Phao Phao đứng trước bồn rửa rau, kì kì cọ cọ củ cà rốt trông giống hệt mình.

A——ghét chết mất thôi! Ba đáng ghét!

[Phao Phao à, vỏ cà rốt bị nhóc kì rách rồi kìa!]

[Không thể chấp nhận sự thật rằng mình trông rất giống một củ cà rốt!]

Coca và Quýt ở bên cạnh cũng đang rửa rau.

Coca nhỏ giọng nhắc nhở cậu bé: “Phao Phao, rửa rau không cần mạnh tay như thế.”

“Em biết ạ!” Phao Phao nghiến răng, sức mạnh của kẻ phản diện nhỏ bé!

Quýt hỏi: “Em rất ghét cà rốt à?”

“Ghét ạ!” Phao Phao quay đầu, “Pặc” một tiếng, trực tiếp bẻ gãy củ cà rốt trong tay.

Nước bắn tung tóe lên mặt Coca và Quýt.

[Coca và Quýt: ngơ ngác.jpg]

[Sức mạnh trời sinh của Phao Phao!]

[Biểu cảm của Phao Phao thật đáng sợ, chắc chắn ba vô cùng sợ hãi, sau này không dám trêu nhóc nữa đâu]

[Tuổi càng nhỏ, bẻ cà rốt càng mạnh]

[Nước ép trái cây, Phao Phao rất thích uống nước ép trái cây, có thể pha trộn theo ý muốn]

Phao Phao ném hai củ cà rốt vào giỏ đựng rau củ, sau đó rửa thêm các loại rau củ khác, động tác nhuần nhuyễn.

Rửa sạch rau củ, Phao Phao cầm giỏ trúc lên, vui vẻ đi về chỗ ba.

Coca và Quýt nhìn theo bóng lưng cậu bé, không nhịn được mà thán phục: “Oa, em ấy thật ngầu và mạnh mẽ.”

Hai cậu bé tăng tốc độ rửa rau, rất nhanh cũng đã cầm giỏ trúc nhỏ đi tìm ba mình.

Phao Phao trèo lên bậc thang, đặt giỏ trúc nhỏ lên bàn bếp: “Ba ơi con rửa xong rồi ạ.”

“Cảm ơn Phao Phao nhé.” Chu Chúc đã thái thịt xong, thêm gia vị và ướp một lúc.

Phao Phao hỏi: “Ba ơi, có cần con giúp cắt rau không ạ?”

Chu Chúc trầm giọng nói: “Xúc xích.”

Phao Phao: !!!

Không cẩn thận bị dao cắt vào tay, ngón tay sẽ rơi xuống giống như xúc xích!

Phao Phao lập tức giấu hai tay ra sau lưng, đáng sợ quá đi mất thôi!

Chu Chúc để đống đậu xanh trước mặt cậu bé: “Giúp ba nhặt đậu nhé.”

Phao Phao ôm giỏ rau nhỏ: “Dạ.”

Chu Chúc cầm dao cắt cà rốt thành miếng nhỏ.

Phao Phao nhặt đậu, nghi ngờ nhìn ba.

Rõ ràng ba biết nấu cơm mà trước kia lại để cậu bé nấu.

Chẳng qua…đó là ba của ngày xưa, ba hiện giờ nói gì làm nấy, nói không cho bé nấu cơm thì thật sự không để bé nấu cơm.

Hoá ra ba của trước kia với ba của bây giờ không hề giống nhau chút nào.

Bỗng nhiên người dẫn chương trình đến gần họ: “Chu Chúc, bữa tối định nấu gì thế?”

Chu Chúc bị anh ta doạ, suýt nữa cắt vào tay.

Cậu rút tay lại: “Chuẩn bị cơm lười đơn giản thôi.”

“Chỉ thế thôi sao?” Người dẫn chương trình cười nói, “Nhưng Trang Trang của chúng ta đang chuẩn bị nấu một bữa thịnh soạn đó, không sợ bị so sánh hay sao? Người đoạt hạng nhất có nhiều thực phẩm nhất, kết quả lại chỉ nấu cơm lười, không cảm thấy kém cỏi hơn hay sao?”

“Không hề.” Chu Chúc cười, đón lấy ánh mắt của anh ta, “Cơm lười rất ngon đó, có rau có thịt, lại thêm cả nước tương, lại còn có cả cơm cháy giòn giòn, đừng có coi thường cơm lười đó.”

Sắc mặt người dẫn chương trình tối đi.

Nếu là Chu Chúc của trước kia, vừa nghe đến bị so sánh với Trang Liên chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận.

Nhưng hiện giờ……

[Đúng thế! Không cho phép coi thường cơm lười!]

[Người dẫn chương trình này cũng thiên vị quá nhỉ?]

[Không phải Chu Chúc nhắm vào người dẫn chương trình mà rõ ràng là người dẫn chương trình luôn nhắm vào Chu Chúc nhỉ?]

Chu Chúc cười đến mức mắt cong cong: “Trang Trang thật sự rất lợi hại, tôi không so được với anh ta.”

Người dẫn chương trình trao đổi ánh mắt với Trang Liên, lúng túng rời đi.

Chu Chúc quay đầu nhìn Trang Liên.

Qua nửa ngày, Trang Liên đứng ngồi không yên.

Trang Liên tránh ánh mắt của cậu, không nhìn cậu.

Cơm lười rất dễ làm, Chu Chúc vo gạo hai lần, để dưới đáy nồi, sau đó Phao Phao cho cà rốt đã cắt, thịt nạc và đậu xanh ở trên, sau đó cho nước ngập nguyên liệu và bắt đầu nấu.

Khi cơm sắp được, rưới thêm nước tương đã pha xong, cuối cùng đập một quả trứng cho vào rồi nấu thêm một chút là xong.

Năm giờ chiều muộn, bữa tối của Chu Chúc và Phao Phao đã xong.

Quý Dao và Coca lấy được khoai tây, cà tím và đỗ xanh, cũng làm một món hầm hỗn độn, rất nhanh cũng đã nấu xong.

Phòng bếp và nhà ăn cách nhau rất gần, chỉ cách một cánh cửa kính.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Trong nhà ăn, Chu Chúc và Quý Dao đang cùng đám trẻ ăn cơm.

Trong phòng bếp, Trang Liên và Quýt vẫn đang bận rộn nấu nướng.

Chu Chúc đưa thìa cho Phao Phao, dạy cậu bé trộn cơm lười.

Quý Dao quay đầu nhìn, kéo micro xuống rồi che đi, nói với Chu Chúc: “Có mỗi cọng ngồng tỏi, hai cây cải thảo, anh ta định làm một bữa Mãn Hán Toàn Tịch* à?”

*Mãn Hán Toàn Tịch: một bữa tiệc thịnh soạn huyền thoại trong triều đại nhà Thanh

Chu Chúc “xuỵt” với cậu ta.

Gan to đó! Sao một nhân vật phụ như cậu lại dám cười nhạo nhân vật chính chứ!

Quý Dao bĩu môi, quay đầu múc một muỗng thức ăn để lên bát cơm của Coca.

Trong phòng bếp, Quýt vẫn ngoan ngoãn đứng trước bàn nấu ăn giúp ba bày canh cải thảo luộc* ra.

Ngửi thấy hương thơm từ nhà ăn bay tới, Quýt không nhịn được mà xoa cái bụng xẹp lép của mình.

Cả chiều nghịch bùn, bé cũng hơi đói rồi.

Chẳng qua……

Cậu bé ngẩng đầu nhìn ba, ba rất chăm chú, cậu bé cũng không thể ngáng chân ba mình.

Thế nên cậu bé phải nhịn đói, tiếp tục giúp ba nấu cơm.

[Tài năng nấu nướng của Trang Trang thật tốt!]

[Đến canh cải thảo luộc cũng biết! Bất ngờ ghê!]

[Ngồng tỏi cũng có thể tạo thành hình dáng này, hu hu, ngồng tỏi của anh dường như không giống ngồng tỏi của tôi]

[Ơ……không phải làm màu quá rồi à!]

[Cũng được mà? Xào lá cải lên ăn, tim cải* thì cho thêm nước súp đặc nấu thành canh cải thảo luộc* phiên bản chất lượng thấp, rất tốt mà]

*Tim cải: phần búp non bên trong cây cải

*Canh cải thảo luộc: là một trong mười món ăn nổi tiếng của Tứ Xuyên-Trung Quốc

[Trẻ con sẽ thích những thứ làm màu như thế này]

Bỗng nhiên, bụng Quýt kêu ọt ọt.

Quýt ấn chặt bụng nhỏ: “Ba ơi…….”

Trang Liên quay đầu lại: “Đói rồi sao? Sắp xong rồi đây, con kiên nhẫn một chút nữa nhé.”

Quýt gật đầu: “Vâng ạ.”

Lúc này, sau lưng hai người vang lên tiếng của Coca: “Quýt ơi? Ba Quýt ơi?”

Quay đầu lại thấy Coca và Phao Phao đứng trước mặt hai ba con.

Coca nói: “Hai người có muốn ăn thử chút đồ ăn bọn cháu nấu không ạ? Cháu và Phao Phao không ăn hết nhiều như vậy đâu?”

Phao Phao gật đầu: “Ừm, đến ăn cơm của bọn em đi.”

[Coca thật chu đáo mà]

[Phao Phao, nhóc thật sự giống tổng tài bá đạo nha]

Quýt quay đầu nhìn ba, Trang Liên vẫn cười: “Con đói rồi sao? Hay là con đi ăn trước đi nhé? Ăn lót dạ.”

“Ba vẫn chưa đói, nhớ là không được ăn quá nhiều, đợi tí nữa ăn món ba nấu nhé.”

“Con biết rồi ạ.” Quýt bước xuống bậc thang, cầm lấy dụng cụ ăn của mình rồi đi cùng hai bạn nhỏ, chạy đến nhà ăn.

Quýt cầm bát: “Cháu chỉ ăn một ít thôi ạ, cảm ơn Phao Phao, cảm ơn Coca, cảm ơn ba Phao Phao, cảm ơn ba Coca ạ.”

Tuy rằng không thích nhân vật chính cho lắm nhưng con của nhân vật chính quả thật rất ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện, Chu Chúc khá thích cậu bé.

Chu Chúc cầm thìa xới cơm cho bé: “Cháu có thích ăn cà rốt không? Đậu xanh thì sao? Thích trứng ốp la không?”

“Đều được ạ, cháu cảm ơn ba Phao Phao ạ.”

Trang Liên trong phòng bếp quay đầu nhìn, rất nhanh đã quay đầu lại, sắp xếp và bày biện đống ngồng tỏi trên tay.

Không qua bao lâu, anh ta nghe thấy tiếng của Quýt: “Ba ơi.”

Trang Liên quay đầu lại: “Ơi?”

Quýt bê bát cơm có cơm lười và món hầm hỗn độn đứng trước mặt anh ta, ngẩng đầu nhìn anh ta với đôi mắt sáng lấp lánh: “Ba Phao Phao nấu cơm lười rất ngon, chúng ta cùng ăn nhé ạ.”

Trang Liên nhếch mép nở một nụ cười: “Được đó, cảm ơn cục cưng. Rau của ba cũng nấu xong rồi, chúng ta bê ra bàn cùng mọi người ăn nhé.”

“Vâng.”

Quýt bưng bát, Trang Liên bê mâm, hai ba con đi tới nhà ăn.

Ngồng tỏi xếp thành hình khối, canh cải thảo luộc trông giống hoa sen, còn có lá cải bao lấy, giống như một lớp bao bọc ở ngoài.

“Oa!” Coca không nhịn được mà nói, “Quýt, ba em thật lợi hại.”

Phao Phao trước giờ lạnh lùng cũng không kìm nổi mà nhìn thêm một chút: “Oa……”

Trang Liên cười, khiêm tốn nói: “Cũng tạm thôi, chú cảm thấy nấu theo cách này thì Quýt sẽ ăn nhiều hơn một chút.”

Coca quay đầu nhìn ba mình: “Ba ơi?”

Chúng mình có thể nấu món thế này được không ạ?

Nụ cười của Chu Chúc và Quý Dao cứng đờ, mau chóng hét: “Cấm được so sánh.”

Phao Phao nhỏ giọng tự nói một mình: “Ba em cũng nấu ăn rất ngon đó, ừm.”

Coca cẩn thận hỏi: “Ba của Quýt ơi, cháu có thể ăn một miếng không ạ? Trông có vẻ rất ngon đó ạ.”

Trang Liên đẩy món ăn ra giữa: “Có thể chứ, mọi người cùng ăn đi.”

Tất cả các món ăn đều được đặt ở giữa, mọi người cùng nhau ăn.

Trang Liên nhìn Chu Chúc với vẻ khẩn trương, thấy cậu gắp nhiều đồ ăn cho Phao Phao, khoé môi cong lên.

Cuối cùng cũng hòa một ván.

Ăn xong bữa tối, sau khi cho bát đũa vào máy rửa bát, cả đám người cùng ngồi ngoài phòng khách.

Trên mặt Trang Liên mang theo ý cười, đẩy Quýt: “Quýt, ở đây có piano, con đàn cho mọi người nghe một bài được không?”

Coca kinh ngạc: “Oa, Quýt à, em biết đánh đàn piano sao! Anh còn tưởng chỉ có người lớn mới biết đánh piano, ví dụ như cô Trương ở viện phúc lợi, còn cả ba Quý nữa.”

Quýt cười ngại ngùng, đi đến chỗ piano, cúi đầu với mọi người.

Chu Chúc nắm tay Phao Phao, vỗ tay cổ vũ: “Oa!”

Phao Phao quay đầu, ba thật ngốc.

Quýt trèo lên ghế đánh đàn, ngồi ngay ngắn, âm thanh du dương bắt đầu phát ra từ những phím đàn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Trang Liên chống cằm nhìn cậu bé biểu diễn với khuôn mặt tràn đầy ý cười.

Lại xoay chuyển thế cục rồi.

Anh ta quay đầu, nhẹ giọng nói với Chu Chúc: “Chu Chúc, niềm yêu thích của con trẻ cũng phải bồi dưỡng từ nhỏ, nắm chắc chút nhé.”

Phao Phao nghe thấy anh ta nói những lời này, dụi vào lòng ba.

Bé không biết chơi nhạc cụ. Ba không đưa bé đi học.

Chu Chúc ôm chặt cậu bé, nhìn anh ta cười: “Phao Phao nhà chúng tôi biết thổi bong bóng, còn biết hát nữa, rất lợi hại đó.”

Buổi chiều hôm nay, khi cậu và Phao Phao cùng nấu cơm, nghe thấy Phao Phao hát thầm.

Phao Phao ngẩng, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn cậu.

Mặt Chu Chúc tràn đầy kiêu ngạo, nhóc con nhà tôi giỏi thế đấy!

Sự phối hợp hoàn hảo!

Vẻ mặt Trang Liên cứng lại, còn chưa kịp nói gì thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng hoà âm nhè nhẹ của Coca lẫn trong tiếng đàn piano của Quýt.

“Tôi là một ngôi sao nhỏ, tôi tỏa sáng toả sáng long lanh.”

Nhạc cảm của Coca rất tốt, chỉ cần nghe một chút là có thể theo được tiết tấu bài nhạc một cách chuẩn xác và cùng hát.

Biểu cảm của Trang Liên phức tạp, chỉ cảm thấy Coca cứ ê a, phá vỡ màn biểu diễn của Quýt.

Chu Chúc thấy biểu cảm của anh ta, vỗ Phao Phao: “Con có muốn hát cùng Coca không?”

“Có ạ.” Phao Phao trượt khỏi lòng ba, cùng Coca hát, “Con chỉ là một chú vịt, con kêu cạp cạp cạp cạp rồi vẫy đuôi……”

Có thêm đồng đội gia nhập, Quýt cười toe toét, càng đàn hăng say hơn.

Là Chu Chúc cố ý. Chỉ có Coca hát thì fans của Trang Liên có thể sẽ mắng cậu nhóc, có thêm Phao Phao hát cùng, mọi người đang hát, fans của anh ta cũng không tiện nói gì.

Bầu không khí ấm cúng và yên bình bao trùm buổi biểu diễn với tiếng piano vui tươi, tiếng hát trẻ thơ và tiếng vỗ tay nhẹ nhàng của phụ huynh.

Đàn xong một khúc, Quýt trượt từ ghế đánh đàn xuống, Coca kéo Phao Phao lên phía trước, ba bé con cùng cúi đầu chào.

Chu Chúc vỗ tay: “Hay!”

Quý Dao khoe khoang như một chú công xòe đuôi: “Coca chắc chắn có cảm âm tuyệt đối.”

Nhưng Coca lại không hề chú ý, bé nhìn đồng hồ điện tử treo trên tường, giọng ngạc nhiên thốt lên: “Đã tám giờ rồi, ‘Những chú chó cứu hộ’ chiếu rồi!”

Cậu bé chạy lên phía trước: “Ba Quý ơi, chúng ta có thể xem TV không ạ?”

Phao Phao và Quýt đều nhìn về hướng ba mình.

Chu Chúc đứng dậy: “Ba giúp mấy đứa mở TV.”

Trang Liên dừng lại: “Vậy xem một chút nhé, hôm nay còn chưa luyện đàn được nửa tiếng đâu.”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Quýt há hốc mồm: “Dạ?”

Coca kéo Quýt và Phao Phao ngồi xuống sofa: “Không sao đâu, trước hết cứ xem một chút đã.”

Nhưng hiển nhiên Quýt đứng ngồi không yên, chỉ lo chút nữa sẽ phải luyện piano, Coca kéo cậu bé, nhỏ giọng nói với bé: “Không sao đâu, anh sẽ bảo vệ em.”

Phao Phao cũng ôm lấy tay cậu bé gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy sẽ bảo vệ anh.”

[Ha ha ha ha ha]

[Coca và Quýt: ???]

[Phao Phao: không có lý lẽ nhưng vẫn rất hùng hồn]

[Phao Phao? Nhóc đang nói gì thế?]

[Trang Liên tạo quá nhiều áp lực cho Quýt rồi]

[Thư giãn một chút cũng không sao mà]

Coca hỏi: “Các em xem ‘Những chú chó cứu hộ’ bao giờ chưa?”

Quýt và Phao Phao đều lắc đầu.

Mỗi ngày Quýt đều phải học đàn piano, học lễ nghi, Phao Phao cũng phải học nấu ăn, học kỹ năng pha trà, hai cậu bé quá bận nên căn bản không có thời gian xem TV.

Mở TV, mở đến kênh cho trẻ em, ba cậu bé ngồi trên sofa, Coca giới thiệu cho hai cậu bé: “Đây là Rocky, em này trang bị….”

‘Những chú chó cứu hộ’ đơn giản dễ hiểu, chỉ cần xem mười phút là Chu Chúc cũng hiểu.

“Ơ ơ, đây là người xấu.”

Quý Dao lên lầu lấy đồ ăn vặt, Trang Liên thấy vậy cũng vội vàng bước vào nhà bếp.

Quý Dao tiện tay vứt cho Chu Chúc một gói que cay.

“Cảm ơn nhó.” Chu Chúc xé gói que cay, “Thế đây là người tốt…..chó tốt?”

“Đúng ạ.” Coca nuốt nước bọt, “Ba Phao Phao ơi, có thể cho cháu ăn một miếng được không ạ?”

“Không được, trẻ con không được ăn que cay.”

Phao Phao cũng nhìn Chu Chúc, Chu Chúc trốn sang một bên: “Không được.”

Phao Phao quay đầu, bé không phải là vì đồ ăn vặt, mà bé chỉ là……chỉ là……

Trước kia bé tập luyện với ba, nếu ba ăn đồ ăn vặt thì bé phải đi mua thuốc dạ dày, nếu không ba sẽ bị đau bụng.

Ba sẽ bị đau bụng thật sao?

Nhóc nên đi mua thuốc vào lúc nào đây?

Ba của trước kia đau bụng quá cũng không sao, nhưng ba của bây giờ……

Vẫn nên mua thuốc cho ba thôi.

Không qua bao lâu, Trang Liên bê ba bát hoa quả dầm từ phòng bếp ra: “Các bạn nhỏ ăn món này đi, ăn quá nhiều đồ ăn vặt sẽ không tốt cho cơ thể.”

“Dạ, chúng cháu cảm ơn ba anh Quýt ạ.”

Ba cậu bé ngồi thành hàng, trong tay mỗi nhóc bưng một bát hoa quả dầm. 

Trang Liên chờ đến khi mấy cậu nhóc dành lời khen cho đống hoa quả cắt thành hình ngôi sao, nhưng lũ trẻ lại đang chăm chú xem TV, gì mà luyện piano, gì mà đi mua thuốc, đến cả bản thân ăn gì còn không biết thì chẳng cần phải nói đến việc khen ngợi.

Trang Liên chờ một lúc, ngượng ngùng ngồi xuống.

Qua một lúc sau, Phao Phao quả thật không ngồi yên được nữa, ôm bát hoa quả dầm đi đến chỗ ba, nhẹ nhàng vỗ bụng cậu: “Ba ơi, ba có đau bụng không ạ?”

Chu Chúc nghi ngờ chớp mắt: “Hả? Cái gì?”

Phao Phao nghiêm túc hỏi cậu: “Bụng ba có đau không ạ? Có cần con đi mua thuốc không ạ?”

Chu Chúc bỗng nhiên nhớ lại, đây là tình tiết trong nguyên tác, hoá ra là thiết lập nhân vật, nhờ một đứa trẻ ba tuổi đi mua thuốc dạ dày vào buổi tối bởi vì cậu ăn quá nhiều đồ ăn vặt.

Hiển nhiên là nguyên chủ giả vờ, nhưng Phao Phao lại cho là thật, còn cho rằng bụng cậu đau thật, muốn đi mua thuốc cho cậu.

Chu Chúc: lại nắm chặt tay.

Cậu ném một miếng que cay to vào miệng: “Đừng có mà coi thường dạ dày sắt của ba con nhé, ba không sao.”

Phao Phao lo lắng nhìn cậu: “Thật sao ạ?”

“Thật đó, không hề hấn gì luôn.” Chu Chúc nhai nhai nhai, “Nắm bắt thời gian mà xem TV đi.”

“Vậy thì nếu ba đau bụng thì phải nói với con nhé.”

“Biết rồi mà.” Chu Chúc cười cười, áp vào má cậu bé, “Con đang lo cho ba hả Chu Phao Phao.”

“Không….không có!”

Mặt Phao Phao hồng hồng, ôm bát hoa quả dầm chạy về chỗ ngồi của cùng các bạn xem phim.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play