Nhóc con cái gì cũng biết.

Cậu rất muốn rời xa ba trước. Tuy nhiên, chỉ cần ngủ một giấc, tình yêu dành cho ba thật sự sẽ lại chiếm lấy trái tim bé nhỏ mềm yếu của cậu.

Nhờ vào tình yêu dành cho ba mà cậu bé đã kiên trì đến vậy.

Cậu bé không ngừng nhấn mạnh với bố rằng cậu là người đến trước, là người đầu tiên đến bên cạnh ba và là người yêu ba nhất.

Cậu bé làm vậy không phải vì ghen tị hay tranh giành sự cưng chiều mà bởi vì —

Trong nhận thức của cậu bé, cậu bé vốn dĩ là người tới trước. 

Đó là sự thật và cậu bé chỉ đơn giản là nói ra sự thật mà thôi.

Chu Chúc ôm Phao Phao vào lòng, vùi đầu vào bờ vai mũm mĩm của con trai và rơi nước mắt.

Phao Phao cũng ôm ba, vỗ nhẹ vào sau lưng: "Ba ơi, ba thật sự biến thành ba tuổi rồi sao?"

"Ba biến thành ba tuổi thật rồi." Chu Chúc ôm chặt cậu bé, nức nở nói: "Con sẽ là ba tốt của ba."

"Được ạ."

[Tôi: Ơ ơ ơ... Ha ha ha!]

[Phao Phao thực sự rất yêu ba, khác hẳn những em bé khác. Cậu bé không phải yêu ba ngay từ khi mới sinh, mà là yêu ba từ trước khi ra đời]

[Phao Phao làm ba của Chúc Chúc đi]

[Phao Phao là thiên thần nhỏ đúng không? Chắc chắn là vậy rồi!]

[Phao Phao hiểu biết mọi thứ, lại rất trưởng thành, chỉ có việc yêu ba là cậu bé không thể kiềm chế được]

Chu Chúc vừa ôm Phao Phao vừa khóc lớn một lúc.

Những ông bố khác cũng ôm con trai mình vào lòng, nói vài lời nhẹ nhàng, hỏi chúng hôm nay như thế nào, có chuyện gì không vui không.

Bọn nhóc con vô cùng tự tin đáp:

"Hôm nay tụi con hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, hơn nữa đều không khóc ạ."

"Bây giờ con đã hai mươi tuổi rồi, bởi vì đạo diễn đã cộng thêm tuổi cho con."

Một lúc sau, Phao Phao vỗ nhẹ vào đầu Chu Chúc: "Ba ơi, ba khóc xong chưa? Mọi người đều không khóc, chỉ có ba khóc thôi."

"Ba khóc là đúng thôi." Chu Chúc nói một cách hợp lý: "Năm nay ba chỉ mới ba tuổi!"

Hu hu hu…

"Nhưng ba khóc lâu quá rồi." 

"Ba mới ba tuổi mà!" 

"Đó chỉ là tổ chương trình lừa người thôi, ba năm nay đã 26 tuổi rồi."

"Nói bậy! Ba chỉ mới ba tuổi!" 

Phao Phao có chút bất lực, đành ngoan ngoãn đứng yên để ba khóc tiếp.

Cậu bé không hiểu tại sao ba lại khóc. Cậu chỉ nói một vài chuyện với ba thôi mà.

Đêm qua và cả ngày hôm nay không được gặp ba, cậu bé rất muốn nói chuyện với ba. Dọc đường đi, cậu đã suy nghĩ rất nhiều, không biết sẽ nói gì với ba đây.

Cuối cùng, cậu bé đã nghĩ ra và còn tập luyện trước trong đầu.

Cậu bé tưởng rằng ba sẽ vui vẻ mà ôm hôn cậu, không ngờ ba lại yếu đuối như vậy, còn khóc nữa chứ.

Chu Chúc nước mắt lưng tròng ngước đầu lên, ôm lấy rồi hôn lên khuôn mặt bé nhỏ của Phao Phao: "Ba yêu con, ba sẽ mãi mãi yêu con."

Phao Phao gật đầu: "Con cũng sẽ mãi mãi yêu ba."

Nghe câu nói đó, Chu Chúc lại không kiềm được mà rơi nước mắt.

"Đừng nói những lời như vậy, ba nghe những lời đó sẽ không kiềm được mà muốn khóc nữa." 

"Được rồi." 

Quý Dao chờ Chu Chúc bình tĩnh lại một chút, vỗ nhẹ một cái vào bả vai rồi đưa cho cậu một chiếc khăn giấy lau mặt: "Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, anh lại không phải là ba tuổi thật, mất mặt quá đi."

Chu Chúc nhận lấy khăn giấy lau mặt: "Cậu im miệng đi, nếu con trai cậu nói 'con mãi mãi yêu ba', cậu cũng sẽ không nhịn được mà khóc thôi."

Nói đến đây, Chu Chúc lại không kiềm được mà rơi lệ.

Quý Dao hoàn toàn không tin: "Sao tôi có thể..."

Lời còn chưa dứt, Coca ngoan ngoãn đứng bên cạnh cậu ta, kéo nhẹ quần áo cậu ta một chút, hỏi: "Ba Quý ơi, con có thể gọi ba là ba không?"

Quý Dao nghèn nghẹn: "Có thể chứ…"

Bỗng nhiên cậu ta có một dự cảm chẳng lành.

"Ba ơi, con mãi mãi yêu ba. Ba không khóc cũng không sao, con cũng vẫn mãi yêu ba."

Thực hiện: Clitus x T Y T

Quý Dao: "T_T"

Tôi thật đáng chết mà.

Các ông bố khác cũng muốn đi đến khuyên nhủ, bọn nhóc con lại nói: "Chúng con mãi mãi yêu các ba."

Các ông bố khác: "[T_T] x 3"

Chúng ta thật đáng chết mà.

Chờ họ khóc một lúc, đạo diễn cầm loa lớn nói: "Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, chúng ta còn tiếp tục quay tiếp."

"Anh tránh xa ra đi!"

Đạo diễn: "..."

Được thôi, anh ta tránh ra.

Đạo diễn tắt loa, cầm bộ đàm, hướng về phía bên kia nói: "Có thể bắt đầu bắn rồi."

"Được." Giọng nói từ bên kia đáp lại.

Ngay sau đó, cùng với tiếng "phiu", một đóa pháo hoa rực rỡ vụt lên bầu trời nổ tung giữa màn đêm đen kịt.

Mọi người theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.

Tiếp theo, một vài đóa pháo hoa khác đồng thời vụt lên bầu trời đêm, "đoàng đoàng đoàn" lần lượt nổ tung.

Phao Phao ngẩng đầu, khi những bông pháo hoa rơi xuống, nhóc theo bản năng vùi mình vào lòng Chu Chúc mà trốn: "Ba ơi, pháo hoa rơi xuống có rơi trúng chúng ta không?"

Chu Chúc bế Phao Phao lên cao để cậu nhóc nhìn rõ hơn: "Không đâu, ba sẽ bảo vệ cho Phao Phao."

Phao Phao ôm cổ ba mình, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào má ba: "Ba ơi, màu đỏ kia giống như hoa thật vậy."

"Đúng vậy."

"Còn có màu xanh lá cây, màu xanh lam nữa." 

Phao Phao giải thích về những màu sắc của pháo hoa.

Năm nhóm gia đình cùng nhau đứng trên đường phố ngắm pháo hoa. Bọn nhóc con đứa thì được ba ôm vào lòng, đứa lại được cõng trên vai, đều ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn cả bầu trời pháo hoa, thỉnh thoảng lại reo lên những tiếng kinh ngạc be bé.

Gió nhẹ thổi qua, lay động những bức ảnh trên tường.

Từ khu rừng nguyên thủy to lớn đến thế giới cổ đại, rồi đến những tòa lâu đài thời Trung cổ, và thành phố ở tương lai, họ trước giờ chưa từng tách ra, ở hiện tại cùng nhau ngắm nhìn màn pháo hoa tuyệt đẹp và viên mãn này.

Bảo tàng không mang đến cho họ lời nguyền rủa, mà là một bảo tàng thật sự.

Phao Phao nhỏ giọng hỏi: "Ba ơi, pháo hoa rơi xuống sẽ biến mất sao?"

Chu Chúc suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Không, pháo hoa không rơi xuống. Pháo hoa sẽ biến thành những ngôi sao nhỏ, lấp lánh trên bầu trời và sẽ tồn tại mãi mãi."

"Ồ..." Phao Phao có chút nghi ngờ, "Nhưng ba ơi, trong anime khoa học nổi tiếng mà bố mua cho con nói rằng, ngôi sao đều là do thiên thạch biến thành."

"Anime nói bậy thôi." Chu Chúc nói, "Không phải con đã nói, trước kia con ở trên trời chọn ba sao? Con đã ngồi trên một ngôi sao nhỏ và lựa chọn ba."

"Ừm." Phao Phao gật đầu: "Đúng thế."

Chu Chúc kề vào tai con trai nói nhỏ: "Khi người ba xấu bắt nạt con, ba cũng ngồi trên một ngôi sao nhỏ, từ trên đó lo lắng cho con."

Phao Phao nhỏ giọng oán trách: "Vậy mà ba lại không xuống tìm con, còn để ba xấu kia luôn bắt nạt con."

"Ba có xuống mà? Lúc ấy ba chưa có đủ pháp lực, chỉ có thể lén lút xuống nhìn con vào ban đêm. Đến khi con được ba tuổi, ba đã tu luyện xong, liền xuống tìm con." 

"Vậy sau này ba sẽ quay lại ngôi sao nhỏ đó sao? 

"Tất nhiên là không rồi, bây giờ ba rất lợi hại, sẽ luôn ở bên cạnh Phao Phao."

"Vâng." Phao Phao đưa tay ra: "Ngoéo tay."

"Ngoéo tay." 

Màn pháo hoa chuẩn bị kết thúc, những tràng pháo hoa cuối cùng nổ tung trên bầu trời.

[Cục cưng mãi mãi xuất phát lần nữa]

— Phim hoạt hình kết thúc với hình ảnh người ba nắm tay nhóc con tiến vào bóng đêm sau bức màn sân khấu..

[Hu hu hu, mắt tôi sắp ngập nước rồi!]

[Cục cưng mãi mãi xuất phát lần nữa!]

[Cục cưng phát mãi đừng bao giờ kết thúc!]

[Sắp xếp phần thứ hai ngay được không? Diễn viên cũ tiếp tục quay, tôi không muốn kết thúc!]

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

[Tại sao chứ? Các chương trình truyền hình khác đều có hàng chục, thậm chí hàng trăm tập. Tại sao Cục cưng chỉ phát có sáu tập? Cuối cùng hết hôm nay nữa là kết thúc rồi!]

[Tôi không chịu đâu, tôi muốn làm loạn!]

Lúc này, đạo diễn tuyên bố: “[Cục cưng xuất phát lần nữa nào] tập thứ sáu kết thúc! Mùa đầu tiên của [Cục cưng xuất phát lần nữa nào], kết thúc!”

Chu Chúc ôm Phao Phao vào lòng, hít mũi một cái: "Chương trình kết thúc rồi."

Phao Phao hỏi: "Vậy chúng ta phải về nhà nghỉ ngơi rồi sao? Qua mấy ngày lại tới nữa."

"Không phải vậy, toàn bộ chương trình đã kết thúc, sau này chúng ta không cần đến đây quay chương trình nữa."

"Hả?" Phao Phao há to miệng lo lắng.

"Nhưng con vẫn có thể chơi với các bạn nhỏ khác, có thể mời các bạn đến nhà chúng ta chơi, và ba cũng có thể đưa con đến nhà các bạn chơi."

"Nhưng con vẫn thích quay chương trình." 

Phao Phao nói, "Mặc dù những câu chuyện của đạo diễn rất ngớ ngẩn và trò chơi cũng rất ngớ ngẩn, nhưng con vẫn thích quay chương trình."

"Ba cũng thích nữa." 

"Vậy chúng ta hãy để bố đầu tư cho đạo diễn quay tiếp chương trình đi."

Chu Chúc bật cười: "Được thôi, chúng ta trở về nói chuyện với bố bảo sắp xếp ngay cho mùa thứ hai."

[Đúng vậy đúng vậy! Lập tức sắp xếp!]

[Sếp Thôi, xin anh hãy quay tiếp chương trình! Tôi muốn xem mùa thứ hai! Đừng kết thúc mà!]

[Cho chúng tôi xem thêm một chút nữa, các anh có thể phát sóng trực tiếp trên đường về nhà được không?] ( truyện đăng trên app TᎽT )

[Không được! Ngày mai sẽ không có phát lại Cục cưng để xem nữa! Cục cưng, không có con ta biết làm thế nào đây? Cục cưng, con nhất định phải hạnh phúc! Phải hạnh phúc nha! (nhớ nhớ nhớ)]

"Đi thôi."

"Không sao đâu, ngày mai chúng ta có thể gặp lại và chơi cùng nhau."

Đoàn người mang theo đám nhóc con, ôm tâm trạng hơi buồn bã quay người lại, chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên, từ phía sau lại vang lên tiếng pháo hoa:

Đoàng đoàng đoàng.

Mọi người quay đầu lại.

Những tràng pháo hoa mới lại nổ tung giữa bầu trời đêm.

Mọi người nhìn về phía đạo diễn với ánh mắt mong chờ: "Mùa thứ hai bắt đầu rồi sao?"

Đạo diễn xua tay nói: "Không phải, kịch bản mùa thứ hai vẫn đang được viết, đừng nhìn tôi, xem pháo hoa đi."

Chu Chúc đổi tay bế Phao Phao, tiếp tục xem pháo hoa. 

Phao Phao mập mạp chắc nịch, bế lâu cũng khá mệt.

Bỗng nhiên, một bàn tay vươn ra, giúp Chu Chúc đỡ lấy Phao Phao.

Chu Chúc lên tiếng: "Cảm ơn."

Giây tiếp theo, người đón lấy Phao Phao lại đặt cậu bé xuống đất.

Phao Phao: ???

Phao Phao cố gắng nhón chân: "Con không nhìn thấy gì hết!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play