Người của Mục gia lẫn Thiên Lam Môn tra cứu bao lâu đi chăng nữa cũng không tìm ra thêm bất kỳ dấu vết nào mới, vì vậy vụ án “bắt cóc” tạm thời khép lại tại đây. Mục Thanh Hoài cùng Yến Vô Tâm không còn việc gì ở Dực thành nữa, cho nên vài ngày sau liền sắp xếp quay về.
Cứ như vậy, việc này liền trở thành bong bóng nước, vỡ tan không còn tí tẹo dấu tích gì. Tu chân giới nguy hiểm đầy rẫy, nếu muốn tiến xa hơn trên con đường tu tiên sẽ còn gặp nhiều loại chuyện tệ hại hơn nhiều, chút chuyện nhỏ này tuy đáng bận tâm nhưng nếu không tra ra được thì bọn họ cũng không cưỡng cầu thêm, xem như đây là bài học cho kẻ yếu vậy.
Sau khi trở về, Mục Thanh Hoài viết thư cho Mục gia, đề xuất ý kiến nhân rộng máy chế tạo đan dược, đem vào sử dụng trên diện rộng. Công thức luyện đan cũng có thể được tối giản sang thao tác máy, như vậy cho dù là một người không có tí kiến thức gì về luyện đan vẫn cài đặt để máy móc chạy sẵn được. Trong tương lai xa, hắn còn muốn cải tiến, khiến máy chế tạo đan dược có thể lưu giữ các công thức luyện đan cơ bản, như vậy chỉ cần cho nguyên liệu vào và khởi động liền ra được thành phẩm, không cần phải tốn bất kỳ công sức ngồi canh lò lửa cả!
[Ký chủ, đây chính là con đường của công nghiệp hóa.] Ba Không nhìn hắn ý chí bừng bừng như vậy, không khỏi bất đắc dĩ nhắc nhở, [Ngài không thể thay đổi hướng phát triển của thế giới này quá nhiều được.]
“Mày cứ an tâm, tao có chừng mực.” Mục Thanh Hoài chỉ đơn giản đáp lại một câu như thế.
Không chỉ Ba Không có suy nghĩ như thế, người nhà nguyên chủ sau khi nhận thư cũng đồng dạng không mấy tán thành. Khi nghe Mục Thanh Hoài có ý nhân rộng sản xuất, Mục Trường Phong là người đầu tiên phản đối: “Con trai yêu dấu, mặc dù cha rất thương con, nhưng mà việc này không được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT