"Chào mừng quý khách."
Nhân viên phục vụ đeo găng tay trắng mở cửa cho những vị khách quý. Anh ta nhớ lại lời dặn dò của ai đó trước khi vào ca làm việc hôm nay: "Hôm nay toàn là nhân vật quan trọng trên tàu, nhớ thân phận của mình, đừng nghe nhiều, đừng nghĩ nhiều, nhanh nhẹn một chút.”
Anh ta không dám ngẩng đầu, may mà họ cũng chẳng thèm cúi xuống nhìn một tên phục vụ nhỏ bé.
Cánh cửa đóng lại.
Rất lâu sau, anh ta mới đứng thẳng người, hồi tưởng lại với vẻ hâm mộ và ghen ghét: "Tà áo lướt qua mặt mình thêu hoa văn bằng chỉ vàng, nhìn là biết chẳng rẻ chút nào.”
Bên kia cánh cửa.
Các vị khách đứng tụm ba tụm bảy, tuy trò chuyện thoải mái, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía người dẫn đầu đang đứng ở trung tâm- ông ta là thủ lĩnh trên danh nghĩa của con tàu này, có gia đình, vợ con và hạnh phúc vô tận, nắm trong tay quyền lực ngập trời.
Ông ta không lên tiếng, những con quỷ còn lại không dám hé răng.
Đây chính là thuyền trưởng đại nhân, người đứng trên vạn người.
Ông ta đã thay một bộ quần áo khác, trông thư thái hơn so với lúc Giang Nguyệt Lộc gặp ông ta ở Quy Lưu Cư. Ông ta cầm ly rượu vang đỏ trên bàn lên, nhấm nháp một chút: "Ừm, ủ từ máu của Vu sư ba mươi tuổi... quả là hảo hạng."
Bên trong tủ rượu.
Drake kinh hãi: "Thành phố Quỷ có một quy tắc bất thành văn, đó là không được bất kính với thi thể của người chết."
"Thực ra là do họ liên tưởng đến bản thân, cậu thử nghĩ xem, nếu thi thể bị hủy hoại, thì bản thân con quỷ cũng chẳng khá hơn là bao, nên họ đồng cảm, nảy sinh một chút lương tâm trong chuyện này, cùng nhau đạt thành thỏa thuận, sẽ không tùy tiện đối xử với thi thể của người đã khuất.”
"Nhưng cậu nhìn chai rượu màu đỏ máu kia xem, màu sắc tinh khiết, chắc hẳn là ngay sau khi chết đã bị mổ bụng, dùng ống dẫn từ từ rút máu ra... rồi ủ lên men ở nơi âm u lạnh lẽo."
"Có một câu nói rất kinh tởm, rằng khoảnh khắc con người chết đi là lúc gần với sự sống nhất, cũng gần với cái chết nhất, do đó, thi thể kết hợp vẻ đẹp của cả hai thứ đó sẽ có hương vị ngon nhất."
Giang Nguyệt Lộc khẽ nói: "Vậy là, họ đã phá vỡ giới hạn?” (App T-Y-T)
"Giới hạn." Drake cười khẩy: "Niềm vui sau khi vi phạm quy tắc thật khó tả, ai cũng từng là con người, chắc hẳn cậu cũng hiểu điều này. Trong thành phố Quỷ rộng lớn này, muốn tìm ra kẻ tuân thủ quy tắc, có lẽ chỉ có những người thật thà như Matthew."
"Họ ngoan ngoãn và quy củ, chấp nhận mọi sự sắp đặt, cuối cùng lại trở thành những kẻ bất hạnh bị vắt kiệt hạnh phúc. Trớ trêu không?"
Giang Nguyệt Lộc: "Nghe có vẻ như anh không đánh giá cao những người như Matthew?”
Drake lắc đầu: "Tôi chỉ đưa ra một số nhận xét. Đây là những gì tôi quan sát được khi đi lại giữa hạnh phúc và tuyệt vọng, ở đây, có rất nhiều kẻ bề ngoài ngay thẳng, nhưng sau lưng lại làm những chuyện bẩn thỉu. So với Matthew, loại quỷ đó càng khiến tôi cảm thấy ghê tởm."
"Bởi vì chúng khiến tôi nhớ đến con người."
Drake nhìn về phía thuyền trưởng trong phòng, lúc này ông ta đang cùng những vị khách cắt một miếng thịt đáng ngờ. Trong phòng tràn ngập mùi hương nồng nặc của sự trụy lạc và giả dối.
Những kẻ này thật khó lường, không ai biết họ đang nghĩ gì.
"Hừm..." Thuyền trưởng đưa tay lên cổ, vẻ mặt không thoải mái: "Sao ta cứ cảm thấy lạnh sống lưng thế nhỉ, như thể vợ ta vẫn còn ở đây vậy."
Có người hiểu ý cười: "Tình cảm của ngài và phu nhân luôn rất tốt. Hàng năm trên tàu bình chọn cặp đôi hoàn hảo nhất, gia đình ngài đều được bầu chọn tuyệt đối.”
Có người hiểu ý cười: "Tình cảm của ngài và phu nhân luôn rất tốt. Hàng năm trên tàu bình chọn cặp đôi hoàn hảo nhất, gia đình ngài đều được bầu chọn tuyệt đối."
"Còn có gia đình hạnh phúc nhất! Xứng đáng."
Thuyền trưởng mỉm cười, những lời ngon ngọt còn ngọt ngào hơn cả rượu ngon, đó là lý do tại sao ông ta thích chợ đen.
Ông ta ngồi xuống, cởi cúc áo, giả vờ như không quan tâm nói: "Nhưng, đôi khi vẫn rất mệt mỏi."
"Ồ..."
Những cặp mắt tinh ranh lập tức hiểu ý: "Tôi chợt nhớ ra, lần trước có một con tàu từ bên ngoài vô tình lạc vào đây, chở theo một nhóm người sắp chết."
"Những cô gái trẻ còn sống đó rất ngon, ngài biết đấy.”
"Tôi đã nói với họ, là thuyền trưởng của con tàu Ouroboro đã cứu mạng họ. Họ vô cùng sùng bái ngài, ầm ĩ đòi báo đáp, cản cũng không được."
Nghe thấy từ "cô gái", lông mày thuyền trưởng khẽ động, nhưng vẫn lắc ly rượu, không nói lời nào.
"Tôi nghĩ... nếu là báo ân, phu nhân chắc chắn sẽ rất tán thành. Hơn nữa, trao đổi ân tình là chuyện tốt, chẳng phải càng làm cho gia đình hạnh phúc nhất thêm rực rỡ sao?" Không đợi thuyền trưởng lên tiếng, có người đã tự ý quyết định: "Không nói nhiều nữa, mau đưa họ vào đây đi.”
Trong phòng vang lên tiếng kẽo kẹt, sau khi cánh cửa mở ra rồi đóng lại, tiếng nức nở khe khẽ truyền đến.
Giang Nguyệt Lộc không khỏi cười lạnh.
Thực sự là báo ân sao?
Nếu họ đến đây với tâm trạng "vô cùng sùng bái", nếu họ có thể gặp "ân nhân cứu mạng" ngay lập tức, tại sao họ lại sợ hãi đến mức bật khóc? ( truyện đăng trên app TᎽT )
Drake cảm thấy sau lưng ớn lạnh, anh ta quay đầu lại, giật mình: "Ngôn, tôi đã làm gì mà cậu lại nhìn tôi như vậy!"
Tiếng nức nở truyền đến tai, như roi quất vào màng nhĩ, khiến ngũ tạng lục phủ anh quặn thắt. Giang Nguyệt Lộc lau mặt: "Không có gì."
Anh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, Drake trốn ở đây, có nghĩa là anh ta không muốn bị thuyền trưởng phát hiện, họ không thể lộ diện, cũng không thể giải cứu các cô gái.
Giang Nguyệt Lộc: "Tôi chỉ không ngờ, thuyền trưởng lại làm chuyện như vậy."
Drake cười khẽ: "Cậu nghĩ ông ta có gia đình hạnh phúc, vợ con êm ấm sao? Một người tự do, không bao giờ liên lạc với anh trai Will, lại xuất hiện để kế thừa vị trí thuyền trưởng sau khi anh trai chết. Ông ta có thể coi trọng tình thân đến mức nào? Có tin đồn rằng vợ con ông ta đều là diễn viên được thuê bằng tiền, có thật hay không còn chưa biết.”
Còn có thể như vậy sao?"
"Ồ Ngôn... cậu đánh giá họ quá cao rồi."
"Con quỷ đang nói chuyện kia là đội trưởng đội bảo vệ. Nhóm quỷ bắt cóc Matthew mà cậu còn nhớ không? Bọn chúng đều do hắn quản lý. Hắn ta cũng được bầu chọn vào gia đình hạnh phúc hàng năm, nhưng nghe nói hắn ta là kẻ ăn chơi trác táng nhất chợ đen.”
"Còn kẻ nịnh hót nhất lúc nãy, cậu có thể ngờ rằng hắn ta lại có khuynh hướng bạo lực không? Nhà hắn ta suốt đêm bật nhạc to, nghe nói là để át đi tiếng khóc của vợ."
"Còn hắn ta nữa, người đại diện của phe liêm chính, thậm chí còn lên tiếng bênh vực cho những kẻ đáng thương ở Vô Vọng Địa. Nhưng cậu có biết đấu trường mà chúng ta vừa đi qua là của hắn ta không?"
"Còn người nữa…”
…
Giang Nguyệt Lộc dần im lặng: "Nghe có vẻ như trong phòng này không có ai trong sạch."
"Cậu nên nhận ra điều đó từ sớm rồi." Drake thờ ơ: "Quỷ ở phố Hạnh Phúc chưa chắc đã hạnh phúc, nhưng quỷ ở Vô Vọng Địa chắc chắn là tuyệt vọng."
"Nhưng... còn một vấn đề."
"Gì vậy?”
"Nếu bản thân họ không hạnh phúc, vậy thì [Cân đo vận mệnh] sẽ không thể đo được giá trị hạnh phúc của họ... Làm thế nào họ có thể tiếp tục ở lại phố Hạnh Phúc? Hơn nữa còn giàu có như vậy?"
Vừa nói, cậu bỗng nảy ra một suy đoán: "Chẳng lẽ [Cân đo vận mệnh] bị họ khống chế?”
Drake lắc đầu: "Thứ này họ không thể khống chế được, đó là do Đô Chủ mang đến, chỉ nghe lời Đô Chủ. Còn con tàu Ouroboro, cũng là nhờ sức mạnh của Đô Chủ mà nó mới có thể lơ lửng trên không trung. Cậu đừng nhìn họ đang oai phong như vậy, chỉ cần Đô Chủ vừa đến, họ sẽ co rúm như lũ chuột nhắt.”
"Hơn nữa, con tàu Ouroboro rất giỏi che giấu. Lũ quỷ thối tha này nói rằng để công bằng, quá trình [Cân đo vận mệnh] của họ sẽ được công khai, bao nhiêu cặp mắt ở Vô Vọng Địa nhìn chằm chằm, mỗi lần họ đều có thể tạo ra lượng hạnh phúc khổng lồ... Vì vậy, chúng ta mới phải đến chợ đen tìm kiếm bằng chứng, nếu không có lý do chính đáng, thật sự rất khó để đẩy những kẻ đạo đức giả này xuống tàu."
Giang Nguyệt Lộc dường như đã hiểu ra.
"Liệu có phải là vấn đề của [Cân đo vận mệnh] không?"
Drake nhìn chằm chằm ra ngoài: "Hả? Đã nói rồi, nó là do Đô Chủ mang đến, họ không thể kiểm soát được. Sự chênh lệch sức mạnh giữa quỷ lớn và quỷ nhỏ rất rõ ràng…”
Giang Nguyệt Lộc ngắt lời anh ta: "Ý tôi không phải vậy."
"Vậy là gì?" Anh ta hơi mất kiên nhẫn. Bây giờ là thời điểm quan trọng, vậy mà Giang Nguyệt Lộc lại đang băn khoăn về một vấn đề nhỏ nhặt.
"Liệu có phải cái cân này vốn dĩ đã có lỗ hổng? Nó không thực sự chính xác trong việc đo lường hạnh phúc và đau khổ."
"Thôi nào! Đó là của Đô Chủ-”
Giang Nguyệt Lộc không nhịn được: "Đô Chủ, là vạn năng sao?"
Drake cứng họng, nuốt xuống những lời đang định nói, đôi mắt linh hoạt của anh ta lần đầu tiên trở nên đờ đẫn, dường như chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này.
Suy nghĩ một mình một lúc, anh ta không thể không thừa nhận: "Ừm... có lẽ cậu nói đúng. Chúng ta đã ở đây quá lâu, đến nỗi chưa bao giờ nghi ngờ…”
Ban đầu, khi mới đến con tàu này, anh ta cũng không hiểu tiêu chuẩn hạnh phúc và cách thức giao dịch này. Nhưng chẳng mấy chốc, anh ta đã hòa nhập vào đây, bắt đầu suy nghĩ mọi thứ bằng thước đo do người khác đặt ra.
Cái này cần bao nhiêu hạnh phúc. Cái kia tôi không mua nổi.
Phải tích lũy thêm hạnh phúc thôi, không đủ dùng…
Phản xạ có điều kiện đã ăn sâu vào tâm trí anh ta, như một dấu hiệu mặt cười và mặt khóc, liên tục nhắc nhở anh ta mỗi khi làm bất cứ điều gì. Anh ta chưa bao giờ ngẩng đầu nhìn lên chiếc cân vô hình khổng lồ trên đầu, cũng chưa bao giờ nghi ngờ tính hợp lý và chính xác của nó.
"Cậu nói đúng... Tôi đã quên, quên mất! Trời ạ, tôi thật đáng thương.”
Đôi mắt Drake ngấn lệ, gã đầu gấu cao mét tám rúc vào tủ rượu khóc nức nở. Tuy nhiên, nước mắt chưa kịp lăn xuống má, anh ta đã ngừng khóc, bởi vì anh ta đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Không đúng."
"Hửm?" Giang Nguyệt Lộc đang đau đầu vì tiếng khóc của anh ta: "Cái gì không đúng?”
Drake: "Nếu thực sự có vấn đề, kết quả mà cái cân đưa ra chắc chắn sẽ khiến nhiều người nghi ngờ. Nhưng đã lâu như vậy rồi, chẳng ai trong chúng ta từng nghi ngờ, chính là vì nó đã nhìn thấu trái tim chúng ta một cách chính xác... Chúng ta có hạnh phúc hay không, có bao nhiêu hạnh phúc, chúng ta có mệt mỏi và đau khổ hay không, nỗi đau đó lớn đến mức nào, nó còn rõ hơn chính chúng ta.”
"Nó giống như một người bạn già cay nghiệt, cậu muốn lừa dối nó rằng cậu ổn, ổn hơn bao giờ hết, nó cũng sẽ tàn nhẫn vạch trần cậu. Đúng là rất đáng ghét, nhưng sau khi cảm giác khó chịu qua đi, cậu sẽ lại nhớ đến nó, thậm chí sau một thời gian dài, còn có chút hoài niệm..."
"Bởi vì trên con tàu này, nó hiểu rõ lòng cậu hơn bất kỳ ai." Drake nói.
Giang Nguyệt Lộc nhìn anh ta một lúc: "Anh hơi biến thái đấy.”
Drake sững sờ: "Cái, cái gì?"
"Bạn yêu dấu, dù cậu muốn khen tôi, cũng không cần phải làm vậy vào lúc này..."
"Ý tôi là, tất cả các anh đều hơi biến thái. Anh không thấy cảm giác của các anh đối với thứ này có chút kỳ lạ sao? Nó giống như một vị thần tối cao, ban cho anh nụ cười và nước mắt, phân chia hạnh phúc và đau khổ của anh. Bất kể nó ban phước hay làm tổn thương anh, cuối cùng các anh đều sẽ nhớ đến nó. Điều này thật bệnh hoạn, Drake.”
"Và tôi cũng không thể tránh khỏi." Giang Nguyệt Lộc nhớ lại khoảnh khắc anh bị đóng dấu.
Anh cũng như có một sự cộng hưởng kỳ lạ với một thứ gì đó cao siêu, lúc đó anh đã lên tàu được vài tiếng, nhưng dường như chỉ khi sở hữu nụ cười, anh mới thực sự trở thành hành khách trên con tàu này. Cảm giác thuộc về thoáng qua thôi mà đã mãnh liệt như vậy, huống chi là những người đã ở trên tàu vô số đêm?
"Cậu làm tôi đau đầu quá." Drake ôm đầu, đau khổ, cuối cùng anh ta cũng hiểu câu nói mà Bố Già thường xuyên nhắc đến.
-Có những chuyện, biết còn nguy hiểm hơn là không biết.
"Hy vọng là tôi chỉ suy nghĩ quá nhiều." Giang Nguyệt Lộc an ủi một cách vô cảm, trong lòng vô cùng tin tưởng vào suy đoán của mình.
Đô Chủ sao...
Hắn ta không ở đây, nhưng vẫn như vị vua duy nhất. Quy tắc ban đầu trên tàu do hắn ta đặt ra, thuyền trưởng cũng chỉ là tay sai của hắn ta. Cũng chính hắn ta đã khiến con tàu bay lên, lơ lửng trên không trung, trở thành một xã hội tách biệt khỏi thế giới phàm tục.
Không biết bây giờ hắn ta đang ở đâu…
Đang lúc hai người im lặng vì những lý do riêng của mình, một tiếng hét thất thanh bất ngờ vang lên từ trong phòng.
"Xin ngài, tha cho tôi, tha cho tôi!”