Lúc này, Chu Chúc và Quý Dao lái xe, không hẹn mà cùng nhau đến công ty cũ.
“Tôi với Quý Dao lần đầu tiên gặp nhau ở tầng dưới của công ty. Tôi thấy cậu ta đi hát rong nên đã đưa tới công ty.”
Tuy không nhớ rõ lắm, nhưng Chu Chúc nhớ Quý Dao từng kể với cậu về chuyện này.
“Tôi với Chúc Chúc gặp mặt lần đầu tiên ở công ty. Lúc ấy, tôi ôm đàn ghi-ta ở dưới lầu và đang chuẩn bị đi thi thử giọng. Sau đó, là Chúc Chúc đưa tôi vào, còn mời tôi đi ăn cơm.”
“Tất nhiên rồi, tôi không bao giờ quên được khi đó. Cậu ta nhầm giọng hát của tôi với tiếng cún con, còn tưởng có cún con ở dưới lầu nên mới xuống tìm. "
“Cậu ta có hơi lãng tai.”
NNửa giờ sau, hai chiếc xe cùng dừng lại trước cửa công ty.
Tuy chưa bước ra khỏi xe, nhưng cả hai chiếc xe đều bấm còi cùng lúc, rồi lại cùng nhau bấm còi.
Quý Dao hạ cửa xe, ngó đầu ra: “Đi thôi, anh còn làm gì đấy? Không phải tiếp theo chúng ta cần làm nhiệm vụ sao?”
Chu Chúc cũng ngó đầu ra: “Cậu đến đây đi, tôi lười đi quá.”
“Anh lại đây!”
“Không! Cậu mau tới đây!”
Hai chiếc xe giằng co một lúc, cuối cùng thì Quý Dao không ngồi yên được nữa, đành phải xuống xe và ngồi vào ghế phụ bên xe của Chu Chúc.
Bấy giờ, Chu Chúc mới cười nói: “Con trai ngoan.”
Quý Dao cãi lại: “Con trai mau để ba lái xe.”
Cậu nghe vậy, hỏi lại: “Giờ phải đi đâu?”
“Đói quá rồi, phải tìm chỗ ăn cơm thôi.”
“Mới ăn được vài tiếng bụng cậu đã đói rồi?”
Quý Dao nghe hỏi vậy, bắt đầu phàn nàn: “Buổi sáng ở phòng thu, họ chỉ cho hai chiếc bánh bao hấp với một cốc sữa đậu nành. Họ bắt tôi sáng tác một bài hát rồi mới được rời đi. Tôi muốn gọi thêm đồ ăn, nhưng họ nói không được. Năm tôi hai mươi ba tuổi phải ăn thế này đấy."
Nói xong, cậu ta hỏi lại: “Buổi sáng cậu ăn gì?”
Chu Chúc trả lời: “Ăn sáng cùng với sếp Thôi ở nhà hàng Tinh Ca.”
“…” Quý Dao không nhịn nổi, nói: “Sao anh lại được ăn một bữa tiệc lớn cơ chứ?”
“Năm tôi hai mươi ba tuổi lại phải ăn cái này.”
Quý Dao nghe vậy, bặm môi bất mãn, đại khái biểu cảm của cậu ta như thế này :(.
Chu Chúc hỏi lại: “Vậy năm chúng ta hai mươi tuổi thì nên ăn cái gì?”
Quý Dao suy nghĩ, đáp: “Dùng phiếu giảm giá mua hộp cơm gà, dùng máy lọc nước nấu lẩu, ăn lẩu cay.”
“Vậy chúng ta đi ăn lẩu cay đi.”
“Thế này cũng nghiêm khắc quá đi? Thích ăn cái gì thì đi ăn cái đó.”
Chu Chúc vừa mới chuẩn bị khởi động xe, người quay phim ngồi ở hàng ghế sau mới buồn bã nói: “Hai người hiện giờ không thể ăn cơm.”
“Cái gì?” Hai người cùng nhau quay đầu lại.
"Chúc mừng hai người đã hoàn thành nhiệm vụ tuổi hai mươi. Bây giờ hai người bị trừ đi ba tuổi còn mười bảy tuổi. Hiện tại, hai người cần đi tìm những người bạn đồng hành còn lại của mình."
Quý Dao nghe thế, hỏi lại: “Không thể ăn cơm trước sao?”
Nào ngờ, người quay phim vô tình đáp: “Không thể!”
“Tìm những người bạn đồng hành còn lại? Là bọn lão Giang, lão Lưu sao?”
“Đúng vậy.”
“Đi đi đi, mau đi tìm.”
Cùng lúc đó, Giang Ý Thành và Lưu Quần Tiên cũng nhận được nhiệm vụ, nộp điện thoại di động, lên đường đi tìm những người bạn đồng hành còn lại.
Mà Chu Chúc lái xe, dừng lại ở cửa hàng tiện lợi. Cậu để Quý Dao mua chút bánh mì ăn lót dạ.
“Đến phim trường đi, hai người bọn họ chắc chắn ở đó.”
“Được.”
Nửa giờ sau, Chu Chúc và Quý Dao đi vào trường quay.
Hai người xuống xe, hỏi: “Giang Ý Thành? Lưu Quần Tiên?”
Những diễn viên quần chúng gần đó thấy bọn họ đều phất tay: “Đi rồi!”
“Cái gì?”
“Đạo diễn Giang với thầy Lưu vừa đi rồi, chắc là đi tìm hai người đó.”
Chu Chúc với Quý Dao liếc nhau, chỉ có thể nói cảm ơn rồi lên xe rời đi.
Quý Dao nói: “Tôi đoán hai người bọn họ cũng nhận được nhiệm vụ như vậy.”
Thực hiện: Clitus x T Y T
“Giờ phải đi đâu tìm đây?” Chu Chúc suy nghĩ: “Năm cậu mười bảy tuổi có quen hai người bọn họ không?”
“Tôi quen bọn họ lúc nào nhỉ? Năm mười bảy tuổi tôi vừa mới thi đại học.”
“Tôi cũng vừa mới thi đại học.”
Chợt, Quý Dao nhớ ra gì đó: “Anh với Giang Ý Thành không phải gặp nhau năm mười bảy tuổi sao? Lúc đó anh đang vừa học vừa làm thêm ở Haidilao. Mà anh ta nhìn thoáng qua đã xem trọng anh, nên yêu cầu anh thử vai nam hai hay nam ba gì đó, sau đó thì anh bỗng trở nên nổi tiếng."
“Ừ!” Chu Chúc cũng nhớ ra rồi, Giang Ý Thành cũng từng kể với cậu chuyện này.
“Đi thôi.”
Chu Chúc quay đầu xe, đi đến Haidilao.
Không ngờ hai người ra về tay không.
Vì nhân viên cửa hàng nói với bọn họ: “Đạo diễn Giang đạo và thầy Lưu mới vừa đi, nhưng họ có để lại cho hai người tờ giấy.”
[Chúc Chúc, Quý Dao, tôi với Quần Tiên đã tới Haidilao trước, nhưng lại không thấy hai người nên đã đến trường học để tìm ông nội Quýt rồi. Hai người đừng chạy lung tung nữa, ở đây đợi một lúc, lát nữa chúng ta tụ họp ăn lẩu.]
Nếu bọn họ đã nói như vậy, Chu Chúc cùng Quý Dao sẽ đợi ở trong tiệm. Họ gọi một nồi lẩu bốn ngăn rồi không ngừng ăn đồ ăn miễn phí của cửa hàng.
Không biết đã đợi được bao lâu, Chu Chúc mở gói snack thứ năm mới thấy bọn Giang Ý Thành quay lại.
“Tới rồi! Hai người đi đâu vậy? Đến công ty tìm hai người lại nhận được tin hai người đã đi rồi.”
“Đi đến phim trường đó, người ở phim trường cũng nói hai người vừa mới đi.”
“Thực đơn đâu? Mau gọi món đi.”
Năm người đã tập hợp xong.
…
Cùng lúc đó, lũ nhóc cũng đang ăn cơm.
Trải qua một buổi sáng ở tiểu học, lũ nhóc đã thành công lên cấp hai.
Bọn chúng ngoan ngoãn xếp thành hàng trong nhà ăn, nhận lấy khay đồ ăn để dì múc cơm cho.
Sau khi tìm được chỗ ngồi, Phao Phao cầm lấy cái muỗng múc một muỗng cơm.
Đột nhiên, Quýt hỏi cậu bé: “Phao Phao, hiện tại em bao nhiêu tuổi?”
Phao Phao suy nghĩ một lát, trả lời: “Mười ba tuổi!”
“Còn cách mục tiêu của em năm tuổi.”
“Buổi chiều sẽ còn lớn lên nữa!” Phao Phao cố gắng ăn cơm, mong chờ bản thân mau mau lớn lên.
Tổ chương trình còn mời một họa sĩ về để vẽ lũ nhóc khi lớn lên sẽ trông như thế nào. Từ bức ảnh lúc ba tuổi, đến lúc sáu tuổi và bây giờ là mười ba tuổi.
[Oa… Phao Phao! Đúng là một nhóc tỳ đẹp trai!]
[Chúc Chúc và sếp Thôi sinh ra mà lỵ! Không đẹp sao được!!]
[Mọi người đều là mỹ nam, mỹ nữ, tôi sẽ rút lại lời nói buổi sáng. Mong lũ nhóc này mau mau lớn lên, mau mau biến thành tuổi mười tám.]
Ăn xong cơm trưa, lũ nhóc lại xếp thành một hàng, nghe lời đạo diễn dạy bảo.
“Chúc mừng mọi người thành công vào cấp hai! Tiếp theo, trước khi vào cấp hai thì chúng ta sẽ có một bài kiểm tra. Nếu các con làm tốt có thể tăng số tuổi, mọi người có tự tin không?”
“Có ạ!”
[Đạo diễn chơi không lại nhóm Chúc Chúc thì lại đến chơi lũ nhóc con này.]
[Lũ nhóc này ngoan quá! Nhất là Phao Phao! Vừa biết có thể lớn lên đã không còn chống đối đạo diễn nữa.]
Cái gọi là kiểm tra, thực ra chính là đạo diễn vấn đáp 1vs1 với bọn nhỏ.
“Phao Phao, con đang mong mình sẽ lớn lên sao?”
“Vâng ạ.” Phao Phao gật đầu cái rụp: “Con mong rằng con sẽ lớn lên.”
“Tại sao vậy?”
“Khi con lớn rồi, con có thể bảo vệ ba!”
“Vậy con hy vọng ba sẽ thu nhỏ sao?”
“Vâng ạ!” Phao Phao càng gật đầu nhanh hơn: “Ba thu nhỏ rồi, con sẽ nhường cho ba đi học ghép vần!”
“Con rất có ý thức trách nhiệm. Con mong rằng mình sẽ tăng thêm mấy tuổii?”
“Năm tuổi!” Phao Phao mở bàn tay nhỏ ra, nói tiếp: “Khi con mười tám tuổi, con có thể ra ngoài đi làm kiếm tiền nuôi ba!”
…
Lúc chập tối, lũ nhóc con và các vị phụ huynh đều xuất phát từ các địa điểm khác nhau để đi đến con đường thời gian.
Nhưng hai bên đứng ở hai lối vào khác nhau. Đèn đường xếp thành hai hàng ven đường, khi họ bước vào con đường thời gian, chuỗi đèn đường lần lượt sáng lên, chiếu sáng con đường phía trước.
Mà bức ảnh những năm qua của họ đều treo ở hai bên đường.
[Năm 2033, “Cục cưng xuất phát lần nữa nào!” lên sóng, gom năm bé con thành một nhóm.]
Tức thì, lũ nhóc nắm tay nhau, vừa tiến về phía trước vừa nhìn những bức ảnh đó.
“Coca, tóc anh trước đây là tóc ngắn.”
“Giờ tóc em cũng ngắn nè!”
“Nhưng mà dài hơn một chút so với trước kia.”
“Phao Phao, lúc trước em rất hay ngại.”
[Năm 2034, nhóm năm lũ nhóc vào nhà trẻ học tập.]
Ảnh chụp là do họa sĩ vẽ lúc lũ nhóc ở nhà trẻ nô đùa.
“Khi ấy, chúng ta chơi diều hâu quắp lấy gà con.”
“Hình như em đã lớn thêm một chút rồi.”
[Năm 2035.]
[Năm 2036, vào tiểu học.]
Cũng là họa sĩ vẽ.
Khác với con đường của lũ nhóc, những năm tháng trên đường phố của mấy vị phụ huynh ngày càng ít đi.
[Năm 2033, “Cục cưng xuất phát lần nữa nào!” lên sóng.]
“Sao lại lấy bức ảnh này? Tôi còn đang ngáp dây này!”
“Có khi nào đây không phải ảnh chụp mà là lấy từ livestream không?”
“Chụp ảnh rồi mới tạo hình.”
[Năm 2032.]
Giang Ý Thành nói: “Năm ngoái tôi nghỉ phép không có đóng phim.”
Quý Dao cũng nói: “Năm ngoái tôi còn nhận được giải thưởng âm nhạc.”
Riêng Chu Chúc phồng má, nghĩ rằng, năm ngoái cậu còn đang giãy giụa trong vòng xoáy thời gian và không gian.
Chợt, Quý Dao vô tình cười nhạo cậu: “Năm trước Chúc Chúc còn bị mắng.”
“Tôi không có, người đó không phải tôi.”
[Năm 2031.]
Bấy giờ, ông nội Quýt mới lên tiếng: “Năm đó tôi về hưu.”
Lưu Quần Tiên cũng nói: “Năm đó tôi đạt giải nam diễn viên phụ.”
[Năm 2030.]
Giờ Chu Chúc mới kể: “Năm đó tôi gặp sếp Thôi, chúng tôi nhanh chóng kết hôn, sinh ra Phao Phao và hoàn thành mọi việc trong một năm. Có lẽ vì năm đó quá hạnh phúc nên tôi đã dùng hết hạnh phúc trong tương lai của bản thân rồi. Vì vậy nên ba năm sau đó… không mấy suôn sẻ nữa.”
Rồi cậu quay đầu lại, nhìn về phía bản thân đã đi qua mà thở dài.
Anh em vỗ vai cậu.
Chỉ có lũ nhóc con không ngừng tiến về tương lai, vẫn luôn hướng về năm mình sẽ mười tám tuổi.
Riêng các vị phụ huynh lại không ngừng lui về quá khứ, vẫn luôn ngoái nhìn thuở ấu thơ.
[Thực ra, nuôi con chính là như vậy đấy. Đứa con càng lớn thì phụ huynh sẽ càng già đi. Tuy nói là già đi, nhưng tâm trí lại giống như những đứa trẻ vậy.]
[Cứ như thể, những đứa đã lấy đi sức lực của bố mẹ chúng cho đến năm mười tám tuổi chúng trở nên độc lập, mà bố mẹ chúng lại càng ngày càng nhỏ lại, ỷ vào những đứa con của mình.]
Đến khi lũ nhóc trưởng thành rồi, các bậc cha mẹ cũng trở lại năm mình ba, bốn tuổi.
Đi đến cuối đường thời gian, đèn đường càng ngày càng tối rồi hai con đường gặp nhau ở chung một điểm.
Bấy giờ, lũ nhóc hô to: “Ba/Ông ơi!”
Mà các vị phụ huynh đều mở rộng vòng tay.
Phao Phao bước đôi chân ngắn ngủn chạy về phía Chu Chúc bằng những bước đi vững vàng. Giống như bản thân cậu bé đã thực sự mười tám tuổi vậy.
Chu Chúc quỳ xuống ôm con, muốn hỏi ngày hôm nay của Phao Phao như thế nào, không ngờ cậu bé lại hỏi cậu trước: "Ba bây giờ bao nhiêu tuổi?"
Thế là, cậu chép miệng đáp: “Ba hiện tại ba tuổi rồi, con thì sao?”
“Con hiện tại 18 tuổi rồi đó!” Phao Phao tự tin chống nạnh, ưỡn chiếc bụng nhỏ.
“Vậy là giờ ba nhỏ hơn con sao?”
“Không sao hết.” Phao Phao vỗ lưng cậu: “Con sẽ chăm sóc ba.”
“Chăm sóc ba thế nào cơ?”
“Con sẽ không để ba học ghép vần, học cách làm thịt viên tứ hỷ, học pha trà. Con sẽ để ba hạnh phúc lớn lên, đưa cho ba ăn đồ ăn vặt, ngủ với ba, còn kể chuyện cho ba nghe trước khi đi ngủ nữa.”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Phao Phao từng muốn lớn thành mười tám tuổi chỉ sau một đêm, sau đó rời khỏi ba để ra ngoài đi làm.
Nhưng bây giờ, cậu bé lại hy vọng đến năm mười tám tuổi sẽ được chăm sóc ba mới ba tuổi.
Rồi Phao Phao ôm lấy cậu, ghé vào tai thì thầm: “Ba ơi, con muốn nói với ba một bí mật nhỏ. Thực ra con rất thương ba đó.”
Chu Chúc cũng ôm cậu nhóc, ấm áp trả lời: “Ba cũng rất thương con.”
Nhưng Phao Phao lại nghiêm túc nói: “Con yêu ba hơn!”
“Biết rồi, con lớn hơn ba, ra đời trước ba, trong nhà mình con là người đầu tiên ra đời.” Chu Chúc cười, nghĩ rằng cậu bé lại tranh cãi với cậu giống như trước đây.
“Con là lớn nhất.” Phao Phao nhỏ giọng nói: “Từ lúc vừa sinh ra, kể cả khi “ba” đã để con làm thịt viên tứ hỷ, để con học pha trà, học ghép vần, và khi “ ba” tức giận với con, con vẫn luôn rất yêu ba,”
Chu Chúc ôm chặt cậu bé, giải thích: “Không phải. Người để con làm thịt viên tứ hỷ không phải ba, con không cần yêu hắn.”
“Con biết, ba trước kia với ba bây giờ, không phải cùng một người.”
“Lúc ban ngày, ba kia rất hung dữ, con không yêu hắn. Nhưng buổi tối khi con ngủ, con sẽ mơ thấy ba hiền từ, con rất yêu người ba này.”
“Chờ đến ngày hôm sau, khi đối diện với ba lúc tỉnh dậy thì con sẽ không cảm thấy việc học ghép vần, học làm thịt viên tứ hỷ khó nữa!”
“Nhưng người ba đó rất tàn nhẫn. Ban ngày ông ấy luôn tức giận với con, tới ban đêm khi đi ngủ thì con không còn yêu ông ấy nữa. Chỉ khi đêm đến, con mơ thấy ba, con mới tiếp tục yêu ba. "
“Ban ngày con không yêu ba, buổi tối mới yêu ba.”
Cứ như vậy, cậu bé kiên trì một ngày rồi lại một ngày, kiên trì suốt ba năm, vẫn luôn chờ đến ngày Chu Chúc trở về.
Phao Phao ngẩng đầu lên, nhìn ba bằng đôi mắt sáng như cún con: “Tuy rằng trước kia “ba” rất hung dữ với con, nhưng con hy vọng ba ba tuổi sẽ hạnh phúc mà lớn lên. Con sẽ không hung dữ với ba, cũng sẽ không ép ba học ghép vần.”
“Con rất yêu, rất yêu ba! Từ lúc trong bụng ba cùng nhau hấp thụ chất dinh dưỡng con đã yêu ba rồi.”
“Vẫn luôn yêu, vẫn luôn yêu ba, so với tất cả mọi người đều nhiều hơn.”