Khi màn đêm kéo đến, cuộc sống xa hoa trụy lạc ở thành phố H lúc này mới bắt đầu trỗi dậy.
Mục Thanh Hoài nhìn chính mình mặc một bộ quần áo thể thao cũ mèm, chân đi đôi giày mòn vẹt muốn bung cả đế, trong túi ngoài một cái điện thoại cũ kỹ đã nứt màn hình ra và dây sạc thì không có lấy cả một cắc bạc: “…”
Không cần nghe miêu tả cũng biết tình trạng nguyên chủ hiện tại vô cùng thê thảm.
Rất may hệ thống không để hắn bồi hồi lâu, nhanh chóng truyền dữ liệu thông tin thế giới này vào đầu. Mục Thanh Hoài nhắm mắt lại, chỉ trong tích tắc liền nắm rõ tất cả mọi chuyện.
Nguyên chủ cũng tên Mục Thanh Hoài, tất nhiên Mục Thanh Hoài tin tưởng rằng tên của nguyên chủ đã được sửa dựa theo tên của hắn chứ đời làm gì trùng hợp đến thế được, đang theo học nghề sửa chữa xe ở trường dạy nghề của thành phố. Cậu ta xuất thân từ một gia đình nghèo khó, mẹ bỏ đi từ lâu, cha thì nát rượu, suốt ngày nếu không say sưa thì cũng đi bài bạc. Từ nhỏ Mục Thanh Hoài đều do ông bà nuôi dưỡng, hai người họ mất rồi thì cậu tự nuôi lấy bản thân, sáng đi học tối đi làm thêm kiếm tiền. Giấc mơ của Mục Thanh Hoài là có thể vào đại học trở thành kỹ sư, năng lực học tập của cậu cũng đủ tốt, song bởi vì nhà quá nghèo không thể đóng học phí mà bản thân thì chẳng đủ năng lực tranh giành học bổng nên cậu đành gác ước mơ lại chuyển sang học nghề nuôi thân.
Còn chưa êm ả được bao lâu, người cha nát rượu của cậu đột ngột lăn ra chết. Bọn chủ nợ ngay trong đám tang xông vào nhà vơ vét hết tất cả những thứ có giá trị, lại còn đe dọa ép buộc cậu phải trả nốt số tiền còn lại hoặc bọn chúng sẽ không để yên. Chủ trọ lo sợ bọn chúng sẽ gây phiền phức nên chấm dứt hợp đồng thuê với cậu với lý do người đứng tên hợp đồng ban đầu là cha cậu, nay ông ta đã chết thì hợp đồng cũng vô giá trị. Mục Thanh Hoài mang theo hai bàn tay trắng rời khỏi đó, ngay cả một túi quần áo cũng không có vì đã bị bọn chủ nợ cướp hết, hoàn toàn không biết tương lai sẽ đi đâu về đâu.
“Rất thảm.” Đây chính là đánh giá của Mục Thanh Hoài sau khi nghe kể xong, “Vậy còn mục tiêu nhiệm vụ thì sao?”
Ba Không thấy hắn miệng nói thảm nhưng mặt vẫn tỉnh bơ, hơi im im rồi vẫn đọc tiếp: [Hắn, con trai ông trùm ngành sắt thép của thành phố H, nổi tiếng thác loạn không có điểm dừng. Không có thứ gì hắn muốn mà không có được, chỉ một lời nói, một cái nhếch mép, những kẻ khác đều phải tự động cúi đầu tuân theo. Trái ngược với vẻ ngoài lịch lãm, nội tâm bên trong hắn chính là một trái tim sắt đá lạnh lùng, một kẻ độc tài tàn bạo không tiếc giẫm chân lên tình cảm chân thành của người khác. Liệu một người như cậu có thể chiếm được tình yêu người đàn ông đấy hay không?]
Càng đọc giọng của Ba Không càng run run, tới những từ cuối cùng thì đúng nghĩa lí nhí nói không thành tiếng. Mục Thanh Hoài thắc mắc: “Sao đọc càng lúc càng nhỏ vậy?”
[… Xin lỗi, vẫn chưa quen nghiệp vụ.]
Sau khi bình tĩnh lại, hệ thống cùng Mục Thanh Hoài sơ lược lại thông tin của mục tiêu.
Đối tượng của hắn chính là Cao Duật, người con duy nhất và cũng là người thừa kế của tập đoàn sắt thép FE. Cao một mét chín mươi ba, gương mặt điển trai, dáng người cường tráng, toàn thân của y toát lên khí chất của một người đàn ông mạnh mẽ từng trải dù cho chỉ mới hai mươi lăm tuổi. Y thích bao dưỡng người khác thay vì có một mối quan hệ nghiêm túc, và cũng tuyệt đối chán ghét nếu có bất kỳ bạn giường nào dám vượt quá giới hạn. Có rất nhiều tình nhân của y lỡ rơi vào lưới tình nhưng không được đáp trả, lại còn bị đuổi đi, đau khổ không kể thấu.
[Theo cốt truyện ban đầu, nguyên chủ vì túng quẫn nên chấp nhận vào làm ở một quán bar hơi-mờ-ám, vô tình đụng trúng Cao Duật liền bị y chú ý tới. Bởi vì gương mặt nguyên chủ tương đối dễ nhìn, cho nên Cao Duật muốn nếm trải mới mẻ liền đề nghị bao dưỡng cậu. Có điều trong mắt y thì nguyên chủ cũng chỉ là một trong vô số lựa chọn, chưa được bao lâu liền chán chê vứt bỏ. Nguyên chủ lúc này đã rơi vào lưới tình, một mực muốn níu kéo y nhưng không được, cộng thêm bất hạnh trước đó khiến bản thân rơi vào trầm cảm, không bao lâu sau thì tự tử để kết thúc cuộc sống của mình.]
Hiện tại bọn họ chỉ mới tới giai đoạn nguyên chủ rỗng túi rời khỏi nhà trọ, vẫn còn một khoảng thời gian trước khi tiến hành tình tiết bị Cao Duật bao dưỡng.
Mục Thanh Hoài thắc mắc: “Tại sao Cao Duật lại là tra công?”
Hệ thống: [… Bởi vì từ trên xuống dưới của hắn đều là cặn bã?]
Dùng tiền để bỡn cợt với tình cảm người khác, sau khi chán liền vứt bỏ đối phương, như vậy còn chưa đủ tra sao?
Mục Thanh Hoài lắc đầu: “Đánh giá như vậy là rất không công tâm. Rõ ràng ngay từ ban đầu Cao Duật chỉ muốn mối quan hệ tình – tiền, là tự bọn họ yêu y nên mới nảy sinh tình huống như vậy, y lựa chọn rời bỏ họ cũng chẳng có gì đáng để bị gọi là cặn bã.”
Xã hội này phải có làm thì mới có ăn, kiếm tiền từ việc làm tình nhân thì cũng nên làm sao cho chuyên nghiệp, tự bản thân phá hợp đồng còn khóc lóc đòi ăn vạ cái gì nữa chứ. Hắn cảm thấy Cao Duật thẳng thắn rời bỏ bọn họ sau khi phát hiện tình cảm tính ra còn khá tốt đấy, nếu nhùng nhằng lâu dài để tình cảm càng thêm sâu đậm thì mới thật sự khốn nạn.
[Ký chủ à…] Ngài thật nhìn xa trông rộng, có góc nhìn đa diện trong một vấn đề, tính tình cũng thật nhân hậu.
Những lời khen ngợi còn chưa kịp thốt khỏi miệng Ba Không, nó ngay lập tức phải câm nín khi nghe Mục Thanh Hoài nói tiếp: “Nhưng dĩ nhiên nếu hệ thống đã xác nhận y là tra công thì y là tra công thôi. Có trách thì trách số y không tốt, bị phán định thành như vậy.”
Ba Không cảm thấy sóng não của hai bên không cùng tần số, mệt mỏi đổi chủ đề: [Trước khi ngài bắt đầu nhiệm vụ, tôi chỉ có vài dặn dò nho nhỏ. Thứ nhất, không được phép OOC quá 10% tính cách nguyên chủ. Thứ hai, không thể tiết lộ thân phận thật của mình cho bất kỳ cư dân nào trong thế giới này. Cuối cùng, sau một khoảng thời gian nhất định, nếu nhiệm vụ vẫn chưa đạt yêu cầu sẽ bị xem như thất bại và ngài sẽ bị cưỡng chế rời khỏi. Giới hạn ở thế giới này là ba năm, nếu quá ba năm điểm công lược không đạt trên 90 nhiệm vụ sẽ tự động chuyển thành thất bại.]
Những thứ này vốn dĩ nằm trong phần điều lệ trước khi ký hợp đồng, nhưng bởi vì Mục Thanh Hoài lựa chọn bỏ qua không nghe, Ba Không cảm thấy chính mình nên nhắc lại.
Mục Thanh Hoài gật gật đầu: “Được rồi, nói cho tao nghe thử xem bên tổng bộ tụi mày phải như thế nào mới đạt tới thang điểm 100? Khiến y nhà tan cửa nát, thân tàn ma dại? Rơi vào cảnh ngục tù, chịu tai ương đau khổ?”
Hai mắt của Mục Thanh Hoài như tỏa sáng, khí thế bừng bừng hào hứng liệt kê ra cho Ba Không nghe những kết cục tồi tệ nhất hắn nghĩ ra được cho Cao Duật.
Mặc dù không muốn cắt đứt cơn vui của ký chủ, hệ thống vẫn phải buộc lòng lên tiếng: [… Ký chủ, tôi cảm thấy ngài có hiểu lầm nghiêm trọng đối với từ ‘công lược’.]
Mục tiêu nhiệm vụ là khiến cho tra công yêu ngài, chứ không phải tấn công hãm hại khiến y tán gia bại sản không còn cái gì!
Sau khi nghe hệ thống phổ cập lại lần nữa, Mục Thanh Hoài lúc này đã có thêm một cái nhìn mới về nhiệm vụ của mình. Hắn gãi đầu: “Tuy rằng mục đích khác nhau, nhưng bản chất cũng giống nhau mà nhỉ?”
Hệ thống: […]
Giống?
Khiến cho một người thê thảm rơi xuống vực sâu cùng với khiến đối phương yêu mình là hai khái niệm tương đương nhau? Ngôn từ của nhân loại từ bao giờ đã phát triển đến bậc này vậy?
Nó quyết định làm lơ những phát ngôn khiến lòng hệ thống mỏi mệt mà tiếp tục: [Trên 90 điểm chính là tình cảm khắc cốt ghi tâm, chung thủy cả đời. Còn 100 điểm tuyệt đối là loại tình cảm độc nhất vô nhị, sẵn sàng làm tất cả vì đối phương cho dù có lên núi đao xuống biển lửa, cho dù có chết cũng không buông bỏ được.]
Dĩ nhiên loại tình cảm mãnh liệt như vậy rất khó tồn tại, cho nên tổng bộ chỉ yêu cầu trên 90 điểm là đạt yêu cầu. Hơn nữa đây là thế giới đầu tiên của Mục Thanh Hoài, mục tiêu công lược sẽ không quá khó khăn.
Giống như lời hắn nói ban nãy, đối phương cũng không thật sự đến nỗi đáng bị gọi là tra công.
[Tôi có thể cung cấp bản đồ để ngài tìm được vị trí của mục tiêu.] Hệ thống vừa nói xong, bên cạnh Mục Thanh Hoài xuất hiện một màn hình xanh sáng trong suốt, mà dường như ngoại trừ hắn ra thì những người khác trong thế giới này không thể nhìn thấy, [Chấm tròn trắng là ngài, còn chấm đỏ là Cao Duật.]
Mục Thanh Hoài nhìn vào bản đồ, gật gật đầu, sau đó thẳng tay bấm đóng cửa sổ giao diện. Hắn ta không đi tìm Cao Duật, trái lại còn chuyển sang một hướng hoàn toàn ngược lại.
Hệ thống vô cùng khó hiểu với hành động này: [Ngài không đi tìm Cao Duật sao?]
“Tìm hắn để làm gì?” Mục Thanh Hoài kéo cổ áo ngửi một cái, mặt mũi nhăn nhó, “Để mang nhục hả?”
[Tình cảm không thể dùng những thứ như vẻ ngoài để đánh giá được.] Ba Không nói chuyện cao thâm khó lường, [Chỉ cần ngài khéo léo tiếp cận, cho dù tình trạng của ngài hiện tại có ra sao thì vẫn có thể khiến Cao Duật động lòng.]
“Động lòng hay là động tay động chân? Mày đừng có nói chuyện thiếu thực tế như vậy có được không.” Mục Thanh Hoài khinh bỉ liếc nhìn nó, “Hơn nữa tại sao tao phải ‘khéo léo tiếp cận’ lúc này, trong khi về sau có thể đứng ngang hàng, thậm chí là cao hơn y? Đợi đến lúc đó rồi mới tiếp cận chẳng phải thoải mái hơn sao?”
Cho dù đã quên hết ký ức trước kia, Mục Thanh Hoài vẫn mang một loại cảm giác rằng hắn có thể làm được. Đúng hơn nó như một loại bản năng mách bảo cho hắn biết trên đời này không có thứ gì có thể làm khó hắn. Chỉ cần là việc hắn muốn… ủa sao nói một hồi nghe như miêu tả tra công ban nãy ấy nhỉ, vẫn nên bỏ qua đi.
[Ký chủ, ngài không được phép OOC.] Hệ thống đau đầu nhắc nhở, [Tính cách của nguyên chủ bởi vì chịu ảnh hưởng từ tuổi thơ bất hạnh nên thiếu thốn tình thương, rụt rè không dám cởi mở, gặp phải chuyện gì cũng chỉ cúi đầu nhẫn nhịn.]
“Ba Không à…” Mục Thanh Hoài dùng ánh mắt “trìu mến” nhìn nó, “Theo mày thì trí tuệ và tính cách có là một thứ không?”
[… Không.]
“Cùng một tính cách, nhưng trình độ nhận thức và trí tuệ khác nhau sẽ có phương hướng giải quyết khác nhau, hiểu không? Ai quy định rằng người rụt rè, thiếu thốn tình thương, nhẫn nhục chịu khó lại không thể thành công?”
Đúng là không có ai quy định như vậy thật. Quy định của thế giới cũng chỉ không cho phép ký chủ thay đổi tính cách của nguyên chủ, lại chẳng hề cấm thay đổi tương lai hay vận mệnh vốn dĩ.
Có điều nhiệm vụ chính vẫn là công lược tra công, chứ không phải xưng hùng thiên hạ, leo lên đỉnh kim tự tháp trở thành người thắng nhân sinh. Cho dù ký chủ của nó có trở nên giỏi giang cỡ nào trong thế giới này đi chăng nữa, nếu không chiếm được tình cảm của Cao Duật hắn vẫn sẽ thất bại.
[Tùy ý ngài vậy.] Nó nghĩ, dù sao hai người họ sớm muộn cũng phải gặp nhau, thời hạn nhiệm vụ không ngắn lắm, cứ để hắn thong thả thêm chút ít cũng được.
Ọt ọt. Mục Thanh Hoài sờ cái bụng đói, chép miệng thở dài. Vốn dĩ định giải quyết tình trạng khốn quẫn hiện tại của bản thân, nhưng xem ra có chuyện khác còn quan trọng hơn cần làm.
Nguyên chủ quả thật rất thê thảm, tiền không có, ngay cả đồ dùng cũng không, thứ duy nhất còn giá trị chính là một chiếc điện thoại cùi bắp mà ngay cả tiệm cầm đồ lẫn chỗ thu mua đồ điện tử cũng chẳng thèm lấy. Tất nhiên cho dù họ có chấp nhận trả tiền đi chăng nữa thì Mục Thanh Hoài cũng không định bán, thời buổi này mà không có điện thoại thì có xin đi làm chủ cũng chẳng nhận.
Không có tiền sẵn, không có đồ để bán hay đem đi cầm, cũng không kiếm ngay được việc làm nào, vậy thì…
[Tìm đến Cao Duật.]
“Cờ tướng!”
Cả hệ thống lẫn Mục Thanh Hoài đồng thời lên tiếng, nhưng kết quả hoàn toàn khác nhau.
Hệ thống: [… Hử?]
Mục Thanh Hoài không nói, chỉ chỉ tay về phía một nhóm người trong công viên. Dưới mặt đất chỗ họ là năm, sáu bàn cờ tướng đang bày sẵn, chủ sòng là một ông lão râu tóc bạc phơ. Ông ta không chỉ chơi với một mà ba, bốn người cùng lúc, những người xung quanh đều hồi hộp theo dõi, cuối cùng òa lên khen ngợi khi thấy lão già thắng hết cả đám bọn họ.
“Chỉ cần thắng là có thể có tiền rồi.” Mục Thanh Hoài nói.
[Ký chủ, ngài biết chơi cờ tướng sao?] Hệ thống ngạc nhiên hỏi.
Tuy rằng tổng bộ đã phong ấn ký ức của hắn, song họ vẫn sẽ chừa ra những kiến thức thường thức mà đối phương từng trải qua, tuy rằng lúc bình thường không nhớ nhưng chỉ cần nhìn vào liền sẽ tự động nhớ lại. Bằng không thật sự phong ấn hết toàn bộ thì một người có khác gì đứa trẻ mới sinh ra trên đời đâu.
Có điều dù có thể nhớ lại thì cũng chỉ nhớ được những thứ mình biết. Nếu Mục Thanh Hoài không biết chơi cờ tướng, vậy thì hắn cũng không thể đột nhiên nhớ ra cách chơi được.
“Tao đoán là không, bởi vì tao chả nhớ gì sất, hoặc cũng có thể do bọn mày phong ấn ký ức của tao.” Mục Thanh Hoài nhún vai, “Nhưng thứ đồ chơi này chỉ cần xem một tí là được.”
Nói là làm, hắn sải chân bước tới bên cạnh nhóm người nọ, lẳng lặng quan sát. Lúc này đây lại có một người khác đặt cược thi đấu với ông lão, mọi người cùng nhau bàn bạc xem ai sẽ thắng tiếp.
“Thôi thôi, lão Hùng làm nghề này mấy mươi năm nay rồi, trừ phi là dân chuyên nghiệp bằng không không thắng nổi đâu.”
“Phải đó, mà nếu là dân chuyên nghiệp thì tới đây làm gì?”
Bọn họ dường như có lòng tin cực lớn đôi với ông lão chủ sòng này, liên tục cười ha hả rồi tiếp tục theo dõi trận đấu.
Một người rồi lại một người tới thử, quả nhiên tất cả đều bại trận dưới tay ông lão.
Lúc này đây trời cũng đã tối mịt, lão chủ sòng cũng có ý dọn dẹp ra về. Tuy nhiên ánh mắt ông nhìn thấy Mục Thanh Hoài đứng đó từ đấy đến giờ, vui miệng hỏi: “Cậu nhóc có muốn thử hay không?”
Mục Thanh Hoài gật đầu: “Vâng, thấy các bác chơi vui quá cháu cũng đang định thử. Trước giờ cháu chưa được đấu thử với ai cả.”
Nom bộ dạng của hắn giống như người mới, những người xung quanh vui vẻ nói: “Ôi giào, cứ thử một ván đi, phải chơi mới thú chứ.”
“Được không ạ?” Nghe bọn họ nói vậy, Mục Thanh Hoài quay sang nhìn chủ sòng.
“Được chứ.” Lão Hùng gật đầu, thầm nghĩ thằng nhóc này nhiều lắm mười bước là thua.
Bàn cờ lại được bày biện như ban đầu, đối diện một bên là chủ sòng, bên còn lại là Mục Thanh Hoài.
“Chỉ cần cậu thắng thì có thể ăn gấp rưỡi tiền cược, cậu muốn cược bao nhiêu?” Lão hỏi.
“Một trăm ngàn đi ạ, cháu cũng không có nhiều hơn.” Mục Thanh Hoài nói, bất chấp rằng trong túi của hắn chả có xu nào.
Con số này không tính là to đối với dân chơi bọn họ, nhưng một kẻ không có mấy kinh nghiệm lại dám mạnh miệng đặt cược như thế thì đúng là nghé con không sợ cọp. Song lão Hùng cũng không lấy đó làm ghét, trái lại còn tán thưởng. Thanh niên phải có chí khí, hơn nữa một khi thua rồi tiền vào tay lão thì người được lợi vẫn là lão chứ là ai.
Bởi vì là người đánh cược, Mục Thanh Hoài được ưu tiên đi trước. Hắn suy nghĩ một hồi, rồi cầm quân cờ di chuyển.
Những người xung quanh nhìn cách hắn chơi, lại càng thêm vững chắc phán đoán của mình. Trong cờ tướng có ba giai đoạn cơ bản gồm khai cuộc, trung cuộc và tàn cuộc. Nhiều người cho rằng tàn cuộc mới là thời điểm quan trọng nhất để giành chiến thắng, nhưng khai cuộc tốt là vô cùng quan trọng và có thể quyết định rất nhiều thứ trên bàn cờ. Những bước đầu tiên Mục Thanh Hoài đi rất lung tung, không hề tuân theo các thế cờ thông dụng, trong khi lão Hùng lại khai cuộc gọn gàng đẹp đẽ, cho dù ván cờ chỉ mới bắt đầu đi chăng nữa thì phần thắng cũng đã nghiêng rất nhiều về phía lão ta.
Thế nhưng sau đó, bọn họ không cười được nữa, trái lại ngày càng tập trung chú ý vào bàn cờ.
Cách ra quân của Mục Thanh Hoài thoạt nhìn rất ngẫu hứng và tùy tiện, song đến phút mấu chốt luôn có thể dựa vào đó để biến chuyển hóa giải cơ nguy, thậm chí phản công ngược lại. Lão Hùng, người vốn chiếm ưu thế lúc ban đầu, ấy vậy mà lúc này đây lại vô cùng chật vật từng bước bị đối thủ chèn ép đến đường cùng.
“Chiếu tướng.” Đặt quân mã trong tay xuống, Mục Thanh Hoài kết thúc ván cờ.
Tất cả mọi người không tài nào tin nổi, ngay cả lão Hùng cũng ngỡ ngàng vô cùng. Cứ tưởng rằng thoát ra khỏi cái bẫy của đối phương thì ông lại càng rơi vào một cái bẫy khác sâu hơn, đến phút cuối cùng giật mình tỉnh dậy thì đã bị bao vây không còn lối thoát rồi.
“Cậu nhóc, cậu biết chơi thì còn nói dối lão già này làm gì chứ?” Lão Hùng thở dài, vẫn móc túi lấy một trăm rưỡi ra đưa cho đối phương.
Nhiều năm hành nghề này, ông không phải chưa từng thua ai, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ông thua một người trẻ đến như vậy. Cộng với thái độ ngây ngô lúc ban đầu của hắn, lão Hùng hiện tại càng thêm chắc mẩm đối phương nhất định cố tình giả heo ăn thịt hổ để khiến ông buông bỏ phòng bị.
“Cháu có bảo cháu không biết chơi đâu.” Mục Thanh Hoài nhận lấy tiền, gãi gãi đầu, “Nếu không biết chơi thì cháu nào dám đặt cược.”
“Ban nãy cậu nói cậu chưa từng đấu với ai bao giờ mà.” Chỉ có những kẻ mới nhập môn học cờ tướng thì mới chưa đấu, chứ bất kỳ ai nắm vững luật chơi rồi đều có thể dễ dàng tìm một đối thủ để đấu cả.
“Cháu nói thật mà, lúc trước cháu còn chưa học cờ tướng đâu, chẳng qua nhìn mấy bác chơi nên mới nắm được luật rồi thử nghiệm mà thôi.”
Dĩ nhiên ngoại trừ hệ thống và Mục Thanh Hoài ra, tất cả những người khác đều không tin.
“Ha ha ha, cái thằng nhãi này bịa chuyện cũng hay thật.”
“Chẳng phải vì vậy mà lão Hùng mới bị lừa gạt buông bỏ phòng bị rồi thua một vố đau điếng sao?”
“Thôi được rồi, bình thường lão ta ăn của chúng ta cũng không ít, hôm nay bị kẻ khác ăn lại cũng xứng đáng mà.”
Thấy mọi người chỉ xem việc này như trò đùa, Mục Thanh Hoài cũng không cố công giải thích, chỉ kiếm cớ nói vài câu rồi rời khỏi nơi đó.
Có một trăm rưỡi trong túi rồi, hắn đột nhiên cảm thấy bừng bừng sức sống hơn hẳn. Việc đầu tiên hắn làm chính là tiệm một tiệm cơm giá rẻ tiến vào ăn uống no nê, ưỡn lưng ợ một tiếng thoải mái ngả người về sau mắt lim dim. Ây, đúng là có thực mới vực được đạo mà.
Mắt thấy hệ thống cứ nhìn mình như muốn hỏi rồi lại thôi, Mục Thanh Hoài nói: “Mày muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi, làm gì cứ úp úp mở mở như thế. Nếu mày vẫn định hỏi trước kia tao có chơi cờ tướng chưa thì câu trả lời của tao vẫn không thay đổi…”
[Không phải.] Hệ thống bất ngờ lên tiếng, [Tôi chỉ thắc mắc… Vì sao ngài chỉ cược có một trăm ngàn?]
Ngay từ trước khi tham gia trò chơi, Mục Thanh Hoài đã vô cùng tự tin rằng bản thân sẽ chiến thắng. Nếu hắn cược nhiều hơn, hắn cũng sẽ kiếm được càng nhiều tiền. Một trăm rưỡi ngàn nghe thì to tát nhưng còn chẳng đủ để sống ở cái thành phố xa hoa đắt đỏ này quá một ngày.
“Ông ta có thù hận gì với tao à? Tại sao tao phải kiếm càng nhiều tiền từ ổng càng tốt.” Mục Thanh Hoài dùng tăm xỉa răng chọc chọc vào bàn ăn, “Một trăm rưỡi là đủ rồi.”
Hệ thống xúc động nói: [Ký chủ, ngài thật nhân hậu.]
Mục Thanh Hoài: “…”
Hắn không nghĩ đó là nhân hậu, hay xuất phát từ lòng tốt gì cả. Tất cả đơn giản chỉ vì hắn cảm thấy như thế đã đủ cho mình rồi. Cũng giống như loài rắn sau khi ăn no sẽ nằm ngủ yên suốt mấy tháng trời cho đến khi tiêu hóa xong đống thức ăn, hắn cũng không có nhu cầu cần nhiều hơn so với thứ hắn muốn hiện tại.
Bỏ ra thêm năm mươi ngàn mua một cái áo và một cái quần hàng rởm ở chợ đêm, lại thêm mười lăm ngàn cho bàn chải đánh răng và kem đánh răng, Mục Thanh Hoài lúc này lại tìm chỗ trú qua đêm.
Nhà trọ cũ không thể quay về, nhưng ở thành phố H vẫn còn rất nhiều nhà trọ giá rẻ khác tính tiền theo ngày. Mục Thanh Hoài nhờ hệ thống tìm kiếm cho mình một nhà trọ giá thấp chỉ năm mươi ngàn một đêm, căn phòng nhỏ như cái lỗ mũi, không có nhà vệ sinh, cũng chẳng có cửa sổ, lối ra vào duy nhất chỉ có một cánh cửa. Trần nhà thì thấp lè tè, trên tường gắn độc nhất một cây quạt cũ mốc meo, mỗi lần bật lên thì kêu ù ù như xe tăng tông vào dinh Độc Lập vậy.
Hệ thống nhìn điều kiện căn phòng tồi tệ như thế thì không khỏi đau lòng cho ký chủ: [Hay chúng ta kiếm chỗ khác tốt hơn?]
Thực lòng nó càng muốn khuyên ký chủ cứ tìm tới Cao Duật đi, tuy ban đầu mối quan hệ của hai người chỉ là tình nhân có hợp đồng, nhưng ít ra cũng được ăn ngon mặc đẹp không cần phải sống khổ sở thế này. Nhiệm vụ thành công thì tốt rồi, mà dù có thất bại thì ít ra còn được sống sung sướng trong suốt quãng thời gian làm nhiệm vụ.
“Ngủ có một đêm thôi chứ có phải định cư lâu dài đâu mà mày lo.” Mục Thanh Hoài mặc kệ nó, cắm sạc cho điện thoại xong thì nằm lăn ra sàn, “Bảy giờ sáng nhớ đánh thức tao dậy.”
Hệ thống toàn năng bị xem như đồng hồ báo thức: […]
Nó muốn nói thêm gì đó nữa, song Mục Thanh Hoài đã sớm ngủ say như chết, nó không dám đánh thức đối phương, đành im lặng chờ đợi hết một đêm.
Sáng hôm sau, Ba Không y theo lời hắn mà đánh thức lúc bảy giờ. Mục Thanh Hoài mơ mơ màng màng đi xuống nhà vệ sinh chung ở lầu dưới rửa mặt đánh răng, tắm rửa rồi thay luôn đồ mới. Hắn kỳ kèo với chủ thuê đồng ý trả thêm năm ngàn nữa, với điều kiện đối phương có thể giặt đồ cho hắn luôn. Nhà trọ này bên dưới là một tiệm giặt ủi, chủ thuê cảm thấy chỉ thêm có một bộ đồ lại được hẳn năm ngàn thì đồng ý.
Quanh qua quẩn lại, một trăm rưỡi đêm qua cứ như vậy bay sạch.
“Kiếm tiền khó, xài tiền dễ.” Mục Thanh Hoài thở dài, dùng năm ngàn cuối cùng để mua một cái vé xe buýt đi tới trường học nghề của mình.
Hiện tại trên người hắn hoàn toàn chẳng còn bút giấy sách vở gì nữa cả, chỉ có thể tay không đi đến trường. Có điều Mục Thanh Hoài cảm thấy yếu tố quan trọng nhất chính là con người, có chí cầu tiến học tập thì ngại gì khó khăn!
Mục Thanh Hoài: “Ba Không à, hãy nhớ kỹ giờ phút khốn khó này, trong tương lai chúng ta thành đạt rồi sẽ không có cơ hội trải nghiệm lại đâu.”
Hệ thống: […]
Nhiệm vụ của bọn họ là công-lược-tra-công!
Không phải lập-nghiệp-từ-hai-bàn-tay-trắng!
Xin ngài có thể chú ý tới mục tiêu nhiệm vụ có được không!
Tiểu kịch trường: Phỏng vấn nhanh cảm nghĩ các nhân vật
Cao Duật: Tôi ngồi chờ ở quán bar hơi-mờ-ám suốt mấy ngày liền rồi, vẫn chẳng thấy vợ của tôi đâu hết.
Mục Thanh Hoài: Tầm này lo kiếm tiền chứ yêu đương cái gì.
Hệ thống: …