Trong ao bùn vô cùng hỗn loạn.
Chu Chúc và Quý Dao đều khăng khăng mình là ba của đối phương, “hai ba con” cùng đến đích coi như là thắng.
[Ha ha ha ha ha]
[Mé, tổ chương trình ngơ ngác luôn kìa]
[Rốt cuộc giữa hai người họ xảy ra chuyện gì vậy? Không phải đã ầm ĩ xong tách ra rồi sao?]
[Có lẽ là do muốn làm ba của đối phương cho nên mới ầm ĩ xong tách ra]
[Thật ra quan hệ của Chu Chúc và Quý Dao rất tốt nhỉ?]
[Thay nhau làm ba con, quan hệ còn có thể không tốt hay sao? *icon mặt chó*]
[Chậc, hoá ra trước giờ Quý Dao luôn là người khẩu xà tâm phật]
[Chương trình tạp kĩ mang theo các bạn nhỏ (x) Chương trình tạp kĩ bỏ các bạn nhỏ lại (o)]
[Coca và Phao Phao ở phía sau không còn lời nào để nói nữa]
Trong đó có một vài bình luận có hơi không hay, có lẽ đều là do fans của Trang Liên gửi.
[Chỉ có mỗi mình tôi thấy Chu Chúc rất giả tạo sao?]
[Bọn họ thật sự không sợ đám trẻ xảy ra chuyện hay sao, nếu tôi phải xuống ao bùn thì chắc chắn sẽ luôn nắm tay con giống như Trang Trang]
[Bạn phía trên à, chỉ có một mình cậu thấy vậy thôi]
[Trẻ con ba tuổi đã có thể nghịch bùn rồi, không cần phải luôn luôn bảo vệ chúng đâu]
[Fans của Trang Liên ở trên bớt bớt lại chút, đừng để bị mắng trong ngày vui như này]
Các ba chiến đấu hăng hái ở phía trước, Phao Phao và Coca thì dắt tay nhau, cùng đỡ nhau tiến lên phía trước.
Coca vỗ ngực: “Phao Phao, em yên tâm, anh lớn chắc chắn sẽ đưa em an toàn về bờ.”
Phao Phao nghi ngờ, nhìn xung quanh: “Anh lớn là ai?”
Coca lớn tiếng nói: “Anh lớn là anh! Anh lớn hơn em đó!”
Phao Phao nhăn mặt: “Nhưng anh tên là ‘Coca’ chứ không phải là ‘Anh lớn’.”
“Em là đồ ngốc.” Coca từ bỏ việc giải thích cho cậu bé.
Phao Phao cười cong mắt, không phản bác.
[! Biểu cảm của Phao Phao]
[Coca nhóc mới là đồ ngốc! Nhóc không phát hiện Phao Phao không gọi nhóc là ‘Anh lớn’ mà gọi luôn tên nhóc hay sao?]
[Giấc mộng làm anh lớn của Coca vỡ tan nát rồi, Quýt không gọi cậu bé là anh lớn, Phao Phao cũng không luôn]
[Phao Phao lòng dạ độc ác (tin chuẩn)]
Rất nhanh Coca đã quên chuyện vừa rồi, lại biến thành một nhóc lải nhải: “Dì ở viện phúc lợi nói do lúc anh mới sinh ra trông đen nhẻm, vì vậy mới gọi anh là ‘Coca’. Phao Phao, tại sao em lại tên là Phao Phao thế?”
Phao Phao nghĩ ngợi: “Ba em nói là nếu em không theo sát ba thì sẽ bị người ta bắt đi mất, biến thành nước bong bóng, rồi bị thổi thành bong bóng, thổi bay lên trời luôn. Vì vậy Phao Phao phải luôn theo sát ba.”*
*Âm hán việt của Bong bóng là Phao Phao
[Phao Phao! Ba đang KFC* nhóc đấy!]
*KFC có thể hiểu là thao túng
[Là KTV!]
[Không sai, dì muốn thổi Phao Phao bay đi đó!]
[Sao Phao Phao vừa thông minh vừa ngố ngố thế nhỉ?]
[Với Coca thì rất thông minh, với ba thì rất ngố]
[Đương nhiên trẻ con sẽ yêu và tin tưởng ba vô điều kiện rồi]
Bỗng nhiên, phía trước vang lên hai tiếng hét thất thanh.
“A! A!”
Phao Phao và Coca ngẩng đầu, ba của hai cậu bé đồng thời giơ chân lên, muốn nhân lúc đối phương không chú ý mà ra tay, ngáng chân đối phương.
Kết quả là chân của họ bị dính đầy bùn rồi vướng vào nhau, lập tức khiến hai người họ mất thăng bằng.
Quý Dao ngã về phía trước, Chu Chúc ngã về đằng sau.
Bịch——Bịch——
Hai tiếng giòn tan vang lên.
Cả miệng Quý Dao toàn bùn, phun phì phì bò từ bùn dậy, lau mặt, quay đầu nhìn Chu Chúc.
Chu Chúc cũng bò dậy.
Quý Dao bàng hoàng: “Mẹ nó, sao người anh lại không bẩn tí nào?”
Chu Chúc mặt không biểu cảm, chầm chậm quay người, cho cậu ta xem phía sau lưng.
[Sao Chu Chúc hài vậy?]
[Vốn dĩ không buồn cười đâu, nhưng có thêm biểu cảm của Chu Chúc, thật sự vô cùng buồn cười ha ha ha ha]
[Cậu ta không nên đi diễn phim hát hò mà là nên đi diễn hài]
Chu Chúc khom người, lần mò trong bùn, mò được một củ cà rốt rồi vứt vào giỏ trúc.
Chu Chúc để lộ ra vẻ mệt mỏi: “Đình chiến đi, lũ trẻ còn đang ở phía sau kìa.”
Quý Dao gật đầu: “Cũng được, quay lại đón lũ trẻ thôi.”
Hai người cùng quay người, làm ra động tác muốn quay về.
Một giây sau——
Hai người nhanh chóng quay người, điên cuồng chạy về đích.
“Anh là đồ lừa đảo!”
“Chẳng phải cậu cũng thế sao?”
Hai người quay đầu, đồng thời hét lớn: “Phao Phao/Coca, theo mau!”
“Ba, con tới rồi!” ( truyện trên app T Y T )
Phao Phao buông bàn tay đang nắm lấy Coca, lết đôi chân ngắn, bịch bịch bịch chạy về phía trước, mỗi bước tạo thành một vũng bùn nhỏ, sau đó không cẩn thận mà bị ngã cũng mau chóng bò dậy, tiếp tục chạy về phía trước.
Cậu bé muốn thắng!
[Phao Phao quả nhiên là fans duy nhất của ba, chỉ yêu mình ba]
[Biểu cảm tan vỡ của Coca]
Không khí tràn ngập niềm vui.
Quýt và Trang Liên nắm tay nhau, quay đầu nhìn họ nở nụ cười.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Trang Liên nhìn hai gia đình náo nhiệt cười đùa, sắc mặt trầm lại.
Vốn dĩ anh ta nghĩ, anh ta và Quýt sẽ thể hiện tình cảm ba con sâu sắc ở trong trận đấu bùn.
Anh ta còn nghĩ rằng, để thuỷ quân dẫn dắt đám fans của Quý Dao, khiến họ mắng Chu Chúc.
Kết quả……
Anh ta không cần nhìn cũng biết, chắc chắn thuỷ quân và fans đã không khống chế được bão bình luận rồi.
Lực lượng fans của Quý Dao quá lớn, Chu Chúc và Quý Dao còn gộp lại, cũng coi như cậu ta thông minh.
Trang Liên cúi đầu, điều chỉnh tốt biểu cảm rồi nói với Quýt: “Quýt và ba cùng nhau chầm chậm đi qua thôi nhé.”
“Ba ơi, chúng ta cũng cởi ủng để chạy giống Phao Phao và Coca nha….”
“Được.” Trang Liên cởi ủng, đạp vào bùn, không nhịn được mà cau mày.
Bên còn lại, Phao Phao đã chạy đến trước mặt Chu Chúc, Chu Chúc nhấc Phao Phao từ bùn lên giống như nhổ củ cải, kẹp cậu bé dưới nách: “Xông lên!”
Phao Phao bị lắc lư nghiêng ngả, mặt núng nính rung rung: “Ba ơi xông lên!”
Nửa tiếng sau, trận đấu bùn kết thúc viên mãn.
Chu Chúc ôm Phao Phao, xuất phát muộn nhất nhưng lại đến đích sớm nhất.
Quý Dao và Coca lại chậm hơn một chút, vinh dự giành được vị trí thứ hai.
Trang Liên và Quýt ở vị trí thứ ba.
Tất cả mọi người đều dính đầy bùn, Chu Chúc và Phao Phao giẫm lên bùn, bịch bịch bịch, dường như vẫn chưa chơi đủ.
[Ai còn nhớ được ban đầu Chu Chúc và Phao Phao muốn từ bỏ chứ?]
“Nhóc con, con biết tại sao chúng ta xuất phát muộn nhất mà có thể thắng không?”
“Tại sao ạ?”
Chu Chúc chống nạnh, đứng tư thế như đi thi hoa hậu: “Nhờ chân dài đó!”
Phao Phao đứng cạnh ba, nghiên cứu đôi chân của ba: “Dạ……”
Quý Dao và Coca ở đằng sau “nôn mửa”: “Oẹ!”
Quýt níu tay Trang Liên, nhẹ nhàng đạp bùn: “Ba ơi, bùn lọt vào khe chân con nè.”
Trang Liên tỉnh táo lại, cười với cậu bé: “Vậy sao?”
Người dẫn chương trình đứng trên bờ hét lớn: “Mời mọi người lên bờ!”
Tất cả mọi người đều vui vẻ nghịch bùn, dường như không ai nghe thấy cả.
“Mời mọi người lên bờ! Lên bờ!”
Người dẫn chương trình lớn giọng hét mấy tiếng, mọi người mới phản ứng.
Phao Phao ngẩng đầu nhìn ba: “Ba ơi, chỗ này vui thật đấy ạ, lần sau chúng ta lại đến đây chơi được không ạ?
Quýt nhìn Trang Liên, Coca cũng nhìn Quý Dao bằng ánh mắt mong ước.
Coca nói: “Con cũng muốn, ba Quý ơi, chỗ này giẫm lên giống như giẫm vào cứt chó vậy.”
Quý Dao vội dùng tay che miệng cậu bé lại: “Con trật tự cho ba.”
[Cái miệng của Coca ha ha ha]
[Bữa cơm cuối cùng = chúng ta tèo rồi]
[Giẫm vào bùn = giẫm vào cứt chó]
[Nhóc cũng biết ăn nói quá rồi đó Coca ơi]
[Quý Dao luôn phải bịt miệng Coca]
Tất cả mọi người đều lên bờ, nhân viên công tác đưa cho họ mấy vòi nước, giúp ở bên cạnh ao bùn rửa qua một chút.
Thời tiết vô cùng nóng nực, ánh mặt trời chói lóa, đường ống nước bên ngoài cũng bị làm nóng, nước chảy ra cũng trở nên ấm áp.
Chu Chúc giơ vòi nước lên, chỉ huy Phao Phao: “Nhắm mắt lại.”
“Dạ.” Phao Phao mau chóng nhắm mắt lại, có hơi khẩn trương.
Giây sau, dòng nước ấm áp chảy lên người cậu bé, vừa hay chọc trúng chỗ ngứa của nhóc.
Phao Phao không nhịn được mà cười: “Ba ơi ngứa…..”
Chu Chúc chỉ huy cậu bé: “Miệng cũng ngậm lại.”
“Dạ.” Phao Phao nhăn mặt, ở nguyên tại chỗ bị nước làm cho vặn vẹo.
Ai da, nước cứ chọc trúng chỗ ngứa của nhóc thôi.
Rửa sạch cho nhóc con xong, Chu Chúc đổi hướng vòi nước về phía mình, cho chảy từ đỉnh đầu xuống.
Chu Chúc gãi đầu, rửa sạch hết bùn trên người.
Bỗng nhiên, một dòng nước không biết từ đâu đến bắn vào người cậu.
Chu Chúc lau mặt rồi mở mắt.
Cậu biết ngay là Quý Dao.
Chu Chúc tăng lực nước, nhắm chuẩn vào Quý Dao: “Cậu đi đời rồi!”
[Ánh nắng, thảm cỏ, vòi nước]
[Thật là ấu trĩ (chỉ chỉ trỏ trỏ)]
[Chương trình chăm sóc bé con, bé con ở đây là chỉ Chu Chúc với Quý Dao nhỉ]
[Chu Chúc tuy rằng ngớ ngẩn nhưng thật sự rất đẹp]
[Không nói với tôi đây là Chu Chúc thì tôi còn tưởng rằng đây là anh đẹp trai nào mới ra mắt đó]
[Trước kia Chu Chúc không quá tin tưởng chuyên viên trang điểm, mau chóng khai trừ!]
[Tôi có tài có đức gì mà lại có thể nhìn thấy hai anh trai đẹp phun nước vào nhau thế này!]
Về biệt thự, tắm rửa qua loa, thay quần áo, ba gia đình tụ họp ở bếp.
Chu Chúc ôm Phao Phao, cho cậu bé ngửi đầu mình: “Không có mùi tanh chứ?”
Phao Phao ngửi ngửi: “Không ạ, có mùi của dầu gội đầu.”
Người dẫn chương trình tuyên bố: “Trận đấu bùn vừa rồi, người giành được hạng nhất là……Chu Chúc và Phao Phao.”
Chu Chúc và Phao Phao bước lên, hai ba con tự tin khoe đôi chân dài. Phao Phao bị ép đó.
“Hạng hai là Quý Dao và Coca!”
“Hạng ba là Trang Liên và Quýt!”
“Tuân theo quy tắc, gia đình đạt được vị trí thứ nhất có thể lấy một món thực phẩm của gia đình thứ ba, hiện giờ mời Chu Chúc và Phao Phao lựa chọn.”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Chu Chúc và Phao Phao bước một bước dài đến trước mặt Trang Liên và Quýt.
Trang Liên cầm giỏ trúc, ngón tay nắm chặt mép giỏ, nắm đến mức ngón tay trắng bạch.
Anh ta cười, ngồi xổm xuống: “Chu Chúc và Phao Phao thích ăn gì? Chọn một món đi.”
Chu Chúc thấy họ có trứng gà, cơm trứng lười, sự phối hợp hoàn hảo.
Chu Chúc chọn hai quả trứng gà đưa cho Phao Phao: “Cảm ơn nha.”
Mặt Trang Liên trắng bệch, dường như muốn nói gì đó nhưng lại do dự: “Chu Chúc, Quýt thích ăn……”
Chu Chúc: ???
Không phải chính anh ta nói là tuỳ ý chọn lựa à? Chọn xong rồi thì lại muốn khóc? Làm thế nào bây giờ? Cậu sẽ không bị nói là bắt nạt anh ta chứ?
Danh tiếng vốn dĩ đã không ra làm sao rồi giờ lại còn tệ hơn.
[Chu Chúc thật sự không khách khí chút nào cả]
[Trứng gà rất khó lấy đó, vốn dĩ có bốn quả, lúc ở trong ao bùn vỡ một quả, chỉ còn lại ba quả, Chu Chúc lại lấy đi hai quả]
[Đau lòng cho Trang Trang]
[Trang Trang thật đáng thương]
[Quy tắc trò chơi là như thế đó được chưa? Hơn nữa Chu Chúc cũng đã giơ cao đánh khẽ rồi, người dẫn chương trình nói là cầm một loại thực phẩm đi, vốn dĩ cậu ấy có thể cầm cả ba quả đi đó]
[Quả còn lại được Trang Liên để trong giỏ trúc nhỏ của Quýt, Chu Chúc không nhìn thấy]
[Rõ ràng là Trang Liên không tuân thủ quy tắc, lén lút giấu đồ nhỉ?]
[Fans Trang Liên tiêu chuẩn kép thế]
Phao Phao cầm hai quả trứng gà, vẫy tay với Quýt: “Em cảm ơn anh Quýt ạ.”
Quýt lấy trong giỏ trúc nhỏ của mình quả trứng gà cuối cùng: “Chỗ này còn một quả nè, em quên lấy rồi.”
Hai tay Phao Phao cầm hai quả trứng đã không thể cầm nổi nữa: “Nhưng em không cầm được nữa.”
Quýt cười: “Thế để anh giúp em.”
Hai đứa nhỏ cùng nhau mang trứng an toàn đến chỗ để thực phẩm của Chu Chúc và Phao Phao.
Trẻ con không nghĩ nhiều như vậy, chúng chỉ biết, chơi trò chơi thắng chính là thắng, thua thì phải nhận hình phạt.
[Có một số người còn chả bằng đứa trẻ con]
[Trẻ con còn biết những đạo lý này, thế nhưng có người lớn nào đó lại thích làm càn làm bậy]
Chu Chúc cười với cậu bé: “Cảm ơn Quýt nhé.”
Quýt cười nói: “Ba Phao Phao không cần khách khí đâu ạ.”
Nhà bếp rất lớn, đủ để ba gia đình cùng ngồi ăn cơm.
Tổ tiết mục còn đặc biệt chuẩn bị bậc thang có rào chắn và đồ dùng làm bếp của trẻ em cho các bạn nhỏ.
Người dẫn chương trình tiếp tục nhắc nhở mọi người: “Chú ý, đây không chỉ là một lần nấu ăn đơn giản, nó giúp ích rất nhiều cho tiết mục sáng ngày mai, mong mọi người nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ.”
“Được!”
Ba gia đình dùng nguyên liệu vừa mới lấy được chuẩn bị nấu cơm.
Lúc này, fans của Trang Liên ở trước màn hình cuối cùng cũng lên tinh thần, Trang Liên cũng lấy lại tinh thần chuẩn bị xoay ngược thế cục.
[Vừa nhìn Trang Trang là biết anh ấy biết nấu cơm]
[Trang Trang còn cắt rau thành nhiều hình dáng, thật là cẩn thận]
[Khen ngợi]
Chu Chúc cầm một củ cà rốt lên rồi nhìn trái nhìn phải.
[Cười chết mất thôi, liệu cậu ấy có biết đó là cái gì không vậy?]
[Phao Phao đi theo Chu Chúc phải chịu khổ rồi]
Phao Phao trèo lên bậc thang, đứng cạnh ba: “Ba ơi ba có cần con giúp không ạ?”
Cậu bé hạ quyết tâm, nhỏ giọng nói: “Để con làm cho ạ, thịt viên… thịt viên tứ hỉ cũng được ạ.”
Chu Chúc cầm củ cà rốt, bày ở trước mặt Phao Phao: “Nhóc con, củ cà rốt này trông giống hệt con luôn.”
Củ cà rốt ngắn, lại còn có hai cái chân nhỏ, hai cánh tay bự.
Chu Chúc cầm củ cà rốt, lùi lại hai bước, hình dáng của củ cà rốt dần dần chồng lên hình dáng của Phao Phao.
Chu Chúc cười khùng: “Há há há! Thật sự vô cùng giống con đó!”
“……” Phao Phao nắm chặt bàn tay nhỏ,
Cậu bé không dễ dàng gì mới hạ được quyết tâm để giúp ba nấu cơm, dù cho làm thịt viên tứ hỉ cậu bé ghét nhất cũng không sao.
Kết quả là ba lại cười nhạo cậu bé!
[Cameraman lại gần thêm một chút đi!]
[Cho tôi xem giống đến mức nào! Cho tôi xem!]
[Rất vô đạo đức nhưng tôi đã cười]
[Chẳng lẽ Chu Chúc nhìn củ cà rốt này lâu như vậy, hoá ra là do nhìn thành con trai mình]
Phao Phao nắm chặt bàn tay nhỏ, cúi đầu, giống một quả bom, “Hừ” một tiếng rồi xông lên phía trước, “bẹp” một tiếng, đâm vào chân Chu Chúc.
“Úi!”