Một màn pháo hoa trước đó là do sếp Thôi - nhà đầu tư, tài trợ cho toàn thể nhân viên công tác của “Cục cưng xuất phát lần nữa nào” một hồi pháo hoa tạm biệt.
Một màn pháo hoa sau đó là Thôi Phùng tặng cho Chu Chúc, chính là pháo hoa cầu hôn.
Chu Chúc còn chưa kịp phản ứng lại, Thôi Phùng đã lấy hộp nhẫn từ trong túi ra, quỳ một gối trước mặt cậu.
Chu Chúc: ?!!!
Tất cả mọi người đều không xem pháo hoa nữa, quay đầu nhìn anh, hơn nữa còn tự động nhường ra một khoảng đất trống xung quanh họ.
Quý Dao vui vẻ muốn chết: "A! Cầu hôn! Cầu hôn!"
Thậm chí Quý Dao còn thay đổi âm điệu, hoan hô giữa đám người: "Yêu nhau đi! Yêu nhau đi!"
"Đồng ý đi! Đồng ý đi!"
[Quý Dao chính là tôi hiện tại đó]
[Hâm mộ chết đi được, nhiều fan cp có thể chứng kiến cảnh cầu hôn ngay tại chỗ, dựa vào cái gì mà tôi không được?]
[Thảo nào ban ngày sếp Thôi không đưa nhẫn cho Chu Chúc, thì ra là chờ đến lúc này mới đưa]
[Hay quá! Hay quá!! Chúc Chúc đồng ý ngay đi!]
[Không thể lập tức đồng ý, tôi còn muốn nghe xem sếp Thôi sẽ nói gì với Chúc Chúc]
[Quay phim lại gần chút, để tôi nghe rõ hơn]
Nhưng không đợi Thôi Phùng lên tiếng, Chu Chúc đã đưa tay đến trước mặt anh.
"Được thôi, em đồng ý, đeo cho em đi."
[???]
[Xấu hổ]
[Chúc Chúc, sao cậu lại đồng ý nhanh như vậy? Cậu không muốn nghe những lời âu yếm ngọt ngào sao?]
[Chúc Chúc: Không muốn, đã là vợ chồng già rồi, đeo nhẫn luôn đi cho nhanh]
[Chúc Chúc không muốn nghe, nhưng tôi muốn nghe!]
Những cảm nghĩ trong khoảnh khắc cầu hôn Thôi Phùng còn chưa nói được lời nào, Chu Chúc đã đưa tay ra trước mặt anh: "Nhanh lên, em đồng ý."
Lúc này, Phao Phao đang đứng bên cạnh với vẻ mặt ngơ ngác mới kịp phản ứng lại.
Ban đầu, cậu bé đang được ba ôm vào lòng, ngắm pháo hoa. Kết quả là ba đổi tay bế cậu, sau đó lại có một người khác xuất hiện bế cậu đi. Cuối cùng, cậu bé bị đặt xuống đất.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Chờ một chút!" Phao Phao cuối cùng cũng kịp phản ứng, giơ cao tay lên và nói lớn: "Con không đồng ý!"
Quý Dao muốn nổi giận: "Coca, mau đến bắt Phao Phao lại đây! Thằng nhóc này, sao lại không đồng ý?"
Coca không đi bắt Phao Phao, mà hỏi: "Phao Phao, tại sao em lại không đồng ý?"
Phao Phao đang đứng giữa ba và bố, ôm lấy chân ba mình.
Tiếng pháo hoa nổ vang, Phao Phao nói lớn: "Con không đồng ý! Ba năm nay mới ba tuổi, không thể kết hôn!"
[Phao Phao à, không phải đang diễn đâu]
[Cười chết, ba tuổi không thể kết hôn]
Thôi Phùng cố gắng giải thích: "Phao Phao, đó chỉ là trò đùa thôi. Ba năm nay..."
"Mười sáu tuổi rồi."
"Không phải! Chúng ta đều bị bảo tàng nguyền rủa, ba mới ba tuổi thôi." Phao Phao khăng khăng, "Còn chưa được kết hôn.”
Chu Chúc hỏi: "Vậy bao giờ ba mới có thể kết hôn?"
Phao Phao suy nghĩ một lúc: "Vài năm nữa đi, đợi ba lớn lên đã, bố à, bố cũng chờ mấy năm nữa đi."
“…”
[Bố lại phải đợi lâu nữa rồi!]
[Phía trước bị sếp Thôi ám sát]
[Cản trở lớn nhất cho việc cầu hôn: Phao Phao]
[Phao Phao nói rất đúng! Ba tuổi sao có thể kết hôn? Sếp Thôi hãy đợi một chút đi]
Thôi Phùng ôm Phao Phao vào lòng, kiên nhẫn giải thích: "Lời nguyền của bảo tàng đã hết tác dụng, giờ chúng ta đã trở lại thế giới hiện thực. Ba năm nay 16 tuổi rồi, có thể kết hôn." ( truyện trên app T Y T )
"Hơn nữa, ba đã kết hôn với bố một lần rồi, tuổi tác không phải vấn đề."
Thực hiện: Clitus x T Y T
Phao Phao nghi ngờ: "Kết hôn một lần rồi sao lại phải kết hôn nữa ạ? Trực tiếp dùng cuộc kết hôn trước đây không được sao?"
Chu Chúc cũng ngồi xổm xuống, giải thích: "Kết hôn giống như dùng một sợi dây vô hình buộc hai người lại với nhau. Nhưng sau lần đầu tiên kết hôn, ba và bố đã rời khỏi nhau, sợi dây đó đã bị cắt đứt."
"Bây giờ, ba và bố muốn kết hôn lần nữa, để nối lại sợi dây đó. Con hiểu chưa?"
"Hở..." Phao Phao lắc lắc cái đầu, rời khỏi vòng tay đang ôm của bố, lại nhào vào lòng ba mình: "Không được, đạo diễn còn chưa nói chúng ta đã trở lại thế giới hiện tại. Ba vẫn ba tuổi! Ba tuổi không thể kết hôn!"
Thôi Phùng :)
Anh liếc nhìn đạo diễn, đạo diễn lập tức cầm loa lên: "Chúc mừng! Chúc mừng các vị khách quý đã hoàn thành nhiệm vụ và trở lại thế giới hiện tại!"
Thôi Phùng quay sang Phao Phao: "Con xem kìa, chúng ta đã trở lại rồi."
Không ngờ Phao Phao lập tức mím môi, trông như muốn khóc: "Hả? Vậy con lại biến trở lại ba tuổi rồi? Không được, con muốn ở thế giới kia, con phải bảo vệ ba con."
Thôi Phùng xoa xoa cái đầu nhỏ của Phao Phao: "Bố sẽ bảo vệ ba."
Phao Phao rưng rưng nước mắt: "Thật vậy sao? Con không tin."
"Thật mà." Thôi Phùng bế Phao Phao từ đùi Chu Chúc xuống, "Bố sẽ bảo vệ ba, cũng sẽ bảo vệ con."
Cậu bé liền nghĩ khi bố không ở bên cạnh họ, cũng sẽ phái người bảo vệ họ.
Phao Phao suy nghĩ một lúc, cảm thấy Thôi Phùng có vẻ đáng tin cậy, cuối cùng gật đầu nghiêm túc: "Vậy được rồi, con giao ba cho bố đó.”
Chu Chúc: ???
Tại sao những lời này nghe cứ kì kì?
[Phao Phao giống như một ông bố già rầu rĩ]
[Ba mới ba tuổi, đương nhiên là phải lo lắng]
Phao Phao hít hít cái mũi, nhìn thoáng qua ba: "Ba ơi, ba có đồng ý..."
"Kết hôn với bố không?"
"Đồng ý." Chu Chúc đưa tay ra, "Tay chờ ở đây từ lâu rồi."
"Vậy được rồi." Phao Phao lùi lại, đứng cạnh Coca và Quýt, ôm thành một nhóm: "Hức, ba của em kết hôn rồi!"
Coca và Quýt an ủi Phao Phao: "Phao Phao, đây là chuyện vui mà, đừng khóc."
Phao Phao ngửa mặt lên trời khóc lớn: "Em còn chưa kịp chăm sóc cho ba, ba đã phải kết hôn, hôm nay em cố gắng hết sức cũng vô ích, em lại biến thành ba tuổi rồi."
"Ba của em kết hôn cũng không phải không cần em nữa mà."
"Sau này em sẽ lớn lên, giống như anh, anh ba tuổi cũng muốn nhanh chóng lớn lên, kết quả bây giờ anh đã năm tuổi nè."
Thôi Phùng đeo nhẫn cho Chu Chúc, đứng dậy ôm cậu vào lòng.
Chu Chúc che mặt, không cho bọn nhóc con nhìn thấy, lén hôn lên khóe miệng Thôi Phùng.
Hai người thì thầm nói chuyện.
Chu Chúc hỏi: "Có phải anh còn mấy lời cầu hôn chưa nói không?"
"Ừ." Thôi Phùng gật đầu, "Bị Phao Phao phá hỏng rồi."
"Em cũng chưa kịp nói."
"Em biết anh muốn cầu hôn sao?"
"Em biết, em có linh cảm." Chu Chúc nhỏ giọng nói, "Về nhà rồi nói tiếp."
Hai người ôm nhau, bất đắc dĩ nhìn về phía Phao Phao ba tuổi.
Chu Chúc mím môi: "Đều do đạo diễn, cái gì mà lời nguyền nhanh chóng lớn lên, hiện tại thằng bé căn bản không thể chấp nhận bản thân mình ba tuổi."
Thôi Phùng nói: "Trẻ con đều như vậy, mong muốn nhanh chóng lớn lên, qua vài ngày là ổn thôi. Nếu thật sự không ổn thì đưa thằng bé đi nhà trẻ vậy."
Chu Chúc trừng mắt: "Không phải anh có ý đồ gì đó chứ?"
"Anh không có."
Pháo hoa hạ màn, chương trình “Cục cưng xuất phát lần nữa nào” kết thúc một cách tốt đẹp.
Đạo diễn cầm loa thông báo: "Quý vị khách quý, các vị nhân viên công tác, sếp Thôi đã đặt sẵn vài chục bàn tiệc ở khách sạn, chúng ta thu dọn một chút rồi qua đó nha!"
Mọi người đồng ý.
Nhiếp ảnh gia đặt camera lên giá, mọi người đi qua trước camera, vẫy tay chào khán giả xem phát sóng trực tiếp.
"Tạm biệt, con là Coca, con muốn đi ăn cơm."
"Tôi là Quý Dao, hẹn gặp lại mọi người."
"Tôi là Chu Chúc, tôi và Phao Phao tạm biệt mọi người."
"Tôi là quay phim Tiểu Vương đi theo Chu Chúc và Phao Phao, hẹn gặp lại mọi người."
…
Mọi người khiêng vác đạo cụ, lộ mặt trước camera, nói lời tạm biệt rồi rời đi.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều rời đi, con đường trở nên vắng vẻ, camera lẻ loi đặt trên bàn, chỉ còn bầu trời đêm đen kịt và những tàn pháo hoa biến thành ngôi sao nhỏ.
[Tạm biệt, tạm biệt]
[Bọn họ đều đã tạm biệt, chỉ còn chúng ta ở chỗ này]
[Tại sao? Tôi cũng muốn đi ăn tiệc lớn!]
[Tôi không quan tâm! Tôi đếm đến ba, quý đầu tiên nhất định phải sắp xếp ngay!]
Một nhà ba người cũng đến khách sạn ăn tối.
Buổi tối vì muốn quay cảnh hoàng hôn, họ chỉ ăn vội vàng hai món, giờ ai cũng đói bụng.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Thôi Phùng bế Phao Phao đến ghế ăn dành cho trẻ em, rút một tờ khăn giấy lau mặt, nhẹ nhàng lau cho cậu bé.
"Ăn cơm thôi." Thôi Phùng đặt trước mặt Phao Phao một cái bát nhỏ, "Con muốn ăn món gì?"
Đáng giận mà, "Phao Phao 18 tuổi" vẫn còn phải ngồi ghế ăn dành cho trẻ em, hoàn toàn không có phong thái của một bá tổng.
Phao Phao giãy giụa trên ghế: "Con muốn ngồi cùng với ba!"
"Được được được." Chu Chúc kéo ghế dành cho trẻ em lại gần, để Phao Phao ngồi cạnh mình.
Phao Phao nhìn chiếc nhẫn trên tay ba, lại buồn bã: "Ba đã kết hôn rồi."
"Kết hôn cũng không bỏ rơi con." Chu Chúc vỗ nhẹ lên khuôn mặt bầu bĩnh của Phao Phao, "Mau ăn cơm đi nào."
"Con không lo ba bỏ rơi con, con lo bố bỏ rơi con."
"Hả?"
"Bố sẽ đuổi con ra khỏi phòng, sẽ đưa con đến nhà trẻ Toàn Thác, còn không cho con chơi với ba nữa, con khổ quá, khổ đến nỗi muốn tan chảy."
Phao Phao dựa vào vai ba minh, khuôn mặt bầu bĩnh ủ rũ, trông như sắp tan chảy đến nơi.
Chu Chúc an ủi cậu bé: "Sẽ không đâu, bố sẽ không bắt nạt con, bố nghe lời ba mà."
Phao Phao nước mắt lưng tròng, Chu Chúc quay sang Thôi Phùng: "Mau lên, sếp Thôi à, anh thề đi."
Thôi Phùng nghiêm túc nói: "Sẽ không bắt nạt con."
"Hu hu — —"
Tuy rất luyến tiếc, nhưng ba đã quyết tâm kết hôn.
Phao Phao cũng không thể ngăn cản được.
Cậu bé ôm lấy bát nhỏ của mình, biến buồn giận thành sức mạnh, ăn hết ba bát mì.
9 giờ rưỡi tối.
Mệt mỏi sau một ngày dài, các nhóc con ăn no liền trở nên uể oải. Các ông bố dẫn các bé về phòng ngủ trước, những người khác tiếp tục ăn cơm.
Thôi Phùng ôm Phao Phao đang mơ màng ngủ say, Chu Chúc ấn nút thang máy trong khách sạn. Cả nhà ba người đang chờ thang máy.
Bỗng nhiên, Quý Dao cũng bế Coca, từ đại sảnh đi tới: "Đi chung nha."
Quý Dao đứng bên cạnh, nhìn một nhà ba người, khóe miệng sắp bay lên trời!
Xông pha ship cp đời đầu đó!
Coca mơ màng, vươn tay, dắt nhẹ tay Phao Phao.
Phao Phao cũng đã tỉnh, hai nhóc con nhìn nhau một cái rồi lại tiếp tục ngủ.
Không lâu sau, thang máy đã đến.
Mọi người lên lầu, ai về phòng nấy.
Thôi Phùng đánh thức Phao Phao.
Anh đổ nước vào bồn tắm trẻ em, tắm sơ qua cho Phao Phao.
Phao Phao vẫn còn mệt mỏi, ngồi trong bồn tắm gà gật.