“Sao mà ngốc quá vậy?”
Thình lình, trước mắt Chu Chúc biến thành màu đen kịt, bên tai tràn ngập những tiếng hét chói tai.
Hai giờ sáng.
Cậu đang trốn trên giường, vui vẻ xem hết chương trình “Tôi nổi tiếng sau khi tham gia show thiếu nhi với nhóc con Long Ngạo Thiên”.
Sau đó, cậu để điện thoại xuống, chuẩn bị đi ngủ thì đã tới chỗ này.
Trước mắt là một màn sương đen đang dần tan biến. Rốt cuộc thì cậu cũng nhìn rõ cảnh tượng xung quanh. Đây là một căn bếp rộng lớn, sang trọng. Có nhiều dụng cụ nhà bếp và nguyên liệu khác nhau trên cái bàn ăn tiện ích.
Một em bé mặc tạp dề gấu trúc đứng trên chiếc ghế nhỏ, trên tay là dụng cụ làm bếp của trẻ em, đang nấu đồ ăn.
Dường như có một linh hồn khác đang tranh giành quyền kiểm soát cơ thể với Chu Chúc, cậu không thể khống chế được mình đang nói gì: “Ngày mai chúng ta phải quay chương trình rồi, con ngay cả thịt viên tứ hỉ cũng không biết làm thì sao có thể quay chương trình được? Làm sao nổi tiếng được? Con đang muốn hại chết ba đúng không?”
Chu Chúc: “?”
Dòm đứa trẻ mới có ba tuổi, để một đứa trẻ ba tuổi làm thịt viên tứ hỉ? Người này bị điên rồi đúng không?
Ngay giây tiếp theo, Chu Chúc không khống chế được tay mình, hung hăng chọc ngón tay vào trán đứa trẻ: “Ngốc chết đi được, thôi đi!”
Tức thì, đứa trẻ đứng trên chiếc ghế nhỏ lắc lư, cậu bé sắp ngã xuống. Vào thời khắc quan trọng, cậu cuối cùng cũng lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể. Rồi cậu lao về phía trước đỡ lấy cậu bé.
Cậu ôm trọn đứa bé trong giây lát.
Đồng thời, vô số ký ức ùa về trong đầu Chu Chúc. Cậu đã xuyên vào bộ phim “Tôi trở nên nổi tiếng sau khi tham gia show thiếu nhi với nhóc con Long Ngạo Thiên”. Nhưng cậu với đứa bé này không phải nhân vật chính, mà chỉ là hai ba con làm bia đỡ đạn thôi.
Nguyên chủ là một minh tinh nhỏ bé bị cả mạng xã hội chê bai. Mà đứa trẻ là lúc cậu tham gia tiệc rượu, cậu đã trèo lên giường với một vị chủ tịch lớn. Vì để chuyển mình, nguyên chủ đã đưa đứa trẻ tham gia show thiếu nhi.
Quảng bá mạnh mẽ hình ảnh “ông bố ngờ nghệch” và “đứa con Long Ngạo Thiên thiên tài”. Hay còn được gọi bằng cách hoa mỹ “Cách nuôi con ngược.” Trong đó, hành vi giới hạn bao gồm:
Đứa con ba tuổi đứng trên chiếc ghế nhỏ nấu ăn. Vì ba không biết nấu cơm.
Đứa con ba tuổi phải té xuống bùn. Vì ba muốn thắng trò chơi nhưng lại sợ bẩn.
Đứa con ba tuổi phải một mình ra ngoài mua thuốc trong đêm. Vì ba quá tham ăn, chưa kể ba còn ăn quá nhiều đồ ăn vặt.
Chung quy là yêu cầu của nguyên chủ với con quá cao. Không chỉ phải biết nấu cơm còn phải biết nấu một bữa tiệc thịnh soạn. Vậy nên bây giờ, khi con chó đã đi ngủ rồi nhưng cậu vẫn ở phòng bếp giám sát con nấu món thịt viên.
Nếu đứa bé làm không tốt sẽ bị ăn mắng.
Đương nhiên, ánh mắt của người xem rất tinh tường. Nên ngày mai bắt đầu quay chương trình, nguyên chủ sẽ tiếp tục bị lật xe thôi.
Mà hiệu quả trong tưởng tượng của nguyên chủ là: Long Ngạo Thiên giúp ba nổi tiếng.
Quả thật tràn ngập tình yêu!
Nhưng hiệu quả thực tế lại là: ngược đãi trẻ em!
Chu Chúc :)
Được đấy!
Sự việc đã thành ra thế này rồi mà nguyên chủ vẫn không nhìn lại mình, ngược lại còn cho rằng nguyên nhân mình bị lật xe đều là do đứa bé, chuyển sang hành hạ cậu bé nhiều hơn, thậm chí còn xúi giục cậu bé đi cô lập bắt nạt đứa con của nhân vật chính.
Sau đó, nguyên chủ càng ngày càng điên cuồng trở thành nhân vật tiêu khiển cho nhân vật chính hiền lành, tốt bụng. Mà đứa trẻ ngày càng trầm mặc, biến thành nhân vật tiêu khiển cho con của nhân vật chính.
Kết cục là…
Ở ngoại truyện sau khi đứa trẻ lớn lên.
Đứa trẻ phải lớn lên trong môi trường áp lực, ám sát thành công nguyên chủ, cũng thành công thừa kế tài sản của ông bố chủ tịch, nhưng lại trở thành nhân vật phản diện.
Một nhân vật phản diện lớn vừa có tiền vừa có quyền! Đã vậy, tâm lý còn biến thái méo mó. Ngày càng hành động điên rồ vì cái bóng tuổi thơ khi tham gia chương trình trẻ em.
Cậu bé coi gia đình nhân vật chính là kẻ thù của mình, đi đâu cũng đối đầu với họ, huỷ hoại gia đình và sự nghiệp viên mãn của họ. Đương nhiên là chưa một lần thành công.
Cuối cùng trong một đêm mưa yên tĩnh, cậu đến thăm mộ người ba minh tinh của mình, cho nổ tung mộ của ba thành từng mảnh, rồi lại đến tòa nhà tập đoàn của người bố chủ tịch, tự sát ngay phòng làm việc của mình.
Chu Chúc thoát ra khỏi suy nghĩ, cúi đầu xuống nhìn đứng trẻ trong lòng.
Đứa trẻ đang cúi đầu, mái tóc đen mềm rủ xuống trán, không nhìn rõ biểu cảm, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy có chút ảm đạm. Tức thì, tim Chu Chúc đập thình thịch.
Thôi chết! Không lẽ bây giờ nhân vật phản diện nhỏ đang nghĩ cách làm mộ mình nổ tung sao? Nguy hiểm!!!
Làm sao đây? Làm sao đây? Ở đây có trạm thu nhận phản diện không?
Vài giây sau, đứa bé cảm thấy cậu đang nhìn mình bèn thoát khỏi vòng tay của cậu, giơ tay nhỏ ra phủi phủi quần áo cho cậu: “Xin lỗi ba, con không cố ý đâu.”
Chu Chúc bối rối, hỏi lại: “Cái gì?”
Sao cậu bé lại nói xin lỗi?
Cậu bé vẫn cúi đầu xuống, nói tiếp: “Lát nữa con sẽ đi giặt quần áo, là quần áo, đến ngày mai quay chương trình, quần áo sẽ phẳng phiu.”
Chu Chúc: “?!!!”
Cậu bé luôn luôn cúi đầu. Do đó, Chu Chúc chỉ có thể nhìn thấy cặp má phúng phính giống cậu bé bút chì Shin đang phồng ra, rung rung trong lúc cậu bé nói chuyện.
Thoắt cái, cậu cảm thấy có gì đó đâm vào tim mình.
Đầu Chu Chúc: Tỉnh lại đi. Đây là nhân vật phản diện rất tàn ác đó!
Nhưng trong lòng Chu Chúc lại nghĩ: Chết tiệt! Nguyên chủ lại bắt đứa trẻ ba tuổi đi giặt quần áo!
Não: Đây là phản diện!
Lòng: Phản diện cái gì? Rõ ràng là đứa con ngoan của tôi!
Não: Đây là…
Lòng: Ném thực tế qua một bên đi!
Chẳng lẽ tôi không sai sao? Với lại không phải là tôi chưa bị cho nổ mộ sao?
Chu Chúc ôm đứa bé, nhớ lại tên cậu bé, hỏi: “Con có bị ngã không? …Phao Phao?”
Vì trong sách đứa bé này là bia đỡ đạn nên được đặt tên là Phao Phao.
Hu hu… Lại càng đáng thương hơn.
Phao Phao lắc đầu, đáp: “Không ạ.”
Chu Chúc hơi buông cậu bé ra, nói: “Vậy thì tốt.”
“Vậy thì…”
“Con biết rồi.” Phao Phao cúi đầu, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay cậu.
Bé đặt nồi thịt viên lên bếp tiếp tục đảo: “Con sẽ làm lại lần này, lần này nhất định sẽ thành công.”
“Không phải…” Chu Chúc vội vàng lấy đồ đi, nói với bé: “Không cần, không cần làm đâu, về sau cũng không phải làm nữa.”
Phao Phao kỳ lạ nhìn cậu, rất nhanh lại cúi đầu: “Vậy để con làm cái khác.”
Chu Chúc sờ sờ túi áo, lấy chiếc điện thoại ra nhìn. Cái thằng này, bây giờ đã là hai giờ sáng rồi.
Cậu cố gắng nói nhẹ nhàng: “Muộn thế này rồi, con buồn ngủ không? Có muốn về phòng ngủ không?”
“Ừm.” Phao Phao đưa tay ra: “Vậy để con dọn dẹp một chút.”
Nguyên chủ đi chết đi! Anh ta để một đứa trẻ đáng yêu như vậy làm những việc này sao? Đây là trẻ con, không phải nô tì!
Chu Chúc bế cậu bé xuống ghế: “Con đi ngủ trước đi, để đó ba… dọn cho.”
Phao Phao ngẩng đầu lên, kỳ quái nhìn cậu. Nhưng thấy cậu nói thật thì bé rụt rè đáp: “... Ba vất vả rồi. Cám ơn ba.”
Cậu bé cởi tạp dề hình gấu trúc của mình ra, nhón chân treo tạp dề lên tường, sau đó quay người dời đi. Chu Chúc nhìn bóng lưng nhỏ bé của cậu bé, đột nhiên cảm thấy lòng mình như có ai bóp chặt: “Xin lỗi con Phao Phao.” ( truyện trên app tyt )
Mặc dù vừa rồi là nguyên chủ mắng cậu bé nhưng… Chu Chúc vẫn muốn an ủi cậu bé một lúc. Phao Phao bước đi nhanh, không nói một lời, cũng không quay đầu, mà lại siết chặt nắm đấm nhỏ mũm mĩm của mình.
Nhìn theo bóng lưng bướng bỉnh của cậu bé, cậu nói thêm: “Con đã làm rất tốt rồi.”
Thực hiện: Clitus x T Y T
Phao Phao vẫn không ngoảnh đầu lại, lại bước nhanh đôi chân ngắn ngủn, “vù vù" chạy mất.
Chu Chúc chỉ biết thở dài, Phao Phao đã chạy lên tầng về phòng mình. Cậu bé kiễng chân đóng cửa phòng lại, sau đó dụi mạnh mắt mình. Hai nhóc Phao Phao đang ở hai bên tai cậu bé cãi cọ.
“Đừng bị người đàn ông đó lừa!”
“Nhưng ba vừa bế tôi, không thì tôi đã ngã rồi.”
“Ông ta là vì quay chương trình nên mới tốt như vậy.”
“Nhưng vừa này ba còn nói xin lỗi với tôi nữa.”
“Ông ta vẫn luôn rất hung dữ! Ông ta sẽ không đột nhiên tốt lên đâu!”
Rồi hai nhóc Phao Phao biến mất sau tiếng “bốp".
Chỉ còn lại một câu…
“Đừng tin ông ta!”
Đúng vậy, không được tin ba!
Phao Phao đi tới bàn học, cậu bé mở ngăn kéo phía dưới ra, ở đó có một tờ giấy tập viết.
Ba muốn cậu bé làm “nhóc thiên tài.”
Vì vậy hằng ngày cậu bé phải học phiên âm và nhận mặt chữ. Đây là lúc cậu bé lên lớp đã xé trộm một tờ. Bây giờ, Phao Phao cầm bút chì, vẽ một đường thẳng đứng đậm trong ô cuối cùng. Mà mỗi đường thẳng tượng trưng cho số lần ba đã làm tổn thương cậu bé.
Ba hung dữ với cậu bé một lần, cậu bé sẽ vẽ một đường.
Mấy ngày trước cậu bé đã ghi lại, cậu bé đã tự nhủ với lòng mình, nếu tờ giấy này được vẽ đầy thì cậu bé sẽ không thích ba nữa.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Hiện tại trang giấy đã được vẽ đầy rồi, nhưng mà… trước mắt Phao Phao đột nhiên hiện lên hình ảnh Chu Chúc ôm lấy cậu bé rồi nói lời xin lỗi.
Cậu bé do dự hồi lâu, cuối cùng lại cầm bút lên, vẽ thêm một ô nhỏ ngay sau ô cuối cùng. Cậu bé cho ba thêm một cơ hội nữa, nếu ba hung dữ với cậu một lần nữa, cậu bé sẽ thực sự không thích ba nữa.
Mười tám tuổi, cậu bé sẽ đi làm thêm, rời khỏi ba.
Phao Phao âm thầm hạ quyết tâm, đặt tờ giấy vào ngăn kéo, leo lên giường, đắp chăn nhỏ. Cậu bé là đứa trẻ có trái tim lạnh lùng. Một nhóc con lạnh lùng vô tâm!
Cùng lúc đó, ở trong phòng bếp, Chu Chúc dọn dẹp qua loa khu vực bàn ăn. Sau đó cậu ngồi trước bàn ăn, nghiêm túc xem điện thoại của nguyên chủ.
Nói ra thì rất kì lạ, cậu vừa xác nhận quần áo trên người mình, nhưng khi cậu dùng vân tay của mình để mở khoá điện thoại của nguyên chủ thì thông tin tài liệu trong máy của nguyên chủ lại giống hệt cậu.
Nhưng bây giờ chưa đầy bảy tiếng nữa, show thiếu nhi kia sẽ bắt đầu. Cậu không còn thời gian để thắc mắc nữa. Cậu chỉ đành tranh thủ thời gian, xem nhanh có hợp đồng và bảng lịch trình gì không, mở ghi nhớ lên, nhớ lại những gì mình vừa đọc được từ cuốn sách của nguyên chủ ghi lại.
Ừm.
Cậu quyết định sẽ cùng đứa bé tham gia show thiếu nhi, không phải là vì đứa trẻ đáng thương, cũng không phải vì đứa trẻ rất đáng yêu, chủ yếu là vì… Nếu cậu không đi, cậu sẽ phải bồi thường ba mươi triệu tiền bồi thường hợp đồng.
Hu hu hu…
Chu Chúc rơi nước mắt vì sự nghèo đói. Nhưng đứa trẻ sau khi lớn lên sẽ trở nên xấu xa, chủ yếu là vì cái bóng tuổi thơ cậu đã mang đến trong chương trình này.
Ngẫm nghĩ lại, cậu chỉ cần chuẩn bị tốt, bảo vệ đứa trẻ thật tốt, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra. Bốn giờ sáng, điện thoại chỉ còn mười phần trăm pin. Thế là Chu Chúc đặt điện thoại xuống, vươn vai, “Chiến lược cho chương trình trẻ em” vài nghìn chữ đã sẵn sàng.
Được rồi, đi ngủ thôi!
Chu Chúc bước ra khỏi bếp, chuẩn bị đi ngủ. Đột nhiên cậu nhớ tới chuyện gì đó, lùi lại hai bước, nắm lấy tay nắm cửa, khóa phòng bếp lại.
Khoá lại!
Từ hôm nay đứa trẻ sẽ không được phép vào bếp nữa! Làm xong hết mọi việc, Chu Chúc mới lên tầng. Biệt thự của nguyên chủ đang sống dành cho một gia đình, trông rất tốt.
Hmm… chỉ là tầng trên có rất nhiều phòng, Chu Chúc không biết mình ngủ phào nào. Vì vậy, cậu tuỳ ý đẩy cửa của căn phòng gần cầu thang nhất.
Bật đèn. Nhưng mấy giây sau cậu lại vội vàng tắt đèn đi, vì trên giường đang có một cục đang phình lên.
Đây rõ ràng là phòng của đứa bé!
Xin lỗi con, ba không cố ý đâu.
Chu Chúc đang định rời đi thì đột nhiên phản ứng lại. Ba con phải ngủ chung với nhau chứ?
“Con iu ơi, ba đến đây!”
Nhưng lúc này, Phao Phao quay lưng lại với cậu, cảnh giác mở mắt. Cậu bé đã ngủ rồi nhưng kết quả lại bị ba đánh thức.
Ba lại làm gì thế? Lại gọi cậu bé dậy làm thịt viên sao?
Thế là Phao Phao nhắm mắt lại, quyết định giả vờ ngủ. Giây tiếp theo, cậu bé cảm thấy tấm nệm bên cạnh mình lún xuống. Rồi giọng nói nhỏ nhẹ của Chu Chúc từ phía sau vang lên: “Chúc ngủ ngon, con yêu.”
Phao Phao: “?!!!”
Rốt cuộc thì ba đang làm cái quái gì vậy? Tại sao lại ngủ cùng với cậu bé? Vì ngày mai phải quay chương trình nên mới ngủ cùng cậu bé sao?
Đúng vậy, chắc chắn là như vậy!
Phao Phao giật mạnh góc chăn, xoay mông nhỏ, cách xa Chu Chúc ra. Cậu bé không muốn ngủ với ba đâu. Mà cậu phát hiện cậu bé cử động thì quay lại nhìn con mình. Ấy là chú gấu nhỏ lùn lùn, lại mềm mềm, đang cố gắng vặn vẹo, giống như viên kẹo vậy.
Tức thì ở trong bóng tối, một bộ móng vuốt giơ ra.
Phao Phao cố gắng giãy giụa, nói: “Con ngủ rồi, con không muốn làm thịt viên nữa đâu.”
Nghe vậy, Chu Chúc tà ác bật cười: “Ai đang ngủ cơ? Giơ tay lên cho ba xem nào.”
Thoắt cái, cậu bé giơ tay nhỏ lên. Mà còn là hai cánh tay nữa: “Con! Con ngủ rồi!”
Nhóc phản diện vẫn còn ngốc lắm!
HẾT TRUYỆN