Lãnh Vấn Hàn đột ngột xuất hiện, cúi người với vẻ kiêng dè, lạnh lùng chắn ngang trước mặt Giang Nguyệt Lộc.

Vóc dáng cậu nằm giữa thiếu niên và thanh niên, mang một vẻ đẹp không chút dư thừa.

Giống như một cây cung sương trắng được kéo căng, Lãnh Vấn Hàn dựng lên một rào chắn bảo vệ vô hình trước mặt Giang Nguyệt Lộc, vô số vong hồn nghe theo mệnh lệnh của cậu tụ tập dưới sàn gỗ, há cái miệng đầy máu lao về phía đám người thuyền trưởng.

Một luồng khí sắc bén lướt qua ngón tay Đồng Miên, máu phun ra xối xả, cậu ta lập tức dừng động tác tạo dáng đẹp trai, hét lên: "Mẹ kiếp, Lãnh Vấn Hàn!"

"Cậu đừng nổi nóng quá, làm liên lụy đến người vô tội đấy!”

Lãnh Vấn Hàn thậm chí không thèm liếc nhìn cậu ta, quay lại ra hiệu cho Giang Nguyệt Lộc yên tâm.

Sự xuất hiện đột ngột của họ khiến Giang Nguyệt Lộc vô cùng ngạc nhiên.

"Hai người làm sao..."

"Nói ra thì dài dòng lắm." Đồng Miên vừa thổi vào ngón tay vừa định mở miệng, Lãnh Vấn Hàn đã đẩy cậu ta ra: "Khốn kiếp- Anh muốn làm gì?!”

Lãnh Vấn Hàn: "Im lặng."

Vừa dứt lời, đột nhiên mặt đất xung quanh Giang Nguyệt Lộc xoay tròn như xoáy nước, lan rộng ra, chuyển động ngày càng nhanh, như thể có bàn tay vô hình nào đó đang điên cuồng đánh trứng đen.

Bên chân anh nổi lên những bong bóng nhớp nháp, sủi bọt, bốc hơi nước không rõ nguồn gốc.

"Lên!" Lãnh Vấn Hàn khẽ quát.

Hai vong hồn từ dưới đất lao lên, cuốn lấy chân Giang Nguyệt Lộc như cơn gió, nhe nanh cười toe toét, đá bay bong bóng, vững vàng nâng Giang Nguyệt Lộc bay lên. Nhìn từ xa, như thể anh đang cưỡi một đám sương mù xám trắng cười ha hả bay lên không trung.

Đồng Miên: "Lạc Âm Quan thật ngầu, đi theo cậu chính là hạnh phúc vững bền.”

Tuy nói vậy, nhưng cậu ta cũng không chịu kém cạnh, hai ngón tay chụm lại, niệm chú nhanh như chớp, chỉ thấy phía sau ba người xuất hiện bóng dáng một cánh cổng lớn, trên tấm biển ở giữa có một chữ "Đồng" to, mùi thuốc nồng nặc bay ra, bao trùm lấy bóng dáng của họ. (App T-Y-T)

Giang Nguyệt Lộc: "..."

Anh đã làm gì?

Hình như anh chẳng làm gì cả.

Lãnh Vấn Hàn: "Bọn chúng đến rồi.”

Trong không khí vang lên tiếng còi du dương từ xa, vết cắt hình elip nén lại một lần nữa xé toạc không khí, giống hệt vết nứt mà Đồng Miên và Lãnh Vấn Hàn đã xuất hiện trước đó. Thuyền trưởng biết có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, tập trung cao độ nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định, từ bỏ ý định siết cổ Giang Nguyệt Lộc.

Một vết cắt lớn hơn xuất hiện bên cạnh Drake, khe nứt ngày càng rộng, chẳng mấy chốc đã mở rộng thành một hình tròn ba chiều hoàn chỉnh. Gulian và A Kim đẩy một chiếc ghế bập bênh bước ra từ đó.

Em bé ợ sữa vì sự xóc nảy của ghế.

Thuyền trưởng nheo mắt: "Là ngươi?"

Em bé ngồi dậy, nói bằng giọng trẻ con: "Jones, đã lâu không gặp."

Thêm một nhóm người nữa, không gian trở nên chật chội hơn, nhưng hai hàng quỷ hồn chia thành hai phe, đứng ở hai đầu, như thể bị ngăn cách bởi một dòng sông đông cứng, nên nhìn bằng mắt thường cũng không thấy chật chội lắm.

Không ai bước qua dòng sông trước.

Dường như tất cả đều đang chờ đợi đối phương ra tay trước trong bầu không khí căng thẳng.

"Ư... Bố Già..."

Drake được Gulian giải cứu, khóe miệng anh ta bị xé rách nham nhở, máu nhuộm đỏ dải ruy băng dạ quang, nhưng so với vết thương, cú sốc tinh thần còn khiến anh ta suy sụp hơn.

"Xin lỗi, con đã không làm hài lòng bố." Drake quay mặt đi, hối hận nói.

Giang Nguyệt Lộc thầm cảm thán trong lòng.

Anh đã hiểu, đây là một cái bẫy trong bẫy.

Drake tự cho rằng việc nghe lén lâu ngày của mình không bị phát hiện, nhưng thực ra thuyền trưởng đã biết từ lâu, nhưng lại giả vờ như không biết gì, hôm nay mới giăng bẫy. Và những chuyện này, có lẽ đã được truyền đến tai Bố Già bằng một con đường khác, nên ông ta đã tương kế tựu kế, đẩy nhanh thời gian thực hiện kế hoạch.

Để cho vở kịch này thêm chân thật, Bố Già thậm chí còn không nói cho Drake biết.

Anh ta cứ thế hành động trong vô thức... bị hai lão cáo già coi như quân cờ để điều khiển, không ai quan tâm đến sống chết của anh ta.

Nhưng kẻ đáng thương bị giấu trong bóng tối này lại không hề oán trách Bố Già, ngược lại còn hối hận vì mình không hoàn thành nhiệm vụ...

Tinh thần tận tâm tận lực như vậy, ngay cả Giang Nguyệt Lộc cũng phải khâm phục.

"Không sao đâu, con trai." Em bé nhân từ tha thứ cho anh ta: "Nỗi đau mà con phải chịu ngày hôm nay, ta sẽ đòi lại cho con gấp trăm lần."

Drake nước mắt lưng tròng: "Bố..."

Thuyền trưởng khẽ lên tiếng: "Này, màn kịch tình cảm kinh tởm này đến bao giờ mới kết thúc? Ta sắp nôn rồi đấy. Drake, ngươi có chắc chắn rằng ông bố hờ của ngươi không phải là cháu trai thất lạc đã lâu của ngươi không?”

Drake nổi giận đùng đùng: "Tao giết mày!"

"Ồ- Cứ việc thử xem!"

Bầu không khí căng thẳng dường như đã đến giới hạn, thuộc hạ của thuyền trưởng là người đầu tiên đập vỡ chai rượu, "Choang" một tiếng vang lên, cánh cửa lập tức bị phá vỡ, vô số nhân viên bảo vệ của phố Hạnh Phúc ngay lập tức bao vây Bố Già, tình thế đảo ngược hoàn toàn.

Thuyền trưởng cười lạnh: "Ta không biết ngươi nghĩ gì, được tâng bốc ngần ấy năm, ngươi thực sự tự cho mình là 'Bố Già' rồi sao? Mang theo vài tên lính quèn thế mà cũng dám xông vào địa bàn của ta."

Em bé cười.

Tiếng cười ngây thơ, trong trẻo của em bé vang vọng khắp căn phòng, khiến cuộc tàn sát trước mắt thêm phần ma mị như truyện cổ tích. Nhưng thứ ma mị này cũng đầy tăm tối.

"Jones à, Jones đáng thương của ta. Nhìn bộ dạng vênh váo của ngươi bây giờ, khác xa so với trước đây."

Em bé mỉm cười, đôi mắt xanh biếc lướt qua những quỷ hồn của phố Hạnh Phúc: "Thuyền trưởng của các ngươi chưa từng kể cho các ngươi nghe về quá khứ của ông ta sao? Trời ạ, ông ta đúng là không coi các ngươi là người một nhà.”

“Đó là chuyện bao lâu rồi nhỉ? Là lúc Đô Chủ vừa rời đi không lâu? Hay là lúc chợ đen mới tràn ngập vô số vong hồn? Quá nhiều quỷ hồn tàn bạo tràn lên tàu, giống như một bầy sói mất trí, bộ dạng chém giết, cắn xé của bọn chúng đã dọa sợ ông chủ của các ngươi. À phải rồi, Jones."

Em bé hỏi với vẻ ngạc nhiên: "Hôm đó ngươi có tè ra quần vì sợ không?"

Gulian và A Kim cười khẩy, ngay cả Drake nằm trên đất cũng phát ra tiếng cười như thùng kéo.

Khuôn mặt thuyền trưởng càng thêm tái mét, ông ta định nghiến răng nghiến lợi phản bác lại, nhưng như nhớ ra điều gì đó, bèn từ từ ngồi xuống thản nhiên chấp nhận những lời chế nhạo cay độc này.

"Thời gian vô tình, con người và ma quỷ đều thay đổi, ai có thể thoát khỏi sự thay đổi đó? Nhưng ngươi thế mà, vẫn thích mấy người trẻ tuổi như xưa."

"Cơ thể em bé này là nơi ở mới của ngươi sao? Ta còn tưởng rằng ngươi nuôi dưỡng đám nhóc trung thành này là để tiện cho việc chuyển nhà sau này.”

Thuyền trưởng nhún vai: "Nhìn xem, ta đã nghĩ ngươi xấu xa đến mức nào."

Điều Bố Già kiêng kỵ nhất chính là việc người khác chia rẽ mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình. Ông ta ngồi trên ghế bập bênh, nụ cười dần biến mất, Gulian và A Kim biết đây là dấu hiệu cho thấy Bố Già sắp nổi giận.

"Ta rất tò mò.”

"Tại sao ngươi lại cho rằng, bây giờ mới là bước đầu tiên?"

Em bé ợ sữa một cái, nhưng lời nói của ông ta đầy uy nghiêm: "Quân kháng chiến không bao giờ thổi kèn hiệu triệu, bọn họ sẽ xuất hiện sau khi mặt trời lặn. Ta đã đến địa bàn của ngươi, thì chắc chắn sẽ đổi tên nó, biến nó thành của ta. Của chúng ta. Của Vô Vọng Địa."

Lời nói đầy ẩn ý khiến thuyền trưởng nhíu mày, ông ta nhìn sang tên thuộc hạ bên cạnh.

"Ngươi không cần lãng phí thời gian tra hỏi. Ta sẽ nói cho ngươi biết sự thật."

Kể về những gì họ thu hoạch được gần đây, Bố Già vô cùng vui vẻ.

Ngay từ hôm qua, khi Quy Lưu Cư hỗn loạn vì mất đồ đấu giá, ta đã cho A Kim dẫn người bí mật mai phục vào phố Hạnh Phúc. Bây giờ, không chỉ khu thương mại, mà những nơi khác ngươi cũng khó lòng liên lạc được." Bố Già liếc sang góc phòng: "Joe, ta khuyên ngươi đừng manh động. Bây giờ trong nhà ngươi toàn là người của chúng ta."

Joe cười khẩy: "Loại vợ đó, giết thì giết..."

Bố Già ngắt lời hắn ta: "Vậy, ngươi cũng không cần hạnh phúc mà ngươi giấu trong hầm nữa sao?”

"... Các người?!"

Joe tức giận nói: "Chẳng phải Drake đã nói- bảo các người đợi đến ngày thi đấu mới ra tay sao?"

Thuyền trưởng lạnh lùng nói: "Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Chúng ta đều bị tên cáo già này lừa. Mỗi ngày ở lâu đài ông ta uống không phải sữa bột, mà là óc người ép thành nước- nhìn thì như một đứa trẻ, nhưng thực chất lại đầy mưu mô!”

Bố Già cười: "Ngươi cũng không kém, ngược lại còn bắt được Drake, điều này ta không ngờ tới."

"Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, vẫn là ngươi cao tay hơn."

"Vẫn là ngươi…”

Hai phe thủ lĩnh lời ngon tiếng ngọt như rót mật, song thực chất lại là tẩm độc, lời qua tiếng lại, đấu đá không ngừng. Cuối cùng, thuyền trưởng dường như nghĩ đến điều gì đó. Trong lòng ông ta dấy lên nghi ngờ: Chờ đã.

Thật sự sẽ nhanh như ông ta nói sao?

Đế chế hạnh phúc mà mười mấy người bọn họ gầy dựng, tâm huyết mấy chục năm, vậy mà chỉ trong một ngày đã bị công phá?

Ông ta từ từ hoàn hồn, đảo mắt một vòng, tâm tư đã thay đổi: "Ta thật không ngờ, ngoài khu thương mại và Quy Lưu Cư, ngươi lại còn khống chế được cả nơi đó."

Bố Già thản nhiên nói: "Đương nhiên, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta."

Sao lại không trả lời thẳng?

Thuyền trưởng càng thêm nghi ngờ, lần nữa thăm dò: "Muốn tiếp cận nơi đó, e rằng phải chết không ít quỷ hồn, xem ra lần này ngươi thật sự đã dốc hết vốn liếng."

Bố Già: "Phải trả giá mới có thể tồn tại, đúng không? Chúng ta đều hiểu rõ điều này."

Nhưng điều khiến ông ta không ngờ tới là, thuyền trưởng lại ung dung ngồi xuống.

Đột nhiên, ông ta trở nên tự tin, bình tĩnh lạ thường.

Em bé nhỏ xíu không hiểu gì, tiếp tục nói ra kế hoạch của mình: "Vậy, ngươi chọn tự mình rút lui, hay là để chúng ta tự tay xử lý? Nói trước, ta cho rằng lựa chọn đầu tiên có thể giữ lại chút thể diện..."

"Ồ, thôi đi. Trời ạ, ta chịu hết nổi rồi..." Thuyền trưởng đột nhiên cười lớn một cách khoa trương.

Ông ta lau đi giọt nước mắt tưởng tượng nơi khóe mắt: "Thôi đi, nhóc con, đừng lừa người nữa."

Bố Già sửng sốt: "Ta không hiểu ngươi đang nói gì..."

"Ngươi đang lừa ta. Ngay từ đầu. Ngươi căn bản không định thành thật với bạn cũ.”

Thuyền trưởng chế nhạo: "Ta dám chắc những lời vừa rồi chỉ là hư trương thanh thế của ngươi, đúng vậy, có lẽ các ngươi đã thắng một nửa. Hãy thay đổi khuôn mặt cười chết tiệt đó thành biểu tượng của các ngươi đi."

Ông ta xé nát khuôn mặt cười hạnh phúc trên mặt, phun ra lời nguyền độc ác: "Nhưng đừng hòng thay đổi của ta, của chúng ta! Nhìn kìa, chúng vẫn đang cười đấy-!"

"Joe.”

"Tôi đây, thuyền trưởng đại nhân tôn kính."

"Lần này sẽ không còn ai ngăn cản ngươi nữa, chết tiệt, mau cho ta xem, phố Hạnh Phúc của ta có thực sự thất thủ như hắn ta nói không!" Ông ta hung dữ đập vỡ chiếc ly, những mảnh vỡ phản chiếu đôi đồng tử xanh thẳm của em bé, chúng đã mất đi vẻ trong sáng ban đầu, nhuốm màu đục ngầu vì tức giận và xấu hổ.

Nhanh chóng, từng cảnh tượng trên tài hiện ra trước mắt.

Trung tâm đăng ký, đông nghịt những quỷ hồn đang xếp hàng đổi lấy hạnh phúc.

Trên đường phố, tiếng ồn ào của những kẻ đang tranh giành mua bán.

Trên bầu trời, những viên ngọc đỏ rực tượng trưng cho hạnh phúc đang bay lượn.

"Joe, ngươi đã làm hỏng việc. Nhìn như vậy có thể thấy được gì?"

"Để ta dạy ngươi phải làm thế nào."

Ông ta cười nham hiểm, tay từ phía sau móc ra một chiếc cân quen thuộc.

Nhìn thấy thứ ông ta lấy ra, Bố Già và những người khác đều biến sắc.

Đồng Miên: "Đó là??"

"Cân đo vận mệnh?" Giang Nguyệt Lộc kinh ngạc nói: "Sao lại ở trong tay ông ta?"

Thuyền trưởng lạnh lùng nói: "Đô Chủ đã ban con tàu này cho ta quản lý, để lại cho ta lá bài tẩy này để bảo vệ con tàu. Ngài ấy từng nói với ta, đến lúc bất đắc dĩ, ta có thể sử dụng nó hoàn toàn…”

"Ngày qua ngày, ta cứ nghĩ sẽ không có lúc nào như vậy. Thế nhưng, lại có kẻ muốn phá vỡ hành trình yên bình... còn muốn treo cờ của chính bọn chúng. Chuyện này, ta tuyệt đối không cho phép."

Thuyền trưởng nhìn chiếc cân gỉ sét với ánh mắt mê đắm: "Bảo bối của ta... nó không chỉ có thể cân đo lòng người, mà còn có tác dụng lớn hơn nữa... chỉ có ta mới sử dụng được nó."

Ông ta cười đắc ý.

"Tiếp theo, hãy để các ngươi mở mang tầm mắt!"

Theo tiếng quát khẽ của ông ta, đột nhiên chiếc cân rời khỏi tay, bay lên không trung lơ lửng trước mặt Giang Nguyệt Lộc, như đường ray tử thần trong con ngươi dựng đứng, nhìn anh chằm chằm.

Thuyền trưởng khẽ đọc một câu thần chú cổ xưa khó hiểu, thân cân gỉ sét phát ra tiếng rắc, cơ thể nó lập tức tách làm hai, xoay tròn trong không trung.

Sợi dây bạc nối liền thân cân với đĩa bạc dần dần đổi màu, một bên chuyển sang màu đỏ sẫm, một bên chuyển sang màu đen gỉ, như thể có thứ gì đó đang tuôn ra từ thân cân, biến thành hai dòng chất lỏng với màu sắc khác nhau.

Thuyền trưởng ngẩng đầu nhìn, mặc dù là lần thứ hai chứng kiến, ông ta vẫn không khỏi say mê.

"Tất cả quỷ... Tất cả quỷ trên con tàu này, trước khi lên tàu đều phải trải qua nó... Niềm vui nỗi buồn của các ngươi từ lâu đã được nó ghi nhớ, nó còn hiểu rõ niềm vui nỗi buồn của các ngươi hơn chính bản thân các ngươi."

Giang Nguyệt Lộc khẽ nói: "Tất cả..."

Anh đột nhiên ý thức được điều gì đó, mở to mắt.

Chẳng lẽ-

Thuyền trưởng say sưa nói: "Tất cả, tất cả đều ở trong đó! Nào, bây giờ hãy để chúng ta xem, trên con tàu này rốt cuộc có bao nhiêu hạnh phúc, bao nhiêu đau khổ-"

"Rốt cuộc là ta thắng- hay là ngươi thua!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play