Chu Chúc và Phao Phao cầm cây lau nhà rượt đạo diễn hết nửa đường lớn.

Bấy giờ, đạo diễn cầm bình giữ nhiệt hô lên: “Đừng đuổi theo tôi nữa! Tôi xin lỗi!!”

Nhưng Phao Phao vẫn đuổi theo sau: “Còn lâu! Chú sẽ đổ nước xuống sàn mất.”

“Không đâu, chú sẽ không làm thế đâu!”

“Vậy chú thề đi!”

“Chú thề! Chú thề mà!!”

“Cháu không tin!”

“Là cháu bắt chú thề mà! Sao cháu lại không tin!?”

“Cháu không cần biết. Dù sao thì cháu cũng không tin chú được!”

Thế là, tay đạo diễn cứ cắm đầu chạy về phía trước còn Phao Phao thì không ngừng đuổi sát theo sau.

Một lát sau Chu Chúc dừng lại, ngồi phịch xuống đất: “Phao Phao, ba không chạy nổi nữa rồi, con chạy tiếp đi.”

Thình lình, Phao Phao phanh gấp, quay lại nhìn cậu: “Ba ơi, như thế không được đâu. Chúng ta phải chạy cùng nhau chứ! Nếu không chú đạo diễn sẽ đổ hết nước xuống sàn mất!”

Đạo diễn cố gắng giải thích: “Không đâu mà. Chú chắn chắn sẽ không làm vậy đâu mà.”

Nghe vậy, Chu Chúc ôm lấy Phao Phao nói: “Anh ta đã bảo sẽ không làm thế rồi mà, con tin anh ta một lần đi.”

“Vâng…” Nói rồi Phao Phao cầm lấy cây lau nhà, đáp: “Vậy chú xuống tầng dưới đi, không được phép lên trên này nữa đâu đấy!”

“Được, được.”

Sau đó, tay đạo diễn cầm theo cái cốc giữ nhiệt của mình đi xuống tầng dưới, vừa đi vừa âm thầm vặn nắp bình rồi hớp một ngụm nước kỷ tử nóng.

Anh ta định trêu Chu Chúc một chút, nào ngờ lại bị cậu trêu ngược lại.

Đúng là con nít quỷ mà! Anh ta sẽ không bao giờ động tới tên tiểu quỷ này nữa!!

Còn thằng nhóc kia giống như không biết mệt là gì. Phao Phao cầm cây lau nhà chạy hết từ chỗ này sang chỗ khác, rồi nhóc lại vòng từ chỗ đấy về tới chỗ này. Cậu nhóc cứ chạy quanh như vậy, dùng cây lau nhà như một cây bút lông để vẽ khắp căn phòng.

Mà Chu Chúc mệt không thở nổi nên ngồi phịch xuống đất, Phao Phao thấy thế bèn chạy tới lau sàn xung quanh ba.

“Ba ơi, ba không khỏe ạ? Ba đứng lên đi, để con lau nốt chỗ ba đang ngồi nào.”

Chu Chúc hơi dịch người một chút, Phao Phao tiếp tục lau sàn một cách nghiêm túc.

“Ba nghỉ ngơi xong rồi sao? Vậy chúng ta tiếp tục lau nhà nào!”

“Ba của con kiệt sức rồi.” Chu Chúc lại dịch người qua một chút: “Để ba lau bên này cho.”

“Ba ơi.” Phao Phao nhìn ba mình, nghẹn ngào nói: “Ba bị ốm rồi.”

Một lát sau Chu Chúc mặc đồng phục lao công, định bụng lăn lộn trên đất, nhưng cậu chưa lăn được vòng nào thì đã bị quản lý gọi lại.

“Hamster nhỏ bên kia, cậu đang làm gì vậy?”

Chu Chúc tự tin đáp: “Đang lau nhà.”

“Cậu không thể lau như vậy được! Đứng dậy nhanh lên!”

Nhưng cậu vẫn nằm bò trên sàn, cố chấp bảo: “Không được!”

“Trừ tiền…”

Thế là Chu Chúc đứng phắt dậy, cầm chắc lấy cây lau nhà.

Vậy vẫn chưa đủ.

Do căn phòng này quá lớn, bọn họ dự tính phải làm trong hai giờ mới hoàn thành

Để khi quản lý tới kiểm tra, nếu mọi chuyện đạt thì bọn họ có thể nhận được tiền lương hôm nay rồi.

Vì vậy, Chu Chúc và Phao Phao đứng quanh quản lý, cực kỳ chăm chú xem hắn ta kiểm tra.

Chỉ thấy quản lý lấy ra một bịch khăn giấy ướt từ trong túi, rút ra một tờ giấy rồi ném xuống sàn, lau thử một chút mới giơ lên kiểm tra.

Tức thì, Chu Chúc với Phao Phao đều kinh ngạc ra mặt.

“Thế này nghiêm khắc quá rồi đó!”

“Thế này mà hợp lý sao?”

Và tất nhiên, trên khăn giấy hiện rõ vết bẩn, nhìn nó, quản lý mới nói: “Không đạt tiêu chuẩn, hai người hôm nay không có tiền lương.”

Ngay sau đấy, Phao Phao lớn tiếng đáp: “Sao có thể? Không cho chúng cháu dùng nước, mà chú lại dùng nước để lau là sao. Thật không công bằng!”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Nhưng quản lý chỉ vò khăn ướt, không hề nhân nhượng: “Nhóc con, cái này không phải nước.”

“Giống nhau cả mà!”

“Không giống nhau.” Hắn ta khẽ phủ định: “Hai người chấp nhận sự thật đi. Hôm nay không có lương, ngày mai lại cố gắng nhé.”

“Sẽ không có ngày mai đâu!” Chu Chúc nói xong rồi chạy nhanh đến cửa lầu, cúi đầu nhìn xuống mà hô lớn: “Đạo diễn, anh không thấy à? Chúng tôi không có lương!”

Nhưng đạo diễn chỉ giữ bình giữ nhiệt, điềm nhiên uống một ngụm nước, không thèm trả lời bọn họ. Vì vậy người ta chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng uống nước ấm của anh ta.

Được! Chu Chúc hiểu rồi, là do đạo diễn chỉ đạo.

Bấy giờ, quản lý đã vo khăn giấy ướt thành một cục: “Tôi còn phải kiểm tra tầng hai, tôi đi đây.”

Chu Chúc đột nhiên hỏi: “Quản lý, tôi có thể hỏi một câu không. Chúng tôi không lấy được tiền lương, vậy số tiền kia rơi vào tay ai rồi?”

Nghe vậy, quản lý ngẩng đầu đáp: “Đương nhiên là ta cầm rồi.”

Phao Phao khiếp sợ la lên: “Chú cố ý!”

“Cố ý thì sao? Mấy người có giỏi thì làm quản lý đi?” Hắn ta đắc ý, toan rời đi.

Bỗng nhiên, Chu Chúc xông về phía trước, bắt lấy tay hắn ta: “Quản lý, chúng ta gặp nhau cũng không dễ dàng, bắt tay cái nào.”

Nghe thế hắn ta hơi bối rối, nhưng không kịp thu tay về.

Nhác thấy Chu Chúc vội nắm chặt tay hắn ta hơn, quản lý mới sợ hãi kêu lên: “Cậu định làm gì?”

“Bắt tay đó!” Cậu vừa cười nói vừa cúi đầu. Chiếc khăn ướt trong tay quản lý bị bóp thành một cục, một giọt nước tụ lại trên ngón tay hắn ta, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống sàn.

Chu Chúc lập tức buông tay ra, hô to: “Phao Phao, bảo vệ chứng cứ.”

Rất nhanh, cậu bé phi tới cầu thang hô to: “Mọi người tới đây! Mau tới xem! Quản lý làm rơi nước xuống sàn rồi! Con báo cáo, quản lý đã làm rơi nước xuống sàn!”

Ngay giây tiếp theo, hai người máy giám sát chạy lên lầu tám. Thế là, Chu Chúc dẫn đường cho bọn chúng: “Tới đây các vị, người máy đại nhân à, ở bên này, ở ngay bên này.”

[Chúc Chúc đỉnh vãi, ha ha ha ha ha…]

[Mỗi khi tôi cho rằng Chúc Chúc phải chấp nhận số mệnh, thì cậu ta luôn cho chúng ta một bất ngờ!]

[Chúc Chúc đã hiểu được thế nào là mượn đao giết người!!]

[Không hổ là người chơi có 36 kế thần thông - Chúc Chúc!!]

[Ha ha ha ha ha… Chúc Chúc gọi người máy là đại nhân kìa!]

[Còn không phải sao! Ai có thể làm chủ, người đó chính là đại nhân!]

[Đạo diễn: Đời này của tôi, thứ khiến tôi đau đầu nhất chính là trò mèo của Chúc Chúc.]

[Đạo diễn, bỏ qua đi! Anh không đấu với Chúc Chúc được đâu. Cứ như vậy người tổn thương chỉ có một!!]

Bấy giờ, quản lý định xóa sạch chứng cứ, nhưng Phao Phao đã nằm bò ra sàn, cố gắng bảo vệ giọt nước kia.

Chu Chúc dẫn đường cho đám người máy đến: “Ở ngay chỗ này! Anh ta mang nước lên đây! Phao Phao, mau để các người máy đại nhân xem.”

Phao Phao đứng lên, thưa: “Người xem, quản lý đã đổ nước lên sàn nhà.”

Thấy tình hình như vậy, quản lý vội giải thích: “Đây là cồn, không phải nước!”

“Nhưng chúng đều là chất lỏng, hơn nữa cồn có hại với người máy!” Chu Chúc thấu tình đạt lý đáp: “Anh mau nhận tội đi, có phải anh tính mưu hại các quý ngài người máy?”

Hai người máy liếc nhau, tiến về phía trước, mỗi người một bên giữ lấy quản lý, đưa hắn ta đi.

“Tôi không có!” Quản lý bị đưa đi vẫn cố gắng kêu oan: “Oan uổng quá! Đều do đạo diễn bảo tôi làm!”

Đúng rồi! Còn có đạo diễn!!

Chu Chúc suýt chút nữa đã quên anh ta rồi.

Vì thế, cậu nhanh chóng chạy đến cửa lầu: “Tôi còn muốn báo cáo! Ở dưới lầu, cái người không có tóc kia, cái người vẫn đang uống nước ấy, anh ta còn định đổ nước xuống sàn! Anh ta cũng cố ý!”

Hai người máy liếc nhau, quyết định đi bắt đạo diễn.

Đạo diễn tức giận la lên: “Tôi là đạo diễn!”

“Đạo diễn cũng phải tuân thủ quy tắc!” Chu Chúc ngó qua lan can, nói tiếp: “Muốn vào thành phố tương lai, tất cả mọi người đều phải tuân thủ quy tắc của nó!”

Phao Phao phụ họa ba mình: “Không sai! Đây là quy tắc do chú lập ra, chú tất nhiên phải tuân thủ rồi!”

Đạo diễn cứ thế bị mang đi.

[Người bảo vệ quy tắc chính nghĩa - Chúc Chúc và Phao Phao!]

Ngày đầu tiên làm việc: Đại thắng.

Chu Chúc và Phao Phao không những có được tiền lương, còn có công tố giác nên được khen thưởng, hơn nữa…

Người máy đi đến trước mặt bọn họ, trao tặng huy hiệu của quản lý.

“Chúc mừng các ngươi thăng chức lên làm quản lý, tiếp tục cố gắng nhé.”

Thế là, Chu Chúc và Phao Phao ngẩng đầu ưỡn ngực: “Vâng, không thành vấn đề!”

[Đến quản lý cũng rớt khỏi đài cao, bọn họ mới chính là quản lý!]

[Chu Chúc dạy bạn cách thành công: Một ngày làm quản lý.]

Mà tiền lương ở thành phố tương lai được phân phát dưới dạng điểm số, bọn họ có thể sử dụng điểm để đổi lấy thực phẩm và nhu yếu phẩm cần thiết.

Sau đó, Chu Chu và Phao Phao ra khỏi tòa nhà, đang định đến cửa hàng mua đồ nhưng lại được thông báo các động vật nhỏ không được vào các cửa hàng của thành phố trên mặt đất. Vì vậy, họ chỉ có thể đến các cửa hàng ở dưới lòng đất.

“Được rồi.”

Phao Phao nắm tay ba, rời khỏi cửa hàng cao cấp.

“Ba ơi, con cảm thấy… Dù chúng ta trở thành quản lý, bọn họ vẫn đối xử khác biệt với chúng ta.”

“Ừm.”

“Chúng ta vẫn phải cố gắng, để lên làm “chủ của quản lý”. Ba thấy sao?”

“Ừm, vấn đề này…” Chu Chúc suy nghĩ một lát rồi nói: “Con có nghĩ rằng, nếu chúng ta lên làm “chủ của quản lý” thì chúng ta sẽ biến thành người máy động vật nhỏ không?”

“Không đâu!” Phao Phao lắc đầu, đáp: “Chúng ta vẫn luôn là động vật nhỏ, một động vật nhỏ thực thụ.”

“Vậy con nghĩ rằng bọn họ đối đãi với động vật nhỏ khác nhau ở đâu? Vậy là do bọn họ sai hay là do chúng ta không đủ cố gắng?”

“Là bọn họ sai.”

“Đúng vậy!” Chu Chúc xoa bàn tay mập mạp của Phao Phao, nói tiếp: “Tuy rằng hiện tại chúng ta được thăng làm quản lý, nhưng không được bị người máy mê hoặc, con không được quên lý tưởng ban đầu của chúng ta.”

“Giải cứu thế giới!” Phao Phao giơ bàn tay nhỏ lên.

Đi vào đường hầm phía trước, hai ba con cùng ngoái đầu nhìn khung cảnh sau lưng một lần.

Ánh hoàng hôn ngả dần về phía tây, phủ xuống mặt đất của công viên thành phố bằng một tông màu sáng ngời và ấm áp. Đấy là lúc bọn họ phải trở lại thành phố ngầm chẳng có lấy một ánh dương.

Rồi họ quay qua nhìn nhau, thình lình Phao Phao hạ quyết tâm: “Con nhất định phải mang ba đến thành phố trên mặt đất.”

“Được nha.” Chu Chúc ôm lấy con mình, khẽ bảo: “Đi thôi, chúng ta đi mua chút rau nấu cơm ăn.”

Ngay khi bọn họ xoay người, cửa đường hầm chậm rãi đóng lại.

Mà cái bóng của Chu Chúc và Phao Phao cũng dần dần biến mất trên vách tường của đường hầm.

[Phân đoạn này thật cảm động.]

[Về phương diện này, tổ chương trình vẫn luôn làm rất tài!]

Chẳng mấy chốc, biết bao cửa hàng của thành phố ngầm nhỏ hẹp, chật chội và chất đầy hàng hóa lại xuất hiện.

Bởi vì đồ ăn khan hiếm nên mọi thứ đều đắt đỏ.

“Một củ khoai tây cần hai mươi điểm? Ông điên rồi!”

Ông già ngồi trên cái ghế bập bênh, nhắm mắt lại: “Có muốn không? Ở đây còn có mấy củ khoai tây nhỏ nữa, một túi đầy tính cho cậu hai mươi điểm. Chỉ là gọt vỏ hơi phiền chút, còn lại không có vấn đề gì.”

“Được.” Chu Chúc vén ống tay áo lên, ngồi xổm trước túi khoai tây nhỏ, bắt đầu chọn khoai tây.

Giống như bên ngoài, ánh đèn của thành phố ngầm cũng dần tối đi.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Chu Chúc và Phao Phao ôm hai túi khoai tây lớn, quay về căn nhà dưới lòng đất.

Phao Phao hỏi ba: “Ba ơi, giờ chúng ta phải ăn nhiều khoai tây vậy sao?”

Chu Chúc mím môi đáp: “Đúng rồi! Tối hôm nay ăn khoai tây, sáng ngày mai cũng ăn khoai tây, ngày mai ăn, ngày kia cũng ăn, nhiều thật nhiều…”

Phao Phao nghe vậy, suy nghĩ một lát rồi thưa: “Không sao đâu ba! Bố sẽ đưa đồ ăn vặt cho chúng ta.”

“Bố không vào được. Hơn nữa, tổ chương trình đã bỏ trò chơi “Ai đoán tốt hơn” nên bố không có cơ hội quay lại đây.”

Rồi Chu Chúc không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ. Nếu có thể cùng sếp Thôi chơi đoán chữ thì tốt quá rồi.

Cậu miêu tả cái gì, sếp Thôi đều có thể đoán được.

“Em muốn miêu tả hamburger, bò bít tết, coca…” Chu Chúc quay đầu lại, nhìn vào ống kính: “Sếp Thôi, anh đang xem sao? Em thèm ăn mấy món này lắm.”

Nghe vậy, đạo diễn vội ngăn cậu lại: “Không được xin người ngoài giúp đỡ!”

“Ò.” Chu Chúc quay đầu lại, lê bước chân, cùng Phao Phao tiếp tục đi.

Lúc này, một bóng người quen thuộc đi qua bọn họ.

Đó là quản lý, hắn ta bị đuổi rồi, và hiện tại đang thất nghiệp, vì nghèo túng mà phải ở đầu đường xó chợ.

Chu Chúc và Phao Phao liếc nhau, nhóc con hỏi: “Ba ơi?”

“Con muốn chia cho anh ta một ít sao?”

“Vâng ạ.” Phao Phao gật đầu, nói: “Tuy rằng chú ta là người xấu, nhưng mà…”

“Vậy chia cho anh ta đi. Đây cũng là điểm con làm việc đổi lấy, không cần nói lý do với ba.”

“Vâng.” Phao Phao lấy từ trong túi ra một củ khoai tây nhỏ, đưa cho quản lý: “Quản lý, cho chú đó.”

Quản lý có chút bất ngờ: “Cho chú sao?”

“Đúng vậy!”

“Các cháu không trách chú sao?”

“Không.” Phao Phao lắc đầu, bảo: “Muốn trách thì trách người máy, còn có đạo diễn nữa.”

Thế là, quản lý nhận lấy khoai tây, gật mạnh đầu: “Cháu nói rất đúng, cảm ơn bé con.”

“Không cần khách sáo ạ!”

[Phao Phao đang lớn dần rồi.]

[Chúc Chúc tốt bụng, rất tôn trọng ý kiến của Phao Phao.]

Chu Chúc cùng Phao Phao ôm khoai tây đi trên con đường nhỏ hẹp.

Bỗng nhiên có người va vào bọn họ, cố đụng vào bả vai của Chu Chúc. Cậu lảo đảo, khoai tây trong tay cũng rơi ra hai ba củ.

Khi khoai tây vừa rơi xuống đất, người đó đã nhanh chóng xông lên cướp lấy chỗ khoai tây kia, không để ai lụm được.

Phao Phao hốt hoảng la lên: “Ba ơi, khoai tây của chúng ta!”

Nghe tiếng, Chu Chúc quay phắt đầu lại, đôi mắt đỏ hoe.

[Ôi, thương quá!]

[Làm việc cả ngày mới mua được chút khoai tây lại còn bị cướp mất.]

[Giống chuyện ở thế giới tương lai, người chồng ra ngoài đánh giặc, để mỹ nhân nhỏ bé ở xóm nghèo. Nào ngờ, người chồng chưa đi bao lâu, bé mỹ nhân ấy đã phát hiện mình mang thai, vì thế quyết tâm sinh đứa bé này ra.]

[Rồi mỹ nhân mang theo bé con, dựa vào việc nhặt rác mà sống qua ngày, mỗi ngày đều dắt theo bé con tới cửa đường hầm và chờ người chồng quay về. Đến lúc về còn cố gắng mua một chút khoai tây để ăn nhiều ngày, cuối cùng lại bị người xấu cướp mất.]

[Kết cục: Quân khởi nghĩa tiến sát tới thủ đô, thủ lĩnh của quân khởi nghĩa cởi áo giáp, đưa mỹ nhân cùng bé con đi, gia đình sum họp.]

[Nhặt rác gì cơ? Chúc Chúc của chúng ta là quản lý đó!]

[Vu khống, đây là vu khống năng lực Chúc Chúc của chúng ta!]

[Kết cục: Người chồng mất trí nhớ, không biết bé con là của mình, nhưng đối với mỹ nhân nhất kiến chung tình, lại bắt đầu anh yêu em, anh muốn làm thịt người chồng trước đây của em. Chính là kiểu tình tiết “tôi ghen với chính tôi”!]

[Người chồng là sếp Thôi. Mỹ nhân nhỏ bé là Chúc Chúc. Còn bé con là Phao Phao.]

[Được đó! Sửa lại một chút, gửi ngay kịch bản cho quản lý của Chúc Chúc.]

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Giây tiếp theo, Chu Chúc bế Phao Phao, đuổi theo người kia, chạy đến trước mặt hắn, xoay người lại.

Rõ ràng người này đã từng lướt qua cậu, cũng từng va vào vai cậu trước đó rồi.

“Nói! Có phải đạo diễn sai anh làm như vậy?”

“Xin lỗi, tôi sai rồi! Đều là đạo diễn bảo tôi làm.” Đã là lần thứ năm gặp nhau, diễn viên quần chúng đành phải thừa nhận.

Tức thì, Chu Chúc tiến lên, ra sức đấm vào vai đạo diễn: “Ai cho anh bắt nạt tôi! Hôm nay dù trời có sập anh cũng phải đi theo tôi!”

Đạo diễn buộc phải cầu xin: “Tôi sai rồi, sai rồi!”

Chu Chúc dạy dỗ đạo diễn xong liền đến chỗ khoai tây vừa bị cướp, vươn tay ra: “Trả đây.”

Nghe cậu nói vậy, bọn họ có chút do dự, chợt Chu Chúc hô to một tiếng: “Trả đây! Nhanh lên! Tôi đếm ba, hai, một!”

Ngay sau đó, ba củ khoai tây rơi ra, không chỉ có một củ, còn có thêm một củ nữa.

“Đi thôi! Về nhà nấu cơm cà ri ăn!” Chu Chúc dắt Phao Phao nghênh ngang trở về nhà.

Mà Phao Phao đã biến thành một cái đuôi nhỏ theo sau: "Ba ơi, ba thật tuyệt vời!"

[Chuyện này, bé mỹ nhân thật mạnh mẽ mà!]

[Đâu có dễ bị bắt nạt như vậy!]

[Ai dám bắt nạt cậu ấy, cậu ấy sẽ ăn miếng trả miếng ngay!!]

[Giọng của đạo diễn: Đây là mỹ nhân nhỏ bé kia sao? Đây rõ ràng là tiểu ác ma!]

[Mà chữ mỹ với chữ ma lại rất hợp nhau nữa chứ!]

[Hôm nay, đạo diễn đã trêu chọc Chúc Chúc nhiều lần rồi, buổi tối đi ngủ nhớ cẩn thận một chút nha.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play