Ai có thể ngờ rằng bữa tiệc lớn của người máy lại là dầu máy và đinh ốc chứ? 

Đám người máy này thật sự không biết hưởng thụ cuộc sống, làm cho Chu Chúc mong đợi vô ích.

Chu Chúc dẫn Phao Phao, lặng lẽ rời khỏi phòng tiệc.

Bởi vì Chu Chúc đã chuẩn bị một túi nhựa siêu lớn để chuẩn bị đóng gói, nhưng tiếc là không có gì để đóng gói, nên Chu Chúc đã đặt Phao Phao vào trong đó. 

[Một túi bé con.] 

[Tôi điên cuồng chụp ảnh màn hình ha ha.] 

[Biểu cảm của Phao Phao: Mặc dù rất bất lực, nhưng để làm ba vui vẻ, vẫn phải miễn cưỡng ngồi trong túi thôi.] 

[Đáng yêu chết mất, tôi muốn hỏi Chu Chúc, một túi nhỏ có bé con này mua ở đâu, tôi cũng muốn mua một cái.] 

Chu Chúc xách Phao Phao, quay lại phòng nghỉ của nhân viên vệ sinh, cả hai người cùng cởi đồng phục vệ sinh và nhét vào tủ, chuẩn bị về nhà. 

Hai tay Phao Phao kéo áo khoác trắng, dùng sức kéo lên trên, nhưng kết quả là áo bị mắc vào đầu nhóc: “Ba ơi... cứu con...”

“Đến rồi.” Chu Chúc kéo áo giúp cậu bé: “Cố lên, Chu Đầu To.” 

[???] 

[Chúc Chúc, cậu ấy gọi nhóc là gì?] 

[Chu Đầu To? Ha ha ha ha ha.] 

[Hình như Phao Phao không nghe thấy.] 

[Nghe thấy thì đã  dậm chân rồi.] 

Chu Chúc giúp Phao Phao cởi áo, để nhóc tự gấp lại và nhét vào tủ.

“Đi thôi, về nhà.”

Phao Phao nói: “Nhưng mà ba ơi, hôm nay chúng ta đã hứa với mọi người là mang một món ăn khác về, giờ phải làm sao đây?”

Chu Chúc nhìn vào thẻ thông hành điện tử treo trên cổ.

Tổng cộng hôm qua và hôm nay, cậu có hơn ba trăm điểm, có một phần trong đó là đổi lấy khoai tây. 

Chu Chúc suy nghĩ một lát, nhét quần áo vào tủ: “Vẫn còn chút thời gian, chúng ta đi xem cửa hàng nhé.” 

“Nhưng cửa hàng ở đây không cho chúng ta vào, cửa hàng ở dưới lòng đất ngoài khoai tây thì mọi thứ đều rất đắt.”

“Cửa hàng ở đây chắc cũng bán bánh ngọt dầu máy thôi, lẻn vào cũng vô dụng, chúng ta về dưới lòng đất xem thử, đắt một chút cũng mua, ba không muốn ăn khoai tây nữa.”

“Com cũng không muốn.”

 “Đi thôi.” Chu Chúc nắm tay Phao Phao rời khỏi tòa nhà người máy.

Đi ngang qua cửa hàng mà lần trước họ không được vào, nhìn thấy chiếc bánh kem đẹp đẽ trong tủ kính, Chu Chúc không kìm được dừng lại. 

“Hay chúng ta vào xem thử?” 

“Vâng, nhưng làm sao để vào được ạ?”

Chu Chúc khẽ hạ giọng, điều chỉnh tư thế đi đường: “Cạch cạch.” bước đến cửa hàng.

Không ngoài dự đoán, cậu lại bị chặn lại. 

“Động vật nhỏ không được phép đi vào.” 

Chu Chúc xoay đầu hai vòng kêu "ken két", dùng giọng điện tử nói: “Tôi là chuột máy nhỏ, C-K-Í-T..T...T —— C-K-Í-T..T...T…..”

Phao Phao cũng sợ ngây người.

[Đáng yêu chết mất.] 

[Hoàn toàn không nhìn ra sơ hở, diễn xuất của cậu ta kìa.] 

[Cho cậu ấy vào! Cho cậu ấy vào!] 

Nhân viên rõ ràng không tin lắm, vẫn còn do dự. 

Chu Chúc cứng nhắc vung tay hai lần: “Tôi là chuột máy nhỏ...” 

Nhân viên bóp nhẹ tay cậu một cái, Chu Chúc nhíu mày: “A... Không đau, không đau chút nào.” 

[Chúc Chúc diễn giỏi quá.] 

Phao Phao vội vàng theo sau, diễn cùng ba: “Tôi là chuột máy nhỏ khoét kho thóc.” 

Nhân viên cửa hàng do dự một chút, cuối cùng vẫn lách mình ra để bọn họ tiến vào. 

Hai con chuột máy thành công trà trộn vào cửa hàng dành riêng cho người máy.

Không ngoài dự đoán của Chu Chúc, bánh ở đây đều là mô hình, mùi dầu máy. 

Chu Chúc: “Ôi—” 

Nhân viên nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ, Chu Chúc vội vàng kiềm chế cảm giác buồn nôn, giả vờ hài lòng hít sâu một hơi: “Thơm quá, bánh dầu máy mà tôi thích nhất.”

Nhân viên thu lại ánh mắt. 

Chu Chúc và Phao Phao tiếp tục đi dạo một vòng trong cửa hàng. 

Tổ đạo cụ chuyên nghiệp quá rồi, không chỉ làm bánh mô hình mùi dầu máy, mà còn làm đủ loại đồ ăn vặt bằng linh kiện, như khoai tây chiên hình đinh ốc, sốt cà chua dầu máy màu đỏ. 

Còn có phô mai đinh ốc.

Thực hiện: Clitus x T Y T

“Ba ơi, con thấy cái này trên tivi, trong ‘Tom và Jerry’, mèo đã sơn đinh ốc thành màu phô mai, rồi chuột nhỏ ăn vào, nó bị nam châm hút đi.” 

Chuột nhỏ Chu Chúc gật đầu: “Bài học từ tiền bối, chúng ta không thể ăn thứ này, sẽ bị hút đi.” 

“Vâng.” Phao Phao kéo ba rời đi.

Trên kệ toàn là những thứ này, bọn họ đều không ăn được. 

Đột nhiên, Phao Phao nhỏ bé phát hiện vài thứ ở khu vực khuất: “Ba ơi! Gà nướng!” 

“Đâu đâu?” Chu Chúc nhìn theo hướng tay Phao Phao chỉ, tầng dưới cùng của kệ, có đặt một số món mà con người có thể ăn. 

Có lẽ vì người máy không thích ăn những thứ này, nên cửa hàng để chúng ở tầng dưới cùng. 

Chu Chúc cúi xuống, ôm lấy một con gà nướng: “Tuyệt quá, Chu Nhỏ Nhỏ, lát nữa thưởng cho con một cái đùi gà lớn.”

[Chu Nhỏ Nhỏ là ai?] 

[Chắc là... Chỉ Phao Phao thấp lè tè, mới phát hiện những vật này.] 

[Biệt danh của Phao Phao: Chu Phao Phao, Thổi Bong Bóng, Chu Đầu To, Chu Nhỏ Nhỏ.] 

[Chúc Chúc: Một người ba chuyên đặt biệt danh cho con.] 

Nhìn nhãn dán trên bao bì gà nướng, Chu Chúc càng kích động, mỗi cái chỉ mười điểm, rẻ hơn khoai tây! 

Chắc là người máy không ăn, nên bán rẻ vậy sao? 

Chu Chúc vui mừng lấy hết ba con gà nướng trên kệ, còn một phần cơm bò lớn, và hai chai nước chanh lớn. 

Chỉ cần 50 điểm tích lũy, rẻ hơn nhiều so với ăn khoai tây! 

“A!” Chu Chúc ôm đống đồ này, chạy tới quầy thu ngân, đối diện với ánh mắt của nhân viên, nhanh chóng thu lại biểu cảm, chuyển sang giọng điện tử, “Làm ơn tính tiền giúp tôi.”

“Được.” 

Xách túi lớn túi nhỏ, khi bước ra khỏi cửa hàng, Chu Chúc gần như muốn bay lên trời. 

Lúc này, phía trước lại vang lên tiếng phát thanh của người máy.

“Tập đoàn Thôi Thị giảm giá lớn, xếp hàng nhận ngay một phần quà đồ ăn vặt!” 

Chu Chúc vội vàng kéo Phao Phao qua xếp hàng.

Nhiều người máy cũng ùa đến, đẩy bọn họ ra cuối hàng. 

Giây tiếp theo, tiếng phát thanh lại nói: “Một phần quà đồ ăn vặt cho con người.”

Người máy đều tản ra hết, bọn họ không thích ăn đồ ăn vặt của con người. 

Chu Chúc và Phao Phao cứ như vậy mà lại lên đầu hàng.

“Cảm ơn.” 

Chu Chúc nhận hai phần quà đồ ăn vặt, đeo một cái ba lô nhỏ trên lưng, ôm một cái trong lòng, còn tay xách đống đồ ăn, không còn tay để dắt Phao Phao, chỉ có thể để Phao Phao nắm áo cậu.

"A a a."

[Hôm nay Chúc Chúc thật may mắn nha.] 

[May mắn gì chứ, vừa rồi nhân viên còn nói là Tập đoàn Thôi Thị đang có đợt khuyến mãi lớn.] 

[Tiếp tế từ ông chủ Thôi đến rồi!] 

[Nhà đầu tư sắp xếp quảng cáo trong chương trình là chuyện bình thường mà?] 

[Để người đại diện của mình thử sản phẩm cũng là chuyện bình thường chứ?] 

Chu Chúc hướng về phía máy quay, gửi một nụ hôn gió tới ông chủ Thôi: "Cảm ơn ông chủ Thôi đã gửi đồ ăn nhẹ và gà nướng!" 

Phao Phao cúi mình chào: "Cảm ơn bố."

[Sao Phao Phao không gửi nụ hôn gió?] 

[Phao Phao của chúng ta là một đứa trẻ kín đáo.] 

[Phao Phao của chúng ta mong bố biến thành ma, để đứa trẻ này tự mình kế thừa Tập đoàn Thôi Thị.] 

Chu Chúc và Phao Phao thắng lợi trở về, mang theo một đống đồ vặt về đến nhà.

“Không cần phải ăn khoai tây nữa! Xem hôm nay tôi mua được gì này?”

Đám nhóc con xúm lại, ngạc nhiên không ngớt: “Wow, gà nướng, mà còn có ba con nữa!”

“Còn có nước trái cây!”

“Phao Phao, em với ba em giỏi quá đi.”

Chu Chúc và Phao Phao bị bọn trẻ vây quanh, nhận những lời khen ngợi và cảm ơn.

“Bình thường như cân đường hộp sữa thôi.”

"Phao Phao, anh muốn làm con của ba em, được không?”

Phao Phao: ???

“Không được! Đây là ba của một mình em!”

"Được rồi."

Chu Chúc vẫn còn cười ngây ngô, Phao Phao đẩy cậu một cái: “Ba, ăn cơm thôi.”

“Ồ.” 

Mặc dù có ba con gà nướng, nhưng bọn họ có mười người, chẳng nhiều nhặn gì. Nếu bình thường, một mình Chu Chúc có thể ăn hết một con gà. 

Hơn nữa trời còn nóng nực, họ không có tủ lạnh, chắc chắn đồ ăn sẽ không giữ được lâu.

Vì vậy, bọn họ quyết định, trưa nay sẽ ăn hết tất cả mọi thứ đang có.

Mở một bữa tiệc! 

Tất cả mọi người ngồi quây quần bên bàn, vì không có cốc nên họ dùng bát ăn cơm để đựng đồ uống.

“Vì gà nướng, cạn ly!” 

“Vì cơm trộn thịt bò, cạn ly!”

“Vì đạo diễn đầu trọc, cạn ly!”

Đạo diễn: ???

[Hình như họ đến đâu cũng ăn tiệc lớn.] 

[Ai còn nhớ, lúc đầu đạo diễn nói: "Dù họ có làm việc chăm chỉ mỗi ngày, số tiền kiếm được cũng không đủ để no bụng"?] 

[Đây gọi là không đủ no bụng sao?] 

[Cảm giác như họ đang đi nghỉ mát mỗi ngày.] 

[Ngồi ở chỗ làm mà nhỏ nước miếng thèm thuồng.] 

Nói đến hai chữ "Cạn ly", đột nhiên Chu Chúc nhớ ra điều gì đó: “Hình như có chuyện rất quan trọng, phải nói với mọi người, nhưng tôi lại quên mất rồi.”

“Quên thì từ từ nhớ, nhanh nhanh ăn cơm đi.” Quý Dao ném đôi găng tay cho cậu, nói nhanh: “Tôi ăn đùi gà!”

Chu Chúc kịp phản ứng, giữ chặt tay cậu ta lại: “Tôi ăn đùi gà! Cậu ăn phao câu gà, đi chỗ khác!”

“Anh mới ăn phao câu gà, anh ăn phao câu.”

“Đây là tôi mang về!” 

Đám nhóc con rất bất lực. 

“Coca, em nghĩ ba anh còn nhỏ hơn anh.” 

“Phao Phao, ba của em cũng vậy.”

Coca và Phao Phao cúi đầu, cảm thấy xấu hổ vì có người ba trẻ con như vậy.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Coca ngăn Quý Dao lại: “Ba, đừng tranh, để cho ba của Phao Phao đi.”

Quý Dao kiên quyết: “Không được! Ba nhất định phải ăn đùi gà!”

Phao Phao cũng cản ba mình: “Ba, để cho bọn họ đi, chúng ta phải học cách chia sẻ.”

Chu Chúc lý lẽ vững vàng: “Ba không học được, ba sắp chết đói rồi, ba phải ăn đùi gà, hu hu hu.”

Coca và Phao Phao nhìn nhau, thở dài bất lực, chẳng còn cách nào.

[Vai trò đảo lộn rồi sao?] 

[Bình thường không phải trẻ con đòi ăn đùi gà, rồi người lớn dạy chúng học cách chia sẻ à?] 

[Hai người này đang làm gì vậy?] 

[Trẻ con, vô cùng trẻ con, còn trẻ con hơn cả mấy đứa nhỏ.] 

Coca lấy đùi gà: “Chia mỗi người một nửa nhé, để con chia.” 

Chu Chúc và Quý Dao nhìn chăm chú vào việc chia đùi gà: “Cái kia nửa nhiều hơn, đưa thêm cho ba chút nữa.”

Lấy được nửa cái đùi gà, Chu Chúc và Quý Dao há to miệng, một miếng nuốt chửng, vẫn chưa thỏa mãn.

Phao Phao nghĩ ngợi, chia đùi gà của mình cho ba: “Ba, ba ăn đi.”

“Cảm ơn con, Chu Người Tốt.”

[Biệt danh của Phao Phao thêm một cái nữa.] 

Ăn gần xong, Chu Chúc ợ một cái, bưng bát lên uống một ngụm lớn nước cam.

Đột nhiên, đạo diễn nhắc cậu: “Chúc Chúc, cậu có phải quên mất chuyện gì không?”

“Hả? Quên chuyện gì?” Chu Chúc nghi hoặc: “Không quên gì cả.”

“Cậu nghĩ kỹ lại xem, liên quan đến cốt truyện đấy.”

“Chuyện gì? Anh không thể nói thẳng được à?”

Đạo diễn nghĩ ngợi, cầm lên một tấm bảng, giơ cao lên—

[Kế hoạch tiêu diệt động vật nhỏ.] 

“Ồ ồ, tôi quên mất.” Chu Chúc nhớ ra, nói với mọi người: “Tôi muốn nói cho mọi người biết, hôm nay lúc tôi và Phao Phao làm việc trong sảnh tiệc, nghe lén được rằng người máy sẽ tiêu diệt động vật nhỏ ở khu C và khu D.”

Phao Phao bổ sung: “Chúng ta đang ở khu C.” 

Mọi người ăn no, không có phản ứng gì.

“Ồ, biết rồi.” 

“Nhiệm vụ chính đến rồi.” 

“Không sao, ngủ trưa trước đã, tỉnh dậy rồi tính.”

“Ăn no rồi ngủ, anh là heo à!”

Đạo diễn: ? ? ?

Đây không phải hiệu quả mà tôi muốn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play