Drake nói xong lập tức nhảy xuống, dải lụa màu huỳnh quang bay phấp phới trên bục, góc áo tung bay như vẫy tay chào tạm biệt và gọi mời từ xa.

"A!" Matthew sợ hãi thốt lên.

"Cậu ta nhảy xuống rồi! Cậu ta đang nghĩ gì vậy?!”

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, chúng ta có nên gọi người không?" Cuối cùng Matthew cũng nhớ ra còn có một người đứng bên cạnh.

Nhìn Giang Nguyệt Lộc vẫn đang đứng bên mép bục, cúi đầu trầm tư nhìn xuống phía dưới, không hiểu sao Matthew lại tìm thấy sự bình tĩnh từ vẻ mặt điềm nhiên của anh.

Ông ta hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh: "Vậy chúng ta hãy đi tìm-”

Lời còn chưa dứt, Giang Nguyệt Lộc đã bước về phía trước, dứt khoát rơi xuống. Bóng dáng anh như con bướm lướt qua màn sương xám, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt, hóa thành một chấm nhỏ phía dưới.

Matthew há hốc mồm: "..."

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy... tại sao người này đến người kia đều như phát điên, tìm đến cái chết?

-

Gió rít gào bên tai, luồng gió lạnh như dao từ dưới thổi lên, khiến tai anh đau nhức.

Chỉ trong nháy mắt, anh cảm thấy cơ thể mình được một vật mềm mại đỡ lấy.

Một chút ánh sáng xanh lục nhạt bừng lên từ phía trước, như những con đom đóm bay lượn tụ tập thành một đám, soi sáng xung quanh, anh mới nhìn rõ mình đang ở đâu.

Xung quanh tối đen như mực, ngay cả ánh sáng dường như cũng bị hút vào hư không. Nguồn sáng duy nhất trước mắt chính là đám ánh sáng huỳnh quang nhỏ bé này, trung tâm ánh sáng dần dần hiện ra một con đường màu xanh gồ ghề, lởm chởm.

Con đường không bằng phẳng, cứ cách vài bước lại xuất hiện những hố rêu lồi lõm, thỉnh thoảng còn có vài ụ đất màu nâu sẫm, như những khối u cứng đầu mọc lên.

Theo ánh sáng huỳnh quang bay về phía trước, con đường màu xanh đậm dần dần hiện ra toàn bộ.

Hai bên con đường cong xuống, tạo thành hình vòng cung, khoảng cách từ đầu này đến đầu kia rộng bằng hai sân bóng rổ. Và ở cuối con đường xanh đậm này, nối liền với một bức tường khác vươn lên phía trên.

Bức tường có màu xanh đậm hơn, đậm đến mức chuyển sang màu đen u ám, bề mặt rộng hơn và cao hơn, anh ngẩng đầu nhìn một lúc lâu, cho đến khi cổ mỏi nhừ, vẫn không nhìn thấy đỉnh của bức tường xanh khổng lồ này. (App T-Y-T)

"Cốc cốc, Cốc cốc."

Giọng nói của Drake vang vọng trong không gian.

Cộng thêm lời thoại kỳ quái của anh ta, cảnh tượng này khiến người ta sởn gai ốc.

Giang Nguyệt Lộc bất lực hỏi: "Cốc cái gì?"

Drake: "Cốc là tiếng gõ cửa, bạn yêu dấu, là cách chúng ta kết nối với nhau. Sao cậu còn đứng đó?"

Giang Nguyệt Lộc: "... Được rồi.”

"Matthew đâu?"

"Ông ta không nhảy xuống."

"Phải nói sao nhỉ... nằm trong dự đoán rồi? Dù sao nhiệm vụ của ông ta cũng đã hoàn thành. Để cậu trực tiếp lĩnh hội được ý nghĩa của khu thương mại, tôi cần một người bình thường có phản ứng nhạy bén.”

"Phản ứng của Matthew tuy không nhanh, nhưng đủ chân thành, phải không? Cậu đã biết một người lương thiện và thật thà sẽ có kết cục như thế nào trên con tàu này."

Giọng nói của Drake dường như ở khắp mọi nơi, mỗi khi anh ta lên tiếng, đám ánh sáng huỳnh quang lại nhấp nháy nhẹ, còn khi anh ta ngừng lại, chúng sẽ không còn phát sáng nữa. Giống như những chiếc đèn hiệu nhấp nháy tần số cao.

Theo ánh đèn lúc sáng lúc tắt, cuối cùng Giang Nguyệt Lộc cũng nhìn thấy bóng dáng Drake, hóa ra anh ta đang đứng cách đó không xa, chỉ là bị bóng tối che giấu.

Giang Nguyệt Lộc thở phào nhẹ nhõm: "Ơn trời, tôi đã không nhảy nhầm chỗ."

Drake cười lớn: "Này anh bạn, cậu đang nói gì vậy?"

"Cậu vẫn luôn ở đây, phải không?”

Nụ cười của Giang Nguyệt Lộc cứng đờ trên mặt: "Anh nói gì?"

"Cậu vẫn luôn đứng đó, ngơ ngác, còn ngẩng đầu nhìn lên trên. Trên đó chẳng có gì cả, tôi cũng không biết cậu đang nhìn cái gì."

Drake cười đến mức thở không ra hơi: "Không ngờ cậu cũng có lúc ngốc nghếch như vậy.”

Giang Nguyệt Lộc quay đầu lại: "Vừa rồi tôi..." Đứng ở đằng kia. ( truyện trên app T Y T )

Lời còn chưa nói hết đã nghẹn lại trong cổ họng, anh cảm thấy tim mình đang đập chậm lại. Mọi chuyện trước mắt thật quá kỳ lạ. Bức tường khổng lồ không biết dẫn đến đâu kia đã biến mất từ lúc nào, phía sau anh chỉ là một căn phòng bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Kiểu tường có thể chạm tới trần nhà ấy, rất bình thường.

"Chờ đã... chờ một chút.”

Anh chìm trong sự nghi ngờ sâu sắc.

Chuyện gì vậy? Vừa nãy anh nhìn nhầm sao?

Không thể nào, anh còn đi theo con đường đó một đoạn... con đường.

Giang Nguyệt Lộc cúi đầu nhìn xuống chân, con đường xanh đậm gồ ghề, lởm chởm cũng biến mất, thay vào đó là một tấm thảm màu xanh lá cây giản dị đến mức không thể giản dị hơn. Drake đang đứng ở đầu kia của tấm thảm, họ chưa từng bước ra khỏi căn phòng này.

Có lẽ bị vẻ mặt của anh dọa sợ, Drake ngừng cười: "... Sao vậy?"

Giang Nguyệt Lộc nói: "Vừa nãy tôi không ở đây."

Drake: "Không, cậu vẫn luôn đứng đó, lúc nào cũng ở đó." "Làm sao anh có thể chắc chắn được?" Giang Nguyệt Lộc không nhịn được hỏi: "Trước khi lên tàu, chúng ta đã vượt qua một đại dương, khi đến đó, mọi con quỷ trên tàu đều mơ.”

“Sao anh có thể chắc chắn vừa nãy tôi không mơ? Hoặc... ngay cả bây giờ tôi cũng đang mơ?"

"Này, này, trời ạ! Cậu làm mọi chuyện rắc rối quá..." Drake gãi gãi đầu, vẻ mặt khó xử, cuối cùng như đã hạ quyết tâm.

"Thôi được rồi. Bố Già cũng đã công nhận cậu, đây cũng không phải là bí mật gì quá quan trọng. Tôi sẽ nói cho cậu tình hình thực tế.”

"Tình hình thực tế gì…” Giang Nguyệt Lộc cố gắng tỏ vẻ hoang mang.

Drake thật sự sợ anh gặp chuyện gì: "Không có giấc mơ nào cả, thật đấy! Không gian mà chúng ta đang ở hiện tại, thực ra là một loại thuật ngụy trang."

"Thuật ngụy trang?"

"Bây giờ tôi sẽ biểu diễn cho cậu xem.”

Anh ta tháo hai chiếc nhẫn trên tay ra, ném vào chiếc cốc trên bàn.

"Nhìn kỹ này, hai chiếc nhẫn này, một là tôi, một là cậu. Chiếc cốc này là căn phòng này."

Anh ta lại lấy một tờ giấy ăn, nhẹ nhàng phủ lên chiếc cốc, điều kỳ diệu đã xảy ra, chiếc cốc biến mất ngay trước mắt Giang Nguyệt Lộc.

"Làm thế nào vậy?"

Drake có vẻ đắc ý: "Nói trước, đây không phải là biến mất như cậu nghĩ đâu, chiếc cốc vẫn ở đây, nhẫn cũng vậy, không tin cậu đến sờ thử xem."

Giang Nguyệt Lộc đưa tay ra, quả nhiên sờ thấy một vật hình trụ trong không khí.

Drake giải thích: "Trước đây tôi đã nói, thẻ của tôi là loại hạng trung và hạng thấp, có một số nơi đặc biệt trong Chợ đen không thể vào. Nhưng nếu chúng ta nhất định muốn vào thì sao, lúc này phải ngụy trang một chút. Cậu xem, chẳng ai biết trong tủ rượu lại giấu hai người chúng ta."

Giang Nguyệt Lộc bật cười: "Bây giờ chúng ta đang ở trong tủ rượu sao?”

Hít một hơi thật sâu, quả nhiên ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.

Drake bĩu môi: "Cậu cứ cười đi, lần trước đi cùng Gulian vào đó để dò la tin tức, chúng tôi phải chui trong thùng suốt cả đêm!"

Nhắc đến Gulian, sắc mặt anh ta thay đổi, sau đó mới bổ sung: "Cậu hãy quên hết những gì tôi vừa nói đi, bình thường tôi không được phép nói những điều này với cậu…”

"Ngụy trang sao?" Giang Nguyệt Lộc rất hứng thú.

Drake kẻ luôn luôn cà lơ phất phơ cũng bắt đầu im lặng, chứng tỏ chuyện này thực sự rất quan trọng, anh càng tò mò hơn về nguyên nhân đằng sau.

"Rốt cuộc làm thế nào vậy?"

Drake suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Cậu còn nhớ những chiếc cái thùng dán bùa chứ?”

"Những chiếc thùng bên ngoài lâu đài?" Giang Nguyệt Lộc hỏi lại.

"Đúng vậy."

"Không hiểu sao, những chiếc thùng đó không làm hại chúng tôi. Hình như Bố Già biết một chút về nguyên nhân, nhưng ông ấy không nói công khai, chỉ từng nhắc đến một lần với Chris." Drake đột nhiên hạ giọng.

"Nghe nói, là do gỗ.”

"Gỗ?"

"Những chiếc thùng bình thường chẳng phải đều được đóng bằng bốn tấm ván sao? Nhưng chúng tôi không tìm thấy bất kỳ một chiếc đinh nào trên những chiếc thùng này, nó giống như bị khoét rỗng ruột, chỉ còn lại một lớp vỏ cây mỏng bên ngoài."

Cây... hình ảnh mà Giang Nguyệt Lộc vừa nhìn thấy thoáng qua trước mắt anh.

Màu xanh đậm, lồi lõm, còn có những khối u…

Chẳng phải đó chính là cành cây sao?

Ký ức về trường trung học nữ sinh Thụ Nhân ùa về, anh như thể một lần nữa quay trở lại ngôi làng Tuyết lạnh giá, đứng dưới gốc cây khổng lồ như một chiếc ô. Thấy sắc mặt Giang Nguyệt Lộc dần tái nhợt, Drake vỗ vai anh: "Cậu không sao chứ?"

Giang Nguyệt Lộc xoa xoa mi tâm, anh cảm thấy chuyện lần này rất rắc rối.

"Cậu cứ tiếp tục đi."

"Nói đến đâu rồi nhỉ... à, đúng rồi, thùng. Ban đầu, chúng tôi chỉ nghĩ rằng Bố Già không thích những chiếc thùng cũ nát đó. Quả thực nó không phù hợp với gu thẩm mỹ của ông ấy." Giang Nguyệt Lộc nhớ đến căn phòng xa hoa, lộng lẫy trong lâu đài, không khỏi thầm đồng tình.

"Nhưng sau đó, chúng tôi dần phát hiện ra rằng Bố Già đơn giản là ghét cây cối. Ông ấy ghét tất cả những thứ được làm từ gỗ. Ngay cả cây cối trước cổng lâu đài cũng bị chặt hết.”

Giang Nguyệt Lộc: "Tại sao?"

Drake: "Mọi người cũng không biết."

"Nhưng những chuyện xảy ra sau đó đã khiến tôi nảy ra một suy nghĩ."

"Nói cho cùng, chẳng phải là gỗ của chiếc thùng có chút kỳ lạ sao, vì vậy tôi đã lén cắt một miếng mang về nghiên cứu. Nhưng rất tiếc. Gỗ thì vẫn chỉ là gỗ, chẳng có gì đặc biệt. Điểm đặc biệt nhất của nó, vẫn là có thể khiến bùa chú vô hiệu với chúng tôi.”

"Nhưng sau đó, chúng tôi dần phát hiện ra nó còn có một tác dụng khác.”

"Tác dụng gì?" Anh không khỏi có chút hồi hộp, cuối cùng cũng đến phần quan trọng rồi.

Nhưng Drake lại lộ vẻ khó xử.

"Tôi không tiện nói…”

Giang Nguyệt Lộc muốn ói máu: "Làm ơn đi, anh đã tiết lộ đến mức này rồi, còn gì không tiện nói nữa chứ."

"Không phải vậy, Ngôn. Vì tôi đã quyết định nói hết, nên tôi không muốn giấu diếm gì nữa. Tôi nói không tiện nói, chỉ đơn giản là 'khó diễn tả'. Tôi không biết phải nói với cậu như thế nào, vì nó rất kỳ quái, rất khó tin, rất trừu tượng, rất…”

Drake đột nhiên như biến thành một nghệ sĩ thần kinh, sau khi liên tục thốt ra mấy chữ "rất", anh ta im lặng, chỉ há miệng lẩm bẩm. Cuối cùng, anh ta chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm vào Giang Nguyệt Lộc, như muốn thông qua ô cửa sổ là đôi mắt đi sâu hơn vào tâm hồn anh.

"Cậu có tin vào sự liên kết không, Ngôn?”

"Một loại liên kết kỳ lạ, không thể diễn tả bằng lời..." Drake từ từ rút ra một mảnh gỗ mỏng từ vị trí mạch đập trên cổ tay, nó không dính một chút máu nào.

"Chính là cái này. Tôi cắt ra từ chiếc thùng. Đây chính là lá bùa hộ mệnh giúp tôi tự do đi lại trong chợ đen, nó có thể tạo ra bất kỳ sự ngụy trang nào cậu muốn."

Giang Nguyệt Lộc liếc nhìn chiếc cốc: "Là tờ giấy ăn đó sao?”

Sau khi phủ tờ giấy ăn lên, chiếc cốc đã biến mất ngay tại chỗ, người ngoài không còn nhận ra sự tồn tại của chúng nữa. Mảnh gỗ này cũng đã cách ly hai không gian, nơi họ đang ở không thể bị người ngoài biết được. Giống như chiếc cốc đã biến mất khỏi vị trí ban đầu nhưng vẫn còn tồn tại.

Drake hiểu ý anh, cười nói: "Đúng vậy, đây chính là 'tờ giấy ăn' của chúng ta.”

Giang Nguyệt Lộc trầm ngâm: "Để tôi đoán xem, anh bắt đầu sử dụng món đồ chơi nhỏ này từ khi nào..."

Một bóng người nhảy xuống từ bục.

"-Nào, chúng ta đi gặp con sói già gian xảo nhất, đạo đức giả nhất."

"Là lúc ở trên bục?" Giang Nguyệt Lộc hỏi.

Drake lắc đầu: "Không, là lúc nhảy xuống."

Anh ta giống như đang mở dù, rơi xuống đây từ hư không, thuận lợi tìm được một nơi ẩn nấp, sau khi sắp xếp xong mọi thứ, quay đầu lại Giang Nguyệt Lộc cũng đã đến.

"Vậy... tờ giấy ăn đó cũng được phủ lên người tôi." Giang Nguyệt Lộc suy luận.

"Vậy nên trên người tôi, lúc này, cũng có mảnh gỗ thần kỳ đó... nếu không, chúng ta sẽ không đến cùng một chỗ. Anh đã đặt nó lên người tôi khi nào? Nó cũng ở trong... cổ tay tôi sao?"

Drake cười lớn: "Đừng căng thẳng thế, của cậu ở trên người cậu đấy.”

Nói rồi, anh ta vỗ vào lưng Giang Nguyệt Lộc, mơ hồ cảm nhận được một vật cứng cứng. Anh bỗng nhiên hiểu ra, nhưng lại cau mày, hoàn toàn không nhớ Drake đã đặt nó lên người anh khi nào.

Lúc đang bay trên không, khi được Poppy cõng đến đây?

Điều này khiến anh cảm thấy bất an. Cũng rất khó chịu.

Giang Nguyệt Lộc cố gắng không nghĩ đến chuyện này nữa: "Anh làm tôi chóng mặt quá. Vừa nãy tôi còn tưởng mình lại nhìn thấy Thần Cây..."

Thần Cây... Từ ngữ kỳ lạ này thoáng qua tai Drake. Anh ta muốn để ý, nhưng tiếng động bên ngoài cửa đã thu hút sự chú ý của anh ta

"Bây giờ phải làm chính sự rồi, anh bạn." Drake ra hiệu về phía bên ngoài: "Họ đến rồi.”

Tiếng mở cửa vang lên. Giang Nguyệt Lộc vừa định hỏi là ai, thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play