Chu Chúc ngồi trong phòng ăn, giơ tay lên: “Món đắt nhất! Đem món đắt nhất lên đây!”

Thôi Phùng đi sau cậu, gật đầu với người phục vụ: “Ừm.”

“Vâng.” Người phục vụ rời đi để chuẩn bị.

Rồi anh kéo ghế, để cậu ngồi ở phía đối diện mình.

Bỗng, Chu Chúc ôm mặt, quay sang nhìn khung cảnh kiểu Pháp bên ngoài cửa sổ thay vì ngắm người đàn ông trước mặt mình.

Thấy thế, Thôi Phùng mới nhìn cậu rồi nói: “Chúc Chúc…”

Nhưng Chu Chúc lại che mặt, không muốn nói chuyện với anh.

Dẫu vậy, anh vẫn nói: “Chúng ta đã là chồng chồng, em không hiểu anh sao.”

Nghe thấy câu nói ấy, mặt mặt Chu Chúc đỏ gay, cậu vội che mặt mình lại, cứ như muốn áp mặt vào kính để hạ nhiệt.

Không lâu sau, người phục vụ bưng đồ ăn lên.

Mà nhân viên của tổ chương trình cũng đi tới, thử các góc quay.

“Chúc Chúc, sếp Thôi, hai người dậy sớm vậy?”

Chu Chúc đang bận nấu ăn nên Thôi Phùng đáp thay: “Ừm.”

Người quay phim lại nói: “Vậy sáng nay chúng ta có thể phát sóng trực tiếp sớm hơn một chút đúng không? Người xem đều rất thích hai người, tôi sẽ đặt máy quay phía sau giàn hoa.”

Thôi Phùng gật đầu: “Có thể.”

[Chim chóc dậy sớm mới có sâu ăn! Xem tôi còn đang ngồi làm cái gì này!]

[Chúc Chúc sao lại dậy sớm vậy? Trong tiểu thuyết thì đáng lẽ ngày hôm sau phải dậy không nổi mới đúng!]

[Tiếc quá, tiếc quá đi!!]

[Sao Chúc Chúc ăn hoài vậy? Không nói câu nào hết.]

[Họ có nói chúng ta cũng không nghe được.]

[Mới sáng sớm mà mặt Chúc Chúc đã đỏ quá.]

[Thường thì tôi thấy Chúc Chúc hay trêu chọc người khác, nhưng nay có hơi khác, cơ mà tôi rất thích nha.]

Ăn xong bữa sáng, Chu Chúc uống một ly nước ngọt.

Đột nhiên, người cầm máy quay ban nãy chạy tới nói: “Chúc Chúc, vừa tròn chín giờ, có thể bắt đầu rồi.”

Chu Chúc nghe vậy, ra hiệu: “Không thành vấn đề.”

“Qua một đêm, lời nguyền của kho báu đã có hiệu lực. Cậu đã bị giảm đi hai tuổi, bây giờ tuổi của cậu là hai mươi ba.”

Chu Chúc :)

Được rồi, hai mươi ba thì hai mươi ba.

“Năm cậu hai mươi ba tuổi đã xảy ra quá nhiều sự kiện quan trọng. Mà những việc này vẫn luôn ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu. Giờ mời cậu đến địa điểm chỉ định trước, hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.”

“Địa điểm của nhiệm vụ đầu tiên là sơn trang Minh Châu.”

Cùng lúc đó, các vị khách quý khác đã dậy.

Mà Giang Ý Thành và Lưu Quần Tiên quay về lúc bốn mươi tuổi, hiện tại họ đang ở trường quay.

Bấy giờ, Quý Dao ôm đàn ghi-ta, cậu ta đang trong phòng thu soạn nhạc.

Còn ông Quýt đương tại văn phòng cùng với các giáo viên khác trò chuyện, bởi vì buổi sáng thường không có tiết vật lý.

Chuyện này phù hợp logic.

Ngoài ra, lũ nhóc cũng dậy rồi.

Sau khi ăn sáng xong, lũ nhóc đã muốn làm nhiệm vụ.

“Chúc mừng mọi người hoàn thành tốt thử thách bữa sáng. Mỗi người đều rất ngoan ngoãn ăn hết bữa sáng nha. Nên hằng ngày, mọi người đều phải ngoan ngoãn ăn cơm, như vậy mới mau lớn lên được.”

“Bởi vì biểu hiện của mọi người đều rất tốt, cho nên đạo diễn quyết định tăng cho mỗi đứa một tuổi.”

“Hiện tại sẽ công bố tuổi tác, Coca 8 tuổi; Ý Mễ 8 tuổi; Quýt 7 tuổi; Mị Mị 6 tuổi, Phao Phao 6 tuổi.”

Thực hiện: Clitus x T Y T

“Chúc mừng mọi người đã trưởng thành! Đã tới tuổi lên tiểu học rồi. Tiếp theo, mời mọi người bước lên xe, chúng ta sẽ tới trường để học tập. Bạn nào có thành tích tốt nhất, bạn đó sẽ lớn nhanh nhất.”

“Vâng ạ!” Lũ nhóc con kích động hô lên.

[Chỉ sau một đêm, tuổi của Phao Phao đã tăng lên gấp đôi.]

[Khi còn nhỏ, đứa nào cũng chỉ muốn lớn lên thật nhanh, giờ lớn rồi lại chỉ muốn quay lại ngày xưa.]

[Nghe dì khuyên nè, mấy đứa không cần lớn lên đâu, cứ làm một đứa trẻ hạnh phúc đi.]

[Mọi người không cần bi quan như vậy đâu. Đứa trẻ nào lớn lên rồi cũng có thể làm một người lớn hạnh phúc mà.]

[Tôi với bạn thân còn mặc quần rách đũng để lớn lên đó! Mới cuối tuần trước, tụi tui còn gặp mặt. Nên lũ nhóc này khi lớn lên cũng sẽ rất hạnh phúc thôi!!]

Hiện tại, Phao Phao tới nhận cặp sách nhỏ của mình, cậu bé bước lên xe, ngồi cạnh anh Quýt.

Anh Quýt thấy vậy, giúp cậu bé cài dây an toàn.

“Cảm ơn anh Quýt.”

“Không có gì.”

Chợt, Phao Phao nắm chặt bàn tay nhỏ của mình và hạ quyết tâm, cậu bé nhất định phải lớn lên thật nhanh.

Vì ba đang dần thu nhỏ lại. Do đó, cậu bé cần phải nhanh lớn lên, còn phải chăm sóc ba nữa.

Ở bên kia, sơn trang Minh Châu.

“Chúc Chúc, sếp Thôi, hai người phải tham dự tiệc hóa trang. Trong vòng mười phút, hai người cần tìm được nhau, hoàn thành nhiệm vụ làm quen nhau ở tuổi hai mươi ba và ba mươi."

“Trong quá trình làm nhiện vụ, không được phép phát ra âm thanh, không được phép ra hiệu hoặc làm ám hiệu. Chúc hai người may mắn!”

Người quay phim nói xong, kêu người tách Chu Chúc và Thôi Phùng ra.

Ngay sau đó, các thợ trang điểm và stylist đã chuẩn bị ổn thoả, bắt đầu hóa trang cho họ.

Thình lình, Chu Chúc hoảng hốt nói: “Sao giày lại cao vậy? Đến chiều cao cũng phải giả sao?”

Stylist nghe thế, giải thích: “Tăng độ khó của nhiệm vụ một chút ấy mà. Cậu với sếp Thôi tâm linh tương thông, nếu mới một giây đã nhận ra thì không có điểm đâu.”

Chu Chúc thấy hợp lý, gãi đầu hỏi: “Sao mọi người không cho em mặc váy luôn đi?”

Tức thì, mắt mấy thợ stylist sáng lên: “Đúng vậy!!”

“Đúng cái gì cơ?” Chu Chúc nhìn vẻ mặt bọn họ mà hoảng sợ: “Tránh ra, tránh ra, em không mặc váy đâu.”

[Tôi nhớ rõ sếp Thôi từng nói, anh ấy với Chúc Chúc đã quen biết nhau ở sơn trang Minh Châu.]

[Tại tiệc rượu, anh ấy với Chúc Chúc mới chạm mắt nhau một lần thôi là đã rời đi rồi.]

[Giờ chuyện này cũng có thể tái hiện, tổ chương trình giỏi quá!!]

[Nơi này không có trẻ con, phải tái hiện! Tái hiện ngay cho tôi!]

[Ai nói nơi này không có trẻ con? Không phải Phao Phao sẽ xuất hiện từ đây sao?]

[Ây dà…]

Bởi vì Chu Chúc phản đối quá quyết liệt, nên mấy thợ stylist không cho cậu mặc váy nữa mà đưa toàn bộ trang phục ra cho cậu chọn.

Chu Chúc dòm sơ, nhìn trúng một bộ âu phục: “Em muốn mặc cái này.”

“Không được.” Stylist nói: “Bộ này quá bình thường! Sếp Thôi nhìn một cái sẽ nhận ra em ngay.”

“Sao có thể chứ?” Chu Chúc cầm bộ âu phục lên, ướm thử một lúc: “Chị tìm cho em một cái nơ màu đỏ, sau đó em sẽ giả vờ làm bồi bàn dọn đĩa trong bữa tiệc. Vì sếp Thôi chắc chắn nghĩ rằng, em sẽ tham gia buổi khiêu vũ chứ không nghĩ tới em lại làm phục vụ."

“Cái này gọi là… đen thì không sợ tối.”

Rất có đạo lý!!

Nhưng mà, hình như Chu Chúc đã quên mất một chuyện.

[Nếu sếp Thôi không tìm được Chúc Chúc thì Chúc Chúc cũng thua đó?]

[Chúc Chúc: Em tàn nhẫn tự đào hố chôn mình.]

[Nếu sếp Thôi không tìm thấy Chúc Chúc, vậy Chúc Chúc có thể đi tìm sếp Thôi mà.]

[Nói không sai! Nếu chỉ một giây là tìm ra, vậy thì chơi không đẹp, phải có ngươi trốn ta tìm mới vui.]

Rốt cuộc thì mấy thợ stylist cũng chịu tiếp thu ý kiến của Chu Chúc, bọn họ tìm cho cậu một cái nơ nhỏ màu đỏ.

Sau đó, cậu cũng thay một bộ âu phục rẻ tiền, đeo nơ lên rồi để tay lẫn mặt cho các thợ trang điểm bôi đen một chút, cuối cùng cậu đổi cả kiểu tóc và đeo mặt nạ lên.

Đứng trước gương, cậu nhìn bản thân một cách hài lòng: “Không tệ. Sếp Thôi chắc chắn không nhận ra em. Chờ tới giây cuối cùng, em sẽ chạy ra sau lưng anh ấy hô to một tiếng, dọa anh ấy sợ một phen.”

[Tiểu ác ma Chúc Chúc lên sàn!!]

[Sếp Thôi có thể tìm được Chúc Chúc không? Sếp Thôi có thể tìm được Chúc Chúc không nhỉ? Có thể không? Có thể không hở?]

Một lát sau, Chu Chúc và các diễn viên quần chúng sắm vai phục vụ đã có mặt ở vũ hội trước. Thậm chí, cậu tự tìm đạo cụ cho bản thân.

Cậu bưng một cái khay màu bạc, bên trên có vài ly rượu và một chai champagne, thực ra là nước chanh, vì chương trình thực tế dành cho trẻ em không cho phép xuất hiện đồ uống có cồn.

Tất cả đã chuẩn bị ổn thoả, người quay phim giơ tay lên ra hiệu.

Sau khi người quay phim ra hiệu, vũ hội chính thức bắt đầu!

Tức thì, bốn cửa ở đại sảnh đều mở ra, và vô số người mặc âu phục, áo măng tô và các loại lễ phục nam từ ngoài đi vào.

Chu Chúc tò mò quay đầu nhìn, nhưng chưa được bao lâu cậu đã nhìn thấy Thôi Phùng.

Không phải cái gì đặc biệt lắm, ấy là do anh cao quá.

Mấy thợ stylist có thể tăng chiều cao của Chu Chúc, nhưng họ không thể đánh gãy chân để hạ chiều cao của Thôi Phùng được.

Tội thay, đạo diễn đã tiêu nhiều tiền để tìm nam diễn viên quần chúng đến, nào ngờ Thôi Phùng đứng ở trong đám đông lại quá nổi bật.

Khi nhìn thấy Thôi Phùng đang đi về phía mình, Chu Chúc vội vàng bưng khay lên chui vào trong đám người.

Vậy chẳng khác gì một chú cá nhỏ cả! Cứ thế, cá nhỏ bê nước chanh lẩn vào đám đông.

Dần dà, người ta lấy nước chanh từ tay cậu, thậm chí bọn họ cố ý hoặc vô tình đẩy hai người cậu về phía cánh cửa. Cứ như thể, bọn họ đang cố gắng ép bọn cậu đi.

Đột nhiên, Chu Chúc quay đầu lại, nhìn thoáng qua Thôi Phùng. Nhưng do đông người quá, ai nấy cũng dồn lại nên cậu không thể nhìn rõ được.

Rồi cậu quay đầu, vừa mới đi được một bước đã đụng phải một người.

Thoắt cái, cậu lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên. Người đàn ông cao lớn ấy nhận lấy ly nước chanh cuối cùng, bởi vì không thể phát ra âm thanh, cũng không thể ra ám hiệu nên người đấy chỉ có thể nâng ly để thể hiện suy nghĩ của mình.

Mà dòng người bên cạnh lại di chuyển, riêng hai người bọn họ là yên lặng, đứng giữa dòng người.

[Thế này là đã nhận ra rồi?]

[Chúc Chúc hóa trang như vậy, tôi cố gắng mãi mà còn không nhận ra. Nhưng sếp Thôi chưa gì đã nhận ra cậu ấy rồi?]

[Sếp Thôi đỉnh quá!!]

[Chờ một chút, người này là sếp Thôi sao? Tôi vẫn không chắc chắn lắm đâu?]

[Tôi cũng không chắc lắm, người này là sếp Thôi thật à?]

[Có cảm giác không giống lắm. Hay là tổ chương trình cố ý tìm nam diễn viên quần chúng tới giả dạng vậy?]

[Tôi đang ở góc nhìn thượng đế còn không nhận ra.]

Cứ thế, Chu Chúc và Thôi Phùng đứng trong đám người chốc lát, cuối cùng bọn họ vẫn yên lặng tách ra.

[???]

[Sao lại thế này?]

[Không phải à? Tìm nhầm rồi à?]

Thật ra thì Chu Chúc biết, đó chính là Thôi Phùng.

Mà Thôi Phùng cũng biết, người phục vụ này chính là Chu Chúc.

Bọn họ tách ra, đơn giản là vì…

Hiện tại vẫn chưa đến một phút, nếu nhận ra nhanh như vậy tổ chương trình nào còn mặt mũi nữa.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Rồi Chu Chúc lấy thêm một ít rượu từ tháp champagne, tiếp tục lẩn vào đám người.

Còn Thôi Phùng cầm ly rượu, đi theo Chu Chúc cách đó không xa.

[Tôi thực sự không thể phân biệt được!!]

[Tôi cũng vậy, mà người đàn ông kia luôn nhìn chằm chằm Chúc Chúc!]

[Cứ như đang chơi trò tìm điểm khác biệt vậy! Nếu tôi không nhìn chằm chằm Chúc Chúc, tôi cũng sẽ không nhận ra cậu ấy.]

Chu Chúc bưng khay nghĩ, lượn qua lượn lại ba bốn vòng ở trong đám người khiến cậu hơi mệt rồi.

Cậu ngẫm nghĩ, lén chạy tới góc tường, định chuồn ra nghỉ ngơi một lát tới phút cuối thì quay lại.

Bỗng nhiên, cậu nhìn sang thang máy bên cạnh sảnh lớn.

Tức thì, tròng mắt Chu Chúc chuyển động, đầu nảy ra ý hay ho. Cậu đến bên cạnh thang máy, dựa vào tường giả làm phục vụ bấm thang máy, thực tế là cậu đang dựa vào tường để nghỉ ngơi.

[Quả là… Chúc Chúc quả là đứa bé vừa lanh lợi vừa lười biếng.]

[Rốt cuộc thì sếp Thôi đang ở đâu vậy? Sắp hết giờ rồi!!]

[Chúc Chúc đang trốn cạnh chiếc bình lớn, trước mặt lại có một cái kệ chắn nên cả người cậu ấy đều bị che khuất rồi.]

[Chắc là chương trình sẽ nhắc nhở nhỉ? Nếu không tìm được thì xấu hổ lắm đó!!]

Bỗng nhiên, có người đi tới trước mặt Chu Chúc.

Rồi cậu vươn tay làm tư thế mời vào trong, nhưng mà diễn viên quần chúng sẽ không đi vào thang máy, vì chỗ bọn họ biểu diễn chỉ có ở đây thôi.

Không bao lâu sau, người quay phim ở trên tầng hai tuyên bố: “Chỉ còn lại một phút cuối cùng! Chúc Chúc và sếp Thôi phải nắm chặt thời gian. Nếu bỏ lỡ nhau thì hai người sẽ không thể kết hôn, cũng sẽ không có Phao Phao.”

Vì vậy ngay vào giây tiếp theo, một người đàn ông cao lớn đi đến trước mặt Chu Chúc, đè vai cậu xuống rồi ấn nút thang máy.

Rất nhanh, cửa thang máy mở ra, mà người đàn ông ấy bước vào thang máy, kéo cả cậu vào trong.

Bấy giờ, Thôi Phùng mới cởi bỏ mặt nạ, cũng tháo luôn mặt nạ của Chu Chúc xuống. Anh đè cậu lên tường, sau đó lau sạch kem nền màu đen trên mặt cậu.

Thế rồi, cửa thang máy đóng lại, ngay cả người quay cũng chưa kịp vào trong.

Do đó, người ta chỉ thấy cảnh Thôi Phùng ôm lấy người phục vụ kia, cúi đầu trước mặt cậu, mà Chu Chúc thì ngẩng đầu lên và ôm cổ anh. Cứ như vậy, cảnh phát sóng trực tiếp đã biến mất ở trước cửa thang máy.

[Hôn môi! Đây có phải màn dạo đầu cho nụ hôn của họ không?]

[Sao lại không cho tôi xem? Để tôi vào trong!]

[Tôi đã cố gắng chụp cảnh ở cửa thang máy rồi! Sao lại không cho tôi xem! Để tôi vào trong! Tôi biết các người đang ở bên trong!]

[Hóa ra, sếp Thôi đã sớm nhận ra Chu Chúc. Kể từ lúc lấy rượu là đã nhận ra rồi, chỉ là không muốn làm ấy chuyện này với Chúc Chúc ở trước màn hình nên mới đợi tới bây giờ, vào trong tháng máy để làm mấy chuyện đó.]

Cùng lúc đấy, ở trong thang máy.

Chu Chúc ôm cổ Thôi Phùng, nhón chân lên nhỏ giọng hỏi: “Hiện tại với ba năm trước đều giống nhau sao?”

Thôi Phùng ôm eo cậu, đáp nhẹ: “Không giống.”

Anh nói tiếp: “Ba năm trước chúng ta trúng thuốc, em vừa khóc vừa sờ anh, sau đó lôi anh tới cửa phòng.”

“Có thể sẽ không giống nhau một chút.” Chu Chúc nhắm mắt lại, dán lên bờ môi anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play