Ngày đầu tiên đến thành phố Tương Lai, chín giờ sáng. 

[Đến rồi đến rồi!]

[Đợi chờ cả một đêm]

[Xã hội nguyên thủy - Cổ đại - Thời Trung cổ - Hiện đại - Tương lai, kỳ sau có lẽ chính là chính thức quay về nhà đúng không?] 

[Không, đừng nghĩ xa thế, ‘Cục cưng xuất phát lần nữa nào’ sẽ không bao giờ kết thúc!] 

Qua một tối ngủ trong khách sạn, tất cả các khách mời đều tràn đầy năng lượng, chuẩn bị đi làm nhiệm vụ bất cứ lúc nào. 

Đạo diễn cầm lấy loa to, ngồi ở bên ngoài khung hình máy quay phim: “Chào mừng mọi người đến với thành phố Tương Lai.”

Bọn nhỏ vỗ tay: “Cảm ơn sự đón tiếp.”

Phao Phao chống nạnh, lẽ đương nhiên: “Bọn họ đương nhiên phải chào đón chúng ta rồi, chúng ta là người đến để giải cứu thế giới đó.”

“Có lý.” Bọn nhỏ bỏ tay xuống, không vỗ tay tiếp nữa. 

“Thành phố Tương lai có hệ thống quản lý hộ khẩu nghiêm ngặt, người không có hộ khẩu, sẽ bị gọi là ở lậu. Một khi bị người máy tuần tra ở trên đường phát hiện, sẽ bị bắt đi, nhốt vào trong nhà tù.”

“Cho nên, nhiệm vụ đầu tiên khi đến thành phố Tương Lai, là đi đến tòa C khu B ở thành phố dưới lòng đất, tìm bố già của bọn côn đồ, nghĩ cách mời ông ấy giúp mọi người sắp xếp hộ khẩu và công việc, lấy được giấy thông hành.”

“Thời gian giới hạn là một tiếng, bây giờ bắt đầu!”

Bối cảnh của thành phố dưới lòng đất không đơn giản chỉ là dựng lều, mà thật sự là thành phố dưới đất. 

Đây là một thành phố khoa học viễn tưởng được xây dựng với số tiền khổng lồ, thành phố dưới lòng đất đổ nát, khắp nơi đều là các công trình chen chúc, có rất nhiều người sống ở trong đó, mỗi giờ mỗi khắc đều có việc xấu xảy ra. 

Một ngọn đèn huỳnh quang khổng lồ treo trên đỉnh đầu, chiếu sáng cả thành phố dưới lòng đất. 

Ý Mễ hỏi: “Đạo diễn, có bản đồ không ạ?”

“Không có bản đồ, thành phố dưới lòng đất không rộng lớn, mọi người có thể tự tìm kiếm.” 

“Dạ.”

Đoàn người chuẩn bị xuất phát. 

Coca tràn đầy tự tin: “Chúng ta có thể hỏi đường người khác.”

Cậu bé chạy lên phía trước, tìm một ông cụ đang ngồi trước cửa hàng nhà mình phe phẩy cái quạt hóng mát: “Ông ơi, xin hỏi ông có biết tòa C khu B ở đâu không ạ?”

Ông cụ mở mắt, tùy tiện chỉ tay về một hướng. 

“Ở đây sao?” Coca thuận theo ngón tay của ông ấy nhìn về phía đó, “Cảm ơn ông ạ.”

Ông cụ “ừ” một tiếng, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ. 

Coca quay lại, vẫy tay với đồng đội: “Tớ tìm thấy rồi, ở bên này!”

“Đi thôi!”

Bọn trẻ đuổi theo cậu bé, cả nhóm tràn đầy năng lượng. 

“Xem ai đến trước! Người đến sau chính là chó con!”

“Được.”

Các ba chầm chậm đi phía sau. 

Chu Chúc khịt mũi: “Tôi cảm thấy bây giờ đã không cần chúng ta nữa rồi, mọi người có thể tách ra chơi một mình rồi.”

Quý Dao gật đầu: “Hay là chúng ta quay về khách sạn chơi bài đi, để cho bọn trẻ tự chơi ở đây mấy ngày là được rồi.”

Kể từ lần trước, năm bạn nhỏ đã thành công trốn ra khỏi lâu đài cổ, bọn trẻ bây giờ cũng không bám lấy ba nữa, cả ngày chỉ muốn tự mình làm nhiệm vụ. 

Đạo diễn vừa định mở miệng, Giang Ý Thành liền “ừm” một tiếng: “Vậy sao được?”

Đạo diễn im lặng, vẫn là đạo diễn Giang hiểu đạo lý. 

“Chúng ta có năm người, đánh bài? Vẫn còn thừa hai người kìa.”

Đạo diễn: ?

“Đánh mạt chược, còn một người ở bên cạnh tính điểm.”

Đạo diễn: ???

Chu Chúc và Quý Dao mắt sáng lên: “Có thể có thể.”

Đạo diễn không nhịn được nữa, giơ loa lên: “Mau đi cùng với bọn trẻ đi, mấy người làm ba kiểu gì thế? Mau lên mau lên.”

“Biết rồi, đừng có hét nữa.”

Cả đám người tăng tốc, để bắt kịp với bọn nhỏ. 

Nhưng, bọn họ đã đi mất mười phút, đã đi đến phần rìa của thành phố dưới lòng đất, vẫn chưa tìm thấy khu B. 

Thực hiện: Clitus x T Y T

“Kỳ lạ, để anh đi hỏi thêm những người khác nữa.” Coca nhìn xung quanh, lại tìm thấy một người đi đường nữa, “Chú ơi, xin hỏi chú có biết khu B ở đâu không?”

Diễn viên quần chúng dừng lại, chỉ cho bọn họ một hướng hoàn toàn ngược lại. 

“A?” Coca nghi ngờ, “Nhưng… Vừa nãy ông cụ kia nói, khu B ở đây…”

“Vậy nhất định là ông ấy chỉ sai rồi, cháu nghe chú, tuyệt đối không sai đâu, chính là ở bên kia.”

“Dạ, cảm ơn chú ạ.”

Coca lại chạy quay trở về: “Ở bên này!”

Thế là bọn họ lại trở về con đường ban đầu, lúc đi qua bên cạnh ông cụ kia lần nữa,  Mị Mị còn tốt bụng nói với ông ấy: “Ông ơi, ông nhớ nhầm rồi, khu B ở bên này cơ, lần sau ông đừng đi nhầm nữa nhé.”

Ông cụ hơi nhướng mi, nhưng không trả lời. 

“Ừm.” Mị Mị hơi nghi ngờ, nhưng rồi nhanh chóng đuổi theo các bạn đồng hành. 

Bọn họ lại đi đến rìa của thành phố dưới lòng đất một lần nữa, vẫn không tìm thấy khu B. 

Bọn nhỏ lại lần nữa ý thức được rằng, bọn họ bị lừa rồi. 

Đạo diễn nói: “Chúc mừng mọi người, đã mở khóa được quy tắc sinh tồn đầu tiên ở thành phố dưới lòng đất….”

“Không được dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.”

“Nhưng khu B rốt cuộc ở chỗ nào?”

“Mời các bạn hãy tự mình khám phá, thời gian vẫn còn nửa tiếng nữa.”

“Hu…..” Chạy đi chạy lại một chuyến, tinh thần và thể lực của bọn nhỏ cũng giảm xuống. 

Bọn nhỏ cúi đầu, không chạy nhảy giống như vừa nãy, lại đi ngang qua ông cụ lần nữa. 

Coca muốn lao đến hỏi ông ta, tại sao lại đi lừa người, nhưng bị các bạn nhỏ kéo lại. 

“Coca, anh đừng tức giận, chúng ta tìm lại lần nữa.”

Ba của Quýt cũng an ủi cậu bé: “Không sao, tìm lại lần nữa, nhất định có thể tìm ra được. Chuyện này cũng cho mọi người một bài học, sau này đi hỏi đường, có thể hỏi nhiều người, đối với lời nói của người khác, cũng phải tự mình nghĩ xem có đúng hay không, rồi mới làm.”

“Vâng.” Bọn nhỏ gật đầu, “Chúng cháu nhớ rồi ạ.”

“Nhưng sao bọn họ lại có thể đi lừa gạt người khác?” Coca tức giận lau mắt, tức chết cậu rồi!

Quý Dao thấy không đúng, lập tức ôm cậu bé lên: “Không sao không sao, mọi người đều không trách con, mọi người đều biết, là bọn họ lừa gạt người khác, không phải là lỗi của con.”

“Nhưng sao có thể đi lừa người khác được chứ? Thầy giáo nói, làm người phải thật thà.”

“Đây chỉ là một trò chơi mà thôi.”

“Trò chơi cũng không thể lừa gạt người khác…”

“Nói bậy, lần trước con chơi đuổi bắt với bọn họ, con cũng lừa bọn họ.”

“........” Coca càng đau lòng hơn. 

Những người khác nhanh chóng đi đến an ủi cậu bé: “Không sao đâu, Coca.”

Chu Chúc cũng đến an ủi cậu bé: “Bọn họ cũng không cố tình nói dối đâu, chủ yếu là đạo diễn muốn bọn họ nói dối, đây không phải là lỗi của Coca, cũng không phải là lỗi của bọn họ, đều là lỗi của đạo diễn!”

Coca ngẩng đầu: “Thật sao ạ?”

Quý Dao cũng dỗ dành cậu bé: “Không sai, đều là lỗi của đạo diễn, mấy kỳ gần đây anh ta vẫn luôn lừa đảo, anh ta là người xấu, mặc kệ anh ta.”

Đạo diễn đột nhiên cảm thấy cổ lành lạnh. 

[Đều là lỗi của đạo diễn!] 

[Bọn nhỏ còn nhỏ như vậy, ai nỡ lòng đi lừa chúng chứ?] 

[Cho nên ông cụ mới nhắm mắt, không dám nhìn vào mắt bọn nhỏ đó] 

[Ha ha ha ha ha hóa ra là như vậy] 

Coca nhanh chóng bình tĩnh lại, cùng với những đồng đội khác cùng nhau đi tìm đích đến. 

Đột nhiên, Ý Mễ phát hiện ra có đánh dấu được khắc trên bức tường. 

“Mọi người lại đây xem, ở đây hình như có viết gì đó.”

Bọn trẻ ngồi xổm bên tường, cẩn thận quan sát. 

“Cái này giống như bản đồ.”

“Ở đây hình như viết, ở đây là khu C, khu B chắc là ở bên trái nó.”

Lúc này, đạo diễn giơ loa lên: “Chúc mừng mọi người đã phát hiện ra quy tắc sinh tồn thứ hai của thành phố tương lai——”

“Mọi thứ mà người máy tạo ra, đều có đánh dấu.”

Có được chỉ dẫn, bọn họ nhanh chóng nâng cao tinh thần, tìm đến khu B tòa C.

Đây là một tòa nhà dân cư bình thường, nhưng những người ở đây, nhìn trông rất hung dữ. 

Một người đàn ông cả người toàn cơ bắp, cánh tay còn có hình xăm. Chị gái có mái tóc đỏ, trên thắt lưng còn có vũ khí. 

Bọn nhỏ còn chưa kịp đến gần, thì đã bị chặn lại ở cổng. 

“Xin chào, chúng cháu đến để nhờ bố già giải quyết công việc.”

“Giải quyết công việc gì?”

“Chúng cháu không có hộ khẩu, cũng không có công việc, hy vọng bố già có thể giúp chúng cháu sắp xếp một chút.”

“Đúng.” Phao Phao chắp hai tay lại, “Chúng cháu đều biết, bố già là người ngầu nhất trên thế giới, ông ấy là người lợi hại nhất trên thế giới.”

[Không hẳn là như vậy, những nhân vật có dính đến chữ “lớn*” ở trong chương trình này đều sẽ bị bắt nạt rất thảm hại]

(*Đại lão)

[Ví dụ như đại vương] 

[Ví dụ như đại đội trưởng thủ lĩnh thợ săn] 

[Ví dụ như…. Đạo diễn lớn] 

Bọn trẻ cũng học theo dáng vẻ của Phao Phao, dùng đôi mắt long lanh nhìn người gác cổng: “Cầu xin chú đó, chúng cháu thật sự rất muốn gặp bố già.”

Người gác cổng liếc nhìn bọn họ từ trên xuống dưới: “Được rồi được rồi, mọi người đợi ở đây đi, tôi đi vào báo cáo với boss.”

Phao Phao tiếp tục phát huy ánh mắt long lanh của cậu bé: “Tuyệt quá, cảm ơn chú, chú là người tốt bụng nhất trên thế giới.”

Các đồng đội nhìn cậu bé, đều có chút nghi ngờ: “Phao Phao, chú ấy đã đi rồi.”

Chu Chúc không chút lưu tình là bật cười ra tiếng: “Chu Phao Phao, con biến thành bộ dạng này từ lúc nào vậy?”

Phao Phao trở lại bình thường: “Giống lúc ba ở nhà cầu xin bố nấu đồ ăn khuya cho ba, còn có lúc ba lười chạy bộ, cầu xin bố giúp ba lấy máy chơi game đến, còn có lúc ba lười gấp chăn, cầu xin bố giúp ba gấp chăn….”

Nụ cười của Chu Chúc cứng đờ: “.....Đủ rồi, ngậm miệng lại!”

Xem ra cậu phải chú ý một chút ngôn từ và hành động ở nhà một chút, Phao Phao học theo hết rồi.

—— Ba mẹ là giáo viên đầu tiên của con cái. 

Rất đáng tiếc, cậu lại không làm được điểm này. 

Cũng may chỉ bị Phao Phao nhìn thấy những lúc cậu muốn lười biếng, những lúc khác Phao Phao không nhìn thấy. 

Cậu sai rồi, lần sau cậu nhất định sẽ chú ý. 

[Phao Phao là một cái phễu nhỏ, mọi chuyện trong nhà đều rỉ hết ra ngoài] 

[Ồ, biểu cảm của Chúc Chúc, chậc chậc, hóa ra là ở nhà nói chuyện với sếp Thôi như vậy] 

[Chẳng trách sếp Thôi bị Chúc Chúc bắt chẹt thế, Chúc Chúc, siêp cấp làm nũng] 

[Biểu cảm của Chúc Chúc cũng buồn cười quá: Tôi đã dạy con cái gì thế này?] 

Không lâu sau, người gác cổng liền đi ra. 

“Tôi đã thông báo với boss rồi, nhưng boss không phải là người cái gì cũng giúp, mọi người phải thể hiện sự chân thành của mọi người….”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Lời của anh ta còn chưa kịp nói xong, Phao Phao liền chớp chớp mắt, tiếp tục mắt long lanh: “Bố già, ông là người tốt nhất, chúng cháu đều biết ông là người tốt nhất thế giới này.” ( truyện trên app tyt )

Bọn trẻ cũng lập tức làm theo: “Chúng cháu đều biết, ông là một người tốt.”

Chu Chúc ngăn cản bọn họ: “Thành ý mà ông ấy nói, là chỉ chúng ta phải lấy một chút tiền hoặc đồ gì đó ra trao đổi, thì ông ấy mới giúp chúng ta giải quyết, không phải yêu cầu các con khen ông ấy.”

“Ồ.”

Bọn nhỏ tự sờ sờ trên người. 

“Ở đây cháu có một quả trứng luộc trà ăn còn thừa của buổi sáng, cháu chuẩn bị để dành làm đồ ăn nhẹ, đưa cho bố già đi. Cháu rất thích quả trứng luộc trà này, bởi vì vỏ của nó hơi vỡ, đã ngấm vị rồi.” 

“Ở đây cháu có nửa cốc sữa chua, buổi sáng chưa uống hết, vị dâu, cháu cảm thấy rất ngon, vốn dĩ muốn để lại cho mình uống, nhưng cũng có thể cho bố già được ạ.”

Tất cả mọi người đều lấy ra một chút đồ, dâng lên cho bố già, cuối cùng mọi người nhìn về phía Phao Phao: “Phao Phao, em thì sao?”

Phao Phao sờ trên người, buổi sáng cậu bé đã ngoan ngoãn ăn hết toàn bộ bữa sáng, ba nói phải ăn hết thì mới có thể cao được. 

Ngoài quần áo mà tổ chương trình sắp xếp cho cậu bé ra, thì trên người cậu bé không còn đồ nào khác. 

Phao Phao suy nghĩ một chút, sờ chiếc áo gi lê nhỏ rách nát của mình: “Cháu tình nguyện dâng tặng chiếc áo khoác của mình ra, bây giờ hơi nóng. Nếu như buổi tối cháu lạnh, có thể trả lại cho cháu được không? Cháu không thể cởi quần, vì cháu chỉ mặc một chiếc quần đùi.”

Người gác cổng: “.....”

“Cháu cảm thấy sao?”

“Cháu cảm thấy được ạ.” Phao Phao cây ngay không sợ chết đứng, “Bởi vì bố già là người tốt.”

“Mọi người không có đồ gì đáng tiền sao? Mấy đồ rách nát này căn bản bố già của chúng tôi không xem trọng….”

Người gác cổng đối diện với ánh mắt nhỏ bé đáng thương van xin kỳ vọng của bọn họ, nuốt lại những lời vừa đến bên môi. 

“Thu ánh mắt long lanh của mọi người lại! Đừng nhìn tôi như vậy!” Cuối cùng người gác cổng vẫn không thể trụ được, “Được rồi được rồi, tôi sẽ dẫn mọi người đi gặp boss, còn có thể thuyết phục được boss giúp mọi người hay không, thì phải xem bản thân của mọi người nữa.”

“Tuyệt quá, cảm ơn chú ạ.”

Phao Phao dùng tư thế đi bộ của bố già, đi vào trong địa bàn của bố già. 

[Phao Phao chỉ là bởi vì đi bộ hơi nóng, muốn cởi áo khoác ngoài thôi, chứ không muốn cầm trong tay đâu đúng không?] 

[Phao Phao là người biết cách khen đểu] 

[Dùng gương mặt đáng thương nhất, nói ra những lời không đáng tin nhất] 

[Dọa dẫm bọn côn đồ (x) Dọn nhà bọn côn đồ (o)] 

[Bề ngoài của Phao Phao: Thiên thần nhỏ đáng yêu]

[Bản chất của Phao Phao: Siêu cấp phản diện!] 

[Phao Phao luôn là trắng lẫn đen, rất biết lừa người, còn lừa gạt cả trái tim của dì nữa (chỉ chỉ trỏ trỏ)]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play