Chờ đợi một năm mới báo được thù, tất nhiên là vui mừng rồi."

Triệu Tiểu Huyên nói: "Đừng nói thế, nhờ họ vui vẻ mà hôm nay chúng ta không phải uống nước lã ăn bánh mì nữa đấy."

Triệu Tiểu Huyên chăm chú quan sát bữa cơm bày sẵn trên bàn. Hôm nay dân trấn đã giết một con lợn để chiêu đãi họ. Vừa ăn trưa xong, tối lại được mời đến Túy Tiên Lâu dự tiệc.

"Túy Tiên Lâu?" Trần Xuyên hỏi: "Là ngôi nhà bỏ hoang mà chúng ta nhìn thấy hôm qua đúng không?"

Lãnh Tĩnh đáp: "Nghe nói chúng ta sắp đi nên họ đã dọn dẹp Túy Tiên Lâu, tối nay còn được thưởng thức tay nghề của đầu bếp duy nhất Trấn Uất Đấu."

Tất cả mọi người đều rất mong đợi. Vu Hùng thì lo lắng liếc nhìn Lâm Thần Âm, từ lúc bắt đầu ăn đến giờ anh ta không nói gì, nhưng thực tế chứng minh rằng anh ta không nói thì thôi, một khi đã nói là như súng liên thanh.

Vu Hùng giờ đã rất hoảng sợ: "Anh Âm... Anh nghĩ xem tối nay chúng ta có nên đi không?"

Giọng anh ta nhỏ, không ai trên bàn chú ý.

Lâm Thần Âm cũng không quan tâm đến những người khác, chỉ liếc nhìn Giang Nguyệt Lộc đang lặng lẽ ăn, Giang Nguyệt Lộc cũng không nói gì, không biết có cùng suy nghĩ với anh ta không.

Nhưng dù sao anh ta cũng đã chỉ điểm đến thế, còn có được hay không phải xem người khác. Lâm Thần Âm không phải thần tiên Bồ Tát, chỉ cần anh ta đạt điểm tối đa là đủ.

Anh ta để mặc Vu Hùng đang nôn nóng: "Tùy, muốn đi thì đi."

"... Anh Âm, trước đây tôi có nhiều điều không phải, anh là người rộng lượng, đừng để trong lòng những chuyện đã qua có được không?" Vu Hùng lén liếc nhìn những người khác, lo lắng nói: "Nếu sau này có việc gì, anh cứ việc sai bảo, coi tôi như một con chó trung thành cũng được."

"Tôi chỉ có một yêu cầu, nếu anh muốn bỏ chạy... nhất định phải dẫn tôi theo, được không?"

Lâm Thần Âm bật cười: "Bỏ chạy?"

Vu Hùng vội nói thêm: "Nơi này âm u lắm, không thể ở lại đây đâu được!"

Lâm Thần Âm nhìn sang anh ta: "Ồ, cậu đã nhìn thấy gì rồi?"

Vu Hùng nhìn quanh, thì thầm: "Tôi nói thật cho anh biết, đêm qua sau khi mọi người trả lời xong câu hỏi rồi đi ngủ, tôi đã nghe thấy tiếng khóc trong lúc đi tiểu."

"Hai ngươi đang nói chuyện bí mật gì vậy?"

Vu Hùng quay lại, thấy Khương Tâm Tuệ đang nhìn mình với ánh mắt tò mò, giọng cô ta khá lớn, những người khác cũng nhìn theo, anh ta lúng túng nói: "Không, không có gì."

Khương Tâm Tuệ và Viên Hưởng nhìn nhau, hai người họ đã đi theo Lâm Thần Âm từ đầu, cũng đã cùng Vu Hùng đi chung một quãng đường dài, anh ta là người như thế nào, họ biết rất rõ. Bây giờ nhìn vẻ mặt gian xảo của anh ta, chắc chắn không có ý tốt.

Viên Hưởng khẽ ho một tiếng: "Anh Hùng, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu vòng thi thứ hai, không ai biết câu hỏi là gì, nếu có thông tin gì, mong anh chia sẻ với chúng tôi."

Vu Hùng tức giận nói: "Ai mà giấu làm gì..." Nói xong liếc nhìn Lâm Thần Âm, người kia không thèm để ý, dường như không định nói giúp anh ta, nhưng cũng không vạch trần anh ta, anh ta thở phào nhẹ nhõm, vừa toan vui mừng vì có thể giấu đi bí mật quan trọng chỉ mình biết, không ngờ lại có người lên tiếng.

Những lời nói ra khiến anh ta trợn tròn mắt.

"Đêm qua tôi nghe thấy tiếng khóc."

Ánh mắt mọi người lại một lần nữa tập trung vào Giang Nguyệt Lộc, anh bình thản bới thêm bát cơm thứ ba rồi từ tốn nói: "Nhưng tôi nghĩ không cần quá lo lắng."

Mọi người hồi hộp rồi lại dần thả lỏng. Vu Hùng nhìn anh, không dám tin.

Lãnh Tĩnh và Lâm Thần Âm hỏi cùng lúc: "Tại sao?" Họ nhìn thấy sự không hài lòng trong mắt đối phương, nhưng cảnh này mọi người đã quen rồi, hai người họ vốn cũng chẳng hòa thuận ngay từ đầu.

Giang Nguyệt Lộc chậm rãi ăn bát cơm thứ ba, đồ ăn trên bàn sắp hết.

"Bởi vì động cơ của nó không phải là làm hại tôi, cũng không phải là hại Vu Hùng." Anh ngẩng đầu nhìn Vu Hùng: "Anh cũng nghe thấy đúng không?"

Vu Hùng kinh ngạc: "Cậu thấy tôi sao?"

Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Tôi đoán vậy. Đêm qua đến giờ không có chuyện gì bất thường xảy ra, nên tôi chắc chắn là anh đang nói về chuyện này. Anh không cần sợ, mục đích của nó không phải là hại chúng ta, nếu không đêm qua nó đã hành động giống như những bóng ma vô hình ngoài thành."

Lãnh Tĩnh hỏi: "Vậy nó muốn làm gì?"

"Tạm thời chưa biết." Giang Nguyệt Lộc nói: "Nhưng nó đã dẫn tôi đến một căn phòng."

"Căn phòng?"

Anh kể lại mọi thứ đã thấy trong căn phòng đó cho mọi người, chỉ tránh nói về Thiếu gia Hạ. Nói xong, bát cơm cũng vơi, Giang Nguyệt Lộc liếc nhìn thùng cơm trống rỗng rồi không nói thêm gì nữa.

Khương Tâm Tuệ lo lắng nói: "Tôi cảm thấy hơi sợ..."

"Từ khi vào đây, nào là những bóng ma lướt qua, nào là tiếng khóc không rõ nguyên nhân... và cả những người dân mặc trang phục giấy... ở chỗ chúng ta, giấy vàng chỉ dành cho người chết, vậy mà họ đã mặc suốt mười năm..."

Triệu Tiểu Huyên cũng thì thầm: "Trấn này kỳ lạ quá."

Nỗi sợ hãi lan truyền nhanh chóng, Viên Hưởng cố gắng giữ tinh thần, an ủi Khương Tâm Tuệ: "Nghĩ theo hướng tích cực, dù là bóng ma hay tiếng khóc thì chúng cũng chưa làm hại chúng ta, không phải sao?"

Trần Xuyên gật đầu, dỗ dành Triệu Tiểu Huyên: "Đúng vậy, em không nghe dân trấn nói sao? Sau khi nghi lễ kết thúc, bóng ma sẽ biến mất, không ai chết đâu, chúng ta sẽ được ra ngoài sớm thôi."

Nhưng Giang Nguyệt Lộc không nghĩ vậy, anh cũng không muốn mọi người nghĩ như vậy.

"Chuyện không đơn giản như vậy đâu."

"Mọi người không thấy kỳ lạ sao? Trước khi chúng ta vào đây, hệ thống đã nói rằng đây là bài kiểm tra, chúng ta phải cố gắng vượt qua thử thách và đạt điểm cao. Đó là những gì hệ thống đã nói, cũng là điều được viết rõ ràng trong sổ tay thí sinh."

"Kiểm tra, kiểm tra cái gì, kiểm tra ai?"

Giang Nguyệt Lộc nghiêm giọng: "Lẽ ra chúng ta mới là đối tượng cần thi, nhưng ở vòng trả lời câu hỏi đầu tiên, tất cả chúng ta đều vượt qua một cách dễ dàng, kẻ gặp xui xẻo nhất lại là những người giấy bị quất roi suốt đêm."

"Một kỳ thi được thiết kế đặc biệt để kiểm tra chúng ta nhưng lại chẳng có tác dụng gì, chúng ta không hề bị ảnh hưởng. Mọi người nghĩ điều đó có khả thi không?"

Tất cả đều cúi đầu im lặng. Những lời của Giang Nguyệt Lộc như một chiếc búa nặng giáng vào họ.

Lãnh Tĩnh nghĩ: Mặc dù Giang Nguyệt Lộc rất thẳng thắn, nhưng ở đây, thẳng thắn là điều tốt.

Anh ấy muốn mọi người sớm nhận ra rằng, thế giới pháp thuật - không phải là một thế giới thân thiện.

Một tiếng cười đột ngột vang lên từ phía bên kia, Lâm Thần Âm dù đang cười cũng giữ vẻ bí ẩn, dường như không có gì có thể khiến anh ta hoảng loạn: "Với tư cách là một Vu sư, tôi rất hài lòng khi nghe được những phân tích chất lượng như vậy."

"Tôi sẽ tặng thêm một gợi ý vượt qua cửa ải, ai nghe thấy đều có phần."

Anh ta không nhìn ai, thái độ cao cao tại thượng.

"Thứ nhất, trả lời câu hỏi không nhất thiết sẽ bắt đầu đúng giờ."

"Thứ hai..."

Anh ta dừng lại một cách kỳ lạ, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, trấn đang ngập tràn niềm vui đã bị phá vỡ bởi một tiếng thét chói tai, các Vu sư đứng dậy, chỉ có Lâm Thần Âm ngồi đó, nhìn thẳng vào Giang Nguyệt Lộc.

Lâm Thần Âm dường như biết rằng có điều gì đó đã xảy ra.

Giọng điệu kiêu ngạo của anh ta không bị lẫn vào tiếng ồn ào bên ngoài, Giang Nguyệt Lộc nghe thấy rõ ràng, như thể một chiếc lưỡi lạnh lùng của con rắn đang liếm qua thanh quản.

"Thứ hai, sắp có người chết."

"Không chỉ một người."

Tất cả bọn họ đều nghe thấy tiếng hét tuyệt vọng từ bên ngoài: "Thạch Đầu - Lưu Thạch Đầu!"

"Tại sao nghi lễ đã kết thúc - mà vẫn có người chết?!"

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play