Vương Nhị sâu sắc cảm thấy công tử gả đi rồi như bát nước đổ đi, mà cậu thì cũng bị vứt bỏ luôn. Rõ ràng từ bé tới giờ cậu vẫn luôn là người hầu thân tín ở bên cạnh công tử, thế nhưng chỉ mới sáng ngày thứ hai sau tân hôn, Mục Thanh Hoài đã đuổi cậu về phủ thượng thư!
“Hu hu hu! Công tử ơi, chẳng lẽ Vương Nhị có chỗ nào không tốt sao?” Lúc Mục Thanh Hoài thông báo xong, cậu ta liền quỳ gối gào khóc thảm thiết như vợ hiền bị tra nam vứt bỏ, “Ngài đừng đuổi nô tài đi mà!”
“Ta không có đuổi ngươi đi.” Mục Thanh Hoài xoa thái dương, “Sắp tới ta cùng tứ hoàng tử phải đi Châu Ất, chốn chiến trường loạn lạc, ngươi theo cũng chẳng thể làm gì. Về phủ thượng thư sẽ an toàn hơn cho ngươi.”
“Nhưng không có nô tài, ai sẽ chăm sóc công tử đây! Tại sao điện hạ lại nỡ mang ngài đi theo ra biên cương chứ!” Trong lòng Vương Nhị oán thầm tứ hoàng tử, cảm thấy y quả nhiên chẳng phải thứ tốt lành gì như bên ngoài đồn đãi.
Mục Thanh Hoài cảm thấy cậu ta khẳng định sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ cho đến khi mình đổi ý mới thôi, vì vậy hắn quyết định uyển chuyển nói rõ một tí ý định của mình: “Trong kinh thành sắp tới có biến, ta cần ngươi ở lại thăm dò tin tức.”
Vương Nhị mở to mắt, nước mắt lưng tròng còn chưa kịp rơi xuống vội vàng lau đi: “Công tử cần gì xin hãy phân phó, nô tài khẳng định dốc hết sức lực.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play