[Ôi, ôi… Cảm động quá! Mọi người đều tới rồi!!]

[Mấy vị đại ca đúng thật là đại ca! Hắn chỉ có hai người em giúp canh cửa, mà những người khác thì đang chăm chú làm việc ở bên ngoài.]

[Ban ngày, Ý Mễ và Coca tuyên truyền khắp nơi, nói rằng người máy muốn tiêu diệt bọn họ. Nhưng những người khác đều không tin, còn cho rằng bọn nhỏ là đồ ngốc.]

[Nào ngờ, buổi tối mấy người máy đã tới rồi.]

[Thế giới này vẫn đáng để cứu vớt!]

Bộ đàm phát ra tiếng cảnh báo chói tai: “Phát hiện vật thể không xác định! Vật thể không xác định đang tới gần! Kích hoạt cảnh báo cấp độ một!”

Đại ca lặng lẽ tháo xuống kính râm ra, cất vào trong túi, giơ tay lên vỗ nhẹ nhàng: “Đi theo ta! Yểm trợ cho bọn họ!”

Nhưng không có ai nghe lời đại ca, bọn họ đã chạy đi trước giúp lũ động vật nhỏ chuyển hướng đèn pha đi rồi.

Phao Phao: “Ba ơi, con tha thứ cho ông bán khoai tây đó.”

Coca cũng gật đầu: “Anh cũng vậy.”

“Đi thôi, bây giờ không phải lúc để cảm động, chúng ta phải đi tới tòa thành của người máy.”

“Đi, chia nhau ra hành động.”

“Được.”

Các gia đình phân nhau chạy đi, nhưng tất cả bọn họ chỉ có một mục tiêu…

Đó là tòa thành người máy!

Mà lũ người máy bị đánh thức bởi báo động, chúng bèn điều động tất cả các người máy, dù đang bay trên trời hay chạy trên mặt đất đều phải lên đường trấn áp thành phố ngầm.

Chu Chúc kéo theo Phao Phao, cố gắng đi về phía trước.

“Ba ơi, ông lão bán khoai tây bị bắt rồi.”

“Không được quay lại, chạy mau! Chỉ cần phá hỏng tòa thành của người máy, bọn họ đều sẽ được cứu.”

“Vâng ạ.”

Phao Phao bật khóc, vừa lau nước mắt vừa chạy về phía trước.

[Quả là một khung cảnh hoành tráng!]

[Tôi tự hỏi tại sao đoàn làm phim lại nghèo đến vậy. Bữa tối hôm qua còn không có đùi gà, hóa ra đã tiêu hết tiền vào đây rồi!!]

[Phao Phao khóc tôi cũng khóc theo luôn!]

[Tôi đang khóc đây nè! Hãy để tôi làm ngập tòa thành của người máy đi!!]

[Đây rõ ràng là phim dành cho trẻ em chứ không phải phim khoa học viễn tưởng.]

[Tôi là lính cứu hỏa, tôi sẽ lái xe phun nước vào tòa thành của người máy ngay bây giờ.]

[Còn tôi là Ultraman Tiga, tôi sẽ bay tới cứu bọn họ!]

Trên đường, người máy càng ngày càng nhiều, Chu Chúc cùng Phao Phao vừa đi vừa dừng lại, không ngừng tìm người yểm trợ.

Đột nhiên, Chu Chúc mở nắp thùng rác bên lề đường đội lên đầu, đồng thời rút ra một túi rác sạch đội lên đầu Phao Phao.

“Không sao, người máy sẽ không vứt rác.”

“Vâng.” Phao Phao nghe lời, ngoan ngoãn chui vào túi đựng rác.

Thế rồi, hai “bịch rác” ở trên đường phố chạy như điên. Và lạ thay, quân đội người máy lại không phát hiện điều gì khả nghi.

[Phao Phao, Chúc Chúc là hai bịch rác nhỏ.]

[Tôi lại vừa khóc vừa cười nữa rồi!]

[Phao Phao rất giống như túi rác bị thổi bên đường ha ha ha…]

Cuối cùng, hai người đã vào tòa thành người máy.

“Ba ơi…”

“Mau vào trong đi.”

Cậu vứt cái nắp thùng rác sang một bên, mà nhóc cũng bỏ túi rác đen đi, sau đấy hai người vụt vào tòa thành.

Đã có người đến sớm hơn bọn họ, đấy là Quý Dao và Coca. Nhưng họ bị người máy chặn ở lầu ba, không thể đi lên được.

Thế rồi, Coca đập vỡ hết bóng nước trong tay, nhưng lũ người máy vẫn tiếp tục lao tới đây.

Vì vậy, cậu bé bèn ngăn bọn họ lại: “Phao Phao, em mau chạy lên phía trên! Anh sẽ ngăn bọn họ lại!”

Thực hiện: Clitus x T Y T

“Vâng.” Với ưu thế từ thân hình, Phao Phao chui từ phía dưới người máy, xông lên cầu thang.

Mà anh quay phim suýt chút nữa đã mất dấu cậu bé.

Tới lầu năm, lại có một đám người máy chạy ra ngăn bọn họ.

Rồi Phao Phao đập mấy cái bóng nước, tiếp tục đi về phía trước.

Không lâu sau, những người bạn khác cũng đuổi kịp bọn họ.

“Mau!”

“Ba em vẫn ở dưới, chúng ta phải ném mấy quả bóng nước vào trung tâm điều khiển của bọn chúng.”

“Được.”

Không biết đã leo cầu thang được bao lâu, rốt cuộc thì đám trẻ cũng tới được tầng cao nhất.

Ở đó có một cái đèn đỏ là trung tâm điều khiển. Các bé con lập tức tháo những quả bóng nước nhỏ treo trên người, ném vào trung tâm điều khiển.

Coca thậm chí còn nhổ nước miếng vào đó: “Nước miếng cũng là nước!”

Những người bạn khác: ???

[Ha ha ha ha ha…]

[Không ổn rồi… Nhanh quá, nãy giờ tôi vừa khóc vừa cười, chịu không nổi nữa rồi!!]

Bỗng, trung tâm điều khiển phát ra tiếng cảnh báo chói tai.

“Cảnh báo, cảnh báo! Thiết bị đang bị hủy hoại. Tất cả người máy đang bị hỏng… chương trình sẽ bị hủy trong vòng mười giây…”

“Mười, chín, tám…”

Lúc này, tổ tiết mục hô to: “Chạy mau! Người máy sắp nổ rồi!”

Nghe vậy, nhóm nhóc con hoảng sợ, nhanh chóng chạy xuống dưới lầu.

“Ba ơi! Chạy mau!”

Cùng lúc, các ba ở dưới lầu hô to: “Ý Mễ, mau mở kho báu ra!”

“Vâng!”

[Màn hình lại đen rồi.]

[Tôi biết mà, một tuần đã kết thúc.]

[Tất cả mọi người đều được cứu à? Hay giờ chiếu một chút về ông lão bán khoai tây đi!!!]

Màn hình rung lắc một hồi rồi tiếp tục sáng lại.

Mà cửa sổ trên cùng của tòa thành người máy đang tỏa ra làn khói đen cuồn cuộn.

Tất cả người máy đều bị đóng băng tại chỗ, bấy giờ đại ca lại lặng lẽ đeo kính râm vào.

Tuần thứ năm.

Quay xong ở thành phố tương lai thì trời đã tối.

Tổ tiết mục đã chuẩn bị xe và đóng gói đồ đạc qua đêm để đưa bọn họ đến địa điểm quay phim tiếp theo.

Lần này có vẻ rất khác so với trước đây. Lũ nhóc con không ngồi trên xe cùng ba, thay vào đó lại ngồi trên một chiếc xe riêng, còn năm vị phụ huynh thì ngồi trên một chiếc xe khác.

Mà lũ nhóc con vẫn còn đang sợ hãi.

“Đạo diễn, chúng ta thành công rồi sao?”

“Đương nhiên, các con thành công rồi.”

“Tất cả mọi người đều không bị tiêu diệt?”

“Không sai, các con lợi hại nhất.”

Nghe vậy, bọn nó mới thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, Phao Phao hỏi: “Ba em đâu? Sao lại không thấy ba em? Ba em bị nổ chết rồi sao?”

Nhóm bạn: ???

[Phao Phao chắc sẽ không dám nói như vậy đâu.]

[Vừa lên tới nơi đã hỏi ba mình có bị nổ chết không. Đúng là chỉ có con đó! Chu Phao Phao!]

Đạo diễn cười nói: “Không có, ba con không có vấn đề gì, tất cả phụ huynh đều không sao hết. Tuy nhiên, khi kho báu được kích hoạt các con và ba mẹ không ở cùng nhau nên mọi người đã bị kho báu đưa đến những nơi khác nhau.”

“Vậy phải làm sao đây?”

“Con không tìm thấy ba.”

Coca vươn tay về phía đạo diễn: “Có thể cho chúng cháu mượn điện thoại không? Cháu sẽ gọi điện thoại cho bọn họ.”

“Không được.” Đạo diễn cười: “Bởi vì tiết mục cuối cùng đã bắt đầu rồi!”

Sau đấy, bọn họ vẫn tiếp tục phát sóng trực tiếp…

[Vì lũ nhóc con không ở cùng với ba khi kho báu được kích hoạt, nên mặc dù được chuyển về thời hiện đại nhưng mọi người đã bị chuyển đến những nơi khác nhau.]

[Ngoài ra, kho báu chỉ có thể chịu được sáu lần chuyển đổi thời gian và không gian, vì vậy đây là chuyến du hành cuối cùng.]

“Chỉ cần tìm được ba, chúng ta sẽ chiến thắng sao?”

[Tất nhiên là không, kho báu đã nguyền rủa tất cả các con trước khi phát nổ.]

[Mà cái gọi là nguyền rủa chính là…]

“Sẽ không thấy ba nữa?”

[Không, không, không! Tất nhiên không có đơn giản như vậy.]

“Vậy là tốt rồi.” Phao Phao vỗ ngực, chỉ cần cậu bé vẫn tìm thấy ba là tốt rồi.

Vì trên thế giới này, trừ việc “không tìm thấy ba” thì không có gì đáng sợ.

[Và cái gọi là nguyền rủa chính là mấy con sẽ từ từ lớn lên.]

Coca nghi hoặc: “Dù sao bọn con cũng lớn lên mà.”

“Đúng rồi, cái này mà cũng tính là nguyền rủa sao? Tớ còn tưởng rằng chúng ta không bao giờ lớn lên được.”

“Đạo diễn, chú không cần nói nhỏ đâu ạ, con nghe không rõ lắm.”

“…”

[Thế này nè… vốn dĩ mỗi năm tụi con sẽ được một tuổi đúng không? Nhưng giờ tụi con sẽ được thêm nhiều nhiều tuổi hơn nữa đó.]

“Đến năm mười tám tuổi vẫn có thể lớn sao?” Phao Phao biết rằng, người bình thường chỉ cần đủ mười tám tuổi là có thể ra ngoài đi làm rồi.

[Không những là mười tám tuổi, cũng có thể là hai mươi tuổi hay ba mươi tuổi.]

[Nhưng trong lúc các con lớn lên, ba của các con…]

[Sẽ không ngừng thu nhỏ, cho đến khi cả hai bằng nhau.]

Lũ nhóc con nghe thế, khiếp sợ ra mặt: “Bọn con sẽ nhỏ bằng nhau ư?”

“Vậy con sẽ chăm sóc ba của con!”

Phao Phao và Coca liếc nhau: “Chúng con vẫn luôn phải chăm sóc ba, cũng không có gì thay đổi lắm.”

Rồi nhóc Phao Phao suy nghĩ: “Khi ba con ba tuổi, con sẽ tranh giành đồ ăn vặt với ba giống như ba đã làm với con, ôm ba ngủ và xoa bụng ba con. Làm ba thật tuyệt!”

"Được rồi. Các vị phụ huynh đã sẵn sàng chưa?" Đạo diễn hỏi: "Chúng ta sắp bước vào cuộc sống trưởng thành rồi." ( truyện trên app T Y T )

“Đã sẵn sàng!”

Xe dừng trước một khách sạn.

"Trạm dừng chân đầu tiên trong cuộc đời trưởng thành của các con là trải qua đêm nay một mình trong khách sạn. Khi trưởng thành thành công, tuổi các con sẽ tăng lên, như vậy sẽ có cơ hội nói chuyện điện thoại với ba mình."

“Này dễ như ăn bánh!” Xe dừng lại hẳn, mà bên ngoài đã có người giúp họ lái xe. Coca nhảy ra khỏi xe trước: “Đi thôi nào người lớn!”

“Vậy ba của con sẽ ở đâu?”

“Đạo diễn vừa rồi nói, bọn họ ở chỗ khác.”

“Không sao hết, chúng ta cùng nhau ở một đêm, bồi bổ tinh thần, ngày mai sẽ đi tìm bọn họ.”

“Được.”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Dĩ nhiên, ban tổ chức không thể để bọn nhóc ở một mình trong khách sạn. Nên mỗi nhóc con đều có một camera man, hai trợ lý, còn có người hướng dẫn và bảo mẫu đi cùng.

Sau khi quay nhiều tập, bọn nhóc đã quen với những cô chú này từ lâu.

Lũ nhóc con nắm tay nhau, đi vào khách sạn.

“Ba không ở đây, chúng ta phải tự chăm sóc bản thân.”

“Không sai, bồi bổ tinh thần, ngày mai đi tìm bọn họ.”

Cùng lúc đó, các ba cũng bị bịt mắt đưa lên những chiếc xe khác nhau.

Bấy giờ, Giang Ý Thành hỏi: “Chúng ta phải đi đâu đây?”

Lưu Quần Tiên cười nói: “Chắc chúng ta sẽ không bị bán đấy chứ?”

Ông Quýt cũng cười: “Lại sắp được một tuần nữa rồi?”

Lúc đó, Chu Chúc và Quý Dao đang làm ầm lên ở trong xe: "Tôi muốn làm lớn chuyện à? Bộ nghĩ tôi muốn làm lớn chuyện lên chắc! Bọn trẻ đâu rồi? Không phải chúng ta đã cứu thế giới thành công rồi sao? Tại sao còn bị nhốt nữa chứ?" 

Người cầm máy quay đi theo bọn họ mới lấy ra tấm thẻ và giới thiệu: "Các bạn đã bị kho báu đưa đến những nơi khác nhau trong thành phố hiện đại, thêm nữa các bạn bị kho báu nguyền rủa."

Chu Chúc nghe vậy, cắn răng mắng: “Kho báu chết tiệt!”

“Từ giờ trở đi, tuổi tác của mọi người sẽ giảm bớt, nếu tuổi tác giảm xuống không, các bạn sẽ biến mất khỏi thế giới này.”

“Nếu muốn giữ lại tuổi tác, được nhìn thấy người nhà, thì cần phải làm theo lời nhắc và bắt đầu lại cuộc sống của mình.”

"Nhiệm vụ đầu tiên, quay trở lại nơi có ý nghĩa nhất đối với bạn và qua đêm ở đó."

Người đi theo quay phim vừa dứt lời, xe cũng dừng dại.

Giang Ý Thành cùng Lưu Quần Tiên đến phim trường quay chụp trước, bọn họ là đạo diễn và diễn viên, đối bọn họ đây chính là nơi có ý nghĩa nhất.

Ông Quýt tới trường trung học năm xưa ông làm việc. Nhân lúc học sinh đang chuẩn bị ngủ, ông cần phải lấy đèn pin để kiểm tra giường.

Mà Quý Dao đi tới phòng thu âm của cậu ta, người nhỏ nhất, nghịch ngợm nhất, ra mắt sớm nhất cũng là cậu ta.

Chu Chúc đành phải ngẩng đầu lên, nhìn dòng chữ trên đỉnh tòa nhà “tập đoàn Thôi thị”.

“Chúc Chúc, chương trình còn cố ý chuẩn bị cho cậu một người bạn đồng hành, người bạn đó đang ở trên tầng chờ cậu đó.”

Chu Chúc :)

Vậy mà cũng nói là tìm à? Cậu nghĩ bằng mấy ngón chân cũng biết đó là ai.

“Chúc Chúc quá ngây thơ, giảm một tuổi còn hai mươi lăm.”

Chu Chúc: ???

Nếu còn giảm nữa thì cậu sẽ biến mất đó!

Hết cách rồi, cậu chỉ có thể đi vào tòa nhà tập đoàn Thôi Thị, vào thang máy, đi tìm Thôi Phùng.

[Hoan nghênh các bạn đến với “Cục cưng xuất phát lần nữa nào” tập cuối cùng!]

[“Con đã trưởng thành, ba thì nhỏ lại”!]

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play