Chiến trận kéo dài, mùi máu tươi ngày càng nồng nặc, quân lính hai phe đều rơi vào mệt mỏi cực độ, lúc này đây chỉ còn dựa vào bản năng để chống đỡ. 
Keng! Mũi giáo cùng đại đao chạm nhau, âm thanh ken két như người nghiến răng, thậm chí trong khoảnh khắc nhỏ tóe ra tia lửa. Ô Sa Lan Mã lấy hết sức bình sinh hất người, bản thân lảo đảo lùi lại phía sau thở hồng hộc. Gã chống đỡ thân thể, dùng tiếng Đại Chung bập bẹ để giao tiếp cùng Lý Tịch Dương: “Ngươi… thân thủ tốt. Chúng ta… thỏa hiệp…?”
Kể từ lúc chiến mã của Tăng Chử cùng đoàn lính chạy ngược về doanh trại Sa Trì để tấn công, cùng hàng loạt cung thủ nhắm bắn đốt cháy toàn bộ quân doanh bọn họ, Ô Sa Lan Mã đã cảm thấy tình huống không thích hợp nữa. Gã tự tin rằng mình vẫn có ưu thế trước mặt Lý Tịch Dương, thậm chí tiêu diệt hết quân đội của y, nhưng nếu dây dưa kéo dài thì chẳng khác gì cá chết lưới rách.
“Ta biết… ngươi… hoàng tử…” Ô Sa Lan Mã cố vắt óc để nói thành câu hoàn chỉnh, “Không cần liều mạng… quân lực chết… uổng phí…”
Lý Tịch Dương cười lạnh, thật không ngờ sống đến từng ấy năm, lại còn nghe thấy kẻ địch khuyên nhủ quan tâm lo lắng cho mình còn hơn người nhà. Mặc dù sự quan tâm này chỉ dựa trên tiền đề đôi bên cùng có lợi, song vẫn thật mở mang tầm mắt.
Đáng tiếc nếu Ô Sa Lan Mã đưa ra đề nghị này cách đây một ngày trước, Lý Tịch Dương y đã đồng ý giảng hòa. Hiện tại bao nhiêu lính Sa Trì đã vùi thây nơi này, máu xương anh em đồng bào xây thành lũy cản bước quân thù, y há có thể để hy sinh của bọn họ thành ra vô ích?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play