Anh bỗng cười nói: “Anh đã chờ khoảnh khắc này ba năm rồi.” 

[Tuy tôi không nghe thấy họ nói gì, nhưng hành động của họ lại rất rõ ràng.]

[Tay của Chúc Chúc bị sếp Thôi tóm được rồi.]

[Sếp Thôi sẽ không bao giờ buông tay nữa.]

Sau khi ăn xong bữa tối trên tầng thượng của toà nhà, Chu Chúc ăn miếng tráng miệng cuối cùng, đang ngồi trên ghế thẫn thờ. Mà Thôi Phùng đã nắm tay cậu suốt bữa ăn, đến bây giờ vẫn còn đang nắm.

Chu Chúc :) 

Lúc này, người quay phim giơ tay ra hiệu cho họ.

Chu Chúc gật đầu với người đó, người đó mới đi lại gần: “Chúc Chúc, sếp Thôi, Phao Phao đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc ở khách sạn, giành được cơ hội gọi video cho hai người. Cậu bé muốn sử dụng cơ hội này ngay bây giờ.”

“Được.” Chu Chúc muốn thu tay lại nhưng vẫn không được.

Thôi vậy!

Video rất nhanh đã được kết nối.

Phao Phao đang mặc đồ ngủ hình trứng ốp la, ngồi trên giường khách sạn vẫy tay với họ: “Ba?” 

Chu Chúc cũng vẫy tay lại: “Phao Phao.” 

Bé cưng nghe thế, nhìn kỹ lại: “Bố ạ? Sao bố cũng ở đây?”

Cậu giải thích cho bé: “Bố với ba đang cùng nhau làm nhiệm vụ.” 

“Nhiệm vụ gì ạ?” Ánh mắt của Phao Phao rơi xuống đĩa tráng miệng socola mà Chu Chúc chưa ăn hết: “Ba, ba ăn socola!”

“Ăn rồi, ngon lắm.” Chu Chúc lại ăn một miếng, cảm nhận hương vị của món tráng miệng.

Phao Phao: “???”

Cậu ngó lơ biểu cảm của con, hỏi: “Con với các bạn khác có ở với nhau không?” 

“Ưm.” Phao Phao gật đầu, nói: “Coca đang tắm, con tắm xong rồi.” 

Những đứa trẻ khác cũng tới chào hỏi cậu: “Halo, ba Phao Phao. Halo, ngài ma cà rồng.”

Nghe vậy, Chu Chúc hả hê nhìn Thôi Phùng: “Anh vẫn là quý ngài ma cà rồng.” 

Nhưng anh vẫn không để ý chút nào.

Cậu tiếp tục hỏi Phao Phao: “Tối nay con vẫn phải ngủ với mấy bạn khác, ba cũng phải ngủ ở chỗ khác. Ngày mai mấy ba con mình mới có thể gặp nhau. Con có ổn không, Chu Phao Phao kiên cường dũng cảm của ba?” 

“Không sao ạ!” Phao Phao đứng dậy, chỉ cho Chu Chúc xem giường của mình: “Ba, bọn con ghép hai cái giường lại với nhau. Bọn con còn đặt chăn và gối ở cuối giường, kéo thêm ghế sofa chặn ở bên cạnh. Này giống như một lâu đài nhỏ vậy, chắc chắn con sẽ không bị rơi xuống.” 

“Oa, tuyệt vời quá.”

“Đương nhiên rồi.” Phao Phao ưỡn cái bụng nhỏ: “Con bây giờ đã lớn rồi.”

“Vậy sao? Vậy bây giờ con mấy tuổi rồi?”

Phao Phao giơ bàn tay nhỏ ra, nói: “Năm tuổi! Đạo diễn nói biểu hiện của con rất dũng cảm nên đã cho con thêm hai tuổi.”

“Oa, mới một buổi tối đã lớn thêm hai tuổi? Ba nuôi một Tôn Ngộ Không rồi.”

“Đúng vậy! Rất nhanh con sẽ bảo vệ được ba thôi.” Phao Phao nói rồi hỏi lại ba mình: “Vậy bây giờ ba mấy tuổi ạ?”

“Ừm…” Chu Chúc nghĩ một lúc, đáp: “Hai mươi lăm tuổi.”

“Vậy bố thì sao?”

“Con tự tính đi, bố hơn ba bảy tuổi.” 

“Ồ.” Phao Phao đến ngón tay, phát hiện mình không có nhiều ngón tay như vậy, thêm cả ngón chân cũng không đủ nên không thể tính ra.

Chu Chúc cười nhạo cậu bé: “Lớn rồi mà không biết tính toán.”

Thế là Phao Phao đổi chủ đề ngay: “Ba, ba nhanh chóng biến thành ba tuổi đi nhé.” 

“Được thôi, biến thành ba tuổi, con sẽ phải cho ba xem phim hoạt hình, cho ba ăn đồ ăn vặt.”

“Không phải giờ đã là như vậy rồi sao.”

[Ba cháu không phải ba tuổi, nhưng lại như ba tuổi.]

[Phao Phao thật sự rất thích ba nhỉ! Cậu bé rất khao khát được bảo vệ ba.]

Cứ như vậy, hai ba con trò chuyện qua lại một lúc, còn Thôi Phùng thì ngồi bên cạnh nhìn.

Không lâu sau, đạo diễn nhắc nhở bọn họ: “Phao Phao, thời gian sắp hết rồi, còn nửa phút nữa nhé.”

“Vâng ạ.” Phao Phao nghiêm túc nói với Chu Chúc: “Ba ơi, ba phải tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé. Con sẽ đến tìm ba sau.”

“Ok.” Chu Chúc ra dấu ok với bé: “Vậy con cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé, có chuyện gì thì đi tìm đạo diễn, hoặc gọi điện cho ba.”

“Ưm.” Phao Phao nghiêm túc gật đầu, sau đó nhìn Thôi Phùng, suy nghĩ gì đó, quyết định dặn dò bố một câu: “Bố ơi, bố cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé.” 

Thôi Phùng khẽ gật đầu: “Được.” 

Thực hiện: Clitus x T Y T

Mười giây cuối cùng, Chu Chúc với Phao Phao cứ nhìn nhau cười khúc khích.

Bỗng, cậu múc một thìa socola đưa tới camera: “Ồ, ngon quá đi thôi, nhưng Phao Phao lại không được ăn, thật tiếc quá.”

Tức thì, bé muốn sử dụng kỹ năng đầu sắt của mình nhưng lại phát hiện ba không ở bên cạnh nên không thể đụng trúng. Thế là bé nhảy xuống giường, giậm giậm chân.

Đạo diễn vội vàng tóm lấy cậu bé: “Phao Phao, Phao Phao, đừng giận! Đạo diễn mua cho cháu socola nhé…” Anh ta quay lại: “Chúc Chúc, cất ngay đạo cụ của cậu đi!”

Chứng kiến một cảnh như vậy, cậu lại lộ ra nụ cười ác quỷ: “Ai bảo anh mang cả năm đứa đi chứ?”

Vài giây cuối của cuộc gọi, có giọng nói đầy giận dữ của đạo diễn vang lên: “Tắt đi, tắt đi! Tắt nhanh đi!” 

Chu Chúc cười cười, múc thìa tráng miệng cuối cùng rồi ăn mất.

Ngon quá!

Ăn xong, thời gian cũng đã đến, bọn họ chuẩn bị phải nghỉ ngơi rồi.

[Nhanh như vậy đã chín giờ rồi.]

[Không! Mọi người ăn thêm bữa nữa đi!]

[Người đang cười, người đang làm loạn, người đang bất lực nhảy cẫng lên.]

[Ha ha ha ha.]

Thôi Phùng đưa Chu Chúc xuống tầng: “Tầng dưới đã sửa thành khách sạn rồi, sáng sớm mai chúng ta vẫn có thể lên đây ăn sáng.”

“Tuyệt vời!”

Giờ buổi livestream đã tắt, Chu Chúc theo Thôi Phùng về phòng, những nhân viên khác cũng về phòng của mình. Phòng rất lớn, cậu mở tủ quần áo lấy khăn choàng tắm, chuẩn bị đi tắm.

“Em tắm trước, ở thành phố tương lai căn bản chẳng thể tắm sạch được.”

“Ừm.” Anh ở ngoài đợi cậu, nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm truyền đến. May mà Chu Phao Phao không có ở đây, tốt quá đi.

Cậu thoải mái tắm nước nóng, quấn khăn choàng tắm xong rồi từ phòng tắm đi ra. Anh giúp cậu sấy tóc, sau đó anh cũng đi tắm. Mà Chu Chúc đứng trước cửa sổ cao kiểu Pháp, lắc ly rượu vang đỏ trong tay. Thế nên lúc Thôi Phùng từ phòng tắm đi ra, anh trông thấy cảnh tượng này.

Thoáng ngẩn người, anh khẽ nói: “Chúc Chúc, đánh răng xong không được uống coca.”

“....” Chu Chúc cứng họng, ngẩng đầu uống hết coca trong ly rượu vang: “Em cứ uống đó!”

Rồi cậu lại đi đánh răng, còn anh dựa vào đầu giường đọc sách. Đột nhiên Chu Chúc có chút do dự. Tuy rằng, mấy lúc ở nhà, cậu với Thôi Phùng vẫn ngủ cùng nhau, nhưng đều có Phao Phao ở đó, còn bây giờ…

Phao Phao không ở đây nên trong phòng chỉ có hai người. Quá yên tĩnh! Dần dà, bầu không khí cũng có chút lạ lẫm.

Sếp Thôi tắm rửa sạch sẽ ngồi trên giường đợi cậu… Bất giác, Chu Chúc bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, xin lỗi sếp Thôi, cậu không có cố ý đâu. Thế là cậu cứ đứng ngơ ngác ở cửa phòng tắm, khiến Thôi Phùng phải quay đầu sang nhìn cậu.

“Chúc Chúc?” 

“Đến đây, đến đây.” Chu Chúc đi bước nhỏ tới cạnh giường, vén chăn lên, cẩn thận chui vào, cẩn thận mở điện thoại lên, cẩn thận chơi.

Đột nhiên, cậu dừng lại một chút, nói: “Phao Phao không ở đây, em có chút không quen.”

Thôi Phùng đặt cuốn sách trong tay xuống, tắt đèn, quay đầu nhìn cậu, quàng tay qua vai cậu, kéo cậu về phía anh. Thấy cậu đang xem video, anh vừa ôm vừa xem cùng cậu.

Đèn ngủ vẫn còn sáng, hơi lờ mờ.

Chu Chúc có chút không thoải mái, cậu chơi được một lúc thì lật điện thoại lại, đặt ở tủ đầu giường: “Không nghịch nữa, đi ngủ thôi.” 

“Ừm.” Thôi Phùng vẫn ôm cậu, ngửi mùi thơm trên tóc cậu, nhắm mắt lại.

Cậu khó khăn xoay người, nói: “Sếp Thôi à, anh ôm em chặt quá đấy, em không lật người được.” 

Vì vậy anh thả lỏng cái ôm một chút. Dẫu thế, Chu Chúc đã bị anh ôm đến nỗi người hơi nóng, cậu hơi giãy giụa, nhưng vẫn ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, Chu Chúc ngái ngủ, tưởng Phao Phao đang nằm bên cạnh, vô thức đưa tay ra nhéo bụng bé.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

“Phao Phao, cho ba bóp nhé.”

Tức thì, Thôi Phùng mở mắt, khàn giọng đáp: “Không phải Phao Phao, mà là bố của Phao Phao.”

“Ồ…” Chu Chúc hãy còn đang ngái ngủ, đáp bừa: “Cũng được, cho em bóp đi, nhanh lên.”

Thôi Phùng nghe thế thì nhếch mép cười, anh cúi đầu hôn lên tóc cậu.

Sáng sớm hôm sau.

Chu Chúc từ từ tỉnh dậy, đột nhiên cậu phát hiện tay mình đang chạm vào chỗ không ổn. Vừa mở mắt ra, cậu đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc. Tuy Thôi Phùng đang nhắm mắt, nằm ngủ cạnh cậu, nhưng áo ngủ của anh… Nó đã bị cậu cởi ra từ lúc nào, lộ ra một phần ngực, mà tay cậu vẫn đang nhéo cơ bụng anh.

Ôi không!

Chu Chúc vội vàng thu tay lại, xin lỗi, cậu không cố ý đâu. Cậu đánh vào tay mình, cái tay quỷ quái này, dám khinh nhờn sếp Thôi.

Cậu vươn tay, khua loạn trước mặt Thôi phùng để xác nhận anh vẫn chưa tỉnh lại. Sau đó cậu lấy hết dũng khí, đưa tay khép áo ngủ của anh, muốn giúp anh mặc lại áo.

Chỉ cần trước khi Thôi Phùng tỉnh giấc, cậu mặc quần áo tử tế cho anh thì mọi chuyện xem như chưa xảy ra. Thế nhưng, cậu vừa nhấc áo ngủ của anh lên thì anh liền mở mắt.

“Chúc Chúc, em làm gì thế?” Ánh mắt Thôi Phùng rơi trên tay cậu.

“Em muốn mặc lại quần áo cho anh, anh đúng thật là…” Chu Chúc ngay thẳng chính trực nói: “Thật là hư hỏng, mới sáng sớm đã câu dẫn người khác rồi!”

Nhưng đôi mắt anh lại lộ ra vẻ không tin tưởng, anh lên: “Rốt cuộc là mặc quần áo hay cởi quần áo?”

“Đương nhiên là mặc quần áo rồi, anh đang nghĩ gì thế?” Chu Chúc kéo áo choàng tắm của anh về phía trước, che thân lại cho anh: “Ở ngoài không được như vậy, càng không được để cho người khác thấy.”

“Chỉ cho Chúc Chúc xem thôi….”

Nhưng Thôi Phùng chưa nói xong, dây áo trong tay cậu đã bị cậu làm đứt.

Chu Chúc ngây ngốc tại chỗ, trong tay chỉ còn lại một đoạn dây áo: “...”

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Xong rồi, không thể giải thích được nữa rồi!! Nhưng cậu thật sự muốn giúp sếp Thôi mặc áo mà, cậu không hề muốn cởi quần áo của anh.

Bây giờ cậu lập tức quỳ xuống, ôm đùi sếp Thôi nói như vậy thì anh ấy có tin không?

Chu Chúc ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của anh. Có vẻ là không được, ánh mắt anh nhìn cậu tràn đầy vẻ “tôi đã hiểu rõ”.

“Anh biết rồi.”

“Anh biết cái rắm!” Chu Chúc xoay người ngồi dậy, vươn vai: “Anh tỉnh táo lại đi! Em vô tội! Em không muốn cởi quần áo của anh đâu! Em cũng không biết cái áo này lại mỏng manh như vậy!”

Cách một cái chăn, cậu đang ngồi lên người Thôi Phùng, đè lên vai anh. Tuy nhiên, có gì đó không đúng lắm thì phải. Cậu thậm chí không nhớ rõ nữa.

Thôi Phùng cầm chiếc điện thoại di động trên đầu giường, nhìn thời gian trên đó: “Chúc Chúc, bây giờ là bảy rưỡi rồi, đến không kịp nữa, buổi tối hẵng quay lại đi.” 

Chu Chúc: “...”

“Em đã nói rồi, em không có.” 

“Ừm.” Thôi Phùng xoay người ngồi dậy, xoa xoa đầu cậu: “Muốn đi tắm không?”

“Không cần!”

Chu Chúc tắm rửa một lát rồi đẩy cửa bước ra ngoài, mặt cậu đỏ bừng, hung dữ đi lên tầng.

Cậu ngồi xuống xua xua tay: “Mang cho tôi thứ đắt tiền nhất của chỗ này ra đây, sếp Thôi thanh toán!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play