[Phao Phao nhớ không lầm, tôi đã đặc biệt hỏi những người fan trung thành của “Những chú chó cứu hộ”, đây là phần ba, chắc Phao Phao xem rồi]

[Sửa lại cái tiêu đề, phần 3 trở thành phần 999]

[Tổ chương trình không nghiêm túc (chỉ chỉ trỏ trỏ) nên đợi đến phần 999 của “Những chú chó cứu hộ” quay xong rồi mới quay tập này]

[Đến lúc đó chính là chương trình dưỡng lão, không phải là chương trình nuôi con]

Nửa giờ vui vẻ nhanh chóng kết thúc, màn hình tắt, mọi người vẫn chưa đã thèm.

“Nhanh hết như vậy sao.”

“Ừm, về nhà thôi.”

Lúc này, đài phát thanh của thành phố vang lên: “Còn hai mươi phút nữa là đến giờ giới nghiêm, mời mọi người lập tức về nhà!”

Chu Chúc ôm băng ghế: “Đi thôi, chúng ta cũng phải trở về.”

“Dạ.” Đám nhóc con không tình nguyện mà dọn băng ghế.

Lúc đi ngang qua đại ca, Chu Chúc hỏi ông ta một câu: “Thế nào? Đêm nay đại ca kiếm được không ít nhỉ?”

Đại ca đang nghe các đàn em tính toán sổ sách: “Kiếm cái rắm, khoai tây cậu bán cho tôi quá đắt, tôi quả thực là lỗ vốn bán phá giá.”

Chu Chúc an ủi ông ta: “Đừng tức giận, đây là lần đầu tiên anh buôn bán, chờ sau này có khách quen, có thể liên tục kiếm tiền.”

“Cũng phải.” Đại ca gật gật đầu, “Chỗ cậu còn khoai tây không? Tôi muốn mua thêm.”

“Ừm…” Chu Chúc nghĩ nghĩ, “Có, ngày mai bán cho anh.”

Ngày mai lại đi tìm ông lão mua là được.

Chu Chúc nắm tay Phao Phao rời khỏi đây.

Phao Phao nói: “Ba ơi, bố già căn bản không kiếm được tiền, vậy tiền bị ai kiếm ạ?”

Chu Chúc cười cười: “Con cảm thấy sao?”

[Đương nhiên là bị ba của nhóc kiếm rồi!]

Chu Chúc nói: “Nhưng ba có nói sai với anh ta đâu, làm buôn bán phải dựa vào khách quen.”

Phao Phao chọc lũng cậu: “Đại ca là khách quen của ba.”

“Đương nhiên rồi.” Chu Chúc tự tin, “Ngày mai chúng ta có thể mua các loại rau khác ăn.”

[Đôi khi thật sự rất hoài nghi, đại ca làm như thế nào để lên làm đại ca]

[Đại ca đã thể hiện tất cả, là dựa vào nắm đấm]

[Ngoại trừ nắm đấm, cái khác đều không được]

[Nhìn Chúc Chúc của chúng ta đi, mới đến một ngày, đã lên làm quản lý, còn trở thành đại quân sư, hắc bạch lưỡng đạo đều ăn! Ghê gớm đấy!]

[Nếu lựa chọn một người cùng nhau lưu lạc đến đảo ăn thịt người, tôi chắc chắn sẽ chọn Chúc Chúc, có cậu ấy thì có thể sống sót]

Về đến nhà, đám nhóc con ôm chậu rửa mặt của mình, xếp hàng tắm rửa một chút, rồi leo lên giường đi ngủ.

Hai mươi phút sau, ánh đèn trong thành phố ngầm hoàn toàn tắt, thế giới chìm vào bóng tối.

Phao Phao ngủ trên giường sắt ở giường tầng trên, nằm trong lòng ba: “Ba ơi, ba phải ôm con thật chặt nhé, đừng để con ngã.”

“Yên tâm đi, sẽ không làm con ngã đâu.”

“Dạ.” Phao Phao ôm chặt ba, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ.

Ở bên ngoài chơi một ngày, mọi người đều mệt mỏi, dù giường không êm lắm, nhưng bọn họ cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.

[Tôi cũng muốn ngủ]

[Lấy chăn ra đắp, hôm nay cùng đám nhóc con ngủ tại thành phố ngầm]

Khoảng mười phút sau, bên ngoài đột nhiên truyền đến một âm thanh lạ, giống như tiếng bánh xe đang đi lên cầu thang.

Phao Phao bị đánh thức, đẩy ba mình: “Ba ơi, hình như có cái gì đang lên đây.”

“Hả?” Chu Chúc tỉnh táo lại, duỗi tay, dùng sức vỗ vào Quý Dao bên cạnh, “Rời giường.”

“Hả? Cái gì?” Quý Dao mê mang ngồi dậy.

Đột nhiên, một cái camera xuất hiện từ cửa sổ bên ngoài hành lang.

Giây tiếp theo, camera phát ra âm thanh: “Quý Dao, ngủ không nghiêm túc theo quy định, trừ 10 điểm tích lũy.”

Quý Dao vốn đang mơ màng, vừa nghe thấy trừ bao nhiêu điểm tích lũy, lập tức không thể ngồi yên.

“Cái thứ gì vậy? Còn trừ điểm tích lũy của tôi?”

Camera tiếp tục phát ra âm thanh điện tử: “Quý Dao, ngủ không nghiêm túc theo quy định, trừ mười điểm tích lũy.”

“Ơ, đồ chó này!” Quý Dao lanh lẹ xuống giường, vén tay áo lên, hung tợn đi về phía trước.

Lúc này, những người khác cũng tỉnh dậy, Chu Chúc bảo Phao Phao nằm yên trên giường, còn mình thì đi xuống.

“Một Bát Cháo Loãng, ngủ không đúng quy định…”

Chu Chúc vén tay áo lên, cùng Quý Dao mỗi người cho robot một cái tát: “Câm miệng!”

Robot còn không chịu câm miệng, lúc này, những người khác cũng đi lên.

Môi người tát một cái, mày còn không câm miệng? Câm hay không?

Cuối cùng, robot xám xịt bỏ chạy.

“Thật là.” Quý Dao vặn cổ tay, “Thiếu đòn.”

Mọi người trở về phòng, leo lại giường.

“Ngủ thôi.”

Mị Mị hỏi: “Bố ơi, đó là cái gì vậy?”

“Đó là robot.”

“Khi nào chúng ta ngủ robot cũng phải quản sao?” Coca tức giận, “Thật quá đáng.”

“Đúng vậy, cho nên chúng ta phải lật đổ bọn chúng!”

“Phải!”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Ngày hôm sau, 9 giờ sáng.

Toàn thành phố vang lên tiếng còi chói tai, đến lúc bọn họ phải rời giường.

Mọi người từ trên giường ngồi dậy, hồi thần lại, đêm qua xảy ra chuyện đột ngột như vậy, làm mọi người đều ngủ rất sâu.

Phao Phao bò dậy khỏi lòng ba, Chu Chúc nằm thành hình chữ X trên giường, một chân đã duỗi ra khỏi giường.

Phao Phao dùng sức vỗ ba: “Ba ơi, rời giường! Ba sắp rớt xuống rồi!”

“A?” Chu Chúc vội vàng thu chân lại, lau mồ hôi lạnh, “Làm ba sợ muốn chết.”

“Mau dậy đi ba, chúng ta phải đi làm rồi.”

“Được.”

Chu Chúc nhảy xuống giường, vươn tay về phía Phao Phao, ôm nhóc xuống dưới.

Để phù hợp hoàn cảnh, lần này hai người cũng mặc đồ ngủ rách rưới, nom rất nghèo.

“Mau mau mau, đánh răng rửa mặt.”

Ông nội của Quýt không có thói quen ngủ đến 9 giờ nên dậy rất sớm, đã nấu cháo khoai tây rồi.

Mọi người chen chúc trong phòng tắm chật chội đánh răng rửa mặt, nhanh chóng chuẩn bị xong.

Cùng lúc đó, những người khác ở phòng cách vách cũng đang đánh răng rửa mặt, mọi người đều rất lo lắng.

Ăn xong bữa sáng, đoàn người lại lần nữa chuẩn bị xuất phát, đi làm.

Chu Chúc và Phao Phao ra khỏi đường hầm, vẫy tay tạm biệt mọi người.

“Yên tâm đi, hôm nay bọn tôi sẽ mang một ít đồ ăn khác trở về.”

Khác hoàn toàn với thành phố ngầm sầm uất và căng thẳng, thành trên mặt đất vẫn đẹp đẽ thanh nhã như vậy, đắm chìm dưới ánh mặt trời ấm áp, sáng ngời rộng rãi.

Chu Chúc và Phao Phao đi vào tòa nhà robot, thay đồ của người dọn vệ sinh, đeo thẻ của quản lý lên, phân công nhiệm vụ cho những người dọn vệ sinh khác.

“Chào mọi người, chúng tôi là quản lý mới, mọi người yên tâm, tôi sẽ rất khoan dung, chỉ cần mọi người làm việc ổn thỏa, tôi sẽ không làm khó mọi người.”

“Hiện tại phân công nhiệm vụ hôm nay một chút.” Chu Chúc mở ra danh sách nhiệm vụ hôm nay, “Hôm nay có một nhiệm vụ quan trọng, 10 giờ sáng nay, robot sẽ tổ chức một cuộc hội nghị robot trên tầng tám, sau khi kết thúc hội nghị, bọn họ sẽ tổ chức một bữa tiệc ở phòng tiệc, chúng ta cần dọn dẹp sạch sẽ phòng hội nghị và phòng tiệc.”

“Bởi vì là nhiệm vụ quan trọng nên số điểm tích lũy sẽ được nhân đôi, xin mọi người hãy cẩn thận, đừng để nước rơi xuống đất.”

Chu Chúc cùng Phao Phao làm quản lý, phụ trách giám sát.

10 giờ, phòng hội nghị đã được dọn dẹp xong, những người dọn vệ sinh rời khỏi phòng hội nghị, đến dọn dẹp phòng tiệc, nhóm robot tiến vào phòng hội nghị theo thứ tự.

Phòng tiệc rất lớn, bàn dài hoa lệ và đèn thủy tinh lấp lánh, cho thấy đây không phải là một bữa tiệc đơn giản.

Còn chưa mang đồ ăn lên, Chu Chúc đã cảm nhận được mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn.

“Hít ——”

Phao Phao ngẩng đầu: “Ba ơi, ba đừng chảy nước bọt xuống đất nhé, sẽ bị phạt tiền đấy.”

“Yên tâm đi.” Chu Chúc không biết lấy đâu ra một túi nilon lớn, lắc lư trong không trung, “Ba sẽ dùng túi nilon hứng nước bọt…”

“Không phải, ba sẽ dùng túi nilon để đóng gói đồ ăn, mang về chia cho mọi người.”

[Sau khi ăn hai bữa toàn khoai tây, Chúc Chúc thèm đồ khác muốn điên rồi]

[Gọi sếp Thôi, mau tiếp tế đồ ăn cho Chúc Chúc!]

[Đây là chỗ tốt của người quản lý, có thể đóng gói mang đi]

[Tôi biết loại phòng tiệc này, rất cao cấp, có rất nhiều đồ, đừng hỏi tôi làm sao mà biết được, năm đó tôi cũng giống như Chúc Chúc, làm người dọn vệ sinh ở chỗ này]

[Đi ăn cỗ dúm phần là truyền thống tốt đẹp!]

Chu Chúc quay đầu, chạm mắt với những người dọn vệ sinh khác, vẫy túi nilon về phía bọn họ: “Mọi người có muốn không? Tôi có thể chia cho mọi người một ít.”

Những người dọn vệ sinh nhìn thoáng qua, rồi cúi đầu, tiếp tục làm việc.

Chu Chúc nghi hoặc: “Bọn họ đều không thèm sao?”

Có lẽ là không thèm, rốt cuộc cũng là diễn viên quần chúng, cơm hộp của đoàn phim không có khả năng toàn là khoai tây được.

Không sao, Chu Chúc đưa một chiếc túi nilon cho Phao Phao: “Ba đoán là tiệc đứng, đến lúc đó muốn ăn cái gì thì cho vào, nhớ lấy cho những người khác nữa nhé.”

“Dạ.” Phao Phao nghĩ nghĩ, “Ba ơi, ba cảm thấy chúng ta có thể tham gia bữa tiệc không?”

“Đương nhiên là được chứ, chúng ta là quản lý, cấp bậc rất cao. Hơn nữa, khi bọn họ dùng bữa, nhất định cần người dọn vệ sinh ở bên cạnh dọn dẹp, duy trì môi trường dùng bữa đẹp đẽ.”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

“Dạ.” Phao Phao gật đầu, “Con phải lấy một cái đùi gà lớn cho Coca, lại lấy một cái đùi gà lớn cho Quýt, lại lấy một cái khác cho Ý Mễ…”

“Con chỉ cần nói thẳng là lấy năm cái đùi gà lớn là được.”

Một giờ sau, hội nghị kết thúc.

Nhóm robot tiến vào phòng tiệc, người dọn vệ sinh bị đuổi ra ngoài.

“Mẹ kiếp, tôi có chức vị cao như vậy mà không thể tham gia bữa tiệc!” Chu Chúc tức giận núp sau cửa, nghiến răng nghiến lợi.

Phao Phao nói: “Ba ơi, vì chúng ta là động vật nhỏ, không phải robot nhỏ.”

“Tức chết mất.” Chu Chúc ngồi xổm sau cửa, Phao Phao vỗ lưng cậu, xin cậu bớt giận.

“Chúng ta phải về nhà sao ba?”

“Chờ một chút xem có cái gì ngon không.”

“Dạ.”

Hai ba con ngồi xổm ở sau cửa nhìn vào bên trong.

Robot ngồi xuống cạnh chiếc bàn dài nghe robot ngồi phía trên nói bằng giọng điện tử: “Vì ‘Kế hoạch tiêu diệt động vật nhỏ’ của chúng ta, cụng ly!”

“Cái gì? Kế hoạch tiêu diệt động vật nhỏ?” Chu Chúc khiếp sợ.

Phao Phao nói: “Ba ơi, chúng mình đã biết từ lâu rồi mà, biết được khi quay video tuyên truyền ý.”

“Ba biết, nhưng đây là yêu cầu của cốt truyện.”

“Ồ.” Phao Phao nói, “Vậy chúng ta phải nhanh chóng trở về nói tin tức này cho những người khác.”

“Không được, chúng ta trước tiên phải xem có cái gì ngon để ăn đã.”

“Dạ.”

Lúc này, thủ lĩnh robot tiếp tục nói: “Vì những động vật nhỏ sắp chết ở khu C khu và khu D, cụng ly!”

Chu Chúc :))

Bọn họ sống ở khu C!

Mặc kệ, vì đồ ăn ngon, phải nhịn một chút!

Thủ lĩnh robot vừa dứt lời, liền có hai robot phục vụ đi tới, rót vào ly của bọn chúng…

Phao Phao hỏi: “Ba ơi, đây là gì ạ? Đen đen.”

Chu Chúc cẩn thận nhìn: “Coca?”

“Không phải Coca, Coca có bọt khí.”

“Đó là… Rượu vang đỏ?”

“Rượu vang đỏ không phải màu đỏ sao? Cái này là màu đen.”

Chu Chúc đột nhiên nảy ra ý tưởng, nghĩ tới thứ gì: “… Chẳng lẽ là… Dầu máy?”

Giây tiếp theo, robot phục vụ lại đem lên phần ăn hôm nay của robot ——

Đinh ốc, thiết bị điện tử, hình chiếu số hiệu xanh lục.

Chu Chúc cầm túi nilon lớn trong tay, sững sờ tại chỗ: ???

Khó trách vừa rồi những người dọn vệ sinh kia dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu để nhìn cậu.

[Ha ha ha ha ha]

[Chúc Chúc khó được một lần chịu thiệt]

[Robot ăn mấy thứ này, không có vấn đề gì cả]

[Chúc Chúc đói đến choáng váng, cậu bé đáng thương]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play