Trong đài truyền hình.
Nội dung của buổi thử vai là trước khi sư huynh phi thăng, đã dạy cho nam chính kiếm pháp truyền thừa của môn phái.
Thử vai xong, Chu Chúc rút kiếm hoa, cất thanh kiếm đạo cụ kia đi, thở hổn hển.
Ánh mắt đạo diễn casting sáng lên, nhưng nhanh chóng nén lại, vẫy tay với Nhậm Tinh Hải: “Cậu thử đi.”
“Tiếp theo.” Chu Chúc ném đạo cụ về phía hắn, thế mà lại làm cho Nhậm Tinh Hải hoảng sợ nhảy lùi về phía sau, đạo cụ cứ thể rơi xuống đất.
Hai người họ đứng cách nhau không xa, chỉ cách khoảng một bước, đạo cụ làm bằng nhựa, rất nhẹ, cái này mà Nhậm Tinh Hải cũng không đỡ được, sợ hãi rụt rè, vừa nhìn đã biết không vào vai này được.
Nhưng mà ——
Hắn liếc mắt ra hiệu với nhà đầu tư, nhà đầu tư nhanh chóng cười giúp hắn giải vây: “Không sao, bắt đầu đi.”
“Được.” Nhậm Tinh Hải muốn rút kiếm hoa ra như Chu Chúc, nhưng hắn thử mấy lần đều không thành công.
Chu Chúc cong mắt, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Hắn cảm thấy Chu Chúc đang cười nhạo hắn.
Hắn hơi gấp, tay run lên, kiếm đạo cụ lại rơi xuống đất lần lần nữa.
Nhậm Tinh Hải hắng giọng, nhanh chóng điều chỉnh lại: “Xin lỗi, tôi làm lại lần nữa.”
Đạo diễn casting vốn đã muốn đánh trượt hắn, nhưng nhà đầu tư cười giải hoà lần nữa: “Tới cũng tới rồi, chỉ là hơi lo lắng xíu thôi, cho cậu ta một cơ hội nữa đi.”
“Được.” Nhậm Tinh Hải hít sâu một hơi, ổn định tốt tâm trạng.
Mặc dù gia đình đã mời các nhà đầu tư ăn cơm, nhưng hắn cũng biết, cái gì cũng không thể làm quá được, ít nhất cũng phải có biểu hiện tốt đã.
Cho nên mấy ngày nay hắn cũng đã tập diễn ở công ty, lúc nãy là bởi vì Chu Chúc nhìn hắn như vậy nên hắn mới lo lắng, mới bị yếu thế.
Chu Chúc kiềm chế biểu cảm, nghiêm túc đối diễn với hắn.
Người đại diện của cả hai đều đang chờ ở bên ngoài phòng họp.
Người đại diện của Nhậm Tinh Hải cười nói: “Chị Kim, chị là người đại diện vàng, thế mà chỉ vì một chút lợi nhuận là chịu cúi mình*?”
*Câu gốc là “vì năm đấu gạo mà khom lưng” dựa theo câu nói của Đào Uyên Minh “Không vì năm đấu gạo mà khom lưng” nghĩa là thà bảo vệ nhân cách, giữ gìn khí tiết mà không chịu nhục để có cái ăn.
Người đại diện của Chu Chúc cười cười, không có để ý đến hắn.
“Giám đốc Thôi nhờ chị giúp đỡ anh Chu, một tháng bao nhiêu tiền?”
Người đại diện của Chu Chúc vẫn không nói gì, đúng lúc này, cửa phòng họp mở ra.
Chị Kim đi lên đón, đưa cho Chu Chúc một cái bình giữ nhiệt: “Xong rồi à? Chúng ta đi thôi.”
“Ừm.” Chu Chúc mở bình giữ nhiệt, uống một ngụm nước ấm.
Người đại diện diện của Nhậm Tinh Hải cũng hỏi han: “Tinh Hải, sao rồi?”
“Cậu ta diễn cũng không tệ lắm.” Nhậm Tinh Hải dừng một chút, “Nhưng em cũng ổn.”
“Vậy là tốt rồi.” Người đại diện của Nhậm Tinh Hải nhìn theo bóng dáng Chu Chúc với người đại diện rời đi, bĩu môi, “Bản lĩnh không lớn nhưng tính tình không nhỏ.”
“Kệ đi, dù sao nhân vật này nhật định sẽ là của em.”
Chu Chúc đưa người đại diện vào cùng thang máy.
Người đại diện hỏi: “Thế nào?”
Chu Chúc thờ ơ nói: “Em diễn tốt hơn cậu ta, nhưng được chọn hay không thì chưa biết.”
Người đại diện nhanh chóng hiểu ý, an ủi cậu: “Không sao, chờ có kết quả thì nói tiếp, nếu thật sự không được nhận, vẫn còn nhiều đoàn phim khác đợi em.”
“Chờ em chọn?”
“Chờ em đi thử vai.”
“...”
Tới dưới công ty, Thôi Phùng với Phao Phao đang mua đồ ăn ở siêu thị bên kia đường, chuẩn bị sang đây tìm cậu.
Chu Chúc vẫy tay với họ.
Người đại diện nói: “Sếp Thôi lái xe tới rồi, chị về trước đây.”
“Vâng, bái bai chị.”
Một nhà ba người cùng nhau về nhà.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Thôi Phùng lái xe, Chu Chúc với Phao Phao ngồi ở ghế sau.
Phao Phao hỏi: “Ba ơi, ba được chọn chưa ạ?”
“Chưa biết nữa, mấy ngày nữa mới có thông báo.”
“Vâng ạ, nhưng mà, nếu tối nay không ăn đồ ăn bố mua thì ngày mai sẽ không còn tươi nữa.”
“Vậy tối nay ăn.” Chu Chúc cười cười, “Coi như là chúc mừng ba lâu lắm rồi mới lại đi thử vai.”
“Vâng.” Phao Phao tới gần ba, nhỏ giọng nói, “Ba ơi, con với bố rất hợp nhau.”
“Thật không? Hợp thế nào?” Chu Chúc thực sự rất vui.
“Bố hào phóng hơn ba. Lúc mua đồ ăn vặt ở siêu thị, đồ ăn vặt nào bố cũng mua, không bắt con chỉ chọn ba cái.”
“…ò.” Vai ác nhỏ nói cậu keo kiệt.
Phao Phao lại nhỏ giọng nói: “Nhưng mà bọn con vừa mới cãi nhau.”
Chu Chúc khó hiểu: “Tại sao thế?”
“Bởi vì bố cứ một hai nói là bố trước tới, rõ ràng con mới là người trước tới.” Phao Phao ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cậu, “Ba, ba nói gì đi?”
“Ba nói… Cái này…” Chu Chúc cẩn thận trả lời, “Có khả năng là bố tới trước không nhỉ?”
“Không có khả năng!” Phao Phao lớn tiếng, “Có con, ba mới là ba, bố mới là bố, vốn dĩ là con tới trước, các ba tới sau!”
“Hả?” Nghe có vẻ rất có lý.
Chu Chúc bị cậu bé làm cho ngơ luôn.
Lúc này, Thôi Phùng lái xe ở phía trước buồn bã nói: “Nói như vậy, ở trong nhà chúng ta thì con là lớn nhất?”
“Ơ…” Phao Phao bị hỏi thì cứng họng, đếm đầu ngón tay, nghiêm túc đếm số tuổi của mình.
Chu Chúc nằm dựa vào ghế: “Cảm ơn anh nha, sếp Thôi.”
Chu Chúc lấy lại tinh thần, chìa tay ra.
Phao Phao nghi hoặc: “Ba, làm gì thế?”
“Đưa sinh mệnh của ba cho ba.”
“Ò.” Phao Phao mở chiếc túi nhỏ của mình, lấy máy chơi game ra đưa cho ba.
“Sau nhiều ngày mệt mỏi, cuối cùng cũng có thể chơi game.”
Phao Phao nói: “Ba ơi, hôm trước ba cũng chơi game mà.”
Chu Chúc nói ngay: “Mấy ngày trước ba lo lắng nên chơi game có mười phút thôi, nhưng bây giờ ba có thể chill chill chơi cả ngày.”
Khi về nhà, Thôi Phùng tự nấu ăn, Chúc Chu ngồi chơi game với Phao Phao.
Trên thực tế, có vài người “có thể kiếm tiền”, nhìn vào thái độ của các nhà đầu tư đối với Nhậm Tinh Hải, Chu Chúc không có nhiều hy vọng cho buổi thử vai này lắm.
Cho dù có miễn cưỡng chen vào cũng không, quên đi, loại chuyện này, sau này còn gặp nhiều hơn, hiện tại cậu đang mâu thuẫn, không thể hiểu nổi bản thân.
Chu Chúc nằm trên bàn ăn chơi game, Phao Phao quấn lấy cậu: “Ba, ở kia có mấy con quái vật, ba đánh bên kia đi.”
Chu Chúc hơi không thoải mái: “Được.”
Thôi Phùng mang ba phần cơm chiên trứng phô mai lên, còn cả sườn dê áp chảo, salad hoa quả.
Anh cởi tạp dề, sờ đầu Chu Chúc: “Đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”
“Ừm.” Chu Chúc tắt máy chơi game, đưa Phao Phao đi rửa tay.
Phao Phao cảm nhận được tâm trạng ba không tốt lắm: “Ba ơi, vòi nước lớn quá, bắn lên người con rồi.”
Buổi tối hôm nay, Phao Phao đang tắm rửa trong phòng tắm, Chu Chúc nằm ì trên giường nghịch điện thoại.
Thôi Phùng ngồi xuống cạnh Chu Chúc, thấp giọng hỏi: “Tại sao thử vai về lại không vui? Phát huy không tốt hả em?”
Chu Chúc lắc đầu: “Không phải, em phát huy khá tốt, còn vượt xa bình thường.”
Thôi Phùng duỗi tay ôm lấy cậu: “Thế thì sao vậy?”
“Khi đối diễn không tốt lắm, gặp Nhậm Tinh Hải, chính là người mà có gia đình mở công ty giải trí ấy, nhà đầu tư vô cùng bảo vệ cậu ta, hẳn là đã đánh tiếng xuống dưới rồi.” Chu Chúc chép miệng, “Mấy ngày nay của em uổng phí rồi.”
Chu Chúc buông điện thoại, ngã xuống giường, bắt đầu hậm hừ.
Thôi Phùng sờ tóc cậu: “Để anh nghĩ cách.”
“Không có cách nào đâu, đây là quy tắc của giới giải trí rồi, ai nhiều tiền hơn thì lời nói của người đó có trọng lượng, đây còn chả phải quy tắc ngầm, là quy tắc công khai, tất cả mọi người đều biết, khán giả cũng biết, nhưng không có cách.”
Bằng không tại sao ở giới giải trí, Nhậm Tinh Hải vẫn luôn hot không giảm.
Hơn nữa còn có không ít fans, fans của cậu ta còn thích cái thiết lập cậu chủ ‘có tiền muốn chơi gì thì chơi”, chơi chán rồi thì về nhà thừa kế gia sản, không ngầu saooo?
Hơn nữa, ‘cậu chủ’ vẫn luôn tiến bộ dần, không phải sao? Thực sự cậu ta đã nỗ lực, vì thế không cần quá nghiêm khắc.
Thôi Phùng nghĩ ngợi: “Anh sẽ đầu tư vào bộ phim này.”
“Vậy thì em sẽ trở thành người mang vốn vào đoàn, cũng sẽ bị người khác nói là hoàng tộc.” Chu Chúc ở trên giường lăn hai vòng, “A… Thật là phiền.”
Thôi Phùng sờ đầu cậu, cúi người xuống, hôn vào thái dương cậu: “Anh sẽ nhanh chóng phát triển công ty giải trí, sau đó bộ nào cũng sẽ cho em làm nam chính.”
“Ố kay.” Chu Chúc bò dậy từ trên giường, tóc tai rối bù: “Đến lúc đó em cũng là cậu chủ nhỏ thích chơi gì thì chơi, tìm đạo diễn nổi tiếng Giang Ý Thành quay phim, tìm Lưu Quần Tiên làm phông nền cho em, nghĩ thôi đã vui muốn chết rồi.”
Thôi Phùng giúp cậu chỉnh lại đầu tóc.
Trong phòng tắm bỗng nhiên phát ra giọng nói của Phao Phao.
“Ba ơi! Bố ơi! Mọi người không được ngủ trước, chờ con cùng ngủ với!”
Chu Chúc quay đầu lại lên tiếng: “Biết rồi.”
***
Chu Chúc vứt chuyện này ra sau đầu, một lần nữa dâng cao tinh thần, bắt đầu chuẩn bị thử vai cho mấy bộ khác.
Tối đó, Chu Chúc đang ngồi trên sô pha xem kịch bản, bỗng nhiên, điện thoại của cậu vang lên một tiếng “leng keng”.
Sau đó là vô số tiếng “Leng keng leng keng”, giống như muốn khiến cho điện thoại của cậu nổ tung.
Chu Chúc cầm điện thoại nhìn thoáng qua.
Là nhóm chat [Đã bảo lại phát cho một anh đẹp trai và bốn bé ngốc nhỏ]
Trong nhóm có tổng cộng năm người, Quý Dao gửi một tấm ảnh cap màn hình.
[Linh sơn quan vi: Dịu dàng như ngọc, đạo tâm không thay đổi. Đại sư huynh phái Linh Sơn - Tạ Vi Trần @Nhậm Tinh Hải, lần đầu gặp mặt, xin hãy giúp đỡ nhiều hơn!]
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
[Khái niệm đại sư huynh phái Linh Sơn]
Quý Dao tức chết rồi.
[Cậu ta dùng tiền để vào đoàn]
[Chắc chắn cậu ta lại dùng tiền hối lộ đạo diễn, thật không nói nổi]
[Tuy kỹ thuật diễn của anh chả ra sao, nhưng tổng kết lại thì cũng tốt hơn cậu ta mà?]
[Tức chết tôi rồi! Anh lần đầu thử vai sau một thời gian dài, thua đường đường chính chính thì không sao, nhưng anh mà lại thua cậu ta á?]
[@Chúc Chúc, người đâu? Mau ngoi lên cùng tôi mắng người]
Chu Chúc cầm điện thoại, vừa mới chuẩn bị gõ chữ.
Lưu Quần Tiên: [Chúc Chúc, mắng người là không tốt, đừng học theo cậu ta]
Giang Ý Thành: [Cẩn thận một chút, mắng người đừng để lưu lại câu chữ chứng cứ]
…
Chu Chúc yên lặng nhắn một câu: [Đã ngờ đến]
Gà con muốn lắc đầu khi tức giận!
[Tức chết tôi, tức chết tôi rồi]
[Nhìn kìa, bên dưới còn có người dìm anh!]
Là một ảnh chụp khác, là các bình luận nổi bật trên Weibo.
[Nghe nói lần này có rất nhiều người đi thử vai, Tinh Hải của chúng ta đúng là càng ngày càng lợi hại!]
[Còn ai dám nói Nhậm Tinh Hải đút tiền, banh mắt ra mà nhìn này]
Nhậm Tinh Hải cũng share bài viết Weibo này.
[Có cố gắng sẽ có thành quả, cảm ơn mọi người vẫn luôn dõi theo, tôi sẽ ngày càng tốt hơn. Lần thử vai này, còn gặp được một người bạn cũ, Khi đó chúng tôi còn đối diễn với nhau.]
[Cậu ta vì nguyên nhân cá nhân, nên gần đây mới quay lại làm việc, cũng luôn trau dồi kỹ thuật diễn, đối diện với cậu ta cũng rất thú vị, hy vọng cậu ta càng ngày càng tiến bộ, càng ngày càng độc lập, không bị gia đình và con cái cản trở.]
Quý Dao: [???]
[Nó đang nói anh à?]
[Nó bị điên à? Sao cứ một hai bám lấy anh thế.]
[Lại còn càng ngày càng tiến bộ, càng ngày càng độc lập, nhìn anh giống người không độc lập lắm à?]
Quả nhiên, phía dưới có rất nhiều fans đang đoán cái người “Bị gia đình và con cái cản trở” là ai.
Không chênh lệch tuổi tác với Nhậm Tinh Hải, có con, gần đây mới trở lại, kỹ thuật diễn chả ra sao.
Những từ khóa được nhắc đến này, rất nhanh fans đã đoán ra được là Chu Chúc.
[Là Chu Chúc hả?]
[Tinh Hải thật tốt bụng, rõ ràng là đối thủ cạnh tranh, còn chúc đối phương ngày càng tiến bộ.]
[Kỹ thuật diễn của Tinh Hải cũng càng ngày càng tốt]
Chỉ có số ít người qua đường tương đối tỉnh táo:
[Nhậm Tinh Hải dựa vào gia đình là “hoàng tộc”, còn chúc Chu Chúc càng ngày càng độc lập, chuyện cười quốc tế thuộc về cậu ta.]
Chu Chúc cạn lời.
Người không đụng ta, ta không chạm người, mọi người đều dí cậu, cậu nhất định phải phản kích.
Chu Chúc nổi trận lôi đình, nhảy dựng lên khỏi sô pha: “Sếp Thôi! Em không nhịn nổi nữa rồi!”
Thôi Phùng ngồi trước máy tính ngẩng đầu: “Hửm? Đổi ý rồi?”
Chu Chúc vung tay lên: “Lập tức nhận phim này, đổi các nhà đầu tư ban đầu, gửi email cho tất cả các diễn viên đến thử vai, tổ chức thử vai công bằng lần nữa.’
“Được.” Thôi Phùng gõ phím, “Bây giờ không sợ người khác nói em dùng quy tắc mang tiền vào đoàn à?”
“Không sợ!” Chu Chúc ném điện thoại, nhảy khỏi sô pha, bóp vai cho Thôi Phùng, “Hôm nay em dùng quy tắc với kim chủ đại nhân!”