Buổi tối, ở tòa nhà của tập đoàn Thôi thị, các nhân viên khác đã tan làm rồi.

Chu Chúc đi vào tòa nhà, nhấn nút thang máy, tới khi bước vào thang máy, cậu phàn nàn một phen: “Tại sao nơi này lại là nơi có ý nghĩa nhất đối với tôi chứ? Tôi không thể đến công ty trước đây của mình sao?” 

Người quay phim đi cùng cậu nói: “Công ty giải trí trước đây của anh đã tan làm rồi, bọn họ không muốn tăng ca.” 

“...” Chu Chúc nghe vậy thì cứng họng: “Vậy tôi sẽ đến sân khấu tuyển chọn trước khi tôi ra mắt.”

“Sân khấu đã bị phá bỏ từ lâu rồi, không có tiền xây lại.” 

“...” Chu Chúc không nói được gì: “Vậy chỉ có mình sếp Thôi sẵn sàng tăng ca à?” 

Người quay phim gật đầu: “Đúng vậy. Năm nay anh mới hai sáu tuổi, Phao Phao mới ba tuổi, không phải gần đây chuyện quan trọng nhất với anh là “bồi dưỡng tình cảm chồng chồng” hay sao? Chồng cũng là một phần quan trọng của cuộc sống, đừng ngại thừa nhận điều này.” 

“Có lý.” Chu Chúc vươn vai, nói: “Vậy thì bồi đắp tình cảm thôi nào, chồng yêu của tôi…”

Cửa thang máy từ từ mở ra, họ đã đến phòng làm việc của giám đốc ở tầng cao nhất. Phòng làm việc rộng lớn, có vách ngăn bằng gỗ, mà chồng yêu của cậu đang ngồi trước bàn làm việc, nghe thấy giọng cậu thì chậm rãi ngẩng đầu lên.

Ngay lúc đó, Chu Chúc ngây người tại chỗ: “Ơ…”

[Ha ha ha ha.]

[Chồng yêu của cậu sống lại rồi này, đang đợi cậu đó.]

[Chúc Chúc lại tự vả rồi.]

[Chúc Chúc đáng yêu thật! Sao sếp Thôi có thể nhịn không xông tới được nhỉ?]

Vài giây sau, Chu Chúc dần tỉnh táo lại, lặng lẽ bấm nút thang máy: “Tôi nghĩ mình nên rời đi.” 

Nhưng người quay phim lại nhấn nút dừng thang máy, không cho cậu vào: “Cậu đi đi! Nhanh lên!” 

[Cám ơn anh quay phim.]

[Tôi đang ship CP: CP của tôi, phía bên kia làm ơn… nhanh lên! Đừng lề mê nữa! Qua đây mau! Ôm cậu ấy! Hôn cậu ấy cho tôi!]

Thế là Chu Chúc bị ép ra khỏi thang máy, đi tới trước mặt Thôi Phùng.

“Sếp Thôi, muộn thế này anh vẫn ở công ty tăng ca à?”

“Ừm.” Thôi Phùng đáp lại: “Có một bản báo cáo anh vẫn chưa đọc xong.” 

Cậu tự nhiên đi đến cạnh anh, ngồi xuống tay vịn ghế của ông chủ, mà Thôi Phùng cũng tự nhiên vong tay qua eo cậu. Sau đó, cậu vươn tay ấn phím chuột, bấy giờ màn hình máy tính hiện lên một trang web.

Chu Chúc đọc to từng chữ: “Chương trình “Cục cưng xuất phát lần nữa nào” phát sóng trực tiếp tập sáu, lên sóng cùng vợ nên chú ý điều gì, tổ chương trình có cho phép mặc vest lúc lên sóng không?”

Đọc xong, cậu quay sang nhìn Thôi Phùng: “Hửm?” 

Đây là báo cáo anh đang xem?

“Quảng cáo vớ vẩn thôi.” Thôi Phùng giữ tay cậu lại, mặt không biến sắc tắt trang web.

[Sếp Thôi quyền lực nhất giới kinh doanh, vì muốn quay chương trình với chồng mà anh đã bỏ ra rất nhiều rồi.]

[Đôi chồng chồng này sao không coi ai ra gì vậy? Chúc Chúc sao cậu lại ngồi lên tay vịn? Sếp Thôi, tay anh đang làm gì đấy? Một tay ôm eo, một tay sờ tay đúng không?]

[Đây là chương trình trẻ em thật à? Tôi phải xem lại tiêu đề livestream này.]

[Không sai! Đây là chương trình trẻ em đó! Trẻ em đâu? Chúng đang ngủ kia kìa!]

[Đôi chồng chồng này ngọt ngào quá!]

Thình lình, Chu Chúc hỏi: “Vậy bây giờ anh có tiếp tục xem báo cáo không?”

Thôi Phùng tắt máy tính, đáp: “Anh đã đặt chỗ trước ở nhà hàng rồi.”

“Được.” Chu Chúc đứng dậy, rất tự nhiên cầm chiếc áo vest trên lưng ghế của anh mặc vào người: “Đi thôi.” 

Vì từ thành phố tương lai trở về nên còn hơi lạnh, cậu phải mặc đồ của chồng. Sau đó, hai người đi thang máy xuống tầng.

Chu Chúc hỏi: “Tổ chương trình có nói gì nữa không?” 

Thôi Phùng ga lăng chặn cửa thang máy cho cậu, trả lời: “Họ nói tập này chúng ta tự hành động.” 

“Vậy chúng ta cần làm gì?” 

“Ra ngoài hẹn hò.” 

“...” Thẳng thắn đấy, sếp Thôi!

[Ra ngoài hẹn hò! Tôi đồng ý!]

[Cảm ơn đạo diễn, cám ơn tổ chương trình!]

Chu Chúc lại hỏi: “Vậy Phao Phao thì sao? Phao Phao đang ở đâu?”

Thôi Phùng vẫn trả lời: “Nó đang ở cùng với mấy bạn nhỏ khác, đang ở khách sạn của tập đoàn rồi, ngày mai sẽ một mình thực hiện nhiệm vụ.”

Dẫu vậy, cậu có hơi không yên tâm: “Nhưng nó mới có ba tuổi thôi.” 

Anh điềm nhiên đáp: “Lúc anh ba tuổi đã….”

Nào ngờ, cậu cướp lời: “Tự học lập trình, trở thành hacker số một thế giới; tự mình học giao dịch chứng khoán, trở thành con sói đứng đầu phố Wall; tự học bắn súng, trở thành đại ca xã hội đen. Thôi Phùng ba tuổi là thiên tài trời sinh, đến cả con ruột Thôi Phao Phao cũng không thể sánh bằng.” 

Thực hiện: Clitus x T Y T

Chợt, Thôi Phùng hắng giọng: “Cũng không khoa trương đến thế đâu.” 

Nghe thế, Chu Chúc cau mày đáp trả: “Vậy anh còn nói?”

Anh ôm eo cậu dỗ dành: “Nó sẽ thích chơi với những bạn khác thôi.” 

[Vừa từ phòng livestream bên cạnh về.]

[Quả thật, Phao Phao đang thích ứng với việc sống tập thể. Cậu bé đang ăn điểm tâm với những bạn nhỏ khác, sau đó theo thứ tự đi tắm, từng người tắm một.]

[Bây giờ cậu bé đang cùng đạo diễn học chữ, vì lớn lên không thể mù chữ được, đạo diễn đang bị bé hỏi đến mức sắp ngốc luôn rồi.]

[Tôi rất hài lòng với chương trình này, trừ một điểm! Chúc Chúc với Phao Phao tách ra rồi, bây giờ tôi phải vừa bật TV vừa mở điện thoại để xem hai phòng livestream đây! Mắt tôi đang bận quá trời quá đất đây!]

Đúng lúc này, thang máy tới.

Chu Chúc và Thôi Phùng ra khỏi thang máy. Anh là người lái xe, còn cậu ngồi ghế phụ, và anh quay phim ngồi ghế sau.

[Góc nhìn của tôi.] ( truyện đăng trên app TᎽT )

[Rất tốt, có cảm giác nhìn lén.]

Lúc đó, cậu thuần thục lôi đồ ăn vặt trong xe ra, xé bao nhét vào miệng: “Thành phố tương lai sắp làm em nghẹn chết rồi, em đã ăn khoai tây mấy ngày nay.”

Mà Thôi Phùng đang tập trung lái xe, nghe vậy thì đáp lại một tiếng: “Anh định mời chương trình trà sữa, như vậy em cũng có thể uống một chút, nhưng bọn họ không uống, chỉ đành ship gà nướng tới đó.”

Thình lình, anh quay phim yếu ớt lên tiếng: “Sếp Thôi, ai nói không uống vậy?”

Thôi Phùng cũng trả lời: “Đạo diễn, anh ta nói tất cả người trong tổ chương trình, đa phần đều không uống.”

Chu Chúc quay lại nhìn, rất nhanh đã hiểu ra.

“Đạo diễn lại nói dối.” Cậu giơ móng vuốt ra, mắng: “Ngày mai em sẽ hành chết anh ta.” 

Đến cả người quay phim cũng gật đầu: “Hành chết anh ta!!” 

Bấy giờ, đạo diễn đang ở cùng bọn trẻ trong khách sạn đột nhiên thấy lạnh sống lưng.

Thình lình, Chu Chúc quay đầu lại, chớp chớp mắt nhìn Thôi Phùng không nói gì. Hành động này làm anh cảm thấy mặt nóng lên, hỏi cậu: “Chúc Chúc, sao vậy?” 

“Không có gì.” Cậu cười nói: “Em chỉ đang dùng ánh mắt cảm ơn với sếp Thôi thôi.” 

Nghe cậu nói vậy, sếp Thôi chỉ đành hắng giọng một tiếng, lấy lại bình tĩnh tiếp tục lái xe.

[Chúc Chúc thật giỏi tán tỉnh!!]

[Tôi phần nào hiểu được tại sao sếp Thôi lại yêu Chúc Chúc rồi.]

[Chúc Chúc ngày nào cũng dùng ánh mắt này nhìn thì ai mà chịu nổi được?]

[Chúc Chúc thích một người, ngay cả ánh mắt cũng nói thích nữa. Mà sếp Thôi đã cố gắng kiềm chế bản thân, chỉ dám dùng hành động để biểu lộ. Nếu là hai người siêu nhàm chán hoặc hai người có biểu cảm siêu lố, vậy thì chắc chắn không thể bổ sung cho nhau được.]

Đến nhà hàng, cả nhóm đi thang máy lên tầng cao nhất. Mà Thôi Phùng đã đặt trước mấy bàn, các nhân viên ai cũng có phần.

Lúc này, nhân viên phục vụ dẫn họ về chỗ ngồi: “Mời đi lối này, tối nay toàn bộ sẽ do sếp Thôi thanh toán.”

Rồi Thôi Phùng dẫn Chu Chúc về chỗ, họ đến chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, lại giúp cậu kéo ghế. Cậu ngồi xuống, mỉm cười với anh: “Cảm ơn anh.” 

Thôi Phùng không đáp lại, ngồi xuống đối diện cậu.

Bàn của nhân viên hơi xa chỗ họ ngồi, do đó người quay phim đã đặt máy quay vào giữa những bông hoa, chuẩn bị dùng bữa.

Dẫu sao bữa này cũng là sếp Thôi mời, phải ăn nhiều một chút.

[Vậy chúng ta đang ở góc nhìn của một con ruồi?]

[Bữa tối dưới ánh nến, hú hú, cặp chồng chồng trẻ lãng mạn, hú hú.]

[Có hơi xa một chút, hú hú.]

[Còn món ăn thì sao, tôi muốn xem món ăn.]

[Tôi chẳng nghe thấy gì cả, họ đang nói gì thế?]

Trong lúc chờ phục vụ mang đồ ăn lên, Chu Chúc chống cằm, tiện tay bứt mấy cánh hoa hồng trên bàn ăn, vừa hay có ánh nến mờ ảo chiếu vào sườn mặt cậu.

Bỗng, Thôi Phùng nói: “Anh đã muốn đưa em đến ăn ở đây từ lâu rồi, nhưng Phao Phao ở đây nên mãi không đưa em tới đây được.”

Nghe vậy, cậu chớp chớp mắt cười nói: “Anh phân biệt đối xử với Phao Phao!”

Nhưng mặt mày anh chẳng thay đổi tí gì, tiếp lời: “Ở đây không có ghế trẻ em.” 

“Ồ.” Chu Chúc vẫn chống cằm, chớp chớp mắt hỏi: “Ở đây có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”

Cậu vẫn không nhớ được những chuyện trước đây.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Anh đáp: “Lúc chúng ta kết hôn ở nước ngoài sinh ra Phao Phao, có một buổi tối, em đang ngủ, đột nhiên em khóc trong lòng anh, đáng thương lắm.”

Chu Chúc khó hiểu, hỏi lại: “Tại sao?”

Thôi Phùng tiếp tục nói: “Em nói em rất tham ăn, em muốn ăn đồ ăn của nhà hàng này.”

“...” Chu Chúc nghẹn lời: “Đúng là em mà.”

“Anh đã nhờ trợ lí mời đầu bếp của nhà hàng này về nấu cho em, nhưng hôm sau người ta mới đến được, thế là em lại khóc.”

Vẻ mặt Chu Chúc càng ngày càng khó hiểu: “Yêu cầu của Chu Phao Phao nhiều quá rồi.” 

Lúc này, Phao Phao đang ở khách sạn: Hắt xì!

“Lần đó thật sự không còn cách nào. Em không thích hợp đi máy bay, xây dựng một nhà hàng cũng cần có thời gian, nên anh chỉ đành nói với em đợi đến lúc về nước sẽ tới đó ăn cơm.” 

“Em vừa khóc vừa nói muốn chiếm toàn bộ tầng trên, biến tầng dưới thành khách sạn, ngủ dậy là sẽ lên tầng ăn cơm.” 

“Nhưng sau đó…” 

Tới đây thì Chu Chúc không tiếp lời nữa. Vì sau đó bọn họ ly hôn. Thôi Phùng gặp tai nạn giao thông, còn cậu bị cuốn vào vòng xoáy thời gian. Và đến giờ, cậu vẫn không nhớ ra những chuyện đã xảy ra trước đây.

Chu Chúc cúi đầu, nghịch hoa hồng trong bình hoa. Đúng lúc này, Thôi Phùng giơ tay ra, đầu ngón tay anh chạm vào cánh hoa.

Bấy giờ cậu đang ngẫm nghĩ, đột nhiên lên tiếng: “Xin lỗi anh.” 

“Không cần xin lỗi, đó không phải lỗi của em.” Nắm lấy tay cậu, anh nói bằng giọng dịu dàng: “Đây là lỗi của anh, anh không bảo vệ tốt cho em.” 

Dù đã ba năm trôi qua, dù Chu Chúc không thể nhớ được gì nữa, nhưng Thôi Phùng vẫn thực hiện những gì đã đồng ý với cậu.

Ngay lúc này, phục vụ đẩy xe đồ ăn tới.

“Xin chào, món ăn của các vị tới rồi. Đây là món điểm tâm khai vị…”

Thế là, Chu Chúc khịt mũi muốn rút tay lại, nhưng anh lại giữ chặt không chịu buông.

Chu Chúc: “???”

“Thôi Phùng, anh bỏ tay em ra… em không có tay ăn cơm…” 

“Như vậy cũng có thể ăn.” 

“Bỏ tay ra, bên đó vẫn đang quay đó!”

“Không thả.” Thôi Phùng thuần thục dùng tay trái múc món khai vị socola ngọt ngào trong đĩa, chia một nửa vào đĩa của Chu Chúc: “Một phần quá ít, hai phần lại quá nhiều, em ăn một phần rưỡi đi.” 

Cậu tức giận nhìn anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play