Hiện giờ, nhân viên tổ chương trình đều ở đại sảnh, khiêng cái máy quay nhưng không biết phải quay ở đâu.

Bởi vì hai vị khách quý đều trốn vào thang máy rồi!!

[Sao lại không cho tôi xem?]

[Có cả VIP mà cũng không được xem sao?]

[Tôi bán kính nhìn xuyên thấu 999 tệ một cái!! Bây giờ mua có thể lấy ngay, có thể nhìn xuyên được cửa thang máy!!]

[Tôi lấy một cái!]

[Ầy… cặp đôi trẻ yêu nhau, vì tránh mặt mọi người nên họ đã trốn sau tấm rèm, lén lút thơm nhau ở buổi khiêu vũ.]

[Tránh mặt mọi người: Bao gồm cả tôi!]

[Bắt đầu tính giờ, tôi muốn biết sếp Thôi và Chúc Chúc ở bên nhau bao lâu.]

Cuối cùng thì mười phút sau, cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Mà mặt Chu Chúc ửng hồng, dựa vào cửa thang máy để bước ra ngoài.

Thế là Thôi Phùng vội vàng đỡ lấy cậu, nhưng cậu lại đẩy tay anh ra, tự dựa vào tường mà đi.

“Hệ thống thông gió của cái thang máy này hỏng rồi, không thông khí làm tôi chóng mặt quá.”

Thôi Phùng nghe cậu nói vậy, gật đầu phụ họa: “Ừm, gọi người tới sửa đi.”

[Chúc Chúc nói dối, không đáng tin chút nào!!]

[Rốt cuộc là Chúc Chúc ngất do bị hôn, hay do thang máy… mọi người đều biết rõ đấy!!]

[Sếp Thôi: Chắc chắn là do thang máy, mau cho người tới sửa.]

[Thang máy: Không sai, lỗi tôi, tất cả là do tôi.]

Rồi người quay phim tiếp tục nhiệm vụ của mình: “Chúc mừng Chúc Chúc hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất của tuổi hai mươi ba, gặp mặt sếp Thôi, lần gặp sau của hai người chắc là…”

Nói đến đó, anh quay phim cố tình ngừng lại để Chu Chúc tiếp lời.

Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ bừng, đành phải che mặt lại: “Có thể nói chuyện này ở chương trình trực tiếp dành cho thiếu nhi được à?”

“A?” Người quay chương trình không hiểu lắm, đáp: “Lần gặp mặt sau đó, hai người phải kết hôn mà, cậu với sếp Thôi không phải đính hôn rồi sao?”

“À, à.” Bấy giờ Chu Chúc mới phản ứng kịp: “Kết hôn, kết hôn à… tôi còn tưởng là…”

Cậu tưởng cái gì?

[Tôi biết Chúc Chúc đang tưởng tới cái gì!]

[Khuôn mặt đỏ bừng đã bán đứng cậu rồi!!]

[Đỏ mặt gì chứ? Rõ ràng là cậu ấy hiểu rõ!]

“Mời mọi người tới địa điểm của nhiệm vụ tiếp theo. Cần hoàn thành nhiệm vụ thứ hai năm Chúc Chúc hai mươi ba tuổi, cầu hôn.”

Thế là, Chu Chúc với Thôi Phùng lại bị tách ra.

Năm hai mươi ba tuổi, cậu sống ở chung cư do công ty quản lý cung cấp.

Đa số các minh tinh khi nổi tiếng và có tiền rồi, họ đều dọn ra ở riêng. Nhưng Chu Chúc không như vậy, do chung cư của công ty miễn phí mà.

Rồi cậu đi vào cửa trước của chung cư, lấy chìa khóa ra để mở cánh cửa phủ đầy bụi.

Tuy rằng, những chuyện trước kia cậu không nhớ rõ, nhưng khi mở của thì một cảm giác quen thuộc đã ùa tới.

Chung cư rất sạch sẽ, trong phòng vẫn là trang trí của trước đây.

Chu Chúc khéo léo đặt chìa khóa vào tủ giày trước cửa, sau đó cậu lấy đôi dép trong tủ ra và xỏ vào.

Lúc này, người quay chương trình mới hỏi cậu: “Chúc Chúc, WC ở đâu, tôi đi rửa tay cái.”

Cậu chỉ về phía hành lang: “Ngay chỗ đó, ở hành lang rẽ phải, cái phòng đầu tiên ấy.”

“Được.”

Chu Chúc vô cùng quen thuộc nơi này, cậu đi dạo một vòng chung cư rồi giới thiệu cho mọi người.

“Đây là phòng ngủ, phòng bếp, phòng khách, phòng của tôi cũng khá nhỏ, không có gì đặc biệt lắm.”

Cậu ngồi xuống thảm phòng khách, lấy điều khiển mở TV.

Trên bàn trà có một phần hợp đồng.

[Điều khoản hợp đồng]

1. Bên A và bên B duy trì mối quan hệ vợ chồng trong suốt thời hạn hợp đồng, và trở thành vợ chồng khi cần thiết.

2. Nghĩa vụ của bên A là: Đi cùng bên B đến các bữa tiệc khác nhau với tư cách là bạn nam; giúp bên B ngăn chặn những người khác tiếp cận...

3. Bên B sẽ cung cấp cho bên A: Các chi phí cần thiết để tham dự tiệc (bao gồm không giới hạn quần áo, đồ uống, tiền vé, chỗ ở, bảo vệ an toàn cá nhân...).

Hợp đồng này được làm thành hai bản và có hiệu lực ngay lập tức.

Chu Chúc: “???”

Khi lật đến trang cuối cùng, trên đó có ghi rõ tên cậu và Thôi Phùng.

Bên A: Chu Chúc; Bên B: Thôi Phùng.

Cả hai người đều lăn dấu vân tay, thậm chí còn có con dấu của tập đoàn Thôi thị. 

Thế rồi Chu Chúc nhớ lại, hóa ra đã được ba năm rồi.

Trời ơi!!

Cậu nhìn nó mà khiếp sợ trong lòng, sau khi gặp nhau, hóa ra bọn họ là như vậy à? Chẳng trách, mới đầu Thôi Phùng còn nói anh là đối tác của cậu.

[Để tôi xem! Để tôi xem!]

[Hừ, khẩu thị tâm phi của cặp đôi trẻ.]

[Tình yêu bắt đầu, sếp Thôi rất yêu cậu ấy.]

[Ra là sếp Thôi đã biết Chúc Chúc từ lâu, và là một fan lớn của Chúc Chúc. Có lẽ anh ấy đã tạo ra hợp đồng này, vì sợ làm Chúc Chúc sợ hãi chạy mất.]

[Kịch bản hay đấy sếp Thôi!]

Lúc này, điện thoại đặt trên bàn trà của Chu Chúc reo lên.

Đó là Thôi Phùng gửi tin nhắn cho cậu: [Trưa nay có một bữa tiệc, anh sẽ đi đón em.]

Thực hiện: Clitus x T Y T

Tới lúc Chu Chúc thực hiện nghĩa vụ rồi.

Chu Chúc lấy lại tinh thần, nhưng đột nhiên phát hiện phía dưới bản hợp đồng còn có một mảnh giấy.

Thư báo tin của Phao Phao?

[Ba, con là Phao Phao, con phải xuất hiện rồi!]

Ở nơi khác, nhiệm vụ của lũ nhóc là vẽ một bức tranh để báo tin mình sắp đến.

[Cùng xem hai buổi phát sóng trực tiếp, đó là do đích thân Phao Phao vẽ ra đấy!]

[Phao Phao lại làm tui khóc rồi!]

[Phao Phao đang lớn lên, mà Chúc Chúc lại thu nhỏ, bọn họ không thể gặp nhau ở đây được.]

[Chẳng lẽ chương trình sẽ…]

Cho nên…

Chu Chúc vô thức sờ bụng nhỏ của mình. Nếu theo thiết lập của chương trình, vậy hiện giờ đã tới lúc Phao Phao xuất hiện rồi?

Ngay lúc này, di động của cậu lại reo lên.

Sếp Thôi: [Anh lên đón em.]

Vừa xoay đầu, cậu đã thấy Thôi Phùng đến.

Mà Chu Chúc đang ngồi trên thảm phòng khách, xoa chiếc bụng nhỏ hơi phình ra do bữa sáng ăn khá nhiều: “Sếp Thôi, em có thai rồi.”

Nhưng Thôi Phùng chỉ ôm vai cậu, cười nói: “Đi thôi, ra ngoài ăn cơm.”

Thấy vậy, Chu Chúc mới nhìn anh bằng vẻ mặt đáng thương: “Em đã như vậy rồi, anh còn muốn em tham gia bữa tiệc với anh. Đúng là tên tư bản độc ác!”

Anh giải thích ngay: “Không phải tiệc.”

“Không phải tiệc. Vậy em không cần đi cùng anh nữa.” Chu Chúc giơ hợp đồng lên, nói: “Điều này không có trong phạm vi hợp đồng.”

Thế là, Thôi Phùng bảo thêm: “Không phải tiệc. Mà là anh muốn cùng em ăn cơm. Vốn định tỏ tình vào bữa trưa, nhưng giờ có thể đổi thành cầu hôn ngay bữa trưa rồi.”

Mấy lời ấy khiến Chu Chúc phải quay đầu, nghiêm túc nhìn anh.

Anh không lẩn trốn ánh mắt ấy, nhỏ giọng nói tiếp: “Ba năm trước đây cũng như vậy.”

“Anh tới chung cư đón em đi ăn cơm trưa, anh ở dưới lầu đợi em nhưng em mãi không xuống.”

“Lúc anh đi lên, em đang ở trong phòng khách cầm lấy tờ giấy khám thai khóc lóc, nói anh là tên tư bản độc ác.”

“Sau đó, anh đã đổi tỏ tình cơm trưa thành cầu hôn cơm trưa.”

“Cuối cùng em cũng nhớ ra rồi sao?”

Nghe vậy, Chu Chúc nghiêm túc lắc đầu: “Không có.”

Tuy hình ảnh cụ thể cậu không nhớ ra, nhưng sự tình thì cậu đã nghe Thôi Phùng kể qua vài lần.

Anh thấy cậu vẫn như vậy thì thở dài. Mà Chu Chúc nghĩ nghĩ một lúc, bỗng dang tay và ôm anh thật chặt.

“Không sao hết. Hiện tại em đã có kỷ niệm mới rồi, nếu muốn thì có thể bổ sung thêm.”

“Không cần ăn cơm trưa nữa. Bữa sáng em ăn quá nhiều rồi nên giờ không có đói bụng.” Chu Chúc ôm lấy cổ Thôi Phùng, ngẩng đầu nở nụ cười và nhìn anh: “Được chứ.”

“Ừm.” Thôi Phùng xoa đầu, ôm lấy cậu.

Mọi chuyện đều giống như ba năm trước đây, ở ngay căn chung cư này, Thôi Phùng cầu hôn Chu Chúc thành công.

Đây chính là tác dụng của kho báu.

Mất trí nhớ cũng không sao, Chu Chúc và Thôi Phùng vẫn luôn ở đây, luôn có thể tạo thêm nhiều kỷ niệm mới.

Cứ như thế, hai người hạ giọng trò chuyện một cách từ tốn. Dù cho, người quay phim đang đứng trước mặt, và camera không thể ghi được âm thanh.

Một lát sau, Chu Chúc rời khỏi vòng tay của Thôi Phùng, chìa tay ra.

Nhìn cậu như vậy, anh thấy hơi khó hiểu: “Chúc Chúc, sao vậy?”

“Nhẫn cầu hôn đâu!” Chu Chúc tự tin nói: “Chẳng lẽ anh vẫn chưa chuẩn bị?”

“Anh đã chuẩn bị rồi, buổi tối sẽ đưa cho em.”

“Tại sao phải chờ đến buổi tối vậy?”

“Tại vì chương trình còn quy trình khác nữa.”

Thế là, cậu ngẫm nghĩ vài giây, rút ​​ra một chiếc lá cây trên bàn, bện vài vòng rồi đưa cho Thôi Phùng: “Mặc kệ chương trình đi! Nếu cầu hôn thì phải có nhẫn cầu hôn, mau đeo lên cho em.”

“Được.” Anh nghe theo, nhận lấy chiếc nhẫn bằng lá cây, đeo lên cho Chu Chúc.

Cầu hôn thành công!

Lúc này, người quay phim mới hỏi: “Chúc Chúc, cậu đồng ý lời cầu hôn của sếp Thôi rồi sao?”

“Tất nhiên rồi.” Chu Chúc đưa chiếc nhẫn bằng lá của mình lên trước ống kính, cười nói: “Đã đồng ý.”

[Từ gặp mặt đến cầu hôn, bước tiếp theo là động phòng đúng không?]

[Mau để tôi xem! Để tôi xem!]

“Tốt.” Người quay phim nói, lại tiếp tục nhiệm vụ: “Chúc mừng Chúc Chúc, nhiệm vụ thứ hai: cầu hôn, đã hoàn thành.”

“Chúc mừng Chúc Chúc hoàn thành nhiệm vụ tuổi hai mươi ba! Thành công gặp được sếp Thôi, đăng ký kết hôn. Bây giờ cậu sẽ giảm đi ba tuổi."

Chu Chúc: “???”

“Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, tại sao tuổi còn bị giảm đi?”

“Chúc Chúc, đây là lời nguyền của kho báu. Một khi cậu hoàn thành nhiệm vụ của giai đoạn này thì giai đoạn này cũng kết thúc, như vậy cậu mới có thể tiến về phía trước.”

“…”

Cái logic chó má gì đây?!

Vậy là cậu đã hoàn thành nhiệm vụ hay là hoàn thành sai rồi?!

Cùng lúc đó…

Ở trường quay, Giang Ý Thành và Lưu Quần Tiên đã quay xong tác phẩm đầu tiên: “Cái gì? Vẫn bị giảm tuổi tác sao?”

Đồng thời, tại phòng thu âm, Quý Dao đang sáng tác, cậu ta đặt đàn ghi-ta xuống đất: “Các người lừa tôi? Sao lại giảm ba tuổi?”

Và ở một văn phòng khác, ông Quýt uống một ngụm trà: “Không sao, không sao, tôi lớn tuổi rồi, cố gắng giảm còn hơn hai mươi tuổi là được.”

[Tôi thấy rất có đạo lý!]

[Đạo diễn khó mà lừa được bọn họ một lần.]

[Không được! Vẫn chưa vào động phòng nữa!]

[Cái gì? Sét đánh giữa trời quang!]

Ngay lập tức, những hình ảnh do tổ chương trình chuẩn bị đã xuất hiện trên màn hình livestream.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Đầu tiên là bức ảnh gia đình của một nhà ba người: “Thôi Chúc Phao” năm hai mươi sáu tuổi, ảnh kết hôn của “Thôi Chúc” năm hai mươi ba tuổi, và chỉ có duy nhất một bức ảnh riêng của Chúc Chúc năm hai mươi tuổi.

[Năm hai mươi tuổi, Chúc Chúc chắc vừa mới ra mắt hả?]

[Không phải, Chúc Chúc năm mười bảy tuổi đã ra mắt rồi.]

[Hình như, năm cậu ấy hai mươi tuổi với hiện tại không khác mấy.]

Dưới lời nguyền của kho báu, thời gian cứ trôi đi. Mà Chu Chúc và Thôi Phùng mới gặp gỡ, cầu hôn đã sắp phải chia xa.

“Không… Không được!” Chu Chúc gấp gáp.

Cậu đứng lên, nắm lấy tay Thôi Phùng kéo anh ra phía sau mình: "Không phải anh ấy là bạn đồng hành của tôi sao? Mới hết buổi sáng mà sao anh ấy phải đi rồi?"

Người quay phim nghe thế, bèn nói: “Hết cách rồi. Năm cậu hai mươi tuổi, cậu không có quen biết sếp Thôi.”

“Tôi có thể làm quen. Hơn nữa, việc của năm hai mươi ba tuổi vẫn chưa hoàn thành đâu.” Chu Chúc vẫn tự tin nói tiếp: “Tôi còn chưa nhận được giấy đăng ký kết hôn, còn chưa sinh Phao Phao nữa.”

“Chuyện sinh Phao Phao, các cậu có thể về nhà rồi sinh tiếp, chứ nơi này không thể.” Nói rồi, thợ máy vung tay bảo: “Hiện tại cậu là Chúc Chúc hai mươi tuổi. Xin lỗi sếp Thôi, cảnh sáng hôm nay của sếp hết rồi.”

Nhưng Chu Chúc không chịu, đứng lên nói: “Không được! Đây là bạn đồng hành của tôi, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy.”

Thấy vậy, Thôi Phùng bèn xoa đầu cậu: “Chúc Chúc, không sao hết. Dựa theo kế hoạch của chương trình thì tối nay chúng ta có thể gặp lại nhau rồi.”

“Không được, vừa mới cầu hôn giờ lại phải tách ra, không được!”

Chợt, người quay phim lên tiếng: “Được rồi, mời sếp Thôi.”

Thế là, Chu Chúc hai mươi tuổi bật khóc, buộc phải nhìn Thôi Phùng rời đi.

Vốn dĩ, thời gian quay ngược, vừa là trùng phùng vừa là chia ly.

“Chu Chúc năm hai mươi tuổi thông qua chương trình đấu loại để ra mắt, mỗi ngày đều ở trong công ty luyện tập.”

“Ở năm hai mươi tuổi này, một sự kiện lớn đã xảy ra. Cậu gặp được người bạn thân nhất đời mình - Cậu Gà La Hét.”

“Năm đó, Quý Dao hai mươi tuổi, cậu ấy vẫn còn đang học ngành tài chính lại có ước mơ làm về âm nhạc.”

“Vào năm hai mươi tuổi, cậu cũng gặp được một người bạn tri kỉ khác của mình - Ngài Cháo Loãng.”

“Giờ thì mời mọi người nộp điện thoại di động, và đi đến địa điểm đã được thỏa thuận mà các bạn đều biết để gặp gỡ người bạn tốt của mình."

Sau đó, Chu Chúc và Quý Dao, một người ở phố Nam, một người ở phố Bắc, vừa lái xe vừa tỏ vẻ chán ghét.

"Hai cậu có thể đừng nói chuyện khó nghe như vậy nữa được không? Có thêm một người bạn là bớt đi một đối thủ mà!"

Nghe thế, Chu Chúc mới tức giận bảo: “Các anh tách tôi với sếp Thôi ra, chỉ vì muốn tôi gặp Quý Dao à? Quý Dao sẽ tức đó! Cậu ấy rất thích ship couple, cậu ấy ước tôi với sếp Thôi mỗi ngày đều ở bên nhau còn không được!”

Quả nhiên, Quý Dao đã nổi giận: “Cái gì? Các anh chia rẽ Chúc Chúc với sếp Thôi á? Hả? Tôi thì quan trọng gì chứ? Sao không để bọn họ gặp nhau như vợ chồng ấy?”

Thế là, người quay phim đành giở giọng yếu ớt: “Bởi vì năm hai mươi tuổi Chúc Chúc không hề quen biết sếp Thôi.”

“Không quen thì không biết tác hợp cho họ quen nhau à?” Quý Dao đấm vào vô lăng, bảo: “Tức chết đi được!”

Mà điện thoại di động của cả hai đều bị tịch thu, do đó bọn họ chỉ có thể dựa vào sự thấu hiểu ngầm để tìm thấy nhau.

[Thế giới đang đóng lại, mọi người bắt đầu gặp lại nhau.]

[Cảm giác như mọi người đang đứng trên dòng sông dài của cuộc đời mình. Vốn dĩ, họ đang đi xuôi dòng, nhưng một ngày nọ, họ đột ngột đổi hướng và bắt đầu bơi ngược dòng.]

[Cùng nhau nhớ lại lần đầu tiên gặp người yêu, thú nhận tình cảm rồi cầu hôn, sau đó chia tay và gặp lại người bạn thân đầu tiên.]

[Cuối cùng, mọi người đều mang tâm hồn trong sạch và thuần khiết nhất, gặp nhau ở đầu nguồn của dòng sông sinh mệnh.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play