Nhà hàng Cao Duật chọn không quá mức xoa hoa đắt đỏ; y sợ rằng nếu làm quá mức sẽ hù dọa đối phương chạy mất. Có điều vị trí tương đối đắc địa, y thậm chí còn đặt phòng riêng, nhìn từ mọi khía cạnh thì đây quả thực là địa điểm tuyệt vời cho buổi hẹn hò đầu tiên.
… Ngoại trừ rằng đây không phải buổi hẹn hò của bọn họ.
Cao Duật kéo lại cà vạt, vuốt cho chiếc áo sơ mi của mình thẳng thớm. Ánh mắt y không ngừng liếc nhìn về phía đồng hồ, rồi lại nhìn ra cửa, giữ cho chính mình trong tư thế ngay ngắn không dám động. Mắt thấy cột sống sắp sửa kêu gào kháng nghị, y hơi dựa lưng vào ghế, bần thần thầm nghĩ không biết bao giờ Mục Thanh Hoài mới đến nữa.
“Xin chào…” Âm thanh cửa phòng đóng lại, sau đó là giọng nói nhẹ nhàng thanh thúy trầm ấm của một chàng thanh niên vừa mới trưởng thành.
Tim Cao Duật suýt chút nữa nhảy lên cổ họng, y vội vàng ngồi thẳng lưng trở lại, giữ cho gương mặt của mình bình tĩnh nhất có thể: “Mời ngồi.”
Ngày hôm nay Mục Thanh Hoài ăn mặc rất bình thường giống như bao cậu sinh viên khác, quần jean xanh cùng áo hoodie đen, chân đi giày thể thao, tóc tai cũng cắt ngắn gọn gàng, hoàn toàn không hề giống như bộ dáng chú hề lần trước hai người gặp mặt. Song Cao Duật chẳng vì vậy mà thấy đỡ hơn, trái lại tim y càng đập nhanh thình thịch, hệt như có ai đang tức giận không ngừng vung nắm đấm vào vậy.
Dễ… dễ thương quá!
Trời ơi sao còn dễ nhìn hơn hồi mặc đồ chú hề vậy nè!
Từ những cảm xúc này, Cao Duật càng tin vào suy đoán rằng mình không có đam mê đặc biệt với hề, mà là với thanh niên trước mắt đây. So ra thì cũng có thể xem như một loại an ủi nhất định, tuy rằng đều kỳ quái nhưng cái sau vẫn dễ giải thích hơn cái trước.
“Xin lỗi, tôi vẫn chưa biết tên anh.” Thanh niên trước mắt rụt rè lên tiếng trước.
“… À.” Nhận ra bản thân đến bây giờ vẫn chưa giới thiệu gì sất, Cao Duật vội vàng quay trở về thực tại, “Tôi tên Cao Duật, năm nay hai mươi lăm tuổi.”
“Tôi là Mục Thanh Hoài, năm nay mười chín tuổi. Xem ra tôi phải gọi anh một tiếng ‘anh’ rồi.” Mục Thanh Hoài mỉm cười hiền từ.
Nghĩ tới việc Mục Thanh Hoài dùng cái miệng đáng yêu kia gọi mình một tiếng “anh Duật”, Cao Duật đã muốn cháy hết cả người. Y lúng túng cầm ly nước lọc trên bàn lên uống một ngụm nhỏ cho điều hòa thân nhiệt, hắng giọng nói: “Xin lỗi vì cuộc gọi điện thoại lúc trước, hẳn tôi khiến cậu hoang mang lắm.”
“Không có gì đâu. Thật ra tôi cảm thấy anh là người rất thú vị, cho nên mới muốn gặp mặt để tìm hiểu thêm.”
Mục Thanh Hoài nghĩ y là người rất thú vị…
Cố Yên chết tiệt, cậu thấy chưa! Đây mới chính là sự khác biệt giữa tình yêu sét đánh và bạn thân lâu năm đó! Cùng một hành vi, vào mắt gã thì thành ra biến thái quấy rối, quay sang chú hề của y thì lại trở nên thú vị!
“Ha ha, thật ra hôm ấy tôi cá cược với mấy đứa bạn nên mới nói lung tung vậy thôi, cậu không để bụng thì tốt rồi.” Mặc dù Mục Thanh Hoài không để ý, song Cao Duật thấy chính mình vẫn nên gỡ gạc mặt mũi một chút.
Mục Thanh Hoài tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ra là vậy. Nhưng làm sao anh có được số điện thoại của tôi thế?”
Cao Duật: “…”
Chết rồi, nói một hồi lại có cảm giác như tự bê đá đập vào chân.
Cao Duật: “Hôm ấy tôi đi cùng đứa cháu của bạn, con bé rất thích bộ dáng của cậu, nằng nặc muốn tôi phải kiếm cho nó một chú hề như vậy, không thì nó sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Tôi đành tìm biện pháp để liên hệ với cậu, người ta cho tôi số điện thoại này, sau đó lại cùng đám bạn đùa giỡn mới ra cơ sự như trên.”
Xin lỗi Cà Rốt, cho chú Duật mượn cháu làm bia đỡ đạn một chút nhé. Y thầm nghĩ trong bụng.
Phục vụ mang menu lên, hai người tùy tiện gọi vài món, sau đó lại tiếp tục nói chuyện tiếp. Đánh giá tổng quan của Cao Duật về Mục Thanh Hoài chính là, người thanh niên này tuy trẻ tuổi nhưng kiến thức không ít, có cái nhìn xa trông rộng, tính tình cũng thật hiền hòa dễ gần, quanh đi quẩn lại y hoàn toàn không kiếm được chỗ nào để chê. Còn đánh giá của Mục Thanh Hoài đối với tra công lại là: một tên ngốc.
“Hệ thống, tao muốn xem điểm công lược của y hiện tại.” Hắn thầm thì trong đầu.
Ngạc nhiên thay, hệ thống vẫn luôn sẵn sàng phục vụ ấy vậy mà im lặng không đáp lại. Mục Thanh Hoài gọi vài lần không thành công, cho rằng nó có việc bận đi đâu rồi, tạm thời bỏ qua.
Dù sao điểm công lược cũng không mọc chân chạy đi được, xem trước xem sau không thành vấn đề với hắn.
“Dù sao chúng ta có thể ngồi đây cùng nhau ăn tối chính là một loại duyên phận, cậu có muốn kết bạn với tôi không?” Sau một hồi vòng vo nói chuyện, Cao Duật đánh tiếng trước.
“Tôi ư? Anh thật sự muốn làm bạn với người như tôi?” Mục Thanh Hoài lúng túng gãi đầu, “Nếu anh không chê…”
“Cậu đừng đánh giá thấp chính mình, cậu rất tốt.” Cao Duật cắt ngang, ánh mắt nồng cháy nhìn về phía hắn.
Mục Thanh Hoài không hiểu cái nhìn đó ra làm sao, hắn đoán rằng chắc cũng giống như cốt truyện ban đầu Cao Duật có hứng thú với cái mông của hắn, cho nên lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ lên giường. Dĩ nhiên hoàn cảnh gặp gỡ của bọn họ đã thay đổi, chắc vì thế nên y không thể trực tiếp mời gọi ký hợp đồng được.
Đối với mấy thứ như tình cảm Mục Thanh Hoài mù tịt, cho dù hắn đã cố gắng học hỏi bằng cách xem phim và đọc sách, song hắn cảm thấy mình chỉ học được cách thể hiện tình yêu của nhân loại, chứ không thật sự học được cách yêu.
Ăn cơm tối xong, Mục Thanh Hoài đề nghị đến một nơi khác đi dạo hóng mát. Cao Duật không phản đối, thậm chí còn vui vẻ dùng xe của mình chở cả hai tới đó.
“Tôi không có nhiều tiền, vì vậy mỗi lần tâm trạng buồn chán sẽ ra đây ngắm cảnh cho quên sầu, hy vọng anh không thấy nhàm chán.” Mục Thanh Hoài nói vậy lúc bước xuống xe.
“Đôi khi đổi phong cảnh một chút cũng tốt.” Lúc này đây Cao Duật cảm thấy dù Mục Thanh Hoài có dẫn y ra bãi rác, y vẫn có thể mặt không đổi sắc khen hay.
Hôm nay là ngày rằm, trời lại trong veo, cho nên có thể nhìn thấy rõ mồn một mặt trăng tròn trịa trên cao. Bóng trăng rọi xuống nước lấp lánh ánh bạc, tuy rằng khung cảnh có hơi hoang vắng điều hiu, lại dễ dàng nhìn thấy vài đống rác khiến lòng người mất hứng, song Cao Duật đánh giá tính chất thơ mộng vẫn đủ để tạo nên chất xúc tác trong một mối quan hệ lãng mạn.
Đây là một cây cầu đi bộ tương đối cũ, sau mười hai giờ đêm thì trở thành tụ điểm cho những kẻ vô gia cư hoặc hút chích tới tụ tập, vì thế ít người bình thường đi ngang qua đây. Bản thân Mục Thanh Hoài ngày thường vốn dĩ đi làm về đã mệt không thở ra hơi, làm gì có tâm trạng ngắm với hóng, cho nên lời ban nãy hoàn toàn là nói dối.
Dĩ nhiên hắn không phải ngẫu nhiên chọn địa điểm này.
Thông qua điều tra của Ba Không trước đó, cây cầu này là một trong những địa điểm bọn đòi nợ kia thường đi ngang qua. Dựa trên phân tích thời gian, tần suất xuất hiện, yếu tố ngoại lai,… Mục Thanh Hoài cảm thấy có tới 90% khả năng bọn chúng sẽ xuất hiện tại nơi này vào tối nay. Sẵn tiện có Cao Duật ngay tại nơi đây, hắn có thể lợi dụng y để “dọn dẹp” đám đòi nợ khiến bọn chúng không thể quấy rầy mình trong tương lai nữa.
Nếu rơi vào 10% còn lại thì coi như chúng may mắn thoát được một mạng, dẫu sao hắn cũng không thật sự gấp gáp muốn xử lý chúng.
Cao Duật thấy giữa bọn họ đột nhiên xuất hiện một khoảng lặng thì không khỏi bồn chồn. Y tựa vào thành cầu, nhìn lên trời cao vờ như ngắm trăng để khỏi tiếp xúc trực diện ánh mắt đối phương, vu vơ hỏi: “Cậu có điều ước gì không?”
“Ước mơ sao?” Mục Thanh Hoài chống cằm, khuỷu tay tì lên thành cầu, “Không có.”
Thứ hắn muốn, hắn nhất định sẽ làm được, nên hắn không bao giờ xem nó như ước mơ cả, mà càng giống như mục tiêu đặt ra cho bản thân hơn.
“Cậu…” Yết hầu Cao Duật hơi rung động, giọng nói nghẹn lại, không biết nên nói gì.
Còn trẻ như vậy, lại từ bỏ quyền mơ mộng, xem ra đối phương đã trải qua rất nhiều chuyện đau lòng. Chỉ có những người bị thực tại trần trụi đánh bại quá nhiều lần, bọn họ mới không còn cách nào tin vào mơ mộng nữa. Mặc dù y đoán được gia cảnh của Mục Thanh Hoài không tốt lắm, lại chưa bao giờ nghĩ tình huống của cậu còn tệ hơn y tưởng tượng.
Y đột nhiên cảm thấy đau lòng, lại hối hận vì sao mình không thể tìm gặp đối phương sớm hơn. Như vậy y có thể mang cậu nép vào bên dưới cánh chim của mình để che chở, để cậu có thể bình yên lớn lên, giữ nguyên sự ngây thơ nhiệt huyết như bao thanh niên khác.
“Vậy còn anh thì sao? Anh có ước mơ gì à?” Hắn nghiêng đầu hỏi.
“Ước mơ của tôi…” Chính là có thể ở cùng với cậu, từ nay về sau, giúp cậu hoàn thành mọi tâm nguyện của mình.
Có điều y chưa kịp nói hết, ánh mắt của Mục Thanh Hoài đã bị mấy cái bóng người ở đằng sau thu hút.
“Mẹ kiếp! Thằng ranh con, mày nghĩ mày trốn được bố mày à!” Tên đại ca nhóm đòi nợ lớn giọng quát một tiếng, dáng vẻ hầm hố đi tới.
Đồng thời ở bên kia, ánh mắt của Cao Duật cũng bị một bóng người khác làm cho chú ý mà quên mất cả lời định nói.
“Cao Duật! Nếu anh chia tay em, em sẽ chết cho anh coi!” Kỷ Viên đứng ở trên cầu gào to.
Nhóm đòi nợ: “…”
Mục Thanh Hoài: “…”
Cao Duật: “…”
Tình huống này… thật sự rất lúng túng nha.
Trong số bọn họ, chỉ có Kỷ Viên vẫn chưa nhận ra bầu không khí quái đản hiện tại. Cậu ta đứng trên thành cầu, quần áo xộc xệch đầu tóc rối bù, mắt sưng húp vì khóc liên tục nhìn chằm chằm vào Cao Duật. Cao Duật thấy cậu ta liền đau đầu, nhưng đối phương làm chuyện liều lĩnh như vậy, y cũng không dám kích thích thêm: “Kỷ Viên, cậu bình tĩnh leo xuống, chúng ta có việc gì thì từ từ mà nói chuyện.”
“Anh đừng lừa em! Hôm nay nếu anh không đồng ý quay lại, em nhất định sẽ nhảy xuống!” Cậu ta bịt tai gào to, “Em đã để lại một bức di thư nói rằng là anh ép buộc em khiến em phải tự sát, nếu em chết thật di thư được công bố ra ngoài, thanh danh của anh cũng sẽ bị hủy hoại!”
“Kỷ-Viên!” Ánh mắt Cao Duật tối sầm, gân xanh trên trán muốn nổ tung.
“Đại ca, em thấy hay là mình rời đi đi…” Mắt thấy tình hình ngày càng phức tạp, một tên trong nhóm đòi nợ định đánh bài chuồn.
Dây dưa một hồi nếu tên kia nhảy cầu thật, bọn họ dù không làm gì cũng sẽ bị mời lên đồn lấy lời khai. Dân giang hồ vẫn truyền tai nhau luật ngầm rằng làm gì thì làm, miễn đừng bị kéo lên đồn là được. Bình thường dù có phạm tội nhưng chỉ cần trốn thì còn thoát, chứ lên tới đồn rồi thì sẽ bị chú ý, khó mà làm ăn được gì nữa.
Thế nhưng tên đại ca cùng đàn em còn chưa kịp nhúc nhích, Mục Thanh Hoài đã vội lớn tiếng hô to: “Cao Duật anh đừng sợ, những lời vừa rồi tôi và các anh bạn ở đây đều nghe thấy, nếu cậu ta thực sự tự tử chúng tôi sẽ làm chứng cho anh!”
Đám đòi nợ: “…” Con mẹ nó có thể đừng lôi tụi tao vào được không!
Đã đến nước này rồi bỏ đi cũng không được, bọn chúng đành nhẫn nhịn quay sang giả lả: “Cậu trai kia, tôi thấy cậu còn trẻ lắm, đời người còn dài, việc gì phải nghĩ quẩn.”
“Đúng vậy, mà cho dù cậu không nghĩ cho cậu thì cũng nên nghĩ cho người khác, ví dụ như người nhà chẳng hạn…” Hoặc nghĩ cho đám nhân chứng khốn khổ tụi tao nè!
Ai ngờ đâu nhắc tới người nhà không những không khiến Kỷ Viên dịu xuống, trái lại cảm xúc cậu ta càng thêm dao động mãnh liệt. Cậu hét to: “Các người im hết đi! Tôi không nghe! Tôi không nghe!”
“Mẹ nó!” Tên đại ca tức tối chửi thề, rồi lại sợ mình chửi to quá đối phương nghe thấy kích động nhảy xuống thật thì toi, nên hạ giọng xuống.
“Cậu ta là cái gì của anh vậy?” Mục Thanh Hoài thì thầm bên tai Cao Duật, “Người yêu cũ hả?”
“… Không hẳn là như vậy, quan hệ giữa tôi với cậu ta… tương đối phức tạp.” Cao Duật không dám nói ra từ “tình nhân hợp đồng”, y sợ Mục Thanh Hoài sẽ có cái nhìn xấu đối với quá khứ của mình.
Thấy hai người bọn họ châu đầu nói nhỏ, lòng Kỷ Viên càng thêm đau khổ, tim rỉ máu như bị dao cắt vào. Cậu ta đỏ mắt ngước nhìn Cao Duật, giọng nói khàn khàn: “Em cho anh cơ hội cuối, chỉ cần anh từ bỏ nó, quay trở về với em…”
“Tôi nghĩ cậu có hiểu lầm gì rồi.” Mục Thanh Hoài lên tiếng, “Tôi chỉ là bạn của anh ta, hai chúng tôi còn mới quen nhau chưa bao lâu.”
“Im đi! Cậu nghĩ cậu lừa được tôi sao!” Kỷ Viên hét to, “Chính miệng Cao Duật đã thừa nhận muốn bắt đầu một mối quan hệ khác nên mới chia tay tôi!”
Cao Duật: … Thật có loại xúc động muốn giết người ngay bây giờ.
“Kỷ Viên, cậu muốn nhảy thì nhảy đi.” Y đột ngột lên tiếng, “Tôi không quan tâm.”
Y đã cho đối phương quá nhiều cơ hội, người nọ lại cứ năm lần bảy lượt đem sự kiên nhẫn của y ra thử thách, đến mức này thì không còn cách nào nhẫn nhịn nổi nữa. Cho dù cái chết của Kỷ Viên sẽ đem lại phiền toái lớn cho y đi chăng nữa, trong lúc này đây y cũng không muốn nghĩ đến nó.
“Anh…” Kỷ Viên không tin nổi mở to mắt.
Cho đến giờ phút này rồi, anh vẫn không thể yêu em một chút nào sao?
Bàn tay nắm thành cầu của cậu ta hơi buông lỏng ra, cơ thể muốn buông xuôi phó mặc cho lực hấp dẫn kéo xuống dòng nước tăm tối đen ngòm kia, để rồi chìm vào trong giấc say nồng vĩnh cửu. Có lẽ như vậy thì tốt hơn, cậu mệt mỏi quá rồi.
“Tôi hỏi cậu, cậu chết thì giải quyết được cái gì?” Mục Thanh Hoài hô to.
Kỷ Viên nhìn đối phương, trong mắt hiện lên đau thương cùng phẫn nộ. Người này là kẻ chiến thắng, lại còn muốn châm chọc đối thủ bại trận như cậu sao?
“Coi như có gây ảnh hưởng được tới thanh danh của Cao Duật, y cũng không đến mức phải chịu trách nhiệm hình sự, qua được vài ba năm cũng chẳng còn ai nhớ cả. Cậu đổi sáu mươi năm sinh mạng còn lại của mình chỉ để y khó chịu có vài ba năm… có khi còn không được tính bằng đơn vị năm, vài ba tháng là cùng, làm như vậy không thấy lỗ nặng sao?” Mục Thanh Hoài mặc kệ sự bối rối của đối phương mà nói tiếp, “Có lẽ cậu nghĩ hành động của mình sẽ khiến y day dứt… Tôi hỏi cậu, sau khi nhảy xong cậu có hối hận không? Nếu ngay cả cậu còn không hối hận, vậy cậu nghĩ người ngoài như Cao Duật sẽ hối hận à? Còn nếu cậu hối hận, vậy thì đừng nhảy!”
Những lời nói này mạnh mẽ đánh vào nội tâm của Kỷ Viên, khiến cậu vừa mê man vừa khủng hoảng không thôi. Đúng vậy, cậu muốn tự tử, dùng cái chết của mình để khiến Cao Duật phải ăn năn, sống trong hối hận từ nay về sau. Nhưng nếu quả thật như người kia nói, vậy thì cái chết của cậu thành ra vô nghĩa, cậu chết có nghĩa lý gì?
Trong lúc Kỷ Viên vẫn còn hoang mang, Cao Duật đã đột ngột áp sát lại gần cậu ta lúc nào không hay. Khi cậu vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy gương mặt quen thuộc, trong giây lát tâm thần bấn loạn hô to: “Cao Duật…”
Thế nhưng Cao Duật không để cậu có thời gian làm ra hành vi ngu xuẩn gì nữa, nhanh chóng kéo người lôi ngược vào trong. Đám côn đồ đòi nợ thấy tình hình chuyển biến khả quan liền cũng vội vàng chạy lại giúp giữ cậu ta lại, hòng cho đối phương không lao ra đâm đầu nhảy xuống sông nữa. Kỷ Viên bị đè chặt trên mặt đất, cả tay lẫn chân đều bị giữ lại, chỉ có thể di chuyển mỗi cái đầu. Ánh mắt cậu lướt qua từng người một, bọn họ đều như những cái bóng mờ ảo, thanh âm lúc xa lúc gần không cố định, ù ù trong tai khiến cậu không tài nào nghĩ được thứ gì nữa.
“Cậu ta có ổn không thế?” Tên đại ca cầm đầu lo sợ bản thân mạnh tay khiến đối phương có chuyện gì thì lại vạ lây, buột miệng hỏi.
“Tôi gọi điện cho xe cứu thương rồi, chốc lát nữa sẽ có người đưa cậu ta vào bệnh viện.” Cao Duật buông điện thoại trong tay xuống, “Tạm thời cho chắc ăn thì vẫn cứ giữ cậu ta lại đi.”
Chuyện của Kỷ Viên, y cũng vô cùng bế tắc không biết phải giải quyết như thế nào. Cho dù lần này đối phương tự tử không thành, nhưng không có gì đảm bảo lần sau cậu ta sẽ không tiếp tục tìm đường chết tiếp.
Giờ phút này Cao Duật mới thấm thía cái gọi là nhân quả báo ứng, tự mua dây buộc mình mà người đời vẫn hay nói.
Mục Thanh Hoài ngồi chồm hỗm, nhìn vào mắt đối phương: “Tại sao cậu không nhảy?”
“Không phải cậu là người khuyên tôi đừng nhảy sao?” Kỷ Viên cười khổ, cậu ta bắt đầu lấy lại được chút ý thức, các giác quan cũng bắt đầu hoạt động trở lại.
“Tôi chỉ hỏi rằng cậu chết thì giải quyết được gì thôi.” Hắn nói, “Còn cậu chết hay không, đó là chuyện của cậu.”
“Cậu…”
“Con người không cần có lý do nhất định để tồn tại, cũng không cần lý do để chết, cho nên nếu cậu thật sự muốn chết, vậy tại sao phải để ý tới lời của tôi làm gì.” Mục Thanh Hoài thở dài, “Cậu không muốn chết, trái lại cậu muốn sống, muốn có ai đó giữ tay cậu lại, cho nên cậu mới tìm tới Cao Duật làm ầm ĩ cả lên. Thực tế thì việc cậu bị một người ngoài như tôi làm ảnh hưởng tới quyết định nhảy cầu của mình đã cho thấy cậu không thực sự cần người đó phải là Cao Duật, bất kỳ ai cũng được, chỉ cần ai đó níu kéo cậu…”
“Đủ rồi!” Kỷ Viên nhắm mắt lại, “Làm ơn hãy để tôi một mình.”
Một lát sau xe cứu thương chạy tới, người của Cao Duật cũng tới mang Kỷ Viên vào bệnh viện. Nhìn bóng dáng chiếc xe đi xa dần, lúc này đây Cao Duật mới ngập ngừng nói với người nọ: “Cảm ơn, và thành thật xin lỗi đã khiến cậu rơi vào tình huống này.”
Một buổi tối vui vẻ lãng mãn bỗng chốc hóa hư không, cho dù là Cao Duật cũng cảm thấy khó chịu, nói gì tới người ngoài cuộc đột ngột bị kéo vào.
“Cảm ơn các anh đã giúp đỡ.” Y quay sang nhóm côn đồ nghiêm túc cảm tạ.
“Không có gì… không có gì…” Bọn chúng rối rít đáp.
Không có ai chết, không ai phải lên đồn, vậy đã là cái kết có hậu rồi.
Nhưng hình như chúng còn quên thứ gì thì phải?
“Đúng rồi!” Gã đại ca nhìn bóng lưng hai người rời đi liền sực nhớ ra, “Thằng ranh con kia mau đứng lại! Tao còn chưa tính sổ với mày xong vụ nợ nần đâu!”
Mục Thanh Hoài: “…” Suýt nữa thì quên mục đích chính ban đầu.
Cao Duật nhíu mày: “Nợ nần?”
Tên đại ca hừ lạnh: “Đúng vậy, cha của thằng nhãi này vay nóng tụi tao, lãi mẹ đẻ lãi con, bây giờ lão chết rồi thì con lão phải trả thế. Ai ngờ thằng oắt này còn chưa trả được bao nhiêu liền bỏ chạy, hại bọn tao đi tìm suốt mấy tuần nay! Hôm nay nó không chịu trả tiền thì đừng hòng rời khỏi nơi đây!”
Tiểu kịch trường:
Cao Duật: Nợ phong lưu kéo đến, phải làm sao đây?
Mục Thanh Hoài: Chủ nợ kéo đến, phải làm sao đây?
Hệ thống: Nợ deadline kéo đến, phải làm sao đây?