"Ở đây?" Giang Nguyệt Lộc nhìn trái nhìn phải, nơi này hẻo lánh yên tĩnh, vô cùng hoang vu.

Cỏ cây không mọc, đến cả một con chim cũng chẳng bay qua.

Drake thần bí nói: "Cậu đã bao giờ thấy chợ đen nào treo biển hiệu sáng choang, người người tấp nập chào đón khách vào trong chưa? Đây là nơi sang trọng, chỉ dành cho số ít người có thể đến tiêu tiền."

"Đi theo tôi."

Anh ta quay người bước về phía sau, chưa đi được mấy bước, nửa người đã chìm xuống đất. Hóa ra nhà kho cũ kỹ cuối con hẻm là một lối vào bí mật, dẫn thẳng xuống lòng đất.

Cửa rất hẹp, trần cũng thấp, với chiều cao của Giang Nguyệt Lộc chỉ có thể cúi người bước vào. Nhưng càng đi vào trong càng rộng rãi.

Đồng thời, anh ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào.

Matthew rất ngạc nhiên: "Chúa ơi, tôi sống ở tầng hầm phía Đông, ở đó bốc mùi kinh khủng!"

“Nhưng..." Rõ ràng trước mặt có một lối đi ngầm thơm ngào ngạt.

"Tôi không nói dối đâu, nhóc. Trên tường ở đây được bôi một loại hương liệu quý giá, những viên hương thơm đắt đỏ được lưu truyền trong thành phố Quỷ được đốt cháy suốt đêm ở đây. Chỉ có ở đây thôi.”

"Nếu chỉ vì một cái lối vào mà ông đã kinh ngạc đến vậy, thì sau khi mở cánh cửa kia ra, tôi phải canh chừng ông cẩn thận không kẻo ông ngất xỉu luôn đấy.”

Một cánh cửa vàng kim lộng lẫy hiện ra ở cuối con đường, xung quanh trải đầy những bông hoa rực rỡ, nhìn từ xa như một bức tranh sơn dầu dẫn đến một thế giới khác.

Matthew kinh ngạc nhìn những bông hoa được bán với giá cao ngất ngưởng ở thành phố Quỷ lại bị vứt bỏ bừa bãi trên mặt đất, những bông hoa gần cổng đã bị giẫm nát thành bột, đầy dấu chân bẩn thỉu.

Có người hoàn toàn không quan tâm đến những bông hoa đắt đỏ này.

"Chỉ cần một bông thôi, Teresa đã có thể vui vẻ cả mùa đông..." Ông ta nhớ đến hình ảnh con gái mình đứng trước cửa hàng, ánh mắt lưu luyến không rời, cảm thấy trái tim mình cũng như bị nghiền nát thành hai mảnh.

"Không, đây không thể là hoa thật." Matthew lắc đầu, sải bước tiến lên.

Bàn tay ông ta vừa đưa ra đã bị gai nhọn trên thân cây đâm vào. Cảm giác đau đớn thật đến mức, khi đến gần, ông ta còn có thể nhìn thấy những giọt sương long lanh trên cánh hoa- tất cả đều khẳng định giá trị thực sự của chúng.

Ngay cả những bông hoa đắt đỏ như vậy cũng chỉ xứng đáng đứng bên ngoài cùng cánh cổng quý giá.

Vậy phía sau cánh cổng, rốt cuộc là một thế giới như thế nào?

Là vô cùng huy hoàng hay hoàn toàn sa đọa?

Cả nhóm im lặng, ngay cả Drake là người nói nhiều nhất cũng không nói lời nào, nhanh chóng đi qua đường hầm dưới lòng đất, đến trước cánh cửa vàng.

Đi đến gần, họ có thể nhìn thấy chi tiết của cánh cổng. Giang Nguyệt Lộc nhận thấy vị trí lẽ ra là tay nắm cửa lại có một khe hở nhỏ, có thể nhét vừa một tấm thẻ mỏng.

Drake rút ra một tấm thẻ, nhét vào khe hở, giải thích với họ: "Thẻ thông hành. Không có nó, chúng ta không vào được.”

Anh ta phổ cập kiến thức cho hai người Giang Nguyệt Lộc, những tấm thẻ này cũng được phân chia theo cấp bậc quyền hạn, tùy thuộc vào địa vị, thân phận và tài sản của người sở hữu trên con tàu. Đương nhiên, tài sản của họ được tính bằng đơn vị hạnh phúc.

"Thẻ khác nhau, nơi có thể đến tự nhiên cũng khác nhau. Tấm thẻ của tôi thuộc loại hạng trung bình, có một số nơi đặc biệt là không thể vào." Drake nói một cách thờ ơ: "Nhưng để cho hai người mở mang tầm mắt thì chắc chắn là đủ rồi.” (App T-Y-T)

Kẹt một tiếng, cánh cửa mở ra.

"Chào mừng bà đã đến, bà Phil.”

“Bà…”

Drake lẩm bẩm: "Ồ, đừng nhìn tôi như vậy, tôi đâu kiểm soát được, thẻ là do tên Gulian kia kiếm được!”

Vượt qua cánh cửa vàng, họ bước vào một đại sảnh hình tròn nguy nga tráng lệ, cầu thang xoắn ốc uốn lượn xuống phía dưới, mỗi tầng đều chật kín người. Tuy nhiên, ở đây, có lẽ tất cả bọn họ đều là quỷ đội lốt người.

Một tiếng gầm gừ vang lên từ phía dưới, Matthew giật bắn mình: "Cái... cái gì vậy?”

“Ồ, đừng sợ." Drake nhếch mép về phía dưới: "Đấu trường sinh tử, đã nghe nói bao giờ chưa? Chế độ đấu tay đôi một chọi một, chỉ khi một bên chết mới phân định thắng thua. Người chiến thắng có thể lấy hết hạnh phúc của kẻ thua cuộc, đồng thời ban tổ chức còn cung cấp phần thưởng hạnh phúc gấp đôi.”

"Vì là một giao dịch rất có lời, nên đấu trường sinh tử được coi là một trong những 'cây trường sinh' của chợ đen, mỗi ngày có hàng trăm trận đấu diễn ra.”

Matthew líu lưỡi: "Phần thưởng gấp đôi?"

Ông ta chưa bao giờ thấy nhiều hạnh phúc như vậy!

Drake nói với giọng đầy ẩn ý: "Ban tổ chức không phải nhà từ thiện, họ sẽ không làm những giao dịch không có lợi nhuận. Có thể đưa ra phần thưởng gấp đôi, tự nhiên là có thể kiếm lại số hạnh phúc nhiều hơn gấp đôi.”

Giang Nguyệt Lộc đoán ra: "Đặt cược?”

"Chính xác!"

Tiếng còi vang lên, đấu trường sinh tử chào đón trận đấu sinh tử thứ mười hai trong ngày. Bên trái là một người đàn ông cao to vạm vỡ, cao hơn hai mét bước vào, bên phải là một cậu bé gầy trơ xương, chắc chắn chưa đến mười lăm tuổi.

Vì khoảng cách quá xa, Giang Nguyệt Lộc không thể nhìn rõ nét mặt của những người tham gia, nhưng anh cảm thấy dáng đi của cậu bé rất kỳ lạ.

Drake: "Thằng bé tội nghiệp. Chắc chắn bọn họ đã tiêm thuốc cho cậu bé.”

“Thuốc?"

"Phải. Loại thuốc khiến quỷ hưng phấn. Loài người cũng có mà, phải không? Kiểu như thuốc kích thích... À mà lạc đề rồi.”

"Sau khi tiêm loại thuốc này, sự hèn nhát và sợ hãi sẽ giống như quả cầu tuyết bị ném đi, ngày càng xa rời cơ thể. Linh hồn của cậu sẽ bị một loại cuồng loạn khác chiếm đoạt, thiêu đốt tất cả sức lực còn sót lại.”

Drake nhìn cậu bé đang loạng choạng bước đi: "Trông cậu bé như sắp gục ngã rồi, trận đấu này sẽ là điểm kết thúc của cuộc đời cậu bé, cũng là điểm kết thúc sau khi chết."

Matthew không đành lòng. Nhìn đứa trẻ, ông ta không khỏi nhớ đến Teresa.

"Bởi vì hiệu quả rất tốt." Drake bình thản nói: "Một trận đấu như vậy, ông có tính được ban tổ chức kiếm được bao nhiêu hạnh phúc không?”

"Trước con số khổng lồ như vậy, công bằng là cái thá gì?"

"Chẳng ai muốn xem một trận đấu mà kết quả đã được định sẵn, mọi người đều thích xem những cú lật kèo, thích xem kẻ yếu dùng hết sức lực đánh bại kẻ mạnh nắm chắc phần thắng.”

"Trong đấu trường sinh tử có rất nhiều quỷ mới đến lần đầu, chúng sẽ ngây thơ cho rằng tên to con kia chắc chắn sẽ thắng, thế là đổ hết gia sản vào hắn ta, nhưng kết quả chắc chắn sẽ khiến chúng trắng tay. Hai người đừng nghĩ rằng kết cục của tên to con kia sẽ tốt đẹp hơn thằng bé kia.”

Matthew: "Nhưng... đâu phải lỗi của hắn ta..."

"Chẳng ai có lỗi cả. Lỗi là do quy tắc, là do con quỷ đã đặt ra quy tắc." Drake liếc nhìn Giang Nguyệt Lộc một cách đầy ẩn ý: "Thôi, chúng ta tiếp tục đi nào.”

Tiếp theo, họ đi qua một nghĩa trang vắng vẻ yên tĩnh, nhưng tất cả những chiếc quan tài ở nghĩa trang này đều được đặt trên mặt đất, không chôn xuống đất. Nắp quan tài cũng không đóng lại, một con quỷ với sắc mặt nhợt nhạt nằm bên trong, nét mặt vô cùng bình thản và thanh tịnh, còn mang theo nụ cười mãn nguyện.

Giang Nguyệt Lộc nhìn về phía sau, những con quỷ trong các quan tài khác cũng có biểu cảm tương tự.

Họ như đang chìm trong một giấc mơ đẹp.

"Nghĩa trang của Quỷ Mộng." Drake nói: "Ở đây, chỉ cần bỏ ra một chút ít hạnh phúc, là có thể nằm vào trong quan tài để có một giấc mơ đẹp. Trong giấc mơ đó, cậu có thể trải nghiệm lòng tham, sự đố kỵ, thù hận... vân vân, những tội lỗi này đối với quỷ mà nói, chắc chắn là nguồn dinh dưỡng tốt nhất. Nếu có thể, tôi cũng muốn mỗi ngày đến đây nằm nghỉ ngơi một chút.”

Matthew: "Nghe cũng hay đấy chứ."

Đấu trường sinh tử đã gây cho Matthew cú sốc quá lớn, nghĩa trang này phần nào gỡ gạc lại chút hình ảnh cho khu thương mại.

Drake bĩu môi: "Chợ đen được gọi là chợ đen là có lý do của nó, nơi này tuy tốt, nhưng lại có một nhược điểm. Hơn nữa, nếu tôi không nói ông căn bản sẽ không nhận ra.”

Matthew thực sự không nhận ra.

Giang Nguyệt Lộc: "Là sẽ dần dần nghiện sao?”

Drake ngạc nhiên: "Sao cậu lại- được rồi... đúng là như vậy."

"Khách hàng mục tiêu ở đây là những con quỷ nửa giàu nửa nghèo, chúng thường không dám đặt cược ở đấu trường sinh tử, rủi ro ở đó quá lớn.”

"Chúng thà chọn những việc mà bỏ ra sẽ có kết quả, nên chúng đến đây, nhìn thấy quảng cáo chỉ cần bỏ ra chút ít hạnh phúc là có thể có được giấc mơ đẹp, nửa tin nửa ngờ thử một lần, không ngờ lại là thật.”

"Trong mơ thật tốt đẹp, trong mơ có tất cả mọi thứ, chúng có thể trở thành gia tộc giàu có nhất trên con tàu Ouroboro, vung tay là có thể tiêu pha cả mười triệu hạnh phúc. Chúng có thể trở thành những nhà tài phiệt quyền cao chức trọng, ban ngày đi trên đường, tay cầm roi da, xua đuổi những con quỷ khác. Khi gặp chúng, những con quỷ khác sẽ khúm núm cúi đầu chào.”

“Chúng muốn giấc mơ gì cũng có, có thể trả thù, có thể trút giận, ở đây có tất cả mọi loại giấc mơ."

"Sẽ không còn những vấn đề thực tế phiền phức, sẽ không còn phải lo lắng hôm nay ngủ ở đâu... nói cách khác, quan tài thậm chí còn giải quyết cả vấn đề nghỉ ngơi của chúng.”

Drake lắc đầu: "Làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy."

"Ông chủ ở đây đã lên kế hoạch từ lâu rồi, ông ta sẽ dần dần tăng giá sau khi ông nghiện, một lần một trăm, một nghìn, một vạn, cho đến khi ông hoàn toàn không trả nổi.”

"Nhưng đến lúc đó, ông đã quen với việc nằm trong quan tài để sống qua ngày, và sau khi ông ngày ngày nằm ở đây, bạn bè và người thân của ông cũng dần dần rời xa ông, ông sẽ mất dần kết nối với mọi thứ trong hiện thực. Vì vậy, sau khi lang thang vô định trong thế giới bên ngoài, cuối cùng ông vẫn sẽ quay trở lại đây.” ( truyện trên app tyt )

Matthew tức giận nói: "Nói cho cùng, vẫn là do ý chí của những kẻ này quá yếu đuối. Nếu là tôi, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ hiện thực- làm sao tôi có thể bỏ rơi Teresa chứ?”

"Tôi đánh giá cao lòng dũng cảm của ông đấy, Matthew. Có lẽ nghĩa trang vô dụng với ông, nhưng ông có dám chắc mình sẽ không tìm thấy một quảng cáo hấp dẫn ở đây không?"

"Ví dụ như một quảng cáo liên quan đến con gái Teresa của ông? Phía sau còn có những công viên giải trí mộng mơ dành riêng cho trẻ em..."

"Hoặc, một loại thuốc tiên có thể khiến người chết sống lại? Hay một chiếc gương thần kỳ cho phép gặp lại những vong hồn đã khuất... Ông không muốn để Teresa bé bỏng gặp lại mẹ của cô bé sao?"

Matthew im lặng, không thể phủ nhận rằng, ông ta thực sự đã động lòng.

Drake biết ông ta sẽ khuất phục, anh ta dẫn Matthew vào đây cũng là để Giang Nguyệt Lộc thấy được, lòng người cũng mỏng manh yếu đuối như lòng quỷ, ngay cả một hồn ma "bị ép" bước vào khu thương mại như Matthew cũng sẽ bị quy tắc vắt kiệt đến không còn gì.

Drake quay sang Giang Nguyệt Lộc: "Còn cậu, Ngôn. Cậu sẽ làm gì?"

Giang Nguyệt Lộc: "Tôi sao?"

Cơ hội làm giàu, vùng đất mộng mơ của ảo tưởng, và cả chiếc gương cho phép gặp lại người đã khuất... Nghe có vẻ rất khó cưỡng lại. Nhưng điều anh quan tâm là một chuyện khác.

Theo quan điểm của một người hiện đại, khu thương mại của con tàu Ouroboro quá giống với hiện thực. Đấu trường sinh tử và nghĩa trang của Quỷ Mộng đều có thể tìm thấy phiên bản tương tự trong thế giới thực.

Sòng bạc nào ở hiện thực chẳng phải là nơi đốt tiền sao?

Những bông hoa khiến người ta chìm đắm trong ảo tưởng, giống như ở nghĩa trang, lặng lẽ nở rộ trong những góc tối của thành phố.

Con người khi đối mặt với tiền bạc và lợi ích, sẽ tranh giành lẫn nhau, sẽ giống như ác quỷ, chỉ còn lại bản tính xấu xa. Họ vứt bỏ lương tâm, không chút kiêng dè chạm vào lằn ranh đạo đức.

... Khoan đã.

Hình như anh đã hiểu lý do tại sao Drake lại dẫn anh đến đây.

Drake nhìn anh: "Cuối cùng cậu cũng hiểu rồi."

"Quy tắc chết tiệt đó không chỉ chia thế giới này thành hai nơi, tuyệt vọng và hạnh phúc, với hai nhóm quỷ sống hai cuộc đời khác biệt. Nó còn khiến những thứ dơ bẩn tiếp tục lưu thông và bùng phát trong bóng tối. Cậu có biết khu thương mại này mỗi đêm sinh ra bao nhiêu hạnh phúc và bao nhiêu tiếng kêu gào đau đớn không?"

Anh ta lắc đầu lia lịa: "Matthew à Matthew, Matthew tội nghiệp."

"Khi ông vì một chiếc bánh giấy vàng mã mà xúc động đến rơi nước mắt, làm sao ông biết được lũ trẻ ở phố Hạnh Phúc mỗi ngày đều có thể nhận được mười chiếc bánh nhỏ miễn phí?"

"Có kẻ khóc than, nhưng cũng có kẻ cười hả hê."

Drake bước lên vài bước, đứng bên mép bục cao, dang rộng hai tay về phía họ: "Đi nào, chúng ta đi gặp con sói đội lốt cừu gian xảo và đạo đức giả nhất."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play