Đập tiền mua vai diễn thì cũng thôi đi, dù sao thì trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Nhưng Nhậm Tinh Hải vừa muốn nhân phẩm, vừa muốn mặt mũi, vai diễn đã được quyết định nội bộ xong, nhấn mạnh vào việc tìm một nhóm diễn viên đi cùng.
Ngày đó tham gia buổi thử vai, có rất nhiều diễn viên diễn xuất tốt hơn hắn, thua hắn trong chuyện này, vốn dĩ chính là không tuân theo nguyên tắc.
Hắn chiếm lợi ích cũng không im miệng, vừa đón nhận những lời khen ngợi hoàn toàn không phù hợp với thực tế của người hâm mộ, vừa lén lút đâm chọc dẫm đạp Chu Chúc và các diễn viên khác.
Hắn đụng đến vảy ngược của Chu Chúc!
Chu Chúc không nhịn được nữa!
Chu Chúc ngồi trên chân Thôi Phùng, tựa vào vai anh: “Sếp Thôi, có thể đầu tư không?”
Thôi Phùng ôm lấy eo cậu, bình tĩnh nói: “Hôm nay muộn quá rồi, sợ là không kịp nữa.”
Chu Chúc giữ lấy khuôn mặt anh, hôn một cái lên mặt anh: “Như vậy thì sao?”
Lỗ tai Thôi Phùng hơi đỏ, duy trì vẻ bình tĩnh: “Ngày mai anh sẽ bảo trợ lý sắp xếp.”
Chu Chúc vẫn không quá hài lòng, lại cúi đầu, hôn một cái lên khóe miệng anh: “Bây giờ thì sao?”
Thôi Phùng ôm lấy eo cậu, đứng dậy: “Anh sẽ đích thân sắp xếp, đi đến phòng sách.”
Chu Chúc vui vẻ đi theo sau lưng anh, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn trong nhóm.
[Đã giải quyết, chờ chút]
Quý Dao không hiểu: [Sao thế? Anh muốn đi đánh hội đồng à?]
[Ở đâu? Tôi cũng đi, tôi dẫn theo mấy anh em qua đó]
Giang Ý Thành: [Có một loại khả năng nào, trên thế giới này có thủ đoạn nào văn minh hơn không]
Một lúc sau, Quý Dao: [Ồ]
Chu Chúc nhìn điện thoại, không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
Thôi Phùng quay đầu lại, nhìn về phía cậu. Chu Chúc lập tức cất điện thoại đi, ngoan ngoãn đi theo.
“Đại kim chủ, cảm ơn anh.”
Trong phòng sách, Thôi Phùng gửi email cho công ty điện ảnh và truyền thông đang phụ trách [Linh Sơn], hỏi thăm xem bọn họ liệu còn cần đầu tư không.
Đầu tư mà, đương nhiên là càng nhiều càng tốt, công ty điện ảnh nói chung là sẽ không từ chối.
Vòng giải trí chính là như vậy, ai nhiều tiền, người đó trở thành người phụ trách cuối cùng.
Chu Chúc ngồi bên cạnh anh, dồn hết sức tâng bốc anh: “Cảm ơn sếp Thôi, sếp Thôi em yêu anh, anh là sếp tổng bá đạo nhất thế giới.”
Thôi Phùng bị cậu nói đến mức hơi đỏ mặt, nhưng vẫn tiếp tục gõ bàn phím rất chuyên nghiệp, email dùng cách diễn đạt trực tiếp lại thẳng thắn.
Lúc này, người đại diện cũng gửi tin nhắn đến cho Chu Chúc để an ủi cậu.
[Chúc Chúc, em biết rồi sao?]
[Chị đã đặc biệt nghe ngóng, đạo diễn casting và nhà sản xuất phin rất hài lòng với màn trình diễn của em, vốn dĩ đã quyết định chọn em rồi]
[Nhưng nhà đầu tư phía bên này lại chỉ định muốn Nhậm Tinh Hải, nếu không thì sẽ không đầu tư]
[Đạo diễn ở bên đó vẫn đang thương lượng, kết quả nhà đầu tư trực tiếp chỉ định cho quản lý Weibo đăng thông báo, bằng không em nghĩ xem, ngay cả ảnh cũng đã đăng rồi, hơn nữa còn đột ngột thông báo, còn đăng cướp nam thứ ngay trước mặt tất cả mọi người, đây căn bản chính là vai diễn được quyết định trong nội bộ]
[Em cũng đừng quá để tâm, còn có rất nhiều vai diễn đang đợi em, qua mấy ngày nữa chúng ta lại đi thử vai]
[Mấy tin tức hắn ta đăng ở trên mạng đó em cũng đừng để tâm, cư dân mạng rất hay quên, qua mấy ngày nữa là không sao rồi]
Thực hiện: Clitus x T Y T
Chu Chúc trả lời chị ấy một câu: [Em không sao]
[Sếp Thôi ở bên này đang xử lý ạ]
Người đại diện nhanh chóng trả lời: [Cái gì?]
[Sếp Thôi? Sếp Thôi xử lý cái gì cơ?]
[Sếp Thôi muốn đầu tư vào bộ phim này]
[Chúc Chúc, nếu như sếp Thôi có thể giúp được, vậy thì tốt quá rồi]
[Nhưng em đã suy nghĩ qua chưa, Weibo chính thức đã thông báo diễn viên rồi, em và sếp Thôi lại đi xen vào, rất dễ bị người ta trả đũa, nói bọn em ỷ thế hiếp người]
[Hơn nữa bộ bộ phim này mặc dù tốt, nhưng cũng không tốt đến mức ấy, không đến mức tốn nhiều tiền đi tranh giành như vậy]
Chu Chúc suy nghĩ một chút, rồi trả lời lại: [Em chỉ muốn tổ chức lại một buổi thử vai công bằng một lần nữa]
[Em có thể không diễn, nhưng em cũng rất ghét diễn xuất của Nhậm Tinh Hải!]
Người đại diện đã không thuyết phục được cậu, cũng chỉ có thể bỏ qua.
[Được thôi, chị ở bên này sẽ giúp em làm tốt phần quan hệ công chúng]
[Được ạ, cảm ơn chị]
Chu Chúc buông điện thoại xuống, nhìn về phía Thôi Phùng, anh đã gửi email đến email công việc của công ty điện ảnh và truyền thông, nhưng bây giờ hơi muộn, có thể phải đợi đến ngày mai mới có câu trả lời.
Thôi Phùng nghiêm túc nhìn cậu, Chu Chúc phản ứng một lúc, mới tỉnh táo lại, tiếp tục khen ngợi anh: “Sếp Thôi, cảm ơn anh! Em yêu anh chết mất!”
Thôi Phùng ôm lấy eo cậu, đưa cậu đến trên ghế.
Chu Chúc ôm lấy cổ anh, chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nhìn anh.
Giây tiếp theo, Phao Phao ở bên ngoài gõ cửa: “Ba ơi, bố ơi, đi ngủ với con đi, con nằm ở trên giường được hai mươi phút rồi, sao hai người vẫn chưa đến?”
Chu Chúc khôi phục tinh thần, quay đầu qua trả lời một tiếng: “Đến ngay đây, con quay về đi ngủ trước đi.”
“Vâng.”
Chu Chúc quay đầu lại, nhìn Thôi Phùng, sắc mặt của Thôi Phùng nhàn nhạt, không nhìn ra sự hứng thú nào.
Chu Chúc cười với anh: “Sếp Thôi, anh đang nghĩ cái gì thế?”
Thôi Phùng nhàn nhạt nói: “Ba tuổi nên đi nhà trẻ nội trú rồi.”
Chu Chúc kinh ngạc: “Ba tuổi? Đi nội trú?”
Thôi Phùng mặt không đổi sắc: “Có thể rèn luyện khả năng sống độc lập của con, cũng có thể rèn luyện kỹ năng giao tiếp xã hội của con.”
Chu Chúc biểu cảm phức tạp: “Anh nhìn vào mắt em, nói lại một lần nữa.”
Thôi Phùng nhìn vào mắt của cậu: “Vì tốt cho con.”
“……”
Chưa đến một lúc sau, Phao Phao lại qua gõ cửa: “Ba ơi! Bố ơi! Con sắp ngủ rồi, mau qua đây đi!”
Chu Chúc mở cửa: “Nếu đã đi ngủ thì tự mình ngủ đi, đợi lát nữa ba và bố sẽ qua.”
“Nhưng con đã quen ngủ cùng với ba rồi, nếu như không ngủ cùng với hai người, sẽ gặp ác mộng đó.” Phao Phao cây ngay không sợ chết đứng, “Hai người rốt cuộc ở trong đó làm gì vậy ạ?”
“Đang thương lượng chuyện của con.” Chu Chúc dắt tay cậu bé, đưa cậu quay trở lại phòng ngủ.
“Chuyện của con?”
“Đúng rồi, bố muốn đưa con đi nhà trẻ nội trú.”
“Trường mẫu giáo nội trú?” Phao Phao đá dép, leo lên giường, “Là gì vậy ạ? Con chỉ biết nhà trẻ thôi ạ, Quýt cũng đi, có thể đi học ở đó, và chơi cùng với các bạn nhỏ khác, còn có thể ăn cơm ở trong nhà trẻ nữa.”
Chu Chúc nằm ở trên giường, đắp chăn cho cậu xong: “Không khác lắm, nhưng nhà trẻ nội trú phải ở trong trường liên tục trong năm ngày, ở trong đó ăn cơm ngủ nghỉ, chỉ có hai ngày cuối tuần mới có thể về nhà.”
Phao Phao kinh ngạc mở to mắt: “Cái gì?!”
Lúc này, Thôi Phùng tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Chu Chúc.
Phao Phao từ trên giường bò dậy, trèo qua người ba, chất vấn bố.
“Bố, tại sao lại đuổi con ra ngoài?”
Thôi Phùng nói: “Đi nhà trẻ nội trú, ngày nào cũng có thể chơi với Quýt.”
“Nhưng chỉ có hai ngày có thể về nhà! Năm ngày đều không thể về nhà!”
“Ừm, bố và ba con cũng cần phải có một chút không gian riêng tư.”
“Không cần! Không cần!” Phao Phao tức giận, “Không được phép đuổi con đi!”
Phao Phao muốn làm loạn!
Cậu bé mới ba tuổi, ba tuổi phải đi nhà trẻ nội trú?
Các bạn nhỏ ba tuổi khác được ở nhà chơi cả ngày!
Phao Phao leo lên trên giường, đá chân, không biết có phải cố ý hay không, đá cho Thôi Phùng hai cái, rồi leo lên trên người Chu Chúc.
“Ba ơi, đừng đưa con đi nhà trẻ nội trú mà.”
Chu Chúc xoa cái đầu nhỏ của cậu bé: “Ừm, không đưa con đi.”
“Con muốn ở nhà.” Phao Phao đáng thương nằm trong vòng tay ba: “Con chỉ muốn thi thoảng chơi cùng với đám Quýt một lúc là được rồi, thời gian khác muốn ở nhà cơ.”
“Không thành vấn đề.” Chu Chúc bóp cái bụng nhỏ mềm mại của cậu bé, mơ màng muốn đi ngủ, “Ngủ đi, ba hơi mệt rồi.”
Phao Phao quay đầu nhìn Thôi Phùng một cái, nhỏ giọng lập mưu với Chu Chúc, “Ba ơi, chúng ta cho bố đi nhà trẻ nội trú đi.”
Chu Chúc: ???
Chu Chúc mở mắt ra, tỉnh táo lại: “Hả?”
“Chúng ta đưa bố đi nhà trẻ nội trú, để bố học ở đó.”
“Ừm… Cái này…” Chu Chúc quay đầu lại, mỉm cười lộ ra một sự xấu hổ mà không mất đi sự lịch sự với Thôi Phùng.
Ừm ờ, sếp tổng nào đó tự xách đá đập vào chân mình.
Thôi Phùng nói: “Nội trú là nơi mà các bạn nhỏ đến.”
“Người lớn cũng có thể đến ạ, trước kia bố không ở cùng với bọn con, nhất định là đến trường nội trú rồi đúng không? Bây giờ đi tiếp đi ạ.”
“Không đi.”
“Ồ——”
Phao Phao rất tức giận.
Rõ ràng là cậu bé ngủ cùng với ba trước, bố mới là người đến sau, cậu bé còn giúp bố qua đây.
Kết quả bố lợi dụng cậu bé xong, liền muốn đưa cậu bé đi nội trú, quá đáng lắm rồi!
Chu Chúc nhận ra tâm trạng của Phao Phao không tốt, cúi đầu, dán sát cái đầu nhỏ của cậu bé: “Sao thế?”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Phao Phao tức giận, ngậm chặt miệng không muốn nói lời nào.
“Nói chuyện với ba đi nào, được không? Ba giúp con giải quyết.”
“Rõ ràng là con và ba ngủ cùng nhau trước, con còn giúp bố nữa, kết quả bố không giúp con thì cũng thôi đi, còn muốn đưa con đi.” Phao Phao đạp chân một cái, “Không công bằng.”
“Không sai, không công bằng.” Chu Chúc đụng vào Thôi Phùng, “Mau lên, xin lỗi Phao Phao nhỏ đáng thương của chúng ta đi, người bố hư lấy oán báo ân nhà anh, không cùng với Phao Phao giúp đỡ lẫn nhau gì cả.”
Thôi Phùng còn chưa kịp nói lời nào, thì Phao Phao liền nói: “Xin lỗi cùng không có tác dụng, đưa bố đi nội trú là được rồi.”
Chu Chúc nghẹn lại: “Con vẫn còn nhớ đến chuyện này sao?”
“Vâng.” Phao Phao gật đầu.
Chu Chúc lặng lẽ buông cậu bé ra, nằm thẳng trên giường: “Ba không quan tâm nữa, hai người tự mình giải quyết đi.”
Mâu thuẫn cha con vĩnh viễn không có cách nào điều hoà được.
Phao Phao bò dậy, lay cậu: “Ba?”
Chu Chúc trượt vào trong chăn: “Hay là hai người đưa ba đi nội trú đi, ba rất thích nhà trẻ nội trú đó.”
“Nếu như ba muốn đi, vậy thì con cũng muốn đi.”
“Anh cũng muốn đi.”
“Bố ở lại nhà trông nhà đi, con và ba đi nội trú.”
“Cả hai người im miệng đi, ba đi một mình, đi đến nhà trẻ nội trú không một ai tìm được.”
Ngày hôm sau, mười giờ sáng.
Công ty điện ảnh và truyền thông liền gửi email trả lời lại cho Thôi Phùng, hỏi xem có thể gặp mặt được không, dù sao chuyện cũng quan trọng.
Bọn họ hẹn gặp mặt ở trong phòng hội nghị của công ty.
Sếp tổng của công ty điện ảnh và truyền hình, đạo diễn và nhà làm phim đều có mặt.
Bọn họ nhìn thấy sếp Thôi và Chu Chúc cùng nhau đi đến, đại khải cũng hiểu được cái gì đó.
Cảm giác là đến để trút giận cho vợ mình.
Sếp tổng của công ty điện ảnh và truyền hình vẫn muốn làm bộ làm tịch, nhưng đạo diễn và nhà làm phim lại giống như nhìn thấy vị cứu tinh, bay nhanh đến tiếp đón.
“Sếp Thôi, Chu Chúc, mời ngồi mời ngồi.”
“Chu Chúc, thật sự rất lấy làm tiếc, hôm đó cậu đến thử vai, vốn dĩ đã quyết định là cậu rồi, nhưng nhà đầu tư phía bên kia…. Chúng tôi cũng không còn cách nào khác….”
Chu Chúc gật đầu: “Tôi biết, cho nên tôi mang nhà đầu tư mới đến cho mọi người.”
Thôi Phùng hơi gật đầu, không sai, là tôi. ( truyện trên app tyt )
Cư dân mạng quanh năm lướt web sôi nổi không khỏi bất ngờ khi phát hiện, tài khoản Weibo chính thức của [Linh Sơn] đã xóa Weibo thông báo chính thức vai diễn đại sư huynh.
Ban đầu, cư dân mạng còn tưởng rằng là Weibo xóa mất, một lát sau sẽ đăng trở lại.
Nhưng không lâu sau, tài khoản Weibo chính thức đưa ra một tuyên bố.
[Theo điều tra, buổi thử vai lần này đã tồn tại rất nhiều hiện tượng không công bằng.]
[Diễn viên và nhà đầu tư trước đã tồn tại tình trạng có mối quan hệ riêng tư, đạo diễn và nhà sản xuất vẫn đang thảo luận về việc chọn diễn viên, nhà đầu tư trước đã không đồng ý, tự mình chỉ đạo nhân viên của tài khoản Weibo chính thức đăng thông báo chính thức trên Weibo mà không có sự đồng ý.]
[Vì để tôn trọng tất cả các diễn viên trong buổi thử vai, tôn trọng khán giả, chúng tôi quyết định chấm dứt hợp đồng với nhà đầu tư trước, đồng thời cũng tổ chức lại buổi thử vai lần nữa, mời khán giá giám sát.]
Người hâm mộ của Nhậm Tinh Hải đều kinh ngạc, đây không phải là công khai nói Nhậm Tinh Hải sao?
Một đám người lao vào bên dưới Weibo, muốn một lời giải thích.
[Mấy người có ý gì?]
[Lặn đi chơi rồi à?]
[Ý gì vậy? Đạo diễn và nhà làm phim các người tự mình thương lượng không kỹ, tìm diễn viên gánh tội thay à?]