Chiếc quạt trần trên đầu quay vù vù, mang theo cơn gió nhẹ. Cả đại gia đình nằm ngổn ngang bốn phía trên giường, vừa trò chuyện vừa lim dim buồn ngủ.
“Không sao đâu, lần trước đạo diễn cũng nói như vậy mà.”
“Lần trước nữa cũng vậy.”
“Lần trước nữa nữa cũng thế.”
“Thôi ngủ một giấc đã, vừa ăn no xong buồn ngủ quá.”
[Tưởng tượng hình ảnh của đạo diễn: Kinh hoàng, sợ hãi, ngay lập tức bàn kế hoạch đối phó.]
[Hình ảnh thực tế: Thong thả, vui vẻ, ngủ trưa trước rồi tính sau.]
[Chúc Chúc: Tôi còn tưởng chuyện gì to tát, hóa ra chỉ thế này, làm sao làm phiền đến bữa ăn của chúng tôi.]
[Phao Phao: Lần nào cũng phải cứu thế giới, chúng cháu mệt lắm đó.]
[Vẫn là Phao Phao: Câu chuyện này thật ngây thơ.]
[Những đứa trẻ không quan tâm khi nào thế giới bị hủy diệt, chỉ quan tâm khi nào có thể chơi cùng ba.]
[Đúng thật, nếu đạo diễn nói: “Nếu không cứu thế giới thì không được chơi với ba", bọn chúng sẽ lập tức làm nhiệm vụ ngay.]
Chỉ một lúc sau, tiếng trò chuyện của những đứa trẻ trong phòng dần nhỏ đi, trở nên lờ mờ và mơ hồ hơn, rồi tất cả đều chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng, họ đã hoàn thành công việc của mình, buổi chiều có thể tự do hoạt động.
Ý của đạo diễn là bọn họ phải bắt đầu nhiệm vụ chính rồi.
Bọn họ ngủ trưa? Cũng được thôi, nghỉ ngơi một chút làm nhiệm vụ cũng tốt.
Kết quả bọn họ nằm ngáy o..o… Ngủ gần cả tiếng!
Đạo diễn ngồi trên ghế nhỏ, ôm cốc giữ nhiệt, trông thật tuyệt vọng.
[Sao đạo diễn không đi ngủ một giấc nhỉ?]
[Tôi cũng đã ngủ một giấc rồi.]
[Ghen tị với giấc ngủ chất lượng của đám nhóc ghê.]
[Ban đầu còn lo mình ngủ quên, bỏ lỡ tình tiết quan trọng, không ngờ… Tôi ngủ dậy mà họ vẫn đang ngủ.]
Rốt cục, đạo diễn giơ tay lên, nhìn lướt qua đồng hồ.
Anh ta không nhịn được nữa rồi!
Đạo diễn vung tay: “Gọi họ dậy cho tôi! Lay tỉnh họ!”
Nhân viên chần chừ một chút, lặng lẽ điều chỉnh máy móc trong tay.
Không dám, họ không dám chọc mấy ác ma nhỏ này.
Đạo diễn nhìn thấy sự do dự của bọn họ, phải tự mình ra tay: “Có gì mà không dám? Để tôi làm! Tôi hoàn toàn không sợ họ!”
Đạo diễn đặt cốc giữ nhiệt xuống, đứng lên, xắn tay áo, bước tới.
Anh ta gọi trước người có tính cách dễ chịu nhất - ông nội Quýt: “Thầy Trang? Thầy Trang?”
May mắn thay, ông nội Quýt tỉnh dậy ngay, còn rất nhẹ nhàng với anh ta: “Đạo diễn? Chúng tôi phải dậy làm nhiệm vụ rồi à?”
“Dạ dạ dạ, mau dậy đi ông ơi.”
“Ừ.”
Sau đó, đạo diễn gọi Lưu Quần Tiên và Giang Ý Thành.
Hai người này tính tình cũng khá tốt, không có gì trở ngại.
Thế nhưng mà...
Đạo diễn đứng trước khung sắt giường tầng, ngẩng đầu nhìn hai ác ma nhỏ, có chút do dự.
Cái này...
[“Tôi làm.”]
["Tôi hoàn toàn không sợ bọn họ"]
Đạo diễn đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc vào thịt vai mềm mại của Phao Phao, giọng nói cũng nhẹ, rất nhẹ: "Phao Phao? Phao Phao?"
Phao Phao mơ mơ màng màng tỉnh dậy, hừ hừ hai tiếng, lăn qua lăn lại: “Ai đó?”
“Là chú, đạo diễn đây, cháu và ba cháu phải…”
Bỗng nhiên, Chu Chúc bởi vì Phao Phao uốn éo nên cũng bị đánh thức, cậu khẽ nhíu nhíu mày, phát ra tiếng hừ hừ không hài lòng.
Đạo diễn lập tức rút tay lại, nhỏ giọng nói với Phao Phao: “Cho cháu thêm mười phút, phải dậy rồi.”
Phao Phao lên tiếng, không biết có hiểu hay không.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Đạo diễn lặng lẽ rời đi.
[Anh ta rất sợ cậu bé.]
[Lần đầu tiên thấy đạo diễn sợ khách mời như vậy.]
Mười phút sau, Phao Phao từ trong lòng ba mình ngẩng đầu lên, vỗ vỗ cậu: “Ba ơi, dậy thôi.”
Chu Chúc vẫn không phản ứng.
Đạo diễn lý luận chính đáng, thấy chưa, con trai cậu gọi mà cậu còn không nghe, đâu phải là vấn đề tôi sợ cậu ta đâu.
Phao Phao xoa bóp mặt ba: “Ba ơi, dậy thôi.”
Chu Chúc vẫn không có phản ứng.
Phao Phao nghĩ ngợi, rồi nói: “Ba ơi, bố đến thăm ba rồi.”
“A?” Chu Chúc tỉnh dậy ngay lập tức, bật dậy khỏi giường.
[Cậu thật yêu anh ấy!]
Chu Chúc nhìn quanh: “Anh ấy đến cho ba đồ ăn à? Người đâu rồi?”
[...]
[Cậu đâu có yêu Tổng Giám đốc Thôi! Cậu chỉ yêu đồ ăn thôi!]
[Vừa yêu tổng giám đốc Thôi, vừa yêu đồ ăn.]
[Đều tại đạo diễn, làm bọn trẻ thèm đến điên rồi.]
Phao Phao nói: "Không có, đạo diễn bảo con gọi ba dậy."
Đạo diễn: ? ? ?
Con cứ như vậy mà bán đứng chú?
“À…” Chu Chúc lại ngã xuống giường, nghỉ ngơi một chút, ôm Phao Phao, nhảy xuống giường.
Đạo diễn theo phản xạ giơ tay chặn lại, kết quả Chu Chúc không đi về phía anh ta, mà vòng qua đi vào phòng tắm rửa mặt.
Đạo diễn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
[Ha ha ha ha ha.]
[Đạo diễn sợ bị đánh.]
[Đạo diễn bị chấn thương tâm lý.]
Tất cả mọi người rửa mặt xong, khi ngồi vào bàn tròn thì đã qua nửa tiếng rồi. Đạo diễn sốt ruột hơn họ: “Nhanh lên, mọi người phải bắt đầu bàn bạc chuyện lớn đi.”
Chu Chúc chống cằm, vừa rửa mặt bằng nước lạnh, vẫn còn hơi buồn ngủ: “Được, bây giờ chúng ta phải bàn bạc một việc quan trọng.”
Ánh mắt đạo diễn đầy chờ mong.
“Đó là…”
Đạo diễn tiếp tục chờ mong.
“Tối nay ăn gì?” Chu Chúc ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt: “Hôm nay tôi hết cơ hội lên trên mặt đất rồi, tối nay ăn gì?”
Đạo diễn tức giận: “Tôi bảo mọi người bàn chuyện lớn sống còn, không phải bàn tối nay ăn gì!”
“Nhưng vấn đề này cũng rất quan trọng mà.” Chu Chúc nhìn về phía anh ta: “Hay là anh giúp chúng tôi giải quyết vấn đề này trước, chúng tôi mới yên tâm suy nghĩ vấn đề khác được.”
Đám nhóc con phụ họa nói: “Đúng rồi, hiện giờ chúng cháu rất đói bụng.”
“Cháu muốn ăn điểm tâm.”
“Cháu cũng muốn.”
“Đạo diễn, chú muốn chúng cháu làm việc, đương nhiên phải để chúng cháu ăn no đã.”
Đạo diễn sắp bị bọn họ làm cho phát điên: “Đừng lo tối nay ăn gì nữa, tối tôi ăn gì thì mọi người ăn cái đó, cái này được…”
Chưa nói hết câu, đột nhiên anh ta kịp phản ứng.
Chờ một chút, anh ta vừa nói gì thế?
Chu Chúc tỉnh táo lại, cười với anh ta: “Cảm ơn, vậy tối nay chúng ta cùng nhau ăn hộp cơm nhé.”
“...”
[Đạo diễn lại bị lừa rồi.]
[Lần này Chúc Chúc không cướp, đó là đạo diễn tự cho họ mà.]
[Chúc Chúc lừa đảo.]
[Đây là lừa gạt sao? Đây là ngươi tình ta nguyện mà.]
[Đây gọi là dâng lễ.]
Giải quyết xong vấn đề bữa tối, cuối cùng mọi người cũng bắt đầu vào vấn đề chính.
“Làm thế nào bây giờ?” Chu Chúc khôi phục trạng thái chống cằm: “Chúng ta sắp bị tiêu diệt rồi, làm thế nào bây giờ?”
Quý Dao cũng chống cằm theo cậu: “Làm thế nào bây giờ?”
Bọn nhỏ cũng chống cằm, da thịt trên mặt đều nhăn nhó lại: “Làm thế nào bây giờ?”
Cả phòng đều hỏi: “Làm thế nào bây giờ”.
Trên trán đạo diễn nổi gân xanh, hiện lên một dấu thập nhỏ.
Chu Chúc nhìn thấy biểu cảm của anh ta, nhanh chóng nói: “Được rồi, không chơi nữa, chuyện này rất quan trọng, chúng ta phải nghiêm túc một chút.”
“Vâng ạ.”
Mấy đứa nhỏ đều buông bàn tay đang chống cằm xuống, ngoan ngoãn đặt tay xuống bàn, ngồi ngay ngắn lại.
Chu Chúc suy nghĩ một chút: “Tôi nghĩ lần này chúng ta có thể thay đổi cách suy nghĩ.”
Giang Ý Thành hỏi: “Ví dụ như thế nào?”
“Ví dụ, mấy lần trước chúng ta đều chủ động tấn công, đi tìm kho báu, đi cứu thế giới, nhưng lần nào cũng vừa thành công vừa thất bại, mãi không lấy được kho báu, kho báu vẫn luôn bị cuốn đến chỗ khác.”
“Vậy lần này thì sao, chúng ta không làm gì cả, ngày ngày ăn uống ngủ nghỉ, mua một đống khoai tây về, không làm việc, cứ nằm dài chờ kho báu tự tìm đến chúng ta.”
Y Mễ giơ tay: “Vậy nếu chúng ta bị người máy tiêu diệt thì sao ạ?”
“Tiêu diệt thì tiêu diệt thôi, dù sao kho báu cũng sẽ đưa chúng ta đến chỗ khác mà.” Chu Chúc ngả người ra sau, dựa vào tường, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Phao Phao.
Đạo diễn :)
Anh ta không thể chịu nổi nữa rồi!
Đạo diễn mở loa lớn: “Kế hoạch tiêu diệt các con vật nhỏ của quân đoàn người máy được đẩy sớm lên! Tiêu diệt Chúc Chúc đầu tiên!”
Chu Chúc hít hít cái mũi: “Bị tiêu diệt rồi có thể về khách sạn chơi đánh bài không?”
“Bị tiêu diệt rồi sẽ trở thành đứa ngốc, đứa ngốc ngốc nhất nhất trên thế giới.”
Chu Chúc nghẹn lại một chút, vậy thì đành miễn cưỡng làm nhiệm vụ là được thôi.
Bọn họ một lần nữa bắt đầu thảo luận lại.
“Tôi cảm thấy lần này có thể giống mấy lần trước, chúng ta phải tìm kho báu trước.”
“Còn có, khả năng người máy cũng có một người thủ lĩnh, chỉ cần tìm ra thủ lĩnh này, đánh bại nó, thì không vấn đề gì nữa.”
“Chúng ta không có cách nào để đến thành phố trên mặt đất, cho nên nhiệm vụ này...”
Bọn họ đều nhìn về phía Chu Chúc cùng Phao Phao.
Phao Phao vỗ bộ ngực nhỏ: “Tôi sẽ cố gắng.”
“Được.”
Y Mễ suy nghĩ: “Cháu lại cảm thấy, lần này lại không giống mấy lần trước.”
“Không giống ở chỗ nào?”
“Mấy lần trước chỉ có chúng ta gặp nguy hiểm, nhưng bây giờ, những người sống ở thành phố dưới mặt đất cũng gặp nguy hiểm, cháu nghĩ chúng ta cũng nên giúp đỡ họ.”
“Đúng rồi.”
“Nhưng mà chúng ta không thể trực tiếp nói cho họ biết, bởi vì không ai tin chúng ta. Chúng ta nên tìm một người có uy tín, người mà họ tin tưởng, để cho bọn họ theo chúng ta cùng nhau phản kháng!”
Người đó là ai đây?
Tất cả mọi người lại nhìn về phía Chu Chúc.
Chu Chúc đã hiểu: “Đi thôi, chúng ta đi tìm đại ca.”
“Được!”
Đúng lúc này đã là chạng vạng tối rồi, một nhóm người đến khu B.
Người gác cổng không có ở đó, bọn họ trực tiếp đi lên tầng.
“Mọi người còn nhớ đại ca ở phòng nào không?”
“Tôi nhớ, ở tầng năm.”
“Đi thôi.”
Một nhóm người leo cầu thang lên tầng năm, đến trước cửa phòng, Chu Chúc bỗng hô một tiếng: “Chờ một chút.”
“Làm sao vậy?”
Chu Chúc dụi mắt: “Chúng ta phải diễn sao cho giống, để thu hút sự chú ý của đại ca.”
“Đúng rồi.”
Đám nhóc con cũng hít mũi, bắt đầu chuẩn bị nước mắt.
Đợi công tác chuẩn bị xong, bọn họ mới đẩy cửa vào.
“Không xong rồi, đại ca! Chúng ta sắp bị tiêu diệt rồi!”
Đẩy cửa ra, diễn viên lạ ngồi bên trong ngẩn người hỏi: “Mấy người là ai?”
“Hả?”
Chu Chúc ngẩng đầu lên, nhìn số phòng: “Không đi nhầm mà, xin hỏi đại ca đâu? Đại ca đổi người rồi à?”
“Mấy người tìm đại ca à? Anh ấy ở tầng trên.”
“Ồ ồ, xin lỗi.” Chu Chúc lặng lẽ rút lui ra ngoài.
“Đại ca sao lại ở trên tầng?”
“Có phải mấy người nhớ nhầm tầng không?”
“Không thể nào, tôi nhớ rất rõ, là tầng năm mà.”
“Vậy chuyện gì xảy ra?” Chu Chúc xấu hổ đến mức co ngón chân lại: “Mọi người đi trước tôi đi.”
“Tại sao?”
“Tôi không kiểm soát được ngón chân, mọi người đi ở phía sau tôi, sẽ dễ bị lọt vào lỗ hổng mà tôi móc ra.”
“Hả?”
Mấy đứa nhỏ không hiểu, nhưng cũng đi trước Chu Chúc.
[Ha ha ha ha ha]
[Vừa rồi biểu cảm của Chúc Chúc thật sự quá buồn cười, không xong rồi! Đại ca!]
[Cậu ấy diễn thật giỏi.]
Lên tầng trên, xác nhận đại ca ở chỗ này, bọn họ mới xông vào.
“Không xong rồi! Đại ca! Chúng ta sắp bị tiêu diệt rồi!”
Đại ca đang ngồi trên ghế sô pha ăn hạt dưa, ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Cái gì?”
Chu Chúc hỏi: “Không phải đại ca ở dưới tầng à? Sao lại chạy lên tầng trên rồi?”
“Đó gọi là thỏ khôn có ba hang, tôi vẫn luôn đổi chỗ ở, để người khác muốn hại người tài như tôi sẽ không thể thực hiện được."
“...”
Đại ca lại hỏi: “Cậu vừa nói cái gì?”
“Chúng ta sắp bị tiêu diệt rồi!” Chu Chúc ngồi xuống bên cạnh ông ta, tiện tay cầm một nắm hạt dưa: “Tôi vừa nghe lén từ chỗ người máy, bọn họ chuẩn bị tiêu diệt chúng ta.”
“Cái gì?”
“Đúng vậy, bọn họ nói khu C và khu D, còn có khu B người quá nhiều, lãng phí tài nguyên, chuẩn bị vài ngày nữa tiêu diệt hết chúng ta. Đặc biệt là người khu B, đặc biệt là anh, quá kiêu ngạo, không thể không tiêu diệt.”
Đại ca tăng âm lượng: “Cái gì?!”
[Nếu như tôi nhớ không nhầm, người máy nói là khu C và khu D, không có khu B.]
[Cái này gọi là chiến lược mà.]
[Thật sự Chúc Chúc nói dối không chớp mắt.]
[Không nói vậy sao khiến đại ca giúp đỡ được?]
Chu Chúc chân thành nhìn ông ta: “Tôi nói đều là sự thật, tuyệt đối không lừa anh, đại ca, mau triệu tập anh em nổi dậy khởi nghĩa đi, nếu không chậm thêm một chút sẽ không kịp nữa!”
Đại ca hơi do dự, suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Được, tôi sẽ gọi đám đàn em của tôi tới, chúng ta cùng thương lượng một chút xem làm sao bây giờ.”
Đại ca bước ra khỏi phòng, hướng xuống tầng dưới hô một tiếng: “Các anh em, mau lên đây!”
“Vâng ạ!”
Nghe âm thanh khí thế ngất trời này, con mắt của mọi người đều sáng ngời, chắc chắn có không ít người, lần này họ nắm chắc phần thắng.
Năm phút đồng hồ về sau, vô số anh em của đại ca leo cầu thang đến trước mặt họ.
Chu Chúc: ?
Đám nhóc con: ? ?
Đại ca nhiệt tình giới thiệu: “Nhìn đi, đây là anh em của tôi, đây là người gác cửa, đây cũng là người gác cửa khác, bọn họ thay phiên nhau làm.”
Hai người mặc âu phục, đeo kính đen, khoanh tay đứng trước mặt bọn họ.
Chu Chúc nghẹn lời: “Chỉ có vậy thôi sao?”
“Hết rồi.” Đại ca nghiêm túc nói: “Cậu xem thường chúng tôi đúng không? Người không cần nhiều, đủ dùng là được, hơn nữa, hai anh em của tôi đều là cao thủ...”
Chu Chúc bước đến trước mặt bọn họ, tháo kính đen của người gác cửa khác xuống: “Tôi biết ngay là anh mà, Đại vương.”
Đại vương chắp tay sau lưng, nghiêm túc: “Không được gọi ta là Đại vương, bây giờ ta là người gác cửa.”
“Ngài lại làm thêm ở đây à?”
"Mỗi ngày ba trăm sáu."
“Sếp Thôi nghèo đến mức này sao? Thậm chí không thể thuê thêm vài diễn viên quần chúng?”
“Đạo diễn nói, phải đầu tư đúng chỗ, thuê thành phố tương lai đã vượt ngân sách rồi, thấy tôi là người quen cũ nên thuê tôi rẻ hơn.”
“...”
Đại vương nghiêm túc, giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi vốn định đóng vai đại ca, nhưng đạo diễn nói không được, các anh sẽ không nhập vai, nên để tôi đóng vai anh em của đại ca.”
“...”
Chu Chúc hiểu rõ.
Đại ca chỉ có hai anh em, chỉ vậy thôi sao? Thủ lĩnh của thành phố ngầm?
Thậm chí còn không đáng tin bằng con rắn đáng yêu của anh ta!
Đại ca bị loại khỏi ra bên ngoài, có chút không vui, tiến lên phía trước: “Cậu đừng nhìn tôi chỉ có hai anh em, nhưng họ đều là cao thủ đấy, một địch hai, địch một trăm, rất giỏi đánh nhau, không tin cậu thử xem.”
Chu Chúc vẫy vẫy tay về phía Phao Phao: “Phao Phao, lên đi!”
Phao Phao có chút do dự: "Ba, có thể không?"
“Được mà, không phải anh ta bảo chúng ta thử sao? Thử một lần đi.”
“Được thôi.” Phao Phao cúi đầu, lao về phía Đại vương.
“Á!” Đại vương nhanh chóng né tránh, bám vào cửa: “Đừng lại gần đây! Tên nhóc đầu thép này!”
Chu Chúc liếc nhìn đại ca.
Người anh em rất giỏi đánh nhau của anh.
Đại ca: “...”
[Xếp hạng sức mạnh: Phao Phao > Đại vương]
[Thà không đến tìm đại ca còn hơn.]
[Buồn cười chết mất, chương trình lúc nào cũng thế, cảnh thì đẹp đến chết, chỗ khách mời ở thì tồi tàn, diễn viên cứ đi đi lại lại mấy người đó.]
[Đại vương một mình kiếm được một phần ba tiền của diễn viên.] ( truyện đăng trên app TᎽT )
Không thể trông cậy vào đại ca và hai anh em của anh ta để nổi dậy khởi nghĩa, chỉ có thể tự mình tìm cách thôi.
Phao Phao và Chu Chúc nhân cơ hội làm việc, lén vào tòa nhà của người máy tìm kho báu.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Những người khác phụ trách đi khắp nơi tuyên truyền chuyện này, kể cho các con vật nhỏ khác, khuyến khích bọn họ cùng nhau phản kháng.
Đương nhiên, những chuyện này phải tiến hành bí mật, và nhiều người không tin bọn họ, đều nghĩ bọn họ đang nói linh tinh.
Lúc này, bọn họ mới nhận ra, thật sự đại ca rất tốt.
Không những tin tưởng họ, mà còn tìm cách giúp đỡ họ.
Cảm ơn đại ca.
Buổi sáng ngày thứ ba, Chu Chúc và Phao Phao chắp tay sau lưng, đeo huy hiệu quản lý, đi tuần trong tòa nhà của người máy.
“Tốt, làm việc tốt lắm, thưởng thêm tiền.”
“Đúng vậy, cố lên.”
Tuần tra, tuần tra, bọn họ vô tình đi lên tầng cao nhất của tòa nhà.
“Ba ơi, hình như đây là văn phòng của người máy, bọn họ đang họp ở dưới tầng.”
“Đúng vậy, là quản lý vệ sinh, chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm về vệ sinh văn phòng.”
“Đúng vậy, con cũng nghĩ vậy.”
“Chu Phao Phao, con nhìn kìa, bên trong hình như có một vũng nước, chúng ta mau vào lau đi.”
“Được ạ.”
Nói chuyện, hai người liền bước vào văn phòng.
[Diễn xuất của hai người quá kém rồi đấy!]
[Ở đâu có nước, tại sao tôi không nhìn thấy?]
Chu Chúc cùng Phao Phao nghênh ngang đi thẳng vào văn phòng.
Văn phòng của người máy có chút khác biệt, ở thời hiện đại, mỗi người một chỗ làm việc, ở thành phố tương lai, mỗi người máy có ——
Cổng sạc? Còn có dây sạc?
Chu Chúc và Phao Phao sợ ngây người.
[Rất hợp lý.]
[Người máy cần phải sạc mà.]
Ngoài cổng sạc, văn phòng không có gì cả.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng bánh xe của người máy.
Chu Chúc kéo Phao Phao, vội vàng trốn vào phòng nhỏ bên cạnh.
Các người máy đang bàn bạc về kế hoạch tiêu diệt các con vật nhỏ, thời gian ngày càng gấp rút, họ quyết định ngày mai sẽ hành động, trước tiên tách biệt hoàn toàn khu C, khu D và thành phố dưới mặt đất, sau đó bọn họ đưa một loạt mã vào, tiêu diệt tất cả.
Trời ơi!
Chu Chúc và Phao Phao nhìn nhau trong bóng tối.
Phao Phao: Ba, chúng ta phải chết rồi!
Chu Chúc: Trời ơi! Cách tiêu diệt con người của thế giới người máy cao cấp như vậy sao!
Đột nhiên, người máy bên ngoài phát ra âm thanh cảnh báo: “Bíp bíp — Phát hiện vật thể lạ! Phát hiện vật thể lạ!”
Một giây sau, cửa trước mặt Chu Chúc và Phao Phao mở ra, bọn họ lộ diện trước tầm mắt của người máy.
[Ôi không.]