Chu Chúc và Phao Phao ôm hai túi khoai tây lớn, đi lên lầu.

Những người khác đi trước họ, đã trở lại và đang nấu ăn.

Vừa vào cửa, bọn họ thấy rất nhiều khoai tây chất thành đống dưới đất, lăn đến bên chân bọn họ.

Khoai tây rất tươi, vỏ rất mỏng, không cần dùng dao gọt, chỉ cần dùng thìa cạo là có thể cạo ra, một đám nhóc con đang ngồi xổm dưới đất, dùng thìa sắt cạo vỏ khoai tây.

Lưu Quần Tiên và ông nội của Quýt đang nấu cơm — cơm khoai tây.

“Hai người về rồi à? Đợi xíu sắp được ăn cơm rồi.”

Chu Chúc và Phao Phao ôm hai túi khoai tây lớn, sững sờ tại chỗ.

“Mọi người cũng mua khoai tây à?”

“Ừ.” Quý Dao lau tóc, từ phòng tắm đơn giản bên cạnh đi ra, buổi chiều cậu ta và Coca làm việc cả ngày trong ống nước, ống nước đầy bùn, trở về liền tắm rửa.

“Các loại rau khác quá đắt, khoai tây tương đối rẻ, hơn nữa ông lão kia nói là chỗ cuối cùng, có thể bán rẻ cho chúng ta, một túi chỉ có 30 điểm tích lũy.”

Chu Chúc nghẹn lại: “Không phải là ông lão ở góc đường chứ?”

Quý Dao khiếp sợ: “Người ngồi trên ghế nhắm mắt không trả lời ai?”

“Ừ.” Chu Chúc im lặng giơ khoai tây trong tay lên, “20 điểm tích lũy một túi.”

“...”

Lúc này, Giang Ý Thành mang theo Ý Mễ cũng trở lại.

Ý Mễ ôm thứ gì đó trong tay: “Nhìn xem bọn cháu mua gì này? Chỗ khoai tây cuối cùng chỉ có giá 10 điểm tích lũy…”

Ơ……

“Ông ấy rõ ràng đã nói với chú đây là chỗ cuối cùng!”

“Ông ấy cũng nói với cháu như vậy.”

Tình huống nhất thời thật xấu hổ.

[Ha ha ha ha ha]

[Một kẻ gian xảo hơn Chúc Chúc đã xuất hiện! Ông lão bán khoai tây!]

[Ông lão có rất nhiều khoai tây, mỗi lần lấy ra một rổ, nói với người qua đường rằng đây là đợt cuối cùng, bán cho cậu rẻ hơn, chỉ x điểm tích lũy có thể đem đi]

[Lừa cùng một nhóm người]

Xem ra trong mấy ngày họ quay phim ở đây, đều phải ăn khoai tây.

“Không sao, khoai tây thì khoai tây.” Lưu Quần Tiên nói, “Sẽ ổn thôi, rửa tay ăn cơm đi.”

“Ừm.”

Thực đơn hôm nay dành cho động vật nhỏ——

Cơm cà ri khoai tây (phiên bản không có cà ri)

Khoai tây nghiền sốt gà (phiên bản không có sốt gà)

Bánh khoai tây Coca (cái này có Coca, do chính Coca làm)

Đoàn người ngồi quanh một chiếc bàn tròn lớn, phía trên treo những chiếc đèn mờ nhạt.

Đám nhóc con mỗi đứa đều cầm một bát khoai tây nghiền.

“Nhạt toẹt.”

“Bây giờ chúng ta đang ở trong thành phố ngầm, cuộc sống ở thành phố ngầm là như thế này.”

“Được rồi.”

Coca múc một thìa khoai tây nghiền nhét vào miệng, vừa ăn vừa nhắm mắt lại, chậm rãi gật đầu, còn phát ra âm thanh kỳ quái: “Ừm —”

Phao Phao nghi hoặc hỏi: “Coca, anh đang làm gì vậy?”

“Anh đang cẩn thận thưởng thức.” Vì đang cẩn thận thưởng thức nên tốc độ nói của Coca chậm lại.

Quýt hỏi: “Khó ăn như vậy, anh còn cẩn thận thưởng thức? Như vậy chẳng phải càng ăn không vô sao?”

“Ừm —” Coca chậm rãi lắc đầu, “Khi người trên TV ăn đồ ngon, họ cũng sẽ giống anh vậy. Cho nên, chỉ cần anh ăn như thế này, đồ ăn trong miệng sẽ trở nên ngon hơn.”

Luôn có cảm giác như có chỗ nào không đúng nhưng đám nhóc con nói không nên lời.

Coca tiếp tục thưởng thức: “Các em học theo anh đi, khoai tây nghiền sẽ có thơm ngon hơn đấy.”

Mị Mị học theo bộ dáng của cậu bé, múc một thìa khoai tây nghiền: “Thật sự nha, như vậy có vẻ ngon hơn.”

“Thật sao? Em không tin.” Phao Phao cũng học theo bộ dáng của bọn họ, ăn một miếng, “Không có thay đổi mà.”

“Đó là bởi vì em ăn không đủ nhiều, phải ăn một thìa lớn mới có hiệu quả.”

“Được rồi, để em thử lại.” Phao Phao múc một thìa lớn khoai tây nghiền, “Hình như vẫn không có gì thay đổi.”

“Ăn thêm vài miếng nữa xem.”

“Được.”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Đám nhóc con tụ ở bên nhau tìm tòi nghiên cứu chủ đề “Động tác tứ chi có làm cho khoai tây nghiền ngon hơn không”, một lúc sau, Chu Chúc cầm bát đi đến phía sau bọn nhóc, ngạc nhiên phát hiện: “Wow, Chu Phao Phao, con ăn hết rồi à?”

“Hả?” Phao Phao cúi đầu liếc nhìn cái bát nhỏ của mình, còn cầm bát lật lại nhìn một cái, đánh một cái ợ, cả đám nhóc con đều run lên.

Thật sự ăn xong rồi.

Phao Phao đưa ra kết luận: “Nhưng vẫn không thấy ngon hơn mà.”

Coca nói: “Vậy em lại ăn nhiều chút.”

Phao Phao lại ợ lên, lau miệng: “Em ăn không vô nữa, ngày mai rồi ăn vậy.”

Nhóc cầm bát, đi đến bồn rửa chén, nhón chân, mở vòi nước, tự mình rửa sạch bát nhỏ với thìa nhỏ của mình, sau đó lại ợ lên, nhóc quay sang xin Chu Chúc giúp đỡ: “Ba ơi…”

Chu Chúc đưa cho nhóc một thìa canh khoai tây: “Uống từ từ, chia làm tám ngụm mà uống.”

Phao Phao ngẩng đầu: “Ba, ba nói muộn quá, con uống hết rồi.”

“Vậy thêm một ngụm nữa nhé?”

“Dạ.”

[Phao Phao, một đứa trẻ vừa thông minh vừa ngốc nghếch]

[Ngoài miệng: Có thấy ngon hơn đâu. Vẫn là ngoài miệng: Ăn xong rồi]

[Tư tưởng theo chủ nghĩa duy vật, nhưng hành động lại theo chủ nghĩa duy tâm]

[Coca, nơi nơi hướng dẫn cho bạn bè]

[Đợi một chút, đoạn này đẹp nè, càng ngắm càng thấy nhóc này xinh giai]

[Phao Phao, người bạn tốt bị tôi ép: Thực sự không nhìn nổi, quá khó coi, cuối cùng cũng xong rồi]

Thành phố ngầm không có nhiều hoạt động giải trí, chỉ có một màn hình lớn treo gần đường hầm dẫn vào thành phố ngầm.

Các robot sẽ chiếu phim hoạt hình cho nhân loại nửa giờ mỗi ngày, đây là hoạt động giải trí duy nhất của bọn họ.

Nhưng nơi bọn họ sống quá xa màn hình, bọn họ tụ tập bên cửa sổ, từ trong nhà nhìn sang đó, chỉ có thể nhìn thấy màn hình to cỡ lòng bàn tay.

Chu Chúc nghĩ nghĩ, vung tay lên: “Đi, lấy băng ghế, chúng ta đến một nơi gần hơn xem!”

“Được!”

Đoàn người đóng cửa lại, chuẩn bị xuất phát.

Chu Chúc ôm băng ghế đi tuốt đằng trước, đám nhóc con mỗi đứa ôm chiếc ghế nhỏ của mình, đi theo phía sau, xuất phát về phía màn hình!

Thời lượng phim hoạt hình chỉ có nửa giờ, mọi người trong thành phố ngầm đều trân trọng nửa giờ này, khi bọn họ đến nơi, khu vực này đã đông đúc, thậm chí cả bọn côn đồ cũng bắt đầu kiếm chát ở đây.

Một sợi dây màu đỏ được giăng ra giữa đường, đại ca và các đàn em của ông ta đang canh gác ở đây, không cho người khác đi vào.

“Này, muốn vào phải trả tiền, một người 10 điểm tích lũy, trả tiền ở đây.”

Không ai muốn trả tiền nên bọn họ tụ tập bên ngoài sợi dây để xem phim hoạt hình.

Chu Chúc cau mày, đẩy đám người sang một bên, chen vào: “Xin chào, đại ca.”

Đại ca kéo kính râm xuống: “Ồ, là cậu à, tối rồi, đeo kính râm không nhìn rõ lắm.”

Chu Chúc mang theo đám nhóc con, đang định chen vào thì bị đại ca ngăn lại: “Một người 10 điểm tích lũy, trẻ em nửa giá, phải trả tiền mới được vào.”

Chu Chúc vỗ vỗ vai ông ta: “Đại ca, mọi người đều là người quen, hơn nữa đường phố này rõ ràng là nơi công cộng.”

Đại ca cúi đầu nhìn Chu Chúc: “Cậu đang khiêu chiến uy nghiêm của tôi sao?”

“Không có, tôi chỉ cảm thấy...Đại ca anh không thể kiếm tiền như thế này được.”

“Ừm?”

Chu Chúc nghiêm túc nói với ông ta: “10 điểm tích lũy có thể mua được một túi khoai tây nhỏ, mọi người đều nghèo như vậy, chỉ ở bên ngoài xem, chắc chắn sẽ không đi vào. Nhưng nếu anh thay đổi suy nghĩ chút, để mọi người đi vào xem phim hoạt hình, sau đó anh bán những thứ khác ở bên cạnh, biết đâu người ta sẽ mua?”

“Có lý.” Đại ca sờ cằm, “Vậy chúng ta có thể bán cái gì?”

“Khoai tây!” Chu Chúc vỗ tay: “Anh có thể bán khoai tây, bên tôi có rất nhiều khoai tây, có thể bán giá rẻ cho anh, chỉ 25 điểm tích lũy một túi, thế nào? Mọi người trong thành phố ngầm đều thích khoai tây, anh bán khoai tây ở đây, chắc chắn có rất nhiều người mua.”

“Hay, hay lắm.”

[Không có đạo lý! Căn bản không có đạo lý!]

[Đại ca anh lại bị lừa rồi! Bọn Chúc Chúc mua quá nhiều khoai tây, căn bản là ăn không hết!]

[Muốn trách thì trách ông lão bán khoai tây, đừng trách Chúc Chúc]

[Chúc Chúc nhập hàng giá 20 điểm tích lũy, bán 25 điểm tích lũy, rất có lương tâm]

[Chúc lươn lẹo!]

“Khoai tây ở nhà tôi, kêu đàn em của anh về đó lấy đi.”

“Được.” Đại ca vung tay lên, vỗ người canh cổng đang xem phim hoạt hình, “Mau đi lấy khoai tây.”

“Dạ.”

Chu Chúc hô lên với anh ta: “Trong nhà không khóa cửa, tổng cộng có vài túi khoai tây, anh để lại một túi cho chúng tôi ăn sáng ngày mai, số còn lại mang đi đi!”

Nhà của bọn họ rách nát, không có ổ khóa nên dứt khoát không khóa cửa.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Người canh cổng đi lấy khoai tây, Chu Chúc nhân cơ hội giơ dây lên, để đồng bọn của mình vào xem phim hoạt hình, thuận tiện giúp cậu tìm chỗ ngồi.

Không lâu sau, người canh cổng ôm đống khoai tây quay trở lại.

Sau khi đếm số lượng khoai tây, Chu Chúc và đại ca hoàn tất giao dịch, đại ca đổi điểm tích lũy cho cậu, còn yêu cầu cậu giúp mình hét lên rao bán

Chu Chúc tràn đầy tự tin: “Hiểu rồi, tôi giỏi nhất vụ này mà.”

Chu Chu đứng trên bậc thang, la lớn: “Các vị động vật nhỏ, mọi người ơi, đại ca của chúng tôi thấy mọi người làm việc vất vả, hôm nay đặc biệt mở dây cảnh giới để mọi người có thể đến gần xem phim hoạt hình.”

“Ngoài ra, ở đây chúng tôi có rất nhiều khoai tây tươi, đại ca tốt bụng báo giá, một túi chỉ cần 30 điểm tích lũy, năm củ chỉ cần 3 điểm tích lũy, những người ngày mai chưa tìm được bữa sáng, mau đến xem xem! Khoai tây tươi, đến trước được trước!”

Sau khi Chu Chúc nói xong những lời này, các đàn em của đại ca liền thu dây cảnh giới lại.

Chu Chúc đưa tay về phía đại ca, ông ta nghi hoặc: “Làm gì vậy?”

“5 điểm tích lũy làm phí nước bọt.”

Đại ca: ???

“Phí nước bọt là phí gì?”

“Tôi giúp anh kêu gọi, tốn rất nhiều nước bọt đấy.”

Đại ca khiếp sợ: “Cậu thu phí bảo kê thu trên đầu tôi?”

“Không phải phí bảo kê, là phí nước bọt.” Chu Chúc đưa tay về phía ông ta, “Nhanh lên, tôi muốn xem phim hoạt hình.”

Đại ca nghẹn một lát, quét điểm tích lũy cho cậu: “3 điểm tích lũy, không hơn.”

“Cám ơn đại ca.” Chu Chúc ôm quyền với ông ta, cúi đầu xem thẻ thông hành điện tử của mình, xác nhận điểm tích lũy đã được cộng, chuẩn bị đi xem phim hoạt hình.

Phía sau truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi của đại ca: “Khó trách bọn họ đều gọi cậu là tiểu ác ma.”

[Không dễ dàng, đại ca cuối cùng cũng nhìn rõ bộ mặt thật của Chu Chúc]

[Đại ca phải mất một ngày mới phát hiện ra, đại vương lại phát hiện ra ngay trong một buổi sáng, ôi, trùm phản diện hiện tại, thực sự còn tệ hơn thế hệ trước (lời nói thấm thía)]

Chu Chúc giả vờ không nghe thấy, cúi người đi vào.

Phao Phao vẫy tay với cậu: “Ba ơi, ở đây này!”

“Đến đây!” Chu Chúc ngồi xuống chỗ ngồi, ôm nhóc, “Ý, ‘Những chú chó cứu hộ’ con thích nhất, đã ra tới phần 999 ở thế giới tương lai mấy ngàn năm sau.”

Phao Phao gãi đầu nhỏ: “Nhưng con luôn có cảm giác hình như đã từng xem tập này.”

“Thật sao?” Chu Chúc nói, “Có lẽ con nhớ lầm rồi, phần 999, con tới 999 tuổi khéo vẫn chưa xem xong.”

“Dạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play