Ba cậu bé ngồi thành hàng xem “Những chú chó cứu hộ” nửa tiếng.
Coca tự hào hỏi đám nhóc: “Hay không?”
Phao Phao và Quýt ra sức gật đầu: “Có aj.”
Hai cậu bé còn chưa xem bộ phim hoạt hình nào hay như vậy đâu.
Coca bẻ ngón tay: “Kênh trẻ em tám giờ mỗi ngày đều chiếu một tập, tối chủ nhật sẽ chiếu hai tập, ngày mai chúng ta vẫn có thể xem.”
[Cảm ơn Coca, dì sẽ lấy một cuốn sổ và ghi lại]
[Tôi được đề xuất phim “Những chú chó cứu hộ” ở chương trình thực tế cho trẻ em]
[Phao Phao và Quýt chưa từng xem “Những chú chó cứu hộ” sao? Thật đáng thương hu hu hu]
[Chưa từng xem “Những chú chó cứu hộ” thì sao? Cậu muốn nói cái gì? Trang Trang ngược đãi trẻ em không cho Quýt xem Những chú chó cứu hộ hả? Đều là mấy lão hồ ly nghìn năm rồi, cậu còn muốn diễn Liêu Trai à?]
[???]
[Không phải chứ, fans Trang Liên căng thẳng như vậy làm gì?]
[Fans Trang Liên làm ơn đừng mang văn hóa fandom vào chương trình thực tế cho trẻ em chứ?]
[Vừa thấy đã phiền]
Trong TV, nhạc kết thúc phim cũng hết, Chu Chúc tắt TV.
“Không còn sớm nữa, lên tầng tắm rửa đi ngủ thôi.”
“Dạ.”
Phao Phao và Coca theo ba chuẩn bị lên tầng.
Trang Liên lại vẫy tay với Quýt: “Quýt, hôm nay vẫn chưa tập đàn piano được nửa tiếng, qua đây luyện tiếp thôi.”
Nụ cười của Quýt tắt dần, Trang Liên ôm lấy cậu bé, nhỏ giọng nói: “Con không luyện đàn piano, bề trên của bố sẽ không thích chúng ta đâu nhỉ? Con hy vọng ba sẽ bị ghét sao? Cứ nghĩ là vì ba nhé.”
Quýt gật đầu: “Vâng ạ, ba.”
“Đến đây.” Trang Liên ôm cậu bé đến ghế đàn piano.
Phao Phao và Coca đứng ở đầu cầu thang, quay đầu nhìn.
Quýt ấn phím đàn, vừa quay đầu, Phao Phao và Coca đã nhoài người lên cạnh đàn piano, ngẩng đầu chăm chú nhìn cậu bé.
Coca nghiêm túc nói: “Anh đã từng nói anh sẽ bảo vệ em.”
Phao Phao gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy nói vậy.”
[Đáng yêu ghê]
[Coca: mặc dù anh lớn không hiểu đàn piano nhưng anh sẽ ở cạnh em]
[Phao Phao: Phao Phao cũng không hiểu đàn piano, nhưng Phao Phao khẳng định rằng Coca đã nói vậy]
[Trang Liên yêu cầu quá nghiêm khắc với Quýt rồi nhỉ?]
[Đàn piano chính là như thế đó, hồi bé mỗi đứa trẻ đều khóc lóc mà luyện tập, đến khi lớn lên rồi sẽ cảm ơn ba mẹ]
[Thi thoảng nghỉ một ngày cũng được mà? Rõ ràng Quýt không vui vẻ gì, ôi]
Không qua bao lâu, dường như Trang Liên cũng nhận ra không ổn cho lắm, vội vàng nói: “Đàn xong bài này là được rồi.”
“Dạ.”
Năm phút sau, ba gia đình đều quay về phòng riêng.
Chín giờ tắt livestream, vẫn còn nửa tiếng nữa.
Trang Liên về phòng, nói muốn đưa Quýt vào nhà tắm để tắm rửa, nhưng lại trốn trong nhà tắm xem điện thoại.
Quýt ngồi trong bồn tắm trẻ em, biết là ba đang bận làm việc nên ngoan ngoãn tự tắm rửa.
Không được xem điện thoại trước ống kính, nhưng Trang Liên lại nóng lòng muốn biết một số chuyện.
Đối với anh ta, buổi livestream hôm nay chính là một bài kiểm tra, vốn dĩ anh ta đã nắm chắc thắng lợi trong tay, kết quả bỗng nhiên xuất hiện biến cố nên anh ta không thể kiềm được mà muốn biết thành tích, rốt cuộc là anh ta hay Chu Chúc đã thắng.
Từ sáng, người đại diện của anh ta đã gửi tin tức cho anh ta, cứ gửi tin rải rác gộp lại thì rất nhiều.
[Trang Trang, đụng hàng cũng không sao, giữ bình tĩnh, biểu hiện tự nhiên lên chút]
[Tôi đi liên hệ với mấy tài khoản marketing, nói giá trị nhan sắc của cậu đè bẹp Chu Chúc]
Trang Liên cong môi, khá tốt, quản lý của anh ta cũng coi như là biết làm việc.
[Sao lại có việc chocolate tan chảy thế?]
[Cậu xử lý tình huống khá ổn, dọa chết tôi rồi]
[Lúc không có ai cậu tranh thủ nói chuyện với Quýt, không để cậu bé mất kiểm soát vào thời điểm quan trọng]
Buổi chiều người đại diện không nói gì, cứ vậy cho đến ban nãy, y đoán chắc Trang Liên cũng không livestream nữa, vội vàng nhắn cho Trang Liên mấy tin.
[Trang Trang, sau khi livestream xong đừng xem hot search, giữ bình tĩnh, chúng ta vẫn còn cơ hội]
Quả nhiên vừa mở Weibo, hai chữ [Chu Chúc] giống như một mũi kim đâm vào mắt anh ta.
#Chu Chúc Quý Dao# [Bạo]
#Chu Chúc mang theo con# [Bạo]
Trận đấu ao bùn đã là chuyện của buổi chiều, Chu Chúc đã ở trên bảng hot search mấy tiếng rồi, lại còn là ở thứ nhất, có thể thấy độ hot bùng nổ.
So sánh với cậu thì Trang Liên kém xa, chỉ có một dòng hashtag #Trang Liên chương trình thực tế cho trẻ em.#
Trang Liên ấn vào bảng hot search, bắt đầu tìm kiếm “Trang Liên Chu Chúc”, hashtag đầu tiên xuất hiện lại là của tài khoản marketing, khen giá trị nhan sắc của Trang Liên cao, đè bẹp Chu Chúc.
Trên mặt Trang Liên xuất hiện chút ý cười, nhưng ngay giây sau, rất nhanh ý cười ấy đã cứng lại.
Bởi vì trong khu bình luận———
[Chu Chúc đẹp trai]
[Tại sao lại cố ý cho Trang Liên thêm cảnh quay chậm và filter vậy?]
[Mặt mộc của Chu Chúc rất đẹp, chưa ấn vào còn tưởng là anh đẹp trai nào mới ra mắt]
Cái này… chắc là hashtag người quản lý của Trang Liên mua, kết quả lật xe* rồi.
*Lật xe: tự vả, lộ nguyên hình
Thực hiện: Clitus x T Y T
Mặt Trang Liên trắng bệch, nhanh chóng gọi điện thoại cho quản lý.
Anh ta thấp giọng: “Alo?”
Người quản lý giật mình: “Trang Trang, không phải tôi đã dặn cậu đừng xem hot search sao? Cậu xem rồi à?”
Trang Liên nhỏ giọng nói: “Nếu em không xem, thì em đã bị Chu Chúc đạp bẹp dí dưới chân rồi.”
Người quản lý vội vàng dỗ anh ta: “Không sao đâu, hôm nay mới là ngày thứ nhất, giữ bình tĩnh, bình tĩnh nhé.”
“Anh không biết trước kia cậu ta cũng như thế này đâu.” Trang Liên có hơi sốt ruột, “Khi ra mắt, cậu ta đã như thế này, không có bối cảnh, không có chỗ dựa, kết quả đà càng ngày càng mạnh, trực tiếp bỏ xa em luôn.”
“Cậu không cần sốt ruột, hiện giờ không giống ngày thường, quần chúng đều chỉ hóng hớt náo nhiệt, qua vài ngày nữa sẽ hết thôi.”
“Anh không hiểu! Chu Chúc là như thế đấy, một khi cậu ta có cơ hội để nổi bật thì chắc chắn phải dìm cậu ta, nếu không sẽ không kịp đâu!”
Quýt đang tắm rửa ở bên cạnh hơi sợ, không dám gọi ba, tự mình trèo khỏi bồn tắm, quấn khăn tắm, lau nước trên người, mặc đồ ngủ.
Bỗng nhiên, Trang Liên nhìn sang, che điện thoại, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta có thể dùng chủ đề mà chúng ta đã quyết định trước đó hay không.”
Người quản lý ngừng lại một chút: “Cậu muốn nói đến người bố còn lại của Phao Phao sao? Chẳng phải nói…….”
“Đúng, chính là cái đó.” Trang Liên gật đầu liên tục, mắt anh ta lóe lên một tia sáng kỳ dị, “Bảo đạo diễn cho người dẫn chương trình đi hỏi cậu ta, chỉ cần thêm vào một mắt xích đúng lúc, chúng ta cũng chuẩn bị thuỷ quân cho tốt, hiện giờ còn hai mươi phút nữa mới ngừng livestream, vẫn kịp.”
Người quản lý cảm thấy khó tin: “Trang Trang, cậu điên rồi à?
“Em không quan tâm, em chắc chắn phải dìm cậu ta xuống.” Ánh sáng điện thoại yếu ớt soi rọi, biểu cảm trên khuôn mặt Trang Liên trở nên vặn vẹo, “Người em yêu, bố của Quýt là giám đốc của Thẩm Thị, mọi người đều biết. Bố của Phao Phao là một tên già chết tiệt.”
“Cậu chắc chắn sao?”
Trên mặt Trang Liên tràn đầy hưng phấn: “Chắc chắn, em nhớ rất rõ.”
“Hôm đó em và Chu Chúc đi tham gia tiệc rượu, không được bao lâu cậu ta đã lên quán bar trên tầng. Sau đó em điều tra ghi chép của quán bar, ghi chép về Chu Chúc đã bị sửa, mà người ở quán bar ngày hôm đó chỉ có Nhà sản xuất Trần.”
“Vài tháng sau, Chu Chúc liền tuyên bố rút lui khỏi giới giải trí, khi về nước còn mang theo một đứa con. Chắc chắn là tối hôm đó cậu ta dính bầu rồi, len lén ra nước ngoài sinh con.”
“Chắc chắn không có vấn đề gì. Anh đi liên lạc với đạo diễn Vương, trước tiên nói kế hoạch đã, rồi sau đó tiến hành theo những gì chúng ta đã thương lượng trước đó.”
Người quản lý im lặng một lúc, sau đó cũng vẫn đồng ý: “Được.”
Ngày đầu tiên livestream, độ hot không đạt được mức mọi người kỳ vọng, lại còn bị Chu Chúc chiếm lấy độ hot, nếu không ra tay thì Trang Liên thật sự xong đời rồi.
Anh ta tắt điện thoại, mau chóng gọi cho đạo diễn.
Trước đó họ đã nói chuyện xong rồi, đạo diễn còn nhận tiền của Trang Liên.
Trong phòng, Chu Chúc lấy áo ngủ bò sữa của Phao Phao từ vali ra, mang cậu bé vào phòng tắm.
Chu Chúc quỳ trước bồn tắm trẻ em, cầm vòi hoa sen rót nước vào trong: “Con có thể tự tắm không?”
Phao Phao ngồi xổm cạnh ba, vươn bàn tay nhỏ khua nước: “Có thể ạ.”
“Thế đợi một lát rồi con tự tắm nhé.”
“Dạ.”
Cameraman bê máy quay đứng ở cửa.
[A? Đây là thứ tôi có thể nhìn thấy hay sao?]
[Lúc Phao Phao tắm rửa có tạo bong bóng không? Có thổi bong bóng không?]
[Tôi tự tạo mình, tôi tự thổi mình]
Chuẩn bị nước xong, Chu Chúc đứng dậy, treo lại vòi hoa sen, ngăn ống kính lại như đang đuổi chó.
“Trẻ em tắm rửa, nghiêm cấm quay phim.”
Nực cười, nhân vật phản diện nhỏ cũng có lòng tự trọng chứ, sao lại cho người khác xem mông được?
Vài năm sau, nhân vật phản diện nhỏ đếm tội để trừng phạt———
……
Xấu hổ chết đi được!
Cameraman lúng túng dời máy quay ra xa, sờ tai nghe, đây là lệnh của đạo diễn.
Chu Chúc ngồi trên sofa, vừa lấy điện thoại ra bỗng nhớ đến những gì viết trên hợp đồng, không được để điện thoại xuất hiện trước camera, nếu không sẽ trừ tiền.
Chu Chúc nhanh chóng cất điện thoại đi, giơ hay tay lên, hướng về ống kính tỏ ý: “Không thấy gì nhé.”
Bỗng nhiên, người dẫn chương trình quen thuộc thò đầu vào cửa: “Thế tôi có thể nói chuyện với Chu Chúc không?”
Chu Chúc :)
Có dự cảm không tốt cho lắm.
Người dẫn chương trình cười cười, quen cửa quen nẻo mà bước lên phía trước, ngồi xuống trước mặt Chu Chúc.
“Sắp kết thúc livestream rồi, dựa theo quy trình thì chúng ta sẽ có một buổi phỏng vấn nhỏ, Phao Phao đang tắm à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cũng không sao, tôi phỏng vấn Chu Chúc là được rồi.”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Chu Chúc: nói xạo, trên bảng hành trình không hề viết cái này, tổ chương trình đang định làm cái gì vậy?
Người dẫn chương trình hỏi: “Hôm nay là ngày đầu tiên livestream, Chu Chúc có vui không?”
Chu Chúc cười gật đầu: “Có vui chứ, quen được nhiều bạn lớn và nhiều bạn nhỏ, dường như được quay về thời thơ ấu vậy.”
“Trước kia Chu Chúc và Quý Dao là bạn thân nhỉ? Mọi người trong vòng còn cho rằng quan hệ hai người không tốt, tại sao trước kia lại ầm ĩ đến mức tách ra vậy?”
“À…..” Chu Chúc ngừng lại, “Là bạn tốt đó. Tại sao lại ầm ĩ rồi tách ra ấy hả? Bởi vì có một lần cậu ta đi ăn mảnh, không cho tôi ăn cùng đó.”
Người dẫn chương trình cười, lại hỏi vài vấn đề bình thường khác.
Cuối cùng, anh ta đảo mắt đi vào vấn đề chính.
“Đúng rồi, phần hậu kỳ của tiết mục chúng ta, sẽ sắp xếp cho một nhà ba người, trẻ con cùng hai vị phụ huynh cùng tham gia chương trình, những nhà khác đều đã liên hệ được, chúng tôi muốn mời bố của Phao Phao đến, nhưng lúc điền thông tin Chu Chúc lại không điền tên vị phụ huynh còn lại của Phao Phao.”
Chu Chúc ngước mắt, có hơi kinh ngạc.
Cậu nhớ, tình tiết này phải ở đoạn sau cơ mà.
Phải là vào tập hai hoặc tập ba của chương trình, tổ chương trình mới mời phụ huynh còn lại của các nhóc đến biệt thự làm khách, chiêu đãi họ.
Chồng của Trang Liên là giám đốc tập đoàn Thẩm Thị, mà đối tượng của Chu Chúc lại là…….
Tuy rằng đều là giám đốc——— nhưng giám đốc trong cuốn truyện này nhiều như bán buôn, mà anh ấy và Chu Chúc là do bị hạ thuốc, tình một đêm mà có Phao Phao.
Sinh Phao Phao ở nước ngoài không được bao lâu, nguyên chủ liền ly hôn với anh, một mình mang Phao Phao về nước.
Trong chương trình, nguyên chủ sống chết muốn thể diện cho nên viết tên của đối tượng, kết quả là tất cả mọi người đều không tin, mà đối tượng cũng không muốn ra mặt giúp đỡ, cuối cùng nguyên chủ bị cười nhạo tới tận trời xanh.
Chu Chúc không nghĩ tới, bỗng nhiên tổ chương trình lại đẩy mục này lên trên. Cậu hoàn toàn chưa chuẩn bị gì cả.
Nhưng người dẫn chương trình lại từng bước từng bước ép buộc: “Chu Chúc, nghĩ đến phụ huynh còn lại của Phao Phao vẫn ngại hả? Ha ha, không sao đâu, giờ có tiện liên hệ không?”
Lúc này, lực lượng thuỷ quân do Trang Liên sắp xếp cũng ào ào xông lên.
[Chồng của Trang Liên là giám đốc Thẩm Thị, Chu Chúc thì sao? Không dám nói hả]
[Chu Chúc flop như vậy mà còn có thể nhận phim nhận chương trình, chắc chắn sau lưng có kim chủ rồi]
[Là đạo diễn X năm nay 56 tuổi đó sao? Hay là nhà chế tác X tai to mặt lớn nào đó?]
[Chu Chúc đang nghĩ nên bịa như thế nào để nghe đáng tin nhất nhỉ?]
[Mồm miệng của mấy người nào đó sạch sẽ chút đi]
[Chu Chúc dám làm, chúng tôi không thể nói hay sao?]
[Chúng tôi đã làm gì chứ? Chúng tôi chỉ nói những chuyện cậu ta làm thôi, cười chết mất]
Chu Chúc cố gắng nhớ lại, chứng minh nhân dân mà cậu nhìn thấy trong điện thoại hôm qua.
Bởi vì khi ký hợp đồng phải cung cấp giấy khai sinh của Phao Phao, trên đó phải có tên của một phụ huynh nữa.
Cậu nhớ, người đó tên là…..
Đúng rồi! Chu Chúc nhớ ra rồi!
Thôi Phùng, người đó tên Thôi Phùng!
Chu Chúc sắp nói ra cái tên đó, một giây sau đã phản ứng lại.
Ngộ nhỡ Thôi Phùng không đồng ý giúp đỡ thì sao?
Chu Chúc mở điện thoại, muốn tìm xem trong điện thoại của nguyên chủ có phương thức liên lạc của anh hay không.
Người dẫn chương trình thấy cậu mở điện thoại, cười nói: “Muốn liên hệ với người ta hả?”
Chu Chúc lúng túng trả lời: “Ừ ừ, tôi……”
Vốn dĩ cậu đã tính toán là quay xong tập này, trong thời gian hai ngày nghỉ ngơi thì lúc ấy cậu sẽ tìm Thôi Phùng rồi thương lượng với anh, xem xem anh có muốn xuất hiện ở chương trình thực tế cho trẻ em này hay không.
Kết quả là tổ chương trình đáng ghét này khiến cậu trở tay không kịp.
Chu Chúc lướt xem danh sách liên lạc, không tìm thấy.
Đáng ghét! Cái người họ Thôi này vô trách nhiệm quá thể! Đến cả phương thức liên lạc cũng không để lại!
Lòng bàn tay Chu Chúc đổ mồ hôi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Người dẫn chương trình thấy vậy, cười nói: “Sao thế? Không tiện liên lạc hả?”
“Không phải……”
Người dẫn chương trình ném cho cameraman một ánh mắt, cameraman cũng ngay lập tức hiểu ý, điều chỉnh ống kính đối diện màn hình điện thoại của Chu Chúc.
Chu Chúc giật mình, nhanh chóng né đi.
[Chột dạ hả? Chắc chắn là chột dạ rồi]
[Không đâu chứ? Chồng của mình, bố của Phao Phao, có gì mà phải nhỏ nhen như vậy chứ?]
[Không lẽ là do bị dùng quy tắc ngầm mới sinh ra Phao Phao?]
[Không phải là Tiểu Tam chứ?]
Chu Chúc nghiến răng, còn nước còn tát, mở trình duyệt, trực tiếp tìm kiếm [Thôi Phùng].
Fans Trang Liên thổi phồng chồng của Trang Liên, chém gió cái gì mà “Chồng của Trang Liên nhà chúng tôi là doanh nhân có thể tìm thấy trên Thiên Độ* đó.”
*Thiên Độ: tên trang web
Trong nguyên tác nói Thôi Phùng cũng được coi là tổng giám đốc, có lẽ sẽ tra được thôi nhỉ?
Lại cứ vào những lúc thế này, mạng của Chu Chúc lại lag, quay vòng vòng rất lâu mà không hiện trang web.
Chu Chúc :)
Xong đời thật rồi, đến cả mạng cũng chống đối cậu.
Cậu đánh rơi điện thoại, ngẩng đầu lên: “Mất rồi!”
Cái gì chưa qua, nhắm mắt lại là sẽ qua rồi.
Người dẫn chương trình: ???
Bão bình luận: ???
“Phao Phao là do tôi một mình mang thai, tôi ly hôn với người đó rồi, ly hôn chưa được bao lâu, anh ấy đã….mất…..”
Chu Chúc cúi đầu nhìn điện thoại.
Cuối cùng trang web cũng tải được, thông tin đầu tiên liên quan đến Thôi Phùng chính là ———
[Người chèo chống Tập đoàn Thôi Thị, Thôi Phùng, gặp tai nạn ô tô biến thành người thực vật]
Chu Chúc: ?!!!
Thảo nào cư dân mạng đều không tin, thảo nào anh không thể ra mặt giúp đỡ.
Chu Chúc cắn tay: “Thì…thì….mất rồi.”
Chu Chúc sám hối trong lòng: TAT
Xin lỗi giám đốc Thôi, tôi sai rồi, không phải tôi rủa anh chết đâu, qua vài ngày nữa được nghỉ tôi sẽ cầm giỏ hoa quả đến thăm anh.
Lúc này, Phao Phao ở trong nhà tắm nghe thấy cậu nói chuyện, lớn tiếng hỏi: “Ba ơi? Ba vừa nói gì thế ạ? Bố mất rồi sao ạ?”
“……”
Người dẫn chương trình vẫn không bỏ qua: “Chu Chúc, không cần phải nói đùa như vậy đâu.”
“Không phải đùa.” Chu Chúc đè thấp giọng: “Tôi luôn nói với Phao Phao, người bố còn lại của thằng bé đang đi công tác nước ngoài, Phao Phao còn chưa biết đâu, mấy người không được nói với thằng bé.”
Sắc mặt Chu Chúc nghiêm túc, không giống giả vờ.
Người dẫn chương trình và cameraman gật đầu: “Được.”
[Thật hay giả thế?]
[Lừa người hả?]
[Đừng nói nữa được không? Ban nãy Chu Chúc còn do dự, chính là sợ Phao Phao nghe thấy nhỉ?]
[Chẳng trách Chu Chúc không dám nói, đừng động vào vết thương của cậu ấy]
[Dù sao tôi cũng không tin]
Cuối cùng lừa dối cho qua, Chu Chúc thở dài, chạy vào nhà tắm: “Phao Phao sao rồi? Ba mặc quần áo cho con nhé?”
“Không cần đâu ạ.” Phao Phao đã tự mặc quần áo ngủ xong, ngồi xổm bên bồn tắm trẻ em, tháo lỗ thoát nước xả nước đi.
Chu Chúc chạy lên phía trước ôm lấy cậu bé.
Nhóc con, vừa rồi ba suýt bị doạ chết đó.
Phao Phao thành thục xoa đầu cậu: “Ba ngoan.”
Chín giờ đúng, livestream kết thúc.
Chu Chúc lười quản cư dân mạng nói gì, tắm rửa đơn giản rồi ôm Phao Phao lên giường ngủ.
Cậu dặn dò Phao Phao: “Ở đây có vài người xấu, sẽ hỏi con chuyện nhà mình, con phải nhớ rằng không thể nói tình hình gia đình mình cho họ nhé.”
Phao Phao nghiêm túc: “Con biết rồi ạ, không được nói địa chỉ và số điện thoại nhà mình cho người khác.”
“Đúng thế.” Chu Chúc gật đầu, “Còn nữa, nếu có người hỏi con chuyện của bố thì cũng không được nói. Bố đang ….. đang đi công tác ở nước ngoài, không được làm phiền bố.”
“Con biết rồi ạ.”
Phao Phao nhìn cậu, nếu bố không làm việc thì ba không thể ở biệt thự và mặc quần áo mới.
Ba ham hư vinh thế đó, hừ.
Mệt mỏi cả một ngày, Chu Chúc ôm Phao Phao, mệt mỏi muốn đi ngủ.
Phao Phao vùi trong lòng ba, nhỏ giọng hỏi: “Ba ơi, hôm nay con biểu hiện có tốt không ạ?”
“Hả?” Chu Chúc chớp mắt, phút chốc tỉnh táo, “Rất tốt luôn.”
“Nhưng hôm nay con không nấu cơm, cũng không mua thuốc cho ba, con cũng không biết đánh đàn piano.”
Phao Phao mím môi, nghiêm túc nhìn cậu, chờ câu trả lời của cậu.
Chu Chúc kiên nhẫn giải thích: “Nấu cơm là chuyện của người lớn, con có giúp ba rửa rau; ba cũng không đau bụng, không cần uống thuốc; con không biết đánh đàn piano, nhưng con lại biết hát mà.”
“Hôm nay biểu hiện rất tốt, vô cùng tốt.” Chu Chúc ôm mặt cậu bé, hung hăng hôn chụt một cái, “Ngày mai tiếp tục giữ vững phong độ nhé.”
Mặt Phao Phao đỏ lên: “Ba ơi, thế thì con yên tâm đi ngủ rồi.”
“Ừ, ngủ thôi.”
Chu Chúc nhắm mắt, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện vài thứ kỳ quái.
Giấy khai sinh:
Phụ huynh thứ nhất: Chu Chúc
Phụ huynh thứ hai: Thôi Phùng
Con trai: Chu Phao Phao? Thôi Phao Phao?
Thổi gió?
*Raw là 吹风(Chuīfēng), tên của công 9 là崔逢(Cuīféng ) hai từ này đọc na ná nhau nên chắc Chu Chúc đang chơi chữ.
Thổi bong bóng?
Chu Chúc nhắm tịt mắt lại, ôi trời đất ơi, tên gì thế này?!
Chu Chúc tức giận đập giường, sao thằng bé có thể mang họ Thôi chứ? “Thổi bong bóng” khó nghe chết đi được, vẫn là Chu Phao Phao nghe hay hơn.
Phao Phao nghi ngờ: “Ba, ba không được vặn vẹo lung tung như thế.”
Chu Chúc ôm chặt cậu bé, ra sức hôn, đây là Chu Phao Phao của tôi, không phải Thôi Phao Phao!
Phao Phao lau mặt, những chỗ bị ba hôn bắt đầu đỏ lên: “Ba ơi….”
Cùng lúc ấy, ở trong một căn biệt thự nằm sâu trong núi.
Hơn mười vị bác sĩ uy tín đang căng thẳng vây quanh giường bệnh, một người đàn ông cao lớn lẳng lặng nằm trên giường, trên người cắm vô số máy móc tinh vi.
Từ tối hôm qua, bệnh nhân đã có xu hướng tỉnh lại. Hai giờ sáng hôm nay, anh thậm chí còn tỉnh lại, dặn dò trợ lý một số việc sau đó chìm vào giấc ngủ sâu, thỉnh thoảng gọi một cái tên nhưng không rõ ràng.
Không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên có người ngạc nhiên kêu lên: “Giám đốc Thôi tỉnh rồi! Giám đốc Thôi tỉnh rồi!”
Người đàn ông trên giường từ từ mở mắt.