Cao Duật hỏi: “Các người có giấy nợ không?”
Nhóm côn đồ rút từ trong túi ra một xấp giấy, kiếm một hồi đưa sang cho y nhìn xem.
Đó là một tờ giấy khá cũ, dựa theo ngày tháng thì được ký từ cách đây ba năm trước, người mượn nợ là Mục Lẫm Ôn. Cho dù không hỏi thì Cao Duật cũng suy ra được người này ắt hẳn là cha của Mục Thanh Hoài, y không nói gì nhìn xuống số tiền đối phương mượn.
Tổng số tiền Mục Lẫm Ôn mượn là ba mươi triệu đồng, con số này đối với y không lớn, nhưng chắc chắn là một gánh nặng quá mức với chú hề của y.
“Tiền lãi là bao nhiêu?” Y hỏi.
Tên đại ca thấy Cao Duật có vẻ dễ nói chuyện, giơ một ngón tay lên: “Tính tới bây giờ thì tổng cả nợ và lãi là một trăm hai mươi triệu, nhưng xét thấy lão già kia cũng chết rồi, tụi tao coi như tặng hai mươi triệu làm tiền phúng điếu, thằng nhãi kia chỉ cần cần trả nốt một trăm triệu là được rồi.”
“Các người đừng có vô lý quá mức!” Mục Thanh Hoài tức giận lên tiếng, “Trước khi cha tôi mất ông ấy cũng đã trả được gần hết số tiền nợ ban đầu rồi.”
“Thì cứ coi là vậy đi, mày vẫn còn nợ tụi tao tiền lãi.” Gã hừ lạnh, “Tóm lại nếu mày không nôn một trăm triệu ra, hôm nay đừng hòng lành lặn rời khỏi chỗ này.”
Bọn đàn em phía sau cũng bắt đầu động tay động chân, vào tư thế sẵn sàng đánh nhau bất kỳ lúc nào.
Cao Duật thấy động tác của bọn chúng thì không khỏi cười nhạt: “Lãi cắt cổ thế này, các người ăn cướp hay cho vay?”
“Hừ, lúc vay đã đồng ý ký giấy nợ thì đừng có nhiều lời.” Gã thủ lĩnh quát, “Mày không liên quan gì tới nó thì cút sang một bên.”
“Người ký giấy nợ là cha của em ấy, coi như nợ cha con trả thì cũng không có lý nào lại bắt người ta trả toàn bộ số tiền lãi vô lý này.” Y lạnh lùng nói, “Hiện tại tôi có thể cho các anh mười triệu, việc này xem như chấm dứt tại đây, giấy nợ kia cũng vứt đi. Còn nếu các anh cương quyết muốn ẩu đả, đến lúc đó tiền đừng hòng lấy được một xu, có khi còn phải vào tù ngồi bóc lịch đấy.”
Thái độ của y cao cao tại thượng, vẻ ngoài cũng giống như tinh anh trong xã hội, việc này khiến đám côn đồ không khỏi hơi chùn chân. Vừa nhìn đã biết thằng nhóc con của lão già kia nghèo kiết xác y hệt lão, mười triệu cũng chưa chắc có nói gì tới trăm triệu. Đi đòi nợ một kẻ không có tiền cũng rất cực khổ, dọa đánh người nhưng không thể đánh cho chết hay thương tật, đập đồ đập đạc phải lựa món không có giá trị mới dám xuống tay, tóm lại khổ sở mệt mỏi vô cùng. Nhưng mười triệu thì lại hơi lỗ so với một trăm triệu ban đầu, tên đại ca còn hơi tiếc miếng mỡ ngon.
“Hai mươi triệu.” Gã suy nghĩ một hồi, ra giá lại, “Mày đưa tao hai mươi triệu, chuyện này coi như cho qua.”
“Cao Duật…” Mục Thanh Hoài níu ống tay áo của y.
Cao Duật giống như không chú ý tới hành động bên này, gật đầu: “Được, quyết định như vậy đi. Có điều tôi không mang nhiều tiền mặt đến vậy, các người có số tài khoản ngân hàng không?”
“Có, đương nhiên là có.” Tiền vào trong túi, thái độ của bọn đòi nợ thuê niềm nở hơn rất nhiều, “Bọn tôi có cả momo, airpay và zalo pay nữa, cậu muốn dùng cái nào cũng được.”
Thời buổi bây giờ, đi làm côn đồ đòi nợ cũng phải bắt kịp xu hướng số hóa 4.0, có như vậy mới không bị thị trường đào thải được.
Mục Thanh Hoài nhìn Cao Duật quét mã QR với bọn côn đồ thì không khỏi đau đầu. Ban đầu hắn còn dự định lợi dụng thân phân của Cao Duật tống hết bọn chúng vào đồn hoặc dọa nạt khiến chúng không dám quấy rầy mình nữa, ai ngờ đối phương lại hào phóng đến mức trả luôn tiền nợ. Như vậy theo thiết lập nhân vật chẳng phải hắn chuyển sang nợ Cao Duật rồi sao? Xét tính cách của nguyên chủ, e rằng Cao Duật lúc này bảo y ký hợp đồng bán thân chuộc nợ cũng làm ra được.
Tra công quả nhiên thâm hiểm, đi một vòng lớn như vậy vẫn không thoát được cái bẫy hợp đồng tình nhân.
Mắt thấy giấy nợ vào tay Cao Duật, bọn đòi nợ cũng đi xa rồi, hắn lúc này mới nhỏ giọng lên tiếng: “Sau này tôi sẽ trả lại số tiền đó cho anh.”
“Không cần gấp gáp, quan trọng ổn định được cuộc sống trước mắt đã.” Thực lòng y càng muốn Mục Thanh Hoài quên luôn số tiền nợ kia, nhưng y cảm thấy người có lòng tự trọng cao như cậu khó lòng làm vậy được. Vì thế y không muốn khiến cậu thêm áp lực, chỉ khuyên người nọ tạm thời đừng nghĩ tới chuyện này.
Mục Thanh Hoài hơi im lặng, mắt nhìn xuống đất, hồi lâu sau mới ừ một tiếng rất nhỏ. Cao Duật nhìn thấy dáng vẻ của cậu như con thú nhỏ ủ rũ, không khỏi kiềm lòng giơ tay lên muốn xoa đâu, song vẫn nhịn được vào phút chót.
Quan hệ giữa bọn họ vẫn chưa thân thiết đến mức đó, y không nên manh động. Đợi sau này cậu thuộc về y rồi, toàn thân trên dưới y muốn sờ chỗ nào chẳng được chứ.
Trong cùng một ngày có quá nhiều việc xảy ra, ngay cả bản thân Cao Duật còn hơi mệt mỏi nói gì tới Mục Thanh Hoài, cho nên y đề nghị chở cậu về nhà. Hơn nữa y cũng không muốn đối phương canh cánh số tiền nợ kia, cho nên không nhắc gì tới việc đó nữa.
“Tuy rằng có chút biến cố nho nhỏ, nhưng hôm nay tôi rất vui.” Cao Duật nói với hắn, cố che giấu sự ngạc nhiên cùng thương cảm trong mắt mình khi nhìn thấy căn nhà trọ của Mục Thanh Hoài, “Lần sau gặp lại nhé.”
“Ừ, lần sau lại gặp.” Mục Thanh Hoài vô tư vẫy tay chào tạm biệt, đi theo cầu thang bên ngách kẽo kẹt lên lầu, bóng dáng biến mất dần theo dãy hành lang.
Thấy hắn đã đi vào, Cao Duật lúc này mới đạp chân ga chạy đi. Bàn tay y nắm chặt vô lăng xe, môi hôi mím, ánh mắt không khỏi hơi thất thần.
Hoàn cảnh sống của Mục Thanh Hoài… thật sự không được tốt lắm.
Y muốn giúp đỡ cậu ta, nhưng đồng thời y cũng lo ngại rằng Mục Thanh Hoài sẽ vì điều này mà bài xích y. Chuyện trả nợ hôm nay đã đủ nhiều rồi, nếu y còn tiếp tục hào phòng hỗ trợ, bất kỳ người bình thường nào đều sẽ vì vậy mà hoài nghi.
Mục Thanh Hoài nằm lăn ra sàn trong phòng, lúc này đây mới cảm nhận được tồn tại của hệ thống ở trong đầu: “Ba Không?”
[Tôi đây.] Hệ thống ngay lập tức đáp lời như mọi khi.
Mục Thanh Hoài: “Mày biến đi đâu cả buổi tối hôm nay vậy?”
Hệ thống: [Xin lỗi, mục tiêu nhiệm vụ là đối tượng đặc biệt, do đó khi ngài tiếp xúc y ở khoảng cách gần tôi sẽ tự động bị ngắt kết nối tạm thời.]
Nó đã giải thích như vậy, Mục Thanh Hoài cũng không làm khó nữa. Hắn lăn một vòng nằm sấp xuống, dùng tay chống cằm ngước nhìn hỏi: “Cho tao xem số liệu công lược nào.”
Hệ thống y lệnh, ngay lập tức hiện bảng giá trị lên.
Mục tiêu công lược: Cao Duật
Giá trị công lược: 35/100
Vị trí mục tiêu: *Ấn vào để mở rộng bản đồ*
[Chỉ có mười lăm điểm.] Mặc dù không nhìn ra được cảm xúc từ khối kim loại kia, Mục Thanh Hoài vẫn cảm giác hệ thống đang trong tâm trạng vô cùng tức giận.
“Mười lăm điểm chưa đủ tốt sao?” Mục Thanh Hoài khó hiểu.
Tính đến hôm nay bọn họ mới gặp nhau hai lần tất cả, tổng điểm công lược đã đạt tới 35/100 rồi. Với tiến độ này thì có khi chỉ cần gặp nhiều thêm vài lần liền hoàn thành nhiệm vụ luôn.
Hệ thống: [… Cũng tạm.]
Thật ra nếu đổi thành người bình thường thì mười lăm điểm đã là quá hào phóng rồi, nhưng bởi vì đây là ký chủ nhà nó, nhìn thấy hắn vất vả như thế nào, Ba Không liền không cam lòng. Nó cảm thấy Cao Duật cần phải tặng ít nhất năm mươi điểm mới xứng đáng.
“À đúng rồi, nếu mày bị ngắt kết nối thì đâu thể biết chuyện gì xảy ra nhỉ?” Mục Thanh Hoài thắc mắc.
[Thật ra tôi vẫn quan sát hết thảy mọi thứ được, chỉ là không có cách nào liên lạc với ngài thôi.] Hệ thống giải đáp.
Nghe nó nói vậy, hắn lại hỏi thêm: “Kỷ Viên kia mày có thông tin gì của cậu ta không?”
Ba Không ngay lập tức tra dữ liệu: [Cậu ta là một trong những tình nhân hợp đồng của Cao Duật trước đó, bởi vì bị đối phương vứt bỏ nên từ yêu sinh hận.]
Đọc xong, nó còn khinh thường bồi thêm một câu nhận xét: [Để nợ phong lưu quấy rối buổi hẹn hò đầu tiên với người mới, Cao Duật đúng là đồ cặn bã.]
Mục Thanh Hoài: “… Tao còn có cả chủ nợ tới quấy rối nè, mày có muốn xem xét luôn không?”
Hơn nữa từ bao giờ mà buổi gặp mặt của hai người họ đã được nâng cấp lên thành hẹn hò vậy? Rõ ràng chỉ là ăn tối bình thường rồi đi hóng mát thôi mà.
Hệ thống bỏ qua câu hỏi của ký chủ, quay sang vấn đề khác: [Ngài muốn tìm biện pháp xử lý cậu ta sao?]
Mục Thanh Hoài: “Không hề, mày đừng có nói chuyện giang hồ vậy, hở tí là đòi xử lý người này người kia. Tao chỉ thắc mắc một chút thôi.”
[Thắc mắc?] Đầu Ba Không toàn dấu chấm hỏi, [Ngài thắc mắc chuyện gì?]
Nhớ tới chàng trai trên cầu, Mục Thanh Hoài liền lâm vào suy ngẫm: “Tao chỉ không hiểu được tại sao Kỷ Viên phải cố chấp đối với Cao Duật đến như vậy. Y đẹp trai, nhưng không phải trai đẹp khác trên đời đều chết hết. Y có tiền, nhưng người giàu hơn y không thiếu. Y tốt tính… cái này tao không chắc lắm nhưng giả sử có là vậy đi chăng nữa, thì đâu phải những người tốt khác không tồn tại. Tại sao Kỷ Viên một mực khăng khăng nhất định phải quay trở lại với Cao Duật chứ?”
[Tôi nghĩ, đó giống như một loại chấp niệm vậy.] Hệ thống phân tích, [Kỷ Viên gặp được Cao Duật trong tình huống tồi tệ nhất, được đối phương che chở, cho nên nhất thời nảy sinh loại cảm giác ỷ lại. Sau khi mẹ của cậu ta qua đời, phần tình cảm này càng không thể thu hồi, dần dần biến thành cố chấp.]
“Nói cách khác lúc đó cho dù là bất kỳ ai đưa tay giúp đỡ, cậu ta cũng sẽ yêu người đó thôi?” Mục Thanh Hoài hỏi.
[Trên đời không có nếu, chuyện đã xảy ra rồi thì chỉ có thể tiếp tục dựa theo đó mà chuyển động thôi.] Hệ thống đáp, [Chuyện ngài nói có thể xảy ra, cũng có thể không xảy ra, cho nên tôi không có cách nào đưa ra đáp án chính xác được.]
“Thôi bỏ đi, mấy chuyện tình cảm này càng nghĩ càng đau đầu.” Mục Thanh Hoài mở điện thoại lên, tìm một vài bài Vật lý nâng cao để giúp giải tỏa stress, “Tao không hiểu nổi mấy thứ này. Tổng bộ tụi mày không thể cân nhắc đổi loại nhiệm vụ cho tao sao?”
Hệ thống: [Thật đáng tiếc, sau khi ký hợp tác nhiệm vụ của ngài sẽ bị cố định cho đến khi hoàn thành xong.]
Nói cách khác, ngài có muốn hay là không thì cũng phải xách mông đi công lược tra công thôi.
—
Cuộc thi Khoa học Kỹ thuật Thanh niên lần thứ IX có tổng cộng hai vòng, vòng đầu tiên hình thức dự thi online, các thí sinh đã đăng ký dự thi cần nộp video mô phỏng của sản phẩm, giới thiệu nó cùng một bài viết giải thích dự án của mình sẽ tạo ra những thay đổi tốt đẹp gì cho thế giới. Ba mươi chủ đề được ban giám khảo lựa chọn dựa trên chất lượng và tính thực tiễn trong cuộc sống sẽ được tiếp tục cho vào vòng hai.
Giống như lời Cabasa224 đã nói trước đó, cậu quả thật không để Mục Thanh Hoài phải làm gì, mọi thứ đều chuẩn bị tỉ mỉ, ngay cả mô hình cũng làm rất trang trọng đẹp mắt. Tuy nhiên xuất phát từ sự tôn trọng dành cho đồng đội của mình, cậu vẫn gửi qua cho hắn xem.
Công nghệ theo dõi cử động tay của cậu cho phép máy tính quan sát cử động bàn tay của đối phương, từ đó chuyển thể thành ngôn ngữ ký hiệu, lại chuyển sang ngôn ngữ nói phát ra ngoài. Như vậy những người khiếm thính hoặc bị câm cho dù chỉ dùng ngôn ngữ ký hiệu vẫn có thể giao tiếp nói chuyện với người khác.
Mục Thanh Hoài ngồi tại quán net xem thành phẩm của đối phương, gõ nhận xét: [Thành phẩm nhìn rất tốt, nhưng tôi nhận thấy thời gian delay vẫn còn tương đối dài.]
Cabasa224: [Quả thật là vậy. Tôi đã cố gắng tìm biện pháp giải quyết, nhưng ngoại trừ nâng cao chất lượng camera thì không còn nhiều lựa chọn khác.]
MooGreen_Hoaj: [Cậu cho tôi xem phần lập trình, tôi thử chỉnh sửa xem sao.]
Cabasa224: [Được vậy thì tốt quá. Nhưng không phải cậu nói không chuyên về phần mềm sao?]
MooGreen_Hoaj: [Không chuyên, nhưng đọc hiểu vẫn được. Với cho tôi xem cả camera cậu sử dụng nữa.]
Ba Không thấy hắn khẳng định chắc nịch như vậy thì không khỏi thắc mắc: [Ngài đã học qua chưa?]
Lập trình cũng không giống như cờ tướng, chỉ cần nhìn người khác thao tác liền học được hết quy luật trong đó. Hơn nữa có vô số loại ngôn ngữ lập trình khác nhau, mỗi ngôn ngữ mang một hệ thống cú pháp riêng biệt, không dễ dàng gì học xong trong một sớm một chiều.
Mục Thanh Hoài cầm ly Sting dâu bên cạnh hút một hơi cạn đáy, sảng khoái nói: “Có xem sơ qua rồi, không khó lắm. Đáng tiếc không có máy tính nên không thực hành tại nhà được.”
Trong mắt hắn thì lập trình cũng giống như ngoại ngữ kết hợp với toán học mà thôi, không đến mức cao siêu không hiểu được.
Công nghệ của Cabasa224 dùng máy quay để bắt lại cử động bàn tay, vì thế việc thời gian delay kéo dài là chuyện không thể tránh khỏi. Mục Thanh Hoài lướt nhanh các dòng code của đối phương, tuy rằng vẫn còn một vài chỗ có thể chỉnh sửa để tối ưu hóa, song không thật sự giải quyết được vấn đề này ngoại trừ việc nâng cấp chip cùng máy quay. Có điều biện pháp giải quyết như vậy khiến hắn không hài lòng lắm, hắn nhanh chóng nhắn lại cho người kia.
MooGreen_Hoaj: [Cậu nghĩ sao về việc sử dụng cảm biến để thay thế cho máy quay? Không những giảm thời gian delay, nó còn có tính ứng dụng thực tiễn cao hơn trong trường hợp chúng ta. Dù sao người dùng cũng không thể mang theo một cái máy quay khắp mọi nơi được.]
Cabasa224: [Tôi đã từng nghĩ tới, nhưng những cảm biến này rất mắc, tôi không đủ chi phí…]
MooGreen_Hoaj: [Không sao, có thể dùng những loại rẻ tiền hơn chút, tôi sẽ chỉnh sửa cho phù hợp.]
Đây vẫn chỉ là vòng một, ưu tiên hàng đầu của bọn họ chính là đưa ra được sản phẩm để trình lên ban giám khảo, đợi tới vòng hai họ mới cần đem sản phẩm ra thuyết trình và biểu diễn thực tế. Mục Thanh Hoài cảm thấy họ có đủ thời gian.
Nhưng dĩ nhiên, tiền bạc là một vấn đề khiến người khác đau đầu mà.
Dạo gần đây hắn có bỏ chút vốn liếng để chơi chứng khoán, dùng cái đầu của mình phân tích tình huống trong quá khứ và biểu đồ độ thị lên xuống trên sàn mà kiếm nhanh được chút ít, nhưng nếu muốn kiếm nhiều thì vẫn cần phải đầu tư lâu dài.
Xem ra lại chỉ có thể thắt lưng buộc bụng thôi.
Một lần nữa tiến hành lại dự án của hai người họ, mất khoảng hai tuần để sửa chữa và thiết kế lại, họ rốt cuộc cũng tạm thời ra được thành phẩm mới. Cabasa224 nhận ra Mục Thanh Hoài không hề ngu ngốc tí nào, trái lại kiến thức lẫn sự am hiểu trong lĩnh vực này nhiều vô cùng, vì vậy càng thêm thân thiết với hắn, bắt đầu nhắn tin nhiều hơn không chỉ riêng việc dự thi.
Cậu ta phàn nàn: [Cậu không biết đâu, năm nào mấy cuộc thi khoa học này cũng có người chuyên nghiệp tham gia hết, đám chúng ta có cố cách mấy cũng không thắng được.]
MooGreen_Hoaj: [Chẳng phải yêu cầu dự thi phải trong phạm vi 18 tới 25 tuổi sao?]
Nếu đối phương chỉ ở độ tuổi đó đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp thì cũng không thể trách bọn họ được.
Cabasa224: [Đúng là yêu cầu như vậy, nhưng bọn họ luôn có cách lách luật hết. Người đăng ký dự thi vẫn nằm trong độ tuổi đó, nhưng người làm bài thi lại là mấy người đã có học vị có nghiên cứu khoa học đi làm nhiều năm kinh nghiệm rồi.]
MooGreen_Hoaj: [Biết rõ không thắng được, cậu còn đăng ký tham gia làm gì?]
Cabasa224: [… Cậu đừng có phũ phàng như vậy chớ!]
Cabasa224: [Thật ra tôi đã nghiên cứu thứ này từ rất lâu rồi, chỉ muốn có cơ hội công bố nó. Cho dù không thắng cũng không sao, chỉ cần sản phẩm của tôi được mọi người công nhận là tôi vui lắm rồi.]
Cabasa224: [Thế còn cậu, tại sao cậu lại muốn tham gia dự thi?]
MooGreen_Hoaj: [Phần thưởng giá trị cao.]
Cabasa224: [… Tự tin quá ha.]
Bài dự thi của bọn họ được đầu tư khá tốt về mặt hình ảnh lẫn văn bản, vì thế trót lọt vượt qua vòng đầu tiên. Vòng thứ hai các thi sinh sẽ tập trung tại hội trường trường đại học Y để thuyết trình và trình bày sản phẩm cho ban tổ chức. Người thắng cuộc sẽ nhận được phần thường hơn một trăm triệu đồng cùng học bổng của trường đại học X danh giá bên Mỹ, vì vậy bầu không khí trở nên vô cùng sôi nổi khẩn trương.
Như đã giao ước ban đầu, Cabasa224 muốn Mục Thanh Hoài làm người thuyết trình, cậu ta sẽ không tham gia.
MooGreen_Hoaj: [Để tôi làm người thuyết trình chính thì cũng được thôi, nhưng cậu thật sự không muốn nói gì hết?]
Cabasa224: [Ừ, tôi sẽ lấy lý do đau bụng hay gì đó.]
MooGreen_Hoaj: […]
MooGreen_Hoaj: [Dù sao chúng ta vẫn nên gặp nhau để xem thành phẩm đã.]
Cabasa224: [Cậu hoàn thành rồi?]
MooGreen_Hoaj: [Hoạt động tốt, có thể đem ra để thuyết trình mà không sợ bị mất mặt. Khi nào cậu rảnh?]
Cabasa224: [… Chúng ta cứ nhắn trực tiếp qua đây là được, tôi cảm thấy không cần thiết gặp mặt lắm đâu.]
MooGreen_Hoaj: [Cho dù cậu không dự định thuyết trình đi chăng nữa thì cũng nên xem qua sản phẩm của chính mình đi chứ?]
Cabasa224 thật lâu không hồi âm. Điều này khiến Mục Thanh Hoài cảm thấy vô cùng khó hiểu, lúc trước bọn họ vẫn luôn trao đổi online với nhau không có vấn đề gì, nhưng đã đến vòng cuối rồi tại sao cậu ta vẫn bài xích gặp mặt như vậy.
Chẳng lẽ lớn lên không dễ nhìn hở?
Bọn họ đi thi khoa học kỹ thuật chứ có phải hoa hậu đâu mà lo.
Mãi đến tối muộn khi hắn đi ngủ rồi, Cabasa224 vẫn không nhắn lại. Sáng hôm sau, đối phương mới gửi một tin xác nhận: [Cũng được.]
Xem ra sau một đêm tự làm công tác tư tưởng, rốt cuộc cũng chấp nhận đi rồi.
Mục Thanh Hoài không muốn hỏi sâu xa thêm, chỉ đơn giản nhắn cho cậu ta: [Vậy tám giờ sáng Chủ Nhật này tại xx nhé.]
Đối phương đáp lại bằng icon ngón tay, ý tỏ ok không vấn đề gì.
Cứ ngỡ chuyện như vậy là xong, hắn đột nhiên nhận được một tin nhắn khác từ Cao Duật.
Cao Duật: [Chủ Nhật tuần này cậu có rảnh không? Chúng ta có thể gặp mặt.]
Mục Thanh Hoài: “…”
Sao trùng hợp dữ vậy nè?
Hệ thống trái lại không đồng tình: [Từ lúc Cao Duật chở ngài về nhà tới giờ ngài vẫn chưa từng liên hệ lại đối phương, người ta muốn tìm ngài cũng là chuyện đương nhiên.]
Dù sao ngoài thân phận tra công ra thì Cao Duật vẫn còn thêm thân phận chủ nợ đối với cơ thể này. Nếu hắn là chủ nợ, hắn ắt hẳn cũng sẽ thấy hơi rén khi con nợ mất tăm mất biệt không hồi âm gì sau khi bỏ tiền ra.
Nghĩ vậy, Mục Thanh Hoài dùng giọng điệu thành khẩn nhất có thể: [Buổi sáng tôi có việc bận, trưa hoặc chiều thì có thể.]
Còn tối thì dẹp đi, trải qua lần đi ăn tối hôm trước, hắn nghĩ việc đó đã để lại phần nào bóng ma cho Cao Duật rồi.
Cao Duật thấy đối phương không những không bơ mình mà còn nhanh chóng hồi âm thì trong lòng vui sướng: [Được, đều nghe cậu.]
Cố Yên ngồi bên cạnh thấy khóe môi y không nhịn được cứ nhếch lên mãi thì châm chọc: “Bộ dạng của cậu lúc này thật thảm hại.”
Đi ăn tối xong, trao đổi phương thức liên lạc rồi, vậy mà mấy tuần liền người kia không thèm nhắn tin một tiếng. Ban đầu Cao Duật còn hết sức tự tin nói với gã rằng sẽ đợi cậu ta nhắn tin trước, sau đó y sẽ trả lời ra sao, vân vân… một kế hoạch vô cùng chi tiết và tỉ mỉ. Đáng tiếc kế hoạch nghe thì hay đấy, nhưng mãi mãi vẫn dừng ở bước “chờ đối phương nhắn tin”.
Đợi hơn hai tuần, Cao Duật từ hy vọng tràn trề chuyển sang thất vọng, thậm chí còn hoài nghi liệu có phải đối phương quên mất mình luôn rồi không?!
“Em ấy trả lời tin nhắn tôi rất nhanh.” Cao Duật ôm điện thoại nói, “Không hề để tôi phải chờ lâu chút nào.”
Cố Yên: “…”
Má nó Cao Duật, tiêu chuẩn của cậu rớt giá đến tận như vậy luôn rồi hả?
Tiểu kịch trường:
Cao Duật: Hồi âm nhanh là dấu hiệu của tình yêu.
Mục Thanh Hoài: Hoang tưởng là dấu hiệu của tâm thần phân liệt.
Hệ thống: Hình như ban nãy ký chủ vừa công nhận rằng Cao Duật đẹp trai?