Người giữ cửa dẫn theo một đoàn người đi đến cầu thang lắc lư.
Kiến trúc các tòa nhà trong thành phố dưới mặt đất đều giống nhau, nhà thì to nhưng phòng lại nhỏ, lần lượt lách ra lách vào giống như tổ ong.
Leo lên ba tầng lầu, mấy đứa nhóc con thở hổn hển.
Coca bám vào lan can rỉ sắt: “Đến chưa vậy? Tại sao bố già lại ở tầng cao thế này?”
Khuôn mặt nhỏ của Phao Phao nghiêm túc, cố gắng giữ vẻ mặt ông chủ lớn: “Các bố già đều ở nơi cao nhất, ví dụ như văn phòng của bố em ở tầng hàng trăm lận.”
“Nơi cao nhất? Tầng mấy trăm? “ Coca kinh ngạc.
“Đúng vậy, tầng 999.” Chân ngắn của Phao Phao cũng có chút không chịu nổi, cậu bé đứng vững trên bậc thang, nghỉ ngơi một lúc: “Sau này cũng là văn phòng làm việc của em, các anh muốn đến chơi thì… phải leo 999 tầng.”
"Hả?" Mấy đứa nhóc con đều ngạc nhiên, không hẹn mà cùng nghĩ đến một cảnh tượng kỳ lạ——
999 tầng, bọn chúng từ ba tuổi bắt đầu leo cầu thang, leo đến một trăm tuổi, bốn ông lão bà lão chống gậy, gõ cửa văn phòng của ông chủ lớn Phao Phao.
"Xin chào—— Phao Phao—— Dạo này khỏe không?"
Phao Phao mời họ ăn kẹo, bọn họ liên tục xua tay: “Không được, dạo này bị tăng đường huyết.”
Phao Phao rủ bọn họ chơi trò đuổi bắt, bọn họ cũng liên tục xua tay: “Dạo này bị loãng xương, không chơi được.”
Sau khi trò chuyện một lúc ở trong văn phòng ông chủ lớn, bọn họ chuẩn bị ra về, Phao Phao tiễn bọn họ, bọn họ lại leo 999 tầng, đi được một nửa, biến thành năm hồn ma nhỏ, chống gậy tiếp tục bay xuống.
Ôi trời!
Bốn đứa nhóc con lấy lại tinh thần, liên tục xua tay: "Không không không, Phao Phao, bọn anh sẽ không đến tìm em để chơi nữa!"
Phao Phao an ủi bọn họ: "Em cũng không thừa kế văn phòng của bố em nhanh thế đâu, bây giờ các anh vẫn có thể đến tìm em chơi. "
Các bạn hỏi: "Vậy khi nào thì em sẽ thừa kế?"
Phao Phao nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Ít nhất phải chờ tới lúc bố em chết đã."
"Ha ha—— " Chu Chúc nhịn không được cười ra tiếng.
Phao Phao quay đầu lại nhìn về phía cậu, Chu Chúc che miệng lại, che giấu nói: "Nói rất đúng, có lý."
Chu Chúc biết rõ Thôi Phùng chắc chắn đang xem phát sóng trực tiếp, nghĩ một lát, chắp tay trước ngực đối diện với máy quay, cúi đầu: “Thật sự xin lỗi, đều tại em không dạy dỗ tốt... Ha ha ha..."
Chu Chúc lại cười như điên.
[Những suy nghĩ kỳ lạ của nhóc con]
[Phao Phao còn chưa biết chết là gì]
[Phao Phao chắc chắn không cố ý! Tổng giám đốc Thôi đừng giận!]
Chu Chúc cười suốt đường đi, đám nhóc con bịt lỗ tai lại, nhanh chóng chạy lên cầu thang.
"Phao Phao, ba của em điên rồi."
Không biết từ lúc nào, bọn chúng đã leo đến tầng thứ sáu.
Ở đây cũng có rất nhiều căn phòng, người giữ cửa dẫn bọn họ đến một căn phòng, gõ cửa nhẹ nhàng: “Đại ca, em đưa bọn nó đến rồi.”
Người ở bên trong lạnh lùng đáp lại: “Cho bọn họ vào đây.”
“Vâng ạ.” Người giữ cửa quay đầu, nói với bọn họ: “Các người tự vào đi.”
Không đợi anh ta nói xong, đám nhóc con đã háo hức không thể chờ đợi được mà đẩy cửa ra.
“Xin chào, bố già.”
"Xin chào, Đại Vương... A, không phải Đại Vương."
Cuối cùng đoàn phim cũng chịu thay diễn viên khác rồi.
Lần này bố già là một khuôn mặt mới mà bọn họ chưa từng gặp, một người đàn ông cơ bắp, cao lớn, không có tóc, đeo kính râm, trông rất ngầu.
Đám nhóc con hơi sợ, chen chúc lại gần nhau, lặng lẽ tiến lên.
“Xin chào, chúng cháu là người mới đến đây, chúng cháu không có hộ khẩu, ông có thể giúp bọn cháu làm hộ khẩu và tìm việc được không?”
“Cảm ơn ông, cháu có thể đưa trứng trà của mình cho ông, đầu của ông trông giống trứng luộc trong nước trà quá.”
“Còn có sữa chua của cháu nữa.”
Bố già rất bất đắc dĩ: “Ông không cần trứng trà và sữa chua của các cháu.”
Phao Phao cúi mình vái chào ông ấy: “Vậy thì thật sự cảm ơn ông rồi.”
Đám nhóc con cùng cúi đầu xuống vái chào ông: “Cảm ơn ông.”
Bố già khoát tay: “Không có gì.”
Chờ một chút, bọn họ có phải hiểu nhầm gì không?
Bố già vội nói: “Các cháu có phải nghĩ ông không lấy đồ, giúp các cháu làm việc không?”
Đám nhóc con đồng loạt nghi hoặc: “Chẳng lẽ không đúng sao ạ?”
"Đương nhiên không phải! Các cháu phải cho ông chút lợi ích, ông mới giúp các cháu làm việc.”
“Nhưng chúng cháu không có thứ gì đáng giá, phải làm sao bây giờ?”
“Vậy thì không còn cách nào khác, người đâu, đuổi bọn họ ra ngoài!”
Bố già vung tay lên, người giữ cửa lập tức tiến tới muốn đưa bọn họ đi.
Đám nhóc con có chút lo lắng, cố gắng muốn cứu vãn tình hình.
"Bố già, cầu xin ông!"
“Bố già, cháu có thể biểu diễn dùng ngực đập đá!”
Thực hiện: Clitus x T Y T
Nhưng người giữ cửa vẫn nhẫn tâm muốn đuổi bọn họ ra ngoài.
Khi bọn họ sắp bị đẩy ra khỏi cửa, đột nhiên Chu Chúc giơ tay lên, lớn tiếng nói: “Khoan đã, đại ca! Tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo với ông!”
Tất cả mọi người dừng động tác lại, im lặng, quay đầu lại nhìn về phía cậu.
Chu Chúc vẫn giữ nguyên tư thế giơ tay, bố già suy nghĩ một chút, ra hiệu cho người giữ cửa: “Cậu đi xuống trước đi.”
Ông ấy nhìn về phía Chu Chúc nói: "Cậu có chuyện quan trọng gì muốn báo cáo với tôi?”
"Cái này..." Chu Chúc ngẩn người đứng nguyên tại chỗ: “Tôi có chuyện quan trọng gì nhỉ… chính là… cái này…”
Cậu chỉ tùy tiện nói ra thôi, muốn mặt dày bám vào không rời, cậu nào biết có chuyện gì quan trọng đâu?
Chu Chúc gãi gãi cái đầu nhỏ của Phao Phao, bắt đầu suy nghĩ nhanh chóng.
Bố già đã có chút mất kiên nhẫn: “Nhanh lên, cậu muốn nói gì?”
“Tôi biết rồi!” Đột nhiên ánh mắt Chu Chúc lóe lên: “Bố già, tuy hiện tại chúng tôi không có tiền, nhưng ông giúp chúng tôi tìm việc, chúng tôi đi làm, chúng tôi sẽ có tiền, vậy chúng tôi có thể đưa tiền cho ông rồi!”
Đề nghị này nghe cũng không tệ, bố già tháo kính râm xuống, nhìn Chu Chúc bằng đôi mắt nhỏ của mình.
Chu Chúc ngồi xuống bên cạnh bố già: “Bố già, ông nghĩ mà xem, người có tiền sẽ đến cầu xin ông sao? Sẽ không đâu, họ có tiền rồi, cần gì cầu xin ông nữa? Chỉ có những kẻ nghèo hèn không tiền như chúng tôi, mới đến cầu xin ông.”
“Nhưng mà, những kẻ nghèo hèn như chúng tôi, tiềm năng cũng vô hạn, chỉ cần cho chúng tôi một hộ khẩu, một công việc, chúng tôi có thể bắt đầu kiếm tiền, kiếm được tiền sẽ chia cho ông.”
“Bố già, ông nghe tôi, dựa theo kế hoạch phát triển của tôi, bảo đảm thế lực của ông sẽ nhanh chóng được mở rộng, hơn nữa tất cả mọi người đều rất khâm phục ông.” ( truyện trên app T Y T )
“Bởi vì cái gọi là, ông cho kẻ nghèo hèn một công việc, kẻ nghèo hèn trả lại cho ông một kỳ tích!"
“Câu nói hay quá, vỗ tay!” Chu Chúc tự lảm nhảm tự vỗ tay, đám nhóc con cũng vỗ tay theo.
[Người bình thường cầu xin người khác côn việc: cầu van ông, giúp đỡ tôi đi]
[Chúc Chúc cầu xin người khác công việc: Tuy tôi là kẻ nghèo hèn, nhưng mà ông phải giúp tôi, nếu không ông chắc chắn sẽ hối hận]
[Thao túng đảo ngược rồi đúng không?]
[Bố già tỉnh táo lại một chút đi, ông nghĩ kỹ xem, tại sao bọn họ lại trở thành kẻ nghèo như thế này!]
[Xong đời rồi, nhìn biểu cảm của bố già, bố già giống như thật sự bị Chúc Chúc lôi kéo rồi.]
[Đại Vương: đừng nghe cậu ta! No! Đừng nghe cậu ta!]
[Đại Vương cũng bị Chúc Chúc lừa chạy mất như vậy.]
Bố già giơ tay lên: "Chờ một chút, cậu để tôi suy nghĩ cái đã."
[Đầu da đầu ngứa quá, giống như đầu óc muốn dài ra.]
Chu Chúc nghiêm túc nhìn ông ấy.
Năm phút sau, bố già cũng quyết định: “Được rồi, tôi có thể giúp các cậu làm hộ khẩu và tìm việc, nhưng các cậu kiếm tiền rồi, nhất định phải chia cho tôi.”
“Đó là điều chắc chắn.” Chu Chúc giơ tay, vỗ vai ông ấy: “Anh em tốt.”
[Lúc này mới được bao lâu mà đã từ bố già biến thành anh em tốt rồi]
[Nhanh chóng thăng cấp.]
[Đại Vương: Đừng tin cậu ta! Lúc trước cậu ta cũng nói như thế này với tôi đấy!]
[Tổ chương trình: Lần này tìm diễn viên mới, chắc chắn có thể làm được.]
[Chúc Chúc : Ha ha, lại thêm một người bạn tốt nữa, chắc chắn ổn mà.]
Bố già đứng lên: “Các cậu đi theo tôi.”
"Vâng ạ!"
Mấy đứa nhóc con reo lên: “Ba của Phao Phao giỏi quá!”
Quý Dao ôm lấy vai cậu, nói nhỏ: “Tôi nghĩ anh không nên đi diễn, anh nên đi làm nhân viên bán hàng.”
Chu Chúc tự tin chống nạnh: “Kẻ mạnh không bao giờ phàn nàn về hoàn cảnh.”
Bố già dẫn đầu đưa họ ra khỏi khu dân cư, đến trước một tòa nhà —— nơi làm thủ tục hộ khẩu.
Bố già dẫn họ đến phía trước cửa sổ tự động, đưa cho mỗi người một tờ đơn: “Nào, trước tiên điền cái này trước.”
Một đoàn người xếp hàng ngồi xuống phía trước cửa sổ, bắt đầu điền đơn.
Chu Chúc lo lắng Phao Phao không biết chữ, kéo nhóc lại: “Con điền cùng ba nhé, ô đầu tiên phải viết tên.”
Phao Phao cầm bút chì, đầy tự tin: “Quýt dạy con viết chữ đấy.”
“Thật sao?” Chu Chúc ghé mắt nhìn: “Wow, con biết viết tên mình rồi cơ đấy.”
Phao Phao ưỡn ngực nhỏ lên.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
“Cảm ơn Quýt nhiều lắm.” Chu Chúc cảm động nói: “Quýt mới là bố ruột của con đó.”
Phao Phao khiếp sợ: “Ba?”
“Con biết viết thì tự viết đi, chỗ nào không hiểu thì hỏi ba.”
“Vâng.” Phao Phao cầm bút chì, từng nét từng nét, chăm chú viết chữ.
Chu Chúc ngâm nga hát, điền xong tờ đơn, đưa cho bố già.
Bố già cầm tất cả các tờ đơn, dẫn họ đến trước máy làm thủ tục hộ khẩu.
Trong thế giới tương lai, người máy sẽ thống trị thế giới, cho nên mọi công việc này đều đưa cho người máy đảm nhiệm.
Bố già nhét các tờ đơn vào khe máy, máy móc bắt đầu phân biệt.
Rất nhanh, màn hình xuất hiện dấu chấm than màu đỏ và thông báo.
[Không thể nhận diện tờ đơn! Người dùng này chưa được đăng ký trong danh sách!]
[Người máy cảnh sát đang đến đây!]
Chu Chúc hoảng sợ: “Bố già, chuyện gì vậy? Không phải ông nói là sẽ giúp chúng tôi sao? Chúng tôi sắp bị bắt rồi!”
“Đừng có gấp.” Bố già giơ nắm đấm to như cái bát, đập mạnh hai cái vào cái máy.
Cái máy giật nhẹ, khôi phục bình thường, màn hình cũng chuyển sang màu xanh lá.
[Cảnh báo được hủy bỏ.]
[Đang tạo giấy thông hành cho bạn.]
Chu Chúc: ?
Đám nhóc con: ? ?
Người xem: ? ? ?
[Giống y như hành động hồi bé khi tivi bị hỏng, bố mẹ đập mạnh hai cái vậy.]
[Hiện tại tôi cũng thế, máy tính công ty bị hỏng, tôi có hai cách, một là đập hai cái, hai là khởi động lại]
[Đây chính là tuyệt thế võ công trong truyền thuyết, cũng phải sợ dao phay hay sao?]
[Thậm chí boss không cần dùng đến dao phay.]
[Tất cả máy móc đều sợ bị đập.]
[Thế giới người máy, cũng chỉ thế thôi]
[Hóa ra đây là cách trở thành bố già.]
Chu Chúc nghẹn lời: “Sớm biết vậy chỉ cần đập hai cái là được, sao phải nhờ đến bố già chứ? Tự mình đập hai cái có phải xong rồi không?”
Phao Phao nghĩ ngợi: "Ba, có lẽ là vì chúng ta không khỏe như bố già.”
“Cũng có khả năng.” Chu Chúc lấy một tờ đơn từ tay bố già, chuẩn bị thử tự làm một chút.
Nhét tờ đơn vào, màn hình máy chuyển sang màu đỏ.
Chu Chúc xắn tay áo, dùng sức đập mạnh vào máy, không có phản ứng.
Đập thêm cái nữa, vẫn không phản ứng.
Lại đập thêm cái nữa, vẫn không được, thậm chí máy còn phát ra tiếng báo động.
Bố già tiến lên phía trước, đập mạnh một cái: “Rầm”.
Máy có phản ứng ngay, lập tức màn hình máy chuyển sang màu xanh lá.
Khá lắm, đúng là nhận diện thông minh, chỉ bố già đập mới được, người khác không được.
Chu Chúc cảm thán: “Cảm ơn anh nhé, đại ca.”
“Không có gì.”
Bất kể như thế nào, mọi người vẫn nhận được giấy thông hành, cùng chỗ ở và công việc.
Trong thế giới người máy, đề cao “Hiệu quả là trên hết”, nên chỗ ở của con người bị thu nhỏ tối đa.