"Một giọt nước mắt đau khổ."

"Một giọt nước mắt vui sướng."

Chàng trai trẻ thốt ra những lời nói ân cần, thân thiết nhưng lại khiến ông ta nhớ đến con rắn lạnh lẽo đang thè lưỡi. Sau màn thân mật như không, hắn ta rời đi, mỉm cười dặn dò lời cuối cùng trước khi lên đường: "Ta rất coi trọng lời hứa, ngươi cũng phải như vậy đấy.”

Phải... Ông ta cười cay đắng.

Từ khi bị đưa lên tàu, mạng sống của ông ta đã không còn do mình làm chủ.

Giờ phút này, ông ta mới hiểu được câu nói "cần ngươi chết ngay lập tức" mà chàng trai trẻ đã nói lúc ban đầu.

Điều Đô Chủ muốn là một thành phố Quỷ, là lãnh địa được hắn cẩn thận lựa chọn. Lãnh địa của quỷ, làm gì có chuyện để con người quản lý? Hắn ta chọn xong địa điểm, chọn xong con chó canh cửa, sau đó sẽ để con chó đó chết đi. Cuộc sống của con chó, hơi thở của con chó, tương lai của con chó... Hắn ta chẳng quan tâm chút nào.

Bởi vì, nó chỉ là một con chó mà thôi.

Đó chính là Đô Chủ, hắn dùng giọng điệu dịu dàng nhất để nói ra những lời lạnh lùng như sắt đá... Cho đến tận bây giờ khi nhớ lại, cảm giác mà chàng trai trẻ mang đến cho ông ta vẫn giống như cơn gió trên cao ngày hôm đó, thoạt đầu êm dịu đến thấu xương, nhưng sau khi quét qua lại lạnh lẽo như máu quỷ, âm u, độc ác và đau đớn.

Trong phòng.

Chưa từng nghe những câu chuyện quá khứ này, mọi người im lặng không nói một lời.

"-Con tàu Ouroboro sống lại. Chính là như vậy." Thuyền trưởng lặp lại lời hứa với Đô Chủ năm xưa: "Lúc đó ngài ấy đã nói như rằng ‘Hy vọng khi ta trở về, có thể tự tay mở món quà này ra.'"

"Lời nói vừa dứt, ngài ấy lập tức biến mất."

"Ngài ấy ném một tia hy vọng xuống biển, rồi để ta nhặt nhạnh một cách khổ sở. Thời gian cứ thế trôi qua, ta đã thử vô số cách, Will nói rằng hai giọt nước mắt đó ở đâu đó trên tàu, nhưng ta đã tìm khắp mọi ngóc ngách, vẫn không phát hiện được gì.”

Giọng nói của thuyền trưởng đầy mệt mỏi.

"Sau đó, một người nước ngoài đã nhắc nhở ta. Anh ta nói rằng, ở đất nước của họ có câu 'Nếu núi không đến với ta, ta sẽ đến với núi'. Vì ta không tìm thấy hai giọt nước mắt đó, tại sao không mong chờ chúng tự chui ra? Biết đâu hai giọt nước mắt chết tiệt đó lại rất thích làm mình làm mẩy." (App T-Y-T)

"Vì vậy, hàng năm ngài mới tổ chức cuộc thi [Tìm kiếm nước mắt]...”

"Phải, có biết bao nhiêu người cho rằng ta bị điên? Tìm kiếm nước mắt trong thành phố Quỷ, chưa từng nghe chuyện nào hoang đường hơn."

"Ta để một đám người ngu ngốc ngồi xuống, bảo họ nhớ lại những chuyện vui buồn nhất trong đời, tiếng cười và tiếng khóc khô khốc của bọn họ như đang tát vào mặt ta, lạy Chúa! Ta đúng là điên rồi mới làm chuyện này mãi."

"Không phải lỗi của ngài, rơi nước mắt... đối với quỷ, thực sự quá khó.”

"Họ cũng không phải là không rơi một giọt nước mắt nào, những năm qua, mỗi người bọn họ đều mang đến những câu chuyện bi thương và vui vẻ, cũng rơi vài giọt nước mắt chua xót. Nhưng đều vô dụng, tác dụng lớn nhất của nước mắt đối với con tàu là mang đến hai giọt 'nước mưa' không thuộc về bầu trời, các ngươi ra ngoài xem thử, trên boong tàu vẫn còn dấu vết của lúc đó."

“Rồi...”

Thuyền trưởng thở dài một hơi rồi nhìn về phía mọi người.

“Phần kể chuyện đến đây là kết thúc. Tiếp theo là đến lượt các ngươi tích cực phát biểu.”

“[Cuộc thi] lần này, chúng ta nhất định phải thắng... Ôi trời ơi, ta cũng bắt đầu treo từ ‘nhất định’ trên miệng rồi...”

Tiếng thảo luận bắt đầu vang lên trong phòng, Drake quay sang, anh ta đã hoàn toàn coi Giang Nguyệt Lộc là người một nhà: “Cậu biết không, chúng tôi định nhân cơ hội cuộc thi lần này để ra tay.”

“...”

Giang Nguyệt Lộc hơi choáng váng khi bất ngờ bị tin tức chấn động này ném vào đầu, anh liếc nhìn Drake một cách kỳ quặc.

Anh nhớ Bố Già đã đề cập đến kế hoạch tiếp theo nhưng vì họ chưa đồng ý gia nhập quân kháng chiến nên lão già (em bé) xảo quyệt này đã không tiết lộ sự thật.

Vậy mà bây giờ, Drake lại thản nhiên nói ra với anh.

Anh cũng không biết ai ngốc hơn nữa. Là tên phó lãnh đạo trước mặt này, hay là Bố Già người đã nhận tên phó lãnh đạo này làm con nuôi và giao phó trọng trách?

Dù sao thì anh vẫn giả vờ như không biết gì, ngây thơ hỏi: “Ồ? Kể chi tiết hơn đi.”

“Cậu đã hòa nhập với chúng tôi, bắt đầu quan tâm đến chuyện của quân kháng chiến rồi.” Drake cười nói: “Cậu đã nhìn thấy chưa? Đây chính là sức hút của tổ chức kháng chiến!”

Giang Nguyệt Lộc: “Đúng đúng.”

Drake rất vui khi thấy sự thay đổi của anh, vui mừng nói: “Tất cả bắt đầu từ quy tắc do Đô Chủ đặt ra, sau ngần ấy ngày, chắc cậu cũng biết trên con tàu Ouroboro này, chỉ có thể giao dịch bằng hạnh phúc. Những kẻ ở Vô Vọng Địa như chúng tôi tuy nắm trong tay đầy khổ đau, nhưng lại không có nơi nào để sử dụng nó.”

"Nếu có thể dùng tuyệt vọng làm đơn vị quy đổi, mỗi người chúng ta đều có thể trở thành tỷ phú. Đáng tiếc, Đô Chủ của chúng ta chỉ coi trọng hạnh phúc.”

"Tuy nhiên, có một ngày trong năm lại khác biệt. Vào ngày này, cậu không chỉ có thể giao dịch bằng đau khổ, mà còn có thể nhận được vé vào cửa chỉ dành riêng cho phố Hạnh Phúc."

Drake: "Đó chính là ngày diễn ra cuộc thi."

Tiếp theo, anh ta giải thích chi tiết về cuộc thi này cho Giang Nguyệt Lộc.

Cuộc thi, chỉ là một cách gọi hình tượng. Trên thực tế, hoạt động này giống như một kỳ thi hơn.

"Kỳ thi?" Nghe đến đây, Giang Nguyệt Lộc thấy hơi bồn chồn.

Sao lại là kỳ thi nữa vậy?

Drake nhìn anh với vẻ kỳ quặc: "Ừ, đúng vậy, kỳ thi. Sao thế?” 

"Không có gì... Anh cứ tiếp tục đi."

"Kỳ thi quy mô lớn này dành cho tất cả các quỷ hồn, mỗi hồn ma sau khi vào phòng thi đều sẽ nhận được một 'đề thi' giống nhau." Drake đặc biệt nhấn mạnh: "Tuy nhiên, đừng nghĩ rằng cậu sẽ nhận được mấy tờ giấy để viết câu trả lời, nó không giống với kỳ thi ngu ngốc của loài người."

Kẻ đã từng tham gia loại kỳ thi này: "...”

Người đã từng tham gia loại kỳ thi ngu ngốc: "..."

"Đề thi giống như một tấm thẻ thông hành hơn, cậu có thể dựa vào đó để đến phòng thi dành riêng cho thí sinh. Họ tuyên bố địa điểm của mỗi người đều giống nhau, trước đây chúng tôi cũng đã trà trộn vào để xác nhận, quả thực đều là cùng một nơi."

"Nơi nào?”

"Ừm... nói sao nhỉ, giống như một căn nhà ở. Một nhà hàng bình thường. Trên bàn ăn còn có một chiếc bánh sinh nhật đã ăn dở."

"Không có người sao?"

"Không có. Đồ ăn còn thừa một nửa, như thể bị thứ gì đó làm gián đoạn vội vã rời đi.”

"Tuy nhiên..." Đột nhiên Drake hạ giọng.

"Tuy nhiên, có một điều rất kỳ lạ, những người vào đó đều nói rằng, ở đó giống như có người sống.”

“Họ nhìn thấy sao?”

“Không, chính vì vậy mới kỳ lạ. Hoàn toàn không nhìn thấy gì cả, nhưng thìa và bát đũa lại tự động di chuyển vị trí, còn cả máy hát đang phát bài 'Chúc mừng sinh nhật' cũng đột nhiên bật lên.”

Giang Nguyệt Lộc ậm ừ nói: "Nghe có vẻ kỳ lạ thật.”

Drake: "Đúng vậy, những người được đưa vào đó đa số đều là lính dày dạn kinh nghiệm, lẽ ra không nên bị một nhà hàng dọa sợ, nhưng sau khi trở về, tất cả bọn họ đều-" Anh ta trợn tròn mắt.

“Chết tiệt! Tôi lạc đề rồi. Tại sao tôi lại nói những chuyện này chứ!"

Anh ta vội vàng kéo câu chuyện trở lại chủ đề chính.

"Nghe này, về địa điểm đó, chúng tôi chỉ có thể dò la được từng này thông tin. Còn về kỳ thi này, quy trình ban đầu rất đơn giản, thậm chí còn không bằng đấu trường lúc mới thành lập. Sau đó..." Drake tỏ vẻ khinh thường: "Sau đó, thuyền trưởng không biết nghe ai nói về kỳ thi của Học viện Vu sư, đã nảy ra ý tưởng biến nó thành cái dạng này."

Là học sinh đã từng tham gia hai kỳ thi ở Học viện, Giang Nguyệt Lộc cảm thấy khá giống... Anh hắng giọng: "Kết quả thi không gì khác ngoài đậu hoặc trượt. Cái này cũng vậy sao?”

Drake kinh ngạc: "Cậu cũng hiểu biết đấy chứ."

"Tôi cũng từng trải qua một số... ừm... kỳ thi."

"Thuyền trưởng nói, tiêu chuẩn đậu là thu thập được hai giọt nước mắt hoàn toàn khác biệt, một giọt đại diện cho hạnh phúc, một giọt đại diện cho đau khổ. Không ai biết trong một nhà hàng tồi tàn như vậy có thể rơi loại nước mắt nào, cũng không ai biết thuyền trưởng kiểm tra bằng cách nào, dù sao thì chỉ cần liếc mắt một cái, ông ta đã biết là đậu hay trượt.”

“"Tóm lại, vào ngày hôm đó, cả con tàu đều rất đặc biệt."

"Vô Vọng Địa không còn bị giới hạn, đau khổ cũng có thể giao dịch bất cứ lúc nào, có lẽ chỉ có ngày hôm đó mới thực sự xứng đáng với cái tên 'thành phố Quỷ', nó không phân biệt giàu nghèo sang hèn, cho phép tất cả quỷ hồn tham gia."

"Còn chúng tôi, dự định vào ngày hôm đó sẽ phất cao ngọn cờ, lật đổ đám chó má kia khỏi vị trí của chúng, để trên con tàu này không còn giọng nói của những tên khốn đó nữa.”

"Cậu thấy đấy, chúng tôi định làm như vậy." Drake nói với vẻ tự hào.

"Ồ, con trai yêu quý của ta, ngươi định làm thế nào?"

Giọng nói vang lên từ hư không trong tủ rượu, Giang Nguyệt Lộc và Drake đồng loạt im bặt. Người sau vội vàng trấn an: "Đừng lo, chúng ta được Thần Cây bảo vệ-"

"Thần Cây?”

Một câu hỏi đầy mỉa mai, không gian trước mặt bị xé toạc không chút lưu tình, Drake kinh hãi trợn tròn mắt. Cả hai đều bị bại lộ.

Những kẻ cầm đầu của phố Hạnh Phúc đứng thành hàng, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối. Bóng của bọn họ bị ánh lửa bập bùng in hình thù méo mó lên bức tường phía sau, từng bóng ma đáng sợ, đẫm máu từ trên cao nhìn xuống tủ rượu nhỏ bé. Không cần động tay động chân, ánh mắt của bọn chúng cũng đủ để giết chết hai kẻ nghe lén cao quý này.

Thuyền trưởng ngồi ở giữa như một vị vua.

Uy quyền chính là cây quyền trượng lộng lẫy nhất của ông ta.

"Thần Cây?" Ông ta lặp lại một cách đầy nguy hiểm: "Trên con tàu này, ngươi còn muốn có tín ngưỡng khác sao. Drake, đây chính là kinh thánh mà Bố Già của ngươi đang rao giảng ở Vô Vọng Địa sao?"

Khuôn mặt Drake sa sầm: "Lão già, ông mà cũng có tư cách sỉ nhục Bố Già sao?”

Thuyền trưởng không những không tức giận mà còn bật cười.

"Con cũng chỉ có thể mạnh miệng được hai câu nàythôi."

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Drake, trong lòng anh ta tràn ngập những lời chửi rủa.

Chết tiệt!

Tại sao lại bị phát hiện? Bọn chúng thậm chí còn biết tên thật của anh ta!

Nghĩ kỹ lại, mọi chuyện hôm nay diễn ra suôn sẻ một cách bất thường... Họ dễ dàng đến được phòng họp bí mật, điều mà chưa từng xảy ra khi hợp tác với Gulian trước đây. Và chẳng mấy chốc, đám người này đã bắt đầu nói về chuyện cũ, như thể biết thứ bọn họ muốn nghe nhất... Trời ạ. ( truyện trên app T Y T )

Chẳng lẽ... đây là một cái bẫy?

Thuyền trưởng và thuộc hạ thấp giọng cười ra tiếng: "Giờ mới nhận ra sao, đứa trẻ đáng thương?"

Vẻ mặt Drake trở nên nghiêm trọng, anh ta hít một hơi thật sâu, chậm rãi và trịnh trọng thắt chặt dải lụa đỏ trên đầu.

Anh ta nói với Giang Nguyệt Lộc bằng giọng chỉ hai người mới có thể nghe thấy: "Tiếp theo, tôi sẽ cố gắng cản bọn chúng lại. Còn cậu, hãy cố gắng hết sức chạy thoát, nói với Bố-"

Một làn khói đen bỗng nhiên phun ra từ dưới chân anh ta như một con rắn lớn lao tới, trong chớp mắt đã quấn chặt lấy toàn thân anh ta, siết chặt cổ anh ta. Anh ta không thể nói nên lời.

Mắt Drake trợn trắng một cách khoa trương, giống như sắp chết, còn thuyền trưởng trước mặt chỉ cười nhạt.

"Trong khoảng thời gian này, ta đã cho các ngươi rất nhiều đặc quyền, khiến các ngươi ảo tưởng rằng có thể tự do ra vào khu thương mại. Biết tại sao ta lại để các ngươi ngang nhiên đi vào đây không?”

"Một con chó tự chui đầu vào bẫy, tự mở miệng. Thật là một cảnh tượng ngu ngốc đẹp đẽ, còn đẹp hơn bất kỳ trận đấu nào trên đấu trường!"

Ông ta mỉm cười, thưởng thức đôi mắt đỏ ngầu vì bừng tỉnh hiểu ra của Drake: "Cảm ơn vì những nỗ lực mà ngươi đã bỏ ra cho phố Hạnh Phúc, bây giờ ta đã biết... Các ngươi định nhân lúc diễn ra cuộc thi để ra tay, đúng không?"

"Tao... giết…”

Miệng Drake cũng bị xé toạc một cách tàn nhẫn. Thuyền trưởng quay sang Giang Nguyệt Lộc.

"Chúng ta đã gặp nhau một lần ở chợ đen, lần gặp gỡ đó không mấy vui vẻ."

"Ta tự nhận là một ông chủ công bằng, bình tĩnh, nhưng rõ ràng ngươi không phải là một vị khách dễ thương và tuân thủ luật lệ." Ông ta thay đổi sắc mặt: "Vì vậy, hình phạt mà ngươi phải chịu sẽ nghiêm trọng hơn hắn.”

Ông ta từ một vị vua biến thành một vị thẩm phán tàn nhẫn, vung cây búa phán xét về phía Giang Nguyệt Lộc-

"Đoàng!"

Tia lửa bắn tung tóe, xé toạc hai khe nứt bên cạnh anh.

Hai bàn tay xuất hiện, một bên trái, một bên phải, chắn trước mặt Giang Nguyệt Lộc. Ngay sau đó, một chuỗi bùa chú tỏa sáng rực rỡ lượn lờ quanh người Giang Nguyệt Lộc, như một chiếc chuông vàng bảo vệ, lại như áo giáp sắt.

Những bùa chú bí mật lóe sáng với dấu vết chữa lành, là bút tích của nhà họ Đồng ở Dược Vương Cốc.

Đồng Miên quát lớn: "Lui!”

Một đôi mắt trắng xuất hiện ở phía bên kia, Lạc Âm Quan trẻ tuổi đã tích tụ đầy cơn thịnh nộ, cậu ta giơ tay về phía đám người cầm đầu phố Hạnh Phúc đang kinh ngạc gằn giọng đầy uy áp: "Cút!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play